5

" Yeonjun, anh đã bao giờ nghe tới điều ước của biển chưa ? " 

Beomgyu nói trong khi đang nhâm nhi chiếc bánh quy. Yeonjun bưng ra một ly sữa, để trước mặt em, gã ngạc nhiên hỏi: 

" Đó là gì vậy ? " 

" Điều ước của biển, đó là nếu như ta viết điều ước vào một mảnh giấy, bỏ nó vào chai thủy tinh, rồi thả nó xuống biển vào đúng lúc mặt trời mọc, điều ước sẽ thành hiện thực " 

Beomgyu hào hứng đáp

" Yeonjun, em muốn làm nó, anh làm với em nhé ?! "

Yeonjun xoa đầu Beomgyu, gã rướn người qua hôn em một cái thật nhẹ. Gã đưa em về giường, kéo chăn cho cả hai. Beomgyu rúc sâu vào lồng ngực gã, em thì thào: 

" Anh yêu em chứ ? " 

" Anh yêu em " Yeonjun đáp lại gần như là ngay lập tức, chẳng hề nao núng hay nghĩ ngợi. Một câu trả lời rõ ràng khiến em hài lòng và khúc khích cười ấm áp, đôi mắt trong veo như làn nước biển, nhưng gã lại thấy nỗi đau như ẩn nhu hiện  trong đôi mắt ấy, mờ hồ đến cảm động. Beomgyu vuốt ve gò má gã, để gã ôm mình chặt hơn, em lại hỏi:

" Vậy thì, anh sẽ luôn nhớ về em chứ, kể cả khi em không có ở đây ? "

" Em nói gì vậy, em sẽ đi đâu cơ chứ ? " Yeonjun hoảng sợ siết chặt lấy em, gã sợ chỉ buông em ra một chút, em sẽ tan biến đi mất. Beomgyu lắc đầu, em hôn gã như trấn an:

" Không đâu, em chỉ hỏi như vậy thôi "

" Anh sẽ luôn nhớ về em, nhưng anh sẽ không để cho em đi đâu hết. Ngủ đi, ngủ ngoan nào, sáng mai chúng ta sẽ phải thức dậy sớm đấy " Yeonjun xoa nhẹ tấm lưng nhỏ nhắn, để đến khi thấy hơi thở đều đều phả vào cổ, gã mới khó khăn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Yeonjun lại nằm mơ. Một giấc mơ kì lạ và đáng sợ. Lại là người phụ nữ đó, nhưng giờ thì đã nhìn được rõ phía dưới của bà ta là những xúc tu bạch tuộc. Bà ta cầm một chiếc lọ thủy tinh, bên trong là một thứ gì đó phát ra ánh sáng màu xanh ngọc kì diệu. Yeonjun như bị hớp hồn vào chiếc lọ đó, nhưng đột nhiên mọi thứ vỡ tan, đen đặc. Gã thấy Beomgyu, em đang nằm đó, bất tỉnh, chiếc đuôi cá xinh đẹp mĩ miều của em đã chuyển thành màu xám xịt, không còn màu xanh ngọc kì diệu như trước nữa. Gã gào lên, gọi tên em, kể cả khi cổ họng đã bỏng rát, tiếng hét càng ngày càng run, cảm giác như dù có hét cũng còn tiếng nữa. Nhưng em vẫn nằm đó, dường như càng ngày lại càng xa gã hơn. Người phụ nữ kia xuất hiện, gã thấy những xúc tu của bà ta quấn lấy em. Yeonjun gọi, gào khóc, nhưng gã lại không thể phát được ra âm thanh nữa. Mọi thứ tĩnh lặng như tờ, gã chỉ nghe văng vẳng tiếng của người phụ nữ kia:

" Chỉ có mạng sống của cậu mới có thể cứu được cậu ấy "

Yeonjun choàng tỉnh dậy, gã thở hổn hển, đầu gã đau như búa bổ, tim thắt lại đau nhói. Beomgyu lo lắng nhìn gã, Yeonjun kéo em vào lòng, gã gắt gao ôm siết ấy em, chốc chốc lại hôn em, chốc chốc lại nhìn xung quanh em để chắc chắn rằng em vẫn ổn và không rời xa gã như trong cơn ác mộng vừa rồi. Beomgyu vỗ về gã, em lo lắng hỏi:

" Yeonjun, anh sao vậy ? Anh đổ nhiều mồ hôi quá, em gọi Soobin nhé ? " Cái ôm của Beomgyu khiến gã bình tĩnh trở lại. Gã âu yếm gò má tròn trĩnh, Yeonjun chẳng muốn nhìn thấy nỗi lo lắng trong đôi mắt trong vắt kia. Gã nhẹ nhàng trấn an em:

" Chỉ là một cơn ác mộng thôi, đừng lo lắng quá, baby "

Beomgyu đỏ mặt vì biệt danh gã gọi mình, Yeonjun yêu thương hôn lên gò má trắng hồng, gã thì thào đầy âu yếm: " Đừng buồn, cũng đừng lo lắng vì anh. Chỉ cần em bên anh, anh sẽ ổn cả thôi "

Màn âu yếm sáng sớm kết thúc, Yeonjun lưu luyến để Beomgyu trèo ra khỏi lòng mình, cả hai cùng nhau đi tới bờ biển. Ánh bình minh thấp thoáng sau tầng mây, bờ biển xinh đẹp đến lạ thường. Beomgyu và Yeonjun cùng nhau đi dạo quanh bờ biển, vòng tay gã ôm lấy eo của em. Beomgyu chăm chú cảm nhận lớp cát mềm ẩm dưới chân mình, cảm nhận làn nước mát lành đang vỗ vào chân mình. Đã lâu em không gặp chị. Beomgyu cười buồn, có lẽ chị sẽ thất vọng về mình lắm. Nhưng em không hối hận, và dù em  biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, em cũng sẽ không hối hận. Cả hai dừng lại ở một tảng đá lớn. Hai người cầm hai chiếc chai thủy tinh trong suốt, bên trong là hai mẩu giấy được cuộn lại kĩ càng. Beomgyu reo lên với gã:

" Yeonjun, mau lên, mặt trời lên rồi kìa "

Yeonjun một tay đan lấy tay Beomgyu, tay còn lại từ từ thả chai thủy tinh xuống làn sóng bập bềnh. Hai chiếc chai thủy tinh dần trôi ra xa, đôi lúc bắt được ánh sáng mặt trời mà lóe lên. Cả hai nắm tay nhau nhìn theo chiếc chai đang trôi xa dần, lát sau, Beomgyu mới cất giọng:

" Nếu như hai chiếc chai này dạt vào bờ trở lại, tức là điều ước  không trở thành hiện thực. Em mong cả hai chai của chúng ta đều sẽ không thế " 

" Anh ước gì thế Yeonjun ? " Beomgyu quay sang gã, mái tóc em bay phất phơ trong làn gió biển, xinh đẹp vô cùng. Yeonjun nhìn sang phía em, đôi mát gã tràn đầy yêu thương. Gã đáp:

" Anh ước cả hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi " 

" Còn em ? "

" Secret ! " Beomgyu cười lém lỉnh đáp, nhưng trong nụ cười của em có gì đó đầy đau thương

---

Yeonjun không rõ từ khi nào giấc ngủ lại trở thành nỗi ám ảnh với gã như mấy ngày hôm nay. Chỉ vài ngày nữa là đến cuối tháng, Beomgyu sẽ lại phải chịu cơn đau đó, gã cần phải thật bình tĩnh để ở bên em, giúp em đối mặt với nó. Nhưng càng gần đến cuối tháng, tần suất gã mơ thấy những giấc mơ về Beomgyu càng nhiều. Và gã thấy sợ. Gã luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, và việc đầu tiên gã làm là quay sang Beomgyu để chắc chắn rằng em vẫn ổn. Mỗi lần như thế, Beomgyu sẽ nằm lùi vào sâu hơn, em rúc vào lòng gã, vòng tay ôm lấy, vỗ về đều đều vào lưng gã rồi thủ thỉ: 

" Không sao đâu, em đây mà, em ở đây, em ổn, mọi chuyện đều ổn " 

Đêm nay lại là một giấc mơ như vậy, gã lại thấy Beomgyu nằm đó, bất tỉnh với chiếc đuôi xám xịt. Em biến mất, thay vào đó là một cô gái. Cô ta có một mái tóc màu hồng, cùng màu vói chiếc đuôi cá phía dưới và cặp mắt màu xanh biếc lấp lánh. Đôi mắt này thật quen mà cũng thật lạ, vừa gần gũi mà lại có chút gì đó xa cách, nhưng không hiểu vì sao gã lại chẳng thể nhớ được ra đôi mắt đó. Người kia cất giọng, giọng nói trong trẻo  nhưng lạnh lùng vô cùng: 

" Ngày mai vào lúc hoàng hôn, hãy tới bãi biển. Nhất định phải đến, một mình. " 

Người kia xa dần, nhưng giọng nói của cô ta vẫn còn vang  vọng

" Chuyện này liên quan tới Beomgyu"

Yeonjun tỉnh dậy đã là xế chiều. Beomgyu vẫn đang ngồi bên cạnh gã, trông em có vẻ bồn chồn lo lắng. Beomgyu vuốt ve gương mặt góc cạnh, em với lấy cốc nước, cho gã uống từng hớp. Đầu gã đau như búa bổ, mọi thứ cứ hoa lên choáng váng, Yeonjun thều thào:

" Anh sao vậy ? Bây giờ là mấy giờ rồi ? " 

" Đã chiều rôi " Beomgyu đáp

" Người anh rất nóng, anh cứ ú ớ nói gì đó " Beomgyu nằm xuống bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn của em xoa đều trên lồng ngực gã

" Dạo này anh sao thế ? Có phải vì em không ? "

Yeonjun không đáp, gã chẳng thể khẳng định đó không liên quan đến Beomgyu, nhưng em chẳng làm gì gã cả. Chỉ là những giấc mơ đó, nó cứ quanh quẩn trong đầu gã, gã cảm thấy sợ. Hình ảnh cô gái với mái tóc hồng hiện lên trong đầu, gã thấy mông lung tột độ. Mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng có sự liên kết nào đó thúc đẩy gã phải làm theo lời cô gái ấy nói. Gã nhận ra điều đó là gì khi nhìn vào đôi mắt của em, người kia có một đôi mắt giống hệt Beomgyu. Yeonjun bước xuống khỏi giường, mặc cho đầu óc choáng váng chao đảo liên hồi. Chưa kịp để Beomgyu hỏi câu nào, gã đã vội vàng trấn an em vài lời rồi đi mất. Yeonjun rảo bước trên bờ cát mềm. Gió biển ùa tới khiến cơ thể đang mỏi mệt của hắn run lên. Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống mặt biển như màu của máu, từ trong làn nước, một cô gái từ từ ngoi lên, tiến gần về phía Yeonjun. Mái tóc màu hồng, đôi mắt xanh biếc, đuôi cá lấp lánh, giống hệt như trong giấc mơ của gã. Người con gái kia nhìn gã bằng đôi mắt sắc lạnh, cô ta lập tức cất tiếng nói, trong trẻo mà tràn đầy giận dữ: 

" Tên loài người ích kỉ, các ngươi nghĩ các ngươi tốt đẹp hả ? Nhìn xem ngươi đã làm gì em trai ta ?"

Yeonjun hoang mang thật sự, gã chẳng hiểu đầu đuôi những gì người cá kia đang nói với mình:

" Em trai cô ? Tôi đã làm gì cơ chứ ? Thậm chí tôi còn chẳng biết em trai cô là ai ?"

Bầu trời ngay lập tức chuyển mây đen kịt, sóng biển đánh dữ dội, tung bọt trắng xóa. Tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi, gió thổi ào ào khiến cát bụi bay mù mịt. Đôi mắt người cá kia từ xanh biếc chuyển sang màu đỏ thẫm như máu, Yeonjun hoảng sợ lùi về phía sau. Ả rít lên:

" NGƯƠI DÁM NÓI KHÔNG BIẾT ? Đáng ra hôm đó  ta nên giết ngươi rồi hóa đá ngươi mãi mãi. em trai ta đã quá ngây thơ đến ngu ngốc, nó đã cứu ngươi, và giờ đây nó sắp phải tan biến vì nó đã chấp nhận biến thành người để gần bên ngươi"

Yeonjun sững người, gã cố để không tin vào những điều gã vừa nghe thấy. Gã tiến lại gần hơn vài bước, lắp bắp hỏi lại: 

"Ch-Chị nói...B-Beom-Beomgyu...?"

Cái tên Beomgyu khiến ả người cá càng trở nên tức giận hơn, thét đến chói cả tai:

" Nó đánh đổi cả cuộc sống bất tử của nó thành vỏn vẹn có 60 ngày chỉ để ở bên ngươi, tên khốn loài người ích kỉ ạ. Vì ngươi, chỉ vì ngươi mà nó sẽ tan biến. Nhưng không, chỉ cần ta giết người, chỉ cần một nhát dao xuyên qua trái tim ngươi, tất cả sẽ được giải quyết, Beomgyu bé bỏng của ta sẽ trở lại thành người cá, nó sẽ an toàn, vậy nên ta sẽ giết ngươi, ta ph-"

"Chị, làm ơn dừng lại đi, chị Jungmi !!" Yeonjun giật mình khi nghe thấy tiếng hét lên phía  sau lưng mình. Người cá kia cũng dừng lại, mây đen tan dần đi, biển cũng trở nên tĩnh lặng hơn. Đôi mắt xanh biếc của Jungmi tuôn ra hai hàng lệ, biến thành những hạt ngọc trai tuyệt đẹp rơi trên nền cát ẩm. Chị tiến lại gần bờ hơn, ôm siết lấy Beomgyu. Beomgyu vuốt ve lấy mái tóc của ả, em chỉ cười buồn. Jungmi hoảng sợ lắc mạnh vai Beomgyu, ả hấp tấp nói:

" Giết hắn đi, Beomgyu bé nhỏ. Coi như chị cầu xin em, giết hắn đi, hãy quay trở lại làm người cá, hãy cùng nhau sống vui vẻ đi, được không em ? Nếu như...nếu như em tan biến thì chị phải làm sao...phải làm sao đây hả... đồ ngốc ?! "

Beomgyu quay lưng lại nhìn Yeonjun đang thẫn thờ, lại nhìn nước mắt của chị mình giàn giụa. Em chỉ lắc đầu nhẹ, hướng mặt về phía ánh mặt trời đang dần lụi tàn, những tia sáng cam đỏ yếu ớt lóe lên khuôn mặt của em, xinh đẹp, diệu kỳ mà lại xa xăm, bí ẩn đến đau lòng

"Chị, chị biết em không thể làm thế mà. Chị biết không, 60 ngày qua em đã thực sự rất hạnh phúc rồi, cuộc đời em chỉ cần được ở bên anh ấy, ở bên người mình thương đã là quá đủ rồi. Chị à, em xin lỗi"

---

Mình rất thích sự nhẹ nhàng, sâu lắng mà man mác buồn của truyện :(( không quá buồn, không quá mãnh liệt nhưng để lại ấn tượng rất đậm trong lòng mình :((

Anyway, thank you for enjoy !! Have a nice dayy~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top