:3
Trời đã tắt nắng từ lâu, ánh trăng bạc nhạt nhòa rọi qua khung cửa sổ bị khóa chặt. Beomgyu ngồi bên bệ cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra bầu trời xa xôi. Cậu nhớ những ngày tự do, khi gió thổi qua mái tóc, khi tiếng cười của mình hòa lẫn trong không khí trong lành. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn là ký ức.
Phía sau, tiếng bước chân vang lên đều đặn trên nền gỗ. Yeonjun bước tới, trong tay cầm một chiếc khay với thức ăn. Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt hoàn mỹ của anh, làm nổi bật đôi mắt cáo sắc sảo.
“Beomgyu, ăn đi,” Yeonjun đặt khay lên bàn nhỏ, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiểm soát không thể lẫn vào đâu được.
Beomgyu không đáp, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như thể không nghe thấy. Điều này khiến Yeonjun cau mày. Anh tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nắm lấy tay Beomgyu.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng làm anh buồn," Yeonjun khẽ thì thầm, giọng nói ngọt ngào nhưng lại mang theo sự đe dọa ngầm.
Beomgyu quay sang nhìn anh. Đôi mắt từng lấp lánh giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. "Anh giữ em ở đây để làm gì, Yeonjun? Em đâu phải con chim anh có thể nhốt mãi trong lồng."
Yeonjun bật cười, một nụ cười pha lẫn giữa dịu dàng và điên loạn. "Nhưng em là hoàng yến của anh. Là của anh, mãi mãi. Em không cần phải bay đi đâu cả. Anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, yêu em hơn bất cứ ai trên đời này."
Beomgyu rụt tay lại, nhưng Yeonjun nắm chặt hơn. "Đừng cố rời khỏi anh. Em biết đấy, anh không thể sống thiếu em. Và em cũng sẽ không thể rời khỏi nơi này."
Thời gian trong ngôi nhà này giống như ngừng trôi. Ngày nối tiếp ngày, Beomgyu sống trong sự giam cầm ngọt ngào nhưng cũng ngột ngạt của Yeonjun. Căn nhà rộng lớn nhưng lại lạnh lẽo, chỉ có bóng dáng của hai người. Mỗi ngày, Yeonjun đều chăm sóc Beomgyu, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Anh dịu dàng, thậm chí yêu thương đến mức ám ảnh. Nhưng Beomgyu biết, đó không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu.
Một đêm, khi Yeonjun ngủ say, Beomgyu đứng trước cửa sổ. Bên ngoài là thế giới tự do mà cậu từng khao khát. Cậu muốn phá tan mọi rào cản, muốn bay đi, nhưng chân cậu như bị xích bởi ánh mắt, bởi lời nói của Yeonjun.
"Anh đã khóa hết cửa lại rồi," giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, làm Beomgyu giật mình quay lại. Yeonjun đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng môi lại nở một nụ cười dịu dàng. "Em nghĩ rằng em có thể trốn thoát sao, Beomgyu?"
Beomgyu không trả lời, đôi vai run rẩy dưới ánh mắt như xuyên thấu của Yeonjun. "Anh yêu em, Beomgyu. Yêu đến mức anh không thể để em đi. Anh thà phá hủy thế giới này còn hơn để mất em."
Nước mắt chảy dài trên gò má Beomgyu. "Tình yêu của anh... không phải là thứ em cần. Em muốn tự do, Yeonjun. Em muốn sống, muốn hạnh phúc."
Yeonjun tiến lại gần, ôm chặt lấy Beomgyu như sợ cậu sẽ tan biến. "Với anh, tự do của em chính là được ở bên anh. Đây là nơi em thuộc về, Beomgyu. Là hoàng yến của anh, em không cần phải bay nữa."
Beomgyu cắn chặt môi, không phản kháng. Cậu hiểu, sự tự do của mình đã bị khóa chặt, như chính cánh cửa căn nhà này. Beomgyu chỉ có thể chờ, chờ đến một ngày, khi Yeonjun buông tay... nếu ngày đó thực sự tồn tại.
Đêm ấy, khi tiếng gió rít bên ngoài hòa cùng sự im lặng của căn nhà, Beomgyu ngồi bó gối trên chiếc ghế bên cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt vương trên mái tóc mềm mại của cậu, soi rõ đôi mắt đỏ hoe vì những giọt nước mắt không thể kiềm nén.
Yeonjun đã đi ngủ, hoặc ít nhất, cậu nghĩ vậy. Từ những ngày đầu bị giam cầm, Beomgyu đã nhanh chóng nhận ra rằng Yeonjun không ngủ sâu. Anh luôn có thể cảm nhận mọi sự chuyển động dù là nhỏ nhất của cậu.
Nhưng lần này, Beomgyu đã chuẩn bị.
Buổi sáng, trong khi Yeonjun đang dọn dẹp tầng dưới, Beomgyu lén giấu một chiếc dao nhỏ dưới gối. Đó là chiếc dao gọt hoa quả mà Yeonjun vô tình để lại trên bàn. Dù nó không phải thứ vũ khí sắc bén, với Beomgyu, đó là hy vọng.
Cậu không định tấn công Yeonjun. Không, cậu không bao giờ muốn làm tổn thương người đã từng là tất cả của cậu. Nhưng chiếc dao này sẽ là công cụ để cắt dây trói hay mở khóa – bất cứ điều gì có thể đưa cậu ra khỏi đây.
Yeonjun không hoàn toàn vô tâm trước sự thay đổi của Beomgyu. Anh nhận ra cậu không còn đáp trả những câu hỏi của mình một cách miễn cưỡng nữa. Cậu trở nên ngoan ngoãn hơn, yên lặng hơn. Nhưng thay vì thấy nhẹ nhõm, Yeonjun lại càng bất an.
“Beomgyu,” anh gọi, khi ngồi đối diện cậu trong bữa tối. “Em đang nghĩ gì?”
Beomgyu nhìn anh, đôi mắt trống rỗng. “Không gì cả.”
Yeonjun không tin. Anh nghiêng người, đưa tay nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình. “Đừng nói dối anh. Em biết anh không thích điều đó.”
Beomgyu cảm nhận được sự kìm nén trong giọng nói của Yeonjun. Cậu hít sâu, giữ cho bản thân bình tĩnh. “Em chỉ đang nghĩ về quá khứ,” cậu trả lời, giọng khẽ như gió.
Yeonjun buông cằm cậu ra, ánh mắt dịu lại. “Quá khứ không quan trọng nữa, Beomgyu. Thứ quan trọng là em đang ở đây, với anh.”
Beomgyu cúi đầu, che giấu sự tức giận âm ỉ. "Vâng," cậu đáp, giọng đều đều.
Đêm hôm đó, khi Yeonjun đã chìm vào giấc ngủ, Beomgyu lặng lẽ đứng dậy khỏi giường. Cậu biết cơ hội của mình rất mong manh – chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng có thể đánh thức Yeonjun.
Cậu rút chiếc dao nhỏ giấu dưới gối ra, từng bước chân chậm rãi tiến đến cánh cửa. Khóa cửa là loại khóa số, Yeonjun luôn tự tin rằng Beomgyu không thể mở nó. Nhưng điều Yeonjun không biết là, cậu đã để lộ mật mã trong một khoảnh khắc vô tình.
Ngón tay Beomgyu run rẩy nhập từng con số. Cậu cố giữ cho nhịp thở mình thật đều, nhưng tim đập loạn trong lồng ngực. Khi âm thanh “tách” vang lên, cậu gần như không tin vào tai mình.
Cánh cửa mở ra.
Beomgyu lao ra khỏi phòng như một con chim vừa được thả khỏi lồng. Nhưng cậu không kịp đi xa.
“BEOMGYU!”
Tiếng hét của Yeonjun vang lên, lạnh lẽo như cơn gió mùa đông. Beomgyu quay lại, chỉ để thấy ánh mắt đầy giận dữ của anh. Yeonjun lao tới như một con thú hoang, đôi tay mạnh mẽ siết chặt lấy cậu.
“Em nghĩ em đi được sao?” Yeonjun gầm lên, ném cậu xuống sàn nhà. Beomgyu đau đớn rên rỉ, nhưng cậu không buông chiếc dao.
“Yeonjun... buông em ra,” Beomgyu nghẹn ngào, nước mắt chảy dài. “Anh nói yêu em, nhưng đây không phải tình yêu. Đây là nhà tù!”
Yeonjun khựng lại trong giây lát, nhưng rồi nụ cười méo mó xuất hiện trên môi anh. “Em sai rồi, Beomgyu. Anh yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Và anh sẽ không để em rời khỏi anh. Không bao giờ.”
Beomgyu vùng vẫy, lưỡi dao trong tay cậu cứa vào cánh tay Yeonjun, khiến anh bật máu. Nhưng Yeonjun dường như không cảm thấy đau. Anh chỉ siết chặt Beomgyu hơn, như thể muốn hòa tan cậu vào cơ thể mình.
“Anh sẽ không để em đi, Beomgyu. Dù có phải hủy hoại tất cả, anh cũng sẽ giữ em ở đây,” Yeonjun thì thầm, giọng nói đầy đe dọa.
Beomgyu bật khóc. Cậu nhận ra rằng, Yeonjun sẽ không bao giờ buông tay.
Ngày hôm sau, Beomgyu tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc. Chiếc dao đã biến mất, và trên tay cậu, một chiếc vòng xích mỏng nối với giường.
Yeonjun ngồi bên cạnh, đôi mắt nhìn cậu dịu dàng nhưng cũng đầy lạnh lùng. “Anh xin lỗi, Beomgyu. Anh không muốn làm điều này, nhưng em buộc anh phải làm. Anh không thể để em tổn thương chính mình, hay tổn thương chúng ta.”
Beomgyu nhìn anh, không nói gì. Nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi cậu. “Anh không yêu em, Yeonjun. Anh chỉ yêu sự chiếm hữu của mình.”
Yeonjun không đáp. Anh cúi xuống hôn lên trán cậu, thì thầm: “Rồi em sẽ hiểu, Beomgyu. Em sẽ hiểu anh làm tất cả vì em.”
Với Yeonjun, Beomgyu là tất cả. Với Beomgyu, Yeonjun là chiếc lồng giam cầm mọi ước mơ.
Beomgyu mở mắt, đón lấy ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn đặt trên bàn nhỏ. Trên cổ tay cậu, chiếc vòng xích vẫn lạnh lẽo như một lời nhắc nhở rằng cậu không bao giờ có thể rời khỏi nơi này.
Cậu không nhớ rõ mình đã sống trong căn nhà này bao lâu. Mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau, một chuỗi lặp đi lặp lại của những cái nhìn chăm chú, những lời nói dịu dàng nhưng mang theo sự chiếm hữu đáng sợ của Yeonjun.
Ở bên Yeonjun, Beomgyu không còn là chính mình. Cậu là hoàng yến của anh, một món đồ quý giá bị giam giữ trong chiếc lồng vàng mà Yeonjun đã tạo ra.
Yeonjun bước vào phòng với một khay đồ ăn sáng, nụ cười luôn thường trực trên môi. Nhưng ánh mắt anh, như mọi khi, không rời khỏi Beomgyu dù chỉ một giây.
“Beomgyu, anh làm bánh cho em,” Yeonjun đặt khay xuống bàn, giọng nói dịu dàng. “Ăn đi. Em gầy quá rồi.”
Beomgyu lặng lẽ nhìn khay thức ăn. Mùi thơm của bánh lan tỏa khắp căn phòng, nhưng cậu không có chút cảm giác thèm ăn. Tất cả những gì cậu cảm thấy là sự ngột ngạt bao trùm.
Cậu không đáp lời.
Yeonjun ngồi xuống bên cạnh, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Beomgyu. “Tại sao em không nói gì?” Giọng anh ngọt ngào, nhưng ẩn sâu bên trong là sự nguy hiểm.
Beomgyu quay đi, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ bị khóa chặt. “Anh muốn em nói gì đây, Yeonjun? Cảm ơn vì anh đã giam giữ em sao?”
Yeonjun khựng lại, nhưng nụ cười trên môi anh không hề biến mất. “Anh giam giữ em vì anh yêu em, Beomgyu. Vì anh không thể sống thiếu em.”
“Đó không phải là tình yêu, Yeonjun,” Beomgyu thì thầm, giọng cậu khàn đi vì kìm nén cảm xúc.
Yeonjun không trả lời. Thay vào đó, anh đứng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. “Dù em có nghĩ thế nào, anh cũng không để em rời xa anh. Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi.”
Những ngày sau đó, Yeonjun càng trở nên ám ảnh hơn với Beomgyu. Anh không chỉ kiểm soát mọi hành động của cậu mà còn giam cầm cậu trong một lịch trình khép kín.
Buổi sáng, anh sẽ thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Khi Beomgyu ăn, Yeonjun ngồi đối diện, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cậu. Sau đó, anh sẽ dẫn Beomgyu đến phòng khách, nơi anh đã chuẩn bị một giá vẽ và những hộp màu.
“Em nên vẽ, Beomgyu. Anh muốn thấy những gì em đang nghĩ,” Yeonjun nói, giọng đầy mong đợi.
Nhưng Beomgyu không còn cảm hứng để vẽ. Những bức tranh của cậu chỉ toàn màu xám xịt, như tâm trạng của chính mình.
Yeonjun không giận dữ, nhưng sự thất vọng trong ánh mắt anh khiến Beomgyu cảm thấy áp lực. “Em cần tìm lại niềm vui, Beomgyu. Anh sẽ làm mọi thứ để em hạnh phúc.”
Dần dần, Yeonjun bắt đầu cắt đứt mọi liên lạc của Beomgyu với thế giới bên ngoài. Chiếc điện thoại không sim của cậu đã biến mất, những bức thư bạn bè gửi đến không bao giờ được đưa cho cậu.
“Bên ngoài không an toàn,” Yeonjun nói. “Họ sẽ làm tổn thương em. Anh chỉ muốn bảo vệ em.”
Beomgyu không tranh cãi nữa. Cậu biết điều đó vô ích.
Một buổi chiều, cơn mưa lớn trút xuống căn nhà. Beomgyu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn nhìn những giọt nước chảy dài trên kính. Cậu nhớ thế giới bên ngoài, nhớ cảm giác được tự do chạy dưới mưa, được sống một cách trọn vẹn.
Yeonjun bước vào phòng, mang theo một chiếc khăn lớn. Anh quỳ xuống bên cạnh Beomgyu, nhẹ nhàng đặt khăn lên vai cậu.
“Em sẽ bị cảm lạnh nếu cứ ngồi ở đây,” Yeonjun nói, giọng anh đầy lo lắng.
Beomgyu không trả lời. Cậu chỉ quay sang nhìn anh, ánh mắt trống rỗng. “Yeonjun, anh có hạnh phúc không?”
Yeonjun nhíu mày. Câu hỏi đó khiến anh cảm thấy bất an. “Hạnh phúc? Anh có em, Beomgyu. Đó là tất cả hạnh phúc mà anh cần.”
“Còn em thì sao?” Beomgyu hỏi, giọng cậu run rẩy. “Anh nghĩ em có thể hạnh phúc trong chiếc lồng này sao?”
Yeonjun không trả lời ngay. Anh cúi xuống, tay anh nắm chặt lấy tay Beomgyu. “Rồi em sẽ hiểu, Beomgyu. Em sẽ hiểu rằng nơi này là nơi an toàn nhất cho em.”
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt cả ngày, bao trùm căn nhà bằng một bầu không khí lạnh lẽo và ảm đạm. Beomgyu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra màn mưa mờ ảo. Trong lòng cậu chỉ còn lại một khát vọng duy nhất: tự do.
Cậu đã chịu đựng Yeonjun quá lâu. Sự giam cầm ngọt ngào của anh ta giống như một chiếc lồng vàng—rực rỡ nhưng không kém phần ngột ngạt. Beomgyu biết, nếu không thoát ra bây giờ, có lẽ cậu sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Tối đó, Yeonjun dường như mệt mỏi hơn thường lệ. Anh uống vài ly rượu trong phòng khách, đôi mắt lờ đờ nhưng vẫn ánh lên sự chiếm hữu mỗi khi nhìn Beomgyu.
“Lại đây,” Yeonjun gọi cậu, giọng khàn khàn.
Beomgyu bước tới, từng bước nặng nề như mang theo cả trái tim đã chết. Cậu ngồi xuống đối diện Yeonjun, cố gắng giấu đi sự sợ hãi và căm phẫn trong lòng.
Yeonjun mỉm cười, bàn tay anh đưa ra chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của Beomgyu. “Em đẹp quá, Beomgyu. Anh không biết mình sẽ ra sao nếu mất em.”
Beomgyu khẽ gật đầu, không đáp lại. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt cậu, ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy âm ỉ.
Khi Yeonjun thiếp đi trên ghế sofa vì men rượu, Beomgyu biết đây là cơ hội của mình. Cậu đã quan sát căn nhà này đủ lâu để biết cách mở khóa cửa chính.
Cậu rón rén đi tới bàn, nơi Yeonjun để chìa khóa. Dù bàn tay run rẩy, cậu vẫn cẩn thận lấy chúng mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Khi Yeonjun khẽ động đậy, Beomgyu như đông cứng tại chỗ, tim đập mạnh đến mức cậu nghĩ Yeonjun có thể nghe thấy.
Nhưng Yeonjun không tỉnh.
Beomgyu mở cửa chính, hơi lạnh của màn đêm và mưa như đánh thức mọi giác quan của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được không khí tự do sau nhiều tháng bị giam cầm.
Cậu chạy. Đôi chân trần của cậu đạp lên nền đất ướt, tiếng mưa át đi mọi âm thanh xung quanh. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng phải chạy, chạy càng xa Yeonjun càng tốt.
Nhưng chưa được bao xa, tiếng hét của Yeonjun vang lên phía sau.
“Beomgyu! Đứng lại!”
Beomgyu ngoảnh lại, nhìn thấy Yeonjun đang đuổi theo, đôi mắt anh rực lên sự giận dữ và tuyệt vọng. Cơn mưa càng lúc càng lớn, khiến mặt đất trơn trượt.
“Anh không có quyền giam giữ em!” Beomgyu hét lại, đôi mắt cậu ngập tràn nước mắt lẫn nước mưa.
Cậu quay người chạy nhanh hơn, nhưng mặt đất quá trơn. Một bước chân sai lầm khiến cậu trượt ngã, đầu đập mạnh vào tảng đá bên đường.
Mọi thứ trước mắt Beomgyu dần tối sầm lại. Cậu cảm nhận được tiếng mưa vẫn rơi trên gương mặt mình, nhưng dường như cả thế giới đang dần rút lui, để lại cậu một mình trong bóng tối.
Beomgyu mở mắt trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng. Đầu cậu đau nhói, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt. Cậu không biết mình đang ở đâu.
“Beomgyu...”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Beomgyu quay đầu, thấy một chàng trai đang ngồi bên giường. Anh ta có đôi mắt cáo, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt chứa đầy lo lắng.
“Em tỉnh rồi. Em có sao không?”
Beomgyu nhìn anh ta, đôi mắt đầy bối rối. “Anh là ai? Đây là đâu?”
Yeonjun sững sờ, đôi mắt anh mở to như không tin vào điều vừa nghe. “Em không nhớ anh sao? Anh là Yeonjun. Người yêu của em.”
Beomgyu nhíu mày, cố gắng lục lọi trong ký ức, nhưng đầu cậu trống rỗng. “Người yêu? Nhưng... em không nhớ gì cả.”
Yeonjun siết chặt tay cậu, giọng anh run rẩy. “Không sao. Em không cần nhớ. Chỉ cần em ở đây, bên anh, là đủ rồi.”
Từ ngày hôm đó, Beomgyu sống như một người hoàn toàn khác. Cậu không còn ký ức về quá khứ, không biết mình là ai, càng không biết về sự giam cầm của Yeonjun.
Yeonjun tận dụng điều đó để dựng lên một câu chuyện hoàn hảo. Anh nói với Beomgyu rằng họ đã yêu nhau từ lâu, rằng cậu từng bị tai nạn và mất trí nhớ. Anh chăm sóc cậu từng chút một, từ bữa ăn, giấc ngủ đến những cuộc trò chuyện hàng ngày.
“Anh yêu em, Beomgyu. Đừng lo lắng gì cả. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.”
Beomgyu mỉm cười yếu ớt. Cậu không có lý do gì để nghi ngờ lời nói của Yeonjun, vì với cậu, Yeonjun là người duy nhất mà cậu biết.
Nhưng dù không nhớ gì, Beomgyu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Đôi khi, cậu mơ thấy mình đang chạy dưới cơn mưa, đôi chân trần đạp trên đất lạnh. Có lúc cậu mơ thấy một cánh cửa khóa chặt, và cảm giác bị giam cầm khiến cậu tỉnh giấc trong hoảng sợ.
Yeonjun luôn ở đó, ôm lấy cậu, thì thầm rằng mọi thứ sẽ ổn.
“Chỉ là ác mộng thôi, Beomgyu. Anh ở đây rồi.”
Beomgyu gật đầu, cố gắng tin vào lời anh. Nhưng sâu trong tâm hồn mình, cậu vẫn cảm thấy như một chú chim hoàng yến bị giam cầm, dù chiếc lồng có đẹp đến thế nào.
Yeonjun, nhìn vào đôi mắt mơ màng của Beomgyu, không hề bận tâm. Anh biết, chỉ cần cậu ở đây, bên anh, thế giới sẽ mãi hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top