Chương 13 + 14
Nghe ra được ý tứ của Thôi Nhiên Thuân, gương mặt Thôi Tú Bân dần ửng hồng, nhịp tim cũng tăng tốc mấy phần.
Nhưng, cậu không hiểu lắm mối liên kết giữa hai việc này.
"Tại sao?" Thôi Tú Bân ngờ vực hỏi: "Anh đi họp với...!Với việc chúng ta ngủ thì liên quan gì?"
"Giờ trạng thái của cả hai ta đều ổn định, kì tình nhiệt cũng không phát tác, với cả...!Với cả sáng nay ở trong xe chẳng phải mới..."
Câu tiếp theo, Thôi Tú Bân không nói được nữa.
Thôi Nhiên Thuân nhìn cặp mắt lấp lánh, khuôn mặt và hai tai đều đỏ rần của người kia, không khỏi nhếch khóe môi, rất hài lòng mở cửa tủ lạnh, nhét cái túi "sản phẩm thất bại" chướng mắt trên tay vào.
Sau đó anh nói: "Đúng là từ sáng đến giờ kì tình nhiệt của cả hai chúng ta đều không phát tác, điều này cũng chứng minh việc ngủ với nhau có tác dụng."
"Thế nên, để tránh có vấn đề trong lúc tôi đi họp thì hai ta nên làm lại lần nữa."
Vẻ mặt Thôi Nhiên Thuân dần trở nên nghiêm túc, anh cũng không phải đang đùa Thôi Tú Bân hay dùng việc này để che giấu, mà là anh thật sự cần chúng.
"Đương nhiên là vì ngày mai chiều tôi mới họp nên tốt nhất là việc này nên tiến hành vào buổi sáng."
Dựa trên kết quả của ngày hôm nay, như vậy ít nhất cũng đủ để anh chống đỡ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc cuộc họp.
Thật ra Thôi Nhiên Thuân đã cố hết sức để không phải ra ngoài rồi, gần như mọi hội nghị đều sử dụng gọi video, phần lớn công việc cũng giải quyết qua email, cái gì cần kí tên thì để thư kí sửa sang lại xong mang tới nhà.
Có điều, không phải tất cả mọi việc đều có thể hoàn thành từ nhà, một vài thương vụ hợp tác cần phải gặp mặt nói chuyện mới đủ thành ý, đây là chuyện không thể tránh được
Thôi Tú Bân cắn môi.
Mặc dù cậu đã đồng ý sẽ tiếp tục duy trì quan hệ đặc thù kia với Thôi Nhiên Thuân, nhưng thẳng thừng nói ra như vậy vẫn khiến cậu có phần xấu hổ.
Nhưng mà đã lỡ nhận lời rồi thì còn làm gì được nữa?
Thôi Tú Bân qua loa gật đầu, nhìn Thôi Nhiên Thuân mỉm cười vươn tay xoa đầu mình, cậu ngẫm nghĩ rồi chợt hỏi: "Vậy là món bò bít tết tối nay là anh làm thật à?"
Nghe vậy, động tác của Thôi Nhiên Thuân cứng đờ.
Anh không ngờ Thôi Tú Bân lại vòng về chủ đề cũ nhanh như vậy.
Anh giả vờ như không nghe thấy, thu tay lại, mở tủ lạnh ra lấy hai bình nước khoáng ở trong ngăn, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Ý tứ tránh né quá rõ ràng, Thôi Tú Bân lại không định dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Cậu lẽo đẽo theo sau anh ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng truy hỏi: "Đúng không đúng không? Thôi tiên sinh, món bò bít tết tối nay là anh nấu đúng không?"
Thôi Nhiên Thuân không để ý tới cậu, ngồi xuống ghế sô pha, cầm điều khiển bật TV lên, trên màn hình là kênh thời sự, biên tập viên đang đọc bản tin quốc tế.
Người đàn ông làm ra vẻ hai tai không nghe thấy gì hết, rất chú tâm xem thời sự, khiến Thôi Tú Bân cảm thấy hơi buồn cười.
Cậu không ngờ rằng vị Thôi tiên sinh trông rất điềm tĩnh trưởng thành này lại có một mặt ngây thơ như vậy.
Thôi Tú Bân nhìn Thôi Nhiên Thuân chằm chằm, được một lúc vẫn thấy anh không thèm để ý tới mình thì bĩu môi, không nói gì nữa.
Cậu đi tới ngồi xuống đầu kia của ghế sô pha, co hai chân lên, cùng xem thời sự với Thôi Nhiên Thuân.
Trong chốc lát, căn phòng trở về với tĩnh lặng, chỉ còn tiếng biên tập viên đang đọc bản tin.
Mặc dù Thôi Nhiên Thuân đang xem thời sự nhưng thật ra đuôi mắt vẫn luôn quan sát Thôi Tú Bân.
Thấy cậu im im xem TV, không để ý tới mình nữa thì âm thầm thở ra một hơi.
Nhưng một lát sau, anh lại không nhịn được quay sang, nhìn về phía Thôi Tú Bân.
Cậu thanh niên đang ngồi khoanh chân, hai tay chống lên đầu gối, mắt chăm chú dán vào màn hình, như thể hoàn toàn bị phóng viên đưa tin hấp dẫn.
Thôi Nhiên Thuân hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh nhìn, tiếp tục xem bản tin về tình hình chính trị đương thời, lại phát hiện mình có xem mấy cũng không vào.
Thế là, anh không nhịn được mà ho một tiếng.
Thôi Tú Bân vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Thôi Nhiên Thuân dựa vào thành ghế, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, hàng mày nhíu chặt để lộ chút bực bội.
Một lát sau, anh lại ho thêm tiếng nữa.
Lần này cuối cùng Thôi Tú Bân cũng có phản ứng, cậu quay qua nhìn anh một cái.
Trong lòng hơi nhảy lên, Thôi Nhiên Thuân giả vờ như lơ đãng quay sang, chuẩn bị đối diện với ánh mắt của cậu, ai ngờ lại thấy cậu thanh niên đã tiếp tục nhìn về phía TV.
"..."
Nhìn một bên mặt hết sức tập trung của cậu Alpha trẻ tuổi, Thôi Nhiên Thuân híp mắt, cuối cùng vươn tay cầm điều khiển.
Anh quyết định tắt TV đi.
Nhưng mà đang định bấm vào nút tắt màn hình, Thôi Tú Bân vốn đang ngồi im không cựa quậy lại hơi ngả người về đằng trước.
Mặc dù mắt cậu vẫn dán vào màn hình TV, nhưng cái tay lại chuẩn xác bắt được chai nước khoáng trên bàn trà.
Thôi Tú Bân mở nắp chai, giơ về phía anh.
Thôi Nhiên Thuân nhìn chai nước cậu đưa tới, hơi khựng lại, rồi chậm rãi đặt điều khiển xuống, cầm lấy nhấp một ngụm.
Vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.
Anh nhìn về phía Thôi Tú Bân, sau một hồi do dự đấu tranh thì quyết định mở miệng nói: "Bò bít tết đúng là tôi làm."
Rốt cuộc Thôi Tú Bân cũng chịu quay sang nhìn anh.
Mắt người thanh niên dịu dàng mà trong veo, không hề có sự khinh thường hay chế giễu mà Thôi Nhiên Thuân hằng tưởng.
Nhìn vào đôi mắt ấy, anh bỗng cảm thấy bình tĩnh lạ kì.
Hình như thừa nhận thất bại của mình, cũng không khó chịu đến vậy.
Thôi Nhiên Thuân xoay mặt đi, thấp giọng nói: "Lúc trưa tôi nói sai rồi, nấu cơm...!Rất khó."
"Cậu rất giỏi."
Đây là lần đầu tiên trên phương diện khả năng, Thôi Nhiên Thuân thừa nhận mình thua bởi một Alpha.
Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến việc Alpha kia là Thôi Tú Bân, anh lại cảm thấy mình có thể chấp nhận.
Nói xong, anh đợi phản ứng của Thôi Tú Bân.
Nhưng mãi vẫn không thấy cậu thanh niên nói gì.
Thôi Nhiên Thuân nhịn một hồi, cuối cùng vẫn xoay đầu sang.
Kết quả anh lại thấy Thôi Tú Bân không biết từ lúc nào đã sấn tới bên cạnh, cặp mắt nâu nhạt xinh đẹp đang cong cong nhìn mình.
Thôi Nhiên Thuân bị cậu nhìn đến mất tự nhiên: "Cậu làm gì..."
Người thanh niên lại toét miệng cười với anh: "Anh vừa khen tôi."
"Vậy...!Vậy thì sao?"
"Chẳng sao cả." Thôi Tú Bân lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bò bít tết anh làm ăn ngon lắm."
Mặc dù số lần thất bại có hơi khoa trương nhưng nghĩ tới việc Thôi Nhiên Thuân mất mấy tiếng mới làm ra được hai miếng thịt bò kia, Thôi Tú Bân lại cảm thấy vui vẻ.
Thôi Nhiên Thuân liếc cậu một cái.
"Không cần phải nói mấy câu nịnh nọt đó."
Trình độ nấu nướng của anh thế nào, thật ra chính anh cũng tự hiểu.
Nhưng Thôi Tú Bân lại làm vẻ vô tội: "Sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ? Tôi ăn hết cả hai phần bò bít tết đó."
Thôi Nhiên Thuân khựng lại.
Ăn hết một món ăn đúng thật là lời khen ngợi lớn nhất với người nấu.
Thôi Tú Bân không ngừng nỗ lực: "Tôi còn muốn ăn nữa."
Thôi Nhiên Thuân cụp mắt nhìn cậu.
Lúc nói chuyện, cậu thanh niên ở ngay sát bên anh, cặp mắt cún con sáng lấp lánh, đựng đầy ý cười và chờ mong.
Không biết có phải do ánh đèn trong phòng khách có phần mông lung không mà anh lại cảm thấy quanh người cậu thanh niên như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, khiến cậu ấy trông...!Có vẻ thật mê người.
Con ngươi dần thẫm lại.
Thôi Tú Bân mong đợi nhìn Thôi Nhiên Thuân, muốn anh sau này có thể tiếp tục làm bò bít tết cho mình ăn, ai ngờ người kia lại không hề mở miệng, chỉ nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm.
Cậu cảm giác bầu không khí bỗng trở nên kì lạ.
Người đàn ông đột nhiên vươn tay tới, khẽ ve vuốt một bên mặt cậu.
Thôi Tú Bân nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Hay là..."
"Đêm nay làm luôn nhé?"
Thôi Tú Bân ngây ra, mặc dù lời này có thể mang nghĩa khác nữa, nhưng cậu lại chuẩn xác lĩnh hội được ý tứ của anh.
Màu đỏ thẫm một lần nữa bò lên gương mặt.
Nhiệt độ nóng hổi ấy khiến ngay cả Thôi Nhiên Thuân cũng cảm nhận được, ngay tức thì, anh lại ngửi thấy pheromone hương cam quen thuộc, càng lúc càng nồng.
Sau đó, cậu thanh niên đẩy anh ra.
"Đã nói là để sáng mai rồi."
Thôi Tú Bân đứng dậy: "Tôi lên lầu đây, anh...!Mai rồi lại tới tìm tôi."
Dứt lời, cậu bối rối bỏ chạy.
Thôi Nhiên Thuân không đuổi theo.
Nhìn bóng Thôi Tú Bân chạy trối chết, anh hồi tưởng đến buổi sáng hôm nay ở trong xe, chợt phát hiện hình như mình thích dáng vẻ cậu chủ động nhào tới hơn...!
Dáng vẻ khi cậu tự chui đầu vào lưới.
Thôi Nhiên Thuân khẽ cười một tiếng, lại tựa vào thành ghế tiếp tục uống nước.
Thôi Tú Bân chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Cậu cảm nhận được trái tim đang nhảy loạn, không buồn bật đèn, cứ thế ôm mặt chạy vào phòng tắm.
"Ào ào ----"
Rất nhanh đã có tiếng nước truyền ra.
Tắm rửa xong, Thôi Tú Bân mới cảm thấy bình tĩnh lại, nhưng mà đêm nay...!Cậu vẫn mất ngủ.
Thôi Tú Bân nằm trên giường, chỉ cần hai mắt khép lại là trong đầu cậu sẽ xuất hiện hình ảnh sáng ngày mai Thôi Nhiên Thuân tới tìm mình, rồi cứ thế lật qua lật lại kiểu gì cũng không ngủ được.
"Ôi..."
Ngẩn người nhìn trần nhà một hồi, Thôi Tú Bân không khỏi thở dài.
Biết trước thì cậu đã không nhận lời với Thôi Nhiên Thuân rồi, giờ sẽ không cần phải đau khổ thế này.
Nhưng nhớ về bầu không khí lúc ấy...!
Thôi Tú Bân nghiêng người ôm gối, vùi khuôn mặt lại nóng bừng vào, cảm giác tiếng tim đập trong đêm yên tĩnh bị phóng đại lên vô số lần.
Mình đúng là không có tiền đồ.
Cậu nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ như vậy.
Rồi cứ thế, động tĩnh của cậu thanh niên dần biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng rỡ, hôm qua Thôi Tú Bân không đóng rèm nên từng tia nắng cứ thế chiếu vào, rơi trên mặt cậu.
Thôi Tú Bân rên rỉ một tiếng, kéo chăn lên che mặt lại.
Cậu buồn ngủ quá, muốn ngủ thêm.
Cho đến khi...!
"Cốc cốc --- Cốc cốc ---" Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.
Thôi Tú Bân lập tức kéo chăn xuống.
Cậu nhìn trần nhà xa lạ, mơ màng một hồi, cho đến khi tiếng gõ cửa thứ hai vang lên thì Thôi Tú Bân mới nhớ ra hôm qua mình đã đến nhà Thôi Nhiên Thuân ở.
Mà kí ức tối qua cũng theo đó mà hiện lên trong não bộ.
!!!
Thôi Tú Bân vùng dậy, sau đó nhanh nhẹn xoay người xuống giường, đang định đi ra mở cửa thì chợt nhớ tới gì đó, lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cậu vừa đánh răng vừa nhìn đồng hồ, phát hiện thế mà đã hơn chín giờ rồi.
Bên ngoài, Thôi Nhiên Thuân nhìn cánh cửa phòng mãi không hé mở, hơi cau mày.
Anh kiên nhẫn đợi thêm một chút.
Qua thêm một lúc lâu, ngay khi anh đang suy nghĩ việc nên để Thôi Tú Bân ngủ tiếp hay là gõ cửa lần nữa, trong phòng bỗng truyền ra âm thanh.
"Anh vào đi, cửa không khóa đâu."
Thôi Nhiên Thuân hơi giật mình, vặn tay nắm đẩy cửa ra.
Nhìn lên giường thì thấy có một cục nhô lên, cậu thanh niên tay nắm chăn, cái đầu ló ra nhìn anh, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ.
Thôi Nhiên Thuân nhấc chân đi tới, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, anh hơi đứng lại, sau đó tiếp tục đi đến bên chiếc giường.
Thôi Tú Bân vẫn luôn quan sát Thôi Nhiên Thuân, thấy anh tự nhiên đứng lại thì hơi chột dạ nhìn đi chỗ khác, vành tai lại đỏ lên.
Hương cam quýt nồng đậm lại tràn ra.
Thôi Nhiên Thuân ngồi xuống mép giường, ngửi được pheromone Alpha của Thôi Tú Bân, nó khác với sự nồng cháy khi kì phát tình đến, lúc này mùi hương ấy chỉ thoang thoảng, thơm ngát đến mê người.
Dường như mỗi lần cậu ấy kích động là pheromone sẽ tràn ra.
Thôi Tú Bân đã trốn vào trong chăn.
Một lát sau, cậu cảm nhận được bàn tay người kia đang khẽ vỗ đầu mình, sau đó lại thu về.
Thôi Tú Bân cắn môi, dứt khoát kéo chăn xuống đối diện với cặp mắt đen thẫm sâu thẳm của người đàn ông.
Thôi Nhiên Thuân ngẩng lên nhìn đồng hồ, anh nói: "Tôi phải xuất phát lúc một giờ chiều."
Khuôn mặt Thôi Tú Bân lại nóng bừng, cậu biết là Thôi Nhiên Thuân đang giục mình.
Mặc dù bọn họ đã từng có hai lần với nhau, nhưng lần này, sẽ được tiến hành trong tình huống cậu hoàn toàn tỉnh táo, cậu...!
"Tôi hơi căng thẳng." Cậu đáng thương nói.
Thôi Nhiên Thuân đã nhìn ra, anh còn đang nghĩ xem làm thế nào để vỗ về một Alpha thì đã nghe cậu thanh niên nói tiếp: "Tôi nghĩ ra yêu cầu thứ hai rồi!"
Thôi Nhiên Thuân không khỏi nhìn về phía Thôi Tú Bân, thấy cậu đỏ mặt nói:
"Anh...!Anh có thể hôn, hôn tôi không?".
Trong căn phòng cho khách sáng sủa sạch sẽ ở tầng ba của biệt thự.
Chín giờ sáng ngày hè, ánh nắng nhiệt liệt mà rực rỡ, chao nghiêng rơi vào từ khung cửa, chiếu rọi tất cả mọi thứ.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, người đàn ông ngồi ở mép giường nghe hết câu nói của cậu thanh niên, nét mặt có vẻ rất ngạc nhiên.
Thôi Tú Bân nói xong, thấy Thôi Nhiên Thuân vẫn ngồi im thì hơi mấp máy môi, rũ mắt nói: "Yêu cầu này không phá bỏ ranh giới cuối cùng hay vi phạm nguyên tắc gì của anh chứ?"
"Tôi..."
Câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Cậu kinh ngạc giương hàng mi, mà Thôi Nhiên Thuân thì đã tiến tới chặn tất cả ánh nắng trước mắt cậu.
*Thình thịch --- Thình thịch ---*
Trái tim dồn dập như trống chầu.
Giờ phút này, Thôi Tú Bân chỉ thấy được Thôi Nhiên Thuân, chỉ thấy được cặp mắt huyền thăm thẳm kia.
Sâu trong đôi mắt ấy dường như có ngọn lửa vừa được thắp lên, lại như cả trời sao đêm hè đang vương vãi ở đó.
Đẹp quá...
Cậu váng vất nghĩ.
Nhưng Thôi Tú Bân còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận cái hôn này, người đàn ông đã lùi lại.
Cậu chớp chớp mắt, thấy ánh nắng lại tràn đầy trước mặt, đáy lòng dâng lên sự mất mát nồng đậm.
Chỉ...!Chỉ chạm môi một cái thôi sao?
Hình như đúng là ban nãy cậu cũng không nói là hôn kiểu gì...!Nhưng mà thế thì cũng nhanh quá rồi, chạm cái đã hết!
Thôi Tú Bân nhíu mày, có phần không hài lòng nhìn Thôi Nhiên Thuân chằm chằm, nghĩ bụng mình có nên chơi xấu hay là đưa ra một yêu cầu khác không?
Dù sao thì cậu có những hai mươi yêu cầu cơ mà, lại mới chỉ dùng hai cái.
Nhưng mà khoảnh khắc sau đó, cậu lại thấy người kia cúi xuống, xích tới gần mình.
Cảnh vật lại lắc lư.
Tiếp đó là một cái chạm môi thật khẽ, nó khẽ đến mức như thể đang chạm lên trái tim cậu.
Thôi Tú Bân lại mở to mắt.
Nhưng lần này, Thôi Nhiên Thuân không còn vội vã tách ra nữa, mà nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cậu.
Anh dịu dàng thăm dò cậu.
Sự cẩn thận dè dặt ấy khiến Thôi Tú Bân cảm giác tim mình tê dại, rõ ràng anh ấy đang hôn môi cậu, vậy mà lại như đang hôn vào chốn sâu thẳm của hồn này, khiến cậu không thể nào trốn thoát.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thôi Nhiên Thuân.
Anh chưa từng nghĩ là sẽ có ngày mình chủ động hôn một tên Alpha, nhưng anh không thể không thừa nhận rằng, cảm giác này...!Thật sự rất tuyệt vời.
Môi cậu ấy thật mềm, còn thơm nồng hương cam.
Anh nếm một lần, rồi không nhịn được nếm tiếp lần thứ hai, cuối cùng dứt khoát ăn vạ không đi nữa.
Cậu nhóc Alpha có vẻ kinh ngạc, mắt tròn xoe, con ngươi màu nâu nhạt trong veo phản chiếu sự mất khống chế của chính anh.
Thôi Nhiên Thuân có thể hiểu được sự kinh ngạc của cậu, bản thân anh cũng ngạc nhiên vì mình lại làm đến mức này.
Dù sao thì hình như nó cũng không nằm trong phạm vi của yêu cầu vừa rồi.
Có điều, Thôi Nhiên Thuân nghĩ, thật ra anh có cách để mình "thoát tội", mặc dù biện pháp ấy có hơi đê hèn.
Thôi Nhiên Thuân nhìn Thôi Tú Bân, lặng lẽ phóng pheromone Omega của mình ra.
Trước mặt Alpha, hành vi chủ động thả pheromone của Omega phải nói là nguy hiểm vô cùng.
Đó là quyến rũ, là dụ dỗ.
Nhưng...!Ai quan tâm chứ.
Thôi Tú Bân nhanh chóng cảm nhận được mùi hạt dẻ ngọt ngào tràn ngập.
Hương hạt dẻ mê người nhường ấy, làm cậu cảm thấy thật thèm thuồng.
Cậu còn chưa ăn sáng, ngửi mùi hương ấy chỉ cảm thấy đói cồn cào, từng tế bào trên thân thể đều đang phát tín hiệu khao khát.
Ánh mắt cậu dần trở nên mê mẩn, cơ thể vốn đang cứng đờ cũng thả lỏng theo.
Cậu không còn thỏa mãn với những nụ hôn hời hợt của người ấy nữa rồi.
Thôi Tú Bân chủ động ôm lấy cổ Thôi Nhiên Thuân, há miệng ngậm cánh môi của anh.
Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện sự hung hăng và tính công kích của Alpha.
Cậu mút môi Thôi Nhiên Thuân, vội vã muốn cho chiếc lưỡi vào khoang miệng của đối phương, khi người kia bị cậu ép cho phải hơi há miệng thì cậu lập tức thừa cơ mà xâm nhập.
Thôi Tú Bân cũng chưa từng hôn ai, nhưng giờ phút này, dường như có một loại bản năng đang điều khiển cậu.
Cậu cảm thấy rất đói, rất muốn ăn gì đó.
Mà người đàn ông trước mặt vẫn luôn tỏa ra mùi hạt dẻ rang đường thơm lừng này trông cũng thật ngon miệng.
Lúc hôn mút người ta, cậu cũng thật sự nếm được vị hạt dẻ, mềm mại ngọt ngào, đúng là hạt dẻ rang đường khiến người ta càng ăn càng nghiện.
Thôi Tú Bân say đắm hương vị này vô cùng.
Thôi Nhiên Thuân cũng cảm giác được pheromone của một Alpha cao cấp mà cậu thanh niên thả ra theo bản năng đang dần trở nên ngào ngạt, ngang ngược.
Luồng pheromone ấy đang cố gắng áp chế anh, tấn công anh, buộc anh phải phục tùng.
Nếu như là một Omega bình thường, có lẽ giờ phút này đã khuất phục dưới sự công kích của pheromone Alpha nồng nặc như vậy.
Nhưng, anh là Thôi Nhiên Thuân.
Lúc này kì tình nhiệt của cả hai đều chưa phát tác, sức lực của anh cũng không bị xói mòn bởi tình trạng sinh lý của bản thân.
Thế nên khi người thanh niên định xoay người đè anh xuống, Thôi Nhiên Thuân dễ như trở bàn tay đè ngược lại.
Tóc ngắn mềm mại nhẹ nhàng xõa tung, rơi vãi trên gối, Thôi Tú Bân nằm giữa chăn đệm êm ái, cả người hơi lún xuống.
Hô hấp của cậu đã lạc nhịp, lồng ngực phập phồng, tham lam hít vào những luồng khí mới mẻ.
Nhưng người đàn ông kia lại không cho cậu quá nhiều thời gian để thở dốc, anh đè tay Thôi Tú Bân, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Lần này không còn là những nụ hôn phớt qua nữa.
Anh cũng học theo hành động của cậu ban nãy, thò đầu lưỡi vào khoang miệng, hôn thật sâu, mời cậu khiêu vũ cùng mình.
Nhưng khác với sự hấp tấp của cậu, cái hôn của người đàn ông bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, từng bước đều rất thận trọng, khiến cậu gần như không có cách để phản kích, nhanh chóng đắm chìm trong chúng.
Lần này, hai người với đầu óc còn tỉnh táo, cuối cùng cũng có một khởi đầu tốt đẹp.
Không biết đã hôn bao lâu, anh thả Thôi Tú Bân ra.
Không khí mới mẻ tràn vào phổi, còn có mùi hạt dẻ thơm nồng.
Thôi Tú Bân tham lam hít vào, đại não thiếu dưỡng khí khiến cậu cảm giác cơ thể mình mềm nhũn.
Cậu rã rời chìm trong đệm, sóng mắt mơ màng, nhịp thở rối loạn.
Hô hấp của Thôi Nhiên Thuân cũng có phần bất ổn, anh nhìn xuống cậu thanh niên đang nằm, nhìn dáng vẻ đầy cám dỗ của cậu, cảm giác được rõ rệt khát vọng nơi đáy lòng.
Anh không do dự nữa, bắt đầu tiến vào vấn đề chính.
Thôi Tú Bân khe khẽ thở, cặp mắt mơ màng vẫn luôn dõi theo anh, nhìn tay Thôi Nhiên Thuân thò xuống dưới chăn, ném từng món quần áo nho nhỏ xuống sàn nhà.
Cậu cảm giác cơ thể khôi phục được chút sức.
Thời điểm Thôi Nhiên Thuân chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, người thanh niên bỗng duỗi cánh tay trắng nõn, đặt lên bờ vai dày rộng của anh, khẽ đẩy với ý kháng cự.
Thôi Nhiên Thuân cho là cậu đang giãy dụa.
Anh hơi nhíu mày, rất muốn bất chấp tất cả mà tiếp tục, nhưng không biết sao, trong đầu anh cứ hiện lên cái đêm hỗn loạn ấy.
Dưới ánh đèn mờ tối, dáng vẻ nức nở trong đau đớn của cậu hiển hiện trước mắt anh thật rõ rệt, rồi chồng lên bóng dáng của cậu thanh niên trước mặt hiện giờ.
Thôi Nhiên Thuân dừng mọi động tác.
Đúng vậy, anh không phải là đám Alpha ngạo mạn thô lỗ kia, dù cho ham muốn khống chế có mạnh hơn đi chăng nữa thì anh cũng không thể để bản thân trở thành dáng vẻ mà mình căm thù nhất được.
"Khó chịu à?"
Thôi Nhiên Thuân nhìn cậu Alpha trẻ tuổi, thu hết tất cả biểu cảm của cậu vào trong mắt.
Thôi Tú Bân lại hơi quay đi, tránh né ánh mắt anh.
Cậu từ chối giao tiếp như vậy khiến Thôi Nhiên Thuân cảm thấy hơi khó giải quyết, anh chưa từng xử lý tình huống nào thế này
Nhưng rồi anh lại thấy cậu thanh niên mở miệng, âm thanh mang theo chút dịu êm mềm mại.
"Còn...!Còn muốn trồng dâu..."
Cậu nói xong nhìn anh một cái, rồi vội vàng quay đi chỗ khác.
Dâu? Thôi Nhiên Thuân có phần bối rối nhìn cậu.
Thôi Tú Bân lại len lén quan sát anh, thấy được sự nghi hoặc của Thôi Nhiên Thuân thì không khỏi cắn môi, cuối cùng cũng dấy lên dũng khí lớn lao, vươn tay nắm lấy vạt áo ngủ của mình.
Vén lên, cởi ra.
Sau đó đỏ bừng mặt nói: "Chẳng lẽ anh...!Anh không muốn hôn...!Hôn những chỗ khác à?"
Thôi Nhiên Thuân không trả lời vấn đề này của cậu, vì một giây sau, anh đã ôm lấy mặt Thôi Tú Bân, sau đó tàn nhẫn khóa lại đôi môi ấy.
Anh không biết mình bị làm sao, chỉ là rất muốn rất muốn hôn cậu.
Vừa hôn vừa giơ tay kéo chăn lên, che khuất cơ thể của cả hai, cũng ngăn cách những tia nắng rực rỡ kia ở bên ngoài.
"Reng reng reng ----"
Điện thoại di động rớt trên sàn nhà bỗng kêu vang, được người đàn ông thò tay cầm lên.
Đầu ngón tay bấm nút nghe, sau đó đặt điện thoại bên tai.
"Ừ."
Giọng anh có hơi khàn, khẽ nói: "Cậu chờ ở ngoài đi, tôi ra ngay đây."
Cúp máy xong, Thôi Nhiên Thuân tiếp tục mặc áo khoác, thắt lại cà vạt, sau đó vuốt phẳng nếp nhăn trên măng-sét.
Chỉ là, khi ánh mắt của anh một lần nữa hướng về chiếc giường, những động tác nhanh gọn bỗng chậm lại, dường như cả nhịp thở cũng trở nên chậm rãi.
Người thanh niên đang nằm nhoài trên gối, ngủ rất sâu.
Cái chăn đắp trên người cậu hơi trượt xuống, để lộ mảng da thịt trắng nõn lấm tấm những nốt đỏ trên lưng và cổ.
Thôi Nhiên Thuân đi tới, kéo chăn lên rồi ém lại góc chăn cho cậu.
Nghĩ đến chuyện gì đó, anh đi ra ngoài, lúc trở lại thì trong tay đã có thêm vài thứ.
Anh đặt đồ lên tủ đầu giường, lại không kiềm chế được mà cúi xuống, chăm chú nhìn bên mặt đang say ngủ của cậu thanh niên.
Cậu ấy đang nhắm mắt, hàng mi dài và dày tựa như lông quạ rũ xuống, tạo thành bóng mờ nhàn nhạt.
Thôi Nhiên Thuân chăm chú ngắm cậu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc mềm đang xõa tung rồi mới nhấc chân rời đi, lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Chỉ chốc lát bên ngoài đã truyền đến tiếng ô tô khởi động, một chiếc xe con màu đen lái ra khỏi biệt thự, nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.
Lâm Thanh Vũ là thư ký của Thôi Nhiên Thuân.
Y cảm thấy ông chủ nhà mình hôm nay siêu lạ.
Bởi vì Thôi tiên sinh là một người có quan niệm về thời gian rất khắt khe, y làm việc cho anh ba năm cũng chưa từng thấy Thôi Nhiên Thuân đến trễ dù chỉ là một giây.
Thế mà hôm nay, anh ấy lại mất đến mười phút mới ra ngoài, mà kì lạ nhất là --- Y còn mơ hồ ngửi được mùi pheromone của Alpha trên người ông chủ!
Ý nghĩ này mới thấp thoáng hiện lên thôi, Lâm Thanh Vũ đã cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi.
Thôi tiên sinh là người mắc chứng ghét A giai đoạn cuối đấy, còn là một O bạo lực tự tay đánh A đến mức giờ người ta vẫn còn nằm liệt giường trong bệnh viện kìa.
Một người như thế sao có thể có A được?
Ai cũng có thể có A, chỉ riêng Thôi tiên sinh là không thể nào.
Thôi Nhiên Thuân không biết thư kí của mình đang nghĩ gì, tay anh cầm đống tài liệu phải dùng đến trong cuộc họp ---
Bình thường trước khi bắt đầu một cuộc họp quan trọng, anh sẽ luôn xác nhận lại nội dung, vậy mà hôm nay, không biết vì sao, anh lại không thể đọc nổi một chữ.
Thôi Nhiên Thuân ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn tán cây loang lổ biến hóa đan xen dưới ánh mặt trời, anh cảm giác cõi lòng đang nảy sinh một loại xúc cảm chưa từng biết tới.
Anh rất muốn trở về.
Muốn về xem liệu Thôi Tú Bân đã tỉnh chưa, muốn biết tỉnh rồi cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Nhưng lại không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Anh dùng pheromone để mê hoặc cậu ấy, cậu ấy...!Liệu có phát hiện ra không?.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top