chap 13

Hôm sau là thứ 7 cả hai đều được nghỉ, Taehyun dĩ nhiên sẽ đến tiệm bánh làm việc, Soobin cũng muốn đi làm nhưng vì bị cưỡng ép ở nhà dưỡng thương nên không đi nữa. Biết sao được nhìn thái độ cương quyết với ánh mắt sắc lạnh của Taehyun là hiểu dù có xin thế nào thằng bé cũng sẽ chẳng cho cậu đi, thôi thì dù sao vết thương ở bụng cũng còn đang đau nếu đi làm thì cũng chỉ khiến cho Taehyun lo lắng hơn, nên nghỉ ở nhà vậy. Taehyun sáng đi làm tối sẽ về, Soobin thì ở nhà dưỡng thương, 2 ngày nghỉ cứ như vậy trôi qua một cách vô vị, mấy vết thương lớn nhỏ trên người Soobin cũng bớt đau hơn nhiều rồi, vết bầm trên mặt cũng mờ đi hẳn, chỉ là vẫn còn một vết rách nhỏ trên mặt, Soobin thở dài ngồi trên bàn học "hy vọng bọn họ sẽ không tìm đến mình nữa". Về phần chú Ann, cậu đã bảo Taehyun không được kể chuyện này cho chú ấy nghe vì cậu sợ chú sẽ nói cho má nuôi, chắc má sẽ lo lắng lắm. Nhưng bây giờ không còn phương tiện để liên lạc với má nuôi nữa rồi, đã hơn 3 ngày không gọi cho má, không biết má có gọi cho cậu lần nào chưa, điện thoại bể rồi, số cũng mất hết,...cậu thở dài nằm xuống bàn, mệt mỏi, chán nản, từ bỏ? Có được không? lên đại học có phải là một quyết định sai lầm không nhỉ?.....

Sáng hôm sau, vừa mở cửa ra ngoài đã thấy chú Ann tấp xe vào lề, chú vội vàng chạy lại chỗ Soobin trên chán vẫn còn vương vài giọt mồ hôi. Mấy ngày nay do trường có việc nên không thể đến thăm mấy đứa nhỏ được, tối qua định bụng chút nữa sẽ gọi cho Soobin hỏi thăm nhưng gọi hơn chục cuộc vẫn không được, vì còn khá nhiều việc nên chú đã cày cuốc làm suốt đêm, đến sáng thì chạy xe xuống đây, vừa nhìn thấy Soobin nỗi lo trong lòng đã giảm xuống một nửa, tạ ơn trời đất.
- Soobin máy của cháu đâu tại sao chú gọi không được?
- Cháu...điện thoại của cháu...._cậu ấp úng không biết tìm cái lý do nào hợp lý hơn để trả lời chú Ann
- Điện thoại của anh ấy rớt xuống bồn cầu hư rồi ạ_Taehyun thở dài trả lời giúp Soobin, vẻ mặt hiện rõ vẻ bất lực, "Đồ thỏ ngốc"
- À ra vậy, làm chú cứ tưởng có chuyện gì, nhưng Soobin mặt con bị gì vậy?
- Hôm qua...hôm qua anh ấy đòi solo với cháu, kết quả là bị cháu hạ gục nằm đo ván dưới sàn, lúc ngồi dậy không để ý khiến mặt sượt qua cạnh bàn nên mới bị như vậy_Taehyun thể hiện trình độ nói dối không chớp mắt khiến Soobin bên cạnh trố mắt ra nhìn sau đó cũng gật gật đầu hưởng ứng "Taehyun à, đời này kiếp này hyung sẽ không bao giờ quên công ơn của em"
- Hai đứa, nếu ở trường mà bị bắt nạt thì cứ nói với chú nhé, đừng cứ giấu trong lòng, chú làm ở đây lâu rồi biết bao nhiêu vụ bạo lực học đường
- Nae chúng cháu biết mà chú đừng lo lắng nữa nhé

Xe lăn bánh đến trường, cậu thấy lòng nặng trĩu, lo lắng sợ hãi bủa vây quanh cậu, Taehyun có lẽ biết tâm trạng của anh mình nên đã đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay lớn của anh xem như một cách an ủi. Người anh này cậu sẽ bảo vệ bằng mọi giá, không có bất cứ ai có thể khiến anh ấy đau buồn nữa, kể cả Choi Yeonjun.

Buổi kiểm tra đã tới đúng như dự định của thầy Park, sau khi viết đề bài xong xuôi cũng là lúc thầy bắt đầu tính thời gian, đúng 20p không hơn không kém
- Này Kang Taehyun_ở phía sau có tiếng gọi nhỏ, nhưng Taehyun là đang tập trung vào bài kiểm tra, bị làm phiền như vậy quả thật là rất khó chịu, cậu nghiêng nhẹ đầu nhìn xuống người nãy giờ đang gọi tên cậu
- Gì?
- Mau chỉ bài cho tôi_"Gì?" sao? Tên nhóc này quả thật là to gan mà
- Tại sao tôi phải làm vậy?_cậu cười nhẹ rồi quay lên tiếp tục bài làm của mình khiến kẻ bên dưới ức chế hơi nhẹ
7 phút lẻ 8 giây sau
- Này_đạp mạnh vào chân ghế người trước mặt, anh thầm nghĩ thằng nhóc này không cho một trận thì không biết đâu là trời cao đất rộng mà
- Thưa thầy, bạn học Choi làm phiền không cho em làm bài kiểm tra_Taehyun thực ra đã làm xong bài kiểm tra rồi còn dư rất nhiều thời gian, nhưng cậu không muốn chỉ hắn, tại sao ư?, đơn giản vì không thích thôi, cậu đã không muốn bận tâm đến rồi nhưng bạn học Choi đây cứ đạp ghế sau của cậu mãi, thực sự khó chịu đấy, Taehyun đây không phải kẻ hiền lành đâu, nhưng cũng không thể nắm đầu cậu ta mà đánh tại đây được, đành nhờ thầy Park giải quyết vậy
- Choi Beomgyu ngồi yên làm bài hoặc ra ngoài đứng, chọn đi
- Em sẽ yên lặng ạ_hắn mỉm cười nói hai tay đã nắm chặt lại từ bao giờ "Tiểu tử xem như cậu hay"

20p trôi qua đến giờ nộp bài, Beomgyu dĩ nhiên nộp giấy trắng, à mà cũng không trắng lắm đâu vì trên đó có viết tên với cả đề bài nữa. Choi Beomgyu bực dọc đạp mạnh vào chân ghế của Taehyun khiến cậu khó chịu cau mày quay xuống
- Bị điên à?
- Điên?, mày không biết tao là ai à?
- Biết, nhưng không quan tâm
- Cứ đợi ra chơi đi để tao xem mày còn mạnh miệng như vậy được không

Không lâu sau, 3 tiếng chuông vang lên báo hiệu 2 tiết đầu kết thúc bắt đầu giờ ra chơi, Taehyun thản nhiên đứng dậy chào thầy rồi cất gọn sách vở vào hộc bàn, còn quyển sách cuối cùng đang định cầm lấy thì bị Beomgyu dựt mất ném xuống dưới đất, trần đời này Taehyun ghét nhất bị người lạ đụng vào đồ của mình, hắn ta còn ném đồ của cậu xuống đất nữa, Chúa à, con cũng muốn làm người tốt lắm, nhưng...thế giới này không muốn con trở thành con người như vậy. Choi Beomgyu đúng là kẻ đáng ghét mà, hắn...dẫm lên sách của cậu, mấy tiếng xì xào đằng sau ngày càng nhiều và lớn hơn "Cậu ta sắp bị Choi Beomgyu làm thịt rồi, ngày tháng sau này của cậu ta chắc không còn tươi đẹp nữa rồi, đây là lần đầu Choi Beomgyu tức giận như vậy đấy, sẽ không có án mạng xảy ra chứ, có nên báo cho thầy không?, đừng đụng vào nếu không chúng ta cũng bị liên lụy đấy....." nhưng cậu không bận tâm lắm vì điều cậu đang để ý đến nhất là quyển sách của cậu, hắn nghĩ hắn là ai mà dẫm lên sách của cậu, hơn hết đó là quyển sách mà anh Soobin đã mua cho cậu, Choi Beomgyu, hôm nay, ta quyết khô máu với nhà ngươi
- Bỏ quyển sách ra
- Bỏ?, Tại sao tao phải làm vậy?, À, chắc nó quan trọng với mày lắm nhỉ? Vậy tao càng phải làm nó nát hơn_anh nhìn cậu cười, cúi người xuống đang định lượm quyển sách lên thì...Taehyun giơ chân lên đạp vào bụng Beomgyu khiến hắn chao đảo lùi về sau vài bước, đám đàn em trố mắt ra nhìn, lần đầu tiên có người dám đạp Beomgyu, đcm hôm nay tận thế rồi
- Đừng.đụng.vào.đồ.của.tao_Taehyun lụm sách lên phủi vài cái rồi nhìn Beomgyu nhấn mạnh từng chữ, quả thật như lời má nuôi nói, đám nhóc ở thành phố đúng là khó ưa
- Mẹ nó còn nhìn cái gì lao vào đánh chết nó cho tao_Choi Beomgyu điên rồi, ra lệnh cho đám đàn em xong thì hắn cũng xông vào đánh cậu, Taehyun bây giờ phải chiến đấu với tổng cộng 8 người, nhưng đai đen Taekwondo với boxing đâu phải dễ chơi, đúng 5 phút 27 giây, chỉ cần nhiêu đó thời gian cũng đủ để Taehyun hạ gục hết đám người đó, đám người này đúng là chỉ được cái to xác với to mồm thôi còn sức khỏe thì chả ra gì, chắc từ nhỏ chưa bao giờ làm việc nặng rồi, à mà ở đây toàn công tử nhà giàu thôi mà cậu quên mất.

Đứng trước mặt Beomgyu-kẻ đang nằm ôm bụng dưới đất, cậu cười nhẹ, sức lực của hắn quả thật cũng không tồi, nhưng...còn kém xa cậu (con tác giả đang sử dụng biện pháp nói quá nên mấy thím đừng tin, Taehyun chỉ khỏe hơn Beomgyu một xíu xíu thôi), vừa lãnh trọn quả đấm nên khóe môi của hắn chảy ra một ít máu, nhìn hắn như vậy...ừm...sao lại thấy có chút...quyến rũ nhỉ?, Kang Taehyun điên rồi, dẹp đống suy nghĩ điên rồ đó đi cậu nhìn thẳng vào mắt hắn mỉm cười nhẹ
- Sau này đừng tự ý đụng vào đồ của tôi nhé tôi thật sự ghét người lạ đụng vào đồ của mình đấy
Hắn không trả lời mà đứng dậy một mạch đi ra ngoài, lần đầu tiên có người chống đối hắn, lần đầu tiên có người hạ gục hắn, lần đầu tiên hắn thua cuộc ngay chính trong lớp trước bao nhiêu ánh mắt của bao nhiêu người. Con mẹ nó nhục, cậu ta quả thật rất mạnh đi, ăn trọn một cú đạp của cậu thôi đã khiến hắn chao đảo không ít, lần này gặp phải đối thủ khó chơi rồi. Nhưng...nói không phải chuyện đùa chứ, Choi Beomgyu lại thích những người như vậy....

Hết chap 13

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top