Yên Hầu quân - 31
Vị Yên Hầu quân xưa nay luôn thanh liêm chính trực đạo đức sánh ngang thánh nhân, giờ đây cuối cùng hình tượng hoàn hảo đó cũng đã sụp đổ với việc noi theo trào lưu nuôi trai lơ của các công chúa lẫn phụ nữ quý tộc chốn kinh thành. Tin đồn phong lưu bay đầy trời!
Nhưng mà so với các công chúa hay phụ nữ quý tộc, Yên Hầu quân đã đạt đến tầm cao mới, nhân vật được vào chốn khuê phòng của cô ấy lại là một gã người Hồ tóc tai bù xù! Trước nay vẫn nghĩ tên đó là thị vệ của cô ấy, không ngờ quan hệ giữa họ không chỉ còn là chủ tớ mà đã bay lên cấp độ quan hệ không đứng đắn như thế...
Mặt Lý Thụy xanh mét... sắp thành màu lá đến nơi!
Nhất là có mấy nhà lái buôn tới đàm phán nịnh bợ hòng nhúng tay vào chuyện cung cấp tư trang hậu cần cho quân đội, nghĩ thế nào mà lại tặng mấy gã người Hồ khá xinh trai cho cô. Phải cố gắng lắm Lý Thụy mới kiềm chế bản thân không ra lệnh lôi cả lũ ra ngoài chém ngang lưng hết loạt cho rồi, khiến trán cô gồng lên lộ rõ gân xanh.
Lý Thụy cố tự nhủ bản thân phải lý trí phải bình tĩnh, nghiến răng cố giữ vẻ khách sáo mà từ chối, không nhận lấy người nào hết. Đừng đùa, mùa này lương thực đắt đỏ, đám đàn ông ẻo lả kia nhìn là thấy chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ còn lâu mới nhúng tay vào làm lụng gì cả. Cô cũng kiên quyết phủ nhận việc mình có sở thích nuôi trai lơ.
Nhưng mấy tin đồn đó không vì thế mà bị dìm xuống, thậm chí lại đổi sang thành cô chỉ ưng duy nhất người nọ, khiến cho một đám người đổi hướng thay vì nịnh bợ cô thì chạy sang hối lộ nịnh hót A Sử Na. Tất nhiên cũng bị từ chối thẳng thừng nghiêm khắc, nhưng vẫn khiến cho Lý Thụy tức điên người.
"Anh làm thế này hại chết tôi!" Lý Thụy thiếu điều rít qua kẽ răng, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống A Sử Na. Tuy là cô không coi nặng mấy thứ thanh danh hay trinh tiết, nhưng cũng không có ý định vươn người sánh vai cũng mấy công chúa hay nữ giới quý tộc kia, và càng không muốn rước lấy một đống phiền toái vào người, nhất là khi bị người ngoài vô duyên vô cớ chỉ trỏ này kia!
"Anh lấy tạm cớ gì chẳng được, mắc gì phải kéo tôi vào?" Hiếm khi gã thấy cô giận dữ đến thế.
Cơ mà A Sử Na vẫn rất thản nhiên bình tĩnh, chỉ khẽ liếc cô. "Đây là việc tốt, việc gì cô phải cáu thế?" Thấy mặt Lý Thụy từ tái mét bắt đầu chuyển sang trắng bệch, trong lòng gã tự dưng thấy sảng khoái hẳn. Cuối cùng không phải chỉ có gã là hay bị gài bẫy. Người nước Yên hay nói, nhân nào quả ấy, quả gì quả báo, giờ thì gã cũng hơi hơi tin rồi đó. A Sử Na thấy đầu mình nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn, nên cũng hiền lành giải thích rõ ý mình. "Tôi hỏi cô nhé, nữ hoàng đế nhà các cô vốn đâu có thích cô, phải không?"
Lý Thụy sững lại, không biết nói sao.
"Thật ra cũng không phải bà ấy có thành kiến gì với riêng cô, mà chẳng qua vì cả nhà cô đều là quan văn, thậm chí nghe nói đều toàn ở chức vị quan trọng. Cha cô hình như lại còn cai quản một vùng đất rộng lớn phì nhiêu, mẹ cô thì xuất thân từ nhà Mộ Dung thuộc tôn thất, đúng không nào? Còn cô thì sao, làm gì không làm đi nhập ngũ cầm binh. Cô đừng vội cãi là cô chỉ có mỗi quân dân sáu ấp này. Nói nhanh cho nó vuông, toàn bộ tướng lãnh trẻ tuổi khắp vùng Yên Vân mười sáu châu này, đều bị coi là học sinh của cô cả."
"Cô lại nghĩ mà xem, cả nhà cô coi như hiển hách, văn võ song toàn, rõ rành rành là xứng với hai chữ thế gia trong miệng người Đại Yên. Tôi nghe nói mấy đời hoàng đế nhà các cô ghét nhất chính là thế gia... Nếu như chỉ là quan văn thôi còn đỡ, nhưng cô thì sao, cô lại thích cầm thương múa kiếm nha! Cơ mà cô ngủ xuẩn không khác gì đám thánh nhân vậy, không ham tiền không cần danh vọng, cái gì cũng không. Có ai làm hoàng đế mà lại thích một kẻ bề tôi có tiếng thơm còn vượt cả mình hay không, kẻ đó lại còn có tài cầm quân khiển tướng. Tôi giúp cô làm nhơ nhuốc thanh danh như vậy cô chẳng cám ơn tôi thì thôi chứ... Mấy người Yên các cô hay nói gì nhỉ, à, tự nhơ bản thân? Dù sao thì thực sự thế nào tôi biết cô biết là được, chi bằng tương kế tựu kế giúp cô tự làm nhơ bản thân để tránh họa?"
Lý Thụy không nén được nụ cười gượng gạo, đôi vai trĩu xuống rã rời.
Tuy A Sử Na không biết cặn kẽ, nhưng lại có thể suy luận rất chính xác. Cha cô đã làm quan bên ngoài nhiều năm, nếu không đoán sai thì chỉ cần hết nhiệm kỳ này, ông ấy sẽ được gọi về kinh thành làm quan trong triều, nhiều khả năng sẽ vào thẳng một trong ba tỉnh sáu bộ, thậm chí còn có thể ghé một chân trong ban tể tướng. Anh cả Lý Ngọc giờ đã là Tri sự lang ở bộ Binh, chỉ còn một bước nữa là thành thượng thư đứng đầu một bộ. Anh hai Lý Ly từ lâu đã không còn là thị giảng của Hoàng thái nữ mà đã lên chức trở thành Phụng chiếu lang, quan cận thần chuyên trách soạn thảo giấy tờ cho hoàng đế.
(Ba tỉnh sáu bộ: chế độ quan chức thời phong kiến Trung Quốc. Ba tỉnh bao gồm Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, Thượng thư tỉnh. Trong đó Trung thư tỉnh là cơ quan lập pháp, Môn hạ tỉnh là cơ quan giám sát, còn Thượng thư tỉnh là cơ quan hành pháp. Sáu bộ lại nằm dưới tỉnh Thượng thư, bao gồm bộ Hộ quản lý kinh tế, bộ Công quản lý công thương nghiệp thủ công, bộ Binh quản lý quân đội, bộ Lễ quản lý lễ giáo, bộ Hình quản lý pháp luật chế tài, và bộ Lại quản lý các quan lại lên chức xuống chức đánh giá mỗi nhiệm kỳ. Càng về sau chế độ càng được đơn giản hóa, cuối cùng từ thời Minh chỉ còn sáu bộ chứ không còn ba tỉnh như xưa.)
Có thể nói Dực Đế vừa yêu vừa hận cả nhà họ Lý các cô. Yêu vì tuy cả ba cha con đều là tài năng kiệt xuất, Lý gia gốc rễ hãy còn non yếu, chỉ có thể dựa vào ơn vua mới có thể thẳng lưng làm quan. Hận vì tuy Yến Hầu quân mang họ Lý, nhưng tính nết từ trong xương cốt lại hoàn toàn giống con gái nhà họ Mộ Dung, văn tài võ lược, tiếng thơm truyền khắp Yên Vân, toàn bộ tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân đều coi là đồ đệ của cô nàng, khiến cho nữ đế cực kỳ không thích và càng thêm phòng bị.
Hai anh trai cô từng nhắc khéo cô rằng đừng quá tỏ ra nghiêm khắc với bản thân quá, phải học cách tự tạo ra khuyết điểm nào đó mới có thể khiến cho bậc quân thượng yên tâm. Còn cha cô thì mới không cần học, khuyết điểm đầy mình tới mức phải có mẹ cô cầm cương siết mạnh mới không gây ra họa lớn. Anh cả thì thỉnh thoảng cũng phải nhận lấy vài khoản tiền biếu đút lót, còn anh hai thì thẳng thừng tỏ ra mình thích làm ăn buôn bán, trở thành thương nhân bị người đời coi khinh, ai nấy đều phải tìm cách tự tạo ra vài khuyết điểm.
Chỉ có Lý Thụy là hoàn toàn sạch sẽ, vì cô thực sự không thích làm như vậy.
"Tâm tư của bậc đế vương... kẻ làm bề tôi quả thực là khó..." Lý Thụy cười buồn bã hồi lâu. "Ừ, là tôi trách lầm anh, quả là phải cảm ơn anh mới đúng."
Giọng nói của cô tha thiết chân thành đến thế, cuối cùng lại khiến A Sử Na rầu rĩ. Nhìn mà xem, nhìn mà xem cái người này đang làm gì hả? Đàn bà con gái là phải mè nheo phải giận hờn vô cớ phải lèo nhèo này nọ mới gọi là đàn bà. Còn nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, tu sửa đạo đức cá nhân là việc của đám trò nghèo chỉ đỗ tú tài hão danh, không phải việc của phái nữ như trước mặt gã đang làm.
Thứ càng khiến cho A Sử Na cảm thấy khó chịu, ấy là nhìn Lý Thụy như thế, trong lòng gã chẳng hiểu sao dâng lên một nỗi xót xa dịu dàng thật khó tả.
Hừ, việc gì cô ả phải sụp vai mất tinh thần như thế. Cô là Yên Hầu quân kia mà, tuy chỉ là một chức danh hão, nhưng cũng có thể coi là chư hầu một phương.
"Thật ra thì... cô không cần cám ơn tôi." A Sử Na im lặng lâu thật là lâu, cuối cùng mãi cũng mở miệng. "Khắp cả thiên hạ thì rộng quá tôi không dám nói chắc, nhưng tính riêng vùng Yên Vân mười sáu châu này... kẻ duy nhất có thể lên giường với cô còn đủ sức "làm" mà không chùn chân run rẩy, chắc chỉ có mình tôi mà thôi. Những kẻ khác, không xứng, mà e là cũng không có gan đó."
Lý Thụy... Lý Thụy từ từ trợn tròn mắt nhìn A Sử Na một lúc... Sau đó, huấn luyện viên Lý Thụy trứ danh của học viện Hiền Lương... tông cửa chạy mất dạng.
Lại hòa nhau thêm một ván, cũng vui đấy. A Sử Na hài lòng nghĩ bụng
Suốt mấy ngày tiếp theo, phải nói là tâm trạng của A Sử Na cực kì sảng khoái thoải mái như ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, không thể vui hơn được nữa.
***
Ahihi, từ đau lòng, thông cảm... đến nghĩ đến việc lên giường với con nhà người ta... Phục anh A Sử Na rồi đó.
Chương sau, ahihi, cái gì tới sẽ phải tới... *icon mặt cười gian xảo*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top