Chap 14
Sau lần tới gặp yuju tối nào yerin cũng trèo tường vào phòng yuju. Yerin còn mang cả điện thoại cho yuju.
Còn yuju sau đêm gặp yerin thì tình hình đã cải thiện nhiều hơn, cô ăn uống đầy đủ hơn, không bỏ bữa nữa làm cho ông choi và quản gia min vô cùng vui mừng.
Tối nay yerin lại đến phòng yuju như thường lệ
Vào phòng yuju không thấy cô ấy đâu
"Chắc là đi tắm rồi"
Yerin ngồi xuống giường đợi yuju. Cửa phòng tắm mở ra, yuju bước ra đã nhìn thấy yerin đợi mình
"Yerin tới rồi hả?"
Yuju chạy tới ôm cổ yerin từ phía sau
"Hôm nay em tắm trễ vậy?" yerin xoay đầu ra sau hôn lên môi yuju
"Yerin tới lâu chưa?" yuju đi vòng ra phía trước yerin
"Cũng không lâu lắm, đợi em được mà"
"Giỏi ha, vậy đợi được cả đời không hả?" yuju nhéo cái mũi của yerin
"Cả đời hả, để suy nghĩ lại đã" yerin cười to trêu chọc yuju
"Hứ, đáng ghét"
Yuju đứng dậy liền bị yerin kéo ngã vào lòng
"Yerin đùa thôi mà"
Yuju không trả lời, chỉ chun mũi lên, yerin nhìn vẻ mặt đáng yêu của Chorong mà không nhịn được hôn lên gương mặt nàng, hôn lên trán, mắt, mũi rồi tới môi. Mỗi nụ hôn rơi xuống là mỗi câu yerin nói
"Yerin yêu em"
___________
___________
Sowon lái xe chở yerin về nhà, trên đường về sowon đã bàn với yerin một việc
"Không lẽ cậu với yuju cứ lén lút mãi vậy sao?"
"Tớ không biết nữa, được lúc nào hay lúc đấy" yerin nhìn ra ngoài cửa kính, khẽ thở dài
"Tớ thấy không ổn đâu, rồi có ngày ông choi cũng sẽ biết chuyện thôi"
"Nhưng giờ tớ cũng không biết làm sao nữa, tớ không thể chấm dứt với yuju được"
Sowon đột ngột dừng xe lại
"Tớ vừa nghĩ ra một cách"
"Cách gì, cậu mau nói đi"
"Hay là cậu với yuju... Đữa nhau đi trốn đi"
"Hả?" yerin trân mắt nhìn sowon
"Cậu thấy sao, chỉ còn cách này thôi. Tớ có một khoản tiết kiệm, tớ sẽ đưa cho cậu với yuju lập nghiệp"
"Vậy còn cậu thì sao?"
"Cậu khỏi lo cho tớ, lo cho cậu với yuju là được rồi"
Yerin trầm ngâm suy nghĩ về lời nói của sowon
"Sowon nói đúng, chỉ có bỏ trốn thì mình với Yuju mới có thể sống yên ổn được thôi"
Yerin xoay sang sowon
____________
_____________
Yerin gật đầu, trong lòng yerin đã có dự tính sẵn.
Tối đó sowon lại chở yerin tới nhà yuju. Trước khi yerin đi vào sowon đã nói với theo
"Cậu cố thuyết phục yuju nha"
"Ừ, tớ sẽ cố thuyết phục cô ấy"
Yerin trèo tường lên phòng yuju đã thấy cô ấy đợi mình
"Em đợi yerin hả?" yerin vừa ló đầu lên đã hỏi
"Em đợi yetin nãy giờ"
Vào phòng yuju, nhấn vai nàng ngồi xuống giường
"Yuju à, yerin có chuyện cần nói với em"
"Sao yerin lại căng thẳng vậy, có chuyện gì cứ nói đi, em nghe"
Yerin lưỡng lự một hồi mới quyết định nói
"Hay là..hai chúng ta..bỏ trốn khỏi đây đi" yerin nhìn yuju với ánh mắt chờ đợi
"Nhưng còn appa em thì sao"
"Chúng ta chỉ đi một thời gian thôi rồi sẽ quay trở lại đây. Lúc đó chắc chắn appa em sẽ đồng ý chuyện của tụi mình thôi"
Yuju lưỡng lự vì những lời của yerin. Thấy biểu hiện của yuju, yerin quyết định bồi thêm một đòn nữa
"Chúng ta chỉ đi một năm thôi. Một năm sau chúng ta nhất định quay trở về"
Yuju nhìn vào mắt của yerin đôi mắt đó ánh lên sự cương quyết. Và yuju biết rằng mình sẽ không sai lầm khi tin vào yerin
"Em sẽ theo, Em tin vào yerin"
Yerin mỉm cười hôn lên môi yuju
"Vậy thì em chuẩn bị đi. Đêm nay chúng ta sẽ ra bến cảng. Tàu đã đợi sẵn rồi"
Yuju đi soạn đồ, yerin gọi điện cho sowon
"Cô ấy đồng ý rồi"
"Cậu bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên nha. Tàu đang đợi hai người đó"
Yuju vừa soạn đồ xong thì yerin kéo tay yuju đi ngay.
Ra đến xe, vừa ngồi vào ghế, sowon đã xoay ra sau cười với yuju
"Lâu quá không gặp nhỉ?"
Yuju cười với sowon
"Lâu rồi mới gặp lại"
Sowon xoay người lại khởi động xe. Sowon đưa YeJu ra bến cảng, cả hai người họ sẽ trở về KangNam, nơi ở cũ của RinWon
Ra tới bến cảng, trước khi YeJu lên tàu sowon đã níu tay yerin mà dặn dò
"Nhớ chăm sóc tốt cho yuju"
"Tớ biết rồi, cậu yên tâm" yerin vỗ vỗ vào vai sowon
"Còn nữa, nếu các sơ có hỏi thì nói là tớ vẫn sống tốt. Tớ sẽ quay về thăm các sơ với lũ trẻ"
"Cậu ở lại nhớ cẩn thận đó. Tớ đang lo cho chuyện của cậu với eunha. Tớ e là cậu và eunha cũng sẽ như tớ với Yunie" Sowon thở dài với sowon
"Ừ, tôi cũng lo cho WonHa nữa" Yuju nắm tay Sowon
"Dù có chuyện gì cũng không được bỏ rơi Eunha nha"
"Cả hai người yên tâm, bất quá hai chúng tôi sẽ mò tới chỗ hai người"
Cả ba cùng bật cười vì lời nói của sowon. Tiếng gọi của thuyền trưởng làm ba người thoát ra khỏi cuộc trò chuyện
"Tàu sắp rời bến rồi"
"Họ gọi rồi kìa, lên tàu nhanh lên đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó"
"Ừ, tạm biệt cậu. Nhớ sống tốt đó"
Yerin ôm sowon lần nữa rồi nắm tay yuju xuống tàu.
Sowon đứng nhìn cho đến khi chiếc tàu khuất bóng rồi mới trở vào xe. Vừa vào xe sowon đã nhận được điện thoại từ Jung gia
"Tôi nghe"
"Cô Sowon à nhanh đến Jung gia đi ạ, tiểu thư với ông chủ đang cãi nhau dữ dội ạ"
"Được rồi, tôi đến ngay"
Sowon lập tức lái xe đến Jung gia.
Yuju nhìn Yerin đang đứng trên boong tàu nhìn ra biển. Yuju đi tới vòng tay ôm hông Yerin từ đằng sau
"Yerin đang nghĩ gì vậy?"
Yerin siết chặt vòng tay của Yuju
"Yerin đang nghĩ phải cố gắng chăm sóc cho em thật tốt"
Yerin xoay người lại ôm Yuju trong vòng tay của mình
"Xin lỗi em, để em phải chịu khổ rồi"
"Có Yerin bên cạnh em thì dù có khổ đến đâu em cũng chịu được"
Yerin cúi xuống hôn vào môi Yuju một nụ hôn thật sâu.
------------
Sowon vừa nghe điện thoại từ Jung gia đã tức tốc lái xe đến ngay. Vừa dừng xe, Sowon đã chạy xộc vào nhà
"Ông chủ và tiểu thư đang cãi nhau trên thư phòng"
"Tôi biết rồi"
Vừa nghe quản gia nói là Sowon đã chạy ngay lên thư phòng. Vừa định mở cửa Sowon đã nghe tiếng của Eunha
"Appa không thể ngăn cản con được đâu"
"Vì một đứa như nó mà con dám cãi lại appa sao"
"Con không vì ai cả, đây là hạnh phúc của con và con sẽ tự quyết định. Con lớn rồi appa à"
"Nó không thể mang lại hạnh phúc cho con đâu. Con nghe lời appa đi"
"Hai mươi năm nay con đã nghe theo mọi sắp xếp của appa, giờ hạnh phúc là của con, appa cho con tự lựa chọn đi, có được không"
Eunha đã bắt đầu khóc vì cuộc tranh cãi này, còn Sowon thì chỉ biết nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Dù sao thì appa vẫn sẽ làm theo ý của mình, còn con có đồng ý hay không thì appa không cần biết. Con nên biết rằng mọi việc appa làm đều vì muốn tốt cho con thôi"
"Vậy appa cứ chờ xem những việc appa làm có mang lại hạnh phúc cho con không"
Naeun kết thúc cuộc tranh cãi bằng việc bỏ đi ra ngoài. Lúc Eunha mở cửa ra Sowon đã nhanh chóng nấp vào một góc khuất.
Điện thoại Sowon reo lên, là ông Jung
"Cháu nghe thưa chú"
"Mau đến gặp chú đi"
"Cháu sẽ đến ngay"
Ông Jung không hề biết Sowon đã đến Jung gia từ lâu, đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện giữa ông và Eunha. Sowon không ngốc đến nỗi không biết được ông Jung gọi cho mình có việc gì. Chỉ có thể là việc giữa cô và Eunha.
Thở hắt ra, Sowon mở cửa đi vào
"Chú Jung"
"Ngồi đi, ta có việc cần nói với cháu"
Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Rót trà, khẽ đẩy ly trà về phía Sowon
"Cháu uống đi"
"Dạ"
"Chắc cháu biết ta sắp nói chuyện gì đúng không"
Sowon im lặng không trả lời. Tất nhiên ông Jung biết Sowon hiểu vấn đề mà ông sắp nói
"Ta muốn cháu chấm dứt ngay với Eunha"
"Nhưng chú Jung à, cháu và Eun là yêu nhau thật lòng"
"Ta không cần biết, ta chỉ muốn cháu chấm dứt ngay với Eunha đi. Ta sẽ gả Eunha cho một người có thể mang lại hạnh phúc cho nó"
"Cháu cũng có thể mang lại hạnh phúc cho Eun"
"Cháu dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy, dựa vào hai bàn tay trắng của cháu à"
Sowon không thể trả lời câu hỏi của ông Jung.
"Ta xin cháu đó, ta chỉ có mình Eunha thôi. Cháu cũng mong nó được hạnh phúc mà. Cháu buông tay nó đi, ta xin cháu đó"
Ông Jung bỗng quỳ xuống trước mặt Sowon làm Sowon hoảng hốt
"Chú đứng dậy đi"
"Ta sẽ không đứng lên cho tới khi nào cháu đồng ý với ta"
Sowon bị ông Jung đưa vào thế bí
"Được rồi, được rồi, cháu đồng ý với chú"
"Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu"
Ông Jung lắc tay Sowon, còn Sowon thì đang ngổn ngang suy nghĩ trong đầu
Sowon lái xe về nhà, tạt ngang quán rượu, Sowon uống đến say mềm. Điện thoại reo lên, là Eunha gọi
Sowon quăng điện thoại qua một bên, tiếp tục uống, có lẽ Eunha đã biết được việc appa nàng đã nói với Sowon
Sowon cười đau khổ rồi lại tiếp tục uống.
Ông Jung sau khi nói chuyện với Sowon đã cấm cửa Eunha, và cũng không cho Sowon đặt chân đến Jung gia.
Đã một tuần nay Eunha không đặt chân đến Jung gia, Eunha vô cùng lo lắng.
Eunha thừa cơ hôm nay appa cô không có nhà đã lén ra ngoài, tới căn hộ của Sowon.
Cổng khóa, gọi thì Sowonkhông nghe máy, trời lại sắp mưa.
"Sowon à, em biết là Sowon có ở nhà, mau ra gặp em đi"
Sowon nãy giờ thấy những cuộc gọi của Eunha nhưng không nghe máy, nghe thấy tiếng gọi của Eunha, Sowon chỉ muốn lao ngay ra ngoài. Nhưng không thể, đã hứa với ông Jung nên Sowon chỉ biết cắn răng ngồi trên ghế sô pha
"Eunha à, xin lỗi em"
Trời bắt đầu đổ mưa, Sowon cứ đinh ninh Eunha chờ mãi không được sẽ về. Nhưng điện thoại báo có tin nhắn, của Eunha
"Em biết Sowon có ở nhà mà, ra gặp em đi"
"Em về đi"
"Em sẽ đợi đến khi nào Sowon chịu ra gặp em"
Trời mưa ngày càng lớn hơn, khẽ vén màn cửa nhìn ra, Sowon hoảng hốt khi nhìn thấy Eunha đứng dưới mưa.
Vội chạy đi tìm cây dù rồi chạy ra cổng
"Em làm gì thế, có biết là dầm mưa sẽ bị bệnh không hả" Sowon vì lo cho Eunha nên lớn giọng với cô ấy
"Ra đây làm gì, sao không bỏ mặc em luôn đi"
"Em về ngay đi, đừng có làm trò ngu ngốc này nữa"
Sowon dúi cây dù vào tay Eunha rồi xoay bước đi vào nhà. Eunha nói vọng theo
"Sowon vẫn còn yêu em thì tại sao lại buông tay chứ. Sowon thật hèn nhát"
Sowon ngừng bước, nói vọng lại với Eunha mà không xoay đầu lại
"Chuyện của chúng ta...chấm dứt rồi"
Sowon cố cúi đầu đi thật nhanh để Eunha không biết rằng mình đang khóc. Một Sowon mạnh mẽ nay lại yếu đuối vì Eunha
"Eunha à, Sowon xin lỗi, xin lỗi em. Em phải sống hạnh phúc, biết không"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top