Chương 2
Tôi cùng Phong ca đi chơi rất nhiều trò. Nhưng tôi để ý một điều rất lạ, tất cả mọi người xung quanh mình đều cách rất xa, như đang tránh né tôi vậy. Hoặc cũng có thể là có cái gì đó đã ngăn cảm họ tới gần tôi.
-"Phong ca, anh có để ý mọi người ở đây đang tránh em không? Như kiểu em là bệnh dịch gì ấy?"
"Tất nhiên là phải tránh em rồi. Vì nếu không tự giác làm vậy, họ sẽ chết đau đớn hơn cả khi bị bệnh dịch đấy."
Phong ca sau khi lấy đồ uống thì quay lại nhìn tôi cười hiền hậu.
-"Đâu có, anh thấy vẫn rất bình thương mà. Em suy nghĩ nhiều rồi."
-"Chắc vậy rồi."
-"Muốn đi chơi đâu nữa không?"
-"Có. Phi long thần tốc nha anh."
Anh ấy gật nhẹ, cầm tay dẫn tôi đi. Tôi chạy tới ôm lấy tay anh, cười tươi rói.
Tới nơi, lúc anh đang mua vé tôi đã nhanh nhảu chạy vào ghế ngồi trước, định giữ chỗ trước cho anh nhưng lại có một bạn nam khác ngồi vào cùng. Đến khi anh quay lại thấy tôi ngồi cùng người khác tôi chấp hai tay lại ra vẻ hối lỗi vì đã không giữ chỗ kịp cho anh. Thoáng nhìn tôi thấy mắt anh ấy hơi chuyển đỏ thì phải. Nhưng ngay sau đó lại thấy anh ấy cười, xua tay bảo không sao, anh ngồi ghế trên.
Thấy vậy tôi cũng bớt thấy tội lỗi, vui vẻ trở lại.
Con tàu di chuyển từ từ, từng đợt gió oà tới làm tôi cảm thấy thoải mái. Đường ray ngày càng cao hơn, rồi thả nhanh khiến tôi không kịp chuẩn bị tinh thần mà hét toáng lên.
*Phụt*
Hở? Hình như vừa có thứ chất lỏng gì đó bắn vào mặt tôi. Không phải người nào không chịu được nôn mửa rồi chứ? Tôi đưa tay sờ thử, nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trên tay mà tôi kinh hãi, quay sang bên cạnh nhìn.....
Áaaaaaaaaaaaaaa
Tiếng hét lúc này của tôi không một ai nghe thấy, vì trùng với tiếng hét của mọi người.
Người bên cạnh...đầu....đầu...đầu không còn. Máu văng lên văng xuống. Áaaaa, không, tôi muốn xuống, cho tôi xuống. Mặt tôi cắt không còn giọt máu, nhắm tịt mắt lại mà run rẩy.
Chuyến tàu kinh hoàng dừng lại.
---------------------
Xe cảnh sát đã tới. Tôi ra chỗ khuất nôn sạch sành sanh những thứ đã ăn được. Phong ca đứng ngay cạnh vỗ lưng cho tôi, lấy nước cho tôi xúc miệng. Người tôi mỏi nhừ, mệt dã dời, ngồi bàng hoàng ở ghế nhìn về phía hiện trường. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh nào kinh hoàng tới vậy.
Cảnh sát đi về phía tôi đề nghị hợp tác lấy lời khai. Lúc này tôi bị sốc, không thể nói được gì, nước mắt cứ chảy ra vì sợ hãi.
Phong ca đứng cạnh ôm tôi thật chặt, từ chối lấy lời khai lúc này.
Tôi ôm chặt lấy Phong ca oà khóc. Anh vuốt nhẹ tóc tôi an ủi. Được một lúc tôi ngủ thiếp lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy thì thấy đang ở phòng của anh.
Tôi cựa mình thì thấy tay mình đang bị nắm. Nhìn sang thì thấy anh đang gục đầu bên giường. Chắc anh đã chăm tôi từ lúc đó tới giờ. Tôi bất giác đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt anh sang một bên. Nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi. Tôi snhẹ nhàng rút tay nhưng bị anh nắm quá chặt. Tôi cảm thấy có chút đau.
-"Linh Tuyết....."
-"Ơ....d...dạ." - tôi bị giật mình. Anh tỉnh từ khi nào vậy.
-"Để yên anh ngủ một lúc."
-"À...dạ..."
Tôi để yên anh nắm tay như vậy. Ngồi yên một chỗ không có gì làm đâm ra lại buồn ngủ, cuối cùng lăn ra ngủ luôn.
-----------------
Cảm thấy có vật nặng đè lên người, tôi khó chịu mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt của Phong ca. Tôi suýt sịt máu mũi. Anh mặc áo sơ mi để lộ phần xương quai xanh và vùng ngực săn chắc thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp áo. Yết hầu rung lên từng đợt. Anh ấy ôm chặt tôi trong lòng khiến tôi muốn tránh cũng không tránh được, đành nhắm chặt mắt lại để xoá bỏ cảnh xuân sắc trước mắt.
-"Sao phải tránh? Anh cho em nhìn mà."
-"A...a...em....em..." - tôi lại bị giật mình. Nói không lên lời. Sao anh ấy thích giả vờ ngủ vậy
-"Phì...hahaa em đáng yêu thật đấy." - anh ấy bật cười, nụ cười tuyệt đẹp vô cùng.
Anh ấy ôm chặt tôi vòng lòng. Tim tôi đập thình thịch.
-"Tim em đập nhanh thật đấy."
-"Đâu có. Bụng em biểu tình đấy." - tôi ngại ngùng nói.
-"Đói rồi à? Ừm, dù gì cũng ngủ lâu vậy rồi. Xuống nhà ăn thôi."
Tôi khẽ gật đầu, định ngồi dậy thì Phong ca đã nhanh tay bế tôi lên theo kiểu công chúa ấy, khiến tôi đã ngại giờ còn ngại hơn.
-"Để anh bế xuống. Đừng giãy."
-"Em tự đi được mà."
-"Ngoan." - anh cúi xuống nhìn tôi cười dịu dàng.
Tôi không phản kháng được nên ngoan ngoãn nằm im để anh bế xuống. Đến bàn ăn, thức ăn đã được bày biện sẵn, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Anh vẫn giữ tư thế, đặt tôi lên đùi anh ấy.
-"A...ca...để em ngồi ghế đi."
-"Ngồi đùi anh không phải êm hơn sao?"
Tôi đã ngại muốn độn thổ rồi anh còn nói thế được.
-"Em...em muốn ngồi ghế."
-"Không được đâu. Ngoan."
Cứ mỗi lần anh nói ngoan là y như rằng tôi làm theo những gì anh ấy muốn bởi trong tư tưởng của tôi, những điều Phong ca làm đều tốt cho mình nên tôi không hề phản bác hay né tránh. Mỗi lần anh nói xong là lại kèm theo nụ cười nghiêng vách đổ tường đó thì em làm sao phản kháng được.
-"Nào...a~~"
-"Em...em tự ăn được không?"
-"Từ khi nào em không còn nghe lời anh nữa vậy Linh Tuyết? Từ khi nào em trở nên xa cách với anh như vậy? Không phải từ nhỏ em rất thích được anh làm vậy sao?"
Eo tôi cảm thấy đau. Anh ấy đang bấu eo tôi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được nó đang tím lại. Mặt anh ấy cũng có biến đổi, không còn vẻ hiền lành thư sinh chất phác mà tôi biết nữa. Mắt anh hơi chuyển đỏ, ánh nhìn lạnh lùng, khát máu, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Giọng nói trầm mang âm sắc.
-"A...a..Phong ca... đau..đau quá..em đau..."
Tôi khẽ kêu lên. Anh ấy vẫn như đang rơi vào thế giới của riêng mình vậy, hoàn toàn không để ý lời tôi nói. Hiện tại tôi không thể hiểu anh ấy đang nghĩ những gì nữa.
-"Có phải do thằng đó không? Phải không Linh Tuyết?"
-"Anh...Phong ca...anh sao vậy?"
Tôi vội lay người anh ấy. Anh ấy như bừng tỉnh, trở về với vẻ thường ngày.
-"À...anh xin lỗi...dạo này anh bận công việc nên có hơi căng thẳng."
-"Em hiểu mà."
-"Ngoan, nghe lời anh."
-"Dạ."
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên đùi Phong ca ăn hết bữa tối trong khi anh ấy không hề ăn tí nào. Tôi sợ anh đói nên lúc lên phòng có nấu ít mì đem lên cho anh. Tuy không biết nấu cơm nhưng mì tôm rất sành nha.
-"Anh, anh ăn đi."
-"Sao lại tốt với anh thế? Có chuyện gì đây?" - anh đang làm việc thấy tôi đi vào liền đóng laptop, quay sang nhìn tôi cười Âu yếm.
-"Có chuyện gì đâu, anh chăm em cả ngày nay mệt rồi. Coi như em trả công đi."
Anh im lặng, tôi cũng chả có gì để nói nên đặt bát mì xuống bàn rồi đi ra ngoài. Cũng không biết anh ấy ăn có thấy ngon không nhưng sáng hôm sau tôi vào phòng thì thấy bát trống trơn.
-"Linh Tuyết, chuẩn bị xong chưa em? Muộn học rồi." - anh đã đứng chờ sẵn ở dưới nhà gọi vọng lên.
-"Vâng đợi em một chút."- tôi loay hoay thắt cái nơ trên cổ áo mãi. Đến lúc đi xuống thì vẫn chưa cài được.
Phong ca tiến tới thắt lại hộ tôi. Còn chê tôi hậu đậu, không biết sau này nếu sống xa anh thì sẽ ra sao.
Tôi gãi đầu ái ngại. Cũng phải, đến lúc tự lập rồi.
----------------
Đến trường cũng đã sắp muộn rồi nên tôi vội chào anh rồi chạy một mạch lên lớp. Vào đến lớp mà thở hồng hộc, đúng là không hay vận động mệt thật đấy.
-"Tuyết muội, giờ muội mới tới sao? Biết mấy giờ rồi không?"-Thái, thằng bạn chí cốt của tôi chặn trước cửa, ẻo lả nói. Đúng như cái tên của nó, Thái-thái giám, nó chính xác là một tên thái giám không hơn không kém. Là một trong bộ tam chơi thân gồm tôi, Thái và Phương, chúng tôi là tỉ muội tốt.
-"Ây da Thái tỉ, chẳng phải muội tới rồi sao?"
-"Thái, để Tuyết vào lớp đi." - Phương lên tiếng. Nhỏ là con người thẳng tính, mạnh mẽ nhất trong nhóm. Nhưng không phải kiểu giống đàn ông đâu mà nhỏ là cá tính, ngầu ngầu ấy. Ăn mặc cũng cực kì đẹp nha.
Thái nghe thấy liền ưỡn ẹo đi về phía Phương, ẻo lả đập tay xuống bàn.
-"Hứ, chiều quá sinh hư thì sao?"
-"Nó không hư nổi."
-"Xí, suốt ngày bênh...tui..." - Thái đang định nói tiếp thì bị Phương nhét banh mì vào miệng.
-"Bớt nói lại. Ồn ào." - nhỏ nói xong liền đeo tai nghe, ngồi yên lặng nghe nhạc.
Thái cũng không thèm nhiều lời nữa, đi ra khoác tay tôi cùng đi vào lớp.
-"Em kia, bỏ tay ra."
Giọng nói này quen lắm, rất quen. Tôi nhanh chóng quay lại xác nhận thì toàn thân tê liệt. Là Phong ca. Sao anh ấy lại ở đây được? Lại còn mang cặp đeo kính.
-"Em nam kia bỏ tay ra khỏi người bạn nữ nhanh"
-"A..trời ơi soái ca kìa." - Thái mắt sáng rực.
Phong ca khó chịu, mắt sắc như dao nhìn về phía Thái. Thái sợ, vội buông tay. Tôi cũng nhanh chóng đi về chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top