Chương 21 - 25
Chương 21: Mộ Khải Siêu
Mộ Chỉ Ly nhìn thẳng Nhị trưởng lão, trong lời nói không che dấu sự oán hận với mấy người Nhị trưởng lão chút nào. Nếu không phải vì bọn họ, bọn Mộ Tài dám đối với nàng như vậy sao? Những con cháu khác thuộc dòng chính, nào có phải chịu qua khi nhục như nàng chứ?
Những người này đều bị dũng khí của Mộ Chỉ Ly làm cho kinh hãi. Ở thành La Thiên có không ít người hận Mộ gia, nhưng còn chưa có ai dám nói thẳng ra như thế.
Không thể không thừa nhận, những lời nói của Mộ Chỉ Ly đã chọc giận Nhị trưởng lão, đồng thời cũng gạt bỏ đi sự liên quan của nàng với cái chết của bọn Mộ Tài, kể từ đó, tất cả mọi người đều không còn nghĩ Mộ Chỉ Ly là hung thủ nữa.
"Lớn mật, Mộ gia ta sao lại có loại nghịch nữ như ngươi." Nhị trưởng lão có thể nói là càng nhìn Mộ Chỉ Ly càng tức giận. Ông ta ở địa vị cao lâu như vậy còn chưa có đám tiểu bối nào dám cùng ông ta tranh luận. Quan trọng nhất là trước mặt nhiều người lại bị nàng ta làm cho không biết nói gì, quả thực mặt mũi đều mất hết.
"Nhị trưởng lão cần gì chấp nhất quá? Nếu như ông giống cháu, mỗi ngày đều bị người trong phủ chèn ép, thường xuyên gặp phải nguy cơ bị chết đói, đi trên đường thì bị mọi người giễu cợt, ông còn có thể yêu cái nhà này sao? Những lời dối trá kia không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu".
Nhị trưởng lão tức giận chỉ tay vào Mộ Chỉ Ly hồi lâu nhưng không nói nên lời.
Ngay lúc này, một bóng dáng cao lớn từ phía bên trái Mộ Chỉ Ly đi tới trước mặt nàng, không nói hai lời, hạ xuống một bạt tai vang dội, tốc độ cực kỳ nhanh làm cho mọi người không kịp phản ứng.
"Ngươi là một tiểu bối sao có thể dám cùng trưởng bối nói chuyện như vậy, bị vả miệng cũng là đáng đời." Nam tử oai phong lẫm liệt, nhưng Mộ Chỉ Ly biết, chẳng qua hắn ta chỉ muốn chà đạp mình, để có được sự đồng tình của Nhị trưởng lão mà thôi.
Mang khóe miệng đang tràn ra máu tươi, Mộ Chỉ Ly nhìn nam tử trước mặt, nàng nhận ra hắn ta, Đại thiếu gia đích hệ của Mộ gia – Mộ Khải Siêu.
Mộ Khải Siêu là nhân vật có mặt mũi nhất trong nhóm tiểu bối Mộ gia, thiên phú tu luyện cực cao, là mục tiêu phấn đấu của đông đảo đệ tử. Thiếu nữ trong phủ ngoài phủ ái mộ hắn nhiều không kể xiết, giống như Tô Dự, đều là loại nhân vật chính.
Một bộ tơ lụa màu xanh đậm mặc ở trên người hắn ta càng làm nổi bật thêm vẻ cao quý, đồng thời cũng làm cho vóc người cao lớn nổi bật không bỏ sót chút gì, mái tóc đen nhánh được kim quan búi cao lên, để lộ ra vầng trán chắc nịch, khuôn mặt tựa như điêu khắc, ngũ quan đoan chính, có góc cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Hắn ta nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt đều là vẻ khinh thường, sự chán ghét lại càng không che dấu một chút nào hiện rõ trên khuôn mặt.
Mộ Chỉ Ly một câu cũng không nói, thừa dịp Mộ Khải Siêu không chú ý liền nhấc tay tát một cái vào mặt hắn không chút lưu tình. So với Mộ Khải Siêu đánh nàng thì cái tát này cũng không nhẹ hơn chút nào.
Một tiếng "Bốp" làm cho cả Nghị Sự Đường phát ra vẻ vang dội lạ thường.
"Trưởng bối không sai bảo, ngươi lại tự tiện động thủ, vả miệng cũng là đáng đời." Mộ Chỉ Ly hất mặt nhìn Mộ Khải Siêu, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười như có như không.
Một chiêu này lấy chiêu của người trả lại cho người làm thật sự rất tốt. Mộ Khải Siêu bị một tát này của Mộ Chỉ Ly làm cho ngơ ngác, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
Khi kịp phản ứng Mộ Khải Siêu tức giận không kiềm chế được. Hắn là nhân vật thiên chi kiêu tử (con cưng) ở Mộ phủ, có ai dám đắc tội với hắn? Các đệ đệ, muội muội đều coi hắn là thần tượng mà sùng bái không ngừng, các trưởng bối coi hắn là hy vọng của Mộ gia mà tán thưởng mãi, bọn hạ nhân đều coi hắn là gia chủ hạ nhiệm mà sùng bái không ngừng, chưa từng có người nào, không có ai dám làm hắn không hài lòng, càng không có người dám đánh hắn.
"Ngươi muốn chết?!" Quả đấm của Mộ Khải Siêu mang theo Thiên Lực hướng tới Mộ Chỉ Ly gào thét. Ngay lúc này, Mộ Kình Lệ mở miệng: "Dừng tay!" nhẹ nhàng vung tay lên chặn lại quyền phong hùng hổ kia.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, vốn là một chiêu kia của Mộ Khải Siêu mình sẽ không tiếp được, mà Mộ Kình Lệ lại dễ dàng hóa giải như vậy, không biết thực lực của Mộ Kình Lệ đã đạt đến mức nào rồi?
"Khải Siêu, cháu lui ra". Ngữ điệu mang theo mùi vị không thể cự tuyệt.
Nghe vậy, Mộ Khải Siêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gia chủ nên chỉ có thể cắn răng lui ra, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt đầy âm lãnh cùng ngoan lệ, hiển nhiên hắn đã ghi hận Mộ Chỉ Ly.
"Nơi này là Nghị Sự Đường của gia tộc, nhiều trưởng bối ở chỗ này như vậy sao lại có thể để các cháu hồ nháo được." Mộ Kình Lệ tức giận trách cứ, ông vốn còn đang lo lắng đến tính tình Mộ Chỉ Ly khúm núm, dễ dàng bị sỉ nhục, nhưng hôm nay bị nhiều người bức cung như vậy có thể cứu mạng hay không cũng là một vấn đề, không nghĩ tới lại khác với trong tưởng tượng một trời một vực, không chỉ tẩy sạch hiềm nghi, lại còn làm cho một số người mất thể diện.
Mặc dù trong lòng có chút tán thưởng Mộ Chỉ Ly, nhưng không để biểu lộ ra ngoài mặt, bởi vì lấy thân phận phế vật của Mộ Chỉ Ly, nếu ông ra vẻ tán thưởng con bé, không phải đang giúp nó mà là hại nó.
"Ta tin tưởng cái chết của đám người Mộ Tài không liên quan tới cháu, chuyện này không đáng truy cứu".
Lời này vừa nói ra, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão lập tức lên tiếng: "Gia chủ!".
Mộ Kình Lệ khoát tay áo tiện đà nói: "Mặc dù đám người Mộ Tài chết đi không liên quan tới cháu, nhưng chuyện tranh cãi cùng Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cháu phải chịu trừng phạt, uy nghiêm của trưởng bối không thể dễ dàng bị khiêu khích".
Nghe nói như thế, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão mới không tiếp tục nói nữa. Nếu Mộ Chỉ Ly không bị một chút trừng phạt nào thì làm sao hai người bọn họ có thể xuống đài được?
Mộ Chỉ Ly không nói gì, so với Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão thì gia chủ đối với nàng có vẻ không tệ, ít nhất nàng biết được tính mạng của nàng không bị uy hiếp, cũng không cần Thiên Nhi dắt mình chạy trốn.
"Về phần trừng phạt..." Mộ Kình Lệ nhướn mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ phương thức trừng phạt sao cho thỏa đáng. Cuộc sống của Mộ Chỉ Ly đã đủ thảm rồi, trừng phạt một đệ tử thì phạt ngân lượng hàng tháng cũng dễ thôi, nhưng tiền còn không đến được tay con bé thì trừng phạt như thế nào bây giờ? Ở viện rách nát? Con bé vẫn đang ở cái viện rách nát đấy thôi.
Trầm mặc một lát, Mộ Kình Lệ mở miệng nói: "Phạt ngươi một tháng đun nước đi." Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là chuyện này. Dáng người con bé nhỏ nhắn, nấu nước đã đủ hành con bé rồi.
"Gia chủ, trừng phạt này không phải quá nhẹ sao?" Nhị trưởng lão cau mày hỏi.
"Quyết định của ta mà có ý kiến gì sao?" Mộ Kình Lệ không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Nhị trưởng lão liền ngậm miệng lại, hiển nhiên đối với thắc mắc vừa hỏi, gia chủ đã có ý kiến với mình.
"Nàng ta tát cháu một cái tát thì làm thế nào?" Mộ Khải Siêu một lần nữa đứng ra hỏi, đổi lại là một tiểu bối bình thường chắc chắn không dám làm như vậy, nhưng hắn không phải là một tiểu bối bình thường, hắn được nuông chiều thành quen, đương nhiên sẽ không chịu được chuyện như vậy.
"Con bé tát cháu một cái tát, cháu cũng tát con bé một cái, còn muốn cái gì nữa?"
"Cháu tiện nhân này sao có thể giống nhau?" Mộ Khải Siêu tức giận nói, bị đánh đồng với một phế vật như vậy quả thật chính là vũ nhục hắn.
"Mở miệng một tiếng là tiện nhân, ngươi mới là tiện nhân." Mộ Chỉ Ly nghe Mộ Khải Siêu nói liền phản bác, cùng được cha mẹ sinh ra, sao hắn lại nói nàng là tiện nhân.
"Cả Mộ gia người nào không biết ngươi là tiện nhân?"
Mộ Chỉ Ly không tức giận, ngược lại cười nói: "Thật bất hạnh thay, ngươi vừa rồi bị tiện nhân đánh, cho nên ngươi còn không bằng tiện nhân."
Chương 22: Mộ Khải Siêu xấu mặt
Hai người cãi vã trước mặt mọi người trong Nghị Sự Đường, hoàn toàn không để ý đến những người khác đang nhìn.
Mộ Khải Siêu là vì bị Mộ Chỉ Ly làm cho tức giận mà quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, còn Mộ Chỉ Ly thì lại tuyệt nhiên không lo lắng vấn đề này, dù sao nếu bị phạt thì không phải là sẽ có Mộ Khải Siêu phụng bồi mình hay sao?
Lấy thân phận hiện tại của nàng, bị trừng phạt cũng không thể quá đáng hơn được nữa, nhưng Mộ Khải Siêu không giống với nàng, nếu có thể lôi kéo được hắn cùng chịu phạt, chẳng phải là chuyện tốt đẹp của nhân sinh sao?
Mộ Kình Lệ vỗ bàn, tức giận nói: "Hồ nháo! Các cháu cho đây là chỗ nào, há lại có thể cho các cháu làm càn."
Hai người lúc này mới ngậm miệng, Mộ Khải Siêu nhìn thấy ánh mắt các vị trưởng bối nhìn mình có vẻ quái dị, nhất thời ý thức được mình đã phạm sai lầm, lập tức cúi đầu.
Mộ Chỉ Ly và Mộ Khải Siêu đều cúi đầu, nhưng trên gương mặt phía sau bị mái tóc che kín của nàng dường như xuất hiện nụ cười.
Mộ Khải Siêu chuẩn bị mở miệng định nói cái gì đó, nhưng Mộ Kình Lệ đã không cho hắn cơ hội giải thích.
"Mộ Chỉ Ly trừng phạt gấp bội. Về phần Mộ Khải Siêu, phạt cháu chặt củi một tháng, không được tìm người làm thay, nếu không một khi bị phát hiện sẽ không trừng phạt nhẹ như vậy nữa." Mộ Kình Lệ tím mặt nói.
Ông không nghĩ Mộ Khải Siêu lại không có chừng mực như vậy, trước mặt nhiều người như thế còn ra thể thống gì nữa. Ánh mắt ông hơi thâm trầm nhìn Mộ Chỉ Ly, người khác có lẽ không chú ý tới nhưng ông lại chú ý tới nụ cười của con bé.
Nhận thấy được ánh mắt của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, trong lòng lập tức sợ hãi, ông ta phát hiện ra?
"Gia chủ" Mộ Khải Siêu không cam lòng kêu lên, nhiều năm như vậy hắn chưa từng bị phạt, nhưng hôm nay lại vì một phế vật mà phải chịu phạt, điều này làm cho mặt mũi của hắn để ở chỗ nào chứ? Tuy nói chẻ củi đối với hắn là việc không thể đơn giản hơn, nhưng việc này liên quan đến thể diện đấy nhé.
"Không được phản đối, các cháu lui ra đi."
"Dạ" Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đáp, không để cho Mộ Khải Siêu có bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Thấy thế, Mộ Khải Siêu cũng chỉ có thể không cam lòng lui ra ngoài.
Ngoài cửa Nghị Sự Đường, Mộ Khải Siêu nhìn Mộ Chỉ Ly, tức giận cùng sát ý trong mắt không che dấu chút nào, cao giọng nói: "Mộ Chỉ Ly, ngươi muốn chết." Nói xong hắn liền chuẩn bị động thủ.
Mộ Chỉ Ly cũng không chút hoang mang nói: "Ngươi có biết nếu như bây giờ ngươi động thủ với ta thì sẽ có hậu quả gì hay không?"
"Giết ngươi thì có thể có hậu quả gì chứ?"
"Vậy càng chứng minh ngươi không phục quyết định của gia chủ, lựa chọn dùng phương thức này để phát tiết bất mãn của ngươi, ngươi cảm thấy ấn tượng của gia chủ dành cho ngươi còn có thể tốt sao?". Sau khi tiếp xúc một phen, nàng coi như đã hiểu, tuy nói Mộ Khải Siêu này tu luyện có thiên phú cao, vóc người không tồi, nhưng mà hành động luôn không động não, cho nên nàng tuyệt đối không sợ hắn.
Quả nhiên, nghe lời của Mộ Chỉ Ly xong, Mộ Khải Siêu thu hồi tay, hung bạo nói: "Ngươi cho rằng chỉ vì như vậy ta sẽ không thể thu thập được ngươi sao? Lấy thực lực của ngươi, trong đại hội gia tộc ta có cả trăm biện pháp để chỉnh chết ngươi, ngươi cứ chờ đó cho ta."
Mộ Chỉ Ly ngẩng mặt lên nhìn Mộ Khải Siêu, trong mắt không có chút sợ hãi nói: "Chờ đi, ta sợ đến lúc đó người hối hận là ngươi".
"Ha ha ha" lời của Mộ Chỉ Ly làm Mộ Khải Siêu cười to: "Chỉ bằng ngươi, phế vật một chút sức lực cũng không có, có tư cách gì khiến cho ta hối hận? Không có điểm nào dễ coi, mà có lẽ còn có người thương tiếc ngươi, hết lần này tới lần khác là một người xấu xí vô cùng quái dị, bản thân ta rất bội phục dũng khí sống sót của ngươi đó. Ngươi nên lo lắng lúc đó có ai nhặt xác cho ngươi hay không đi."
Mộ Khải Siêu giơ ngón tay ra chỉ vào Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt khinh thường. Tuy nói mặt mũi hắn lớn lên có chút tuấn lãng, nhưng mà lời nói lại ác độc làm cho người ta phải sợ.
"Điểm này không phiền ngươi quan tâm". Sắc mặt Mộ Chỉ Ly bình thản, không thèm để ý chút nào đáp lại, nếu nàng vẫn giống như trước kia là một nữ nhân ngốc nghếch, có lẽ sẽ bởi vì lời nói của hắn mà cảm giác khổ sở, nhưng vấn đề là hiện nay nàng đã không còn là nữ nhân ngốc nghếch nữa.
Cái gì gọi là phế vật, nữ nhân ngốc nghếch, những từ này không hề có bất kỳ liên hệ gì với nàng.
Thời điểm hai người tranh luận, chung quanh đã tụ tập không ít tiểu bối. Dù sao Mộ Khải Siêu ở Mộ gia có địa vị không tầm thường, chỗ của hắn luôn có một đám tiểu bối Mộ gia đi theo ủng hộ, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, đây cũng chính là nguồn gốc phát ra cái cảm giác về sự ưu việt vô vị kia.
"Một phế vật dám nói chuyện cùng với Đại ca, quả thực không biết tự lượng sức mình".
"Xấu như vậy, ngốc như vậy, nhìn mặt của nàng ta quả thật dọa người." Một thiếu nữ tay cầm khăn lụa vỗ ngực của mình ra vẻ sợ sệt nói.
Mộ Chỉ Ly đảo con ngươi nhìn lại, mở miệng nói: "Lá gan nhỏ như vậy nên sống ở trên giường thôi, lát nữa mà bị dọa sợ chết thì ta không gánh chịu nổi đâu".
"Ngươi..." Cô gái trợn mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly cũng không thèm nhìn nàng ta thêm nữa.
Dường như Mộ Khải Siêu rất hài lòng với tình huống này, trên mặt mỉm cười nhìn Mộ Chỉ Ly bị bêu xấu, một phế vật như vậy, hắn căn bản không cần nói gì, bọn họ cũng sẽ hợp nhau tấn công nàng ta.
"Người có thể sống đến mức không được hoan nghênh như vậy cũng là một loại cảnh giới nhỉ." Mộ Khải Siêu bỏ đá xuống giếng trêu ghẹo nói.
Mộ Chỉ Ly nhìn nụ cười trên mặt Mộ Khải Siêu, chẳng biết tại sao lại thấy khó chịu, nếu là mình nhìn thấy không thoải mái đương nhiên là nên có chút hành động.
Đột nhiên, linh quang Mộ Chỉ Ly chợt lóe, nghĩ đến một diệu kế.
Nàng đi tới trước mặt Mộ Khải Siêu, nhỏ giọng ở bên tai Mộ Khải Siêu nói cái gì đó.
Mộ Khải Siêu nhíu mày, lui về phía sau một bước, nói: "Có lời gì không thể nói thẳng, nói nhỏ như vậy thật giống trộm. Đi tới trước mặt của ta chẳng lẽ còn muốn câu dẫn ta sao? Lấy dung mạo của ngươi muốn ta nhìn còn không thuận mắt đâu". Vừa rồi hắn căn bản không nghe rõ Mộ Chỉ Ly nói gì.
Lời của Mộ Khải Siêu làm mọi người cười vang.
Mộ Chỉ Ly lắc đầu, nói: "Ngươi xác định muốn ta lớn tiếng nói?"
"Nói."
"Ngươi tè ra quần". Mộ Chỉ Ly la lớn, toàn bộ mọi người chung quanh đều nghe được, kinh ngạc nhìn Mộ Khải Siêu, tầm mắt không khỏi chuyển hướng nhìn hạ thân của Mộ Khải Siêu.
Mộ Khải Siêu lại không hề tin: "Loại lừa gạt nhỏ như thế này cũng muốn gạt ta?" Để tỏ vẻ mình không bị lừa gạt, cho nên hắn cũng không thèm nhìn xuống dưới.
Song, một khắc sau, chuyện làm cho người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Quần của Mộ Khải Siêu lại ướt, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, trên mặt đất cũng dần dần tạo thành một bãi, mọi người cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.
"Tè ra quần thật rồi". Một người không nhịn được mở miệng nói.
Mặc dù những người khác vì địa vị của Mộ Khải Siêu ngoài miệng không dám nói ra, nhưng trên mặt đều không che dấu được nụ cười.
Sau khi Mộ Khải Siêu phát hiện được tình huống của mình hoàn toàn trợn tròn mắt, không rõ tại sao mình lại biến thành như vậy, mặc dù trong lòng cảm giác được hẳn là Mộ Chỉ Ly giở trò quỷ, nhưng cũng không biết được là nàng ta giở trò quỷ lúc nào.
Không kịp trách cứ Mộ Chỉ Ly đã vội vàng chạy về tiểu viện của mình, mặt mũi hôm nay thật sự là bị mất hết.
Chương 23: Huấn luyện gánh nước
Thấy bộ dạng hoảng sợ, chật vật chạy trốn của Mộ Khải Siêu, nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Ly không che dấu chút nào, xoay người không thèm để ý đến những người xung quanh rồi đi thẳng.
Đợi sau khi bóng lưng của nàng biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người, lúc này Thiên Nhi mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Nha đầu, vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên Mộ Khải Siêu lại biến thành như vậy?"
Nàng không thấy được Mộ Chỉ Ly làm cái gì, đột nhiên hắn ta liền không tự chủ được, chuyện này khá là kỳ quái.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly bật cười: "Ha ha, ngươi không biết đâu? Mới vừa rồi ta không cẩn thận đụng phải tuyến bàng quang của hắn." Trung y bác đại tinh thâm, muốn bêu xấu một người còn có nhiều phương pháp mà.
"Hả?" Mặc dù Thiên Nhi không biết cái gì là tuyến bàng quang, nhưng cũng hiểu được những chuyện này là do Mộ Chỉ Ly gây nên, lập tức bật cười ha ha theo, đây là lần đầu tiên thấy người gặp chuyện xấu như vậy.
Mộ Chỉ Ly biết Mộ Khải Siêu quan tâm nhất là mặt mũi của hắn, trước mặt nhiều người giễu cợt nàng như vậy chẳng qua là muốn mặt mũi mình lớn hơn thôi. Nàng sẽ làm cho hắn nếm thử tư vị mất hết mặt mũi, nàng tin tưởng trải qua trò khôi hài ngày hôm nay xong thì uy tín của Mộ Khải Siêu ở trong thế hệ tiểu bối sẽ giảm đi không ít.
Dựa theo suy đoán của nàng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Khải Siêu không dám làm việc một cách phách lối.
Hai người cười xong, Thiên Nhi liền tỉnh táo lại suy xét vấn đề, cau mày, có chút lo lắng nói: "Bây giờ ngươi coi như đã hoàn toàn đắc tội với Mộ Khải Siêu rồi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi".
Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Ta biết". Từ lúc Mộ Khải Siêu đột nhiên chạy đến tát nàng một cái, nàng đã cùng hắn đứng ở phía đối lập, đắc tội thì đắc tội, có gì phải sợ nào? Mộ Chỉ Ly nàng tin tưởng tương lai thành tựu của nàng sẽ vượt xa Mộ Khải Siêu.
Nhìn bộ dạng không thèm để ý chút nào của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi có mấy phần kinh ngạc hỏi: "Ngươi không lo lắng sao? Hắn ở Mộ gia có địa vị không thấp."
Mộ Chỉ Ly buông tay ra nói: "Lo lắng cái gì? Chuyện đã như vậy, lo lắng có ích gì, huống chi ta lại càng không sợ hắn."
Nghe vậy, Thiên Nhi cười nói: "Ha ha, điểm này ta thích! Làm người phải có cốt khí. Mộ Khải Siêu ngạo mạn, trong mắt bà cô đây hắn ta cũng chính là phế vật. Ngươi nhất định mạnh hơn hắn. Chẳng qua mạnh hơn hắn là chuyện về sau, ngươi bây giờ chưa đủ năng lực chống lại hắn, hắn ta nói trong đại hội gia tộc sẽ không tha cho ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ hắn cũng tham gia đại hội gia tộc?"
"Vậy thì không phải, đại hội gia tộc quy định người tham gia phải từ mười đến mười hai tuổi, dựa theo quy định hắn không thể tham gia, nhưng ta nghĩ hắn nhất định sẽ tìm những người khác trong gia tộc để hạ thủ với ta, lấy nhân khí của hắn, làm việc này cũng đơn giản."
"Như vậy cũng tốt, thời gian đến đại hội gia tộc không còn nhiều lắm, nếu là ngươi chống lại Mộ Khải Siêu thì hy vọng thắng không lớn lắm, nhưng mà không phải là Mộ Khải Siêu tự mình động thủ, vậy thì tốt hơn rất nhiều, còn thừa thời gian, ngươi theo cô nãi nãi ta chỉ cho phương pháp tiếp tục tu luyện."
Mộ Chỉ Ly gật đầu, chợt nghĩ tới cái gì đó hỏi tiếp: "Nhưng Thiên Nhi, ta phải gánh nước hai tháng, ta không tập leo núi được nữa."
Thiên Nhi lắc đầu, vẻ mặt bí hiểm nói: "Gánh nước cũng là một loại phương pháp rèn luyện tố chất thân thể rất tốt, ngày mai ngươi sẽ biết."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không hỏi nhiều, nàng đã quen việc nhìn Thiên Nhi ra vẻ thần bí.
Đi tới đi lui, Mộ Chỉ Ly nghĩ tới một chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bây giờ nàng không có chỗ để ở rồi. Viện ở lúc trước hiện tại khẳng định không thể về được nữa. Vốn định đi ra ngoài ở cũng không có gì là không được, nhưng mà nàng còn phải chịu phạt, cái này phải làm sao bây giờ?
Đang lúc Mộ Chỉ Ly buồn bực thì một gã hạ nhân đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, nói: "Gia chủ phân phó ngươi ở Thanh Phù viện." Nói xong không đợi Mộ Chỉ Ly lên tiếng liền trực tiếp rời đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn bóng lưng của gã hạ nhân rời đi, sững sờ nói: "Thanh Phù viện? Mới vừa rồi còn đang phiền não vấn đề này, không nghĩ tới lại được giải quyết nhanh như vậy, ha ha".
Thanh Phù viện ở Mộ phủ cũng chỉ có thể nói là tam đẳng viện (viện loại 3), cùng nhị đẳng viện của Mộ Hàn Mặc đang ở hiện nay vẫn còn khác nhau không nhỏ, vô luận là hoàn cảnh, phạm vi hay các phương diện khác đều có khác biệt nhất định, nhưng so với cái viện rách nát mà Mộ Chỉ Ly ở trước đó thì tốt hơn rất nhiều.
Thanh Phù viện, bởi vì bên trong trồng rất nhiều hoa sen, nghe nói đến mùa hè khung cảnh rất đẹp, khi còn bé Mộ Chỉ Ly đã một lần tới Thanh Phù viện, vẫn hy vọng mình có thể vào đó ở, thật không ngờ quá khứ không có cơ hội, hiện tại không có ý nghĩ này thì lại được vào ở.
Tam đẳng viện là dành cho tôn tử đích hệ ở, nhị đẳng viện là dành cho tôn tử đích hệ có tiềm lực ở, về phần nhất đẳng viện thì phải đợi bọn họ có biểu hiện xuất sắc vượt trội trên đại hội gia tộc thì mới có cơ hội ở lại. Tỷ như Mộ Khải Siêu hiện nay là đang ở nhất đẳng viện.
Ban đêm, Mộ Chỉ Ly tiếp tục dựa theo Tâm Pháp Nghịch Thiên mà tiến hành tu luyện, kinh mạch trong cơ thể đả thông được rất nhiều, hôm nay hiệu quả tu luyện đương nhiên không cao, đợi thân thể có tố chất thì huấn luyện sau này sẽ có hiệu suất cao.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đến khi Mộ Chỉ Ly mở mắt thì trên bầu trời bao la đã hiện ra ánh sáng, lập tức lấy lương khô ra bắt đầu ăn, cảm giác đói bụng đã rời xa nàng.
Đi ra ngoài, Mộ Chỉ Ly lập tức tới chỗ gánh nước, nhiệm vụ của nàng chính là đi tới sông Tương Thủy gánh hai mươi lu nước, đổ đầy hai mươi lu nước đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn Mộ Chỉ Ly cảm thấy nhiệm vụ gánh nước này cũng không khó, nhưng tới khi nhìn thấy hai mươi lu nước lớn kinh khủng kia, nàng lập tức hiểu được đây cũng không phải chuyện đơn giản, bình thường chuyện này do mười hạ nhân cùng nhau làm, hiện nay toàn bộ đều rơi trên vai một mình nàng.
Nhưng mà nhìn Mộ Khải Siêu phía bên cạnh mấy lu nước, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều, nhìn Mộ Khải Siêu bên cạnh đống củi chất cao như núi, nàng liền hiểu hai người bị trừng phạt là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không dễ dàng.
"Chia ra, hôm nay ta định ra kế hoạch cho ngươi là một lần gánh bốn thùng nước, hơn nữa tốc độ phải nhanh, vừa mới bắt đầu thì đơn giản một chút, sau này sẽ từ từ gia tăng, như vậy hiệu quả không kém với leo núi bao nhiêu, nhưng có thể luyện lực tay của ngươi cùng với nghị lực, ngươi leo núi tốc độ đã rất nhanh, lại tiếp tục huấn luyện nữa hiệu quả cũng không lớn, đổi lại phương thức có thể kích thích cơ năng của cơ thể ngươi, có vấn đề gì hay không?"
Mộ Chỉ Ly nhìn bốn thùng nước trên mặt đất, lại nhìn bả vai gầy yếu của mình, nuốt từng ngụm nước bọt, trong lòng thầm than "Bả vai nhỏ đáng thương của ta, ngươi lại phải chịu khổ rồi."
Rất nhanh liền kiên định: "Không có vấn đề gì."
"Lập tức bắt đầu đi." Thiên Nhi vừa lòng gật đầu.
Chương 24: Tiến bộ
Trên bả vai Mộ Chỉ Ly là bốn thùng nước lung la lung lay, lúc đi Mộ Chỉ Ly thấy có vẻ dễ dàng, dù sao bốn thùng nước rỗng cũng không nặng gì, nhưng lúc trở lại thì vô cùng nặng.
Bốn thùng nước thực không hề nhẹ, cũng may thân thể của nàng đã trải qua hai tháng huấn luyện trước đó nên đã tốt hơn nhiều, nếu đổi lại là Mộ Chỉ Ly trước kia mà nói, xem chừng có lẽ sẽ hộc máu mất.
Gánh nước khó khăn không chỉ có vậy, bởi vì lúc bước đi bốn thùng nước không ngừng đong đưa, cho nên đi một bước đổ một ít nước, mà địa điểm hồ nước cách lu nước cực xa, cơ hồ tương đương với đi qua cả Mộ phủ, làm cho lúc Mộ Chỉ Ly trở lại chỗ lu nước thì nước trong thùng đã mất một nửa, đổ nước trong thùng vào lu thấy còn không được tới một phần năm lu nước, Mộ Chỉ Ly rên lên một tiếng.
Mộ Khải Siêu ở một bên chẻ củi, tâm tình vốn cực kỳ khó chịu, nhưng nhìn thấy tình trạng của Mộ Chỉ Ly xong, tâm tình của hắn thật tốt.
"Ha ha, phế vật chính là phế vật, gánh nước mà cũng kém cỏi như vậy".
Nghe được lời giễu cợt của Mộ Khải Siêu, Mộ Chỉ Ly quay đầu nhìn về phía Mộ Khải Siêu, khóe miệng cong cong: "Không phải thiên tài cũng chỉ chẻ củi thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ".
Nói xong không nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Khải Siêu, lấy bốn thùng nước rỗng xong, Mộ Chỉ Ly lại rời đi. Tốc độ rất nhanh, tuy khoảng cách rất xa, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã thấy Mộ Chỉ Ly chạy đến, dù sao ở ngọn núi hiểm trở nàng vẫn có thể bảo toàn tốc độ, huống chi ở nơi đất bằng phẳng này.
Gánh bốn thùng nước, Mộ Chỉ Ly không ngừng đung đưa thùng, nhíu mày: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đến tối cũng không đổ đầy được những lu nước kia".
Kết quả là, Mộ Chỉ Ly bắt đầu điều chỉnh tư thế bước đi của mình, thả chậm cước bộ, làm cho mình đi thật vững vàng, không để cho những thùng nước kia đung đưa.
Sau đó, Mộ Khải Siêu liền thấy được một màn kỳ quái.
Lần đầu tiên, Mộ Chỉ Ly dùng nửa canh giờ trở lại, nhưng mà chỉ còn lại một nửa số nước.
Lần thứ hai, Mộ Chỉ Ly dùng hơn nửa canh giờ, nhưng lại giữ được ba phần tư chỗ nước.
Lần thứ ba, Mộ Chỉ Ly dùng một canh giờ, nhưng tất cả thùng nước đều đầy.
Mộ Khải Siêu không nhịn được mở miệng lần nữa: "Đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao? Ta thấy người ta tốc độ càng ngày càng nhanh, chưa từng thấy qua người nào tốc độ càng ngày càng chậm như ngươi, là chưa được ăn no sao? Không có sức bước đi à?"
Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn thoáng qua Mộ Khải Siêu, nhưng lại không nói chuyện với hắn, nhấc thùng nước lên lại đi tiếp.
Dần dần, Mộ Chỉ Ly nắm vững bí quyết gánh nước, bảo đảm giữ cho nước không bị chảy ra ngoài mà tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sau đó Mộ Khải Siêu lại nhìn thấy một màn kỳ quái.
Lần thứ mười, Mộ Chỉ Ly dùng hơn nửa canh giờ, khi trở lại nước đều còn đầy không bị chảy ra ngoài chút nào.
Lần thứ mười một, Mộ Chỉ Ly chỉ dùng nửa canh giờ.
Lần thứ mười hai, Mộ Chỉ Ly chỉ dùng 7 phút.
***************
Mộ Khải Siêu cảm thấy mình đang đi theo xem trò vui, từ nơi này đến nơi kia hết có từng ấy thời gian, rốt cuộc nàng ta đi như thế nào được a? Bởi vì quá mức kinh ngạc, tốc độ chẻ củi của Mộ Khải Siêu ngày càng chậm, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Bả vai Mộ Chỉ Ly đã bị đòn gánh mài làm cho chảy máu, một chuyện chưa từng làm qua như vậy nhất định mọi người sẽ không quen, huống chi còn nặng thế này, lại nhiều lần như vậy, nhưng mà trên mặt Mộ Chỉ Ly không hề lộ ra chút thống khổ nào, ngược lại còn không có cảm giác.
Nàng đang chìm đắm trong vui sướng do tốc độ của mình tăng cao, nàng hiểu, tu luyện là con đường phải chịu nhiều gian khổ, chỉ là chút ít bị thương ngoài da thôi, căn bản nàng không coi là gì, Mộ Chỉ Ly nàng hoàn toàn có thể vượt qua.
Thiên Nhi nhìn thấy hai mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy quyết tâm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhu hòa, xem ra nàng ấy kiên cường hơn, cũng có thể chịu khổ tốt hơn trong tưởng tượng của mình nhiều. Trong vấn đề tu luyện, nàng không lo thiên phú Mộ Chỉ Ly không cao, nàng lo lắng là nàng ấy không có nghị lực kiên trì và quyết tâm không sợ khổ, hiện tại hai điểm này đều có đủ, nàng không còn gì phải lo lắng nữa.
Đi tới đi lui, Mộ Chỉ Ly cảm giác cả người mình đều đau xót, trên bả vai đau vô cùng, bắp tay bắp chân lại càng đau cứng đến không đi được, bước đi có chút lung la lung lay, cái loại cảm giác cực hạn lại tới lần nữa.
Chẳng qua nàng vẫn kiên định rảo bước như cũ, bất giác giật mình cảm tưởng như lần đâu tiên nàng leo núi, nắm chặt quả đấm, nàng cần đột phá cực hạn của mình. Loại cảm giác cực hạn là một thứ làm cho người ta hỏng mất cảm giác, mỗi bước đi sẽ làm cho người ta dâng lên ý niệm buông bỏ trong đầu, nhưng Mộ Chỉ Ly cường ngạnh lại ngăn chặn ý niệm này trong đầu.
Sau khi kiên trì một đoạn, nàng cảm thấy bắp chân của mình lại được bổ sung thêm một nguồn năng lượng, làm cho chân nàng tràn đầy sinh lực, bước chân lại càng nhanh hơn.
Mộ Chỉ Ly đổ đầy hai mươi lu nước xong, y phục hai bên vai của nàng hoàn toàn đã bị mài mòn rồi, máu tươi rỉ ra nhiễm đỏ cả đầu vai nàng, trên trán nàng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đi.
Nhưng lại nhìn thấy Mộ Khải Siêu vẫn đang chẻ củi, liền cười lớn nói: "Ơ hay, thiên tài Đại thiếu gia, ta đây đều đã gánh nước xong, vậy mà ngươi vẫn còn chưa chẻ hết củi sao? Thật không biết ai mới là phế vật a."
"Gì, đồ phế vật ngươi. . . "
Mộ Chỉ Ly nói xong quay người rời đi, nàng cảm thấy cước bộ của mình thật dễ dàng. Song, nàng không chú ý, cách đó không xa phía sau lưng nàng, một đôi mắt sắc bén nhưng tràn đầy thưởng thức đang nhìn nàng.
Người này không phải ai khác, chính là gia chủ Mộ gia Mộ Kình Lệ.
Mộ Chỉ Ly trở lại phòng của mình, đầu tiên là lấy kim sang dược ra bôi vào hai vai của mình. Kim sang dược này là lúc nàng tu luyện leo núi tìm được dược liệu điều chế thành. Mỗi ngày leo núi xong, chân nàng đều là bọng nước, cũng may nàng có kim sang dược bí phương độc nhất vô nhị hiệu quả vô cùng, đêm nay dùng sáng ngày hôm sau hầu như không còn ảnh hưởng quá lớn.
Nếu bả vai nàng không được điều trị một chút thì nhiệm vụ gánh nước ngày mai khó mà hoàn thành.
"Xem ra cuộc sống sau này của mình không thể rời bỏ kim sang dược". Mộ Chỉ Ly nói giỡn.
Xức thuốc xong, Mộ Chỉ Ly không do dự nhắm hai mắt lại dựa theo Tâm Pháp Nghịch Thiên tu luyện. Hôm nay tốc độ tu luyện nhanh hơn hôm trước mấy phần, nhất là hai vai cùng bắp chân, tốc độ hấp thu Thiên Lực cực kỳ nhanh, các tế bào trong cơ thể đều tham lam hấp thu Thiên Lực to lớn.
Trong thời gian ngắn, Mộ Chỉ Ly đã tích lũy được không ít Thiên Lực, tụ tập những Thiên Lực rót về một cái kinh mạch. Hôm nay hết thảy tựa hồ đặc biệt thuận lợi, rất nhanh kinh mạch đó đã được đả thông. Mộ Chỉ Ly cũng không lãng phí thời gian, vừa lấp đầy Thiên Lực trong kinh mạch lại tiếp tục hấp thu Thiên Lực, thần kỳ là trong thời gian một buổi tối không ngờ nàng lại có thể đả thông ba đường kinh mạch.
Ngày thứ hai, lúc thức dậy tâm tình Mộ Chỉ Ly thật tốt. Với tốc độ như vậy, không bao lâu, mình có thể đả thông toàn bộ 108 đường kinh mạch rồi
Chương 25: Ăn cơm ở tửu điếm
Lần gánh nước tiếp theo của Mộ Chỉ Ly, hiệu suất so với ngày hôm qua đã cao hơn rất nhiều. Có kim sang dược trợ giúp, bả vai của nàng không còn đáng ngại, cho nên có thể gánh nước đầy mạnh mẽ.
So với Mộ Chỉ Ly thì Mộ Khải Siêu lộ ra vẻ thê thảm hơn. Hắn là Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, bình thường tu luyện cũng chỉ chú trọng cấp bậc Thiên Lực, không chú ý tố chất thân thể, cho nên sau một ngày chẻ củi chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đã rách tả tơi, hiện đầy máu tươi, động tác chẻ hơi có vẻ khiên cưỡng, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.
Không phải hắn không bôi thuốc, mẫu thân vô cùng thương yêu hắn nên việc không bôi thuốc cho hắn là điều không có khả năng, chẳng qua hiệu quả kém xa kim sang dược của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Khải Siêu nhìn tốc độ của Mộ Chỉ Ly thật muốn chặn lại. Sau khi Mộ Chỉ Ly lại đổ nước vào lu, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Này, phế vật, vai của ngươi không có chuyện gì sao?". Hắn nghĩ mãi mà không hiểu, cánh tay của mình đã thành cái dạng này, thân thể nhỏ bé của phế vật kia làm sao mà một chút cũng không bị gì chứ?
Mộ Chỉ Ly im lặng nhìn Mộ Khải Siêu, nàng phát hiện hai ngày này Mộ Khải Siêu tựa hồ có chút nhàm chán khác thường, có lẽ là bởi vì lúc này ở trước mặt hắn chỉ có mỗi một người là nàng, cho nên hắn mới cùng nàng nói chuyện.
"Dáng vẻ này của ngươi, õng ẹo yếu ớt, chút chuyện cũng không làm được, thế mà thân thể của ta lại có thể chịu được gian khổ". Mộ Chỉ Ly không che giấu chút nào chế giễu.
Nghe vậy, Mộ Khải Siêu tức quá đứng dậy, chỉ vào Mộ Chỉ Ly nói: "Ngươi nói người nào õng ẹo? Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi liền thừa dịp này lớn lối sao? Chờ đến đại hội gia tộc ta xem ngươi lớn lối thế nào."
Kẻ phế vật này lại dám hết lần này đến lần khác khiêu khích tôn nghiêm của mình, quả thực không có cách nào nhịn được. Không phải từ trên xuống dưới Mộ gia ai cũng đối xử khách khí với mình sao? Hết lần này tới lần khác nàng ta lại dám khinh thường mình như vậy.
"Chuyện lần trước? Ngươi nói là chuyện ngươi tè ra quần sao?" Mộ Chỉ Ly lớn tiếng hỏi.
"Ngươi câm miệng cho ta." Nếu có cái lỗ nẻ nào, nhất định Mộ Khải Siêu sẽ không chút do dự mà chui xuống. Chuyện lần trước đúng là sỉ nhục mà hắn không quên được. Từ sau sự kiện kia, thỉnh thoảng sẽ có một đệ tử Mộ gia ở bên cười trộm, khiến cho hắn hiện tại không dám ra ngoài xuất hiện trước mặt mọi người. Làm ngôi sao được mọi người vây quanh đã thành quen, hiện tại tình cảnh chỉ có một mình làm hắn có chút không quen, cho nên mới phải lân la nói chuyện với Mộ Chỉ Ly.
"Chuyện lần trước là ngươi giở trò quỷ có đúng không?"
Mộ Chỉ Ly buông tay, mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Mộ đại thiếu gia không thể oan uổng người ta nhé! Lúc ấy nhiều người nhìn như vậy ta thật không thể làm gì, ngươi không thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt nha."
"Ngươi đừng có nói dối. Mặc dù ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng nhất định là ngươi." Mộ Khải Siêu hung dữ nói, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào mới có thể làm cho Mộ Chỉ Ly xấu mặt.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười lạnh: "Cứ hy vọng đi". Xoay người lại không thèm để ý đến Mộ Khải Siêu, tiếp tục đi gánh nước.
Lúc mới đầu, Mộ Chỉ Ly cần gánh nước đến tối mới đầy lu, sau lại đến xế chiều là xong, cuối cùng trong buổi sáng là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Ngược lại Mộ Khải Siêu, bởi vì vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, đến đêm khuya cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng hắn tìm người khác hỗ trợ nhưng lại bị gia chủ phát hiện, cho nên thời gian trừng phạt từ một tháng liền biến thành ba tháng.
Thời gian vội vã trôi qua, trong chớp mắt thời gian một tháng đã hết. Mộ Chỉ Ly cũng có tiến bộ rất lớn, nàng đã đả thông được bảy mươi hai đường kinh mạch, cả người từ trong ra ngoài đều có biến hóa rất lớn, mặc dù thân thể nhìn vẫn mảnh mai như cũ, nhưng lại không còn gầy yếu như trước.
Hôm đó, Mộ Chỉ Ly gánh nước xong thì ra khỏi Mộ phủ, thật lâu chưa được đi ra ngoài, nàng cũng muốn ra ngoài ăn bữa cơm, cảm giác toàn ăn lương khô không được tốt lắm.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi Mộ phủ thì phát hiện hôm nay không phải ngày bình thường, trên đường lộ ra vẻ náo nhiệt vô cùng, dường như có cái gì tụ hội lại, làm cho Mộ Chỉ Ly cũng dâng lên vài phần hiếu kỳ.
Đi vào một gian tửu lâu, Mộ Chỉ Ly tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Ngồi xuống rồi nàng mới phát hiện mình chính là tiêu điểm của mọi người, trong mắt mỗi người nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần chán ghét, lúc này Mộ Chỉ Ly mới ý thức được là mình quên mất thay đổi quần áo, bộ dạng xấu xí gây nên chấn động không nhỏ.
Đối với việc này, Mộ Chỉ Ly đã nghĩ đến, lúc nàng ở Mộ phủ vẫn luôn là như vậy, cũng thành thói quen rồi. Mọi người xem chán rồi cũng gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn. Bộ dạng tiểu nhị gọi thức ăn cho nàng rất bất đắc dĩ, tựa hồ hắn đang bị làm khó tới cực hạn.
Gọi vài món thức ăn xong, đột nhiên Mộ Chỉ Ly nhớ tới hôm nay không bình thường, mở miệng hỏi: "Tiểu nhị, hôm nay trên đường có cái gì mà náo nhiệt thế?"
Tiểu nhị kia căn bản là mặc kệ nàng, thấy thế Mộ Chỉ Ly cố ý hướng gần đến bên người tiểu nhị mấy phần: "Ta đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không chịu để ý đến ta nha?"
Nhìn thấy động tác của Mộ Chỉ Ly tiểu nhị kia bị hù dọa liền vội vàng nói: "Hôm nay có hội đèn lồng, cho nên mới đặc biệt náo nhiệt". Nói xong lập tức chạy đi, giống như Mộ Chỉ Ly là hồng thủy mãnh thú gì đó.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của tiểu nhị kia, Mộ Chỉ Ly không nhịn được cười, biểu hiện này thật quá khoa trương đi.
Mà mọi người xung quanh bàn luận xôn xao, dĩ nhiên tiêu điểm bàn luận chính là Mộ Chỉ Ly.
"Cô bé kia trời sinh xấu xí như vậy mà vẫn còn đi ra ngoài đường dọa người".
"Không ngờ nàng ta là dòng chính của Mộ gia – Tam tiểu thư Mộ Chỉ Ly. Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, bộ dáng quả là cả thành La Thiên này không ai có thể so được với nàng ta".
"Chính là phế vật nổi danh? Không phải nói nàng lớn lên không tốt? Vẫn có thể nghênh ngang đi ra đường ăn cơm?"
Từng câu chế giễu truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại đủ loại đãi ngộ chế giễu mà lần đầu Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài, nụ cười trên mặt chầm chậm lạnh xuống.
Liếc nhìn mọi người một vòng, nàng mở miệng nói: "Ăn cơm của mình đi! Huyên thuyên sau lưng người khác, cẩn thận Quỷ Lệ rút lưỡi các ngươi."
Sao nàng quên mất rồi, nàng nổi danh phế vật ở thành La Thiên, ai cũng nhận biết.
Nghe được lời uy hiếp của Mộ Chỉ Ly, những người đó thức thời ngậm miệng lại, Mộ gia không phải là nơi bọn họ có thể chọc đến.
Lúc Mộ Chỉ Ly nói ra những lời này, rèm trên phòng khách quý tầng hai bị vén lên, bên trong là hai nam tử tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhìn hai người họ đã biết là gia thế không tầm thường.
Nếu Mộ Chỉ Ly nhìn qua, có thể nhận ra một người trong đó chính là người đã gặp qua một lần – Tô Dự. Người còn lại dù nàng chưa tiếp xúc, tướng mạo cũng không hề thua kém Tô Dự.
"Cô nương ở tầng dưới kia chính là phế vật Mộ gia – Mộ Chỉ Ly? Người này thật là xấu xí kinh người." Vương Thiên Kỳ nhìn Mộ Chỉ Ly ở tầng dưới, cười nói, trong mắt đều là tia cười nhạo.
Tô Dự nhìn xuống dưới tầng, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy bóng người tầng dưới có chút quen mặt?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top