Chương 3:
"Có gì cứ nói thẳng, hà tất làm mất thời gian của đôi bên ?" Thượng Dương mất kiên nhẫn trả lời. Ánh mắt bà chùng xuống chỉ nhìn nàng bằng một nửa trong tổng thể cả con. Trong nội tâm bà thật sự chưa từng muốn dính dáng đến chuyện tranh đầu quyền lức giữa gia tốc mình với hoàng thất, càng không muốn bản thân trở thành cái gai trong mắt phu quân.
" Thần thiếp đã đề xuất bản thân làm người giám sát bệ hạ thay hoàng thượng."
" Mục đích của ngươi là gì ? Nói với ta thì có tác dụng gì ? "
" Không biết, chỉ thích làm như vậy thôi."
Ỷ Lan tỏ dẻ dửng dưng như một điều tất nhiên, không mục đích.
" Ngươi thật cổ quái."
Thương Dương trả lời mà mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, rồi lại quay mặt vào cuốn sách đang đọc dở của mình.
Thật ra ta chỉ muốn gần bên bệ hạ hằng ngày mà thôi. Nàng nghĩ thầm, đôi mi chùng xuống nằm dài trên bàn cạnh Thượng Dương. Nàng đưa tay vẽ cái gì đó trong vô hồn, đưa mắt nhìn theo với vẻ xa xăm khó nói.
" Bệ hạ có biết trên thế giới này thần thiếp mong cầu nhất là chuyện gì không ?"
" Nói đi."
Thượng Dương nhẹ nhàng hỏi, tầm nhìn cũng đã hướng người kia mà bao lấy. Lúc này Ỷ Lan cũng bắt đầu quay đầu lại đưa mắt va vào Thượng Dương, làm cho cảnh tượng hiện tại vô cùng thâm tình.
" Là thiên hạ thái bình và..."
Ỷ Lan không hiểu sao tim nàng lại đập mạnh, mặt cũng trở nên đỏ hỏn. Thượng Dương cảm thấy nàng còn có vế sau nên tò mò đưa mặt bà gần lại nàng hơn chút.
" và người đã cứu mạng thần thiếp khi 12 tuổi"
Ỷ Lan cố gắng lấy lại bình tĩnh, hoán dụ Thượng Dương với một sự việc mà nàng nghĩ bà nhất định không biết. Nàng quả thật đạt được mong đợi.
" Người đó là hoàng thượng à ?"
Thượng Dương cười nhẹ trêu chọc nàng, ánh mắt nhìn nàng đâm đâm. Nghĩ thầm, con nhóc này chắc là đã trúng tiếng sét ái tình với hoàng thượng khi đi di hành rồi nên khi nói tới mặt mới đỏ như trẻ sơ sinh như vậy.
" Không... À phải, quả thật thần thiếp lúc đó đã được hoàng thượng giúp đỡ ."
" Quả nhiên là mối tình thời niên thiếu khó phai."
Thượng Dương cười nhàn nhạt, cười cho sự ngây thơ trước mặt, cũng cười cho niềm tin đã mai một từ lâu nơi Lý Thường Kiệt. Hắn giờ đã trở thành trọng thần, còn có thể nhớ tới ta sao? Có nhiều người thật đáng hận, rõ ràng là bản thân trao tình cảm nhiều hơn, chịu thiệt hơn trong mối quan hệ nhưng cuối cùng người đó vẫn dễ dàng dứt áo ra đi. Tình yêu thế gian này, quá bạc bẽo đối với ta.
" Bệ hạ có tâm sự ?"
" Người nghĩ nhiều rồi."
Bệ hạ vốn vẫn chưa tin tưởng gì mình, không nói tâm tư trong lòng, âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng trong lòng Ỷ Lan lại cảm thấy có tia thất vọng khó tả. Ỷ Lan có chút chùng xuống, nàng đưa mắt nhìn xuống bàn đôi phần.
" Ta làm người bận tâm như thế sao ?"
Thượng Dương thâm tình hỏi. Ở bà luôn toát ra thiên tư của một người mẹ vô cùng dịu dàng, ấm áp. Trong phút chốc, nàng đê mê cảm nhận được nguồn năng lượng nuôi dưỡng này từ hoàng hậu làm nàng chỉ muốn ôm người bên cạnh vào lòng để thoả mãn ham muốn. Nhưng nàng biết không được quá giới hạn với hoàng hậu. Sau khi ý nghĩ kia xuất hiện, ánh mắt nàng ban đầu sáng rực vì nhìn người mà mình thích, đã chuyển sang trống rỗng, xa xăm chứa ít tâm sự mà nói.
"Phải, thần thiếp thực sự là quan tâm đến hoàng hậu bệ hạ."
Thượng Dương sau khi thấy câu trả lời của nàng cùng sự thay đổi phút chốc trong tâm trạng nàng liền thấy có chút dị thường. Điều này làm bà cảm giác có một loại cảm xúc mùi mẫn mãnh liệt đến khó tả mà rất lâu rất lâu trước đây chưa từng nhận lấy.
"Vì sao chứ ? Ta đối với người có gì đặc biết sao ? Hay vì ta là hoàng hậu ? "
" Không phải! Thần thiếp chỉ là kiểu đa sầu đa cảm mà thôi."
Ỷ Lan vội vàng kiếm đại một cái cớ để che đi tâm tử tình cảm này của mình, mặt cũng vì nói dối mà đỏ bừng.
" À..."
Hoàng hậu lúc này cũng không để ý lắm. Chỉ là nàng không nghĩ đến trên thế gian này vẫn còn người quan tâm đến mình như thế. Nàng ta nói là muốn đọc sách với mình nhưng cả ngày chỉ đặt mắt nhìn sách chưa tới 1 canh giờ đã chuyển toàn bộ trọng tâm vào việc tư. Bà thật sự không đoán được ý tứ của nàng. Chỉ biết là có cảm nhận người này thật ra không phải là giám sát gì mình cả, có huyền cơ. Mà cái huyền cơ này, không nằm trong sự nguy hiểm, trái lại là cảm giác người này đang muốn mình an toàn. Nghĩ tới đó Thượng Dương bỗng dưng cười khẩy, cho rằng là mình tự đa tình mà ra. Nhưng ngày hôm đó, bà đâu biết nàng thật sự đã lưu lại không biết bao nhiêu manh mối tình ý dành cho bà. Ỷ Lan cứ đợi thật lâu mà không thấy người kia có ý muốn nói gì thêm. Nàng lúc đó thật sự cũng không biết mở lời như thế nào. Cuối cùng cũng chỉ đành dám mắt lên người bà. Đôi mắt nàng mở to hơn, đồng tử giãn ra, thỉnh thoảng nó lại trùng xuống. Nàng nghĩ đến sau này làm cho hoàng đế vui lòng, chú ý đến nàng rồi, Thượng Dương sẽ không cần nằm cũng người khác. Nàng còn ngày ngày ở bên cạnh Thượng Dương, trung cung không ai ngó ngàng tới các nàng. Lại nghĩ, hoàng đế lớn hơn mình nhiều như vậy không lẽ không chết sớm một chút. Chờ đến khi đó, nàng cùng Thượng Dương lui về hậu cung an dưỡng tuổi già. Là một cuộc sống tốt biết bao. Chỉ là nàng không cam tâm ngủ cùng người mình không thích lại không có cách nào từ chối.
Thượng Dương đã đọc sách lâu như vậy, còn Ỷ Lan kia ngắm cũng ngắm rất kỹ rồi. Cảm thấy không muốn duy trì tầm mắt của nàng dán lên người mình như vậy nữa. Rốt cuộc chịu không nổi mà kết thúc.
" Ta đọc sách xong rồi, về cung của mình an tĩnh nghỉ ngơi đây."
Nói xong, bà không đợi người kia trả lời liền đứng dậy.
Ỷ Lan có chút ngoài ý muốn mà níu kéo.
" Thần thiếp cũng đi với bệ hạ một đoạn."
Bà không quay đầu lại cũng biết nàng đang vội vội vàng vàng đứng dậy, dáng vẻ vô cùng hấp tấp. Bà dứt khoát.
"Không cần phiền ngươi."
"Thần thiếp...ừm...bệ hạ muốn buổi tối đi ngắm trăng không ?"
" Ngươi tối nào cũng được ân sủng mà, không phải sao ?"
" Đã ba ngày liên tục rồi, hoàng thượng hẳn sẽ không còn hứng thú nữa. Thần thiếp thật sự sợ tối nay cô đơn một mình. Bệ hạ là chê thần thiếp phiền sao ?"
Còn không phải ? Ngươi dai dẳng như thế là có ý gì ? Nhưng mà đúng là tối này cũng sẽ bốn bước tường không thay đổi, nghĩ tới đây Thượng Dương cũng ham vui mà trả lời miễn cưỡng.
" Cũng được, nhưng mà cũng chỉ ngắm trăng bình thường thì chán lắm. Nếu ngươi nghĩ được thứ gì thu hút được ta tối nay ta sẽ ra ngoài với ngươi."
"Được."
Tuy không biết đáp ứng yêu cầu của bà bằng cách thần thánh gì nhưng nàng là sợ bị bỏ mất cơ hội thân mật.
Gần đến tối mà nàng cũng không biết làm gì. Rốt cuộc chọn cách nấu món bánh mà Thượng Dương thích nhất, rồi tự tay làm diều cho cả hai cùng thả. Nàng tuy là từ nhỏ mẹ đã qua đời nhưng cũng không vì vậy mà không đụng đến bếp núc. Mà trái lại, nàng vì thương cha không có người phụ nữ chăm sóc nên đã học nấu ăn. Thế nên tay nghề của nàng cũng rất tốt, có thể nói là món gì cũng có thể làm ra. Nhưng cái đáng nói là hai con diều thê thảm của nàng, nó không bay lên được. Phải rất cố gắng đến tận bầu trời chuyển sang tối hẳn mới có thể hoàn thành. Mà sự hoàn thành này, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nói là bay được mà thôi. Nàng suy sụp nhìn nha hoàn của mình mà hỏi.
" Ngươi nói xem bệ hạ mà nhìn con diều này sẽ có thể đi ngắm trăng cũng ta không ?"
" Sẽ mà, sẽ mà. Người đừng lo lắng quá, hoàng hậu nổi tiếng khoan dung, rộng lượng."
Nha hoàn nhìn Ỷ Lan đầy vẻ thành thật mà nói ra. Ỷ Lan nhìn nàng ta một chút để xác nhận rồi lại ra dáng vẻ, đành phải vậy.
Ỷ Lan vừa chạy vội ra khỏi cửa đi đến cung của Thượng Dương, trong lòng nàng có biết bao nhiêu háo hức thì đều hiện rõ trên mặt cả.
" Bệ hạ thần thiếp Ỷ Lan tới thăm người."
Thượng Dương lúc này bước ra, mang theo khí sắc hồng hào hơn mọi ngày. Vui vẻ mỉm cười đón khách quý.
" Ta nói ngươi phải làm thứ gì khiến ta cảm thấy hứng thú thì mới có thể đón ta đi chơi mà."
Thượng Dương thật ra không cần thứ gì cả, chỉ là muốn chọc nàng mà thôi. Điều này làm Thượng Dương cảm giác giống như khi còn là thiếu nữ nhõng nhẽo với người yêu vậy. Cũng không biết tại sao lại có nhả hứng tìm cảm giác xưa cũ từ người này nữa. Nhưng đúng là như những gì bà mong đợi, nhìn thấy sự săn đón của Ỷ Lan dành cho mình, bà rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top