Chương 5

Chu Ngạn không nói vì sao cậu ta lại cảm thấy Kim Thái Hanh đáng sợ, Điền Chính Quốc cũng không hỏi. So ra, khoảng thời gian mà Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh sống chung với nhau dài hơn, anh hiểu rõ Kim Thái Hanh hơn Chu Ngạn, trong lòng cũng biết vì sao Chu Ngạn lại sợ Kim Thái Hanh.

Có một khoảng thời gian, không chỉ Chu Ngạn sợ Kim Thái Hanh, mà ngay cả cha nuôi mẹ nuôi cũng sợ hắn.

Ăn cơm xong, Chu Ngạn còn phải tới bệnh viện, hai người tách ra ở cửa nhà hàng.

Điền Chính Quốc quay về một mình, đi được hơn mười phút, vì mới ăn no lại còn uống chút rượu, nên cả người đều nóng lên, đi được thêm một lúc nữa không chịu nổi mà hơi mở vạt áo phao ra.

Quay lại trong tiệm tạp hóa nhỏ, Điền Chính Quốc cúi đầu xuống mới ngửi thấy mùi bám trên áo phao của mình, anh cởi áo ra treo trước cửa sổ, rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Nước phải xả một lúc mới nóng, nhân lúc đó Điền Chính Quốc cởi quần áo, lúc đứng dưới vòi sen, nước đã hoàn toàn nóng lên.

Anh theo thói quen vốc nước lên rửa mặt, rồi chợt nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu tiên mình tắm rửa giúp Kim Thái Hanh.

Đó là ngày mà lần đầu tiên anh gặp được Kim Thái Hanh, buổi tối ăn cơm xong, cha nuôi và mẹ nuôi quay về phòng xem ti vi, anh ở trong phòng bếp dùng bếp gas nấu một ấm nước sôi.

Lúc đó là đầu hạ, thời tiết rất nóng nhưng chưa nóng đến mức có thể dùng nước lạnh để tắm được.

Nấu nước xong, Điền Chính Quốc xách ấm nước đi ra ngoài sân, trước tiên hứng một nửa thùng nước lạnh, rồi hòa nước nóng vào cho đến khi anh cảm thấy độ ấm đã vừa vặn.

Tiếp đó Điền Chính Quốc cởi sạch quần áo của mình ra, dùng một cái chậu nhôm nhỏ múc nước xối lên người mình.

Trong quá trình này, Kim Thái Hanh chỉ ngồi xổm ở bên tường, mặt vô cảm nhìn anh.

Nhưng lúc đó Điền Chính Quốc vẫn chưa biết Kim Thái Hanh tên gì, anh xối nước ướt hết cả người, dùng xà bông thơm chà từ đầu đến chân một lần, sau khi chà bọt xà bông toàn thân một cách qua loa, anh dùng nước rửa sạch bọt xà bông, cảm thấy mình đã tắm sạch sẽ rồi.

Điền Chính Quốc hất nước trên tóc đi, không lấy khăn mà ngồi xổm xuống xách ấm nước lên, phát hiện bên trong còn dư nửa ấm nước nóng.

Do dự một lúc, Điền Chính Quốc bèn nhìn về phía Kim Thái Hanh, gọi hắn: “Này!”

Kim Thái Hanh không trả lời,

Điền Chính Quốc thử dò xét: “Bị câm à? Cậu bị câm à?”

Kim Thái Hanh nhìn anh.

Điền Chính Quốc không thèm để ý đến việc mình vẫn đang trần truồng, mà thản nhiên vẫy tay với hắn: “Muốn tắm không?”

Kim Thái Hanh không nhúc nhích.

Điền Chính Quốc dứt khoát đi thẳng tới, nắm tay hắn kéo hắn dậy khỏi bức tường, rồi kéo hắn đi ra ngoài sân.

Cả người Kim Thái Hanh rất bẩn, Điền Chính Quốc giơ tay cởi quần áo cho hắn, hắn vẫn chẳng phản ứng, nhưng sau khi cởi áo, Điền Chính Quốc mới phát hiện ra trên lưng Kim Thái Hanh có một mảng da bị trầy rất lớn, giờ màu vẫn còn đỏ tươi.

Điền Chính Quốc nhíu mày, không hỏi hắn sao lại bị thương, mà ngồi xổm xuống cởi quần hắn ra, lúc cởi xuống bên chân, anh ngẩng đầu nói với hắn: “Cậu nhấc chân lên đi.”

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn anh, hai chân một trước một sau nhấc lên, để Điền Chính Quốc cởi sạch mình luôn.

Hai người họ đứng bên rãnh thoát nước trong góc sân, vì Kim Thái Hanh cao hơn Điền Chính Quốc một chút, nên Điền Chính Quốc đứng trên cái bệ được xây bằng xi măng, giơ cái chậu trong tay lên xối từ trên đỉnh đầu hắn xuống.

Lúc nước giội xuống, Điền Chính Quốc phát hiện ra Kim Thái Hanh bất giác nhíu mày.

Lúc đó trời vẫn chưa tối hẳn, Điền Chính Quốc vô thức gẩy tóc trên đỉnh đầu Kim Thái Hanh ra, mới biết trên đầu hắn cũng có vết thương.

Điền Chính Quốc cúi đầu xuống nói với Kim Thái Hanh: “Trên đầu cậu có vết thương, đau không?”

Kim Thái Hanh chỉ nhìn anh.

Điền Chính Quốc cảm thấy hắn rất thú vị, nên hỏi lại lần nữa: “Đau không? Nếu cậu đau tớ sẽ nhẹ tay một chút.”

Không ngờ lúc này Kim Thái Hanh lại khẽ lắc đầu.

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên, anh dừng lại một chút rồi nói: “Vậy tớ tắm tiếp nhé.”

Tuy nói như vậy, nhưng lúc sau Điền Chính Quốc rất cẩn thận mà tránh vết thương trên đầu Kim Thái Hanh ra, lúc chà xà bông thơm, anh cũng chà sau lưng hắn rất nhẹ, cố gắng không làm hắn bị đau.

Tắm xong, Điền Chính Quốc tìm một bộ quần áo cũ mặc vào cho Kim Thái Hanh.

Bộ quần áo này hơi lớn hơn so với Điền Chính Quốc, vốn cũng không phải là đồ của anh, mà là quần áo cũ mẹ nuôi tìm cho anh, sau khi giặt giũ sạch sẽ vẫn luôn cất trong tủ của Điền Chính Quốc.

Tiếp đó, Điền Chính Quốc ném quần áo bẩn mà hai người đã thay ra vào trong chậu để giặt chung, lúc anh giặt quần áo, Kim Thái Hanh ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới mái hiên, nhìn Điền Chính Quốc chằm chằm không chớp mắt.

Thỉnh thoảng Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn, Kim Thái Hanh không trả lời anh, nhưng Điền Chính Quốc không ngại nói chuyện một mình.

Lúc này trời đã tối hẳn, có một chiếc đèn sợi đốt được thắp trong sân, một vài con bướm đêm không ngừng xoay quanh ánh đèn.

Vây quanh sân có tổng cộng bốn gian phòng, một gian là phòng bếp mà bọn họ ăn cơm, ba gian phòng khác chỉ có một gian sáng đèn, đó là phòng của cha nuôi mẹ nuôi, giờ này bọn họ đang xem ti vi.

Điền Chính Quốc giặt quần áo xong, tắt đèn trong sân, rồi kéo tay Kim Thái Hanh dẫn hắn về phòng mình.

Trong phòng có một cái giường gỗ cũ nát và một tủ quần áo bằng gỗ kiểu cũ.

Điền Chính Quốc bảo hắn ngồi xuống giường, rồi bật đèn bàn lên, sau đó mở tủ lục lọi trong ngăn kéo bên dưới, anh tìm được mấy miếng băng dán cá nhân, bèn quay lại bên giường nói với Kim Thái Hanh: “Tớ xử lý vết thương trên đầu giúp cậu được không?” Anh biết cha nuôi và mẹ nuôi chắc chắn sẽ không quan tâm đến những chuyện này.

Kim Thái Hanh nhìn băng dán cá nhân trong tay anh chẳng nói lời nào.

Điền Chính Quốc coi như hắn ngầm cho phép, bèn giơ tay đẩy tóc hắn ra nhìn kĩ vết thương ở trên đó. Vết thương trên đỉnh đầu Kim Thái Hanh không sâu lắm, trông cũng không nghiêm trọng, nhưng bên cạnh vết thương nhô lên một mảng lớn, Điền Chính Quốc dùng tay đè xuống thì thấy rất mềm, nhưng không chảy máu.

Điền Chính Quốc không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, cầm băng dán cá nhân trong tay loay hoay cả buổi đều cảm thấy bị tóc chặn lại, anh do dự một lát rồi hỏi Kim Thái Hanh: “Tớ cắt tóc cậu ngắn đi một chút được không?”

Kim Thái Hanh không trả lời.

Điền Chính Quốc bèn tự mình quyết định, anh cầm kéo trên tủ đầu giường lên, không chút lưu tình cắt ngắn tóc trên đỉnh đầu Kim Thái Hanh, cuối cùng cắt ngắn đến mức chỉ còn lại một tầng mỏng dán vào da đầu, rồi mới dán băng dán cá nhân lên.

Dán băng dán cá nhân xong, Điền Chính Quốc thấy tóc của Kim Thái Hanh lộn xộn y như bị chó gặm, bèn dứt khoát cắt hết toàn bộ tóc xung quanh của hắn luôn.

Suốt quá trình này Kim Thái Hanh đều ngồi im trên giường không nhúc nhích.

Điền Chính Quốc cũng chả thèm quan tâm cắt có đẹp hay không, cắt xong anh bảo hắn đứng lên, phủi hết tóc rụng ở trên giường xuống dưới sàn nhà, rồi nói với Kim Thái Hanh: “Cậu đi lấy chổi vào đây cho tớ.”

Kim Thái Hanh không phản ứng.

Điền Chính Quốc không giận, mà tự đi ra ngoài lấy chổi vào, quét sạch sẽ toàn bộ tóc ở trên sàn nhà. Sau đó anh quay lại phòng mình, xoay người trên giường rút một quyển truyện tranh cũ từ dưới gối lên, nằm sấp tập trung đọc nó.

Kim Thái Hanh đứng bên giường nhìn anh một lúc, rồi bản thân cũng im lặng trèo lên giường, nằm xuống sát bên cạnh Điền Chính Quốc.

——

Tắt nước nóng, Điền Chính Quốc giơ tay lấy khăn đang treo trên tường xuống lau người, tiện tay lau luôn hơi nước trên gương.

Trong gương đã không còn là cậu bé gầy gò yếu ớt lúc đó nữa rồi, Điền Chính Quốc 28 tuổi dáng người cân xứng, ngực và bụng có một lớp cơ bắp mỏng manh, hai chân thon dài.

Lâu lắm rồi anh không nhớ tới những chuyện trong quá khứ, có lẽ vì sự xuất hiện đột ngột của Kim Thái Hanh mới làm anh không nhịn được mà nhớ lại.

Mặc áo ngủ vào, Điền Chính Quốc rời khỏi phòng vệ sinh quay về nằm xuống giường trong phòng mình. Nói đúng ra, điều kiện ở đây không quá tốt, nhưng chiếc giường này lại mềm mại và ấm áp hơn chiếc giường mà anh từng ngủ chung với Kim Thái Hanh nhiều.

Điền Chính Quốc kéo chăn qua che hết nửa khuôn mặt, cồn làm nhịp tim anh tăng tốc, anh hơi buồn bực, không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ đó nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: