Chương 3
Con trai của Chu Ngạn nhập viện, Điền Chính Quốc bớt thời gian một buổi chiều tới bệnh viện thăm bệnh.
Trước khi đi anh xách một thùng sữa ra khỏi tiệm tạp hóa, kéo cửa cuốn xuống khóa lại, rồi đi về hướng ga tàu điện ngầm.
Chu Ngạn không có ở bệnh viện, Điền Chính Quốc chỉ gặp được Cố Dao Gia – bạn gái của cậu đang chăm sóc con trai ở trong phòng bệnh.
Điền Chính Quốc còn ngồi xuống nói chuyện với Cố Dao Gia một lúc.
Lúc hỏi Chu Ngạn đi đâu rồi, vẻ mặt của Cố Dao Gia rất khó coi, cô nói: “Đi kiếm tiền rồi.” Nghe ra trong giọng nói của cô có chút trách móc.
Dù sao thì Cố Dao Gia cũng còn trẻ, trước kia lúc ở bên Chu Ngạn, hai người lúc nào cũng hạnh phúc chẳng cần phải quan tâm đến chuyện gì cả, nhưng từ khi có con thì bị rất nhiều phiền muộn của cuộc sống hiện thực ràng buộc bước chân.
Đến giờ con trai bị bệnh cần tiền để chữa trị, thì khắp nơi đều cảm thấy không vừa ý.
Điền Chính Quốc im lặng lắng nghe mà không thể nói được gì cả, anh nhìn đứa trẻ đang ngủ say ở trên giường bệnh, rồi đứng dậy nói: “Vậy hai mẹ con nghỉ ngơi đi, anh về đây.”
“Anh Quốc, cảm ơn anh.” Cố Dao Gia tiễn Điền Chính Quốc tới cửa phòng bệnh.
Điền Chính Quốc xua tay bảo cô không cần tiễn nữa, một mình băng qua hành lang đi về phía thang máy.
Đây là một trong những bệnh viện tốt nhất thành phố Sùng Phong, mỗi phòng bệnh mà Điền Chính Quốc đi ngang qua đều đầy bệnh nhân rồi, khắp nơi đều là tiếng ồn ào huyên náo, có trẻ con đang khóc lớn, cũng có người nhà bệnh nhân đang nói chuyện trước cửa phòng bệnh, tầng nội trú hình như mở điều hòa trung tâm, không khí khô hanh oi bức, mang theo mùi đặc trưng của bệnh viện. Cửa sổ cuối hành lang lại đang mở, nhưng chỉ mở ra được một cái khe nhỏ là bị kẹt, độ rộng của khe hở ngay cả một đứa bé cũng không chui lọt.
Hôm nay không phải cuối tuần, lúc này vẫn chưa tới giờ ăn, nên chẳng có ai đứng đợi thang máy cả.
Điền Chính Quốc đợi mười mấy giây, lúc cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy bên trong có một người đàn ông.
Người đàn ông đó có dáng người rất cao, mặc một chiếc áo blouse giản dị cũng không thể giấu đi dáng người vượt trội của hắn, vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, lúc cửa thang máy mở ra, tầm mắt hắn rơi trên mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc không lảng tránh ánh mắt của hắn, anh bước vào thang máy, đồng thời nhìn thấy rõ thẻ công tác ở trước ngực của người đàn ông đó, trên đó ngoài một bức ảnh, còn có thêm ba chữ ‘Kim Thái Hanh’ cực kỳ dễ thấy.
Hóa ra đúng là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không nhận nhầm người.
Anh bước vào, xoay người đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, ánh mắt rơi trên đèn tầng trệt không ngừng chớp nháy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, thang máy tiếp tục đi xuống.
Lúc xuống thêm hai tầng nữa, thang máy dừng lại, có bảy tám người từ bên ngoài bước vào, làm thang máy lập tức chật ních người.
Điền Chính Quốc theo bản năng lùi ra sau, anh có cảm giác gót chân giẫm lên thứ gì đó, bèn vội dừng bước, rồi quay đầu lại nói: “Xin lỗi.” Kim Thái Hanh bị anh giẫm lên mũi giày không nói gì cả.
Điền Chính Quốc đứng song song bên cạnh Kim Thái Hanh, dựa vào vách tường trong thang máy.
Một lát sau lại có thêm mấy người nữa bước vào nên thang máy ngày càng chật chội, bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp khép kín rất hỗn độn, Điền Chính Quốc ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi mồ hôi vốn không thuộc về mùa đông, thêm một chút mùi nước hoa như có như không trên người Kim Thái Hanh.
Tay anh buông thõng bên người, vô tình chạm vào mu bàn tay của Kim Thái Hanh, anh theo bản năng cúi đầu xuống, thì nhìn thấy chiếc đồng hồ cao cấp đắt tiền trên cổ tay Kim Thái Hanh, đồng thời cũng nhìn thấy dấu vết cổ tay áo mình bị mòn đến mức bạc màu.
Điền Chính Quốc chợt nghĩ, Kim Thái Hanh không nhận ra anh thật là tốt.
Thang máy bệnh viện xuống tới tầng một, tất cả người ở phía trước đều bước ra ngoài, Điền Chính Quốc theo sau, Kim Thái Hanh thì vẫn ở sau lưng anh.
Anh ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên xác định phương hướng, định đi đến lối vào của khoa nội trú.
Lúc này, bỗng dưng anh nghe thấy có người ở phía sau đang gọi tên mình: “Điền Chính Quốc.”
Năm hai người xa nhau Kim Thái Hanh bao nhiêu tuổi nhỉ? Điền Chính Quốc nhớ hình như là 14, vì lúc đó anh 12 tuổi, anh biết Kim Thái Hanh lớn hơn mình hai tuổi. Kim Thái Hanh 14 tuổi đang trong giai đoạn dậy thì nhanh chóng, hắn không ngừng cao lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn khó nghe, vì vậy điều còn lại cuối cùng trong ký ức của Điền Chính Quốc cũng chỉ là bóng dáng của cậu thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng.
Hoàn toàn khác với hiện tại, Điền Chính Quốc nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành.
Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang đứng cách cửa thang máy không xa.
Không có những lời hỏi han dư thừa, Điền Chính Quốc vốn muốn mỉm cười chào hỏi hắn, rồi hỏi xem hắn nhận ra mình lúc nào, nhưng Kim Thái Hanh chỉ bình thản nói: “Còn nửa tiếng nữa là tôi tan tầm, cậu có tiện cùng nhau ăn tối không?”
Điền Chính Quốc gật đầu: “Được.”
Nói là nửa tiếng, nhưng thật ra lúc Điền Chính Quốc ngồi lên chiếc Land Rover của Kim Thái Hanh gần như đã là một tiếng sau rồi.
Kim Thái Hanh cởi áo blouse ra, đổi lại một cái áo khoác dài sẫm màu, bên trong là một cái áo len màu nâu nhạt.
Kiểu quần áo này nếu đổi lại là Điền Chính Quốc mặc, mỗi ngày ở trong tiệm tạp hóa nhỏ của anh cho dù có đốt lửa sưởi có lẽ cũng vẫn bị lạnh.
Nhưng ở trong hoàn cảnh cho dù là ở bệnh viện hay ở trong xe cũng đều có thiết bị sưởi ấm như Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nghĩ mình mà ngồi lâu một lát chắc sẽ đổ mồ hôi mất.
Đến nhà hàng mà Kim Thái Hanh chọn để ăn tối, Điền Chính Quốc vừa ngồi xuống đã cởi áo khoác ra, để lộ cái áo len sợi mỏng tanh ở bên trong.
Anh vẫn cảm thấy hơi nóng, bưng ly nước lên uống một ngụm nước chanh, nước rất lạnh.
Kim Thái Hanh ngồi đối diện anh, từ lúc lái xe trên đường cho đến giờ, chỉ có lúc Điền Chính Quốc cởi áo khoác, ánh mắt hắn mới dừng lại trên người anh, rất lâu đều không dời đi nơi khác.
Đợi đến lúc Kim Thái Hanh gọi món xong, Điền Chính Quốc rốt cục cũng không nhịn được nữa, anh nói: “Tôi cứ tưởng anh không nhận ra tôi.”
Kim Thái Hanh cũng bưng ly lên uống một ngụm nước, rồi nói: “Tôi nhận ra.”
Hai người lại im lặng.
Điền Chính Quốc chợt thấy hơi buồn cười, anh cảm giác đã tìm được Kim Thái Hanh trong ký ức của mình, hồi đó Kim Thái Hanh cũng như vậy, không muốn nói nhiều, chẳng để ý đến bất cứ ai cả.
Anh bèn mỉm cười nói: “Đã bao lâu rồi nhỉ? Chắc là hơn mười năm?” Thật ra anh còn nhớ rất rõ, nhưng cố gắng nói như kiểu mình không nhớ rõ lắm.
Không ngờ Kim Thái Hanh lại nói: “Mười sáu năm.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn: “Không ngờ anh lại làm bác sĩ.”
Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt anh: “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Điền Chính Quốc lắc đầu: “Không tưởng tượng ra được.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Cậu thì sao?”
Điền Chính Quốc mỉm cười : “Tôi hả, làm chút chuyện kinh doanh nhỏ.”
Nhân viên phục vụ đem từng món ăn mà bọn họ gọi lên.
Im lặng ăn một lúc, Điền Chính Quốc lại hỏi: “Anh kết hôn chưa?”
“Chưa,” Kim Thái Hanh trả lời rất nhanh, rồi hỏi anh: “Cậu kết hôn rồi à?”
Điền Chính Quốc nói: “Chưa, vẫn cô đơn một mình.”
Kim Thái Hanh nghe thấy vậy thì gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ăn tối xong, ra khỏi nhà hàng, Điền Chính Quốc lập tức mặc áo khoác lại, bọc chặt người mình, anh nhìn thấy áo khoác dài của Kim Thái Hanh vẫn còn vắt trên cánh tay, anh không hỏi hắn có lạnh hay không, mà chỉ nói: “Tối nay cảm ơn anh, vậy tôi về trước đây.”
Bọn họ thậm chí đều không hỏi phương thức liên lạc của đối phương.
Điền Chính Quốc từng do dự, nhưng thấy Kim Thái Hanh không nhắc đến, nên anh cũng không chủ động nhắc đến luôn. Mặc dù Kim Thái Hanh mời anh ăn tối, nhưng anh có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và xa cách của Kim Thái Hanh, có lẽ sau bữa cơm này, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng Kim Thái Hanh lại nhìn anh nói: “Tôi đưa cậu về.”
Điền Chính Quốc mỉm cười nói: “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm, chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
Kim Thái Hanh lại dùng giọng nói bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Tôi đưa cậu về.”
Em trai đỗ xe ở cửa nhà hàng lái xe của Kim Thái Hanh tới, rồi xuống xe giao chìa khóa xe cho hắn.
Kim Thái Hanh không nói thêm gì nữa, mà đi tới chiếc Land Rover của mình.
Điền Chính Quốc đành phải đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top