Chương 11
Xe mà Điền Chính Quốc gọi đã đến. Lúc bọn họ ngồi trên xe quay lại tiệm tạp hóa của Điền Chính Quốc trời vẫn còn mưa, mặc dù không lớn như ban nãy, nhưng những chỗ trũng dưới mặt đất đã tích tụ không ít nước mưa, ven đường gần như chẳng thấy người đi lại, cửa hàng cũng đóng cửa hết, chỉ còn lại cơn mưa mùa đông não nề rơi tí tách phủ kín một tầng sương mù giữa trời và đất.
Lúc xuống xe, Điền Chính Quốc vòng qua xe của Kim Thái Hanh đang đậu ở ven đường chạy chậm mấy bước trốn vào dưới mái hiên, ngồi xổm xuống dùng chìa khóa mở cửa, anh kéo cửa cuốn lên gần nửa người, rồi quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, đợi Kim Thái Hanh chui vào trước, rồi mình mới chui theo vào.
Đóng cửa cuốn lại, Điền Chính Quốc xách máy sưởi vào trong gian phòng, anh giơ tay bật đèn lên, tìm một nơi để cắm máy sưởi vào trước.
Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh bước vào phòng ngủ của Điền Chính Quốc, hắn đứng cạnh cửa, im lặng quan sát cả gian phòng.
Điền Chính Quốc chìa tay về phía hắn: “Anh lại đây sưởi ấm đi, đưa áo khoác cho tôi, tôi giúp anh lau nước đi.”
Nghe thấy vậy Kim Thái Hanh nhìn về phía Điền Chính Quốc, hắn giơ tay chậm rãi cởi cái áo bành tô lông cừu trên người ra, đưa cho Điền Chính Quốc.
Bên trong hắn mặc một cái áo len màu xám nhạt sợi len mềm mại, bên trong nữa lại là một cái áo sơ mi trắng. Hắn mở hai nút trên cùng của áo sơ mi ra, hơi xắn ống tay áo lên một đoạn để lộ cổ tay, rồi bước về phía máy sưởi.
Điền Chính Quốc cầm móc áo treo áo bành tô của Kim Thái Hanh lên, đồng thời quay đầu lại nói với hắn: “Anh ngồi trên giường của tôi đi,” sau đó đi vào phòng vệ sinh cầm một cái khăn khô ra, lau nước mưa dính trên áo Kim Thái Hanh đi.
Kim Thái Hanh ngồi xuống bên giường của Điền Chính Quốc, hắn cúi đầu nhìn drap giường màu lam nhạt, rồi phủ bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đây là một chiếc giường đôi, nhưng chỉ rộng 1m5, trên giường chỉ có một cái gối và một cái mền, cũng chỉ có thể ngửi thấy mùi hương của một mình Điền Chính Quốc.
Với Kim Thái Hanh đó là mùi hương rất quen thuộc.
Những hạt mưa trên áo bành tô đã được lau sạch, nhưng sờ lên vẫn hơi ướt, anh nhìn về phía Kim Thái Hanh, hỏi: “Lạnh không?”
Kim Thái Hanh lắc đầu.
Điền Chính Quốc nói: “Vậy thì lát nữa rồi mặc, treo một lát chắc sẽ khô.”
Kim Thái Hanh chỉ nói: “Được.”
Đã chín rưỡi tối, Điền Chính Quốc nhớ ra ban nãy có nói mời Kim Thái Hanh uống bia, bèn đi ra ngoài lấy mấy chai bia ở trong quầy, rồi tìm chút đồ ăn vặt gì đó có thể nhắm cùng đem vào.
Quay lại trong gian phòng, Điền Chính Quốc chuyển cái bàn nhỏ đang dựa vào tường tới cạnh giường, anh đặt bia và đồ ăn vặt lên trên đó, mình thì kéo một cái ghế tới ngồi đối diện Kim Thái Hanh. Lúc chuẩn bị mở nắp chai bia, Điền Chính Quốc lại hơi do dự, anh nói với Kim Thái Hanh: “Lạnh thế này, hay là chúng ta luộc bia nhé? Anh uống được không?”
Kim Thái Hanh không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Cậu biết luộc à?”
Điền Chính Quốc mỉm cười nói: “Việc này đơn giản lắm.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi sao cũng được.”
Điền Chính Quốc bèn đứng dậy, tìm một cái bếp từ và một cái nồi đun nước đã lâu không dùng từ trong phòng ra, không có chỗ nào khác để đặt nồi, nên chỉ có thể đặt trên cái bàn nhỏ ở trước giường. Anh lại đi ra ngoài tìm táo đỏ cẩu kỷ và một chai rượu nếp nhỏ, rồi quay vào ngồi xuống bên bàn, mở hai chai bia ra, đổ hết vào trong cái nồi đã được rửa sạch sẽ.
Kim Thái Hanh nhìn động tác của anh, nói: “Chỗ của cậu cái gì cũng có.”
Nét mặt của Điền Chính Quốc rất chăm chú, anh nhìn chằm chằm nửa nồi bia trước mặt, nói: “Mấy ông cụ bà cụ ở quanh đây thỉnh thoảng cũng tới mua đồ, siêu thị lớn gần đây nhất cũng phải đi rất xa, nhưng đằng trước hình như sắp mở một cái siêu thị nhỏ rồi.”
Siêu thị nhỏ mở ra, tiệm tạp hóa nhỏ của Điền Chính Quốc sợ là sẽ càng chẳng buôn bán được gì.
Kim Thái Hanh hỏi anh: “Nếu siêu thị mở ra cậu có dự định gì không?”
Điền Chính Quốc lắc đầu: “Nếu như thật sự không buôn bán được nữa, có thể xả hết hàng thì sẽ xả, rồi đi làm cái khác thôi.” Thật ra dự định cụ thể như thế nào anh cũng chưa nghĩ ra.
Thêm táo đỏ cẩu kỷ, đổ cả nửa chai rượu gạo nữa, Điền Chính Quốc bèn bật bếp từ lên, sương mù ẩm ướt nhanh chóng bốc hơi lên, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bia trộn lẫn với mùi ngọt nhàn nhạt.
Điền Chính Quốc cầm muôi khuấy khuấy trong nồi, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Công việc có bận không?”
Kim Thái Hanh nói: “Cũng tàm tạm, tôi quen rồi.” Nói xong, hắn lại nói: “Hôm nay có ca phẫu thuật, bắt đầu từ 10h sáng đến 4h chiều mới kết thúc.”
“Lâu vậy luôn à?” Điền Chính Quốc rất ngạc nhiên: “Thế giữa chừng làm sao mà ăn cơm?”
Kim Thái Hanh nói: “Không ăn, đợi phẫu thuật xong mới ăn.”
Điền Chính Quốc hỏi: “Cứ đứng mãi bên bàn phẫu thuật à? Có cảm thấy mệt không?”
Kim Thái Hanh nói: “Quá tập trung nên không cảm thấy gì cả.”
Điền Chính Quốc dựng ngón tay cái với hắn: “Bác sĩ các anh thật sự rất giỏi.”
Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ nhìn anh qua một lớp khói đang bốc lên, hai tay hôm nay mới làm phẫu thuật xong thả lỏng đặt lên giường, ngón tay thon dài, có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu lam nhạt trên mu bàn tay, lên trên nữa là cổ tay lộ ra từ cổ tay áo sơ mi, cổ tay nam tính nhưng không hề nhỏ, ngược lại trông rất có sức mạnh, có thể nhìn thấy rõ xương cổ tay đang nhô ra.
Bia nấu xong, Điền Chính Quốc chỉnh bếp từ về độ lửa nhỏ nhất, rồi cầm muôi múc vào trong hai ly thủy tinh khác nhau, rồi lại đổ đậu phộng và đậu Hà Lan vào trong một cái đĩa nhỏ.
Anh bưng ly bia lên trước, nói với Kim Thái Hanh: “Tôi mời anh.”
Kim Thái Hanh cũng bưng ly bia trước mặt lên, cụng ly với Điền Chính Quốc, bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn cậu.” Hắn đưa ly đến bên môi, uống một ngụm bia trong suốt ấm áp.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi vẫn chưa tạnh ở bên ngoài, còn cả tiếng bia thỉnh thoảng sôi ùng ục trên bếp từ.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vừa uống bia vừa nói chuyện.
“Về sau tôi được đưa đi học,” Điền Chính Quốc kể cho Kim Thái Hanh nghe những chuyện mình trải qua sau khi hai người xa nhau: “Là trường học phúc lợi, cho tôi học đến năm 18 tuổi. Nhưng tôi không thể thi đậu đại học, nên đi làm thuê, mấy năm nay làm không ít công việc.”
Anh không nghe Kim Thái Hanh tiếp lời nên ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Kim Thái Hanh đang nhìn mình rất chăm chú, hình như là đang tập trung nghe anh nói chuyện, nên anh bèn nói tiếp: “Sau này tôi gặp được Chu Ngạn. Lúc đó Chu Ngạn được đưa về nhà, nhưng hình như chưa tốt nghiệp cấp ba nó đã chạy ra ngoài, nói là không muốn ở trong ngôi nhà đó nữa. Lúc đó tôi bảo Chu Ngạn làm thuê cho người ta ở bên ngoài cùng tôi.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi không có tin tức của cậu.”
Điền Chính Quốc nghe thấy vậy thì mỉm cười: “Chuyện đó tốt mà, anh khác với chúng tôi.”
Bọn họ đều uống nhiều bia, nhưng nồng độ của bia luộc rất thấp, nên hai người đều tỉnh táo, chỉ hơi chếnh choáng mà thôi.
Điền Chính Quốc lắc lắc non nửa ly bia trong tay, nói: “Tôi nhớ lần trước anh tới tìm tôi, cũng nói là buổi chiều làm phẫu thuật.”
Kim Thái Hanh khẽ “Ừ” một tiếng.
Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Làm phẫu thuật xong muốn thả lỏng hả?”
Một lát sau Kim Thái Hanh mới trả lời anh: “Không phải, không phải thả lỏng.”
Điền Chính Quốc tò mò nhìn hắn.
Kim Thái Hanh nói: “Là không hài lòng.”
“Không hài lòng?” Điền Chính Quốc lắc đầu: “Tôi không hiểu.”
Kim Thái Hanh ngửa mặt ra nằm xuống giường của Điền Chính Quốc, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói: “Không hài lòng sau khi phải quá tập trung và căng thẳng, cậu hiểu không, Điền Chính Quốc?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không hiểu.”
Kim Thái Hanh nói: “Càng muốn càng nhiều.”
Nói xong câu này, Kim Thái Hanh không nói gì nữa, Điền Chính Quốc tưởng hắn uống say, nên hơi ngạc nhiên vì tửu lượng của hắn quá yếu.
Điền Chính Quốc đứng lên vòng qua bàn đi tới bên giường, anh cúi đầu nhìn Kim Thái Hanh, giơ tay định vỗ mặt hắn, khẽ gọi tên hắn: “Kim Thái Hanh?”
Kim Thái Hanh bỗng nhiên bắt lấy cổ tay anh, mở mắt ra hỏi anh với giọng điệu rất tỉnh táo: “Mấy giờ rồi?”
Điền Chính Quốc sửng sốt một lát rồi mới nói: “Sắp 11h rồi.”
Kim Thái Hanh nói: “Tôi phải về rồi.”
Nói xong câu đó, hắn chẳng thèm nhúc nhích, mà nắm chặt tay Điền Chính Quốc một lát lâu sau vẫn không buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top