Chương 10

Cho dù thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, người ra ngoài uống rượu giải trí vẫn không ít. Giờ là lúc cả con đường đầy quán bar này bắt đầu nhộn nhịp, có thể nhìn thấy xe chầm chậm đỗ lại đầy cả hai ven đường, có người bước xuống xe, vốn đã say đến mức đi đứng loạng choạng, nhưng vẫn đi về phía cửa quán bar ở ven đường.

Lúc Điền Chính Quốc ra khỏi quán bar, áo khoác vẫn cầm ở trên tay, không khí lạnh lẽo lập tức ập vào mặt, làm anh không nhịn được mà run cầm cập, anh buông bàn tay đang nắm chặt tay Kim Thái Hanh ra, rồi giơ tay lên mặc áo khoác vào.

Kim Thái Hanh cụp mắt xuống, nhìn anh chẳng nói lời nào.

Lúc Điền Chính Quốc vừa mặc áo vào, vừa nhìn quanh ven đường thì tìm được bóng lưng của người vừa rời đi ban nãy, anh ghé sát bên tai Kim Thái Hanh nói: “Đi theo người đó.”

Kim Thái Hanh theo tầm mắt của Điền Chính Quốc nhìn qua, vừa liếc mắt đã nhận ra đó là người vừa ra khỏi quán bar, hắn hỏi: “Ai thế?”

Điền Chính Quốc nói: “Lát nữa sẽ nói cho anh biết.” Anh đã mặc xong áo khoác, bèn giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay Kim Thái Hanh, rồi đi về phía trước.

Người phía trước đi không nhanh không chậm, hai người họ cũng đi theo không nhanh không chậm, giống như đang nhàn nhã tản bộ sau khi ăn tối.

Kim Thái Hanh vừa đi vừa hỏi anh: “Không phải mời tôi uống bia à?”

Điền Chính Quốc mỉm cười: “Lát nữa rồi uống nhé, bia nằm đó chứ có chạy đi đâu được đâu.”

Một lát sau, Điền Chính Quốc quay đầu qua hỏi Kim Thái Hanh: “Sao tự nhiên lại tới tìm tôi? Không có chuyện gì chứ?”

Kim Thái Hanh nói: “Tới tìm cậu vậy thôi.”

“Để uống bia hả?”

“Làm gì cũng được.”

Điền Chính Quốc nhìn hắn, nói: “Vậy phiền anh tản bộ với tôi thêm một lúc nữa nhé.”

Nhưng bọn họ chẳng có bao nhiêu thời gian để tản bộ, sau hơn hai mươi phút, anh nhìn thấy người dân tộc X đi phía trước rẽ vào một con đường mờ tối, rồi vào một cái nhà nghỉ ở bên đường.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dừng bước, đợi một lát rồi mới đi đến trước cửa nhà nghỉ.

Nhà nghỉ gần như không có đại sảnh, chỉ có một cái quầy lễ tân chật hẹp cùng một cái ghế sô pha đủ cho hai người ngồi ở gần tủ kính. Ánh đèn bên trong rất ảm đạm, có một cô gái trẻ ngồi ở quầy lễ tân, đang mải cúi đầu nhìn điện thoại.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn tấm biển phối màu tầm thường của nhà nghỉ, rồi nhìn Điền Chính Quốc, hỏi anh với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Vào luôn à?”

Điền Chính Quốc bật cười: “Vào làm gì, không cần vào đâu.” Anh cũng nhìn tấm biển của nhà nghỉ để nhớ tên.

Kim Thái Hanh lại hỏi anh: “Không tìm người nữa à?”

Điền Chính Quốc lắc đầu, anh giơ tay kéo cánh tay Kim Thái Hanh, muốn bảo hắn rời đi cùng mình, kết quả mới đi được hai bước, bầu trời chợt đổ cơn mưa lớn.

Cơn mưa này đến chẳng hề báo trước, chỉ nghe thấy một tiếng “Rào ——” đã ùn ùn kéo đến, lập tức làm ướt mái tóc của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ kéo Kim Thái Hanh lùi lại, bọn họ đứng dưới mái hiên của nhà nghỉ để trú mưa.

Hai người đều im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn nhìn cơn mưa lớn trên bầu trời.

Điền Chính Quốc hiếm khi hơi lúng túng, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Anh lái xe tới không?”

Kim Thái Hanh nói: “Dừng ở trước cửa tiệm tạp hóa của cậu.”

Điền Chính Quốc hỏi: “Sao không lái tới?”

Kim Thái Hanh quay đầu qua nhìn anh: “Không phải cậu mời tôi uống bia à, sao tôi lái xe được?”

Điền Chính Quốc bỗng chốc không biết phải nói gì. Nhưng cho dù Kim Thái Hanh có lái xe tới đây, thì từ đây đến quán bar cũng phải đi bộ hết hơn hai mươi phút, mưa lớn như vậy, bọn họ lại không có dù, chắc chắn sẽ chẳng có cách nào tới đó lấy xe.

Lúc này, có một người trung niên men theo rìa đường trốn trốn tránh tránh chạy tới, tóc người đó gần như ướt đẫm, người đó chạy thẳng đến cửa nhà nghỉ rồi đi vào bên trong.

Mặt tiền của nhà nghỉ vốn đã không lớn, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc phải lui sang hai bên nhường đường cho người đó.

Lúc người trung niên kia bước vào, cứ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người họ mãi.

Điền Chính Quốc mỉm cười với người đó, Kim Thái Hanh thì bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không thèm nhìn người đó lấy một lần, nhưng trông cũng chẳng khó chịu chút nào.

Người trung niên bước vào nhà nghỉ.

Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: “Tôi gọi taxi nhé.” Anh lấy điện thoại, mở app gọi xe ra, nhìn thấy giờ đang là giờ cao điểm của dịch vụ gọi taxi, đội ngũ xếp hàng đặt xe dự kiến phải hơn mười phút nữa mới đến.

Kim Thái Hanh hững hờ nhìn về phía trước, áo bành tô lông cừu trên người dính không ít nước mưa, lúc này vẫn có hạt mưa không ngừng bị gió thổi tới trước mặt họ.

Điền Chính Quốc nhìn trộm góc nghiêng của hắn, chợt cảm thấy Kim Thái Hanh của bây giờ hoàn toàn không phù hợp với những nơi như thế này, hại hắn tránh mưa ở cửa nhà nghỉ như thế này cùng mình thật là có lỗi với hắn, nên anh bèn nói: “Hay là chúng ta vào trong đi.”

Kim Thái Hanh quay đầu qua, im lặng một lát mới hỏi: “Cậu muốn thuê phòng à?”

Điền Chính Quốc nói: “Không cần đâu, xe hơn mười phút nữa là tới rồi, chúng ta ngồi trên sô pha một lát cũng không sao.”

Trước khi Kim Thái Hanh trả lời, anh đã xoay người đẩy cửa kính của nhà nghỉ bước vào.

Đại sảnh nhà nghỉ quá nhỏ, gần như vừa vào cửa đã đứng trước quầy lễ tân.

Cô gái trẻ vẫn luôn cúi đầu tập trung xem phim Hàn ngẩng đầu lên, theo bản năng hỏi: “Thuê phòng ạ?”

Hỏi xong, cô mới nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh nên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hai người đàn ông thuê phòng không phải là chuyện lạ gì, chỉ là cô nhìn Kim Thái Hanh cảm thấy hắn không giống như người sẽ ở cái loại nhà nghỉ này.

Điền Chính Quốc tỏ ra tự nhiên nói: “Chúng tôi đợi xe một lát được không?”

Cô gái không hỏi nhiều, hơi sửng sốt gật đầu, nhìn hai người bọn họ đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha hai người rất chật, hai người ngồi xuống phải dính sát vào nhau.

Điền Chính Quốc nhìn thấy những hạt mưa dính trên áo khoác của Kim Thái Hanh, bèn móc một gói khăn giấy từ trong túi ra. Túi khăn giấy này anh đã cất cả ngày rồi, nên bên ngoài nhăn nheo trông không được sạch sẽ lắm.

Anh thấy Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn, bèn vội vàng nói: “Bên trong sạch lắm.” Anh rút một tờ ra đưa cho Kim Thái Hanh rồi nói: “Chùi nước trên người đi.”

Kim Thái Hanh đưa tay nhận lấy, nhưng không có bất cứ hành động nào khác.

Điền Chính Quốc thấy thế, bèn rút thêm một tờ ra chùi nước mưa trên bả vai và vạt áo trước giúp hắn.

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn động tác của Điền Chính Quốc.

Một lát sau, Điền Chính Quốc ném khăn giấy ướt đẫm vào thùng rác cách đó không xa, rồi nói với Kim Thái Hanh: “Đỡ hơn rồi.”

Kim Thái Hanh rõ ràng không để ý đến quần áo của mình lắm, hắn chỉ quay đầu nhìn cơn mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại ở ngoài trời, hỏi: “Có uống bia nữa không?”

Điền Chính Quốc đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: “Anh muốn quay lại quán bar à?”

Kim Thái Hanh nói: “Nơi nào đó yên tĩnh một chút.”

Điền Chính Quốc thấy còn mấy phút nữa là xe đến, bèn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là quay lại cửa tiệm tạp hóa của tôi, tôi mời anh uống nhé, chỗ tôi có bia.” Nói xong, Điền Chính Quốc cảm thấy không ổn lắm, lần trước cũng mời Kim Thái Hanh ăn trong tiệm của anh, ăn một bữa rất đơn giản, nên anh bèn bổ sung thêm một câu: “Anh muốn tới quán bar cũng được, chúng ta đổi một quán khác yên tĩnh hơn.”

Kim Thái Hanh nói: “Tới chỗ cậu đi.”

Điền Chính Quốc mỉm cười: “Được.”


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: