Chương 96








Chương 96: Cắm một chiếc sừng lớn

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Tim của Bạch Cảnh Trần treo đến tận cổ.

Không phải y lo lắng cho mình, mà là Thạch Đầu bị Tuyết Y Nhân bắt, có bị đánh đập tra khảo hay không. Nếu nó vì bảo vệ tính mạng của mình mà khai ra, Bạch Cảnh Trần đương nhiên sẽ không trách nó.

Tuyết Y Nhân mắt cũng không chớp, thấy nó do dự hồi lâu không nói gì, liền bước lên phía trước, ngồi xổm xuống xoa đầu nó.

"Điện hạ, chàng đừng dọa nó. Nào, nói cho Điện hạ biết đi, giờ Bạch Cảnh Trần đang ở đâu? Điện hạ, thật ra thì xa tận chân trời, gần..."

Thạch Đầu cúi đầu, dáng vẻ như là sợ hãi không thôi, vội vàng cướp lời.

"Ta nói, ta nói. . ."

Dáng vẻ run rẩy của nó, khiến Tuyết Y Nhân thoáng buông lỏng cảnh giác, thả đầu nó ra.

Nàng ta đang đợi Thạch Đầu mở miệng, Thạch Đầu đột nhiên bật dậy, cong lưng lao ra ngoài như một con mèo, lao thẳng đến phía sau Quân Nguyên Thần, rồi quỳ xuống đất, ôm lấy đùi Quân Nguyên Thần hét lên.

"Vương gia! Vương gia cứu mạng! Vương gia cứu mạng!"

Quân Nguyên Thần bị một màn này làm cho trở tay không kịp, không biết thằng nhóc này muốn làm gì.

"Buông ra, đứng dậy nói cho cẩn thận." Hắn ra lệnh.

Thạch Đầu sống chết không chịu buông tay.

"Ta không buông... Buông ra ta sẽ mất mạng!"

Tuyết Y Nhân thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi nổi điên cái gì? Điện hạ ở trước mặt cũng dám càn rỡ! Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, nếu không..."

Nàng ta vừa nói vừa muốn bước lên túm lấy nó, Thạch Đầu càng trốn ở phía sau Quân Nguyên Thần.

"Vương gia, ngài nhìn đi! Nàng muốn giết ta! Vương phi giết người rồi!"

Quân Nguyên Thần liếc nhìn Tuyết Y Nhân, Tuyết Y Nhân không dám tiến lên nữa.

"Có Bổn vương ở đây, không ai có thể làm hại ngươi."

Không ngờ Thạch Đầu ôm lấy đùi Quân Nguyên Thần bật khóc.

"Hu hu hu, Vương gia, Vương phi nàng bắt ta, nghiêm hình tra tấn ta, uy hiếp dụ dỗ, bảo ta lừa ngài, nói Bạch Cảnh Trần chính là Nam Khanh công tử!"

Trong lòng Tuyết Y Nhân hoảng sợ, giận đến choáng váng đầu óc.

Nàng ta nóng lòng muốn vạch trần Bạch Cảnh Trần, cho là chỉ cần uy hiếp dụ dỗ một phen, tiếp đó đe dọa tính mạng, là có thể nắm tất cả ở trong tay. Nhưng không ngờ, một đứa trẻ mới hơn mười tuổi lại có tính tình xảo quyệt như vậy! Còn vì Nam Khanh, mà liều mạng đánh một trận.

"Ngươi nói bậy! Ta bảo ngươi lừa Điện hạ, tra tấn ngươi khi nào?"

Thạch Đầu xé toạc y phục của mình ra.

"Vương gia ngài nhìn đi, đây đều là vết thương mới, ở Tuyết gia ta sống không bằng chết, bị đánh đập mới đồng ý theo nàng đến Thụy Vương phủ..."

Quân Nguyên Thần cúi đầu nhìn, trên người nó quả nhiên đầy vết thương.

Hắn vốn đa nghi, lại đề phòng Tuyết Y Nhân từ lâu, trong lòng đã tin Thạch Đầu tám phần.

Tuyết Y Nhân cũng không ngốc, vội vàng giải thích: "Điện hạ, vì nó ăn trộm nên thiếp mới phạt răn đe* nó! Là nó vu oan thiếp!"

(*) Phạt răn đe: Gốc là 小惩大戒 – tiểu trừng đại giới, có lỗi nhỏ là lập tức khiển trách, được dạy rồi nên không gây ra sai lầm lớn.

Lời nàng ta nói, Quân Nguyên Thần đã không còn tin nữa.

"Ồ? Nàng luôn miệng nói nhớ Cảnh Trần, bắt được tên trộm ở Thụy Vương phủ, nhưng sao không nói cho Bổn vương biết? Phải dẫn đến Tuyết phủ thẩm vấn? Nếu nàng không dùng hình, thì sao nó lại cắn ngược nàng?"

"Thiếp..."

Tuyết Y Nhân nhất thời không thể giải thích được, cảm thấy oan ức.

"Được rồi, đừng có làm bộ làm tịch."

Quân Nguyên Thần chán ghét.

Hắn vui mừng khôn xiết, tưởng rằng mình thực sự có thể biết được tung tích của Bạch Cảnh Trần, không ngờ lại là một vở kịch do Tuyết Y Nhân một tay đạo diễn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không cam tâm...

Quân Nguyên Thần cúi đầu hỏi: "Nhóc con, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi mai phục ở Vương phủ ăn trộm, ngươi thành thật khai báo cho ta, y... y đang ở đâu?"

"Chết rồi. . ."

"Thi thể thì sao?" Giọng điệu của Quân Nguyên Thần trở nên nghiêm khắc.

Thạch Đầu chớp chớp mắt: "Bị... bị sư phụ y mang đi rồi."

"Mang đi nơi nào?"

"Ta không biết... sự phụ của y cũng sẽ không báo cáo cho ta."

Nhìn dáng vẻ vô tội của nó, ngược lại Quân Nguyên cũng cảm thấy có lý.

Nếu Biển Thập Tứ có ý định giấu xác của Bạch Cảnh Trần, cũng sẽ không nói cho một tên trộm nhỏ đang giả điên giả dại.

Bạch Cảnh Trần thật sự chết rồi sao...

Chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Quân Nguyên Thần bị dập tắt.

Chân hắn mềm nhũn, cố gắng lắm mới đứng vững được. Trái tim hắn vô thức đau đớn, độc tình vẫn còn đó, không ngừng khoét trái tim hắn.

"Nó nói dối!" Tuyết Y Nhân hét lên: "Nó nói dối! Rõ ràng nó nói với thiếp là, Bạch Cảnh Trần vẫn còn sống!"

Thạch Đầu làm mặt quỷ với nàng ta.

"Nếu ta không nói như vậy, mụ đàn bà xảo trá như ngươi chịu bỏ qua cho ta sao?"

Tuyết Y Nhân tức đến sùi bọt mép, trong lòng cũng biết, mình đã rơi vào bẫy của thằng nhóc này.

"Miệng nó toàn là dối trá, lời nó nói làm sao có thể tin được?! Điện hạ, chàng nhất định phải phân biệt rõ ràng, tên ăn trộm này rất nham hiểm xảo quyệt!"

"Cũng không nham hiểm bằng mụ đàn bà xảo trá như ngươi!"

Nó một câu mụ đàn bà xảo trá hai câu mụ đàn bà xảo trá, Tuyết Y Nhân mặc dù tức, nhưng cũng không thể chửi ầm lên như một kẻ thấp hèn như nó, như vậy mất thân phận.

Quân Nguyên Thần cũng có chút không vui, dù sao Tuyết Y Nhân cũng mang danh là "Vương phi" của hắn, bị người khác sỉ nhục, cũng chính là bất kính với Thụy Vương phủ.

Quân Nguyên Thần liếc nó một cái, nói: "Ngươi còn nói năng bừa bãi nữa, Bổn vương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

Thạch Đầu a một tiếng.

"Không, không, không phải, Vương gia chủ tử, không phải ta muốn mắng nàng, là nàng..." Thạch Đầu giống như hạ quyết tâm: "Vương gia chủ tử, gia gia! Ta muốn tố cáo mụ đàn bà xảo trá này!"

Tuyết Y Nhân vốn đang tức giận, lại nghe nó nói muốn tố cáo mình, chỉ cảm thấy buồn cười.

"Bổn vương phi có gì đáng để ngươi tố cáo đây?!"

Thạch Đầu quỳ xuống đất, lạy Quân Nguyên Thần mấy cái.

"Vương gia chủ tử, ta tự biết, không báo đã là tội chết, nhưng cho dù có chết, ta cũng không đành lòng để Vương gia bị lừa nữa!" Nó bạo gan chỉ vào Tuyết Y Nhân hét lớn: "Ta muốn tố cáo mụ đàn bà xảo trá này tư thông! Nàng ta đã cắm một cái sừng lớn cho Vương gia!"

Quân Nguyên Thần sững sờ, hắn tạm thời không tin lời nói của nó, mặc dù sau lưng Tuyết Y Nhân có nhiều tâm tư, nhưng tình cảm nàng dành cho mình không phải là giả, biết giữ thân giữ phận cũng sẽ không làm như vậy.

"Ngươi có biết nói bậy, mưu hại Vương phi của Bổn vương, là tội lớn đến mức nào không?"

Cơ thể Tuyết Y Nhân thoáng cứng đờ.

Nàng biết rõ chuyện mình đã làm, cho nên khi bị tố cáo, tự nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.

"Điện hạ, chàng nhìn nó xem, miệng đầy lời nói dối, còn nhỏ như vậy, biết cái gì mà tư thông hay không tư thông? Còn để nó tiếp tục nói bậy nữa... danh tiếng của Thụy Vương phủ cũng mất sạch!"

Cũng may là buổi tối, còn là lễ hội Tết, người hầu được cho về sớm, đại điện không có ai, bằng không Quân Nguyên Thần đã thẹn quá hóa giận.

"Cút mau." Hắn nói với Thạch Đầu.

"Không, không phải vậy! Ta thề, ta tận mắt nhìn thấy, mụ đàn bà xảo trá này vụng trộm với đàn ông! Chuyện này ca ca nàng cũng tham dự, người kia là do ca ca nàng lén đưa vào phủ! Chính là lần đầu tiên... Vương gia và Bạch Cảnh Trần làm chuyện đó!"

Trong đầu Quân Nguyên Thần nổ ầm một tiếng.

Thằng nhóc này nói rất tự tin, nếu là người khác dạy nó nói, nó không thể nói tự nhiên như vậy.

Quân Nguyên Thần chỉ nhớ lúc đó mình say rượu, mơ mơ màng màng hành sự, khi tỉnh lại, chỉ có Tuyết Y Nhân ở bên cạnh, hắn tưởng là...

Quân Nguyên Thần từ trong kẽ răng nặn ra một câu.

"Ngươi. . . Tận mắt nhìn thấy?"

_Hết chương 96_









.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xt