Chương 89









Chương 89: Chưa từng nghĩ sẽ giết hắn

"Đây là...bị bỏng."

Bạch Cảnh Trần hít một ngụm khí lạnh, vết thương nghiêm trọng như vậy, người này lúc ấy vậy mà vẫn có thể sống sót.

"Nam Khanh công tử con mắt tinh tường, là vết bỏng." Doãn Thiên Nhai cúi đầu nói: "Vết sẹo này làm bạn với ta nhiều năm, tìm danh y khắp nơi cũng không ăn thua, lần này ngàn dặm xa xôi, chính là muốn xin Nam Khanh công tử ra tay giúp đỡ."

Bạch Cảnh Trần khẽ lắc đầu.

"Không trị được."

Doãn Thiên Nhai kinh ngạc, đấu tranh nói: "Cho dù không thể hồi phục như người bình thường, chí ít... chí ít không kinh khủng như thế, ta cũng thỏa lòng rồi!"

Bạch Cảnh Trần im lặng không lên tiếng.

"À, Nam Khanh công tử có điều kiện gì cứ việc nói, ta nhất định lễ trọng đền đáp."

"Không phải việc tạ lễ, cái này ta thật sự không trị được."

Bạch Cảnh Trần quả quyết cự tuyệt, khiến Doãn Thiên Nhai không còn bất cứ hy vọng gì chữa khỏi.

Ánh mắt Doãn Thiên Nhai ảm đạm.

"Nếu đã vậy..." Hắn trầm ngâm nói: "Vẫn là đa tạ Nam Khanh công tử nói đúng sự thật."

"Chính vì như vậy nên ngươi mới không muốn lộ mặt?"

Bạch Cảnh Trần hỏi một câu.

Bởi vì y ngày trước chính là do mặt mũi xấu xí, dọa không ít người, còn bị người ta ghét bỏ chửi rủa.

Loại tâm trạng này y hoàn toàn hiểu được.

"Cũng là một trong những nguyên nhân."

Tâm trạng Doãn Thiên Nhai không tệ, còn có thể cười được, sau đó lại che mặt lại.

"Xin Nam Khanh công tử sau khi trở về, lưu ý nhiều hơn, nếu có tin tức gì tốt thông báo với ta."

"Nếu như sư phụ ta có biện pháp, ta sẽ báo cho ngươi biết."

"Vậy thì còn gì bằng." Doãn Thiên Nhai nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: "Để bày tỏ cảm kích, ta có thể giúp sức Nam Khanh công tử một tay..."

Bạch Cảnh Trần nghe không hiểu.

"Giúp ta?"

"Đúng vậy." Doãn Thiên Nhai nhấn mạnh từng chữ nói: "Giúp ngươi giết Quân Nguyên Thần."

Giết Quân Nguyên Thần...

Bạch Cảnh Trần nhíu mày.

"Tại hạ biết Nam Khanh công tử có thù với Quân Nguyên Thần, nhưng Quân Nguyên Thần quyền khuynh triều dã, chỉ dựa vào sức một mình công tử, sợ là châu chấu đá voi."

Bạch Cảnh Trần khoanh tay suy nghĩ một lúc, đánh giá từ trên xuống dưới Doãn Thiên Nhai một lần nữa.

"Ồ, ta biết rồi."

"Hửm?" Doãn Thiên Nhai nghi hoặc.

Bạch Cảnh Trần cười cười, cũng nghiêng người về phía trước.

Lúc này đến phiên Doãn Thiên Nhai kinh ngạc.

"Nam Khanh công tử làm thế nào biết được? Ta từ nhỏ tiếp xúc với người Trung Nguyên, được sư phụ người Hán dạy dỗ, bất kể tiếng nói hay lễ tiết, tự nhận thấy được coi là nửa người Hán rồi."

Bạch Cảnh Trần đỡ trán.

"Hết cách, ngươi đen quá rồi."

Bạch Cảnh Trần cũng không muốn nói.

"Người Nam Dương các ngươi đều đen như vậy."

"Ha ha ha!" Doãn Thiên Nhai cười lớn, Nam Khanh công tử, ngươi thật sự rất thú vị."

Bạch Cảnh Trần nhếch miệng nói: "Thế nhân đều biết, mặc dù Thụy Vương gia nhiếp chính, nhưng tất cả mọi người đều tán thưởng hắn biết trị quốc, cả nước Cảnh đều lan truyền mỹ danh của hắn, ngươi đi hỏi khắp bách tính nước Cảnh, đều tán tụng có thừa với hắn... trừ phi người đó không phải là người nước Cảnh."

Doãn Thiên Nhai nhún nhún vai.

"Thụy Vương gia ở nước Cảnh... hóa ra danh vọng cao như vậy."

"Đúng thế, cho nên có bách tính nào muốn hắn chết chứ? Vậy nhất định chỉ có người Nam Dương sợ hắn nhất thôi, bởi vì Thụy Vương gia mười sáu tuổi đã từng đi xuất chinh phía Nam, mặc dù đi đứng bất tiện nhưng hắn bách chiến bách thắng, bất khả chiến bại, giết cho Nam Dương yên ắng nhiều năm không dám khinh suất, nếu không phải hắn muốn khiêm nhường, đang lúc thắng lớn lại khải hoàn hồi triều, Nam Dương sợ rằng đã là lãnh thổ nước Cảnh rồi. Sau khi trở về, hắn đẩy hết công trạng cho Tuyết tướng quân, Tuyết tướng quân do đó thăng chức, trong triều chỉ biết Đại tướng quân thắng Nam, không ai biết hắn Ngũ hoàng tử điện hạ tầm thường này..."

Doãn Thiên Nhai há miệng, không nói được lời nào, sau cùng mới nhắm mắt lại, vô cùng bất lực lắc đầu than thở.

"Không ngờ Nam Khanh công tử hiểu rõ như lòng bàn tay."

Những thứ này mà còn không biết, ta há không phải vô ích hơn một năm ở lại Thụy Vương phủ sao? Bạch Cảnh Trần nghĩ trong lòng.

Nhắc mới nhớ, chuyện này vẫn là Vũ Yến khi đó hầu hạ bên cạnh Ngũ hoàng tử vô tình nghe được, sau đó nói cho Bạch Cảnh Trần.

Vũ Yến từ nhỏ đã làm nữ hầu bên cạnh Quân Nguyên Thần, là Tuyết Y Nhân lúc trở thành Vương phi mới điều nàng đi làm nha hoàn sai vặt.

"Ngươi nói không sai tí nào, người Nam Dương chúng ta, đều hận không thể tự tay giết hắn."

Doãn Thiên Nhai đứng thẳng người, vừa cười vừa kéo tay áo bên trái của mình lên, bên trong trống không.

Bạch Cảnh Trần lúc này mới biết, hóa ra hắn vẫn luôn chỉ dùng tay phải, là bởi vì...

"Cánh tay này của ta, chính là ở trên chiến trường bị Quân Nguyên Thần hắn chặt xuống. Cho nên ta nói, chúng ta có chung một kẻ thù, dùng cách nói của người Trung Nguyên các ngươi, chúng ta là bằng hữu trời sinh."

Bạch Cảnh Trần cũng không lên tiếng, chỉ liếc hắn một cái.

"Nam Khanh công tử nhìn ta làm gì?"

Bạch Cảnh Trần thờ ơ nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh giết hắn, còn cần tìm ta?"

"Hắn trốn ở trong Kinh thành nước Cảnh, ta đương nhiên không có cách nào. Nhưng chỉ cần Nam Khanh công tử dẫn dụ hắn đi Nam Dương, hoặc là đi chiến trường phía Nam, cơ hội nhiều hơn..."

Doãn Thiên Nhai híp mắt, Bạch Cảnh Trần có thể nghe ra hắn dùng sức nhả chữ, tưởng chừng như muốn nuốt sống Quân Nguyên Thần vậy.

"Thế nào?"

Quạ đêm bên ngoài lại bắt đầu kêu, Bạch Cảnh Trần giống như bị hóa đá, ngồi im rất lâu.

Doãn Thiên Nhai không giục y, chỉ lẳng lặng đợi y ra quyết định.

"Ta và Quân Nguyên Thần có thù, chỉ là..." Bạch Cảnh Trần hắng giọng một tiếng: "Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ sẽ giết hắn."

Đây là lời thật lòng của Bạch Cảnh Trần.

Có lẽ là bởi vì chút ấn tượng tốt đẹp ở Nhạc Châu, từ trước đến nay y chưa từng nghĩ muốn Quân Nguyên Thần chết.

Doãn Thiên Nhai nóng nảy hỏi: "Không phải ngươi căm thù hắn đến tận xương tủy sao?"

"Nhưng ta cũng không ngu ngốc đến mức hợp tác với một người Nam Dương chứ? Chuyện thành hay không, ta đều bị thế nhân mắng tám kiếp, mỗi người một bãi nước bọt cũng đủ nhấn ta chết chìm rồi."

Bạch Cảnh Trần chỉnh áo choàng, buộc xong nón rộng vành đứng dậy.

Doãn Thiên Nhai giữ y: "Nam Khanh công tử không suy nghĩ thêm ư? Không có sự giúp sức của ta, ngươi tác động Thụy Vương gia thế nào?"

"Không phiền ngài phí tâm phí sức."

Bạch Cảnh Trần đi được mấy bước, lại dừng lại.

"Ta chỉ là một thường dân, trong lòng không ôm thiên hạ, nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu ta hợp tác với ngươi, giết được Quân Nguyên Thần, sau đó liền bị người Nam Dương đánh thẳng một mạch, cướp lãnh thổ nước ta, giết bách tính của ta. Ta thực sự vẫn chưa chuẩn bị làm nô lệ phản quốc, Doãn tiên sinh có hơi xem thường ta rồi."

Sắc mặt Doãn Thiên Nhai lạnh xuống, ánh mắt hắn lộ sắc bén, nhìn chằm chằm sau lưng Bạch Cảnh Trần.

"Ta đã để lộ thân phận, Nam Khanh công tử không sợ ta giết người diệt khẩu sao?"

Bạch Cảnh Trần ngoảnh đầu lại nhướn mày cười một cái.

"Vậy ta có được tính là hy sinh vì quốc gia."

Sau đó cũng không để ý đến hắn nữa, trực tiếp mở cửa đi.

"Ngược lại Doãn tiên sinh tự thu xếp ổn thỏa, sớm ngày rời khỏi Kinh thành mới tốt, đừng để lại mạng ở nước Cảnh."

Bạch Cảnh Trần chui vào trong xe ngựa.

"Đi nhanh đi nhanh, lạnh chết ta rồi."

Mặc Vũ gạt một chút tro than, lại cho thêm vào trong lò một cục than.

"Mặc Vũ." Bạch Cảnh Trần đột nhiên hỏi, "Ngươi quen biết người này từ đâu."

Mặc Vũ buột miệng nói: "Là lúc ta ở phía Nam, một môn phái nhỏ tên là Độc Trùng Cốc giới thiệu, sao thế?"

"Ò."

Bạch Cảnh Trần hạ mắt suy tư.

"Sau này chúng ta đừng giao du với hắn nữa."










.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xt