Chương 63







Chương 63: Cuối cùng cũng đến lúc

Tuyết Y Nhân bĩu môi, vô cùng coi thường hành động này của Tuyết Thành Lĩnh.

"Ngửi tới ngửi lui một cái quạt, huynh chỉ có chút tiền đồ đó thôi."

"Muội không hiểu đâu, mùi hương là thứ tuyệt vời nhất trên đời..."

Tuyết Thành Lĩnh lại đưa chiếc quạt gấp lên chóp mũi ngửi.

"Mùi thuốc này thật dễ chịu, ngược lại làm ta nhớ đến Cảnh Trần..."

"Đúng là loại si tình."

Tuyết Y Nhân xì mũi coi thường, cáu kỉnh đưa ly rượu lên môi, đột nhiên cứng đờ.

"Mùi thuốc?"

Nàng để mặc ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành cũng không quan tâm.

"Ca, Nam Khanh này... y không phải là Bạch Cảnh Trần sống lại chứ?"

Tuyết Thành Lĩnh cũng sửng sốt một lúc, sau đó bật cười.

Hắn đặt tay lên trán Tuyết Y Nhân, kiểm tra nhiệt độ.

"Y Nhân, có phải gần đây muội nghi thần nghi quỷ, khiến bản thân bị đổ bệnh rồi không?"

Tuyết Y Nhân hất tay hắn ra, ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

"Haiz... Muội là bị Bạch Cảnh Trần và Nam Khanh làm cho tinh thần yếu ớt. Tên ma quỷ kia cũng không có bản lĩnh thông thiên, sống lại từ cõi chết. Chỉ là... Muội luôn cảm thấy y rất giống với Bạch Cảnh Trần."

Tuyết Thành Lĩnh càng thêm khó hiểu.

"Y Nhân, muội thật là....Hai người bọn họ khác nhau một trời một vực, nhìn thế nào mà muội bảo bọn họ giống nhau chứ?"

"Muội biết, muội cũng không mù. Ngoại hình và khí chất của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng muội luôn cảm thấy ngũ quan của y có phần giống, đặc biệt là... đôi mắt đó, gần như được đúc ra cùng một khuôn. Không phải là cùng một người... Lẽ nào Bạch Cảnh Trần có huynh đệ song sinh gì đó, đến để trả thù cho y?"

Tuyết Y Nhân bóp bóp ấn đường, đau đầu không thôi.

"Hahaha, muội càng nói càng vô lý. Y Nhân, ta thấy do muội nghĩ nhiều quá, nên mới nhìn thấy gì cũng nhạy cảm như vậy."

Tuyết Y Nhân không cùng chung tiếng nói với người huynh trưởng ngu ngốc này.

"Trong lòng muội luôn cảm thấy bất an. Ca, lúc huynh đi đưa cây quạt này, nhất định phải thăm dò một chút, muội luôn cảm thấy y và Bạch Cảnh Trần có quan hệ gì đó."

"Được rồi."

Tuyết Thành Lĩnh miễn cưỡng đồng ý, nhưng hắn cũng đang trong tình thế khó xử.

"Nhưng mà Thụy Vương gia si mê y, nhất định sẽ ở bên cạnh y mỗi ngày. Vừa rồi muội cũng thấy rồi đấy, Quân Nguyên Thần giữ y quá chặt, ta...ta sợ rằng không có cơ hội đến gần y."

Tuyết Y Nhân nghĩ đi nghĩ lại, chợt nhớ ra.

"Năm ngày nữa là ngày hoàng thượng tế trời. Vào dịp quan trọng như vậy, Vương gia nhất định sẽ có mặt, chàng ấy cũng không thể dẫn Nam Khanh theo cùng! Kỹ nam đó không phải có tiếng là cứ có tiền là có thể làm khách của y hay sao? Huynh nhất định phải nắm bắt cơ hội cho tốt!"

"Ờm..."

Tuyết Thành Linh có chút lúng túng sờ mũi.

"Y Nhân, muội cũng biết cha chúng ta là người quản lý việc nhà, với số tiền ít ỏi ta để dành được, sợ là..."

Tuyết Y Nhân cắn răng, ra quyết định.

"Việc đó thì lo gì? Mấy năm nay muội để dành được không ít ngân lượng, cộng thêm của hồi môn... Muội đưa cho huynh năm mươi vạn lượng trước."

Tuyết Thành Lĩnh ngơ ngác nói: "Chỉ... chỉ có năm mươi vạn thôi ư?"

Tuyết Y Nhân trừng mắt.

"Đừng bảo huynh ngay cả một trăm vạn lượng cũng không có nhé?"

Tuyết Thành Lĩnh ngượng ngùng sờ gáy.

"Chỉ có năm mươi vạn lượng, muốn nhiều hơn thì huynh tự kiếm cách đi, có cần cơ hội này hay không là quyền của huynh!"

...

Bởi vì gần đây hoa khôi đều bị Thụy Vương gia bá chiếm, ngày hôm nay lại đột nhiên treo thẻ bài, nên cạnh tranh diễn ra khốc liệt vô cùng.

Phạm công tử nhà giàu nhất thiên hạ đã chực chờ sẵn, trước đó hắn nể mặt mũi Thụy Vương gia, không dám đắc tội, còn những kẻ khác, hắn không để vào mắt.

Với tài lực của hắn chắc chắn cũng vượt trên hết mọi người, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một Tuyết Thành Lĩnh, bám riết không buông, khiến hắn rất không vui.

"Người này là ai?"

Phạm công tử ngồi trên xe ngựa, mặc y phục lộng lẫy, một món trang sức trên người thôi cũng đủ để người bình thường ăn cả đời.

"Là con trai trưởng của nhà Tuyết tướng quân."

"Ồ."

Phạm công tử xem thường, hiện tại Tuyết phủ đúng là như mặt trời ban trưa, con gái của ông ta cũng gả cho Thụy Vương gia quyền khuynh triều dã*. Nhưng Phạm gia hắn cũng không chỉ là thương nhân, bọn họ làm ăn thay hoàng thất, có thể nói một nửa quốc khố đều có công lao của bọn họ. Hơn nữa, quan viên đương triều hiện tại đều là môn đệ của Phạm gia, cho nên vị trí nhà giàu nhất, hắn ngồi vô cùng vững vàng.

(*) Quyền khuynh triều dã 权倾朝野: là thành ngữ, Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Có thể hiểu như một tay che trời.

Tuyết Thành Lĩnh nắm ngân phiếu trong ống tay áo, toát hết cả mồ hôi.

Ở trước mặt Phạm gia, gia sản nhà hắn quả thực là... không đáng nhắc tới.

Hắn chỉ có thể bỏ mặt mũi, hạ mình chủ động nói chuyện.

"Phạm công tử, tại hạ là Tuyết Thành Lĩnh, hôm nay xin nương tay cho, ngày sau Tuyết phủ nhất định sẽ hậu lễ cảm ơn."

"Hậu lễ? Là mấy đồng xu trong tay áo kia của ngươi, hay là bán Tuyết phủ của các ngươi đi?"

Phạm công tử vừa nói xong, mọi người xôn xao cả lên, lời này của hắn thực sự quá đáng.

Dám nói như vậy với Tuyết gia, e rằng chẳng có mấy người.

Ở kinh thành này, ngoại trừ một số nhân vật đặc biệt, Tuyết Thành Lĩnh hắn xem như là làm việc không kiêng nể gì, hắn cũng luôn là người ở trên cao, làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy?

"Tiểu tử Phạm gia! Ngươi đừng có phách lối, một quyền của lão tử là có thể đánh chết ngươi!"

Phạm công tử cười hahaha mấy tiếng.

"Nếu là đấu võ kén rể, có lẽ Tuyết tướng quân sẽ giành được vị trí thứ nhất đó, nhưng Tuyết tướng quân sao có thể thay đổi được quy tắc của Nam Khanh công tử."

Tuyết Thành Lĩnh buồn bực, cố nuốt xuống.

Kể từ khi hắn đắc tội Thụy Vương gia, cộng thêm mấy chuyện xấu xa hắn làm, Tuyết tướng quân đã luôn miệng nhắc nhở hắn không được gây chuyện, nhớ lời dạy bảo của cha, hắn cũng đàng hoàng được một năm.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phạm công tử gỡ tấm thẻ bài xuống, đắc ý bước vào Thanh Liên quán.

Tuyết Thành Lĩnh vò đầu bứt tai ở bên ngoài, bỏ lỡ ngày hôm nay, sau này cơ hội đi tìm Nam Khanh sẽ càng trở nên mong manh hơn.

Nghĩ tới thiên tư dung mạo ngày đó của Nam Khanh, hắn lại nhớ thương, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy lạ thường.

Đừng nói là bỏ tiền, cho dù đặt mạng sống của mình vào tay y, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Tim Tuyết Thành Lĩnh đập thình thịch, xông vào.

Hắn bị chặn lại ở cửa sân sau.

"Tuyết tướng quân có thể đi bất cứ nơi nào ở sân trước, nhưng sân sau là khu vực cấm."

"Ta biết."

Tuyết Thành Lĩnh cười xòa.

"Là như vậy, ta tìm Nam Khanh công tử, để trả lại đồ y đã đánh rơi."

"Đồ gì?"

"Là chiếc quạt này, ngươi nhìn đi, ta không nói dối đâu. Đây là chiếc quạt gấp của y phải không?"

Người canh gác cầm lấy, xem xét một lúc.

"Đúng là của y."

Tuyết Thành Lĩnh cười nói: "Đúng chứ, vậy ngươi có thể để cho ta..."

"Y không cần nó nữa."

Người canh gác ném chiếc quạt qua một bên.

"Cái gì?!"

Tuyết Thành Lĩnh lập tức nhặt lên, mấy ngày nay hắn ôm chiếc quạt này đi ngủ, bảo bối yêu quý của hắn lại bị ném như vậy.

Người canh gác giải thích: "Ngươi biết công tử có giá trị cao thế nào không, sao y lại phải để ý đến một chiếc quạt?"

"Nhưng mà..."

Nhưng mà Tuyết Thành Lĩnh chỉ có lý do này để gặp y.

Tuyết Thành Lĩnh bị chặn ở ngoài cửa, trăm phương ngàn kế cũng không vào được. Tính khí vốn đã nóng nảy, giờ không kìm nén được nữa, hắn lao thẳng vào trong, đồng thời hét lớn.

"Nam Khanh công tử! Ta là Tuyết Thành Lĩnh, ta tới đây để trả quạt gấp, chỉ mong ngươi gặp ta một lúc..."

Bạch Cảnh Trần và Phạm công tử đều đang ở trên lầu, nghe thấy động tĩnh y đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tuyết Thành Lĩnh đang gây rối ở xa.

"Cuối cùng cũng đến lúc."













.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xt