Chương 59







Chương 59: Đưa tới cửa

Phủ Đại tướng quân.

Một người áo xanh đang dùng một tay xách thùng nước đầy tưới hoa, tuy nói tóc của hắn đã bạc một nửa, nhưng cả người cao thẳng khôi ngô, không khom lưng cũng không rề rà, động tác vô cùng lưu loát dứt khoát.

Hắn chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ, để tâm nhất mấy bụi hồng đậu, cẩn thận che chở, sau khi tưới nước còn bắt sâu và bón thêm phân.

Người này chính là Tống Thanh, trợ thủ đắc lực của Thái tổ khai quốc Đại Cảnh, Đại tướng quân Tống Thanh đã từ chức.

"Ông nó, ông nó ơi!"

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu, sự chú ý của Tống Thanh lập tức bị thu hút.

Hắn lộ ra nụ cười, tay dính chút bùn lau qua loa lên người chùi sạch, đợi bóng dáng sặc sỡ chạy vào, hắn lại xoay người, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục chăm sóc cây cỏ.

"Ông nó! Nguy rồi, nguy rồi!"

Hồng Liên chạy vào, vỗ lên người Tống Thanh.

"Bảy tám mươi tuổi rồi, có thể hành sự điềm tĩnh hơn được không?" Tống Thanh không xoay đầu, giọng nói trách móc: "Hôm nay cơn gió nào thổi ngươi tới đây?"

Hồng Liên cảm thấy khó hiểu, nói: "Ta về nhà của mình còn phải báo cáo với ngươi?"

"Hừ, ngươi còn biết đây là nhà của ngươi, ta định coi ngươi là khách rồi đấy, một tháng cũng không thấy được cái bóng một lần."

"Ngươi bớt quái gở lại đi, Thanh Liên quán là mạng của ta, ta không chăm sóc tử tế, ai nuôi dưỡng đám nhãi kia?" Hồng Liên đánh cánh tay hắn, vừa nói: "Ngươi đừng đánh trống lảng, ta suýt nữa là quên mất việc chính rồi, haizz, ông nó, hình như ta gây họa rồi."

"Ò."

Tống Thanh tập mãi thành quen.

"Ngươi mà không gây họa ta mới thấy lạ đấy."

"Không phải." Hồng Liên vặn người hắn qua nói: "Ta đánh người rồi."

Lúc này Tống Thanh mới nhướn mày.

"Đánh chết người rồi?"

"Vậy thì không có."

"Thế ngươi hoảng cái gì, đánh ai?"

"Khuê nữ của Tuyết đại tướng quân, Vương phi Thụy Vương phủ."

Tống Thanh nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Nó và ngươi không liên quan, ngươi đánh nó làm gì?"

"Không, không có chuyện gì cả, ta nhìn nó chướng mắt." Hồng Liên lo lắng hỏi: "Ta có cần cuốn gói tránh đi trước không? Ta sợ nó cáo trạng với cha nó, âm thầm hủy đi Thanh Liên quán của ta."

"Ngươi còn biết sợ?"

Tống Thanh vẻ mặt bất lực.

"Ngươi đừng quan tâm đến nó nữa, việc này cứ giao cho ta."

"Ngươi xử lý nổi thật không?" Hồng Liên ngờ vực.

"Hừ, hồi đó ta làm Đại tướng quân, cha nó tên nhóc đó còn đang là một bách phu trưởng* vô danh trong tay ta..."

Lời vừa dứt, bên ngoài có hạ nhân thông báo, là Tuyết đại tướng quân mang theo con gái ông ta đến bái kiến.

"Đây là tìm tới cửa rồi?" Hồng Liên hỏi.

"Ta đi gặp hắn."

Tống Thanh cầm khăn tùy ý lau lau tay, đi tiền sảnh, Hồng Liên cũng đi theo.

Vừa mới đến tiền sảnh, Tuyết Đại tướng quân chắp tay cúi gập người hành lễ, nụ cười trên mặt tươi như hoa.

"Tống Đại tướng quân."

"Đừng, bây giờ lão phu từ chức rồi, nên gọi ngươi là... Tuyết Đại tướng quân."

Tống Thanh cũng khách sáo một chút.

"Ở trước mặt Tống tướng quân không dám, không dám, ha ha ha." Tuyết đại tướng quân cười càng thân thiết: "Tống tướng quân, chúng ta là người thô kệch trong quân doanh, ta tự mình tới cửa, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, ta mang khuê nữ nhà ta đến nhận lỗi với hai vị."

"Hử?"

Tống Thanh đang chờ, nhìn xem hắn muốn làm gì.

Tuyết Đại tướng quân ngoảnh lại, trách mắng nói: "Y Nhân, con đã xúc phạm trưởng bối, còn không mau nhận sai?"

Tuyết Y Nhân ngược lại thật sự không có chút kháng cự nào, trực tiếp quỳ xuống, dáng vẻ chân thành không bắt bẻ được gì.

"Y Nhân trẻ người non dạ không hiểu chuyện, sự việc hôm nay, mong ngài rộng lòng tha thứ."

Hồng Liên ở sau lưng Tống Thanh ló đầu ra.

Y chẳng hiểu mô tê gì, Tuyết Y Nhân lúc đi hùng hùng hổ hổ, lời xin lỗi này đến quá bất ngờ.

Tuyết Y Nhân đương nhiên không phải thật lòng, nàng ta uất ức trực tiếp về Tuyết phủ, xin phụ thân làm chủ, nhưng Tuyết Đại tướng quân vừa nghe, liền khiển trách nàng.

"Con gái à, hôm nay con sai hoàn toàn rồi. Giờ đây nhà chúng ta đang như mặt trời ban trưa, phụ thân ở triều đường lôi kéo lòng người, nhưng hơn phân nửa thế lực quân đội không hề dựa vào ta, ta còn biết, bọn họ vẫn một lòng trung thành với lão tướng quân Tống Thanh, con đắc tội Hồng Liên chính là đắc tội Tống Thanh, Tống Thanh không có thực quyền, nhưng tình cảm ở trong quân đội vẫn còn uy danh, như vậy ta càng không dễ lôi kéo bọn họ. Hơn nữa, con và hắn nổi lên xung đột có chỗ nào tốt chứ? Lão yêu bà kia là lão hồ ly, con đánh không lại sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức. Huống hồ con là con gái Đại tướng quân, thân phận Vương phi tôn quý, đừng nói thua rồi mất mặt, cho dù thắng con cũng không có chút xíu lợi ích nào."

Tuyết Y Nhân được cảnh tỉnh, mới bình tĩnh lại.

Nàng luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, hôm nay cũng là chịu không ít kích thích, lại bị Hồng Liên liên tục sỉ nhục, mới không nhịn được tức giận, nghĩ thầm nàng thân thể vàng ngọc, chung quy không cần nhẫn nhịn trước mặt một tú bà, lúc này được cha nhắc nhở, nàng mới tỉnh táo lại.

Đúng vậy, nàng đấu với Hồng Liên thì có tác dụng gì? Ầm ĩ đến nơi đó của Vương gia, thậm chí trong hoàng cung, nàng đều không đạt được kết quả tốt gì.

Do vậy nghe theo chủ ý của Tuyết Đại tướng quân, chủ động đến bồi tội.

Hồng Liên thấy nàng ta quỳ hèn mọn như vậy, cũng không tiện ỷ thế hiếp người nữa.

"Ấy ấy ấy, nha đầu này sao ngươi nói quỳ là quỳ vậy, mặt đất lạnh mau dậy đi, ta là bà ngoại của ngươi, làm sao có thể trách tội cháu dâu của mình chứ?"

Trong lòng Tuyết Y Nhân giận đến phát run, nhưng nàng vẫn nắm tay Hồng Liên đứng lên, cả mặt cảm kích rơi nước mắt.

Hai nhóm người thắm thắm thiết thiết hư tình giả ý xã giao ôn chuyện cũ mấy câu, Tuyết Đại tướng quân dẫn theo Tuyết Y Nhân cáo từ.

Hồng Liên bĩu môi, tặc lưỡi mấy tiếng.

"Sao thế?" Tống Thanh hỏi y.

"Nha đầu này biết co biết duỗi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, sau này sợ là một người khó đối phó, không ổn rồi."

...

Lúc Tuyết Y Nhân trở lại Vương phủ, nàng đã khôi phục khí chất ung dung hiền thục, giống như người không có chuyện gì.

Nàng sai người chuẩn bị sẵn nước nóng và một chút điểm tâm.

Ngày hôm đó Quân Nguyên Thần quả nhiên lại quá nửa đêm mới hồi phủ.

Tuyết Y Nhân hiền lương như vậy, ngược lại làm cho Quân Nguyên Thần khó mà lạnh nhạt, hoặc là trong lòng có chút xíu áy náy kia quấy phá, sau khi hắn tắm rửa thay y phục, vừa dùng điểm tâm, vừa tán gẫu với Tuyết Y Nhân rất lâu, bầu không khí tương kính như tân.

Trong khoảng thời gian này, Quân Nguyên Thần đã uống mấy ngụm rượu, cả người thả lỏng, được Tuyết Y Nhân giả như vô tình nhắc tới, Quân Nguyên Thần liền nói mấy câu liên quan đến Nam Khanh công tử.

Tuyết Y Nhân càng rộng lượng, nói: "Thế gian thực sự có người dung mạo tuyệt trần như vậy sao? Tri kỷ của Nguyên Thần, chắc chắn là một người tuyệt vời."

Quân Nguyên Thần không nhiều lời, chỉ là lại uống mấy ngụm rượu, ánh mắt mơ màng nhớ lại mấy ngày nay chung sống với nhau.

"Nguyên Thần, hay là chàng mời Nam Khanh công tử đến phủ làm khách đi?" Tuyết Y Nhân mượn ý say đề nghị.

"Ừm?" Quân Nguyên Thần chưa từng nghĩ tới chuyện này: "Vì sao?"

Tuyết Y Nhân chân thành nói: "Y và Nguyên Thần thân nhau lâu như vậy, Nguyên Thần cũng phải tỏ lòng mến khách một chút chứ? Cái gọi là tình nghĩa qua lại, chính là muốn ngươi tới ta đi, tình nghĩa mới càng sâu. Nguyên Thần mỗi ngày phải đi Thanh Liên quán mới có thể gặp mặt, rõ ràng là ngay thẳng, lại làm cho giống như loại việc đáng xấu hổ kia."

Quân Nguyên Thần nghe lời này vô cùng hài lòng.

"Nàng... sẽ không mất hứng chứ?" Quân Nguyên Thần hỏi.

Tuyết Y Nhân che mặt cười nói: "Vương gia có tri âm tri kỷ là chuyện tốt, thiếp đâu phải là loại người bụng dạ hẹp hòi."

"Y Nhân..."

Quân Nguyên Thần bị cảm động, muốn nói chút lời cảm kích, nhưng cũng không tiện nói ra miệng.

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sai người chuẩn bị tốt tiệc rượu."

Không đợi Quân Nguyên Thần nghĩ nhiều, Tuyết Y Nhân đã ra quyết định, trở về viện chính lẻ loi của mình.

Vân Mi sắp vội muốn chết: "Chủ tử! Rõ ràng ngài biết Vương gia bị hồ ly kia mê hoặc, sao còn để Vương gia dẫn về nhà chứ? Đây không phải là... không phải là dọn chỗ cho bọn họ, còn tự chọc tức mình sao!?"

Tuyết Y Nhân không thay đổi sắc mặt nhìn về phía gương đồng tháo bông tai.

"Y trốn ở Thanh Liên quán, ta không đi được, chi bằng y tự đưa tới cửa, ta ngược lại muốn xem xem y là quỷ hay là yêu, có ba đầu sáu tay không. Thêm nữa, ở địa bàn của mình, làm gì cũng thuận tiện hơn... không phải sao?"









.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xt