Chương 43






Chương 43: Đuổi cùng giết tận

Sau khi nương nhờ Thanh Liên quán chừng nửa tháng.

Trong hoàng cung truyền ra ý chỉ, chiêu cáo thiên hạ, Hoàng đế thoái vị nhường cho hiền tài, Thái tử Quân Nguyên Khải chính thức kế vị làm vua, một tháng sau cử hành đại lễ, đến lúc đó nước chư hầu đến triều kiến, khắp chốn vui mừng.

Trong hoàng cung mưa gió biến hóa như thế nào, bách tính bên ngoài không biết được, bọn họ chỉ biết, cuối cùng kinh thành đã khôi phục yên bình, quân đội ngoài thành đã rút lui, lệnh giới nghiêm cũng đã được dỡ bỏ, cửa thành mở rộng, bách tính lái buôn đều vội vàng ra vào buôn bán.

"Được rồi, như này cha mẹ ruột ngươi cũng không nhận ra ngươi nữa."

Sau khi chơi đùa một trận trên mặt Bạch Cảnh Trần, Hồng Liên hết sức hài lòng với kiệt tác của mình.

Ngũ quan của Bạch Cảnh Trần đều có chút biến hóa nhỏ, thoạt nhìn không thay đổi nhiều, nhưng giống như là thành người khác.

Bạch Cảnh Trần cầm bọc quần áo của mình lên, thành bại ở một lần hành động này, hy vọng không bị người khác nhận ra, thuận lợi trà trộn ra khỏi thành.

"Hừ cái tên xấu xí này xấu người xấu cả nết, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nuôi chó còn biết vẫy đuôi ấy chứ."

Hồng Liên móc mỉa oán trách.

"Trở về ta sẽ tìm cách chữa eo của ngươi, được chưa?"

"Thế còn được."

Hồng Liên gác chéo chân, chỉ về một hướng.

"Nè, bọc y phục kia có chút lộ phí."

"Hử?"

Bạch Cảnh Trần vô cùng bất ngờ, lão yêu bà này coi tiền bạc như mạng sống, vậy mà lại có thể cam lòng cắt thịt?

"Hử cái gì mà hử, lỡ như ngươi chết đói trên đường, làm sao còn có thể đi Nhạc Châu chuyển lời giúp ta?"

"Chuyển hộ lời gì? Ai đồng ý chuyển lời giúp ngươi?"

"Vậy ngươi trả bạc lại cho ta."

Bạch Cảnh Trần ôm bọc y phục, không có ý giao ra.

"Nói đi, chuyển lời cho lão nhân tình nào của ngươi?"

"Nhân tình?" Hồng Liên cười ha ha một tiếng: "Chính là... lão già khốn Biển Thập Tứ kia."

Bạch Cảnh Trần trợn mắt.

"Ngươi... ngươi quen biết sư phụ ta?!"

"Chút thủ pháp y thuật kia của ngươi, gần như giống y đúc tên lang băm Biển Thập Tứ kia, rõ là thầy kém không dạy ra được trò giỏi."

"Sư phụ ta ghét ác như thù, sao có thể quen biết ngươi?"

Hồng Liên đã đứng lên muốn đánh người.

"Cái mỏ hỗn kia, cũng có thể nói ghét ác như thù? Ta không chỉ quen hắn, còn ngủ cùng giường với hắn, trên người hắn có mấy khúc xương, có mấy cọng lông, ta đều biết rõ."

"Ngươi..."

Bạch Cảnh Trần càng nghe càng đỏ mặt.

Thì ra sư phụ...

Từng có một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi như vậy.

"Sư phụ ta sao lại có khẩu vị như vậy, hạ thủ được sao..."

Bạch Cảnh Trần cạn lời.

Hồng Liên nhảy lên đạp y.

"Trong đầu ngươi chứa toàn là cháo à? Sư phụ ngươi chân tay nhỏ xíu, cái mông bóp một cái ra cả thùng nước, cũng muốn đè ta? Kể cả có mười Biển Thập Tứ đến, cũng chỉ có thể bị ta ấn dưới thân chà đạp!"

Bạch Cảnh Trần xùy một tiếng.

Không thèm tranh cãi với hắn.

"Ta nói mà, tình nhân cũ của sư phụ không phải tướng quân sao? Sao có thể với ngươi..."

"Tướng quân...Ha!" Hồng Liên mặt mày hớn hở nói: "Chuyện ta muốn ngươi chuyển lời cho hắn chính là chuyện này, ngươi nhắn cho hắn là, lão trúc mã của hắn hẹo rồi, mau chạy tới kinh thành may ra còn đào được thân xác còn mới, có thể nhìn mặt lần cuối."

"..."

Bạch Cảnh Trần hơi sửng sốt.

"Thật hả?"

"Thật chứ, chuyện mới hôm trước, cửa thành đóng rồi, trong nhà gác lại đến hôm nay mới phát tang đó, ta đưa ngươi đi xem nhé?"

"Không cần."

Hồng Liên cười hì hì nói: "Có lẽ do sư phụ ngươi tạo nghiệp chướng đó, cả đời chỉ thích lão trúc mã kia, nhưng lão trúc mã kia có vợ rồi, trong cơn tức giận sư phụ ngươi đã chạy đến Nhạc Châu mai danh ẩn tích. Ta đoán là cả đời này sư phụ ngươi đều là một lão ni cô còn trinh, ha ha ha."

"Ngươi hả hê cái gì?!"

Bạch Cảnh Trần muốn đánh vỡ cái mặt già của hắn.

"Xin lỗi." Hồng Liên che miệng: "Nghĩ đến không nhịn được bật cười."

"Sư phụ ta không giống như ngươi." Bạch Cảnh Trần trợn trừng mắt.

"Hễ mà hắn có chút giống ta, cũng không đến nỗi sống góa mấy chục năm."

Bạch Cảnh Trần không nói lại hắn, khoác đồ lên lưng ra khỏi cửa.

"Ngươi nhớ đừng có quên đó! Nói hắn đến kinh thành, ta tìm cho hắn một lão già trẻ tuổi! Không có nếp nhăn, thể lực tốt..."

Thấy Bạch Cảnh Trần đi ra, Thạch Đầu lại gần, nhìn chằm chằm mặt y hồi lâu.

"Ngươi nhìn cái gì? Luyến tiếc ta à?"

"Ta thấy mặt ngươi có hơi khác."

Bạch Cảnh Trần trả lời: "Lão yêu bà đã dịch dung cho ta."

"Ta không nói cái này." Thạch Đầu sát lại gần một chút nói: "Ta nói là những vết lở loét kia của ngươi, sao giống như nhỏ đi một chút rồi?"

Bạch Cảnh Trần theo bản năng sờ sờ mặt.

"Gần đây ngươi không tự mình soi gương à?"

"Ta không thích soi gương."

"Cũng phải, nếu mặt của ta như vậy, ăn cơm cũng không ngon, mắt không thấy tim không đau." Thạch Đầu lại nói: "Ngươi không thấy, mặt ngươi không mọc thêm mụn mới nữa, vết loét cũ hình như cũng tan đi một chút, cũng không phát hiện dạo gần đây mặt ngươi không bong da nữa sao?"

"Bong da..."

Bạch Cảnh Trần không chú ý, y nào có tâm tình quản mấy vết lở loét này, dù sao cũng đã cam chịu số phận rồi.

"Đúng vậy, là da chết sau khi kết vảy."

Bạch Cảnh Trần không có gương, đương nhiên không thể xác nhận ngay được.

Nhưng trái tim y vẫn đập thình thịch, dùng tay sờ mặt, hình như là không rỗ như trước kia nữa.

"Lẽ nào sư phụ nói sau khi ta trưởng thành, vết lở loét sẽ dần dần đỡ đi, là thật ư?"

Rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ?

Nghĩ một chút, bởi vì bị nhốt vào ngục giam Vương phủ, đã hơn hai tháng y không uống thuốc của sư phụ rồi.

Vết thủy đậu ngược lại đang khỏi dần?

Sư phụ cũng nhất định không phải không tinh thông y thuật.

Suy nghĩ miên man, đã đến ngoài cổng thành, Thạch Đầu cũng không nói gì, chỉ nhìn y đi.

Bạch Cảnh Trần hít một hơi, đi vào trong nhóm người ra khỏi thành.

Thành vệ đang kiểm tra từng người một, trên tường thành còn dán cáo thị truy nã y, người trên bức họa thảm không nỡ nhìn giống hệt y, mặt bị vẽ đầy vết rỗ.

Thành vệ so sánh y và bức tranh hồi lâu, thì thầm với nhau nửa ngày mới cho qua.

"Ngươi đi đi."

Hết thảy vẫn tính là thuận lợi, y từ trong biển người chen ra ngoài.

"Này! Tên kia! Nói ngươi đó! Tên đi phía trước kia!"

Bạch Cảnh Trần liếc mắt nhìn, người này là người của Thụy Vương phủ!

Y cúi đầu, tăng tốc độ.

"Đứng lại! Không được chạy! Chính là tiểu tử kia!"

Mấy người của Thụy Vương phủ đã ở dưới cổng thành, Bạch Cảnh Trần chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy.

Nhóm hộ vệ động tác nhanh chóng, nhưng trong cổng thành người chen chúc nhiều quá, vừa khéo thay Bạch Cảnh Trần ngăn một chút, y bỏ xa trăm mét.

"Đuổi theo! Cuối cùng cũng bắt được y!"

Bạch Cảnh Trần lại chạy tiếp, người trên đường càng lúc càng ít, cũng không có gì có thể thay y làm người yểm hộ, chỉ có thể lệch hướng đường lớn, rẽ vào trong rừng.

Hộ vệ sau lưng đuổi tận cùng không buông, trong tay mỗi người bọn họ cầm vũ khí, một người trong đó còn mang theo một cây cung.

"Dùng cung tên! Ta xem y chạy đi nơi nào!"

Người bắn cung chần chừ một lúc: "Nếu bắn trúng, sẽ xảy ra án mạng..."

"Sợ cái gì? Chủ tử nói rồi, là sống hay chết đều không sao hết!"

Một mũi tên sắc nhọn xẹt qua tai Bạch Cảnh Trần, tiếng xé gió vang lên chói tai.

"Quân Nguyên Thần..."

Bạch Cảnh Trần cắn răng.

Người ở phía sau nhìn dáng vẻ là muốn đưa mình vào chỗ chết.

Hộ vệ của Thụy Vương phủ đương nhiên nghe theo lệnh của chủ tử bọn họ.

Lòng dạ Quân Nguyên Thần đúng thật là đủ độc ác!

Vậy mà lại ra lệnh đuổi cùng giết tận...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xt