T1
Chai rượu xanh lam lung lay và dừng lại, trong căn phòng club, một tràng hoan hô đột ngột vang lên, âm thanh chói tai tận sâu trong lòng tai. Trương Chiêu lười biếng nhấp một ngụm rượu và hỏi, "Có gì vui vẻ đến vậy?"
Những người bạn bên cạnh nhìn cậu với sự thích thú vô cùng, "Trương thiếu, chơi Truth or Dare đi?"
Không ngạc nhiên với sự phấn khích này, hôm nay thật may mắn, Trương đại thiếu đã tránh được trò chơi này trong năm hoặc sáu ván liên tiếp, và bây giờ cậu cũng đã bị bắt. Mọi người trong phòng đồng lòng muốn bắt đầu.
"Dare."
Trương Chiêu nhìn cốc rượu hổ phách còn sót lại trên bàn trà, cậu đứng dậy và cúi đầu, lệch sang một bên. Một nụ cười kiêu ngạo hiện lên trên gương mặt xinh đẹp và quyến rũ, lông mày cong vẹo, góc môi cong lên. "Đến đi."
Những người bạn hăm hở tập trung lại và đưa ra ý kiến, tuyên thệ sẽ thực hiện một phương án độc đáo chưa từng có trên thế giới. Một người đề nghị cậu cởi trần nhảy trên sàn bar, người khác thì đề xuất cậu đứng ở cửa nhà vệ sinh để mời gọi.
Ánh mắt của Trương Chiêu quét qua từng người, và một số trong số họ như những chú chuột hamster sợ hãi, nhanh chóng trở nên im lặng. Cậu cười nhẹ và vẫy tay, "Chỉ là đùa thôi, chỉ là đùa thôi~"
Cuối cùng, cuối cùng vẫn có người dám lên tiếng
'Vậy thì...'
Trương Chiêu nhíu mày, nghe người khác mô tả nhiệm vụ DARE với sự hào hứng, tốt, rất tốt, trông có vẻ rất thú vị.
Chỉ tốt hơn nếu người bị trêu chọc không phải là chính cậu.
Trương Chiêu cảm thấy một trận đau đầu, chỉ là lần này ánh mắt không còn tác dụng nữa, 'Trương thiếu! Đây là giới hạn của chúng ta! Giới hạn! Đã nói là DARE rồi mà!'
Được rồi, chỉ là DARE thôi.
'Được.'
Căn phòng trở nên ngày càng nóng, ánh sáng từ các ngọn đèn càng tăng thêm sự nóng bức. Ánh mắt của Trương Chiêu nhếch lên, giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, vẽ một đường trên chiếc mũi cao và tiếp tục rơi xuống, để lại dấu vết lấp lánh trên xương quai xanh, tạo nên sự tình tứ vô tận. Tiếng ồn ào của âm nhạc từ phòng hát lấp đầy không gian.
Ngón tay thon dài mở từng cặp nút áo, áo sơ mi màu đỏ rượu sắp hé mở, hòa quyện với một vết hôn đầy quyến rũ trên xương quai xanh đẹp. Da cổ trắng như tuyết nhấp nhô như cánh hoa dâu đỏ trên bánh ngọt, tạo nên vẻ gợi cảm. Hai bầu ngực đầy đặn bên dưới áo sơ mi chỉ thoáng hiện ra nhưng lại gợi ẩn những điều mơ màng. Dưới lớp vải mỏng nhẹ của áo sơ mi, những đường cong cơ bắp mềm mại mượt mà làm người ta đắm chìm trong giấc mộng.
Thật sự quá quyến rũ.
Trương Chiêu quét ánh mắt qua đám người trong phòng, nắm lấy một cốc cao và bước ra khỏi phòng hát, "Chúng ta đi."
Mở cửa phòng bên cạnh không gặp khó khăn, Trương Chiêu tỏ ra tự nhiên và thoải mái, bắt gặp Trịnh Vĩnh Khang, "Vĩnh Khang."
Trịnh Vĩnh Khang nhìn lên, ánh mắt gặp gỡ với Trương Chiêu và trên khuôn mặt cậu xuất hiện một nụ cười giống như hồ ly già, ánh mắt dưới cặp kính mắt vàng lấp lánh, "Chiêu ca, sao anh lại đến đây?"
"Hm hm," đám bạn và đám tráng sĩ bên cạnh Trương Chiêu đùa giỡn, thì thầm vào tai cậu, "Thiếu gia, hãy chọn người đẹp nhất, không được chọn người quen để gian lận đâu!
"Ha," Trương Chiêu cười một tiếng lạnh lùng, lơ đãng vẫy cốc rượu, "Không sao."
Ánh mắt cậu quét qua mọi người trong phòng hát, ánh sáng ấm áp và mờ ảo của nơi đây, âm thanh ồn ào và tiếng cãi nhau ngọt ngào hòa quyện với nhau, tạo nên không khí mang mùi hương của rượu và sự lấp lánh của vàng.
Tuy nhiên, có những người vừa nhìn đã không thể rời mắt đi.
Hắn ngồi ở đó, hút hồn ánh nhìn của cả thế giới.
Vương Sâm Húc ngồi giữa đám đông như một con công giữa đàn gà, hắn lạnh lùng và lười biếng, nụ cười nhàn nhã, khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật của tạo hoá.
Hắn ngồi giữa hai người phụ nữ nóng bỏng và quyến rũ, hắn cười nhếch mép khiến họ uống rượu, khuôn mặt những người xung quanh hắn đầy vẻ xu nịnh.
Trịnh Vĩnh Khang rất thông minh, nhìn ánh mắt của Trương Chiêu dừng lại trên Vương Sâm Húc, nó vội vàng đứng lên giới thiệu: "Chiêu ca, đây là Vương Sâm Húc, con nhà Vương Gia. Vương Sâm Húc, đây là Trương Chiêu, con trai lớn của Trương gia."
Vương Gia...nghe họ thôi đã nói lên tất cả.
Trương Chiêu gật đầu, "Rất vui được gặp."
Ồ, trai thẳng? Rất thú vị...
Nụ cười tươi tắn chưa lấp đầy mắt, Vương Sâm Húc cũng nhíu mày nhẹ nhàng, "Rất vui được gặp."
Trương Chiêu di chuyển chậm rãi, tay cầm ly rượu rung lên theo nhịp bước chân. Nước rượu trong ly như đang nhảy múa trong không khí, phản chiếu ánh sáng với sự lấp lánh. Mỗi khi dường như sắp rơi ra khỏi tay, nó lại quay trở về ly.
Với hành động tinh tế như đi trên sợi dây mảnh, Trương Chiêu làm rung động trái tim người xem. Những người xung quanh không kìm được cảm xúc, lùi ra xa và nhìn cảnh tượng này trong sự im lặng.
Vương Sâm Húc thoải mái vươn tay hai bên tựa vào lưng ghế. Dưới bàn tay, áo cuộn lên, lộ rõ cơ bắp căng đầy. Trên cánh tay trơn láng, có nhìn thấy tĩnh mạch xanh lục, và những ngón tay dài mạnh mẽ nhún nhảy nhẹ nhàng trên ghế da. Hắn hơi nghiêng mình về phía sau, như một hoàng đế sang trọng, tràn đầy sự quý phái vô tận. Trong ánh mắt hắn, lửa dục tình ngày càng mạnh mẽ, giống như đã nhìn thấy một món tráng miệng hấp dẫn. Hắn liếm qua môi mỏng, cằm khẽ gật gù. Cô gái bên cạnh đứng dậy với sự hoang mang trên khuôn mặt, không biết phải làm gì.
Gần rồi...
Tiếng nhẹ từ đôi giày da của Trương Chiêu vang lên khi chạm vào sàn đá. Cậu di chuyển từ từ, nhìn từ trên cao xuống Vương Sâm Húc. Vương Sâm Húc cũng nhìn lên, mặc dù chiều cao khác nhau, nhưng ánh mắt lửa bùng lên như khi hai ngọn lửa chạm nhau và thắp sáng cảm xúc mãnh liệt, tạo nên một không gian riêng biệt.
Bầu không khí trở nên căng thẳng như cuộc đối đầu giữa hai con thú, khiến cô gái quyến rũ phải lui ra phía sau và chạy nhanh để tạo khoảng cách cho hai người. Trương Chiêu bước về phía trước và đứng vững trước mặt Vương Sâm Húc. Cậu nâng ly rượu lên đầu Vương Sâm Húc, ly rượu nghiêng nhẹ và nước rượu lắc lư theo đường cong tuyệt đẹp của ly, "Uống một ly?"
"Cậu cho tôi uống à?" Vương Sâm Húc nhíu mày, mặt mang nụ cười châm chọc.
Trương Chiêu vươn chân dài lên và ngồi trên đùi Vương Sâm Húc, thậm chí còn cọ nhẹ trước khi hai người càng gần nhau hơn, "Được thôi~"
Dung dịch trong suốt từ ly đổ ra, Vương Sâm Húc mở miệng để cho nước rượu từ trên cao đổ xuống, tạo ra âm thanh rền rệt. Dung dịch cay nồng tràn vào miệng, làm ướt áo với lượng lớn chất lỏng.
"Cạch—" Cốc cao chạm vào mặt đất, tạo ra âm thanh trong trẻo. Cánh tay của Trương Chiêu vẫn giữ chặt cốc rượu, "Hết rồi."
Cậu cười và tiến gần Vương Sâm Húc. Trong khoảnh khắc Vương Sâm Húc tiến gần, cậu lại cúi đầu và lùi xa, tạo ra một khoảng cách. "Muốn thử không?"
Ánh mắt của cậu dừng lại thong thả trên đôi môi quyến rũ của Vương Sâm Húc, môi vẫn còn mang hương vị của rượu ngọt.
Vương Sâm Húc nắm chặt phía sau đầu Trương Chiêu, không để cậu có cách né tránh. Cơ bắp trên cánh tay của hắn nhô lên, đầy sức hút của một người đàn ông mạnh mẽ. Hơi thở hắn thấm đượm một chút mùi cồn, giọng nói trầm thấp và khàn khàn, hắn hỏi lại: "Cậu có muốn thử không?"
Môi hắn vẫn còn lưu lại hương vị mời mọc, khoảng cách giữa hai người chỉ vài centimet, thậm chí cả những sợi mi cũng run rẩy một cách rõ ràng. Trương Chiêu nhìn xuống, đôi mi đen như lông quạ nhẹ nhàng run rẩy, tạo nên vẻ trong sáng và hơi lúng túng.
Thật giống gái còn trinh.
Vương Sâm Húc cười nhẹ, máu trong cơ thể hắn chảy lên như lửa, Trương Chiêu thật sự quyến rũ đến đáng khao khát.
Hắn vòng tay sau đầu Trương Chiêu, không để cậu thoát khỏi ánh mắt, tay còn lại ôm chặt eo cậu, ấn cậu về phía sau hông mình, sự mềm mại của hông quyến rũ qua lớp vải, khiến Trương Chiêu cảm nhận được sự nồng nhiệt từ khối "khổng lồ" đó, cậu cố gắng đứng lên thoát khỏi nguồn nhiệt đó, nhưng lại bị mắc kẹt, chỉ còn cách để vật khổng lồ cương cứng chọc vào hậu huyệt bên ngoài lớp vải.
"Buông ra"
Trương Chiêu cố gắng giải thoát bằng cách đẩy Vương Sâm Húc, nhưng Vương Sâm Húc ghìm chặt lấy tay cậu và vặn nó lại, nắm và cố định hai cổ tay của Trương Chiêu ở phía sau lưng cậu. Mất sự hỗ trợ từ tay, cậu gục ngã vào lòng Vương Sâm Húc, tạo nên một hình ảnh như đang ôm nhau sâu đậm.
Hắn biết chơi quá!
Trương Chiêu cúi đầu, che giấu sự gấp rút trong ánh mắt. Cậu như vừa mới cảm nhận được sự hoang mang đột ngột trong khoảnh khắc này, cả cơ thể run lên đầy căng thẳng, mông cậu nhẹ nhàng chạm vào một vị trí nhô lên. Vương Sâm Húc nắm lấy eo cậu và áp lực tay để giữ cậu trên người mình, giọng nói trở nên cuốn hút hơn, "Đừng quá sợ."
Trương Chiêu nhẹ nhàng cười, "Không có ai sợ cả."
Cậu nhìn lên, đôi mắt tràn đầy nụ cười, không hề biểu lộ sự hoang mang.
Trương Chiêu uống một ngụm rượu, đôi mắt và má ửng đỏ, ánh mắt cậu mê hoặc như tiên nữ hút hồn người khác. Cơ thể quyến rũ của cậu cong lên, khiến dương vật khổng lồ sau lớp quần âu của Vương Sâm Húc cọ sát vào lỗ nhỏ đang rung động của mình. Vương Sâm Húc bị cậu cọ sát, cảm giác mãnh liệt của dục vọng tràn đầy, Trương Chiêu cười, trong khi Vương Sâm Húc ngỡ ngàng, cậu đột ngột dùng đầu lưỡi liếm qua môi của Vương Sâm Húc, lấy một chút rượu đậm vào miệng, thậm chí còn liếm qua góc khô khốc của môi, "Hương vị tuyệt vời..."
Cậu cúi đầu gần tai Vương Sâm Húc, "Không tệ chút nào."
Hơi thở nồng nhiệt và mờ mịt làm đỏ cả tai Vương Sâm Húc, hắn nhìn người ngồi trên người mình như một ác quỷ, quan sát đôi môi cậu mở rộng và nhúm nhíp nhỏ, mang theo hương thơm gợi cảm. Cậu thốt lên, "Chồng yêu, em nhớ anh lắm..."
Một tiếng "Hừ" khiến Vương Sâm Húc cảm thấy đầu mình nhức nhối, suy nghĩ của hắn bị khống chế hoàn toàn, toàn bộ cơ thể hắn trở nên không kiểm soát, như rơi vào một làn sóng tình yêu. Tay Vương Sâm Húc nắm chặt tay Trương Chiêu và áp lực lên, gân xanh nổi dữ dội trên cánh tay.
Câu nói này không chỉ khiến Vương Sâm Húc bất ngờ, phòng VIP ngay lập tức tràn ngập tiếng cười hò reo. Tiếng cười hân hoan phối hợp với tiếng huýt sáo phấn khích. Một số người lấy điện thoại ra để quay video, mọi người đều là những người yêu thích những câu chuyện vui, không sợ chuyện lớn. Trong sự chú ý của tất cả mọi người, Trương Chiêu hiện lên một nụ cười châm chọc.
Cậu mỉm cười, "Chồng yêu, tại sao anh không để ý em?"
Những đốm đỏ ở khoé mắt cậu mở rộng, sức sống rực rỡ và làm rung động lòng người.
Vương Sâm Húc cảm thấy tức giận trong lòng và tay hắn bóp chặt eo Trương Chiêu rồi lần xuống dưới, lòng bàn tay rộng che phủ lên mặt mông mềm mại, xoa bóp nhẹ nhàng, "Em gọi tôi là gì?"
Trương Chiêu cười như một con cáo nhỏ, cúi đầu hôn lên môi hắn, từ cổ họng trào ra một âm cậu, "Chồng yêu~"
Nụ hôn ngắn như cánh chuồn chuồn đập, Vương Sâm Húc không nói gì mà đột ngột quật ngược đầu Trương Chiêu và kéo sâu hơn nụ hôn này. Đầu lưỡi va chạm vào môi thịt và xâm nhập, khoang miệng ẩm ướt chuyển động một cách nhẹ nhàng, gợi lên cảm giác nhức nhối nhẹ, khiến khoang miệng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, kích thích lan tỏa trong khoảnh khắc. Trương Chiêu buộc phải mở khoang miệng rộng hơn, để đầu lưỡi của cậu được dẫn dắt bởi độ linh hoạt của Vương Sâm Húc. Bầu không khí đột ngột nóng lên, khiến hô hấp trở nên khó hơn và nước miếng tràn đầy theo góc môi...
"Ưm... ah..."
Tiếng rên biến đổi như một viên sỏi rơi vào mặt nước yên ả, tiếng rên đầy cảm xúc đóng vai trò như một loại thuốc kích thích, làm rung động trái tim của người nghe. Mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh khi thấy Trương Đại Thiếu trong tình trạng như vậy. Cậu thật, thật giống như một con yêu tinh...
Trương Chiêu thở nhanh đến mức phải cố tránh thoát khỏi bàn tay Vương Sâm Húc nắm chặt cổ tay cậu. Cổ tay cậu bị nắm chặt phía sau, trở nên đỏ ửng và đau đớn. Da cậu trắng hồng trước đó giờ đã có một chấm đỏ như vết máu.
Đôi mắt của Trương Chiêu đỏ bừng, long lenh vệt nước, đôi mắt tràn đầy giận dữ khi cậu nhìn Vương Sâm Húc. Mông của cậu bị Vương Sâm Húc xoa bóp tới đau đớn, hắn ta thậm chí còn cố tình kích thích cậu như đối xử với trai bao.
Cậu cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Vương Sâm Húc bị cậu mắng khiến hắn càng cương cứng hơn, như thể có thể tưởng tượng ra cảnh cậu bị hắn ép xuống giường khóc lóc van xin mình chơi hỏng. Lòng bàn tay của Vương Sâm Húc xoa nắn mông Trương Chiêu, cố gắng chọc vào cửa hậu, làm Trương Chiêu run rẩy cả người. Cậu co lại cơ thể, lòng bàn tay đẩy mạnh Vương Sâm Húc, "Buông tôi ra."
Vương Sâm Húc nắm chặt mông cậu bằng lòng bàn tay to lớn, ghé gần tai Trương Chiêu đầy sự châm chọc, "Trương Đại Thiếu vừa nãy tới quyến rũ tôi? Sao bây giờ sao lại sợ hãi trốn tránh vậy?"
Ngón tay của Vương Sâm Húc thò qua lớp vải xâm nhập vào lỗ nhỏ ẩm ướt, ngay cả khi chỉ chạm nhẹ, hắn đã khiến nó đau đớn khủng khiếp, hậu huyết co rút cắn chặt ngón tay, không chịu chuyển động.
Trương Chiêu run rẩy, giọt nước mắt gần như rơi xuống, cậu cố gắng vùng vẫy và tát Vương Sâm Húc, "Đồ khốn, lúc trước ông đây đùa, nhưng giờ không muốn đùa nữa."
Cái tát này, phòng VIP lặng im, chỉ còn máy hát vẫn tiếp tục hát một bài hát tình ca nhẹ nhàng.
Vương Sâm Húc dùng đầu lưỡi chọc vào gò má bị đánh, trừ ông già nhà hắn, chưa ai dám tát hắn như này. Đúng là một yêu tinh độc ác, hắn nghĩ tới viễn cảnh yêu tinh này khóc dưới thân mình sẽ thú vị biết bao.
Nụ cười trên khuôn mặt hắn giảm đi, nhưng ánh mắt xâm lược không hề giảm đi tí nào. Ngược lại, nó trở nên như một con thú hoang ẩn nấp, không chớp mắt theo dõi con mồi.
Trịnh Vĩnh Khang, một người đứng nhìn cuộc vui, nhận thấy rõ ràng và cười hỏi, 'Trương Chiêu, ông thật dũng cảm nhỉ?'
'Chơi DARE à?' Vương Sâm Húc nhìn Trương Chiêu, cậu kiêu ngạo đồng ý, 'Tất nhiên rồi.'
'Ồ, DARE này hay ghê~' Vương Sâm Húc cười nhẹ, trước khi buông tay, hắn dùng ngón tay đẩy mạnh, lòng bàn tay với chặt lấy một nắm mông mềm mại.
Trương Chiêu bị nắm mông làm đau, cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình. Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên người Vương Sâm Húc, cắn răng nói, "Cảm ơn Thiếu gia Vương đã chiêu đãi."
Trịnh Vĩnh Khang nhìn Vương Sâm Húc, lo sợ rằng hai người này sẽ cãi nhau, ôi trời ơi, cả hai người họ đều có khuynh hướng bạo lực.
Vương Sâm Húc vỗ tay lên ngực, bày tỏ mình chỉ là nạn nhân, "Tôi rất mong chờ những điều bất ngờ mà cậu Trương sẽ mang lại cho tôi trong những cuộc DARE tiếp theo."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top