56_57
Menu
Aoihi Yue
Trời đất bao la, nơi có ngươi, chính là nhà ta
Xuyên việt chi tu tiên – Chương 56, 57
Xuyên việt chi tu tiên
Author: Y Lạc Thành Hỏa
Translator: QT và CPP
Editor: Aoihi Yue
P/s: 2 chương này chưa beta, nên sẽ có lỗi chính tả, sai ngữ pháp, mong các bạn thông cảm, chờ mình rảnh sẽ chỉnh lại sau.
===============
Nhà họ vương quận bình lan
Chương 56: Hành trình đến nhà họ Vương
—— Quỷ Âm Dương tỷ muội —–
Một vị võ giả tiên thiên đi trước dẫn đường, Từ Tử Thanh đuổi theo phía sau, bước vào cửa chính nhà họ Vương. Trong Vương trạch hành lang được điêu khắc đủ hình, lát gạch bằng ngọc, không kém bao nhiêu hoàng cung dưới Hạ cửu châu, chú trọng tạo hình, Từ Tử Thanh hồi tưởng lại bổn gia trước kia của hắn, cảm thấy nhà họ Vương này cao hơn nhà họ Từ không chỉ một bậc. Đi qua hành lang dài sẽ nhìn thấy một dãy phòng lớn. Võ giả tiên thiên lấy lòng nói:
– Đây là điện tiếp khách, gia chủ đã ở noãn các chờ các vị tiên trưởng, tuyệt đối không dám chậm trễ.
Từ Tử Thanh cười khẽ nói:
– Gia chủ có lòng.
Võ giả tiên thiên thấy Từ Tử Thanh thái độ ôn hòa, cũng thả lỏng bản thân. Giống như người vừa thăng lên tiên thiên không bao lâu như hắn, tuy rằng ở nhân gian là có chút thể diện, nhưng trước mặt tu sĩ thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Cho dù là vị trí canh giữ đại trạch nhà họ Vương này cũng phải mất một cái giá lớn mới cầu đến được, không ngoài việc có thể gặp mặt tu sĩ nhiều một chút, nếu có thể nịnh bợ được một người, chẳng sợ không có chút mặt mũi nào cũng có thể đưa hắn lên địa vị cao hơn. Phần việc này mặc dù là tốt, nhưng không phải dễ làm.
Tu vi yếu lại có thân phận cao, tính tình cũng không tốt gặp rất nhiều, những tiên thiên như họ mặc dù có thể bóp chết họ, nhưng lại phải mỉm cười hầu hạ, có thể nói là cực kỳ nghẹn khuất. Tu vi yếu, thân phận thấp, tính tình cũng tốt đều có thể tạo mối quan hệ tốt với họ, nhưng tác dụng cũng không lớn. Còn về phần tu vi cao…. Tính tình có thể nói là trăm hình trăm dạng, còn có thể cổ cổ quái quái nữa. Lại làm sao có thể để ý hòa nhã với đám tiên thiên như họ chứ. Nhiều lúc đều chỉ cần nói trúng một câu không hợp thì cho dù không cần mạng người cũng sẽ khiến họ nếm chút khổ sở. Kẻ nào độc ác hơn thì thẳng tay phế đi tu vi. Gặp phải loại tình hình này cũng chỉ có thể nói là môi tinh cao chiếu, hoàn toàn không có phận số.
Đã nghĩ tốt phải nịnh bợ, võ giả tiên thiên lại càng thêm ân cần, vừa dẫn Từ Tử Thanh đến nơi tu tập, vừa nói cho hắn biết một chút chuyện của tộc họ Vương, cũng muốn kéo gần quan hệ với hắn. Nói xong chuyện nhà họ Vương thì tự nhiên nói sang những chuyện liên quan đến nhiệm vụ, cũng dễ dàng tỏ rõ ý tốt với Từ Tử Thanh.
Dòng họ Vương này chỉ có một dòng chính, chính là tông gia, ngoài ra còn tám chi nhánh khác, chính là phân gia. Tuy rằng dòng thứ cũng ở tại nhà chính, nhưng quyền lực trong tay rất nhỏ, tất cả đều được dòng chính nắm giữ trong tay. Mà dòng chính chính là hệ của gia chủ. Gia chủ chỉ cưới một thê tử, lại có thêm mười vị thê thiếp, tổng cộng sinh hai đứa con dòng chính, năm đứa con thứ. Trong đó trưởng tử dòng chính đã hơn ba mươi tuổi, tư chất, tu vi đều không yếu, cũng bái làm môn hạ của Thiên Tuyết môn, bây giờ có thể nói là tiên đồ rộng lớn, rất có thể sẽ không tiếp chưởng gia tộc. Thứ tử có tư chất kém hơn chút, đành cam chịu trở thành truyền nhân gia tộc. Nhưng nếu có thể làm gia chủ, chỉ đơn thuần là dòng chính cũng chưa được, bọn họ đến cùng vẫn là thế tộc tu chân, cũng phải có tu vi cao chút mới có thể khiến người phía dưới thuận theo mới được.
Thứ tử dòng chính này tên là Vương Anh Ngộ, năm nay mới hai mươi lăm, tu vi đột phá Luyện khí tầng ba không lâu. Tư chất đúng là kém hơn huynh trưởng của hắn, nhưng so với người khác thì so với trên không đủ, so với dưới thì dư. Gia chủ đương đại của gia tộc họ Vương tên Vương Khang Đức, vì muốn để Vương Anh Ngộ có thêm nhiều kiến thức, thêm chút lịch duyệt, cũng là muốn để hắn tôi luyện một phen, giống như các gia chủ đời trước, vào lúc đột phá Luyện khí tầng ba, sẽ ra giá thuê tu sĩ cấp cao đến hộ tống, dẫn người đó ra ngoài lịch lãm một vòng. Nói xong những điều này, mắt thấy sắp đến noãn các, vị võ giả tiên thiên kia nhỏ giọng nói:
– Trước đây giá quy định của nhiệm vụ là mười viên linh châu, nhưng nếu nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, tu sĩ tu vi cao…. – Thanh âm của gã nhỏ hơn – …. Từng được gia chủ tặng Song văn thảo thượng phẩm.
Vừa dứt lời thì hai người đã đứng trước cửa noãn các. Từ Tử Thanh cười ôn hòa với gã võ giả tiên thiên kia:
– Đa tạ ngươi.
Võ giả tiên thiên vội nói:
– Vãn bối không dám, vãn bối không dám. Mời tiền bối mau mau vào.
Từ Tử Thanh khẽ gật đầu, bước vào phòng. Trong noãn các có một chiếc giường nhỏ mềm mại, có một nam tử vóc người vạm vỡ ngồi trên giường, tướng mạo tuy giản dị, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ánh sáng, xem ra là loại người trong bụng có vài phần mưu kế. Hai bên trái phải có vài ghế dựa nhỏ, đều có người ngồi, nhìn lướt qua đều rất trẻ tuổi, bộ dạng có vài phần tượng tự nam tử, nhìn không anh tuấn mấy. Nhìn thấy Từ Tử Thanh bước vào, tất cả mọi người trong noãn các đều đứng dậy. Nam tử giản dị ôm quyền, mở miệng đón chào:
– Vương Khang Đức bất tài, xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?
Câu này ý muốn hỏi lai lịch Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh cười cười, nói:
– Vương gia chủ không cần khách sáo, ta là người ngoại minh Tán tu minh, tên Từ Tử Thanh, đến đây vì nhận nhiệm vụ.
Vương Khang Đức nghe được ba chữ Tán tu minh trên nét cười trên mặt lại nhiệt tình thêm vài phần:
– Thì ra đạo hữu là người của Tán tu minh, coi như là người một nhà, Vương mỗ lúc nãy không thể tự mình ra tiếp đón, thật sự rất thất lễ. – Nam tử nói đến đây, ánh mắt lướt qua, nói – Đây là vài đứa con kém cỏi của Vương mỗ, không có thành tựu gì, lần này sợ phải làm phiền đạo hữu coi chừng chút ít.
Nói đến đây, nam tử quát lớn:
– Còn không qua gặp Từ tiền bối? – Lời này cũng là đề điểm bọn tiểu bối.
Mấy thiếu niên kia đều hành lễ. Người cầm đầu là người có tuổi lớn nhất, dung mạo, khí độ, quần áo đều cao hơn mấy người khác một bậc, người này tự nhiên là đứa con thứ Vương Anh Ngộ. Quả nhiên, thanh niên này mở miệng đã nói:
– Vãn bối Vương Anh Ngộ, gặp qua Từ tiền bối.
Sau đó mới tới những đứa con thứ khác qua chào hỏi, thái độ đều vô cùng cung kính. Từ Tử Thanh cười ôn hòa, nhận lễ, lại cùng Vương Khang Đức nói mấy câu, liền được dẫn đến ngồi xuống giữa Vương Anh Ngộ và Vương Khang Đức. Cử chỉ này không thể nghi ngờ là muốn để Vương Anh Ngộ có thể kết giao với Từ Tử Thanh, cũng tranh thủ lấy được ấn tượng tốt. Từ Tử Thanh cũng không so đo, tay đón ly trà Vương Khang Đức tự tay đưa tới, sau đó bình chân như vại, ngồi im không động.
Tuổi tác của mấy đứa con thứ của những người vợ kế không khác lắm Túc Hãn, thậm chí còn có đứa nhỏ hơn, vì sống trong gia tộc, nên không thấy nhiều biết nhiều như Túc Hãn, cho nên lòng hiếu kỳ rất nặng. Bọn họ tuy không dám biểu hiện rõ ràng, nhưng nhìn trộm Từ Tử Thanh vài lần, giống như nghi ngờ hắn rõ ràng trẻ như vậy, vì sao phụ thân lại đối đãi khác với người khác chứ? Còn Vương Anh Ngộ do tuổi tác lớn hơn, tính tình cũng tựa hồ trầm ổn hơn, hắn mặc dù cũng kinh ngạc, nhưng che giấu rất tốt, không có biểu lộ ra ngoài. Không bao lâu, Vương Anh Ngộ liền chủ động hỏi chuyện:
– Từ tiền bối trẻ tuổi như vậy mà tu vi lại rất cao thâm, chắc chắn là rất được coi trọng trong Tán tu minh rồi.
Trên đời này ai mà không thích được khen ngợi chứ? Hắn nói ra câu này, đừng nói về chuyện đường đột hay không đường đột, nhưng sẽ không khiến người chán ghét phiền muộn. Từ Tử Thanh ít khi tiếp xúc với người khác, nhưng cũng không đến mức mình được khen cũng không biết. Trong lòng mặc dù cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn đáp lại:
– Bất quá là hỗn phần cơm ăn mà thôi.
Vương Anh Ngộ thấy thái độ của hắn, lập tức liền cổ vũ thêm:
– Vãn bối tu vi nông cạn, cũng nhìn không tu vi tiền bối sâu cạn như thế nào. Tiền bối thiên tư tung hoành, sâu hiểm khó dò, thực khiến người hướng tới.
Nói đến đây thì biểu hiện ra thái độ hướng tới. Nhưng tuổi tác của hắn có vẻ lớn hơn Từ Tử Thanh, làm ra biểu hiện này vẫn khiến người ta có chút buồn cười. Từ Tử Thanh quả thật không am hiểu ứng đối với người khác, hắn xưa nay nội liễm, ngày thường cũng không thích nói ngon nói ngọt. Lúc này lại được người ta liên tiếp vỗ mông người, cũng không đến mức tức giận, nhưng nếu bảo hắn vui vẻ tiếp nhận thì cũng cảm thấy hơi buồn nôn. Hắn bỗng có chút hối hận, bản thân mình đến quá sớm. Hắn đúng là tu sĩ đầu tiên đến hưởng ứng lệnh triệu tập, thực sự là không biết nên làm như thế nào cho phải nữa. Đang nghĩ ngợi phải nói gì tiếp thì chợt nghe tiếng người khách khí chào hỏi vang lên, giống như có tu sĩ khác đến. Từ Tử Thanh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa ra, xem lướt qua. Vương Anh Ngộ thấy thế thì có chút thất vọng, nhưng cũng nhìn về phía cửa, xem xem người đến là ai.
Lúc này đang có hai nữ tử bước đến, dáng người thướt tha, nhưng chờ khi thấy rõ diện mạo thì mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Tu sĩ vì tu hành, nên diện mạo bình thường đều không sai, dù dung nhan không quá đẹp, nhưng có khí chất thoát tục phụ trợ thì cũng hiện ra vẻ tú lệ. Hai nữ tử vừa bước vào này lại không cho người khác cảm nhận được vẻ xinh đẹp. Không phải là ngũ quan của hai nàng xấu xí, ngược lại làn da hai người trắng nõn, nhẵn nhụi không chút tỳ vết. Nhưng trên má trái một người, má phải một người, không biết tại sao lại có một vết cắt sâu đến tận xương, mạnh mẽ tách đôi một khuôn mặt tươi cười, trông có vẻ vô cùng cứng ngắc.
Nếu chỉ như thế thôi thì cũng không sao, cố tình không biết ai ra chủ ý, đem nửa bên mặt không bị phá hủy vẽ đầy đồ án kỳ quái, màu sắc sặc sỡ, nhìn không ra hình dạng như thế nào, chỉ thấy vô cùng quỷ dị, phá hủy luôn cả một phần nhan sắc còn dư lại.
Từ Tử Thanh không biết hai người này, nhưng lại thấy được tu vi của hai nàng, đều ở Luyện khí tầng bảy! Nhưng lại không rõ tuổi tác của hai nàng là bao nhiêu, nên cũng không thể làm ra phán đoán.
Mà Vương Anh Ngộ và Vương Khang Đức nhìn thấy hai người, vẻ mặt lập tức biến đổi. Vương Khang Đức tốt hơn chút, nhưng da mặt vừa co vừa rút, Vương Anh Ngộ kém hơn rất nhiều, sắc mặt đã trắng bệch, trên trán cũng tuôn ra mồ hôi lạnh.
Từ Tử Thanh thấy tình trạng này của hai phụ tử, không khỏi tò mò. Không biết hai nữ tu này đến tột cùng là người phương nào mà có thể khiến cho hai phụ tử họ Vương thất sắc như vậy? Hắn còn đang suy nghĩ, Vương Khang Đức đã lập tức đứng dậy, động tác còn gấp gút hơn cả lúc nhìn thấy Từ Tử Thanh, giống như đang có lửa thiêu mông, e sợ chỉ cần chậm một giây thì da thịt sẽ chịu khổ vậy.
– Quỷ Âm Dương cô nương, Vương mỗ không thể từ xa tiếp đón, thất lễ thất lễ! – Dứt lời liền cúc cung hành lễ.
Hai nữ không biết làm sao mà thân hình lóe lên, đã đi vào trong phòng, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, đều che miệng cười khẽ, cùng một lúc lên tiếng, giọng nói cũng độc nhất vô nhị:
– Không dám nhận Vương gia chủ hành lễ.
Từ Tử Thanh lại càng thêm kinh ngạc. Với hiểu biết của hắn, thì hai nữ tu này tuy diện mạo xấu một chút, những cử chỉ không có chỗ nào không ổn, lúc nói chuyện cũng không ngang ngược, ngược lại rất ôn hòa. Sao lại khiến cho Vương Khang Đức như lâm đại địch vậy?
Vương Khang Đức vẫn rất kinh sợ, sau khi dàn xếp cho hai nữ tu song sinh ngồi xuống, ông cũng tự ngồi lại chỗ cũ. Cũng không bảo vài đứa con lôi kéo làm quen với các nàng, ngược lại vẻ mặt như hận không thể đào ra một rãnh lớn giữa hai bên, ngàn vạn đừng cho hai bên chạm mặt nhau mới được. Không nói đến chuyện người khác có nhận ra không, nhưng Từ Tử Thanh thì nhận ra, nhà họ Vương quả thật không nể mặt hai vị nữ tu, hắn âm thầm nhíu mày. Nhưng hai vị nữ tu lại giống như tập mãi thành thói quen, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Vương Khang Đức, thái độ rất tự nhiên, hào phóng. Vương Khang Đức thì ngược lại càng lúc càng như đứng đống lửa, ngồi đống than. Từ Tử Thanh càng thêm khó hiểu, sắc mặt của Vương Anh Ngộ vẫn như trước trắng bệch, không dám liếc nhìn qua bên đó một cái nào. Cuối cùng nhịn không được, Từ Tử Thanh nghiêng đầu, truyền âm với Vương Anh Ngộ:
– Vương thiếu chủ, không biết hai vị cô nương đó là người phương nào?
Vương Anh Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt lúc nhìn Từ Tử Thanh chứa đầy kinh ngạc, suýt nữa thì thốt ra khỏi miệng. Lập tức kiềm chế lại, dùng phương pháp truyền âm bình thường nói với Từ Tử Thanh:
– Từ tiền bối không biết họ sao?
Từ Tử Thanh khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ hỏi han. Vương Anh Ngộ nhẫn nại không để lộ ra điều gì bất thường, truyền âm nói về chuyện của hai vị nữ tu kia. Lúc này Từ Tử Thanh mới biết tại sao phụ tử họ Vương gặp các nàng lại như lâm đại địch rồi.
Hai nữ tu kia là tỷ muội ruột thịt, hơn kém nhau một tuổi, đều là con gái của một gia tộc nhỏ, thuở nhỏ mỹ mạo động lòng người. Ngay lúc hai cô gái vừa đến tuổi trưởng thành, tu vi đã là Luyện khí tầng hai, ở trong gia tộc nhỏ có thể nói là tư chất cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy càng khiến người nhà coi trọng các nàng hơn, nảy ra lòng tham muốn đám hỏi với các thế gia tầng trung, lớn mạnh gia tộc, cũng là vì mong tìm được một nhà tốt cho các nàng, đạt được càng nhiều tài nguyên tu hành hơn. Lại không ngờ đến, gia tộc nhỏ này trong một đêm bị ma tu tiêu diệt, cả nhà chết hết, mà hai tỷ muội này lại bị ma tu bắt đi, đưa đến động ma, trở thành lô đỉnh của ma tu, nhận hết khổ sở.
Lúc này mọi người mới biết thì ra đôi tỷ muội này là thể chất thiên âm hiếm thấy. Thể chất thiên âm là thể chất cực kỳ xuất sắc trong các thể chất nữ tử, nếu là có thủy linh căn, cho dù là tam linh căn, tứ linh căn thì tốc độ tu hành có thể sánh bằng song linh căn. Mà cho dù có hay không thủy linh căn thì thể chất thiên âm cũng là thể chất làm lô đỉnh tốt nhất. Ma tu kia là kẻ chuyên môn sưu tập nữ tử thể chất kỳ dị để làm chuyện phong lưu tu hành, ngẫu nhiên gặp được đôi tỷ muội này, liền nảy lòng tham lam, sao chịu buông tha đỉnh lô thượng đẳng chứ? Cho nên suốt đêm diệt sạch gia tộc hai nàng, bắt hai nàng đi.
Hai từ lô đỉnh vừa nói trên, Từ Tử Thanh cũng có nghe nói qua, tiên đạo ma đạo đều có cách nói này. Không ngoài chính là một công pháp tu hành, thải âm bổ dương hay là thải dương bổ âm đều là nó. Hơn nữa nếu thải được thể chất nguyên âm hay nguyên dương đặc thù là tốt nhất. Mà người bị thải bổ gọi là lô đỉnh. Người trong tiên đạo dùng lô đỉnh luôn có quy củ, nhưng nếu là người trong ma đạo thì vị tất là tuân thủ quy củ gì đó chứ.
Từ Tử Thanh nghe Vương Anh Ngộ nói xong chuyện của hai vị cô nương Quỷ Âm Dương, trong lòng cũng thở dài không thôi. Nói đến cùng thì họ cũng chỉ là một đôi tỷ muội đáng thương. Nhưng chuyện cũng không có như vậy.
Hai tỷ muội này vì dung mạo xinh đẹp nên lúc mới bị bắt liền bị tên ma tu kia thải bổ, chút nguyên âm liền hóa thành hư ảo, nhưng ma tu kia lại là người tuấn mỹ, cũng là kẻ phong lưu tiêu sái, hai tỷ muội khó tránh khỏi nảy sinh phương tâm ám hứa, trong lòng vừa hận vừa yêu. Đang bị hai loại tư vị cùng lúc dày vò, lại gặp tên ma tu hoa tâm kia bắt được một mỹ nhân tuyệt sắc, không chỉ có thể chất đặc thù, lại thân kiều thể nhu, so với hai tỷ muội càng khiến nam nhân vui vẻ hơn. Ma tu tự nhiên là nhanh chóng bỏ rơi hai tỷ muội, tặng các nàng cho thuộc hạ của mình, có thể nói là nhẫn tâm đến tuyệt tình.
Hai tỷ muội tan nát cõi lòng, cừu hận lên chiếm thượng phong. Không muốn bị vũ nhục lần thứ hai, hai nàng đều không hẹn cùng lấy pháp khí tự hủy dung mạo của mình. Ma tu giận dữ, đưa hai người đi làm khổ dịch. Mọi người đều biết, con gái mà, luôn tình cảm cao hơn lý trí. Yêu thì muốn người sống, hận thì muốn kẻ đó nhanh chết. Từ yêu chuyển hận cũng rất là bình thường. Cho nên có mối hận thù chống đỡ, hai tỷ muội cố gắng sống sót, lại không biết như thế nào được một đôi nhện âm dương nhận chủ, tu vi tiến nhanh, xoay người giết chết ma tu, phá hủy động ma! Động ma hại người không ít, hai tỷ muội cứu ra không ít nữ tử số khổ, lại đưa họ về tận nhà, người nhà của các nữ tử đó đều vô cùng cảm kích, cho nên thanh danh lan xa. Theo lý thuyết, đây là thanh danh tốt, sao lại khiến người e ngại tránh xa chứ? Vương Anh Ngộ lại nói:
– Từ tiền bối có điều không biết, ma tu năm đó bị giết đã Trúc Cơ, vô cùng mạnh mẽ, lại chọn những gia tộc không lớn không nhỏ xuống tay, cho nên không người nào làm gì được gã cả. Đôi tỷ muội này lúc đó chỉ có tu vi Luyện khí tầng năm, lại có thể diệt trừ được ma tu, tự nhiên là không đơn giản rồi!
Hai tỷ muội lớn nuôi nhện dương, cũng là nhện đực, nhỏ nuôi nhện âm, cũng là nhện cái, thu một đôi yêu thú nhện âm dương làm bản mạng thú sủng, lại bỏ đi tên họ lúc trước, đổi thành Quỷ Dương, Quỷ Âm. Nhện dương mang kịch độc, độc tính mạnh đến có thể khiến cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ở trong vòng ba lần hít thở cả người cứng ngắc. Lúc đó Quỷ Dương thả nhện dương ra, hung hăng cắn ma tu một cái, sau đó giơ tay chém xuống, giết chết ma tu. Tính tình của Quỷ Dương đã sớm vặn vẹo, ngạnh sinh sinh xé da mặt ma tu xuống, treo trước động ma rêu rao, tâm ngoan thủ lạt đến vậy, sao có thể khiến lòng người không sợ hãi chứ?
Mà điều này cũng đúng thôi, trái phải cũng là hai nữ tử đáng thương, chỉ cần không tạo quá nhiều sát nghiệt, ai lại đành khó dễ với các nàng cơ chứ? Lại cố tình Quỷ Âm có một con nhện âm. Nhện âm tính tình biến hóa kỳ lạ, nó không có kịch độc, mà có thể hạ chú. Tỷ muội Quỷ Âm Dương hận sâu những gã đàn ông thay lòng đổi dạ, chỉ cần gặp phải nam tu nào có ba vợ bốn nàng hầu, cho dù gã một lòng muốn khai chi tán diệp, kéo dài đời sau cho gia tộc, cũng nhìn không vừa mắt. Lúc này chỉ cần thả nhện âm đi cắn người đó một cái, sau này nam tu đó muốn viên phòng với ai, chỉ cần chưa đột phá Trúc Cơ, thì cả đời cũng đừng mong viên được phòng với người khác. Nếu là hai lòng, sẽ bị chú thuật công tâm mà chết! Mà trong thiên hạ, tu sĩ có thể đột phá Trúc Cơ lại có vài cái chứ?
Từ khi Quỷ Âm Dương phá hủy động ma, ở trên mấy lục địa nhấc lên một phen sóng gió. Các nàng không biết ở đâu học được độn thuật cực lợi hại, dùng máu tươi làm đường dẫn, ngay lập tức có thể đi xa ngàn dặm, không thua gì độn pháp của tu sĩ Trúc Cơ. Khi đó hai người tìm được vô số nam tu có nhiều thê nhiều thiếp, nhện âm lúc này phá huy hết khả năng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã cắn không dưới trăm người. Hai tỷ muội cuối cùng cũng ra được một khẩu ác khí, trong lúc một số nam tu tụ tập muốn tìm phiền phức cho hai nàng thì trốn chạy mất tăm. Mấy năm sau đều không tin tức, lúc xuất hiện lại thì tu vi đã đột phá lên Luyện khí tầng bảy, uy lực của hai con nhện âm dương lại càng mạnh hơn. Lúc này hai nàng không như trước vừa nhìn thấy người thay lòng đổi dạ thì lập tức xuống tay nữa, đã đúng mực hợn. Thường ngày các nàng đều vẻ mặt tươi cười, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng khi một lời không hợp sẽ bảo nhện âm ra cắn người một cái.
Phần đông nam tu trong thiên hạ, càng là đệ tử gia tộc lớn mạnh thì lại càng là người lây dính nữ sắc nhiều nhất, cũng dễ dàng bị Quỷ Âm Dương nhìn chằm chằm. Bây giờ nhà họ Vương chỉ muốn cho con cháu ra ngoài lịch lãm một vòng, lại cố tình đưa một đôi độc phụ này đến, vừa lúc con thân sinh của Vương Khang Đức đều ở, đại bộ phận hơn phân nửa là không thể đạt đến Trúc Cơ…. Vạn nhất làm gì chọc giận Quỷ Âm Dương tỷ muội thì một thế hệ dòng chính của nhà họ Vương đừng nghĩ đến cành nhiều lá um tùm nữa.
Vương Anh Ngộ nói xong, vẻ mặt ưu sầu, trông rất bất an. Từ Tử Thanh nghe hết chuyện của đôi tỷ muội này, mặc dù cảm thấy hai người có chút cực đoan, nhưng chưa bao giờ coi hai người là hồng thủy mãnh thú cả. Nguyên nhân trước là vì hai người chịu hại, cho nên những chuyện sau này đều là tình có thể nguyên. Nhưng trong lòng phụ tử họ Vương thì lại không nghĩ như vậy. Đã cưới thê tử thì tự nhiên là phải toàn tâm toàn ý với một người, Quỷ Âm Dương tỷ muội tuy nói lấy chú thuật bức người quả thật hơi quá phận, nhưng vì gia tộc mà ruồng bỏ người yêu, lại không phải là chuyện nam tử hán nên làm!
Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh cũng không có ý nói chuyện với Vương Anh Ngộ nữa. Hắn lúc này chỉ cảm thấy đôi tỷ muội kia quá tình cảm, năm xưa gặp nhiều đau khổ, cho nên bị tâm ma quấn thân, không thể ngộ đạo. Nếu có thể buông chuyện cũ xuống, tâm tình tự nhiên sẽ được mài thông suốt, đau khổ cũng biến thành ma luyện, Trúc Cơ Hóa Nguyên, không phải là không đạt được.
——————ooOoo—————
Chương 57: Xuất hành
—— Thể ngộ. Tâm tình tăng lên ——
Lúc Từ Tử Thanh và Vương Anh Ngộ nói chuyện với nhau đều thông qua truyền âm, nhưng trên mặt cũng khó mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Bên kia, Vương Khang Đức tiếp đãi Quỷ Âm Dương tỷ muội đến sứt đầu mẻ trán, nên cũng không lưu tâm để ý các nàng đang chú ý bên này. Vì thế một cơn gió đột nhiên thổi qua, hai bên phải trái Từ Tử Thanh xuất hiện bóng hình xinh đẹp, các nàng cười dài nói:
– Công tử buồn phiền chuyện gì vậy, có thể chia sẻ một hai câu với tỷ muội thiếp không?
Sắc mặt Vương Anh Ngộ lập tức trắng bệch, trong lòng hối hận không ngừng. Sớm biết hai vị độc phụ này mẫn tuệ như thế, thì đã không vì muốn lôi kéo Từ Tử Thanh mà nói những lời đó rồi. Từ Tử Thanh cũng nhận ra được quỷ dị. Hai nữ tu này mặc dù cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại không có vui vẻ. Mà trên nửa khuôn mặt màu sắc sặc sỡ của vị nữ tu ngồi bên phải giống như đang có gì đó động đậy, thật sự là khiến người sợ hãi. Vương Anh Ngộ nhìn thấy, bối rối không thôi, môi rung rung, một chữ cũng không nói ra được. Từ Tử Thanh thì cười ôn hòa, nói:
– Hai vị đạo hữu hữu lễ. – Lại nói – Không phải chuyện buồn phiền gì, chỉ là đang nói chuyện phiếm với nhau thôi. Nếu hai vị không ngại thì cùng tham gia đi.
Quỷ Âm Dương thấy Từ Tử Thanh nói như vậy, cảm giác rất thú vị, liền liếc nhìn nhau, cười rộ lên, một người túm lấy tay trái Từ Tử Thanh, một người ôm lấy tay phải của hắn, dựa vào gần nói:
– Tự nhiên là không ngại, công tử rất dịu dàng, tỷ muội thiếp thân thật sự vui vẻ.
Vương Anh Ngộ như được đại xá, lập tức đứng lên:
– Nếu… nếu các vị tiền bối đã nhất kiến như cố, vãn bối cũng không dám quấy rầy, mời tự nhiên! – Nói xong, lập tức đi nhường chỗ cho Quỷ Âm Dương.
Vương Khang Đức vẫn luôn để ý bên này, thấy Vương Anh Ngộ đi qua, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Phụ tử họ Vương gặp Quỷ Âm Dương cuốn lấy Từ Tử Thanh, tuy nói rất xin lỗi hắn, nhưng lại yên lòng hơn.
Quỷ Dương Quỷ Âm song song ngồi xuống, nghiêng đầu nói chuyện với Từ Tử Thanh. Từ Tử Thanh thấy bộ dạng chật vật của Vương Anh Ngộ, có chút buồn cười, sau đó thu hồi tầm mắt, gật gật đầu tỏ thiện ý với hai tỷ muội. Hai tỷ muội thấy thế thì càng cảm thấy kỳ dị, đừng xem tướng mạo hai nàng trông trẻ tuổi, kỳ thực cả hai đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Nổi danh cũng có hơn hai mươi năm, nữ tử không nói, chỉ nói riêng nam tử thì chưa thấy người nào đối đãi ôn hòa hiền dịu như vậy với các nàng cả, trong lòng sao có thể không cảm thấy kỳ quái chứ? Lớp da mặt của Quỷ Âm động đậy, nũng nịu nói:
– Công tử không sợ chúng ta sao?
Từ Tử Thanh ngẩn ra:
– Sợ cái gì?
Quỷ Âm nâng một ngón tay dài mảnh lên, chỉ vào mặt mình, nói:
– Công tử xem này.
Từ Tử Thanh liền quay qua nhìn. Chỉ thấy làn da của Quỷ Âm động đậy càng thêm dữ dội, không bao lâu những cái chân đầy lông chui ra, sau đó toàn bộ cơ thể dần dần hiện ra, lộ ra hình dạng là một con nhện đáng sợ. Thì ra đồ án trên mặt hai nàng không phải là vẽ lên, mà là một đôi nhện âm dương hai nàng đang nuôi kia, cho nên mới trông có vẻ quỷ dị khiến người sợ hãi. Từ Tử Thanh thấy thế, trong lòng cảm thán thế giới thật sự rất lớn, không chuyện gì là không có. Hắn cười nói:
– Thật độc đáo, thú sủng của đạo hữu tuy thoạt nhìn dọa người một chút, nhưng có thể như hình với bóng với nó, cũng là rất tuyệt.
Quỷ Âm nghe vậy, lại nhìn kỹ vẻ mặt Từ Tử Thanh, thấy hai mắt hắn sáng tỏ, nói chuyện cũng rất thành khẩn, cũng không giống hạng người hoa ngôn xảo ngữ. Nhưng hai nàng vẫn không tin:
– Công tử và thiếp thân ngồi gần như vậy, không sợ thiếp thân bảo nó cắn công tử một cái sao?
Từ Tử Thanh nghe nàng hỏi như vậy, cũng hiểu rõ phần nào tâm tình của nàng. Liền nghiêm mặt nói:
– Đạo hữu cứ để nó cắn ta một cái cũng không sao, đối với ta không trở ngại gì cả.
Nụ cười ngọt ngào trên mặt Quỷ Dương nhạt dần, biến thành cười lạnh:
– Ngươi bất quá chỉ là quỷ ngôn xảo biện thôi, nam nhi thiên hạ đều là kẻ bạc tình, ngươi làm ra vẻ ta đây thì nghĩ hai tỷ muội ta có thể tha cho ngươi sao?
Từ Tử Thanh thở dài:
– Nếu ta yêu thích một người, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ là người đó, cắn hay không cắn thì cũng chỉ có mình người đó thôi. Trong thiên hạ nếu đã có rất nhiều kẻ hoa tâm lạm tình, thì tự nhiên cũng có người cuồng dại chung tình, tỷ muội đạo hữu đừng…. – Hắn nói đến thì bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy mình giao thiển ngôn thậm, chỉ cười một tiếng bỏ qua, cũng không thèm để ý nhện âm đang muốn cắn người trên mặt Quỷ Âm nữa.
Quỷ Dương Quỷ Âm vốn là đến tìm phiền toái, cũng có ý nghĩ muốn cắn cái gã trẻ tuổi không biết xấu hổ này một cái. Bây giờ lắng nghe lời hắn nói, có thể là vì giọng nói rất chân thành tha thiết, trong lòng hai nàng bỗng không nói nên lời. Muốn tin trên đời này cũng không phải người đàn ông nào đều là bạc tình hoa tâm, nhưng những chuyện chứng kiến từ trước lại khiến cho hai nàng giữ vững quyết tâm, không dám dễ tin người khác. Lúc này hai nàng làm sao còn tâm tư nói chuyện với Từ Tử Thanh nữa chứ? Ngồi yên một chỗ thầm thì to nhỏ với nhau. Từ Tử Thanh cảm thấy hai tỷ muội này có chút đáng thương, nhưng dù sao cũng không hiểu biết tất cả mọi chuyện của hai nàng, nên cũng không chủ động nói chuyện với hai người nữa.
Ngay lúc này, ngoài cửa lại có người đến, là ba tu sĩ lạ mặt, hai nam một nữ, tuổi tác đều rất lớn. Thoáng nhìn qua thì tu vi đều ở Luyện khí tầng bảy. Ba người này đều trông có vẻ kêu căng, phụ tử Vương Khang Đức chủ động đến tiếp đón cũng chỉ tùy ý ứng phó vài câu, rồi tìm chỗ ngồi xuống, căn bản không có trò chuyện với đám người Từ Tử Thanh, không biết là vì lảng tránh hay là vì xem thường nữa. Từ Tử Thanh thấy thế cũng không chủ động đi khiến người ta phiền chán, tiếp tục ngồi chờ.
Rất nhanh một canh giờ đã qua, nước trà cũng đã thay đổi vài lần, nhưng vẫn không có người đến nữa. Vương Khang Đức cũng không vội, nhưng ba tu sĩ mới tới kia đã vội vàng xao động, gã tu sĩ có thân hình mập mạp trước tiên lên tiếng:
– Vương gia chủ, chúng tôi đợi đã lâu, còn phải đợi đến khi nào nữa đây?
Vì tu vi của Vương Khang Đức là Luyện khí tầng tám, cho nên thái độ ba người dù ngạo mạn chút, nhưng cũng đã khắc chế bản thân lại rồi. Vương Khang Đức là một vị gia chủ, ba người kia cũng không phải là tu sĩ khó dây vào như Quỷ Âm Dương tỷ muội, hắn tự nhiên là sẽ không ăn nói khép nép, chỉ cười nói:
– Cũng phải chờ đủ số người đã, bây giờ mới chỉ có sáu người, làm phiền các vị chờ thêm chút nữa. Nếu vài vị thật sự chờ không được thì….
Ngụ ý không nói cũng đã rõ rồi. Tu sĩ có thân hình mập mạp tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, nhưng lập tức phát hiện tu vi của vị gia chủ này thì im lặng không dám nói nữa. Đây cũng không phải là gia tộc nhỏ mà gã thường tới, không thể tùy tiện tác uy tác phúc. Từ Tử Thanh thấy thế, thầm than trong lòng, tội gì phải làm như thế chứ. Ba vị tu sĩ kia thấy không lấy được lợi ích gì, thái độ đều thu liễm lại, tu sĩ béo kia cũng không dám than phiền nữa, cúi đầu uống trà, không nói lời nào.
Lại một lát sau, cửa mở ra, có ba nam tu bước vào, một thoạt nhìn ổn trọng, một ánh mắt bất định một khí chất có hơi lỗ mãng, tu vi đều ở Luyện khí tầng bảy, tầng tám. Sau khi ba người họ bước mắt, ánh mắt đều lơ đãng xẹt qua người Từ Tử Thanh, sau đó cùng Vương Khang Đức chào hỏi. Vẻ mặt Vương Khang Đức rạng rỡ, thái độ hoàn toàn khác với ba tu sĩ vừa rồi kia:
– Thì ra vài vị đây cũng là ngoại minh Tán tu minh, thất nghênh thất nghênh! – Sau đó vội vàng nói – Vừa mới cũng có một vị cùng trong ngoại minh đến, không biết vài vị có quen biết không….
Hắn còn chưa nói xong thì người thoạt nhìn lỗ mãng như giật mình mở miệng:
– Là hắn?
Hai người còn lại đều nhìn qua, nói:
– Đúng là có quen biết, không làm phiền gia chủ chiêu đãi nữa. – Nói xong, ba người đều bước đến chỗ Từ Tử Thanh.
Người thoạt nhìn lỗ mãng kia đã bước đến, vội vã nói:
– Hảo tiểu tử, một năm trước ngươi giúp huynh đệ ta một ân lớn, ngươi còn nhớ rõ không?
Từ Tử Thanh không ngờ người này lại nhiệt tình như vậy, vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
– Vài vị là….
Ba người liếc nhau, người trông lớn tuổi nhất liền cười đáp:
– Một năm trước, đạo hữu nhường túi trữ vật cho ba huynh đệ chúng tôi, sau chúng tôi ra làm nhiệm vụ, thu hoạch khá nhiều, cũng nhờ phúc đạo hữu.
Từ Tử Thanh nghe đến đây cũng đã nhớ ra, cười nói:
– Thì ra là thế, tại hạ tên là Từ Tử Thanh, cũng là người của ngoại minh.
Ba người cũng tự giới thiệu:
– Chúng tôi kết làm anh em khác họ, đại ca Niên Hoằng Trí, đứng thứ hai là Vương Tuấn, nhỏ nhất là Nguyễn Nguyên Lượng.
Từ Tử Thanh liền cùng ba người hàn huyên vài câu. Đợi tất cả đều ngồi xuống, Niên Hoằng Trí nói:
– Có thể ở đây gặp được đạo hữu cũng coi như là có duyên. Nếu đón được nhiệm vụ này, không bằng Từ đạo hữu đi chung với chúng tôi, cũng dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau.
Vương Tuấn cũng cười nói:
– Đúng vậy, đạo hữu tuổi trễ tài cao, chắc sẽ không xem thường huynh đệ chúng tôi đâu nhỉ?
Còn Nguyễn Nguyên Lượng thì lại cười hắc hắc, nghe lời hai ca ca. Bọn họ đã nói đến như vậy, Từ Tử Thanh cũng không tốt cự tuyệt. Vả lại ba huynh đệ người ta lấy nhiệt tình kết giao, hắn cũng không phải không có ấn tượng tốt với bọn họ, liền khẽ cười:
– Ba vị xem trọng tại hạ, đến lúc đó phải giúp đỡ nhau rồi.
Nguyễn Nguyên Lượng thấy Từ Tử Thanh đồng ý, ánh mắt sáng lên, thái độ lại càng thêm thân thiết, lôi kéo Từ Tử Thanh nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng trông như gặp lại hận vãn vậy. Còn Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thì không lên tiếng, lắng nghe hai người nói chuyện, trên môi cũng giương lên một nụ cười nhạt. Từ Tử Thanh này, quả nhiên là rất dễ làm quen, thật dễ dàng dụ hoặc….
Ở chung với nhau một hồi lâu, Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn cũng từ từ gia nhập vào cuộc nói chuyện, lời nói cũng mơ hồ xuôi theo lời của Từ Tử Thanh, tự nhiên là rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác. Không bao lâu thì không khí giữa mấy người đã trở nên hòa hợp. Từ Tử Thanh tâm tư thuần thiện, lại có ấn tượng tốt với ba người, sao có thể nghĩ rằng bọn họ đang rắp tâm hại người chứ? Chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể gặp gỡ ba huynh đệ này thật sự rất vui sướng.
Đợi thêm nửa canh giờ cũng không thấy ai đến nữa, Vương Khang Đức liền đốt một nén hương. Đồng thời trên bảng nhiệm vụ trong các dòng họ, Tán tu minh, vải viết nhiệm vụ bỗng dưng tự cháy. Nhiệm vụ này đã được hủy bỏ. Sau đó Vương Khang Đức liền nói:
– Tu vi của các vị đạo hữu đều rất cao thâm, tuy là hơn một người, nhưng Vương mỗ vẫn hy vọng các vị đều có thể lưu lại, không biết ý mọi người như thế nào?
Những người đến đây đều có ý nhận nhiệm vụ này, vốn dư ra một người khiến ai cũng chần chờ, nhưng nếu Vương Khang Đức đã nói như thế, mọi người tự nhiên là không có dị nghị gì đó. Đều gật đầu nói:
– Như thế rất tốt.
Vương Khang Đức nghe vậy thì thả lỏng, bộ tộc họ Vương có thể sừng sững cho đến bây giờ đều là vì gia chủ các đời đều là người khéo léo, không đắc tội người không thể đắc tội. Lúc phải mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng nếu vẫn nằm trong phạm vi cho phép, bọn họ thường thường lựa chọn nhường nhịn. Vương Khang Đức lại nói:
– Bốn nhi tử của Vương mỗ đầu tham gia lần lịch lãm này, nếu không ai trọng thương, mỗi vị đạo hữu đều nhận được mười viên linh châu làm thù lao. Nếu lần này có thể bình yên vô sự…. Vương mỗ còn quà tặng khác!
Phàm là người hiểu biết nhà họ Vương thì đều hiểu quà tặng này là thứ gì. Cho nên các tu sĩ đều rất vui mừng, cùng nói:
– Chắc chắn sẽ không phụ sự phó thác của gia chủ!
Đã quyết định xong. Ngoài con thứ dòng chính Vương Anh Ngộ ra, còn ba đứa con thứ dòng thứ đi theo nữa. Những đứa con dòng thứ cũng không may mắn như con dòng chính, con dòng chính tu vi phải đến Luyện khí tầng ba mới được xuất hành, còn con dòng thứ chỉ cần trưởng thành, chờ tu vi của con dòng chính từ từ tăng lên, lúc này dù tu vi bọn họ cao thấp như thế nào cũng phải đi theo hộ tống.
Sau khi Vương Khang Đức dặn dò nhắc nhở xong, Vương Anh Ngộ đi đầu, dẫn những người con thứ hành lễ với các tu sĩ. Sau đó đi ra ngoài cửa, đứng trong một sân trống trải. Vì có phần đông tu sĩ theo sau, Vương Anh Ngộ cũng có ý muốn biểu hiện, liền ở trong túi trữ vật lấy ra một thanh như ý, vung lên, trong miệng thì thầm: “Khởi!”
Thanh như ý kia bay lên giữa không trung, thoáng chốc đã phóng lớn mấy chục lần, phảng phất như một con thuyền lá nhỏ vậy. Vương Anh Ngộ hít một hơi thật sâu, nhún người nhảy lên, hai chân đáp xuống, đã đứng vững vàng trên thuyền nhỏ. Sau khi đứng vững, tay áo tung bay, trông có vẻ rất rắn rỏi. Ba người con thứ cũng nhún người nhảy lên, nhưng tu vi của họ là rất thấp, đều ở Luyện khí tầng một, muốn nhảy lên giữa không trung thì không thể thoải mái như Vương Anh Ngộ được, đều là có chút khó khăn. Chờ bốn đệ tử nhà họ Vương đứng trên thanh như ý, liền đến phiên các vị tu sĩ bảo vệ thi triển thủ đoạn!
Ba tu sĩ bị Vương Khang Đức áp chế vì muốn tìm về mặt mũi, lập tức biểu hiện thực lực của mình, đều vội vàng lấy pháp khí của mình ra. Chỉ thấy ba thanh phi kiếm ở phía sau bọn họ thoát ra, “sưu” một tiếng bay lên giữa không trung. Ba tu sĩ đều ho nhẹ một tiếng, trông vô cùng đứng đắn bước lên phi kếm. Coi như bọn họ có chút lực lượng, vì muốn thể hiện khí chất thoát tục của mình, họ đều đặt hai tay sau, từng bước một bước lên không trung, rồi mới đứng lên phi kiếm. Đám người Vương Anh Ngộ nhìn thấy đều rất giật mình. Gã tu sĩ béo kia cười ha ha, nữ tu vuốt vuốt tóc, còn gã tu sĩ gầy thì vuốt râu, đều trông rất đắc ý.
Quỷ Âm Dương tỷ muội cũng cười rộ, Quỷ Âm nâng bàn tay trắng nõn như ngọc lên, tháo một một viên ngọc hình hoa trên trâm cài xuống, ném vào không trung. Viên ngọc châu hình hoa kia lập tức tỏa ra mùi hương thơm ngát, giống như một đóa hoa tươi thật sự vậy, thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu. Nhưng nếu so sánh độ lớn bé thì nó lớn hơn hoa bình thường gấp nhiều lần. Hai tỷ muội nắm tay, váy áo tung bay, thân hình lóe lên, chớp mắt đã ngồi vào nhụy áo. Từ xa thoáng nhìn qua, không nhìn rõ dung mạo thì hai nàng đều có vẻ như lăng ba tiên tử, vô cùng xinh đẹp.
Ba người Niên Hoằng Trí nhìn Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh làm thế “mời”. Ba huynh đệ không từ chối, đều thể hiện ra bản lĩnh của mình. Chỉ nghe một tiếng kêu réo rắt vang lên, leng leng keng keng, một đôi đao kiếm bắn lên, đâm thẳng lên bầu trời. Sắc đao đỏ đậm, hình dạng kiếm nhu hòa như nước, kiếm đao hợp nhất, hóa thành một con giao long cuộn người giữa đám mây mù. Đao là của Niên Hoằng Trí, kiếm là pháp khí của Vương Tuấn, đều đoạt được trong một lần thực hiện nhiệm vụ trong một năm nay, vì tu vi của hai người rất cao nên dùng nó. Đao kiếm tương giao có thể hóa thành hư ảnh của giao long, tuy hao phí khá nhiều linh lực, nhưng uy lực cũng rất mạnh.
Họ lấy hai pháp khí này ra, một là biểu hiện thực lực của mình, hai là tranh thủ tín nhiệm của Từ Tử Thanh. Chỉ thấy giao long kia cúi người xuống, đầu đưa đến trước ba huynh đệ. Lúc đến gần mọi người mới phát hiện, con giao long này không phải vật thật, chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nhưng như thế cũng đã đủ thấy lực lượng của pháp khí như thế nào rồi.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thản nhiên đạp lên, trông rất hăm hở. Ba người họ đều đè xuống nổi bật mà mọi người lúc nãy mới biểu hiện. Nguyễn Nguyên Lượng trong một năm này cũng đoạt được một thanh phi kiếm, phẩm chất hơi thấp, nhưng lại phù hợp với thuộc tính của mình, cũng rất lợi hại. Lúc này gã cũng không lấy ra, mà cùng hai huynh trưởng cùng nhau ngồi lên đầu rồng. Người của nhà họ Vương đều hiện ra vẻ hâm mộ, cho dù là Vương Khang Đức cũng khó tránh phải than thở vài tiếng. Niên Hoằng Trí vẫn chưa bảo giao long ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Thanh, cười nói:
– Từ đạo hữu nếu không ngại thì đi cùng chúng tôi đi?
Từ Tử Thanh cười cười, lắc đầu nói:
– Đa tạ ý tốt của các đạo hữu, chỉ là…. – Hắn đã nghe được một tiếng xé gió, xem ra không thể tiếp nhận phần thịnh tình này rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó một bóng đen lao xuống, hung hăng nắm lấy Từ Tử Thanh!
Niên Hoằng Trí kinh hô:
– Cẩn thận! – Lại không ra tay.
Tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ. Lại không ngờ bóng đen kia bắt được Từ Tử Thanh, cũng không gây tổn thương gì cho hắn, ngược lại cúi đầu cọ cọ mặt hắn, trông rất là thân thiết. Từ Tử Thanh khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt ve đầu ưng:
– Trọng Hoa, sao ngươi lại xuống đây?
Lúc này mọi người mới biết được, thì ra không phải là tập kích. Còn đám người Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thì đều xẹt qua vẻ tiếc nuối trong mắt.
Trọng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn về phía giao long kêu lên mấy tiếng. Từ Tử Thanh lúc này mới hiểu nguyên do, không khỏi buồn cười:
– Thân thể của ngươi còn nhỏ, sao có thể chở ta được chứ?
Trọng Hoa dùng móng vuốt kẹp chặt hai vai Từ Tử Thanh, vỗ vỗ hai cách, đã cắp hắn bay lên cao. Vì vậy mọi người liền được thấy cảnh một con thần ưng tuấn tú giương cánh bay cao, dưới móng vuốt là một tu sĩ thiếu niên trong mắt tràn ngập ý cười, thanh sam phần phật, dung mạo tuấn nhã, trông có vẻ thong dong và ôn hòa.
Chợt nghe Quỷ Âm nói:
– Thì ra ngươi cũng có thú sủng.
Từ Tử Thanh trong lòng vừa động, Trọng Hoa đã cắp hắn bay đến bên cạnh các tu sĩ khác, cười nói:
– Trọng Hoa tuy là cầm điểu, nhưng lại người nhà của tại hạ.
Quỷ Âm xoa xoa nơi ký sinh của nhện âm trên mặt, khóe miệng khẽ giương lên, cũng không nói câu châm chọc nào cả.
Các tu sĩ đều đã ở giữa không trung, cũng đã đến lúc khởi hành rồi. Vương Khang Đức ở xa xa ôm quyền, nói:
– Khuyển tử phó thác cho các vị rồi, mời!
Các tu sĩ đều tự lên tiếng trả lời, lập tức các loại pháp khí phát ra ánh sáng chói chang, trong chớp mắt hóa thành từng vệt sáng, bay thẳng về phương xa. Trọng Hoa ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng kêu dài, cũng cắp Từ Tử Thanh bay nhanh đi. Phía sau Vương Khang Đức lại xuất hiện mấy vệt sáng, đó là các tu sĩ cấp cao của nhà họ Vương đi theo.
———————————
Đầu vai bị móng vuốt sắc nhọn bắt lấy, nhưng móng vuốt lại rất cẩn thận, không hề gây tổn thương gì cho hắn cả. Từ Tử Thanh thân ở trên trời cao, lần đầu bay đi mà không sử dụng linh lực của mình. Cúi đầu nhìn xuống, bỗng dưng có một cảm giác lâng lâng.
Trên mặt đất vạn vật sinh sôi, đa dạng dồi dào, từ trên trời cao nhìn xuống, lại cảm thấy nó thật nhỏ bé, lúc quan sát, cảm giác rất bao la hùng vĩ. Từ Tử Thanh hít vào một hơi sâu, gió lạnh đập vào mặt, tóc dài cũng theo gió tung bay múa lượn, thỉnh thoảng lại thổi ngược ra trước. Nhưng chẳng biết vì sao, lại cho hắn một cảm giác vui sướng, một loại khí thế phấn chấn bừng bừng, khiến hắn thần thanh khí sảng. Đây chỉ là một tiểu thế giới mà cũng đã rộng lớn bao la như thế rồi….
Lại nghĩ đến nhiều năm về trước, lúc hắn vừa bước chân vào thế giới tu tiên, gặp qua các tu sĩ Luyện khí kỳ cao giai sử dụng pháp khí bay lượn trên trời cao, hắn cũng có lòng hướng đến, nhìn thấy các loại pháp thuật rực rỡ, hắn cũng từng quyết định khổ tu không dám lười biếng. Hắn khi đó cũng từng nghĩ, phải ở trong vườn Bách Thảo chăm sóc gieo trồng linh thảo cẩn thận, sau đó cắm rễ ở nhà họ Từ, tích lũy tu vi….
Không ngờ rằng mới không được bao lần, hành trình đến bí cảnh lần đầu lại khiến hắn bị nhà họ Từ vứt bỏ, còn hắn thì nhân họa đắc phúc, được đến nhẫn trữ vật, quen biết Vân huynh, còn được Trọng Hoa nhận chủ. Bây giờ hắn mặc dù có chút gút mắt với Tán tu minh, nhưng cũng tính là tự do, bên người lại có một hồn một chim làm bạn, không có cảm giác cô độc trong dị thế này nữa. Cho dù sau này có gặp nhiều ít khó khăn gian nguy, hắn cũng không sợ hãi.
Nghĩ đến đây, bất tri bất giác, quanh thân Từ Tử Thanh hiện lên một tầng sáng xanh cực mỏng, rất nhanh thì bị hấp thu, biến mất trong thế giới nhỏ trong cơ thể. Vì hành động của Trọng Hoa mà bay lên trời cao, lại vì trời cao mà sinh ra thể ngộ. Bất quá chỉ mấy giây ngắn ngủi, tâm tình của Từ Tử Thanh lại lần nữa được củng cố…. Trước kia có lẽ có rất nhiều suy nghĩ không thể kĩ càng suy xét, quấn lấy tâm tình, nhưng ngay lúc này, lại bị hắn cởi bỏ toàn bộ.
—————–ooOoo————-
Có liên quan
Xuyên việt chi tu tiên 71, 72Tháng Mười Hai 28, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"
Xuyên việt chi tu tiên 1 - 10Tháng Mười Hai 17, 2013Trong "Xuyên việt chi tu tiên"
Xuyên việt chi tu tiên – Chương 62, 63, 64Tháng Mười Một 7, 2014Trong "Xuyên việt chi tu tiên"
Tháng Bảy 29, 20142 Replies
« Trang trướcTrang sau »
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên*
Thư điện tử*
Trang web
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
gauthichdocsach trong Tháng Mười 17, 2014 lúc 9:03 sáng
Ta đang nghĩ xem nên mỗi lần comt cho nàng đổi mới thế nào. Comt cùng một kiểu ta ko chán nàng cũng chán ha ~~~
Phản hồi
Sammi x Tiêu Diêu trong Tháng Mười Hai 31, 2016 lúc 8:32 sáng
em thụ còn non quá, mong là sau lần này em không hại người nhưng phải có tâm phòng người.
Phản hồi
Nội quy nhà!!!
1. Các bộ đam mỹ, fanfiction trong nhà, ta chưa xin phép tác giả phiên dịch ra tiếng việt, gọi tắt dịch chui, nên mong mọi người đừng đem đi nơi khác nhé :)
2. Mọi người muốn share đồ trong nhà ta thì nhớ xin phép trước nhé, ta dễ chịu lắm, không vi phạm nguyên tắc thì ta sẽ cho thôi.
3. Ta không share word các bộ ta edit, nhưng sau khi hoàn thành, chỉnh sửa, beta lại một lần thì ta sẽ đưa link down bản pdf cho mọi người :)
Trước vậy đã, ta chưa nghĩ ra được gì nữa. Sau khi nghĩ ra ta sẽ viết tiếp :)
Password fanfiction:
Tất cả các fanfiction mình edit đều chưa xin phép tác giả, nên mong các bạn không post những fanfiction ấy lên các trang web khác nhé ^.^~~
Arashi:
Password xem bài viết online gồm 8 chữ số (dd/mm/yyyy), các bạn là fan Arashi chắc chắn sẽ biết.
Password download PDF: một cụm từ gồm 5 chữ cái liên quan đến Arashi =w=
Supernatural: cách fangirl gọi cp anh em nhà
Winchester, không hoa không cách, 7 từ.
Mình không trả lời comment hỏi pass nhé ~~
Bài viết mới
Xuyên việt chi tu tiên 241-245Xuyên việt chi tu tiên 239-240Xuyên việt chi tu tiên 237-238Xuyên việt chi tu tiên 235-236Xuyên việt chi tu tiên 231-234
Chuyên mục
Album vol.4 "Cô dâu" – Hồng Thủy KiếnFanfictionFictionNovel No.6Piece ~Kioku no kakera~Xuyên việt chi tu tiênĐam mỹĐồng nghiệp văn Arashi
THÁNG BẢY 2014HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th6 Th9 »
Người đi, kẻ lại:
275 953 người
View Full Site
Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.
Theo dõi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top