Chương 47 - 50
47, Hội trao đổi giữa các tộc [lục]
Ngay lúc ba người bọn họ đang lo lắng, Lục Văn Thụy nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiềng ồn ào của các thú nhân, dự cảm của hắn đột nhiên càng thêm rõ ràng. Có lẽ Đại Thước ......
Tiếp theo hắn liền chạy ra khỏi cửa, Lý Na cùng Pháp Lan ở trong phòng tuy rằng không nghe được thanh âm gì, nhưng vẫn chạy theo Lục Văn Thụy , cùng nhau chạy ra bên ngoài.
Vừa đến ngoài phòng, Lục Văn Thụy dùng khinh công, rất nhanh di động về phía trước, mà khi khoảng cách ngày càng gần, hắn cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, rất kịch liệt, tựa hồ sắp nhảy ra ngoài.
Khi hắn rốt cục chạy tới cửa vào bộ lạc thì thấy được nhóm thú nhân xuất phát vào buổi chiều từ rất xa đang vừa gào thét vừa bay về hướng hắn, nhưng trong số đó không có thân ảnh màu trắng quen thuộc. Lục Văn Thụy cảm giác bản thân thực khẩn trương, hắn hy vọng dự cảm của mình không trở thành sự thật, cho nên hắn bắt buộc bản thân dừng lại cước bộ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mọi người.
Kiệt Lạp Đặc cầm đầu hai mươi bốn thú nhân này dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, hiện tại bọn họ rốt cục nhìn thấy được cửa vào Thái Cách bộ lạc . Bởi vì trên đường bọn họ đều gào thét, đó là tiếng rít đặc thù dùng khi phát sinh tình huống khẩn cấp, cho nên đã có rất nhiều thú nhân nghe được âm thanh đang chờ ở nơi đó, đương nhiên tộc trưởng tứ đại bộ lạc còn lại cũng đều ở đây.
Bọn họ tiếp tục gia tốc, trực tiếp đứng trước mặt các tộc trưởng, tiếp theo Kiệt Lạp Đặc tiến lên nói với mọi người:
"Sáu người nhóm Ngải Tư Đặc bị rồng nước thú tập kích , các ngươi nhanh lên tìm y sư cứu trị cho bọn họ đi, bọn họ đều bị thương rất nặng."
Hắn vừa dứt lời, vài thú nhân bên cạnh đã đem Mễ Lai Khắc và những người khác từ trên lưng thả xuống dưới. Nhìn Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc huyết nhục mơ hồ, hơn nữa ngay cả thi thể của ba thú nhân kia cũng đều bị tàn phá, trong đám người chợt vang lên từng đợt thét chói tai.
Tạp Lạc Tư vừa nghe đến thú nhân trong bộ lạc mình gặp chuyện không may, nhìn nhìn lại ba thú nhân đã chết kia, trong lòng rất là tiếc hận, tiếp theo hắn lại nghiêng đầu hướng nhìn qua phía khác thấy cả hai đứa con mình đều bị trọng thương, trong ánh mắt hiện lên thật sâu bi thống. Lúc này Khoa Lan cũng đã chạy lại đây, nhìn đến trường hợp này, lập tức liền hôn mê bất tỉnh, Tạp Lạc Tư một tay ôm bạn lữ vào trong lòng mình. Tiếp theo trong đám người lại đi ra vài thú nhân cùng giống cái, bọn họ khóc lóc, chậm rãi tới gần ba cổ thi thể kia. Ba thú nhân này đã trưởng thành, đã có bạn lữ , lúc này bạn lữ cùng người nhà của bọn họ đang ghé vào trên thi thể của bọn họ mà khóc, tiếng khóc mang theo nồng đậm bi thương cùng tuyệt vọng.
Ánh mắt Lục Văn Thụy vẫn luốn dính tại trên thân thể toàn màu đỏ của một thú nhân. Lúc này Mễ Lai Khắc đã không phải là bạch mao lão hổ , da lông trên người y hoàn toàn biến thành đỏ như máu, y lẳng lặng nằm trên mặt đất, không còn giống như trước kia, y sẽ chạy đến mỗi khi nhìn thấy hắn. Lục Văn Thụy cảm giác tim mình bắt đầu đau lên, một trận lại một trận, cứ tới rào rạt. Hắn lăng lăng nhìn Mễ Lai Khắc ở đối diện, tựa hồ cảm giác trong lòng mình đã thiếu mất đi một khối.
Thẳng đến khi tiếng khóc thê lương của vài giống cái kia khiến hắn bừng tỉnh . Hắn mới nhớ tới cần đến xem thương thế Mễ Lai Khắc, mà nguyên bản Lý Na cùng Pháp Lan theo sát phía sau hắn, lúc này cũng vừa đuổi tới, bọn họ nhìn Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc máu tươi đầm đìa, không biết sinh tử, đều vội vàng chạy đến, như thế nào mới không thấy một hồi, bọn họ đã bị thương thành như vậy chứ? Hai người lập tức liền hoang mang lo sợ , chỉ biết ôm chặt người kia, yên lặng rơi lệ. Chỉ có Lục Văn Thụy chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Mễ Lai Khắc, hắn cẩn thận kiểm tra thương thế của đối phương, trải qua một phen, hắn đã xác định , Mễ Lai Khắc hiện tại mất máu quá nhiều, bộ vị yếu hại ở bụng và lưng đều bị thương, nội tạng bên trong cũng có chút vỡ tan xuất huyết , mà trên tay chân y lại có rất nhiều vết thương to nhỏ. Hắn dùng hai tay mình tinh tế vuốt ve qua mỗi một vết thương, cuối cùng tay hắn dừng lại ở hai mắt nhắm chặt của đối phương, giống như đang hi vọng còn có thể nhìn được sủng nịch và ôn nhu trong đôi mắt hắn, hi vọng có thể cảm nhận được hắn đến bên y, cúi đầu nhẹ nhàng cọ trên tay y.
Hắn lúc này mới phản ứng lại, hiện tại quan trọng nhất chính là trị thương cho Đại Thước mới đúng, như thế nào từ lúc nãy đến giờ hắn lại luôn ngẩn người như thế. Hắn có chút ảo não bĩu môi, xem ra lực ảnh hưởng của Đại Thước đối với hắn thật sự quá lớn đi.
Nghĩ xong, hắn nâng tay lên, đặt ở phía trên Mễ Lai Khắc, tiếp theo bắt đầu vận sinh mệnh lực, chỉ thấy nhiều điểm lục quang tụ tập tại đầu ngón tay của hắn, tiếp theo hào quang bắt đầu càng lúc càng lớn, chậm rãi bao trùm toàn bộ thân thể Mễ Lai Khắc.
Mà lúc này, miệng vết thương trên người Mễ Lai Khắc sau khi được lục quang chiếu rọi xuống , lấy mắt thường có thể thấy được chúng đang dần khép lại , miệng vết thương bắt đầu nhỏ đi, lại nhỏ đi rồi chậm rãi biến mất không thấy dấu vết, mà ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra , các miệng vết thương đã đều khép lại .
Nửa ngày sau, lục quang biến mất không thấy, Lục Văn Thụy lau cái trán đầy mồ hôi, thở ra một hơi, tiếp theo kiềm tra Mễ Lai Khắc, sau khi phát hiện hơi thở cùng nhịp tim của y đều bắt đầu trở nên vững vàng, hắn mới chính thức thở dài nhẹ nhõm, xem ra chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, lại cho y ăn nhiều thứ bổ máu chắc không có vấn đề gì .
Lúc Văn Thụy lúc này mới phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm, xem ra vừa rồi hắn thật là sợ hãi, hiện tại hắn cảm thấy mình rất may mắn vì đã có được loại năng lực đặc thù này, bằng không Đại Thước......
Vẫn là không nên nghĩ đến , hắn vỗ vỗ hai gò má mình, đột nhiên nhớ tới Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc tựa hồ cũng bị trọng thương, hắn nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên đã có thầy thuốc trị liệu cho hai người, mà Lý Na cùng Pháp Lan đang ở một bên nức nở .
Nhìn sắc mặt rất là khó coi của nhóm thầy thuốc kia, Lục Văn Thụy đi ra phía trước, các thầy thuốc đều nhận thức hắn , cho nên mọi người đã nhường vị trí cho hắn. Dù sao bọn họ đối với Ngải thương thế của hai người Tư Đặc là không có cách cứu, Hai người bọn họ bị thương quá nặng .
Lục Văn Thụy đầu tiên là xem xét một chút thương thế hai người, Sau khi xác định Tư Nặc là do mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, hắn liền quyết định trị liệu cho Ngải Tư Đặc trước, Bởi vì thương thế của hắn có vẻ nghiêm trọng, Hai đạo vết thương trên bụng hắn sâu đến thấy cả nội tạng, thật sự nếu không cứu trị, thì sẽ không còn kịp nữa.
Vì thế hắn không hề chần chờ, lại ngưng tụ sinh mệnh lực, lục quang chậm rãi bao trùm Ngải Tư Đặc, Lý Na cùng Pháp Lan ở một bên thấy thế cũng đều ngừng khóc, Bọn họ đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Văn Thụy , Khi lục quang chiếu rọi, gương mặt hắn có vẻ phá lệ thần thánh, Bọn họ đều tin tưởng Lục Văn Thụy sẽ vì mọi người mang đến kỳ tích , Hắn cho tới bây giờ đều không có làm cho mọi người thất vọng.
Quả nhiên sau một lúc lâu, miệng vết thương trên người Ngải Tư Đặc cũng đều biến mất không thấy , mà lúc này Lục Văn Thụy cũng bắt đầu xuất một lượng mồ hôi lớn, hắn cảm giác thể lực của mình có chút cạn kiệt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, bất quá vẫn còn phải trị liệu cho Tư Nặc nữa. Hắn cố gắng đi tới trước mặt Tư Nặc, ngưng tụ lục quang vốn có vẻ đã suy yếu rất nhiều, chậm rãi đem miệng vết thương trên người Tư Nặc nhất nhất chữa khỏi. Đợi cho miệng vết thương trên người Tư Nặc đều biến mất không thấy, hắn thật sự chống đỡ không nổi nữa, trong nháy mắt ý thức mơ hồ, hắn giống như nghe được tiếng gọi của Lý Na cùng Pháp Lan.
Tạp Lạc Tư ở bên cạnh đang chăm sóc Khoa Lan đã tỉnh lại. Bọn họ yên lặng nhìn chăm chú Lục Văn Thụy thật lâu , cho nên ngay khi hắn té xỉu, Tạp Lạc Tư liền tiến lên đưa hắn ôm vào trong lòng, Khoa Lan cũng vội vàng tiến lên kiểm tra cho hắn, phát hiện hắn do sử dụng năng lực quá độ, thể lực cạn kiệt, ngoài ra cũng không có vấn đề gì khác, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khoa Lan vừa mới ngất xỉu đi không lâu, liền bởi vì lo lắng Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc mà tỉnh lại, lúc ấy hắn vừa lúc thấy Lục Văn Thụy đang trị liệu cho Mễ Lai Khắc, vì thế hắn cùng Tạp Lạc Tư liền luôn luôn ở một bên nhìn bọn họ, dù sao bản thân hắn là một y sư, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, hắn cũng biết hắn không thể chị hết cho hai người họ, thương thế của bọn họ không chỉ ở ngoài da, trong khi khả năng của hắn chỉ có thể trị ngoại thương mà thôi. Trong một khắc kia, hắn thật sự cảm giác bản thân thực vô lực. Nhưng ngay một khắc sau hắn lại dâng lên hy vọng, bởi vì Lục Văn Thụy xuất thủ , lúc này hắn mới nhớ tới năng lực đặc thù của y, có lẽ ba người Mễ Lai Khắc đều có thể được cứu trợ. Quả nhiên sau nửa ngày, thương thế trên người Mễ Lai Khắc đều khỏi hẳn , tiếp theo là Ngải Tư Đặc, sau đó là Tư Nặc. Ngay thời điểm hắn hoàn toàn yên lòng, không nghĩ tới Lục Văn Thụy đã bị ngã gục.
Hắn nhìn Lục Văn Thụy trong lòng Tạp Lạc Tư, trong lòng có chút cảm khái. Đứa nhỏ này thật làm người khác đau lòng. Vừa mới biết năng lực của bản thân không lâu, liền phải sử dụng một lượng lớn như vậy, khó trách y bị thoát lực. Hiện tại thực may mắn là lúc trước Mễ Lai Khắc đã mang y về bộ lạc, bằng không hôm nay có lẽ......
Mà bất đồng với Khoa Lan đang cảm khái ở trong lòng, Tạp Lạc Tư lại có chút đau đầu, bởi vì vừa rồi hắn đã chú ý tới tầm mắt của mọi người chung quanh, đặc biệt là bốn vị tộc trưởng còn lại. Ngay khi Lục Văn Thụy bắt đầu trị thương cho Mễ Lai Khắc, bọn họ đã bắt đầu đem lực chú ý tại toàn bộ lên những tia sáng màu xanh từ trên người Lục Văn Thụy. Đợi khi nhìn thấy Lục Văn Thụy đem một Mễ Lai Khắc thương thế đầy mình như vậy mà lập tức trị khỏi, bọn họ cho dù muốn che giấu cũng không thể che đi ánh mắt hiếu kì cùng khiếp sợ. Tiếp theo lại nhìn thấy y tiếp tục chữa thương cho Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc, ánh mắt của bọn họ đã muốn sắp nổ tung. Khi nhìn thấy Lục Văn Thụy té xỉu, Kiệt Lạp Đặc tựa hồ là muốn ra tay đến dìu, nhưng Tạp Lạc Tư cũng sẽ không để giống cái mà con trai nhà mình nhìn trúng cho người khác ôm, cho nên hắn liền giành trước đem người ôm vào trong lòng. Bất quá, đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người cùng cái nhìn đầy ghen tị cùng ai oán của bốn vị tộc trưởng còn lại, hắn cảm giác bản thân áp lực rất lớn. Xem ra nếu không cho bọn họ một lời giải thích, bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vì thế Tạp Lạc Tư phân phó tộc nhân đem ba người Mễ Lai Khắc nâng trở về, lại phân phó những người khác đem thi thể của ba thú nhân kia đi khâm liệm , chuẩn bị ngày mai cử hành nghi thức hoả táng cho bọn họ, tiếp theo hắn đem Lục Văn Thụy giao cho Khoa Lan , Pháp Lan cùng Lý Na , chính hắn thì cùng đi với mấy tộc trưởng thảo khác luận chuyện đã xảy ra hôm nay, thuận tiện nói cho bọn họ biết một chút về năng lực của Lục Văn Thụy.
Sau khi Tạp Lạc Tư an bài xong, mọi người bắt đầu khẩn trương hành động. Vài thú nhân tìm đến mấy khối da thú lớn, đem thi thể ba thú nhân đặt lên trên, tiếp theo hai người ở một bên nâng bọn họ lên, một bên đi theo là vài giống cái đang khóc cùng một số thú nhân có sắc diện không được tốt lắm, phỏng chừng là bọn hắn là người nhà và bằng hữu của ba thú nhân xấu số kia.
Ba người Pháp Lan suy nghĩ một chút, liền đơn giản đem Lục Văn Thụy và Mễ Lai Khắc về trong nhà của Khoa Lan, bởi vì vừa rồi, các tộc nhân đã đem Ngải Tư Đặc và Tư Nặc về đó, đấy là một gian phòng/ nhà trống rất lớn mà Khoa Lan chuyên dùng để chữa bệnh, vừa lúc để cho bốn người vào đó, hơn nữa, tập trung như vậy sẽ dễ chiếu cố hơn.
Tạp Lạc Tư cùng bốn vị tộc trưởng còn lại đi tới một phòng chuyên môn dùng cho bọn hắn thảo luận sự tình. Sau khi năm người ngồi xuống xuang quanh cái bàn, Kiệt Lạp Đặc cùng mấy vị kia cứ nhìn chằm chằm vào Tạp Lạc Tư vẫn lăng yên như cũ. Cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của bọn họ , Tạp Lạc Tư ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
"Các ngươi cũng đều thấy được, Lục Văn Thụy là giống cái có phát đồng dị sắc , năng lực của hắn là sinh mệnh lực. Ở trong bộ lạc đều có ghi lại , nó gần giống như năng lực chữa khỏi, nhưng năng lực của hắn mạnh hơn một chút , nó là một loại năng lực đặc thù|"
Hắn giải thích ngắn gọn một chút, nhìn bốn người còn lại tựa hồ còn muốn nói chút gì đó , cho nên hắn liền tiếp tục mở miệng nói:
"Về phần ta vì cái gì không có thông tri cho các ngươi biết, đó là bởi vì Lục Văn Thụy là giống cái mà tiểu nhi tử của ta Mễ Lai Khắc mới mang về bộ lạc hai tháng trước, chúng ta ngoài việc biết trước đây y luôn sống tại Hắc Chiểu rừng rậm thì không biết thêm gì nữa ."
Một câu rất là thoải mái , nhưng chính vì một câu như vậy mà hoàn toàn phá hỏng chất vấn cùng làm khó dễ của mấy người còn lại, điều này làm cho Kiệt Lạp Đặc cùng các vị kia cảm giác có chút buồn bực, Tạp Lạc Tư thật sự là một lão hồ li a, trong lòng bọn họ cảm thán . Mấy người lặng im một lát, tiếp theo bọn họ lại hỏi:
"Như vậy là hắn vừa tới bộ lạc các ngươi, hắn hẳn là vẫn chưa trưởng thành đi, nếu chúng ta đưa ra lời mời với hắn để cho hắn đến bộ lạc của chúng ta , ngươi hẳn là sẽ không phản đối đi?!"
Mọi người ngẫm lại không quá cam tâm, loại năng lực này thật sự quá mức đặc thù , nếu hiện tại đã biết Lục Văn Thụy nguyên bản không phải người của Thái Cách bộ lạc , như vậy có lẽ bọn họ còn có hy vọng, như thế nào cũng muốn tranh thủ một chút .
Sau khi nghe được lời nói của bọn họ , Tạp Lạc Tư hơi hơi câu khóe miệng, rất bình tĩnh nói:
"Đương nhiên có thể, nếu hắn nguyện ý ."
Ha ha, hiện tại Lục Văn Thụy một lòng đều đặt tại trên người tiểu nhi tử nhà mình đâu, các ngươi đến hỏi đi, nhất định sẽ thất vọng mà về , không thấy được lúc nãy khi y vừa mới nhìn đến Mễ Lai Khắc bị thương thì có bao nhiêu khẩn trương sao?
Kiệt Lạp Đặc bọn họ đương nhiên không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, chỉ biết là khi bọn họ nghe thấy câu trả lời vừa lòng đều rất là vui vẻ mà ly khai, phỏng chừng là vội vàng trở về suy nghĩ cách mời Lục Văn Thụy đến bộ lạc của mình. Cho nên lần này trong cuộc đàm luận giữa năm vị tộc trưởng, một khi giao thủ, Tạp Lạc Tư liền lấy một địch bốn, hoàn thắng, xem ra bọn họ không phải cùng cấp bậc với hắn, hắn thật đúng là thắng mà không cần tốn nhiều sức!
Ngay lúc này, nhóm người Lục Văn Thụy đều đã bị sắp đặt nằm trên giường , Lý Na cùng Pháp Lan chiếu cố Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc , mà Khoa Lan là chiếu cố hai bên, một hồi nhìn xem hai đứa con nhà mình một hồi lại nhìn xem Lục Văn Thụy .
Bởi vì trong phòng chỉ có hai cái giường lớn, cho nên Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc bị đặt ở trên một cái giường, mà Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc thì chiếm cứ chiếc giường còn lại, này xem như hai người bọn họ là lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm đi , đáng tiếc hai đương sự bây giờ còn chưa có tỉnh.
Mãi cho đến khi Tạp Lạc Tư an bài xong hết mọi chuyện trở về nhà, mấy người bọn họ cũng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng tối, nhóm người Khoa Lan đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Ba người nghĩ Mễ Lai Khắc bọn họ cần phải bồi bổ một chút , cho nên trong mấy bát canh, Khoa Lan đều thả chút thảo dược bổ dưỡng. Tiếp theo, bọn họ đem đồ ăn đều bày ra hết rồi bắt đầu ngồi xuống ăn cơm chiều.
Bởi vì hôm nay xảy ra loại chuyện này, tuy rằng cuối cùng ba người Mễ Lai Khắc đều được Lục Văn Thụy cấp trị, nhưng cảm xúc của mọi người vẫn không quá cao, dù sao trong bộ lạc bọn họ đã chết ba cái thú nhân. Trong bốn người chỉ có Tạp Lạc Tư vẫn rất trấn định như cũ, có lẽ đây là khí tràng của tộc trưởng.
Sau khi mọi người ăn xong, Khoa Lan bọn họ liền bưng canh bát đi "Phòng bệnh" cách vách, nhìn thấy đám người Mễ Lai Khắc có vẻ vẫn chưa tỉnh lại, mà chính bọn họ, hôm nay sau một hồi kinh hoàng đều tiêu hao thể lực nhiều lắm, mọi người đều đã mệt chết đi , cho nên Khoa Lan đề nghị hai người Lý Na cùng Pháp Lan ngủ ở phòng của Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc.
Mà lúc này trong căn phòng im ắng, Lục Văn Thụy nhẹ tay di động một chút, hắn cảm giác toàn thân mình bủn rủn vô lực, đột nhiên nhớ tới hắn vì cứu nhóm người Mễ Lai Khắc mà sử dụng rất nhiều sinh mệnh lực, xem ra là thể lực cạn kiệt .
Tiếp theo hắn chậm rãi mở hai mắt, không nghĩ tới lọt vào ánh mắt của hắn lúc này chính là khuôn mặt đang ngủ say của Mễ Lai Khắc, lúc này đối phương đã khôi phục hình người, y hô hấp thực nhẹ nhàng, tựa hồ đang ngủ rất ngon, bất quá sắc mặt của y có chút tái nhợt, phỏng chừng là do mất máu quá nhiều.
Lục Văn Thụy vừa cẩn thận đánh giá dung nhan khi ngủ của Mễ Lai Khắc, vừa nắm lấy bàn tay của đối phương, đột nhiên cảm giác trong lòng ấm áp , tràn đầy . Hắn vươn tay phải của mình tinh tế vẽ phác thảo hình dáng khuôn mặt của đối phương, hiện tại hắn mới phát hiện bản thân có bao nhiêu lưu luyến độ ấm của đối phương.
Lục Văn Thụy bắt đầu tinh tế nghĩ lại từng việc từ khi hai người quen biết tới nay, sau khi sơ ngộ trong Hắc Chiểu rừng rậm, Đại Thước cứ như vậy tồn tại xung quanh hắn, mỗi khi chỉ cần hắn vừa quay đầu lại là có thể thấy thân ảnh của đối phương, cho nên hắn mặc nhiên xem Đại Thước là bạn. Nhưng là hôm nay nhìn thấy đối thương bị trọng thương, đang hấp hối, và được người khác nâng trở về, hắn lần đầu tiên ý thức được, Đại Thước có lẽ cũng sẽ rời xa hắn, tỷ như bởi vì tử vong. Tại một khắc kia, hắn cảm giác trái tim của mình đau nhức, quả thực không thể hô hấp, đợi cho thật lâu về sau khi hắn bình tĩnh lại, hắn mới ý thức được có lẽ trong thời gian trãi qua cùng nhau, hắn có thể đã yêu Mễ Lai Khắc, yêu mến bạch mao lão hổ bị thương ngã ở trước cửa sơn động của mình, yêu thích nam nhân cho tới nay đều làm bạn với hắn, quan tâm hắn.
Suy nghĩ thông suốt, Lục Văn Thụy cảm giác đủ loại rối rắm trước kia đều trở nên rõ ràng, nếu đã yêu đối phương, đương nhiên sẽ không tự giác bị đối phương hấp dẫn, vì đối phương mà mặt đỏ tim đập, đối với đối phương mềm lòng thỏa hiệp. Hiện tại việc này cũng là điều đương nhiên, ở thế giới thú nhân này, hắn là một giống cái yêu thích một thú nhân mà thôi. Đây là một chuyện hết sức bình thường.
Nghĩ như vậy , Lục Văn Thụy hạ quyết tâm, trước kia đều là Đại Thước chủ động, lần này hắn nhất định ra tay trước y, đợi y tỉnh lại lập tức sẽ ngỏ lời: "Đại Thước, chúng ta ở cùng một chỗ đi!" Trong lòng nghĩ như vậy , Lục Văn Thụy liền nhẹ nhàng nói ra. Không nghĩ tới vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng rất mỏng manh "Được", Lục Văn Thụy kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với cặp mắt ôn nhu màu thâm lam của Mễ Lai Khắc, hắn lập tức có chút ngượng ngùng nên rút ngón tay của mình vốn đang chạm trên mặt đối phương trở về, tiếp theo cúi đầu hít sâu một hơi. Nếu đã quyết định thì sẽ không lùi bước, Lục Văn Thụy thầm cổ vũ cho bản thân, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu lên đến, ánh mắt thực kiên định cũng thực quyết tuyệt, hắn nhìn chằm chằm vào Mễ Lai Khắc, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Đại Thước, ta đã quyết định , chúng ta ở cùng một chỗ đi. Ngươi có nguyện ý từ nay về sau đều cùng ta sinh hoạt chung không?"
Mễ Lai Khắc nghe xong, hai mắt sung sướng nheo lại, sau đó khẳng định hồi đáp:
"Ta nguyện ý, ta nguyện ý, Thụy, ta nguyện ý!"
Thanh âm của hắn tuy rằng bởi vì thân thể có chút suy yếu mà không phải rất lớn, nhưng trong giọng nói có chứa rất nhiều niềm vui sướng rấ dễ nhận ra.
Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt lấp lánh của Đại Thước đồng học, nhịn không được tiến lên hôn vào môi y một cái, tiếp theo hắn cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, rất là cao hứng nhìn Mễ Lai Khắc bởi vì bị hắn đánh lén mà trở nên ngây ngốc.
Mà Mễ Lai Khắc, sau khi Lục Văn Thụy rời đi môi của hắn một lúc lâu , hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt đối phương , hắn cũng bật cười theo, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn cùng vui mừng.
Lúc này hai người Ngải Tư Đặc ở giường bên cạnh cũng bị hai kẻ yêu nhau làm tỉnh , nghe được lời đối thoại của hai người, hắn rốt cục yên tâm bỏ đi đoạn tình yêu của mình dành cho Lục Văn Thụy. Đối phương ở cùng Mễ Lai Khắc mới thật sự hạnh phúc, mà hiện tại hắn cũng đã có đối tượng muốn sống cùng cả đời, như vậy là tốt rồi.
48, Hội trao đổi giữa các tộc [thất]
Sáng sớm hôm sau, khi Khoa Lan và ba người còn lại đi vào phòng cách vách để thăm nhóm Mễ Lai Khắc thì nhìn thấy một ấm áp và tốt đẹp như thế này. Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, hai người mặt đối mặt, trong khe hở giữa hai người là một bàn tay trắng nõn cùng một bàn tay màu tiểu mạch đang nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, trên khóe miệng của bọn họ đều mang theo một chút độ cong, làm cho người ta nhìn thấy liền biết bọn họ đang mỉm cười.
Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc ở một bên tựa hồ cũng đã tỉnh, bọn họ cũng đang đang nhìn Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy. Pháp Lan cùng Lý Na nhìn thấy bọn họ đã tỉnh lại đều rất cao hứng. Hai người liền đi đến, Pháp Lan đứng ở bên giường bình tĩnh nhìn Ngải Tư Đặc, biểu tình có chút ngượng ngùng nhưng không giấu được sự vui mừng. Còn Lý Na thì trực tiếp tiến lên ôm cổ Tư Nặc. Xem ra Pháp Lan là người theo phái uyển chuyển hàm xúc, còn Lý Na là theo phái hào phóng. Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan đứng cạnh cửa nhìn thấy ba đôi tình lữ trẻ, trong lòng thực cao hứng, nhưng lại nghĩ đến nghi thức cử hành hoả táng cho ba thú nhân kia, trong lòng bọn họ lại khó tránh khỏi có chút bi thương. Đó là tộc nhân trong một cùng bộ lạc với bọn họ, mọi người cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hiện tại lại có một kết cục như vậy.
Hai cặp đôi vốn đang ngọt ngào chăm chú nhìn cùng ôm nhau tựa hồ cũng cảm nhận được sự bi thương của Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan, mấy người bắt đầu trầm mặc xuống.
Ngay khi mọi người tựa hồ đều bởi vì cái chết của ba thú nhân kia mà đắm chìm vào nổi ưu thương, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lần lượt tỉnh lại. Bọn họ nhìn hai bàn tay đang nắm gắt gao, sau đó nhìn nhau cười, tiếp theo giống như cảm giác được không khí chung quanh có chút ngưng trọng, liền đồng loạt quay đầu nhìn xem mấy người còn lại.
Tạp Lạc Tư và mấy người còn lại tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của hai người kia, Khoa Lan là người đầu tiên phản ứng lại. Hắn đi đến vì bọn họ kiểm tra một chút, sau khi xác định hai người bọn họ đều không có vấn đề gì, mới nói cùng bọn họ:
"Kỳ thật hôm nay là ngày tiến hành nghi thức hỏa táng cho ba thú nhân đã qua đời ngày hôm qua, cho nên tâm tình của chúng ta đều có chút trầm trọng. Ai!"
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc nghe xong cũng rất là đáng tiếc cho bọn họ. Nếu bọn họ không có bị phân thây, chỉ cần còn có một hơi thở, Lục Văn Thụy có thể cứu bọn họ , đáng tiếc , khi đó bọn họ không thể chống được. Chuyện tình lần này thật sự là ngoài ý muốn, Hội trao đổi năm rồi cũng đều không có phát sinh qua loại chuyện như thế. Mà trong số bọn họ, Ngải Tư Đặc là người tự trách nhiều nhất, bởi vì hành động ngày hôm qua, người đưa ra kế hoạch cùng an bài đều là hắn, hắn thật sự không nghĩ tới kế hoạch kia lại mang đến tai ương cho ba thú nhân kia. Hắn cảm thấy đối với chuyện này, hắn là người goàn toàn chịu trách nhiệm.
Tạp Lạc Tư ở một bên tựa hồ nhìn ra tâm tư của y. Đứa con này của hắn đều phi thường vĩ đại, làm người xử thế đều rất thành thục ổn trọng, chính là có đôi khi quá mức tình cảm, cho nên cũng liền dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt. Nghĩ như vậy , Tạp Lạc Tư liền tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngải Tư Đặc, tiếp theo hắn cố ý nói thật chậm:
"Ngải Tư Đặc, ngươi phải biết rằng, chuyện xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tuy rằng ta không biết vì cái gì các ngươi sẽ bị rồng nước thú biến thành như vậy, nhưng là ta nghĩ nếu đã xảy ra loại tình huống này, vậy chỉ có thể nói năng lực của các ngươi thật không đủ, cho nên mới bị tổn thất nghiêm trọng như thế. Hiện tại điều các ngươi cần nghĩ đến chính là làm thế nào để nâng cao năng lực cho mình, tránh để cho chuyện giống như ngày hôm qua lại phát sinh, chứ không phải cứ ngồi đây hối hận hay tự trách ngươi hiểu chưa?"
Ngải Tư Đặc cảm nhận được phụ thân nhà mình đang an ủi cùng cổ vũ, nhịn không được ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lập tức nhìn thấy ánh mắt thân thiết của mọi người. Trong mắt bọn họ có lo lắng, cũng có quan tâm, chính là không có chỉ trích hoặc là bất mãn. Hắn cảm giác tựa hồ có rất nhiều dòng nước ấm chảy xuôi vào trong lòng mình. Xem ra mọi người đều lo lắng cho hắn, hắn cũng không thể cô phụ kỳ vọng của mọi người, hắn cần phải tỉnh táo lại. Vì thế hắn hít thở thật sâu, đợi cho cảm giác của mình đã bình tĩnh lại mới nói cùng Tạp Lạc Tư:
"Phụ thân, ngươi nói đúng, ta vẫn đều luôn nghĩ mình là đệ nhất dũng sĩ cho nên tới nay đều có chút kiêu ngạo . Thông qua chuyện tình ngày hôm qua, ta đã nhận thức rõ ràng cùng cảm nhận được năng lực của mình còn chưa đủ, nguyên lai nhiều năm qua như vậy ta thủy chung đều là giẫm chận tại chỗ, về sau ta sẽ cố hết sức luyện tập để bù lại chỗ mình khiếm khuyết, hơn nữa ta cũng sẽ cố gắng gấp bội để nâng cao năng lực của chính mình."
Tư Nặc cùng Mễ Lai Khắc ở một bên cũng gật đầu theo. Bọn họ cũng đều bởi vì ở mấy trận tỷ thí trước đó đã có được thành tích tốt nên có chút đắc chí , mà chuyện tình ngày hôm qua không thể nghi ngờ là một giáo huấn khó quên của bọn họ, bọn cũng phải bắt đầu cố gắng nhiều hơn.
Tiếp theo Tạp Lạc Tư bảo bọn họ kể lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, sau khi mọi người đang nghe xong sự việc từ đầu đến cuối, lòng không khỏi đều có chút thương cảm. Lần này vận khí của bọn họ thật là không tốt, dù sao ai cũng sẽ không nghĩ đến sau mùa động dục sẽ có một đầu giống cái rồng nước thú sống cùng bốn đầu giống đực rồng nước thú chứ, điều này đã khiến bọn họ trở tay không kịp . Nhưng cũng không thể phủ nhận là ba người bọn họ còn chút may mắn , bởi vì bọn họ tuy đều bị trọng thương, nhưng vẫn có thể chờ đến khi đám người Kiệt Lạp Đặc cứu viện. Hiện tại hồi tưởng lại tình huống lúc đó, thật đúng là chỉ mành treo chuông, chỉ cần thoáng chậm từng bước ba người họ chắc chắn sẽ không lành lặn trở về như hôm qua, thậm chí là có kết cục giống như 3 thú nhân kia. Mà nếu sau khi bọn họ được mang về mà ở trong bộ lạc chỉ có y sư cùng thầy thuốc, mà không ai có năng lực đặc thù như Lục Văn Thụy , phỏng chừng cuối cùng bọn họ cũng sẽ không được cứu trợ. Toàn bộ sự tình như một dây chuyền thống nhất với nhau, chỉ cần trong đó có một việc xuất hiện lệch lạc, như vậy bọn họ sẽ không yên ổn như ngày hôm nay.
Thật sự là tạo vật trêu người, mọi người nhịn không được liên tục thở dài. Bởi vì nghi thức hoả táng đều cử hành vào buổi sáng, cho nên bốn người Lục Văn Thụy cũng đều vội vàng đứng dậy bắt đầu rửa mặt, nếu tới muộn sẽ không tốt lắm.
Thừa dịp bọn họ đi rửa mặt, Khoa Lan , Pháp Lan cùng Lý Na đi xuống phòng bếp, ba người cùng nhau động thủ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Sau khi đơn giản lộng mấy thứ, Khoa Lan lại đem dược canh tối hôm hâm lại một chút, sau đó múc cho mỗi người nhóm Lục Văn Thụy một chén.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, mấy người còn lại cũng đều tự mình sửa doạn chỉnh tề. Bốn thú nhân cùng bốn giống cái, tám người đều ngồi quanh cái bàn, cảm giác vừa tròn một vòng, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng đơn giản, không khí rất là hòa hợp.
Sau khi ăn xong, bọn họ liền đi đến thần điện trong bộ lạc , hôm nay, nghi thức hoả táng sẽ cử hành nơi đó.
Trên đường đi, bọn họ gặp được rất nhiều tộc nhân khác trong bộ lạc. Biểu tình của mọi người đều rất nghiêm túc. Khi bọn họ đến thần điện thì phát hiện người của bốn bộ lạc còn lại cũng đều đến đông đủ . Bởi vì không gian bên trong thần điện hữu hạn, cho nên rất nhiều người phải đứng ở bên ngoài thần điện. Mọi người đều yên lặng nhìn chăm chú vào nghi thức cử hành. Mà vài giống cái hôm qua khóc thật sự thê thảm, hôm nay cũng đứng một bên yên lặng khóc , chỉ là tiếng khóc khàn khàn rất nhiều, xem ra, tối hôm qua nhất định bọn họ đã khóc rất nhiều.
Tựa hồ như bị cuốn vào trong nổi bi thương của bọn họ, Lục Văn Thụy gắt gao cầm tay Mễ Lai Khắc, ai cũng không biết hắn giờ phút này vô cùng cảm kích trời xanh đã giúp hăn kịp thời cứu sống Đại Thước. Nếu hắn cũng giống như những giống cái này, đối mặt với chuyện ngày hôm qua, hắn cũng không biết bản thân sẽ trở nên ra sao khi mà không có Đại Thước tồn tại bên cạnh. Nguyên lai bất tri bất giác, Đại Thước đã trở thành một bộ phận không thể phân cách trong sinh mệnh của hắn.
Mễ Lai Khắc tựa hồ cảm ứng được cảm xúc của đối phương, hắn liền ra sức nắm chặt lấy tay của y, cúi đầu đối diện Lục Văn Thụy. Không khí giữa hai người trong nháy mắt đó tràn ngập ấm áp cùng hài hòa, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác rất hòa hảo. Đáng tiếc còn có hai người nhìn bọn họ không vừa mắt. Hai người này đương nhiên là Thụy Lạp đang đứng bên người hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Thụy Khắc đang đứng ở phía sau tộc trưởng Ốc Nhĩ Phu bộ lạc .
Lúc này bọn họ đang gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau của Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, còn có ánh mắt đưa tình khi hai người nhìn nhau. Nếu không phải bởi vì nơi này nhiều người, Thụy Lạp cùng Thụy Khắc thật muốn xông lên phía trước, tách hai người đó ra . Lúc này, trong lòng bọn họ đều hét lên: Mễ Lai Khắc ca ca là của ta; Thụy hẳn là của ta!. Trong lòng tràn đầy ghen tị cùng phẫn nộ làm cho hai mắt bọn họ đỏ lên. Lúc này vẻ mặt bọn họ có thể làm cho người ta sợ hãi. May mắn là hai người này còn biết cúi đầu, tránh tai mắt của mọi người, bằng không nếu người khác thấy được, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng .
Dưới sự hướng dẫn của hiến tế Phỉ Nhĩ, mọi người cùng nhau vì ba thú nhân kia cử hành nghi thức cầu phúc. Sau khi hết thảy đều chấm dứt, Phỉ Nhĩ châm lửa, tiến hành hoả táng bọn họ.
Toàn bộ thời gian diễn ra nghi thức không phải rất dài, nhưng không khí rất áp lực. Bất quá tại thú nhân thế giới, cá lớn nuốt cá bé, sinh tồn khó khăn, thì chuyện này kì thật cũng rất là bình thường, cho nên, tuy rằng cảm xúc của mọi người đều bởi vì chuyện tình ngày hôm qua mà rất tệ, nhưng sau đó mọi người lại rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của chính mình.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng của Hội trao đổi, mọi người có chút chờ mong , bởi vì buổi tối hôm nay có tiết mục quan trọng nhất . Hàng năm vào buổi tối ngày cuối cùng của Hội trao đổi đều cử hành tụ hội, đó chính là những hoạt động giao lưu mang tính chất quan hệ hữu nghị giống như ở hiện đại.
Trong buổi tụ hội này, mặc kệ có người thích mình hay mình thích người nào đó, có thể cùng bộ lạc hoặc khác bộ lạc, đều có thể công khai thông báo. Nếu đối phương đồng ý, mọi người sẽ vì bọn họ chúc phúc, nếu long trọng hơn thì có thể nhân dịp này tiến hành nghi thức kết bạn. Đương nhiên cũng không phải tất cả mỗi người đều thành công , bất quá, cho dù thật sự bị cự tuyệt , mọi người cũng sẽ không cười nhạo người kia. Dù sao tất cả mọi người đều rất bội phục người đã dũng cảm thổ lộ, cho nên khi đó bọn họ sẽ cổ vũ người không thành công một câu: Lần sau tiếp tục cố gắng.
Cho nên hàng năm vào buổi tối này, không khí xung quanh đều thực náo nhiệt . Mọi người sẽ cùng nhau cười vui, cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau hưởng thụ mỹ thực, cùng nhau bày tỏ với người trong lòng của mình, cùng nhau...... Nhưng, cũng sẽ có một vài người thừa dịp thế cục buổi tối có vẻ hỗn loạn, đục nước béo cò, làm chút chuyện xấu. Mà Thụy Lạp cùng Thụy Khắc là hai kẻ đầu tiên có tâm tư như thế.
Hai người bọn họ từ khi ở thần điện thì đã xuất hiện cảm giác ghen ghét dữ dội, mà hai người mẫn cảm này lại trong tích tắt liền bắt giữ được ánh mắt của đối phương. Cả hai ánh mắt tràn ngập ghen tị cùng oán hận va chạm với nhau, điều này làm cho bọn họ có chút cảm khái đồng bệnh tương liên, vì thế sau khi nghi thức chấm dứt, hai người rất ăn ý tránh mặt mọi người, đi tới địa phương bọn họ thương nghị lúc trước.
Bởi vì vào ngày đầu tiên của Hội tại trao, bọn họ đã định xong kế hoạch, cho nên lúc này, hai người bọn họ chỉ là xác định một lần nữa thời gian động thủ mà thôi. Quyết định buổi tối hôm nay, lúc cử hành tụ hội, bọn họ liền ra tay. Lúc này hai người đều có chút nhịn không nổi nữa. Mà kế hoạch cụ thể của bọn họ chính là: Đầu tiên, thừa dịp tiệc tối sẽ lẫn vào trong đám người Lục Văn Thụy, tiếp theo liền lấy ra ẩn tình quả mà trước đó bọn họ đã mua của thú nhân trong Xà tộc bộ lạc, đem nó vắt ra rồi hòa vào trong nước, sau đó tìm cách cho Lục Văn Thụy uống, đợi cho tụ hội chấm dứt, Thụy Khắc sẽ lẻn vào phòng của y, sau đó...... Chuyện này không cần nói cụ thể, mọi người đều hiểu chuyện gì sẽ xảy ra . [Y-H: ném đá tác giả]
Mà ẩn tình quả này là một loại trái cây đặc biệt của Xà tộc bộ lạc. Công hiệu lớn nhất của chúng nó chính là gia tăng tỷ lệ mang thai của giống cái. Bởi vì giống cái trong từng bộ lạc không dễ dàng sinh dục, điểm này làm cho tộc nhân ở trong năm bộ lạc các rất đau đầu, dù sao đối với bọn họ mà nói, nối dõi tông đường, lưu lại con nối dòng là một việc phi thường trọng yếu và thần thánh. Bởi vậy ẩn tình quả thực được mọi người hoan nghênh , cơ hồ từng thú nhân hoặc là giống cái đã có bạn lữ, bọn họ đều cùng tộc nhân của Xà tộc bộ lạc trao đổi một ít . Đương nhiên trừ bỏ tác dụng có thể đề cao tỷ lệ thụ thai của giống cái, ẩn tình quả còn có một tác dụng là thúc tình Khi thú nhân cùng giống cái đều trong tình huống động tình mà ái ân thì khả năng có bảo bảo càng tăng cao.
Vì thế Thụy Khắc cùng Thụy Lạp quyết định buổi tối hôm nay trước làm cho Thụy Lạp lẫn vào trong đám người Lục Văn Thụy , dù sao trong sáu người bọn họ có Tư Nặc vốn là ca ca của hắn, nếu dựa vào đó mà trà trộn vào trong nhóm người Lục Văn Thụy cũng không làm cho người ta khả nghi. Sau đó là Thụy Khắc xuất trướng , tại thời điểm cử hành tiệc tối, hắn đến chào hỏi bọn người Lục Văn Thụy , thuận tiện tỏ ra một chút quan tâm đối với thương thế của nhóm người Mễ Lai Khắc. Cùng lúc đó Thụy Lạp sẽ nhân cơ hội để nước ẩn tình quả vào trong ly của Lục Văn Thụy. Đợi cho tiệc tối chấm dứt, Thụy Lạp sẽ nghĩ biện pháp cuốn lấy Mễ Lai Khắc để rảnh tay cho Thụy Khắc hàng động.
Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, nhưng vẫn có thể thành công. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch thì bọn họ sẽ có được đền bù như mong muốn . Hai người sau khi thảo luận xong liền vừa lòng đi ra, bọn họ còn phài làm một chút chuẩn bị cuối cùng, cần phải làm thật chu đáo.
Đương nhiên sáu người Lục Văn Thụy không biết chuyện này. Lúc này bọn họ đang tụ tập trong nhà Lục Văn Thụy nói chuyện phiếm. Bởi vì ngày hôm qua Mễ Lai Khắc bị thương làm cho Lục Văn Thụy hoàn toàn tiếp nhận hắn, mà Ngải Tư Đặc cũng quyết định hảo hảo ở cùng một chỗ với Pháp Lan, cho nên bốn người Lục Văn Thụy hôm nay đều rất ngọt ngào, tựa hồ không khí chung quanh bọn họ đều phủ kín bong bóng màu phấn hồng. Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên tuy rằng có thể xem như là một đôi lão phu phu , bọn họ đã kết thành bạn lữ được năm năm , nhưng vì trải qua chuyện tình ngày hôm cho nên hai người bọn họ cũng dính vào nhau không thua gì bốn người kia.
Đây là một buổi sáng thực thích hợp nói chuyện yêu đương, sáu người bọn họ đều thật cẩn thận thủ hộ tình yêu của chính mình, để tương lai hạnh phúc cuộc sống mà yên lặng cày cấy .
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc vẫn nắm chặt tay hắn cũng không nhăn nhó, dù sao hai người đã xác nhận quan hệ, chuyện này cũng không có gì to tác lắm , cho nên hắn cũng xiết chặt tay đối phương, tiếp theo liền nở một nụ cười sáng lạn với Đại Thước đồng học.
Mễ Lai Khắc thấy thế rất cao hứng, tựa hồ từ khi Thụy tiếp nhận hắn, Thụy sẽ thường thường mỉm cười với hắn, trước kia vẻ mặt của y đều là thản nhiên , điều này làm cho trong lòng hắn khó tránh khỏi vui mừng lên, rất hạnh phúc a!
Mà nhìn Mễ Lai Khắc híp hai mắt, đối với hắn lộ ra vẻ mặt mèo con sung sướng, Lục Văn Thụy cảm thấy vô luận hắn nhìn bao nhiêu thứ, vẫn là cảm thấy Đại Thước như vậy rất đáng yêu. Tuy rằng bề ngoài của y cao lớn cường tráng hơn so với hắn , nhưng biểu tình cùng động tác của y thường làm cho hắn có cảm giác rất muốn sờ sờ đầu của y.
Trên thực tế hắn cũng không chút khách khí vươn tay rảnh đến, ở trên đầu đối phương vuốt ve qua lại. Mà Đại Thước đồng học đối với việc trên đầu mình nhiều thêm một bàn tay cũng không để ý , y thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần Thụy thích thì tốt rồi.
Vì thế trong tình huống một người nguyện đánh còn một người nguyện bị đánh, khiến cho không khí ôn nhu của hai người không ngừng tăng lên, trong lúc đó luỹ thừa cũng là, độ ấm chung quanh bọn họ tựa hồ chậm rãi lên cao. Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên chứng kiến cảnh này đã muốn chống đỡ không được. Hai người này cũng quá vô tư đi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện vẫn còn có bốn người khác ngay ở bên cạnh sao ? Còn Ngải Tư Đặc, vì sao cũng không quản đệ đệ nhà mình chứ? Tiếp theo bọn họ quay lại nhìn về phía Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc, không nghĩ tới hai người kia cũng đang chìm trong thế giới hạnh phúc riêng của họ. Được rồi, hai huynh đệ bọn họ thật đúng là giống nhau, một cái liền liều mạng ngọt ngào, một cái ở một bên chơi trò mập mờ, thật sự là một đôi huynh đệ tuyệt phối a!
Đang lúc Lý Na muốn tiến lên đâm bể mấy cái bong bống màu hồng chung quanh bọn họ, đột nhiên xuất hiện âm thanh đập cửa dồn dập đánh gãy động tác của hắn, mà cơ hồ là ngay lúc này, bốn người vốn đang đắm chìm trong không khí ngọt ngào cũng đã hồi thần, tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía bên ngoài nhà.
Là ai tới tìm bọn họ vậy? sáu người trao đổi cho nhau một ánh mắt nghi hoặc, tiếp theo vẫn là người gần cửa nhất; Tư Nặc; đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra liền có một đoàn màu đỏ vọt vào, tiếp theo toàn bộ trong viện liền vang lên một tiếng gào to:
"Ca ca, các ngươi đều đang làm cái gì vậy? Mễ Lai Khắc ca ca tại sao? Ta cũng muốn ngoạn cùng các ngươi!"
Trong phòng, mọi người vừa thấy mạt màu đỏ kiền thì mơ hồ nhận ra người đến là ai, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm của đối phương, lúc này trong lòng bọn họ đã xác định, người này nhất định chính là đệ đệ của Tư Nặc: Thụy Lạp. Lập tức mọi người lại bắt đầu nghi hoặc .Hắn tới làm gì?
49, Hội trao đổi giữa các tộc [bát]
Bất quá còn không có chờ bọn hắn nghĩ ra được nguyên nhân, Thụy Lạp đã đi theo Tư Nặc vào nhà. Mọi người giương mắt nhìn lên, Thụy Lạp vẫn như cũ là một thân y bào màu đỏ, trên gương mặt y vẫn mang theo nét kiêu ngạo như lúc mới gặp.
Tựa hồ là thực vừa lòng để cho bọn họ đánh giá, Thụy Lạp nhẹ nhàng cười, tiếp theo rất nhanh trừng mắt liếc nhìn Lục Văn Thụy một cái, sau đó đem ánh mắt cố định trên người Mễ Lai Khắc, trong ánh mắt kia tràn ngập si mê cùng yêu thích.
Mà Lục Văn Thụy ngẩng đầu liếc nhìn một cái sau đó lại cúi đầu xuống, hắn tựa hồ cảm giác được tầm mắt của Thụy Lạp vừa mới hướng về phía mình, tuy rằng chỉ thực ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn nhận ra ác ý trong đó, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì lại nhìn thấy trên khuôn mặt của Thụy Lạp lại mang theo nụ cười ngọt ngào kiều mỵ.
Lúc này lực chú ý của Thụy Lạp đều đặt ở trên người Mễ Lai Khắc, hắn tiến đến, chủ động ngồi ở bên cạnh đối phương, không ngừng gọi: "Mễ Lai Khắc ca ca","Mễ Lai Khắc ca ca".
Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ tỏ ra có chút bất đắc dĩ, hắn đương nhiên nhìn ra Mễ Lai Khắc cứng ngắc không vui, hiện tại hắn cũng biết đây không phải là lỗi của Đại Thước , người sáng suốt đều nhìn ra được chuyện này hoàn toàn là do Thụy Lạp đơn phương tình nguyện mà thôi.
Nhưng Thụy Lạp tựa hồ một chút cũng đều không cảm nhận được Mễ Lai Khắc cự tuyệt, vẫn một bên lôi kéo tay đối phương , một bên nói nói không ngừng. Ngải Tư Đặc bọn họ nhìn hình ảnh này trên khóe miệng đều có chút run rẩy, cục diện này thật đúng là làm cho người ta xấu hổ.
Mọi người đều nhìn thấy dạng này : Hiện tại Mễ Lai Khắc ngồi ở trung gian, bên phải bên trái của hắn là Lục Văn Thụy cùng Thụy Lạp, tay phải của hắn nắm tay trái của Lục Văn Thụy , trong khi tay trái của hắn lại bị Thụy Lạp lôi kéo, biểu tình trên mặt hắn cũng rất xấu hổ và cứng ngắc, xem ra không phải tất cả mọi người đều hưởng thụ khi có hai người đẹp kề bên, trừ trường hợp hai người này đều được đối phương yêu thích mới được.
Mễ Lai Khắc sau khi năm lần gạt tay Thụy Lạp bị thất bại, rốt cục Đại Thước đồng học nhịn không nổi nữa.
"Thụy Lạp, ta đã nói cho ngươi biết rồi, ta chỉ thích có một mình Thụy, tuy rằng có chút có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng không cần tiếp tục quấn quít lấy ta đâu? Ta thật sự không thích ngươi!"
Lúc này biểu tình của Mễ Lai Khắc là nghiêm túc và có chút lạnh lung cứng rắn .
Thụy Lạp nghe được đối phương cự tuyệt vô tình, tiếp theo lại thấy tay mình bị bỏ ra, trong lòng không phải không thương tâm, nhưng phẫn nộ trong lòng hắn lại nhiều hơn, đó là một loại ghen tị cùng oán hận đối với Lục Văn Thụy . Nếu tên Thụy này không xuất hiện, Mễ Lai Khắc ca ca sẽ không đối xử với mình như vậy, cho nên tên Thụy kia nhất định phải......
Ở trong lòng ác độc suy nghĩ một phen, Thụy Lạp vẫn tận lực duy trì mỉm cười trên mặt, tiếp theo hắn đối với Mễ Lai Khắc nói:
"Mễ Lai Khắc ca ca, ngươi không cần sinh khí, ta sẽ không lôi kéo tay ngươi nữa, nhưng ngươi để cho ta ngoạn cùng các ngươi đi, ngươi xem, nơi này của các ngươi thật náo nhiệt, còn ta thì chỉ có một mình."
Dứt lời, hắn còn dùng ánh mắt to ngập nước nhìn Mễ Lai Khắc, biểu tình kia nhìn giống như là một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ. Lục Văn Thụy ở một bên nhìn thấy, cảm thấy cảm thấy ở thú nhân thế giới , thú nhân cùng giống cái đều thực hay làm nũng và cũng thực đáng yêu đi.
Lúc này, Mễ Lai Khắc còn chưa biết phản ứng ra sao, thì Tư Nặc vốn rất cưng chiều đệ đệ liền mở miệng:
"Mễ Lai Khắc, để cho Thụy Lạp ngốc đi, hắn một người thật sự rất cô đơn , ngươi nếu không thích, thì để cho hắn đi theo ta cũng được, Thụy Lạp qua chỗ ca ca này."
Nghe được Tư Nặc nói, tuy rằng cảm thấy không muốn rời khỏi Mễ Lai Khắc, nhưng Thụy Lạp cũng biết nếu chính mình thật sự chọc Mễ Lai Khắc ca ca không vui , thì khả năng đêm nay hắn sẽ không thể ở cùng với bọn họ, như vậy kế hoạch của hắn cùng Thụy Khắc lại không thể thành công , cho nên hắn cũng rất nghe lời ngồi xuống bên người ca ca nhà mình.
Mễ Lai Khắc thấy vậy cũng không nói cái gì , dù sao người ta là thân huynh đệ, đi theo ca ca cũng không có cái gì sai, tiếp theo hắn nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Lục Văn Thụy, ánh mắt màu thâm lam cũng trở nên có chút ảm đạm, lung túng nhéo nhéo lỗ tai, tỏ ra đáng thương hề hề nhìn đối phương. Là đang làm ra vẻ nhận sai sao?
Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ cười nhẹ, kỳ thật hắn không có nhỏ nhen như vậy . Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương, quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt Mễ Lai Khắc lại sáng bừng lên (^_^), xem ra ảnh hưởng của hắn đối với Đại Thước thật sự rất lớn nga.
Vì thế Thụy Lạp liền như vậy được giữ lại. Đến giữa trưa, Lục Văn Thụy , Pháp Lan cùng Lý Na vẫn giống như trước đi xuống phòng bếp làm cơm. Vẫn như cũ là Lục Văn Thụy nấu đồ ăn còn hai người Lý Na ở một bên giúp đỡ, bởi vì hôm nay có nhiều hơn một người, cho nên bọn họ quyết định làm thêm đồ ăn.
Mà Thụy Lạp vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh Tư Nặc nhìn Mễ Lai Khắc, hắn sẽ không nấu cơm , đương nhiên cũng sẽ không đi hỗ trợ . Bởi vì lúc hắn ở nhà, phụ thân Phỉ Nhĩ cũng không có dạy hắn nấu cơm, cho nên hắn dù lớn như vậy cũng chưa từng tiến vào phòng bếp.
Bất quá cũng không phải là do Phỉ Nhĩ không muốn dạy hắn, chính là bản thân Phỉ Nhĩ cũng không nấu cơm. Trong nhà bọn họ, người phụ trách nấu cơm vẫn đều là Lôi Mông Đặc, lúc Tư Nặc còn chưa cùng Lý Na kết thành bạn lữ, khi ở nhà cũng sẽ hỗ trợ nấu cơm, cho nên , ở nhà bọn họ là thú nhân làm thủ công nghiệp.
Bởi vì Phỉ Nhĩ là hiến tế, thân phận này có chút đặc thù, cho nên từ nhỏ hắn đã không theo kiểu giáo dục bình thường, hai phụ thân của hắn đều luôn bảo hắn đi nghiên cứu lịch sử bộ lạc hoặc là khiến cho hắn đi đến thần điện để nhận chỉ dẫn của thần thú.
Kỳ thật đây chính là vấn đề giáo dục từ nhỏ, ngươi xem Lý Na cùng Pháp Lan bọn họ không phải đều biết nấu cơm, hầm đồ ăn đó thôi, đó cũng là do phụ thân nhà bọn họ dạy cho.
Bất quá hiện tại Thụy Lap thực may mắn là chính mình không biết nấu cơm , bởi vì tên Thụy chán ghét kia rốt cục ly khai Mễ Lai Khắc ca ca, hiện tại hắn rốt cục có thể một mình ở cùng Mễ Lai Khắc ca ca, thật tốt! Đương nhiên Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc ở một bên đã mắt nhắm mắt mở không nhìn đến.
Qua nửa ngày, ba người Lục Văn Thụy đã chuẩn bị tốt đồ ăn. Vốn bọn họ thường chỉ làm sáu món mặn/ chay một món canh, Nhưng bởi vì hôm nay có thêm Thụy Lạp nữa là bảy người , cho nên bọn họ liền làm mười món ăn cùng một món canh. Đương nhiên đồ ăn cũng thực phong phú , năm món chay, năm món mặn và một món canh. Bởi vì hiện tại có đường mía, Lục Văn Thụy liền động thủ thử làm một cái trứng xào cà chua, lại dùng trứng vịt làm mười cái hột vịt muối , một người sẽ có hơn một cái. Mà nhìn màu màu xanh biếc của món *rau trộn mã xỉ kiển* cũng rất mê người, còn có một món hành lá sào khoai sọ cùng *thanh sao khoai tây ti*.Trừ bỏ năm thức ăn chay này, năm món ăn mặn khác cũng thực làm cho ngón trỏ người ta đại động . Một mâm thịt viên đỏ au đặt lên bàn rất ngon miệng, đây là dùng tương thịt nướng thay thế dầu tương làm thành , thịt bên trong là dùng thịt thắt lưng và bụng của hắc khố tháp thú , rất là tươi mới nhẵn nhụi.
Đầu hắc khố tháp thú này là do Lục Văn Thụy bắt được trước Hội trao đổi một ngày, trừ bỏ dùng để trao đổi mấy thứ này nọ thì còn lại rất nhiều. Thịt còn lại này ngoài làm thành thịt viên, hắn còn làm một thêm món khoai tây hầm thịt, một món sườn muối tiêu cùng một nồi thịt luộc. Tuy rằng gia vị thiếu mất hạt tiêu cùng hồ tiêu, nhưng để thêm chút hoa tiêu cùng tỏi nên hương vị cũng không tệ. Món ăn mặn cuối cùng là nấm xào thịt phiến , trong đó thịt phiến là dùng hỗn hợp thịt thỏ và thịt gà, mùi vị so với món gà xào nấm đơn thuần thì phong phú hơn rất nhiều. Thêm một món canh măng thịt vịt nữa là hoàn tất thực đơn của ngày hôm nay
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Thụy Lạp vốn đang muốn nhân cơ hội gây sự cũng bị nuốt trở vào, nhìn mấy món đồ ăn này đó khiến cho người ta rất thèm ăn . Hắn thử ăn một ngụm thịt viên, mấy viên thịt lớn nhỏ kia ăn rất mềm, hương vị tương thịt nướng hoàn toàn dung nhập trong đó, làm cho người ta ăn còn muốn ăn thêm, cơ hồ chỉ cắn ba cái, Thụy Lạp đã đem một viên thịt giải quyết hết . [Y-H: mình thì chỉ cần cắn 1 ngụm là hết 1 viên, khà khà]. Hai mắt của hắn cũng không tự giác nheo lại, không khó nhìn ra là hắn vừa lòng, cho nên trong suốt bữa cơm này, Thụy Lạp không có ra tay quấy rối gì, dù sao Lục Văn Thụy làm đồ ăn thật là phi thường ngon, so với Lôi Mông Đặc, Khoa Lan , Lý Na , thậm chí là Pháp Lan làm đều tốt hơn, cho nên Thụy Lạp cũng cố gắng phát huy tinh thần "đang ăn không được nói" trong suốt bữa ăn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, ba thú nhân cũng rất thức thời đi thu thập chén bát , bọn họ luôn luôn đều phân công như vậy. Đợi cho hết thảy đều thu thập thỏa đáng, bọn họ như thường lệ tản bộ tại bờ sông, mà Thụy Lạp cũng theo bọn họ một chút, hắn ôm nước trái cây ẩn tình trong lòng mình, đang ở tinh tế cân nhắc chuyện hắn cần phải làm.
Mấy người Lục Văn Thụy đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, ngay cả ca ca của hắn;Tư Nặc; cũng chỉ vây quanh bên người Lý Na, cho nên bốn người còn lại cũng đều tự mình hưởng thụ thời gian nhàn hạ sau khi ăn xong.
Sau khi tản bộ xong, bọn họ liền tiếp tục nói tiếp câu chuyện buổi sáng, không khí vẫn thực ấm áp như cũ. Bất quá thời gian khoái hoạt luôn thực ngắn ngủi, sau một buổi chiều tụ tập nói chuyện phiếm cùng vui cười, mọi người lại chờ mong đến việc tụ hội sắp được bắt đầu, nhóm người Lục Văn Thụy cũng bắt đầu chuẩn bị hoạt động.
Buổi tối lúc tụ hội, tuy rằng đều có cung cấp chút thịt nướng, nhưng bởi vì số người tham gia hàng năm thật sự là nhiều lắm, cho nên bình thường, mọi người đều chuẩn bị một chút đồ ăn uống mang theo, dù sao thời gian tụ hội rất dài, nếu chịu đói sẽ không tốt lắm.
Lục Văn Thụy bọn họ chuẩn bị một ít nước trái cây cùng đồ ăn vặt, bao gồm các loại như thịt khô, cá khô, khoai khô cùng một số loại khác. Bởi vì hiện tại có tiểu mạch cùng cây ngô, cho nên hắn còn lấy ra tuyệt kỹ giấu dưới đáy hòm , bánh ngô rán rắc vừng . Đương nhiên trừ bỏ mấy thứ đồ ăn vặt này, bọn họ còn mang theo một con dê cùng một ít tương thịt nướng, đợi khi đốt lửa trại thì sẽ nướng con dê này, đem bấy nhiếu thứ chắc là đủ cho mọi người ăn.
Mà trong lúc mọi người chuẩn bị, Thụy Lạp cứ nhìn chằm chằm vào mấy ống trúc đựng nước trái cây, hắn bây giờ còn không biết Lục Văn Thụy sẽ uống ống nào, nếu hắn biết thì hiện tại hắn có thể thần không biết quỷ không bỏ thêm nước ẩn tình vào, thật sự là đáng tiếc.
Lục Văn Thụy bọn họ bởi vì đều vội vàng chuẩn bị đồ dùng cho lúc tụ hội nên không phát hiện tầm mắt kỳ quái của Thụy Lạp. Sau khi bọn họ đều chuẩn bị tốt, đem tất cả đều đóng gói hết, mọi người liền đi đến nơi diễn ra tụ hội.
Sau khi ra khỏi nhà, bọn họ một đường đi tới, chú ý thấy trên mặt mọi người chung quanh đều mang theo nụ cười sung sướng cùng chờ mong, xem ra tụ hội hàng năm một lần thật đúng là được hoan nghênh, trong tay mọi người đều là bao lớn bao nhỏ . [Y-H: tưởng tượng thấy rất vui. (^_^)]
Khi Lục Văn Thụy bọn họ tới sân tụ hội phía sau bộ lạc thì đã có rất nhiều người đến. Bọn họ đều tạo thành từng vòng mấy người hoặc là mười mấy người, chính giữa là đốt lửa trại, mọi người xoay quanh vừa nướng dã thú cừa trò chuyện vui vẻ, không khí rất là náo nhiệt.
Mấy người bọn họ cũng tìm khắp ngõ ngách, trên mặt đất trải ra một tấm da thú, tiếp theo tìm đến một chút nhánh cây châm đống lửa ở một bên, sau đó lấy con dê đã chuẩn bị ra, đem nó đặt trên lửa, sau đó tất cả mọi người ngồi xuống da thú, vừa ăn đồ ăn vặt, uống nước trái cây và bắt đầu tán gẫu với nhau.
Bọn họ chuẩn bị 7 cái ống trúc, vừa đủ cho mỗi người một cái, Thụy Lạp cũng được chia cho một cái, lúc này hắn đang ôm ống trúc của chính mình, một bên uống nước trái cây, một bên nhìn chằm chằm ống trúc trong tay Lục Văn Thụy , tầm mắt thật sự rất nóng bỏng.
Lục Văn Thụy tựa hồ nhận ra ánh mắt của đối phương, quay đầu liếc Thụy Lạp một cái, nhìn thấy đối phương cúi đầu nên cũng không nói gì, tiếp tục quay đầu cùng hàn huyên với nhóm Mễ Lai Khắc.
Trái tim Thụy Lạp kịch liệt nhảy lên , hắn không nghĩ tới cảm giác của đối phương lại sâu sắc như vậy, thiếu chút nữa hắn đã đối diện với tầm mắt của y, hoàn hảo hắn đã sớm cúi đầu, bằng không có thể sẽ khiến cho y chú ý, xem ra hắn phải cẩn thận một ít .
Mọi người nói nói cười cười, một lúc sau trên sân đã phi thường náo nhiệt , nhìn quanh bốn phía đều là thú nhân hoặc là giống cái đã từng gặp qua hoạc chưa thừng thấy tới. Lúc này tộc trưởng của ngũ đại bộ lạc đều đã đi lên đài cao phía trước, bọn họ cùng nhau phát ra một tiếng gào thét [ẹc], mọi người ở trong sân lập tức tĩnh lặng lại, tiếp theo mọi người cũng không hẹn mà đồng đứng lên, nhất tề nhìn về phía đài cao. Chỉ nghe Tạp Lạc Tư; đại biểu đảm nhiệm Hội trao đổi năm nay; ở trên đài nói:
"Ta biết hiện tại mọi người nhất định thật cao hứng cũng thực hưng phấn, hiện tại ta tuyên bố, tụ hội đêm nay chính thức bắt đầu, mọi người cùng nhau cười vui cùng nhau sôi trào đi!" [
Vừa dứt lời, bên dưới liền truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, có vài thú nhân thậm chí đều cao hứng gào thét lên, không khí lập tức liền trở nên vô cùng hào hứng.
Lục Văn Thụy bọn họ cũng hoan hô vài tiếng theo mọi người, tiếp theo mọi người đều ngồi xuống, tiếp tục vui chơi giải trí. Ra vẻ tụ hội đều là như vậy, bất quá nơi này thật là náo nhiệt, mọi người đều thực nhiệt tình cũng thực đoàn kết, Lục Văn Thụy nghĩ như vậy.
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở một bên đang giúp đỡ hắn lấy thịt dê cùng các món ăn vặt khác, trên mặt nhịn không được mang theo một chút mỉm cười thản nhiên, có Đại Thước làm bạn, tựa hồ cuộc sống như vậy cũng không tệ. Mà Đại Thước đồng học ở một bên phát hiện được tầm mắt của hắn nên cũng đáp trả bằng một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Không khí giữa hai người trong lúc đó lại bắt đầu ấm áp ngọt ngào lên, nụ cười trên mặt Mễ Lai Khắc thẳng tắp ánh vào trong mắt Thụy Lạp đang ngồi ở một bên, ngón tay cần ống trúc của hắn bắt đầu chậm rãi trở nên trắng, tựa hồ trên mặt mu bàn tay còn có chút gân xanh nổi lên, tiếp theo hắn lại cúi đầu, ánh mắt rất là đen tối không hiểu nổi.
Đang lúc mọi người đều rất là hăng say trò chuyện, đột nhiên một giọng nam tràn ngập từ tính truyền đến,
"Thụy, Mễ Lai Khắc, các ngươi hảo, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, các ngươi còn nhớ ta không?"
Đám người Lục Văn Thụy nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đứng ở một bên, nam nhân có tóc màu trắng tuyết với ánh mắt màu vàng kim, đây không phải là Thụy Khắc sao? Nghe được câu hỏi của hắn, Mễ Lai Khắc cười đáp lại:
"Xin chào, Thụy Khắc, ta nhớ rõ ngươi, không biết ngươi tìm đến chúng ta là có chuyện gì?"
Mà Lục Văn Thụy nghe được Mễ Lai Khắc đã mở miệng trước, nên cũng bảo trì trầm mặc , dù sao ấn tượng của hắn đối với Thụy Khắc này cũng không tốt lắm, một thú nhân có chút tự đại trong khi thực lực lại không được tốt. Hơn nữa đối phương tựa hồ thích dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn chằm chằm vào hắn. Xem ra Thụy Khắc này không phải là dạng người Lục Văn Thụy thích , ai bảo ánh mắt của y quá mức rõ ràng đâu. Nhưng là Thụy Khắc đối với việc này đương nhiên không biết, cho nên y vẫn cứ tiếp tục nói:
"Nga, là như vậy, buổi chiều ngày hôm qua ta cũng không có đi Áo Tái rừng rậm. Thẳng đến buổi sáng hôm nay lúc tham gia nghi thức hoả táng ta mới biết được chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nghe nói lúc ấy ngươi bị thương thực nghiêm trọng, phải không? Cho nên ta nghĩ tới hỏi thăm một chút, ngươi hiện tại đã không có việc gì đi?"
Tuy rằng ngữ khí của y thực lễ phép, nhưng Mễ Lai Khắc vẫn cảm giác không quá thoải mái, cho nên hắn cũng chỉ thản nhiên trả lời:
"Cám ơn ngươi quan tâm , ta hiện tại đã tốt lắm ."
Sau khi nghe được đối phương trả lời, Thụy Khắc đối với Mễ Lai Khắc gật gật đầu, tiếp theo lại nói với Lục Văn Thụy :
"Thụy, nghe nói ngày đó Mễ Lai Khắc bị thương, chính ngươi đã chữa khỏi cho hắn, ngươi có thể nói cho ta biết đó là năng lực gì được không?"
Nghe được câu hỏi của đối phương, Lục Văn Thụy hạ lông mi, chuyện này Tạp Lạc Tư thúc thúc không phải đã nói cho bốn vị tộc trưởng biết từ ngày hôm qua hay sao, y không có lý do gì mà không biết , vậy thì vì sao y lại cố tình hỏi mình thêm lần nữa?
Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc ở một bên cũng đều có chút nghi hoặc, người này có chút...... Nói như thế nào đây? Rất là mạc danh kỳ diệu hoặc là biết rõ còn cố hỏi đi. Bất quá Lục Văn Thụy suy nghĩ một lát vẫn trả lời:
"Ân, ngươi cũng thấy đấy, ta là phát đồng dị sắc , mà năng lực của ta chính là sinh mệnh lực, ngươi hẳn là đã nghe phụ thân của ngươi nói qua đi, đây là một dạng năng lực đặc thù, gần giống như năng lực chữa khỏi".
Thụy Khắc nghe xong cũng hơi hơi cười, tiếp theo liền quấn quít lấy nhóm Lục Văn Thụy hỏi đông hỏi tây, mấy người tuy rằng rất không bình tĩnh, nhưng cũng không thể đánh người mang khuôn mặt tươi cười kia, biểu hiện của đối phương lễ phép như vậy, bọn họ cũng không thể làm lơ y, cho nên mọi người cứ như thế, câu được câu không mà hàn huyên với nhau.
Mà nháy mắt Thụy Khắc xuất hiện, thần kinh Thụy Lạp bắt đầu căng thẳng, hắn nhìn thấy Lục Văn Thụy bọn họ đều bị Thụy Khắc bám chặt, lập tức lấy nước ẩn tình trong lòng ra, tiếp theo hắn đem ống trúc của mình đặt bên cạnh cái của Lục Văn Thụy , sau đó nhanh chóng đổ một chút nước ẩn tình vào trong ống trúc của đối phương, sau đó hắn lại lấy một ít thịt bô ở một bên để ăn, toàn bộ quá trình cũng chỉ mất khoảng vài giây mà thôi.
Đang ngồi trò chuyện với mọi người, Thụy Khắc làm ra vẻ lơ đãng liếc liếc mắt một cái, phát hiện Thụy Lạp đã thành công, hắn liền nói với mọi người:
"Các ngươi xem, ta đều quấy rầy các ngươi lâu như vậy , thật sự là ngượng ngùng a, ta đi trước , chúng ta về sau tái tán gẫu đi!"
Nói xong hắn cũng rất lưu loát tiêu sái , Lục Văn Thụy bọn họ đều nhịn không được liếc nhau, có lẽ người này cũng nhìn ra được bọn họ không chào đón mình a, coi như là có chút thức thời , tiếp theo bọn họ liền tiếp tục hàn huyên với nhau.
Sau đó Lục Văn Thụy cũng bởi vì nói nhiều nên có chút khát nước mà uống liền mấy ngụm nước trái cây, ánh mắt Thụy Lạp lơ đãng đảo qua, tiếp theo hắn cúi đầu lộ ra một nụ cười đắc ý, mọi người tựa hồ đều không phát hiện hắn khác thường. Lực chú ý của bọn họ đều tập trung trong cuộc nói chuyện hoặc là nhìn những hoạt động trên đài cao. Trong đêm tụ hội, thật đúng là có rất nhiều thú nhân tiến lên đài cao lớn mật thổ lộ với giống cái mình thích , có vài thú nhân thành công , sau đó liền ôm đối phương cao hứng xoay quanh, còn những thú nhân bị cự tuyệt thì cuối đầu mà đi xuống đài.
Tụ hội đêm nay thực náo nhiệt nhưng lại ngắn ngủi , bất tri bất giác tựa hồ đã đến rạng sáng , bởi vì rất nhiều thú nhân cùng giống cái của bộ lạc khác ngày mai còn phải chạy về bộ lạc của mình, cho nên Tạp Lạc Tư lại lên đài tuyên bố :
"Tụ hội đến đây chấm dứt, hy vọng mọi người hảo hảo nghỉ ngơi".
Vì thế mọi người liền lưu luyến không rời giải tán, có vài người vẫn chưa có tận hứng nên còn quần tam tụ ngũ chuẩn bị về nhà tiếp tục vui chơi. Mà Lục Văn Thụy bọn họ cũng dập tắt đống lửa, đem xương cốt của con dê nướng đi xử lý , tiếp theo đem da thú cuộn lại, chuẩn bị đi về.
Không nghĩ tới lúc này Thụy Lạp lại đột nhiên té xỉu , hơn nữa thực vừa vặn gục ở trong lòng Mễ Lai Khắc, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, vốn Tư Nặc muốn ôm đệ đệ nhà mình trở về , nhưng Thụy Lạp tuy rằng té xỉu nhưng vẫn là gắt gao cầm lấy cánh tay Mễ Lai Khắc không buông. Mọi người rơi vào đường cùng đành phải để cho Mễ Lai Khắc trước đưa Thụy Lạp về nhà , đương nhiên Tư Nặc cùng Lý Na cũng sẽ đi cùng hắn, dù sao ai đều nhìn ra trên mặt Mễ Lai Khắc là không tình nguyện, Tư Nặc có chút lo lắng hắn nửa đường sẽ ném đệ đệ nhà mình.
Mà Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan phụ trách đưa Lục Văn Thụy về nhà, tuy rằng Lục Văn Thụy không cho rằng hắn cần người khác đưa, bất quá hắn không lay chuyển được mọi người, cho nên bọn họ sáu người liền chia làm hai, sau đó nói lời từ biệt rồi đi.
Một lúc sau liền đến nhà Lục Văn Thụy , hai người Ngải Tư Đặc dặn Lục Văn Thụy hảo hảo nghỉ ngơi sau đó ly khai. Lục Văn Thụy đợ bọn họ đi rồi cũng đóng đại môn lại, tiếp theo đem da thú cùng một ít thức ăn còn cất đi, sau đó hắn bắt đầu nấu nước, chuẩn bị tắm nước ấm tắm rồi đi ngủ, ngày hôm qua hắn cũng chưa rửa mặt thì đã hôn mê bất tỉnh, hắn vẫn là có chút khiết phích nho nhỏ.
Nước lập tức được đun sôi, Lục Văn Thụy đổ đầy vào trong mộc dũng, mặt trên rãi một chút hoa khô, tiếp theo lấy ra áo ngủ treo ở phía trên tấm bình phong bên cạnh, sau đó đóng cửa phòng ,bắt đầu cởi quần áo.
Sau khi thoát hết quần áo, Lục Văn Thụy đem mái tóc dài của mình cột lên đỉnh đầu, tiếp theo bước vào bên trong mộc dũng, sau đó toàn bộ thân thể của hắn đều chìm vào trong nước, cảm giác bốn phía là nước ấm áp , thật thoải mái, trong nháy mắt cả người giống như nóng hầm hập , ngữi mùi thơm ngát của hoa khô, Lục Văn Thụy cảm giác hắn có chút buốn ngủ .
Mà lúc này Thụy Khắc cũng đã xuất phát, chỉ thấy đầu tiên hắn thu liễm hơi thở của mình, tiếp theo phóng nhanh cước bộ, chậm rãi tới gần phòng ở của Lục Văn Thụy , sau đó hắn nhảy một cái liền vào trong sân, nghe được trong phòng ẩn ẩn tiếng nước, hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Hắn chậm rãi tới gần cửa phòng, tiếp theo đem lỗ tai ghé vào tựa hồ nghe được tiếng nước rất nhỏ bên trong, chẳng lẽ là đối phương ngủ trong khi tắm sao ? Hắn có chút nghi hoặc, bất quá vì không đả thảo kinh xà, hắn quyết định đợi thêm một lát, xác định một chút tình huống.
Đợi nửa ngày sau, hắn vẫn chỉ nghe thấy một ít tiếng nước, tiếp theo hắn không di động về hướng cửa sổ bên cạnh, tính tìm tòi hư thật. Sau khi đi tới cửa sổ, hắn vươn tay phải, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra, hé mắt nhìn vào bên trong.
Đầu tiên đập vào tầm mắt của hắn là một chiếc giường lớn, bên cạnh giường cách đó không xa là một đạo bình phong, phía trên bình phong lộ ra một kiện quần áo, có chút sương mù từ mặt sau bình phong toát lên, bởi vì bình phong không phải lớn lắm, cho nên Thụy Khắc có thể nhìn thấy một góc của đại mộc dũng, trên thành là một cái cánh tay của Lục Văn Thụy . Cánh tay quang lỏa kia nhìn trắng nõn trơn mềm, phía trên có chút bọt nước chậm rãi trượt xuống, Thụy Khắc tầm mắt cũng đi theo bọt nước này chậm rãi trượt, đáng tiếc kế tiếp lại bị bình phong bằng trúc che kín, điều này làm cho hắn rất tức tối, dù sao hắn vẫn không có nhìn thấy gương mặt của đối phương, không thể phán đoán đối phương có ngủ hay không.
Lại đợi một lát, Thụy Khắc quyết định vào xem, nếu bỏ lỡ đêm nay, chính hắn có thể sẽ không có cơ hội nữa. Nghĩ như vậy hắn liền đẩy cửa phòng, bởi vì Lục Văn Thụy vốn chỉ nghĩ là trước tắm rửa một chút, cho nên cửa chỉ khép hờ, không có gài, chỉ có buổi tối trước khi ngủ thì mới gài chặt, cho nên cửa mới dể dàng bị đẩy ra như vậy. Bất quá cho dù là Lục Văn Thụy thật sự cài then cửa cũng vô dụng , đối với thú nhân này mà nói thật sự không tính cái gì, Mễ Lai Khắc không phải mỗi ngày sáng sớm đều đã mang theo chút hoa quả ẩn vào tới sao? Cho nên môn sẽ bị đẩy ra là tất nhiên .
Thụy Khắc nhìn cửa bị đẩy ra, tâm tình rất là kích động, nhưng hắn vẫn như cũ thu liễm hơi thở của chính mình, khinh thủ khinh cước tiêu sái vào trong phòng, sau đó hắn chậm rãi đến gần bình phong, lúc này tim hắn đập có chút không thể khống chế.
Tiếp theo hắn lại đi tới hai, rốt cục đi qua bình phong tới mộc dũng bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Văn Thụy nhắm hai mắt ngồi dựa vào thành mộc dũng ở bên trong, bởi vì bên trong dũng nhiệt khí vẫn rất nhiều, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, bất quá chính vì nhìn mơ hồ như vậy mà làm cho hắn khí huyết cuồn cuộn .
Hiện tại, biểu tình trên mặt Lục Văn Thụy là thực thả lỏng , đã không còn biểu tình lạnh nhạt như mọi khi, lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác thật tinh xảo và tốt đẹp, chiếc cổ mảnh khảnh kia bởi vì dựa thành mộc dũng mà tạo thành độ cong duyên dáng, khuôn ngực gầy yếu mà lại không đơn bạc kia bởi vì nước ấm mà hiện lên màu hồng nhạt thật mê người, hai khỏa thù du ở dưới nước như ẩn như hiện, một đôi cánh tay trắng nõn trơn mềm khoát lên thành mộc dũng. Tuy rằng nhìn không tới cảnh sắc dưới nước, nhưng Thụy Khắc đã cảm giác chính mình muốn chảy máu mũi , khi hắn rốt cục nhịn không được muốn tiến lên, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một thanh âm trong sáng mà có chút từ tính,
"Ngươi xem đủ chưa?"
50, Hội trao đổi giữa các tộc [ cửu]
Thụy Khắc bị hoảng sợ, tiếp theo ngẩng đầu thì thấy Lục Văn Thụy đã mở hai mắt, lúc này cặp mắt màu lam tím của hắn rất sắc, trên miệng nở ra một nụ cười lạnh, làm cho Thụy Khắc cảm thấy rợn sau lưng.
Hai người một đứng một ngồi liền như vậy đối diện nhau , Thụy Khắc cảm giác hắn đang bị đối phương đánh giá, càng nhìn thì thần trí cáng có chút mơ hồ, tựa hồ trong ánh mắt màu lam tím của đối phương có ma lực cùng lực hấp dẫn thần kỳ, nó giống như là một hồ sâu, làm cho hắn không tự kìm hãm được mà lâm vào trong đó. Tiếp theo Thụy Khắc liền cảm giác bản thân hắn bắt đầu có chút mê muội, vật dụng trước mắt tựa hồ đều bắt đầu trở nên mơ hồ, tái mơ hồ, sau đó là hoàn toàn mất đi ý thức. Mà lúc này Lục Văn Thụy đang làm cái gì đâu?
Nguyên lai Lục Văn Thụy đã sớm phát hiện tầm mắt Thụy Lạp kia lơ đãng nhìn chằm chằm vào ống trúc của hắn, hơn nữa, hôm nay có rất nhiều lần tầm mắt của đối phương cứ dính vào trên người hắn, điều này làm cho hắn sinh ra nghi hoặc, cảm giác của hắn vẫn luôn thực sâu sắc , bất quá hắn vẫn không biết là Thụy Lạp định làm cái gì. Thẳng đến khi tụ hội vào buổi tối, hắn nhìn thấy Thụy Khắc đột nhiên tìm tới, tuy rằng Thụy Lạp liếc nhìn Thụy Khắc rất nhanh, nhưng cái liếc mắt kia giữa hai người bọn họ vẫn bị hắn nhìn thấy, kế tiếp hắn liền bất động thanh sắc quan sát đến hai người.
Ngay khi phát hiện Thụy Khắc không ngừng quấn quít nói chuyện với mấy người trong nhóm, hơn nữa biểu hiện thật sự là có chút hơi quá, nghi hoặc trong lòng hắn càng sâu hơn , hắn cảm thấy nhất định là có vấn đề, quả nhiên không ngoài sở liệu, hành vi kế tiếp của Thụy Lạp đã cho hắn nắm được bằng chứng. Hắn cơ hồ chỉ dùng khóe mắt vẫn nhìn thấy toàn bộ quá trình , hắn nhìn thấy Thụy Lạp đầu tiên là lấy ra một cái gì đó từ trong lòng, tiếp theo y buông ống trúc, sau đó lại đổ một thứ gì đó vào ống trúc của hắn. Tuy rằng không biết Thụy Lạp bỏ thêm cái gì vào bên trong nước trái cây của mình, nhưng hắn vẫn ôm tâm tính phòng ngừa vạn nhất nên ngay khi Thụy Lạp cùng Thụy Khắc đối diện, hắn đã đem ống trúc của hai người đổi chỗ một chút.
Sau đó lại nhìn thấy Thụy Khắc rời đi cùng Thụy Lạp đột nhiên té xỉu, hắn liền cảm thấy hai người này nhất định đang thông đồng cái gì đó, vốn hắn còn muốn chờ ở trên giường [ẹc], đáng tiếc tính khiết phích phát tác làm cho hắn nhịn không được mà đi tắm rửa trước một cái, không nghĩ tới ngay lúc đang phao thoải mái, Thụy Khắc liền mò mẫm tiến vào, tuy rằng đối phương thu liễm hơi thở của chính mình, nhưng Lục Văn Thụy sớm đã có chuẩn bị, cho nên đối phương rất nhanh đã bị phát hiện .
Nhưng vì Lục Văn Thụy vẫn chưa biết kế hoạch cụ thể của bọn họ, cho nên hắn liền giả bộ như đang ngủ, dẫn Thụy Khắc mắc câu, tiếp theo lên tiếng dọa hắn một chút nữa, ngay khi đối phương còn có chút kích động hắn liền thi triển di hồn đại pháp[Y-H: Thần điêu đại hiệp- Dương Quá đã dùng chiêu này làm cho sư huynh của Hoắc Đô nhảy múa] , ha ha, quả nhiên thành công . Lục Văn Thụy nhìn Thụy Khắc đã bị thôi miên, nhẹ nhàng hỏi:
" Ngươi cùng Thụy Lạp đang âm mưu chuyện gì? Kế hoạch của các ngươi như thế nào? Các ngươi như thế nào biết nhau ? Đến, chậm rãi nói cho ta biết!"
Tiếng nói của Lục Văn Thụy rất là nhu hòa cộng thêm độ mạnh yếu của thôi miên, nghe vào trong tai làm cho người ta có cảm giác rất dễ nghe. Tiếp theo Thụy Khắc cũng rất nghe lời hồi đáp:
"Ân, ta cùng Thụy Lạp hợp tác. Chúng ta nhận thức nhau vào ngày đầu tiên ở Hội trao đổi, hắn chào hỏi ta trước. Hắn nói hắn biết ta thích Thụy, mà người hắn thích là Mễ Lai Khắc, cho nên chúng ta có thể hợp tác. Kế hoạch của chúng ta là để nước ẩn tình vào trong nước uống của Thụy, sau đó Thụy Lạp sẽ dẫn Mễ Lai Khắc rời đi, ta liền lẻn vào trong phòng của Thụy, sau đó ta có thể muốn làm gì thì làm ."
Lục Văn Thụy nghe xong, thật đúng là cảm giác có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới chuyện này là do Thụy Lạp bày trò trước, xem ra giống cái này trừ bỏ kiều man cùng tùy hứng thì vẫn có chút tâm cơ. Bất quá cái gọi là nước ẩn tình kia, y nói nếu mình uống thì sau đó y có thể muốn làm gì thì làm . Chẳng lẽ là sau khi uống xong thì sẽ làm người ta mê man? Hay là sẽ làm cho người ta mất đi khí lực ? Không nghĩ tới nơi này cũng có loại trái cây thần kỳ như thế? Có vẻ giống nhuyễn cân tán ở cổ đại thì phải? Vì thế hắn lại hỏi Thụy Khắc:
"Nước ẩn tình là cái gì? Có tác dụng gì?"
"Nước ẩn tình chính là nước cốt của quả ẩn tình, quả ẩn tình có tác dụng thúc giục tình cùng đề cao tỷ lệ mang thai của giống cái, là một đặc sản của Xà tộc bộ lạc." Thụy Khắc vẫn thành thật trả lời như cũ.
Lục Văn Thụy nghe xong, không khỏi có chút líu lưỡi, nguyên lai còn có trái cây như vậy a, xem ra còn thần kỳ hơn cả xuân dược, xem ra dã quả, thảo dược ở thế giới thú nhân cũng đều rất lợi hại . Hoàn hảo là hắn cẩn thận, lưu ý một chút, bằng không thì hắn đã có thể bị thảm . Tiếp theo hắn nhìn về phía Thụy Khắc, tầm mắt rõ ràng còn có chút bất mãn , không nghĩ tới người này lại có lòng dạ lang sói như thế, có thể làm ra chuyện tình hạ lưu như vậy, ngẫm lại vẫn là không thể đè xuống cơn giận trong lòng, Lục Văn Thụy là dạng người không tự tìm phiền phức, luôn tâm niệm "Người không chạm ta, ta sẽ không chạm người, nếu người xúc phạm ta, ta sẽ hoàn trả gấp đôi". Vì thế hắn đối với Thụy Khắc hạ một mệnh lệnh,
"Ngươi hiện tại xoay người sang chỗ khác!"
Sau đó nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn xoay người, hắn nhanh chóng lau khô thân thể, mặc vào quần áo để sẳn một bên, tiếp theo đem Phong Tàn mang vào trên lưng.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn lại mệnh lệnh Thụy Khắc đi ra ngoài phòng, hai người đối diện nhau ở trong sân, tiếp theo hắn búng tay "tách" một cái, ngay lập tức Thụy Khắc liền khôi phục thần trí. Hắn tò mò nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, có chút không rõ ràng lắm chuyện đang xảy ra. Hắn nhớ rõ lúc nãy hắn đã lẻn vào trong phòng của Thụy, nhìn thấy đối phương tắm rửa, tiếp theo hắn chợt nghe thấy một thanh âm, thanh âm kia là......
Ánh mắt hắn có chút nghi hoặc nhìn hai mắt lạnh như băng của Lục Văn Thụy , nhịn không được rùng mình một cái. Hắn nhớ tới vừa rồi có thể là âm thanh của Thụy, xem ra đối phương đã biết kế hoạch của mình, tiếp theo không biết như thế nào mà hắn có mặt ở chỗ này. Bởi vì sau đó hắn vốn không cón ý thức, không nghĩ tới vừa tỉnh lại thì đã ở tại nơi này, hơn nữa Lục Văn Thụy ở đối diện cũng đã ăn mặc chỉnh tề, nếu đối phương thừa dịp vừa rồi, phỏng chừng hắn đã không thể kháng cự. Nghĩ đến đây, Thụy Khắc nhịn không được ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này trong ánh mắt của hắn nhìn Lục Văn Thụy xuất hiện thêm một tia kính sợ. Mà Lục Văn Thụy ở đối diện cũng mặc kệ đối phương suy nghĩ cái gì, hắn chỉ nói với Thụy Khắc:
"Ta đã biết kế hoạch của ngươi cùng Thụy Lạp, nhưng thực đáng tiếc là các ngươi đã thất bại , hiện tại ta thực khó chịu, ta quyết định chỉnh sửa ngươi một chút, ngươi ra tay trước đi."
Nói xong hắn rút ra Phong Tàn quất mạnh trên không trung một cái, sau đó Thụy Khắc cũng có ý muốn tiến lên, hôm nay vô luận như thế nào cũng đều không thể dùng biện pháp thân thiện để hiểu rõ nhau, đã như vậy thì dùng vũ lực giải quyết đi, đối phương dù có lợi hại cũng chỉ là một giống cái mà thôi, Thụy Khắc cũng không tin hắn đánh không lại một giống cái.
Vì thế hắn tin tưởng tràn đầy phát động thế công, đầu tiên là nhảy lên, hai tay hắn với tốc độ sét đánh hướng Lục Văn Thụy mà đánh, mắt thấy sẽ đánh trúng cánh tay của đối phương, chỉ thấy Lục Văn Thụy thoải mái nghiêng người tránh thoát, tiếp theo ngay khi thân thể hai người vừa xoẹt qua nhau, Lục Văn Thụy vung roi quất vào sau lưng Thụy Khắc. Chỉ nghe "Ba" một tiếng, Thụy Khắc kinh ngạc cảm giác được một trận đau đớn phía sau lưng mình, tựa hồ chỗ bị roi đánh qua đã xuất hiện vết thương, tiếp theo có máu tươi chảy ra. Giờ này hắn đã nhìn Lục Văn Thụy với một cặp mắt khác, đã không còn khinh mạn như trước, hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm người đối diện, cố gắng muốn tìm ra sơ hở của đối phương. Đáng tiếc không chờ hắn nhìn ra sơ hở, Lục Văn Thụy lần thứ hai vung roi đánh tới, bởi vì lần này là đánh chính diện, hơn nữa Thụy Khắc đã có chuẩn bị, cho nên một roi này không trúng mục tiêu.
Sau đó chỉ thấy Thụy Khắc nghiêng người chợt lóe, tiếp theo khi đối phương còn chưa thu hồi roi, hắn liền nhanh nhẹn nhảy tới trước mặt Lục Văn Thụy , tiếp theo nhấc chân đá vào phần sườn ở thắt lưng đối phương, không nghĩ tới Lục Văn Thụy đều không để động tác của đối phương vào mắt, lúc này Lục Văn Thụy chỉ nâng tay lên đánh ra một chưởng vào ngực đối phương.
Thụy Khắc kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một chưởng nhìn có vẻ mềm nhũn nhưng có thể đánh hắn bay ra ngoài, tiếp theo hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của chính mình tựa hồ đều vỡ tan, hắn nhịn không được hộc ra một ngụm máu tươi, tiếp theo run rẩy đứng lên, đợi cho cảm giác đau đớn ở ngực dịu đi một chút ,hắn liếc nhìn Lục Văn Thụy vẫn đứng yên như cũ, tiếp theo lau khóe miệng xoay người bước đi.
Kỳ thật một chưởng mà Lục Văn Thụy đánh vào ngực hắn vừa rồi là Tồi tâm chưởng, bất quá hắn chỉ dùng 3 thành công lực, cũng không có sử xuất toàn lực. Một chưởng này chỉ làm cho nội tạng của đối phương hơi hơi chấn thương mà thôi, xem như cho y chút giáo huấn đi. Dù sao y cũng là con trai của tộc trưởng Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, nếu thật sự bị chính mình đánh thành trọng thương hoặc là đánh chết , phỏng chừng Tạp Lạc Tư thúc thúc cũng khó ăn nói với người khác, cho nên hôm nay mới du di như thế.
Lục Văn Thụy nhìn bóng dáng đối phương thở ra một hơi thật sâu, mặc kệ như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã hả giận, hiện tại trong lòng thoải mái hơn, sau đó hắn liền xoay người trở về phòng ngủ.
Mà lúc này Thụy Khắc đi nơi nào đâu? Hắn rời đi tầm mắt của Lục Văn Thụy, sau đó liền lấy ra hộp gỗ trong lòng, bên trong hòm đều là thảo dược mà y sư trong bộ lạc bọn họ đặc biệt chế tác. Mấy loại thảo dược này có vài thứ được chế thành dược nước, số còn lại là làm thành dạng viên, chúng nó đối với việc chữa thương là cực kì hiệu nghiệm.
Hắn từ bên trong hộp gỗ lấy ra kim sang dược , đem chúng nó đổ vào miệng vết thương ở sau lưng mình, cảm giác đau đớn từ vết thương lập tức giảm xuống rất nhiều , hơn nữa máu cũng ngừng chảy ra. Tiếp theo hắn lại lấy ra một viên thuốc để vào miệng, sau khi uống xong thì cảm thấy cơn đau ở bụng, ngực cũng tựa hồ tốt hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại hắn có thể đứng dậy mà không cần cố sức.
Nhưng trong mắt hắn vẫn hiện lên một tia phẫn nộ cùng oán độc, không nghĩ tới kế hoạch hôm nay lại bị thất bại, hơn nữa bản thân hắn lại bị một giống cái đánh cho bị thương . Hắn không cam lòng, hết thảy mọi thứ này đều là lỗi của Thụy Lạp, một giống cái vô dụng, có một chút xíu việc như vậy mà cũng làm không xong, còn hại hắn thành như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho y .[Y-H: tên này thấy ghét quá trời]
Vì thế hắn liền đi đến nhà Thụy Lạp , việc này cũng nằm trong kế hoạch , hai người tính toán sau kh thành công sẽ gặp nhau chúc mừng, hiện tại đến đó cũng vừa lúc.
Bởi vì cảm thấy rất khó thở, cho nên tốc độ hành tẩu của Thụy Khắc cũng rất nhanh, sau một lát hắn cũng đến cửa nhà Thụy Lạp. Sau đó liền đi vào sân, tiếp theo hắn nghiêng tai vừa nghe, tựa hồ nghe thấy có chút tiếng thở dốc, trong phòng hình như chỉ có một mình Thụy Lạp.
Bởi vì buổi sáng cử hành nghi thức hoả táng, mà Phỉ Nhĩ là làm hiến tế, cho nên hôm nay phải lưu thủ ở trong thần điện , mà Lôi Mông Đặc đương nhiên cũng phải ở cùng hắn , cho nên hiện tại trong nhà thật sự chỉ có một mình Thụy Lạp.
Sau khi Thụy Khắc xác định trong phòng không có người khác, hắn liền hướng về căn phòng truyền ra âm thanh kia mà đi đến. Đầu tiên hắn đứng ở cạnh cửa nghe ngóng một lát, phát hiện bên trong tựa hồ có một loại âm thanh rên rỉ , bất quá chủ nhân của thanh âm quả thật là Thụy Lạp, vì thế hắn đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong.
Lúc này ở trong phòng, Thụy Lạp chính là hồng hai gò má, ở trên giường không ngừng ma sát thân thể của chính mình, mà quần áo trên người hắn cũng bởi vì động tác trong thời gian dài mà rộng mở hơn phân nửa, toàn bộ phần ngực trắng nõn đơn bạc đều lộ ra, hai khỏa phấn nộn hồng anh tựa hồ đã muốn đứng lên, bởi vì đai lưng cách trở, cho nên xuống chút nữa chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài cân xứng và tinh tế.
Thụy Khắc nhìn nửa ngày, có chút sững sờ, lúc trước hắn còn nghi hoặc vì sao Lục Văn Thụy uống xong nước ẩn tình mà không có phát sinh tác dụng, nguyên lai là Thụy Lạp mới là người uống. Vốn hắn nghĩ đến tìm Thụy Lạp tính sổ , nhưng nhìn Thụy Lạp kia thủy nhuận hai mắt, khuôn mặt của y vốn cũng rất kiều mỵ hiện tại thoạt nhìn rất là mê người, sau lại nghe tiếng rên rỉ mị hoặc của y, Thụy Khắc huyết khí nhịn không được dâng lên.
Mà Thụy Lạp biến thành như vậy coi như là gieo gió gặt bảo, nguyên lai sau khi hắn làm bộ té xỉu để cho Mễ Lai Khắc bọn họ đưa về nhà, hắn đã nghĩ phải nằm ở trên giường hảo hảo đắc ý một chút về kế hoạch của chính mình, hơn nữa trong lòng hắn còn tưởng tượng đến buổi sáng ngày mai sẽ thấy được vẻ mặt đáng thương thống khổ của Lục Văn Thụy kia, còn có ánh mắt tức giận của Mễ Lai Khắc ca ca, tiếp theo hắn có thể ở cùng một chỗ với Mễ Lai Khắc ca ca.
Đáng tiếc mới qua nửa ngày, hắn liền cảm giác được toàn thân mình nóng lên, cả người đổ mồ hôi, tiếp theo hắn có chút thần chí không rõ , hắn bắt đầu vô thức xé rách quần áo trên người mình, tiếp theo ở trên giường ma sát thân thể đang nóng lên của mình, hắn đương nhiên không biết là do Lục Văn Thụy đã tráo đổi ống nước của hai người, cho nên lúc này hắn mới biến thành như vậy, mà vừa vặn Thụy Khắc lại đến đây, vì thế y mới nhìn thấy một màn liêu nhân này.
Thụy Khắc nghĩ rằng, nếu Thụy Lạp làm cho kế hoạch của hắn thất bại , đêm nay hắn không được như nguyện là có được Thụy, mà cọn bị Thụy đả thương , như vậy Thụy Lạp nên dùng chính thân thể của y đến bồi thường tổn thất cho hắn. [Y-H: cái thứ gì đâu] Nghĩ xong, Thụy Khắc liền đóng cửa phòng lại, tiếp theo hắn nhanh chóng xả hạ da thú bên hông chính mình, hướng về Thụy Lạp ở trên giường mà nhào tới.
Tiếng rên rỉ cùng âm thanh gầm nhẹ liên tiếp vang lên suốt đêm dài, đối với Thụy Lạp mà nói, đây là "Ác nhân đều có ác nhân trị" .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top