29
Bấm tay mà tính thì Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử sống ở Thực Vi Thiên cũng được nửa tháng. Trong nửa tháng này, có hai chuyện náo nhiệt nhất xảy ra ở huyện Phương Lâm.
Thứ nhất, điếm mới của Thực Vi Thiên khai trương, lẩu tự chọn được quần chúng hoan nghênh vô cùng nhiệt tình, hơn nữa làm người ta kinh ngạc là việc buôn bán ở chổ cũ của Thực Vi Thiên cư nhiên không có hạ xuống; Thứ hai, nhị tiểu thư Lục gia đại náo Khâu gia, bị Khâu gia thả chó dữ đuổi ra khỏi cửa chính, sau lại bị gả cho đồ tể làm chi thứ hai.
Nhân vật trong hai sự kiện này đều là họ Lục, thế nhưng thanh danh lại khác xa nhau.
Ngoài ra, kẻ từng có ý đồ câu dẫn Lục Thanh; tiểu nha hoàn Xuân Hoa; cũng cùng Lục San San bị gả vào nhà của đồ tể, ở đây cuộc nàng phải làm việc lâu dài. Hiện tại nàng không có thời gian trang điểm, mỗi ngày giao tiếp cùng thị heo chết, cả người đều là một cỗ mùi thịt tanh, cũng không biết còn có thể gả ra ngoài hay không.
Kết cục của hai người này là như thế nào, Lục Thanh cũng đều biết đến, bất quá hắn lại không có cảm giác hãnh diện như dự kiến của mình, hắn chỉ thực bình thản tiếp nhận sự thật này. Hiện tại, mỗi ngày hắn trừ bỏ phải xử lý huyện sinh ý thì thời gian còn lại, hắn đều dành cho Tiểu Ngốc Tử, thậm chí dạy Tiểu Ngốc Tử viết chữ.
Dạy một hài tử có trí lực bẩm sinh bị thiếu hụt cần kiên nhẫn thật lớn và thời gian thật dài, nhưng mà Lục Thanh lại không nhanh không chậm, một lần lại một lần, không hề cảm thấy chán ghét.
"Bảo Bảo ngươi xem, đây là tên của chúng ta." Lục Thanh đề bút, viết xuống tên của hai người, sau đó ôm eo Tiểu Ngốc Tử, ôn nhu mà chỉ cho y thấy.
Một bên dạy Tiểu Ngốc Tử viết chữ, một bên chiếm tiện nghi, Lục Thanh cảm giác ngày tháng trôi qua như vậy thật sự là thoải mái, hắn thích nhất khi Tiểu Ngốc Tử dùng ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê nhìn chính mình, mỗi một lần, đều khiến hắn hận không thể hung hăng mà hôn lên phiến môi mềm mại kia. Đương nhiên, hắn cũng đích xác làm như vậy ...
Tiểu Ngốc Tử được Lục Thanh chỉ bảo nhiều ngày như vậy, sẽ viết vài chữ, khi Lục Thanh buông bút lông liền muốn tự mình viết thử. Nhưng mặc kệ Tiểu Ngốc Tử nghiêm túc chăm chú như thế nào thì những gì y viết ra đều là oai thất xoay bát, căn bản là nhìn không ra hình dạng gì. Tuy rằng Tiểu Ngốc Tử thực nhu thuận, thế nhưng sau khi ba lượt thất bại liên tục, cũng nhịn không được mà bực mình ném bút.
Y ngồi trong ngực Lục Thanh, banh khuôn mặt nhỏ nhắn, thực phát sầu nói:"Phu quân, ta có phải thật là ngốc tử hay không a?"
Y cảm giác chính mình thật ngốc, rõ ràng là Lục Thanh có thể dễ dàng mà viết ra vài chữ, nhưng vô luận y cố gắng như thế nào đều không viết ra được. Từ nhỏ, Tiểu Ngốc Tử đã sinh hoạt vô ưu vô lự, tuy rằng trí nhớ của y không tốt lắm, thế nhưng y nhớ rõ mới trước đây có người ở trước mặt nói y là ngốc tử, sau đó y hỏi mẫu thân ngốc tử là có ý gì, mẫu thân vốn thực ôn nhu liền khóc, khóc thực thương tâm thực thương tâm......
Rất nhiều chuyện đều bị y chậm rãi quên đi, nhưng hình ảnh mẫu thân khóc lại cứ ở mãi trong đầu y không đi, sau này mẫu thân nói với y rằng, Bảo Bảo không phải ngốc tử, Bảo Bảo là hài tử đáng yêu nhất trên đời này. Nhưng hiện tại y cảm giác mẫu thân nói không đúng, y thật là ngốc tử.
Nghe được Tiểu Ngốc Tử nói, Lục Thanh liền giống như mẫu thân lúc đó, ôm lấy y ôn nhu nói:"Bảo Bảo không phải ngốc tử, là nương tử mà phu quân thích nhất."
Tiểu Ngốc Tử vẫn có chút nghi hoặc, vì sao mẫu thân cùng Lục Thanh nói không giống nhau, thế nhưng nếu hai người mà y thích nhất trên thế giới này đều nói y không phải ngốc tử, như vậy y chắc không là ngốc tử đi!
Sauk hi có được kết luận, Tiểu Ngốc Tử lại hỏi:"Phu quân, nương tử là cái gì?"
Lục Thanh trầm mặc một giây, rồi sau đó mới tìm kiếm một ách giải thích dễ dàng nhất nói cho Tiểu Ngốc Tử:" Mẫu thân của Bảo Bảo, chính là nương tử của phụ thân đại nhân."
Lục Thanh rất tò mò muốn nhìn xem Tiểu Ngốc Tử sẽ có phản ứng gì, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, y lại là không hề phản ứng. Tiểu Ngốc Tử chỉ lạc lạc mà cười hai tiếng, sau đó chạy ra ngoài tìm Bạch Hổ chơi. Lục Thanh lắc lắc đầu cười khổ, cảm giác con đường của mình thật sự là còn rất xa a......
Tiểu Ngốc Tử đi, Lục Thanh liền chuyên tâm bắt đầu tính sổ.
Mấy ngày qua Thực Vi Thiên kiếm không thiếu tiền, bất quá Lục Thanh tính toán trước cầm ra hai trăm lượng bạc đưa cho Tần Hải. Trải qua thời gian dài sống chung như vậy, thành kiến của hắn đối với Tần Hải cũng đã sớm tiêu thất, theo lý giải của hắn, Tần Hải làm người phi thường có cốt khí, hai trăm lượng bạc đối phương vốn tính toán không dùng, lại đem ra cấp Lục Thanh làm vốn buôn bán. Nói theo sự thật thì Lục Thanh có thể được Thực Vi Thiên đã là vô cùng may mắn, lại đi lấy hai trăm lượng bạc của lão nhân gia nữa thì quả thật không ổn.
Hai trăm lượng bạc không xem như số lượng nhỏ, sau khi trả cho Tần Hải, hắn liền có thể an tâm tích cóp tiền mua nhà mới. Vô luận là ở cổ đại hay hiện đại, nhà ở đều rất trọng yếu, bất quá ở thời đại này, giá nhà chưa biến thái, cho nên có được một bộ tiểu trạch viện thuộc về chính mình cũng không phải rất khó. Lục Thanh không muốn loại tòa nhà lớn, vì tòa nhà như vậy phải có rất nhiều người ở thì mới có chút nhân khí, có lẽ đợi đến khi Tiểu Ngốc Tử sinh cho hắn vài hài tử thì hắn mới có thể suy xét đến chuyện này.
Được rồi, hiện tại nghĩ đến chuyện sinh hài tử thật sự là quá sớm, hiện tại hắn có thể ăn được hay không cũng là một vấn đề.
Lục Thanh đem ngân lượng đếm xong, để vào hà bao, tính toán vào lúc ăn cơm trưa sẽ trực tiếp đưa cho Tần Hải.
Tuy rằng mười hai giờ trưa là thời gian ăn cơm trưa tốt nhất, thế nhưng thân là người làm nghề ẩm thực, hiển nhiên không thể ăn cơm đúng vào giờ này. Đợi đến một canh giờ sau, khi những khách nhân đều ăn uống no đủ, bọn tiểu nhị mới có thể thay ca ăn cơm nghỉ ngơi.
Hiện tại Thực Vi Thiên thật sự là rất phát hỏa, bình thường bọn tiểu nhị sẽ bận từ giữa trưa đến buổi tối lúc đóng cửa, chỉ có thời gian sáng sớm là thanh nhàn một chút, thế nhưng bọn họ lại phải hỗ trợ chuẩn bị rửa rau. Nhưng mà sinh hoạt như vậy lại dễ chịu hơn nhiều so với những ngày nhàn rỗi trước kia, người ta có chuyện để có thể phấn đấu, khí thể toàn thân đều không giống trước kia. Huống chi trả giá liền có hồi báo, mỗi tháng số tiền mà bọn tiểu nhị ở Thực Vi Thiên lĩnh cơ hồ tương đương với số tiền mà bọn họ lĩnh trong một năm trước đây. Những tiểu nhị này cũng từng làm trong những tửu lâu khác, cho nên bọn họ biết ở Thực Vi Thiên tốt như thế nào. Nhất là những người đã từng làm việc trong tửu lâu của Lục gia, đã từng lãnh hội những chiêu thức bóc lột của Lục viên ngoại cùng nhi tử của hắn là Lục Nguyên, khi làm việc cho Lục Thanh, những hỏa kế này quả thực cảm động rơi lệ đầy mặt.
Sau khi làm xong đồ ăn, liền có một hỏa kế ân cần đến gõ cửa phòng Lục Thanh, nhắc nhở hắn ăn cơm.
"Chưởng quầy, đến giờ ăn cơm."
"Biết, các ngươi ăn trước, ta liền đến sau." Lục Thanh lên tiếng, khép sổ sách trong tay lại, tính toán đi tìm Tiểu Ngốc Tử về.
Hỏa kế kia thông tri cho Lục Thanh xong liền rời đi, Lục Thanh tìm khắp nơi ở phía sau viện nửa ngày cũng không thấy Tiểu Ngốc Tử cùng lão hổ ngu xuẩn chỉ biết ăn đến tròn vo kia, cuối cùng hắn bất đắc dĩ phát hiện hai kẻ ham ăn kia đã nghiêm chỉnh ngồi ở trên bàn cơm gặm lấy gặm để.
"Chưởng quầy, bộ dạng con mèo này hình như quá lớn thì phải, hơn nữa còn ăn rất nhiều a!" Tiểu nhị nhìn cái dáng tròn vo kia, cảm khái nói.
Lục Thanh lấy tay thuận thuận long trên người mễ mễ, có chút bất đắc dĩ nói:"Đúng vậy, loại mèo này có thể là từ phiên bang truyền vào đi......"
Mắt thấy thân hình mễ mễ càng ngày càng lớn, Lục Thanh còn tưởng rằng thân phận lão hổ của nó nên sớm đã bị phơi bài, ai biết đến bây giờ còn không có bị mọi người phát hiện. Cũng không phải không ai hoài nghi, chẳng qua mễ mễ tuy rằng sức ăn rất lớn, thế nhưng lại là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn được, điều này làm cho mọi người không thể nào tin tưởng nó là một lão hổ chính thống. Ngoài ra Lục Thanh còn buồn bực là, hắn vốn mỗi ngày đều cho lão hổ béo ngốc này uống linh dịch, mục đích là muốn xem nó có thể tiến hóa ra công năng nói chuyện hay không, kết quả mễ mễ thật là tiến hóa, chẳng qua phương hướng tiến hóa có chút quỷ dị –
"Miêu ô ~"
Bạch Hổ được Lục Thanh thuận mao, cảm thấy rất là vui vẻ, phát ra tiếng kêu vừa lòng. Tuy rằng thanh âm có chút thô, thế nhưng thật là miêu mà không phải rống, đôi khi Lục Thanh cũng sẽ hoài nghi, kỳ thật vật này chắc là một con mèo lớn một chút đi!
"Ăn ngon!"
Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy Lục Thanh đi tới, gắp cho Lục Thanh một đũa thịt, Lục Thanh vừa ăn vừa cảm khái, cưng tiểu tức phụ nhi này quả thật không uổng phí.
Thời gian ăn cơm trưa thường rất ngắn ngủi, bởi vì trong điếm còn có khách nhân không ngừng đến, cho nên bọn họ phải gấp rút một chút.
Ăn đến một nửa, Tần Hải trở lại, phía sau còn đi theo một người ăn mặc rách rưới, mặt cũng là bẩn hồ hồ thấy không rõ ngũ quan. Lục Thanh buông đũa, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Đây là?"
"Người này bị đói choáng trước cửa tiệm, ta mang hắn về để cho hắn miếng cơm ăn." Tần Hải giải thích.
"Vậy thì liền ngồi xuống đi."
Lục Thanh cũng không có hỏi nhiều, dù sao người là do Tần Hải mang về, chỉ cần hành vi của người này không thực quá phận, hắn cũng sẽ không quản quá nhiều. Hắn không có tâm tư thánh mẫu gì, nhưng tuyệt đối không phải là người thấy chết mà không cứu, đương nhiên, hết thảy đều là trong trường hợp không tổn hại đến ích lợi của chính mình mới được.
Người nọ thật sự là bị đói đến hôn mê, ngay cả nói chuyện cũng đều nói không rõ lắm, chỉ có thể liên tiếp nhét thức ăn vào miệng. Đợi đến khi người này rốt cuộc ăn uống no đủ, trên bàn cũng chỉ còn lại Lục Thanh, Tần Hải và Tiểu Ngốc Tử. Khi hắn ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm tạ với Lục Thanh, khóe mắt lại nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử đang vui vẻ ăn cơm.
"Oành" một tiếng. Người mà bọn họ chưa từng gặp mặt này lại quỳ thẳng tắp trên mặt đất, miệng còn lải nhải nhắc:"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia......"
Sắc mặt Lục Thanh nhất thời thay đổi.
Tiểu thiếu gia trong miệng người này rõ rệt là chỉ Tiểu Ngốc Tử của hắn. Lục Thanh rất sớm liền biết, gia đình Tiểu Ngốc Tử có thể là một loại đại phú đại quý, sủng ái Tiểu Ngốc Tử như châu như bảo. Hắn cũng từng tưởng tượng qua có một ngày người nhà Tiểu Ngốc Tử sẽ tìm được đến huyện Phương Lâm xa xôi này, buộc hắn giao ra Tiểu Ngốc Tử, chỉ là hắn không hề nghĩ đến, một ngày này sẽ đến nhanh như vậy......
Bất quá tình hình hiện tại hiển nhiên còn không có phát triển đến một bước xấu nhất kia, cho dù là đến bước kia, Lục Thanh cũng sẽ giữ chặt tay Tiểu Ngốc Tử, tuyệt không buông ra. Hắn tân tân khổ khổ dưỡng tức phụ nhi lâu như vậy, như thế nào có thể dễ dàng buông tay như vậy!
Lục Thanh thấy Tiểu Ngốc Tử hoàn toàn thất thần, mạc danh kỳ diệu mà nhìn chính mình, liền hiểu rõ rằng Tiểu Ngốc Tử căn bản là không nhớ rõ người trước mắt này. Hắn rất lãnh tĩnh nói với Tiểu Ngốc Tử:
"Bảo Bảo mang mễ mễ đi chơi trước đi, trong chốc lát ta sẽ đi tìm ngươi."
Tiểu Ngốc Tử không rõ tình hình, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ôm mễ mễ đã rất lớn rời khỏi bàn ăn. Người đang quỳ trên mặt đất vừa thấy Tiểu Ngốc Tử muốn đi, lập tức nóng nảy, muốn đứng lên ngăn cản Tiểu Ngốc Tử rời đi, lại bị Tần Hải chặn lại.
"Các ngươi buông ta ra, ta muốn gặp tiểu thiếu gia của ta!"
Nghe được tiếng gào mười phần trung khí này, Lục Thanh thật sự hối hận vừa rồi cho đối phương ăn nhiều cơm như vậy. Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại có ý vô tình liếc nhìn Tần Hải, nếu không lắm chuyện thì hiện tại không có phiền toái này rồi. Thế nhưng chuyện trong nhà Tiểu Ngốc Tử nhất địng phải được giải quyết, thay vì trốn tránh, không bằng sớm tiếp nhận. Lục Thanh chậm rì rì nói:
"Nơi này không có tiểu thiếu gia của ngươi, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là nói thật hết mọi chuyện cho ta biết; Một cái khác chính là ói ra hết những gì ngươi mới ăn, sau đó đói chết ngay tại cửa."
"A phi! ngươi cho rằng ngươi là ai a!" Tính tình của người này hiển nhiên rất là táo bạo, căn bản không muốn trả lời vấn đề của Lục Thanh, hắn từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, chỉ cao khí ngang nói:"Ngươi tốt nhất lập tức giao tiểu thiếu gia ra, bằng không chờ ta bẩm báo lão gia, điếm nhỏ này của các ngươi lập tức sẽ bị san bằng."
Ba –
Tần Hải đánh hắn một bàn tay, phẫn nộ nói:"Ngươi là thứ gì, đừng quên nếu không nhờ tiểu điếm này, ngươi đã sớm chết đói!"
Cũng không trách hắn phẫn nộ, thật sự là khi Tần Hải nhìn thấy người đói choáng như vậy liền thấy đối phương đáng thương, không đành lòng để hắn chết thảm đầu đường mới mang hắn theo trở về, vốn tính toán tìm việc gì đó trong điếm cho hắn làm xem như là cứu một mạng người, ai ngờ đây lại là một con sói, vừa tỉnh táo lại liền dám cắn người, lại không đem Thực Vi Thiên để vào mắt, lòng tốt bị phản bội, Tần Hải làm sao có thể nhẫn!
"Ngươi cư nhiên dám đánh ta?" Người nọ tựa hồ có chút khó có thể tin tưởng, hắn dừng một chút, đột nhiên cười nói:"Tính, ta không so đo với một người già như ngươi, vừa rồi ta ăn một bữa cơm của các ngươi, hiện tại ngươi đánh ta một bàn tay, chúng ta xem như huề nhau, chờ sau khi ta phát đạt thì ngươi không được vơ vét tài sản của ta."
Trải qua sự tình vừa rồi, Tần Hải có chút xem thường nhân phẩm của người này, lập tức trào phúng hắn:" Người như người thế còn có thể phát đạt, vậy thiên hạ không phải đều rối loạn rồi sao, ta coi như chính mình là uy một con chó."
"Ngươi! ngươi nói ai là chó!" Người đó tức giận giơ chân, hận không thể chỉ vào mũi Tần Hải mà mắng.
Tần Hải hừ lạnh một tiếng:"Nói ngươi, ngươi có ý kiến?"
Mắt thấy tình thế càng ngày càng ác liệt, Lục Thanh không mở miệng không được nói:
"Hảo, đừng ồn nữa, ta biết ngươi muốn mang hắn đi, nhưng đây là chuyện không có khả năng, cho nên nếu ngươi không nghĩ đói chết, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở lại chỗ này."
Người này không thể cho đi, nếu hắn ly khai, rất có khả năng lập tức sẽ mật báo.
Thực lực hiện tại của Lục Thanh tại huyện Phương Lâm xem như không sai, nhưng ra khỏi huyện Phương Lâm này, thật sự không xem là cái gì ......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top