Chương 4
Chương 4
Hôm nay là ngày thứ bảy Hạ Dung gả tới, lúc y thức dậy phát hiện tướng công còn chưa thức giấc, Hạ Dung nhẹ nhàng đem cánh tay Thẩm Tương Ngôn ôm eo y dời đi một chút. Đây đúng là thói quen này của tướng công, mỗi lần đều phải ôm y mới ngủ, buổi tối nếu như y vươn mình tránh thoát, thì dù tướng công đang ngủ cũng sẽ đưa tay ôm y về lại.
Cứ như vậy mấy ngày, y mới từ từ quen được tướng công ôm ấp, có thể là do ngủ trong ngực tướng công rất ngon ngọt. Nhưng mà mỗi sáng lúc y tỉnh dậy thì tướng công đã thức giấc rồi, hôm nay thật khó khăn y mới dậy sớm hơn một lát, nhìn cánh mũi tướng công rung động theo hô hấp lúc ngủ, Hạ Dung đùa dai vươn một tay nắm chặt lấy mũi tướng công. Mấy ngày ở chung với nhau này Hạ Dung cũng gần như hiểu rõ người mà y được gả đến, đối với y vô cùng ôn nhu cưng chiều. Điều này làm cho lá gan của người từ nhỏ sống ở Hạ gia không có cảm giác tồn tại như y chậm rãi lớn lên, được rồi, những trò này của y trước mắt Thẩm Tương Ngôn chỉ là mấy trò nghịch ngợm nhỏ thôi.
Thẩm Tương Ngôn ở trong mộng cảm thấy khó thở, khi tỉnh táo lại cảm thấy có một cái tay nhỏ nắm chặt mũi của mình. Nhưng mà hắn cũng vui vẻ phối hợp với trò đùa dai của Hạ Dung mà làm ra một bộ dáng rất khó chịu do thở không được, khiến Hạ Dung buông tay ngừng đùa.
"Dung Nhi này sáng sớm là muốn mưu sát tướng công sao? Hả?" cổ họng lúc thức giấc còn mang theo thanh âm khàn khàn gợi cảm.
Hạ Dung đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn bộ dáng chính là ta đang giả chết ngươi có thể bắt ta làm gì, Thẩm Tương Ngôn bị kẻ cầm đầu đùa dai này chọc không làm gì được, hắn quả thật không thể bắt y làm gì cả. Nhưng mà không dạy dỗ thỏ nhỏ này được, thì sau này không có ngày yên ổn. Thẩm Tương Ngôn nhấc lên khuôn mặt nhỏ của tiểu phu lang nhà hắn, nhìn bộ dáng y ngượng ngùng do làm chuyện xấu bị bắt, đột nhiên rất muốn hôn y, hắn cũng thành thật theo ý muốn hôn lên bờ môi mềm mại kia.
Hạ Dung bị đột nhiên bị hôn liền sợ hết hồn, đôi mắt mèo trợn tròn, nhưng y còn chưa kịp phản ứng, liền bị đầu lưỡi trơn trượt luồn vào làm thất thần, Thẩm Tương Ngôn một bên mút lấy đôi môi mềm mại của đối phương, một bên nhẹ giọng động viên "Bảo bối, đừng sợ, nhắm mắt lại."
Tuy đây cũng là lần đầu Thẩm Tương Ngôn hôn, nhưng chuyện này chính là thiên phú dị bẩm khó giải thích được của mà nam nhân. Một tay giữ lấy ót của tiểu phu lang, tay còn lại thì vươn ra ôm cái eo thon, miệng cũng không ngừng lại, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng đối phương từng chút một, vị ngọt nhàn nhạt xen lẫn mùi sũa khiến cho Thẩm Tương Ngôn rung động, này là mùi sữa bò do hắn tìm cho bồi bổ thân thể. Rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, kéo lại cái lưỡi muốn trốn, khẽ liếm trêu chọc, Thẩm Tương Ngôn hôn chẳng ôn nhu như hắn luôn thể hiện trước mặt Hạ Dung, mà đâu lưỡi tràn đầy dục vọng chiếm hữu dục vọng. Cảm giác người trong ngực vì nụ hôn này mà mất khí lực, cánh tay Thẩm Tương Ngôn ôm trên eo Hạ Dung liền thu lại mấy phần sức lực, từ từ đẩy sâu nụ hôn hơn, mãi đến tận khi Hạ Dung không hít thở được mà đỏ bừng khuôn mặt nhỏ hắn mới chịu buông y ra.
Thật vất vả mới được thả ra, Hạ Dung liền thở hồng hộc, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt mèo cũng vì vừa hôn mà mơ màng. "Lần sau tướng công hôn ngươi, phải nhớ hô hấp biết không." Thẩm Tương Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Dung, cũng không đành lòng đùa hắn tiếp. Nhìn Hạ Dung bị hôn làm mơ mơ màng màng, trong lòng hắn vừa yêu thích cũng vừa đau lòng, liền kéo Hạ Dung vào trong lồng ngực, nhẹ giọng động viên, "Xấu hổ sao? Cùng tướng công mà còn xấu hổ sao, ngoan, sau này chuyện như vầy còn gặp nhiều nữa..." Bị lời nói ôn nhu của Thẩm Tương Ngôn dụ dỗ, Hạ Dung từ thẹn thùng dần trở thành tức giận, ở trong ngực tướng công run giọng hô "Tướng công."
Sau khi hai người bình tĩnh lại, Thẩm Tương Ngôn đứng lên cầm lấy quần áo để ở bên cạnh hầu hạ tiểu phu lang thay đồ, Hạ Dung cũng ngoan ngoãn vô cùng, bảo giơ tay liền giơ tay, bảo đứng dậy liền đứng dậy, Thẩm Tương Ngôn hài lòng chưng diện cho Hạ Dung.
——————————
Mấy ngày nay việc làm ăn của Hương Tự Lai vô cùng tốt, nhưng chỉ dựa vào một mình Thẩm Tương Ngôn chế hương, cho dù là có Hạ Dung làm trợ thủ cho hắn cũng dần cung không đủ cầu. Thứ nhất là vì hương là do Thẩm Tương Ngôn điều chế, có mùi hương thuần nhất, mùi hương giữ được lâu, phương pháp điều chế đặc biệt. Thứ hai chính là do Hương Tự Lai ra giá theo cách đóng gói hương, hương hoàn và hương bánh đựng trong hộp gỗ chạm trổ hoa văn có giá là một lượng bạc, hộp bạc chạm trổ hoa văn có giá là năm lượng bạc, nước hoa đựng trong bình sứ trắng có giá tận hai mươi lượng cũng cung không đủ cầu.
Từ xưa đến nay kiếm tiền của nữ nhân là dễ nhất, hơn nữa mấy thứ này chính là càng lan truyền càng nổi tiếng, những nữ nhân và song nhi gọi là dòng dõi lại càng không muốn ai chiếm được tiện nghi hơn mình, dù giá có đắt thì cũng tranh nhau mà mua.
Thẩm Tương Ngôn tạm thời cũng chưa cần mời người nhanh chóng đưa ra ý tưởng mới, ngược lại sau ba ngày khai trương bán hạ giá liền bắt đầu cung cấp hàng giới hạn. Hắn tin tưởng những người mua được nước hoa chắc chắn sẽ lấy ra dùng, thời điểm đó người không mua được dần tăng lên, bảng hiệu Hương Tự Lai mới có thể càng được biết đến, đây là một hình thức tiêu thụ đói bụng được rất nhiều người ở hiện đại biết đến.
Tối hôm qua Thẩm An đã đem thu nhậpcủa mấy ngày khai trương này đưa tới, tổng cộng là năm trăm lượng, trong đó chủ yếu là mười sáu bình nước hoa bán được tổng cộng 320 lượng chiếm nhiều nhất, điều chế hương là công việc kiếm lãi lớn, trừ đi tiền nguyên liệu hắn lợi nhuận được tám phần mười. Cầm được tiền Thẩm Tương Ngôn cũng được tiếp thêm chút sức lực, hắn muốn mua một thiếp thân để hầu hạ tiểu phu lang nhà hắn trước, khoảng thời gian này hắn đang bận chế hương, chuyện nhà trong nhà hầu hết đều là do Hạ Dung làm, thỉnh thoảng hắn cũng giúp đỡ, nhưng mỗi lần như vậy đều bị tiểu phu lang ghét bỏ nói hắn càng giúp càng bận..., huống hồ mua về một hai thiếp thân hầu hạ thì nếu hắn đi ra ngoài một chuyến, có để tiểu phu lang ở nhà thì hắn cũng có thể an tâm không ít.
Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung đi tới chỗ quan nha, nói yêu cầu của mình xong, người của quan nha liền dẫn ra hơn hai mươi nha đầu cùng song nhi mười một mười hai tuổi tới, nhìn tất cả xếp thành mấy hàng, dù sao cũng là mua người cho Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn liền để Hạ Dung tự mình chọn hai người.
Cuối cùng Hạ Dung đứng trước mặt một đôi song nhi, đôi song nhi mặt mũi không tệ, hiếm thấy chính là hai người này lớn lên giống nhau như đúc, có thể đây là lần đầu tiên Hạ Dung gặp được hai nguời giống nhau như vậy, liền lôi kéo tay áo Thẩm Tương Ngôn, còn dùng đôi mắt to đen long lanh nho đen nhìn hắn, Thẩm Tương Ngôn hiểu ý hỏi "Dung Nhi là muốn hai người này?"
Thấy Hạ Dung gật đầu, Thẩm Tương Ngôn liền thay Hạ Dung hỏi vài câu kiểu như "Tên là gì, bao nhiêu tuổi, có đồng ý đi với bọn hắn hay không."
Hai cái song nhi liếc nhìn nhau một cái, đều kích động nhanh chóng nói đồng ý, người nhìn có vẻ lớn hơn liền hành lễ trả lời, "Ta gọi là Hà Hân, đây là đệ đệ ta gọi là Hà Miêu, hai chúng ta đều mười một tuổi." Hai người bọn họ nhìn tình huống, nếu bỏ qua cơ hội lần này rất có thể sẽ bị bán đến thanh lâu, dù sao sinh đôi có tướng mạo giống nhau vẫn rất hấp dẫn người khác, nếu vậy thì hai người họ liền thảm. Hiện tại hai phu phu này lại muốn mua bọn họ, bọn họ tự nhiên là đồng ý, trước đây cũng có người nói muốn mua bọn họ, nhưng nghe giá cả đều chuyển qua mua người khác.
Bình thường một song nhi lớn như vậy cũng chỉ bán khoảng năm lượng bạc, hai người bọn họ gộp lại lại muốn đến hai mươi lăm lượng, Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng không nói gì, rất thoải mái mà trả tiền, chỉ cần Dung Nhi thích là được. Hai song nhi này thấy Thẩm Tương Ngôn chịu bỏ thật nhiều tiền mua bọn họ, vội vàng làm đại lễ cảm tạ đại ân với hai người Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn kéo Hạ Dung nhận lễ của hai người, sau khi nhận người liền bảo chỉ cần hầu hạ tốt chính quân thì chính là báo đáp.
Trước khi rời đi Thẩm Tương Ngôn đưa cho người quan nha năm mươi đồng tiền, nhỡ gã giúp để ý trên trấn có bán nhà nào xinh đẹp chút hay không, bọn hắn bây giờ đang ở trong nhị tiến tiểu viện cũng không ổn cho lắm, vẫn có chút nhỏ, huống hồ trong tay Thẩm Tương Ngôn có tiền nên nếu có nhà thích hợp hắn liền cân nhắc dọn đến.
-----Hết chương 4-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top