Chương 4: Khởi sinh (4)

Tác giả: Mụ mị / Narcissus Olynthus.

Suy đi tính lại cuối cùng mười ba phong chủ cùng chưởng môn cũng phải chấp nhận cách giải quyết này, đồng thời chưởng môn vẫn không quên căn dặn Mộ Từ Liên một số chuyện.

Phong Kiêu: "Tạm thời cứ như vậy đã nếu sau này có chuyện gì thì đệ phải nói cho chúng ta biết, đừng cố dấu trong lòng, còn nữa đệ không hay dẫn dắt tiểu bối nên đừng miễn cưỡng quá, ta thấy vẫn nên nhận vào phong thôi chứ không nhất thiết phải là đệ tử chân truyền."

Mộ Từ Liên lại nói: "Đệ có thể lo liệu ổn thỏa mà, huynh đừng lo lắng quá..." Làm đệ tử chân truyền mới dễ kiểm soát nam chính để hoàn thành nhiệm vụ chứ.

Bấy giờ Mộ Từ Liên mới quay lại nhìn vị mĩ thiếu niên đang đứng ngoan ngoãn chờ phía xa kia.

Ngũ quan còn non nớt nhưng không khó để nhận ra đường nét nam tính rắn rỏi đang nảy nở không ngừng trên đó, dám khẳng định chỉ vài năm nữa thôi thì sẽ trổ mã thành một khuôn mặt đẹp như tượng tạc, anh khí ngời ngời khiến bao thiếu nữ say đắm.

Mộ Từ Liên càng nhìn càng ưng, cảm thán không hổ là nam chính tiểu thuyết sảng văn, cái dao diện này thực con mẹ nó tuyệt cú mèo, hắn lặng lẽ dơ một like cho tác giả, hàng thật chất lượng cao tuyệt đối không lừa người.

Nhìn lại bản thân Mộ Từu Liên liền muốn khóc, kiếp trước hay kiếp này hắn đều không có chút ngoại hình liên quan đến hai chữ "mãnh nam" này.

Đây là đả kích mà Mộ Từ Liên không thể nào chấp nhận nổi, vì vậy hắn cực kì ngưỡng mộ những con người thở ra đều là nam tính như Quân Hiên Thành.

Trong lúc Mộ Từ Liên suy nghĩ vẩn vơ thì nghi thức kính rượu bái sư đã được tiến hành, hắn xúc động khôn xiết, không ngờ bản thân còn có phúc phận lớn nhận một lạy của nam chính trước khi y hắc hóa, chỉ sợ lạy này bái xuống hắn tổn hết thọ mất.

Quân Hiên Thành lại mang trong mình tâm tư khác, y dây dưa với Mộ Từ Liên nhiều kiếp, kéo đến nghiệt quả liên miên, vậy mà lần này còn chơi lớn kết nên duyên sư đồ, mặc dù là đúng theo kế hoạch nhưng vẫn không kìm được lòng nhốn nháo không thôi.

Giây phút dâng trà, Mộ Từ Liên đón lấy nhấp một ngụm, vị đắng thấm đẫm khoang miệng, cả hai thấy trò bỗng nhìn thẳng đối phương, đều có chút hoảng hốt. 

Quân Hiên Thành biết rõ cảm giác quen thuộc khắc sâu từ trong linh hồn này vì sao lại đến nhưng Mộ Từ Liên thì không, hắn chỉ có thể mơ hồ dẫn nam chính về dưới chân núi Bạch Thiên Sơn rồi phân phó:

"Con đợi ở đây một lát sẽ có một sư tỷ tên Chỉ Nhiên đến đón, nàng là đại đệ tử chân truyền và hiện tại đang chưởng quản sự vụ trong phong nên sau này có gì không hiểu thì cứ tìm nàng, còn nữa giờ địa vị của con trong phong chỉ thua ta và Chỉ Nhiên nên sau này con cũng phải quản lí việc trong phong nên giờ tập làm quen đi, về tu luyện thì vi sư sẽ đích thân chỉ dạy sau."

Mộ Từ Liên dặn xong liền phi thân biến mất trong làn tuyết trắng xóa.

[Thông báo khẩn: Ký chủ đang nhận "cơn choáng", tình trạng xảy ra khi cảm xúc tồn đọng của nhân vật Mộ Từ Liên trong nguyên tác quá mãnh liệt, gây choáng váng toàn thân trong thời gian dài tùy theo mức độ.]

Đợi thông báo của hệ thống đến thì cả người Mộ Từ Liên đã ê ẩm hết cả, hắn không phục nói: "Lúc trước mi đã bảo là linh hồn ta đủ thích nghi hoàn toàn với nguyên chủ rồi mà, sao nửa đường lại nhảy ra cảm xúc tồn đọng chó má gì nữa."

[Bên trên vừa báo lại, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nói với ký chủ sớm nhất có thể.]

"Mẹ nó tư bản khốn nạn, để ông đây tóm được thì đừng có trách." Lời này nói ra mang theo hận ý nồng đậm mà đến cả Mộ Từ Liên cũng không hay biết.

Vốn dĩ hắn là một người rất sợ đau, ghét ốm yếu bệnh tật mà nhất là kiểu đau đầu kinh niên này, mỗi lần bị đều trở nên cáu bẳn.

Hệ thống: Ký chủ điên tiết lên thật đáng sợ.

Mộ Từ Liên lết thân tàn trên con đường mòn phủ đầy tuyết, cảnh tượng vừa tịch mịch lại khốn cùng.

Đúng như cái tên Bạch Thiên Sơn của nó, quanh năm nhiệt độ nơi đây giảm âm độ, tối đến đều là mưa tuyết trắng xóa, gió độc thổi vào như bão, xung quanh lại không có lấy một đỉnh núi lân cận, gần như bị cô lập với mười ba đỉnh còn lại. 

Thế nhưng không ai biết rằng thật ra ban đầu thời tiết ở đây không hề khắc nghiệt như vậy mà là sau khi Mộ Từ Liên chuyển vào không lâu mới trở nên tệ đi, thậm chí có đoạn thời gian bên ngoài còn đồn đại là vì hắn tâm tính thanh tịnh nên những thứ bên cạnh lâu ngày cũng không phải vật phàm, đều trở nên cao quý khó cầu. 

Tất nhiên chưởng môn và các vị phong chủ cũng đã nhiều lần ngỏ ý để Mộ Từ Liên chuyển đi chỗ khác nhưng hắn không chịu, bảo rằng dời đi dời lại rất phiềm phức, thế nên được đà người đời lại có thêm chuyện bát quái để nói, và cái tên Bạch Thiên Sơn từ đó cũng gắn liền với uy danh của Mộ Từ Liên, mặc dù tên đó còn chẳng phải do hắn đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top