Chương 35

Editor: Sa Hạ

Trước khi khởi hành từ khu mỏ của sư nương, sư tôn nói lời xin lỗi với sư nương: "Sư môn của ta cũng chỉ là môn phái nhỏ, hoang dã hẻo lánh, so ra vẫn kém hơn nơi giàu có này của nàng, ta lỗ mãng mời nàng tới làm khách, khả năng sẽ khiến cho nàng chịu ủy khuất."

Sư nương hiểu rõ.

Thật ra nàng đã sớm đồng ý tới làm khách với tư cách là trưởng lão, nàng cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tới môn phái không hề giàu có này.

Nói chung là trên dưới sư môn cũng chỉ có năm người thêm một con chó, không có của cải tích lũy, sao bọn họ có thể giàu được?

Chẳng qua thực lực của Hàn tiên tôn phi phàm, nhưng cũng không chịu nổi một kiếm tu như hắn.

Mọi người đều biết, toàn bộ tu chân giới, nếu nói giàu nhất chỉ có đan tu và luyện khí sư, tu sĩ nghèo nhất chính là kiếm tu không hề có kỹ năng kiếm tiền cùng với ngự thú sư bất cứ lúc nào cũng phải chi tiền nuôi thú.

Mà nói trùng hợp cũng trùng hợp, toàn bộ sư môn này có tới hai kiếm tu, một chức nghiệp đã xuống dốc như ngự thú sư hiện tại chiếm 1% ở tu chân giới, thật đúng là gom đủ.

Với đội hình này, môn phải có thể tích cóp được tài sản mới lạ.

Nhưng sư nương không hề để ý, dù sao nàng cũng là người sở hữu cả một khu mỏ.

Nếu đã đến làm khách ở môn phái, thì vinh nhục cùng nhau.

Chưởng môn không kiếm được tiền cũng không phải là vấn đề, đồ đệ phía dưới đều có thể tiêu tiền cũng không thành vấn đề, nàng không tin một khu mỏ còn không nuôi đủ năm người một chó.

Sư nương tự giác gánh vác trọng trách nuôi cả gia đình.

Mà lúc này, sư tôn nói với Ngu Khuyết: "Khuyết Nhi, chỗ ở của sư môn cũng hữu hạn, những chôc tốt đều được sư huynh sư tỷ con chọn rồi, Mạc cô nương là khách, chúng ta không thể bạc đãi nàng. Đợi khi về môn phái, sợ sẽ tạm thời ủy khuất con. Nhưng mà con cũng đừng lo lắng, chờ thời cơ thích hợp, vi sư sẽ tìm cho con một chỗ ở tốt."

Ngu Khuyết nghe xong, trong đầu lập tức hiện lên môn phải nhỏ hẹp cũ nát bên trong núi sâu rừng già.

Trong lúc nhất thời nàng cực kỳ đồng tình.

Quả nhiên, dù ở Tu chân giới hay hiện đại, không có tiền không được.

Không có tiền, cho dù tương lai có thể đem mấy tên đại lão Tu chân giới ra lăn lộn tới long trời lỡ đất cũng không tìm được một chỗ đàng hoàng để ở!

Thật là một bài học đẫm máu.

Tức khắc, quyết tâm kiếm tiền của Ngu Khuyết càng kiên định.

Không quan hệ, nàng tin tưởng vào bộ não thông minh của mình, nhất định có thể nhanh chóng dẫn dắt sư môn thoát khỏi bần cùng để làm giàu!

Dọn ra khỏi chỗ cũ mất mười ngày, dọn tới chỗ mới mất khoảng một tháng!

Ngu Khuyết cùng sư nương chưa từng thấy sư môn như thế nào cùng nhìn nhau một cái, trong lòng hạ quyết tâm kiếm tiền làm giàu.

Mang theo quyết tâm như vậy, các nàng liền rời đi.

.......Sau đó, haoi người đứng ở nơi cao ngất trong mây nhìn hai mươi mấy ngọn núi liên tiếp phía rước, mắt choáng váng.

Ngu Khuyết trầm mặc một lúc thật lâu, bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đối với định nghĩ 'nhỏ hẹp' có sự lý giải sai lầm hay không.

Sư nương cứng nhắc hỏi: "Ý ngài là, tòa sơn mạch trước mắt này chính là sư môn của các ngài?"

Sư tôn lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Tức khắc sư nương nhẹ thở phào một hơi.

Hù chết nàng, còn tưởng rằng......

Sau đó nàng liền nghe thấy sư tôn bình tĩnh nói: "Đương nhiên không phải, tòa sơn mạch này chỉ là một trong mười ngọn núi thuộc về chúng ta, còn mười mấy ngọn núi kia là của người khác."

Ngu Khuyết cùng sư nương nhìn theo ngón tay của sư tôn chỉ về phía núi non.

Cảnh vật hai bên núi phía đông và tây có sự khác biệt rất lớn.

Một nửa phía đông được bài trí gọn gàng ngăn nắp, mười mấy ngọn núi trật tự rành mạch, thường thường có thể nhìn thấy tu sĩ ngự kiếm tới lui, hộ trận bao phủ phía trên, nghiêm nghị mang theo sát ý.

Rõ ràng là nơi ở của một đại tông môn.

Mà phía tây.......

Nói dễ nghe là vẻ đẹp hoang dã, liếc mắt một cái cũng cảm nhận được sự hoang vắng lạnh lẽo của mười ngọn núi, rõ ràng một nửa đó căn bản không có người ở!

Sư tôn bình tĩnh nói: "Chúng ta ở nửa dãy núi bên này."

Ngu Khuyết: "......."

Nga, thì ra chỉ có một nửa, nàng còn tưởng rằng toàn bộ ở đây đều là của bọn họ, còn tốt còn tốt......Cái quỷ a!

Có ai giải thích cho nàng một chút được không, vì sao một môn phái nhỏ chỉ có vài người như bọn họ sống được hết nửa dãy núi kia không!

Ngu Khuyết với sư nương đồng thời cùng trầm mặc xuống.

Nhìn địa bàn nửa dãy núi non cao ngất trước mắt, hai người không hẹn mà cùng nghe thấy văng vẳng câu nói của sư tôn ' Sư môn chúng ta chỉ là môn phái nhỏ......"

Môn phái nhỏ.

Thật lâu......sau, sư nương cảm thấy nàng như đang mộng du: "Không phải các người nói môn phái không giàu có, ở nơi hoang vu hẻo lánh?"

Sáu người chiếm một nửa dãy núi, còn nói là không giàu sao?

Sư tôn trả lời cực kỳ chân thành: "Mạc cô nương, ta cũng không có lừa nàng, thật sự tông môn chúng ta ngoài trừ mã ngoài, những thứ khác cũng có thể xem như trắng tay."

Ngu Khuyết trầm mặc nghe sư tôn ở Versailles* lên tiếng.

*Versailles: cung điện hoàng gia Pháp

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804

Trừ mã ngoài còn lại không có gì.

Này giống hệt như tên giàu nhất thế giới nói 'Ngoại trừ tiền ta chỉ có hai bàn tay trắng', có gì khác nhau?

Ngu Khuyết bị nơi tiên cảnh tác động rồi.

Nàng trầm mặc một lát, hỏi: "Sư tôn, người nói chỗ ở sư môn có hạn, hiện tại không có chỗ nào tốt....."

Trong mười ngọn núi kia, đắp mười cái dinh thự cũng dư dả, cái này gọi là không có chỗ ở sao?

Sư tôn lại không hề biến sắc: "Đúng thật là không có chỗ ở tốt."

Hắn giơ một ngón tay chỉ về phía mười ngọn núi, bình tĩnh nói: "Hiện giờ, sư huynh sư tỷ cùng vi sư ở mỗi đỉnh núi, còn dư lại vài cái, không phải nó quá nhỏ, thì hướng cũng không tốt, thực sự không phải chỗ tốt để ở......"

"Từ từ!" Ngu Khuyết đột nhiên phát hiện.

Nàng chậm rãi đánh hơi thấy: "Cho nên ý sư tôn là sư môn chúng ta, mỗi người sở hữu được một ngọn núi."

Sư tôn nhướn mày, bộ dáng 'chẳng lẽ không nên như vậy sao'.

Đôi mắt của Ngu Khuyết chậm rãi mở to, hạnh phúc suýt chút nữa ngất đi.

Nói cách khác, nàng, Ngu Khuyết đời trước không có tiền mua một căn phòng mấy chục mét vuông, đời này trực tiếp phát triển đến mức sở hữu cả một ngọn núi?!

Sư tỷ một bên ôn nhu nói: "Tiểu sư muội, hiện tại muội không ngại chọn trước cho mình một ngọn núi muội thích."

Ngu Khuyết xoa tay: "A này...... Có thể sao?"

Sư tỷ cười nói: "Đương nhiên có thể, hơn nữa nếu mấy ngọn núi dư lại này không có cái nào muội vừa lòng, chúng ta có thể tới tông môn cách vách thương lượng một chút, có thể cùng bọn họ đổi một ngọn núi hay không, cho nên tiểu sư muội cứ việc chọn đi."

Nàng nhắc tới tông môn cách vách, Ngu Khuyết thuận miệng hỏi tiếp: "Tông môn cách vách là tông môn gì vậy?"

Cùng bọn họ chia sẻ cả một ngọn núi, thoạt nhìn quan hệ cũng chặt chẽ.

......Sau đó nàng liền nghe thấy sư tỷ dùng giọng điệu thản nhiên nói: "A, cách vách a, là Thương Hải Tông."

Ngu Khuyết: "Thì ra là Thương......."

Nàng bỗng nhiên mắc nghẹn, đôi mắt mở to.

Thương, Thương Hải Tông?

Nói cách khác, hiện tại nàng đang ở cùng đệ nhất đại tông Tu chân giới, cùng với nam nữ chủ......là hàng xóm?
.......

Tới bây giờ Ngu Khuyết mới biết được tên tông môn của mình.

Thất Niệm Tông.

Nghe nói, tổ sư khai sơn của Thất Niệm Tông, cũng chính là sư tôn của sư tôn của sư tôn của sư tôn, cũng chính là huynh đệ với tổ sư khai sơn Thương Hải Tông.

Hóa ra cả hai xuất thân là đồng môn, cùng một sư tôn, sau khi sư tôn cả hai qua đời, để lại cho bọn hắn cả ngọn núi, cũng chính là ngọn núi hiện tại.

Ý của sư tôn là muốn hai huynh đệ bọn họ đồng tâm hiệp lực khai tông lập phái, lại không nghĩ rằng trong quá trình thu nhận đồ đệ lại có những quan điểm không hợp, cuối cùng đường ai nấy đi, đem cả tòa núi phân thành hai, sư huynh chiếm một nửa để thu nhận môn đồ, cuối cùng phát triển thành Thương Hải Tông.

Mà sư đệ so với khai tông lập phái càng chú trọng nghiên cứu tu luyện, chỉ thu mấy đồ đệ, mang theo mười ngọn núi chậm rãi sinh hoạt.

Sau đó rất nhiều năm, Thương Hải Tông càng phát triển lớn mạnh, người càng ngày càng tăng, mà Thất Niệm Tông phảng phất mỗi thế hệ đều kế thừa ý chí của tổ sư khai sơn, đối với việc thu đồ đệ không có hứng thú, mười ngọn núi chưa từng đủ người.

Vì thế, Thương Hải Tông càng ngày càng đông, thế hệ trước thậm chí còn phải bỏ tiền mua vài ngọn núi của tông môn họ, mà tông môn họ thì càng ở càng rộng.

Nói cách khác, bọn họ không chỉ là hàng xóm với Thương Hải Tông, hơn nữa suy nghĩ sâu xa thì họ cũng tính là nửa đồng môn với Thương Hải Tông.

Ngu Khuyết: "......"

Trách không được lúc ở núi Thương Đãng, nam chủ gọi sư tôn là sư thúc.

Lúc này, Ngu khuyết đang đứng trên ngọn núi nhỏ mà nàng mới chọn xong, một bên nghe sư tỷ giảng giải chuyện xưa, một bên cùng mọi người thu dọn căn nhà vạn năm chưa dọn.

Đúng, không sai, Ngu Khuyết nàng ở cả một ngọn núi, trong một căn nhà tranh nhỏ.

Nàng đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía Thương Hải Tông.

Toàn bộ Thương Hải Tông đều được che đậy bởi thuật nhìn trộm, Ngu Khuyết chỉ có thể nhìn thấy những người mặc y phục đệ tử bay tới bay lui, thoạt nhìn cực kỳ bận rộn.

Sư tỷ đứng bên cạnh nàng, không chút để ý mà nói: "Cách nhiều năm như vậy Ma giới lại xuất hiện, cửa Ma giới mở ra, chỉ sợ trong khoảng thời gian này bọn họ rất bận bịu."

Ngu Khuyết tò mò hỏi: "Cửa Ma giới mở ra, đối với Tu chân giới có ảnh hưởng gì sao?"

Sư tỷ cười cười: "Một cánh cửa mở ra cũng không đủ để chống lại toàn bộ lực lượng Ma giới, nhiều nhất là trong 20 năm qua ma tu nhiều hơn một chút thôi, chẳng qua.......Bọn họ sợ là không chỉ có mỗi cửa Ma giới thôi."

Lời nói của nàng như lọt trong sương mù, Ngu Khuyết đang muốn hỏi thì tiểu sư huynh đột nhiên xuất hiện giữa hai người, bình tĩnh nói: "Sư muội, sư tôn tìm muội."

Ngu Khuyết: "A, được được."

Nàng còn chưa kịp hỏi nhiều, đi theo tiểu sư huynh rời đi.

Sư tỷ nhìn bóng dáng của bọn họ suy tư gì đó.

Một lát sau, nàng hỏi nhị sư đệ của mình: "Sư đệ, đệ có nghĩ tới thân thế của tiểu sư đệ không?"

Tiêu Chước bối rối từ trong kế hoạch của mình thoát ra, mờ mịt hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói cái gì?"

Đại sư tỷ lặp lại: "Ta nói tiểu sư đệ, đệ có nghĩ tới thân thế của tiểu sư đệ có quan hệ với Ma giới hay không."

Trước nay nàng không biết thân thế của tiểu sư đệ đến tột cùng là như thế nào, cho dù là sư tôn cũng giữ kín như bưng.

Nhưng kiếp trước, tiểu sư đệ mất tích là lúc mà cửa Ma giới lần đâu phát sinh biến cố.

Hắn mất tích nguyên một ngày, còn mình và nhị sư đệ sứt đầu mẻ trán, người của Thương Hải Tông không có liên quan tới bọn họ đột nhiên tìm tới, tông chủ Thương Hải Tông tự mình hỏi bọn hắn Yến Hành Chu ở nơi nào.

Biết được Yến Hành Chu đã mất tích, sắc mặt ông ta lúc rời đi cực kỳ khó coi.

Khi đó nàng liền suy đoán, tiểu sư đệ của bọn họ mất tích sợ là không thoát khỏi quan hệ với Ma giới.

Sau khi trọng sinh, loại suy đoán càng lúc càng sâu.

Vậy tiểu sư đệ với Ma giới......

Nàng quay đầu nhìn nhị sư đệ: "Nhị sư đệ, đệ cảm thấy sao?"

Tiêu Chước trầm tư một lát.

Trong lòng sư tỷ đột nhiên có chút chờ mong.

Sau đó nàng nhìn thấy nhị sư đệ đột nhiên nắm chặt một tay, bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, nếu tiểu sư đệ có quan hệ với Ma giới, vậy ta có thể thuận lợi làm người trung gian Ma giới được không? Đến lúc đó huynh đệ chúng ta liên thủ.....Được không! Tuyệt đối có thể!"

Thịnh Diên: "......."

Vẻ mặt nàng trống rỗng nhìn nhị sư đệ.

Đệ đang làm gì vậy sư đệ! Ý ta muốn nói là có khả năng liên quan đến bí mật hai giới, ngươi mẹ nó đang nói cái gì!

Lúc này, trong lòng Thịnh Diên có một ý niệm.

Đây tuyệt đối không phải là nhị sư đệ tối tăm, mẫn cảm, thận trọng.

Đây là người bị tiểu sư muội lây bệnh ngốc hết thuốc chữa.

Bên kia, Ngu Khuyết đi bên cạnh tiểu sư huynh xuống núi, một bên nhìn xung quanh, bộ dáng suy tư.

Yến Hành Chu nhìn nàng trong chốc lát, hỏi: "Sư muội, muội đang xem cái gì?"

Vẻ mặt của Ngu Khuyết tức khắc trở nên nghiêm túc, dáng vẻ thần bí 'ta có một bí mật muốn nói' nhìn Yến Hành Chu, thấp giọng: "Tiểu sư huynh, huynh có cảm thấy sư môn chúng ta......"

Nét mặt của tiểu sư huynh khẽ động, theo bản năng cúi người tới gần, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau đó hắn liền nghe thấy tiểu sư muội của mình nói: "Sư môn của chúng ta nhiều đất trống như vậy, rất thích hợp để trồng rau."

Yến Hành Chu: "......"

Hắn chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Rốt cuộc vì cái gì hắn cảm thấy tiểu sư muội nói điều gì đó kinh người mà không thể tiết lộ?

Đây là sự tín nhiệm đối với trí thông minh của tiểu sư muội sao?

Vì thế, mãi cho tới khi tới tĩnh thất của sư tôn, Ngu Khuyết cực kỳ khó hiểu tại sao tiểu sư huynh lại mặt lạnh sau đó.

Chẳng lẽ bởi vì tiểu sư huynh không có thói quen dùng bữa?

Vẻ mặt của Ngu Khuyết đầy nghi hoặc ngồi xuống trước mặt sư tôn, thành thành thật thật kêu: "Sư tôn."

Sư tôn nhìn nàng một cái, gật đầu.

Sau đó hắn liền nói: "Khuyết Nhi, con đã nghe qua khúc Cây cầu nước chưa?"

Ngu Khuyết không phản ứng kịp, lắp bắp nói: "Không, chưa từng nghe ạ."

Sư tôn liền mỉn cười nói: "Chưa từng nghe qua cũng tốt, đây là khúc vỡ lòng của đa số âm tu, tuy nói điệu khúc đơn giản, nhưng cũng rất có thâm ý. Năm đó trước khi viết ra khúc này là lúc thất bại khi độ kiếp, sau khi đặt bút viết xong nó, người ấy đã phá vỡ nút thắt và phi thăng."

Ngu Khuyết khô cằn cảm thán: "Oa."

Sư tôn cũng không để ý nàng đang ở trạng thái nào, chỉ nói: "Ta đàn khúc này một lần, con nói ta nghe thử con nghe được cái gì?"

Một kiếm tu như sư tôn, trực tiếp lấy ra một cây đàn cổ, ngón tay hơi hơi gảy, tiếng đàn duyên dáng chảy ra.

Ngu Khuyết tức khắc dựng lỗ tay lên cố gắng lắng nghe.

Mà nàng dường như đang tham gia một lớp giám định điện ảnh và nàng như một tân sinh viên thưởng thức tiếng đàn của lão sư, sau đó yêu cầu nêu ý nghĩa, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ dễ nghe.......Nhưng mà nghe không hiểu.

Sư tôn đàn một khúc rất nhanh đã xong.

Ngón tay của sư tôn đè lên đàn, hỏi: "Nói xem, con nghe được cái gì?"

Nàng nghe được cái gì? Nàng nghe được tiếng đàn.

Nhưng tuyệt đối không thể nói như vậy.

Ngu Khuyết vắt hết óc, tầm mắt dừng trên cây đàn, đột nhiên linh quang chợt lóe, bế tắc đã có lời giải.

Nàng ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Khúc này giai điệu du dương, âm luật hoạt bát, nhìn như vô lo vô tư, nhưng nửa đoạn trước bình tĩnh, nửa đoạn sau ngừng ngắt, để lộ sự bị phẫn khốn đốn của tác giả, lấy cảnh vui để bày tỏ nỗi buồn, giai điệu càng hay càng biểu đạt nội tâm khốn khổ của người viết!"

Lông mày của sư tôn khẽ động.

Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: "Khúc nhạc này, nửa đoạn sau không có ngừng ngắt."

Ngu Khuyết cứng đờ.

Ngay sau đó, nàng làm như không có việc gì: "Toàn bộ giai điệu đều vui tươi và du dương, lấy cảnh vui để bày tỏ nỗi buồn, biểu đạt tâm thái rộng lớn của tác giả."

Sư tôn: "Ca khúc này luôn mang giai điệu buồn."

Ngu Khuyết: "......."

Nàng bắt đầu luống cuống.

Nhưng sư tôn nhìn nàng, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu ra mà bịa: "Kia..... lấy cảnh vui để bày tỏ nỗi buồn, hay lấy bi thương để bày tỏ nỗi buồn?"

Sư tôn ấn ấn trán, thở dài một tiếng.

Hắn hỏi: "Ai dạy con điều vô nghĩa thế này?"

Ngu Khuyết xấu hổ cúi đầu.

Sư tôn xoa xoa trán, nghĩ đến trên người tiểu đồ đệ của mình cũng có bí mật, dừng một chút liền hỏi: "Khi con còn nhỏ, khúc nhạc vỡ lòng là bài nào?"

Ngu Khuyết nghĩ nghĩ, nói: "Hai con hổ."

Sư tôn: "......" Cái tên kỳ quái?

Hắn dừng một chút, nói: "Như vầy, hai thầy trò chúng ta cùng so nhạc khúc, ta gảy đoạn đầu, con phải làm theo, đặc biệt là phải hoàn toàn áp chế được khúc nhạc của ta."

Ngu Khuyết gật đầu, hít một hơi thật sâu, lấy đàn nhị ra.

Sư tôn ấn cầm: "Con chuẩn bị xong chưa?"

Ngu Khuyết nghiêm túc gật đầu.

Ngón tay của sư tôn khẽ nhúc nhích, giai điệu du dương vang lên.

Như gió xuân, như mưa phùn, liên miên không ngừng, cuồn cuộn không dứt.

Ngu Khuyết hít sâu một hơi, gảy đàn.

Một tiếng đàn sắc nhọn như nữ quỷ kêu khóc, phảng phất giống như thanh âm rên rỉ của người bệnh sâu kín phát ra.

Giai điệu của sư tôn bỗng nhiên cứng lại!

Ngu Khuyết nắm lấy cơ hội, càng ra sức kéo đàn!

Khúc nhạc sâu kín truyền khắp cả ngọn núi.

Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn núi không có một con chim.

Sau đó giai điệu của Ngu Khuyết lại biến đổi, từ quỷ khóc sói gào u oán biến thành tiếng cưa gỗ sắc nhọn chói tai.

Ngón tay của sư tôn căng thẳng, huyền cầm suýt chút nữa đứt dây!

Cũng không biết qua bao lâu, khúc nhạc rốt cuộc cũng đàn xong.

Sư tôn chưa bao giờ cảm thấy thời gian gảy một khúc nhạc lại gian nan đến vậy.

Sư tôn ấn đàn, vẻ mặt đầy hốt hoảng.

Ngu Khuyết buông đàn nhị, vẻ mặt thấp thỏm nhìn sư tôn.

Cõi lòng của nàng đầy mong chờ, hỏi: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào?"

Sư tôn trầm mặc thật lâu.

Hắn không đánh giá khúc nhạc này rốt cuộc có áp chế được khúc của hắn không, mà là đè đè cái trán, đột nhiên nói: "Khuyết Nhi, sau này con duy trì cách gảy đàn như thế này, chắc chắn sẽ không tưởng tượng được kết quả."

Ánh mắt của Ngu Khuyết sáng lên: "Vậy người cảm thấy khúc nhạc của con......."

Sư tôn dừng một chút, cẩn thận bình luận: "Không có kỹ xảo, tất cả dựa vào cảm tính."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top