Chương 31
Editor: Sa Hạ
Thời điểm Ngu Khuyết đếm tiền, hệ thống đột nhiên nhắc nhở nàng: "Giá trị hắc hóa của nam chủ nguyên tác 5%."
Ngu Khuyết nghe ngây ngốc: "Nam chủ nguyên tác là ai?"
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Là người bị bệnh trĩ kia."
Ngu Khuyết bừng tỉnh: "Nga nga Tạ Thiên Thu! Ta xém chút nữa quên mất hắn là nam chủ nguyên tác, cũng không biết hiện tại bệnh trĩ của hắn đã tốt lên chưa." Lúc này, nàng đã hoàn toàn quên mất 'bệnh trĩ' của Tạ Thiên Thu là do nàng bịa ra.
Nhớ tới người này, nàng nhịn không được mà vò đầu: "Sao đột nhiên lại hắc hóa? Hắn với nữ chủ xảy ra vấn đề gì?"
Hệ thống: "......"
Nó hoang mang nói: "Sao cô không nghĩ hắn vì cô nên mới hắc hóa?"
Ngu Khuyết khiếp sợ: "Ta cư nhiên còn có tiềm chất hồng nhan họa thủy sao? Nhưng ta cũng không phải ở trong kịch bản nữ chủ cứu rỗi sao!"
Hệ thống: "......."
Nó bình tĩnh nói: "Tốt, không có việc gì, cô tiếp tục đếm tiền đi."
Tâm thái của hệ thống đã an tường từ trong yến hội Thương Hải Tông trở lại.
Nó nghĩ từ nay về sau đại khái không cần phải lo lắng gì nữa.
Tuy thân thế của nam chủ nguyên tác bi thảm, nhưng lại là nhân vật chính trực khổ sở vì thâm cừu đại hận, chỉ duy nhất một lần trong nguyên tác hắc hóa là biết nữ chủ sớm chiều ở chung cư nhiên là con gái của kẻ thù giết chết gia tộc hắn.
Mà theo dự đoán của hệ thống, lần đó nam chủ nguyên tác hắc hóa chỉ 15% đến 20%.
Mà lần này, chỉ dựa vào thực lực của Ngu Khuyết, nam chủ chính trực hắc hóa tạch tạch một phát lên 5%.
Cái gì gọi là sắp đặt trước!
Má ơi, trước kia nó còn lo lắng ký chủ nhà mình có phải là dê trong miệng cọp, sau khi gia nhập môn phải có thể sẽ giết chết nam nữ chủ hay không, nhưng xem ra, nơi nào nói là dê vào miệng cọp. Rõ ràng trên phương diện này, nam nữ chủ không phải người một nhà là không vào cùng một nhà!
Vì thế, Ngu Khuyết vẫn hay không biết buổi yến hội của Thương Hải Tông ở xa, thanh kiếm của Tạ Thiên Thu nên nuốt hay là không.
Nàng chỉ biết ngày hôm nay bán ra thử lô đầu tiên 1000 thanh kiếm trong nháy mắt bị hết sạch, mà nàng được chia lợi nhuận khoảng chừng 8000 linh thạch!
8000 linh thạch là khái niệm gì? Nó tương đương với lợi nhuận một tháng của một gia tộc trung đẳng.
Tới người trong Dược Vương Cốc, Cốc Hữu Châm ra cửa đều có thể mang theo 5 vạn linh thạch, trên thực tế ở Tu chân giới, linh thạch thật đúng là không mất giá như vậy.
Bằng không lúc trước bọn bắt cóc trói nàng cùng với Cốc Hữu Châm lại vì cái gì mà công phu sư tử ngoạm chào giá 3 vạn linh thạch?
Ngu Khuyết được chia 8000 linh thạch, sư nương được một vạn 6000 linh thạch.
Nếu dư lại ba vạn thanh kiếm cũng có thể đủ để bán đi cho những đơn hàng.....
Vậy cũng đủ để toàn bộ gia tộc của sư nương thoát khỏi nguy cơ hoàn toàn!
Ngu Khuyết hưng phấn liền chạy tới phòng luyện khí của sư nương.
Khi nàng chạy tới, nàng nghe thấy sư nương hỏi Cốc chủ Dược Vương Cốc với vẻ mặt sầu lo: "Ta thấy trên huyền thiết lệnh của Cốc chủ bán được 1 vạn thanh kiếm trong một ngày, nhưng một ngàn thanh kiếm kia là do ta làm ngày đêm không ngừng mới làm ra được, trong vòng một ngày mà làm ra một vạn thanh kiếm thì......Cho dù kiếm co dãn, ta cũng không còn sức, không bằng Cốc chủ tìm một luyện khí sư khác?"
Cốc chủ Dược Vương Cốc an tĩnh nghe xong, thập phần bình tĩnh.
Thiên tài kinh doanh bình tĩnh đưa ra thông báo chấn động: "Những đơn đặt hàng dư kia ta không tính làm tiếp."
Ngu Khuyết cùng sư nương tức khắc nhìn qua.
Cốc chủ hơi mỉn cười: "Làm ra một ngàn thanh kiếm kia là bán cho những người thật sự muốn mua kiếm, những thanh kiếm dư lại chính là bán cho Thương Hải Tông, bọn họ chính là không muốn cho thanh kiếm này lưu thông trên thị trường, mà không phải muốn kiếm cho bản thân. Một khi đã như vậy, chúng ta có làm hay không cũng có gì khác đâu?"
Chỉ cần thanh kiếm co dãn không xuất hiện trên thị trường, như vậy xem như giao dịch đã thành công.
Ngu Khuyết nghe xong, đồng tử chấn động.
Người thông minh! Nàng hô thẳng ngài thật thông minh!
Nàng chẳng sợ bị hố tiền, cũng muốn làm đồ vật ra trước, sau đó khiến cho Thương Hải Tông không thể không mua, Cốc chủ Dược Vương Cốc thật tuyệt vời, ông ta chỉ là một con sói trắng mà thôi!
Rõ ràng nói cho ngươi chỗ ta không có kiếm, nhưng ta vẫn treo một ít đơn đặt hàng, ngươi sẽ mua những đơn đó. Nếu ngươi không mua, ngày mai liền bảo đảm Tu chân giới có một đám người sở hữu kiếm co dãn giống Thương Hải Tông.
Không có quặng sắt, không có nhân lực, không có vốn kinh doanh.
Má! So sánh với vị cốc chủ này, Ngu Khuyết thật ra cũng xem như là một thương nhân thực thụ!
Ngu Khuyết ngẩng đầu nhìn sư nương, chỉ thấy vẻ mặt nàng tràn ngập khiếp sợ.
Nhưng nàng cũng biết, lần mua bán này chỉ có Dược Vương Cốc mới quang minh chính đại hố Thương Hải Tông như vậy.
Thương Hải Tông là tông môn đệ nhất, bảy phần đan tu y tu trong thiên hạ đều xuất thân từ Dược Vương Cốc, hai tông bọn họ không hợp chẳng sợ không làm được gì ai, cho nên mới có thể sử dụng phương pháp như vậy để làm ghê tởm đối phương.
Cho dù là mấy đơn hàng mấy vạn thanh kiếm, đối với Thương Hải Tông mà nói cũng chưa tới mức đụng phải điểm mấu chốt, nhiều nhất chỉ bị ghê tởm một phen.
Nếu đổi lại là người khác hố Thương Hải Tông như vậy......A, đầu đều cho ngươi xóa sạch.
Cho nên, hiện tại bọn họ cái gì cũng không cần làm, chỉ chờ Thương Hải Tông chủ động tìm tới.
Ngu Khuyết dọn băng ghế ra ngồi chờ.
Sư nương hoảng hốt thuận tay nhận lấy hạt dưa nàng đưa tới.
Ngu Khuyết mới ăn hết một nửa hạt dưa, cốc chủ đột nhiên nói: "Đến."
Nháy mắt, Ngu Khuyết cùng sư nương đều ngừng thở, bình tĩnh nhìn qua.
Cốc chủ mở huyền thiết lệnh ra.
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc nhìn nội dung bên trên.
Cốc chủ tươi cười......Càng lúc càng lớn.
Hắn cười ha ha: "Lão già! Ông còn muốn đấu với ta!"
Thương Hải Tông mua!
Ngu Khuyết trực tiếp nhảy dựng lên ôm lấy sư nương: "Mạc tỷ tỷ! Chúng ta thành công, ha ha ha!"
Mạc Hàn Sanh bị Ngu Khuyết ôm, phảng phất giống như chưa có phản ứng lại, trong nhất thời liền sửng sốt.
Nàng bị Ngu Khuyết ôm lấy nhảy nhảy hai cái mới phản ứng lại, trì độn nói: "Thành công?"
Ngu Khuyết trực tiếp ôm lấy mặt nàng nhìn chính diện, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc.
Nàng nghiêm túc nói: "Mạc tỷ tỷ xem, có đôi khi có chút đồ vật, tỷ không muốn làm thì có thể không làm."
Ngươi có thể không làm trái bản thân, có thể không chịu vây khốn bởi gia tộc.
Ngươi không bao giờ giống trong nguyên tác, cô độc chết thảm ở một nơi không ai biết.
Mạc Hàn Sanh ngẩn người, đột nhiên cười, ngữ khí phảng phất lập tức mềm mại: "Tiểu nha đầu."
Nàng há miệng thở dốc, dường như còn muốn nói gì.
Đúng lúc này, huyền thiết lệnh bên hông nàng đột nhiên vang lên.
Mạc Hàn Sanh lấy huyền thiết lệnh ra, nhìn thoáng qua.
Sau đó vẻ mặt của nàng liền nhạt dần.
Ngu Khuyết tò mò: "Làm sao vậy?"
Mạc Hàn Sanh vỗ vỗ phía sau lưng nàng, bình tĩnh nói: "Tống gia tới."
.......Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad VoNgan804
Mà lúc này, sư tôn không chút để ý cúi đầu đánh giá kiếm của mình, đứng trên con đường duy nhất dẫn lên núi.
Phía trước có hai tu sĩ nói nửa ngày cũng không thấy hắn có phản ứng gì, nhất thời không còn kiên nhẫn: "Uy! Ngươi có phải bị điếc hay không? Ta nói ngươi dẫn Mạc cô nương tới, ngươi không nghe thấy sao?"
Hắn nói xong liền trực tiếp muốn động thủ.
Ở phía sau hai người kia, một trưởng giả mang theo một tu sĩ khác bình tĩnh nhìn một màn này, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Sư tôn giống như hoàn toàn không có phản ứng lại, không có bất kỳ động tác nào, nhưng khi người nọ duỗi tay tới, đáy mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Trước mắt mọi người, với hắn mà nói đều có thể coi là người quen.
Hắn nhớ rõ bọn họ, càng nhớ rõ kiếp trước bọn họ chết dưới kiếm của mình như thế nào, tư thái giãy giụa cầu xin.
Hắn không tự chủ được mà cầm chặt kiếm của mình.
"Dừng tay!" Một âm thanh tức giận đột nhiên truyền tới.
Tay cầm kiếm của Giang Hàn dừng lại.
Ngay sau đó, người hắn tâm tâm niệm niệm chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Các người tới chỗ của ta muốn đụng tới người của ta sao!"
Giang Hàn sửng sốt, không tự chủ mà buông lỏng kiếm ra.
Lúc này, hắn đột nhiên quay lại nhân gian.
Vì vậy, chờ tới khi Ngu Khuyết thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy sư tôn nhà mình giống như 'chim nhỏ nép vào người', rúc vào trong lòng sư nươn tương lai, rũ mắt, ngữ khí bình tĩnh mang theo chút ủy khuất, cáo trạng: "Bọn họ tới đây liền muốn động thủ, ta thậm chí không kịp thông báo cho nàng, thật sự không nói đạo lý!"
Ngu Khuyết xem tới trợn mắt há mồm.
Má ơi! Mùi trà xanh cũng quá nồng!
Nhưng dường như sư nương cũng không có cảm thấy lời này quá có mùi trà xanh, trực tiếp chống lưng: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám động tới ngươi."
Sư tôn: "Có nàng ở đây, ta đương nhiên yên tâm."
Mà giờ khắc này, lão giả kia từ đầu tới đuôi đều chưa từng mở miệng lên tiếng giống như cũng bị trà xanh lan tới, nhìn tình cảnh trước mắt một lúc, cuối cùng cũng mở miệng.
Hắn không đè cập tới chuyện vừa xảy ra, chỉ vân đạm phong khinh: "Hiều lầm, đều là hiểu lầm, hai đứa cháu của ta chẳng qua chỉ hơi lỗ mãng một tí, vị tiên quân này lại làm ầm ĩ lớn lên......"
Mạc Hàn Sanh trực tiếp cắt ngang lời hắn, lãnh đạm nói: "Có phải hiểu lầm hay không, ta phân biệt được. Chẳng qua ta cũng muốn hỏi Tống bá một chút, ngài không thông báo một tiếng mà trực tiếp chặn cửa là có ý gì?"
Biểu tình của Tống bá phai nhạt một chút, vẫn cười như cũ: "Là lão phu nóng vội, nhưng còn không phải do nhọc lòng hôn sự của hai đứa hay sao. Ngươi cùng Trác nhi đính hôn được vài năm, lại kéo dài thêm đối với ai cũng không tốt, không bằng thừa dịp năm nay, đem hôn sự làm sớm......"
Ngu Khuyết nghe thấy liền sửng sốt, cuối cùng trực tiếp bật cười.
Nàng giơ tay cắt ngang lời hắn: "Nhưng không phải ta nghe nói tên Tống thứ gì kia lúc ở núi Thương Đãng bị người ta trùm bao tải đánh gãy cái chân thứ ba rồi sao? Hắn còn có công năng tái sinh? Nhanh như vậy đã khỏe mạnh?"
Vốn dĩ Mạc Hàn Sanh đang tức giận, nghe thấy lời âm dương quái khí của Ngu Khuyết, nhất thời muốn giân mà giận không được.
Những người Tống gia mặt đỏ mặt trắng, nhìn Ngu Khuyết bằng ánh mắt không tốt.
Mạc Hàn Sanh khẽ che chắn trước mặt của Ngu Khuyết, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng lúc ta cũng muốn biết."
Thế nên kế tiếp, Ngu Khuyết cùng Mạc Hàn Sanh liền trợn mắt há mồm nghe xong tên bị đánh gãy chân thứ ba không tìm được người kết hôn tiếp theo nên mới chọn Mạc Hàn Sanh cõng nồi, người có ý chân thành muốn kết hôn với hắn.
Lần này Ngu Khuyết trực tiếp cười vang trời.
Khá lắm, gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua da mặt dày như vậy!
Người bị phế đi không tìm được nhà khác cho nên mới tìm tới sư nương, mặt mũi đâu?
Nàng trực tiếp chắn trước người sư nương, cười như không cười đánh gãy lời nói của lão già đang nói: "Lão nhân, ở chỗ ta có một câu tục ngữ, không biết ông có nghe nói qua chưa?"
Nàng cũng không đợi ông ta trả lời, nói thẳng: "Nam đức chính là hồi môn tốt nhất của nam nhân! Đồ chó kia của nhà các người không nói nam đức, tới nam nhân cũng không có, đã là không cứu, ta kiến nghị ông trực tiếp đưa vào trong cung làm thái giám, ông cảm thấy sao?"
Da thịt lão nhân run rẩy, trực tiếp rút kiếm ra: "Trẻ con......"
Ngu Khuyết không nói hai lời trực tiếp rút ra đàn nhị, lớn tiếng nói với sư nương đang trợn mắt há miệng ở phía sau: "Nói nhảm với đám người này làm gì, động thủ, đánh gãy răng hắn!"
Lão nhân cười lạnh nói: "Mạc cô nương, ngươi nghĩ cho kỹ, hiện tại hai gia tộc chúng ta....."
Lời hắn còn chưa nói xong, đột nhiên có gì đó nện thật mạnh lên mặt, mặt lão nhân lệch sang một bên, chỗ bị đập sưng tấy, quay đầu không thể tin mà nhìn Mạc Hàn Sanh.
Mạc Hàn Sanh thu hồi cây búa trong tay.
Nàng vỗ vỗ tay, chưa đã thèm: "Ta cảm thấy Ngu Khuyết nói đúng."
"Đáng gãy răng hắn!"
Trong lúc nhất thời, hai cô nương người cầm đàn nhị, người cầm thanh đao, dưới ánh mắt trợn to há miệng của lão nhân trực tiếp vọt lên.
—— đôi khi, chuyện ngươi không thích thì không cần nhẫn nại.
Mạc Hàn Sanh nghĩ, sau khi nàng quen biết Ngu Khuyết, cô nương này dạy cho nàng rất nhiều đạo lý hữu ích.
Lão nhân giận quá hóa cười, cười lạnh nói: "Không biết tự lượng sức mình......."
Nhưng mà ngay sau đó, cả người ông ta đột nhiên run lên, không thể tin được mà xoay người nhìn ra phía sau.
Giang Hàn đang đứng phía sau ông ta, một tay ấn bờ vai, làm cho ông ta hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hắn khẽ cười: "Không biết tự lượng sức mình."
Ngay sau đó, đan điền Kim Đan nằm trong người ông ta đột nhiên bị một bàn tay vô hình bóp nát!
Hốc mắt lão nhân muốn nứt ra, trực tiếp phun ra một búng máu!
Ngu Khuyết muốn đánh ông ta nhưng chưa thành, thấy ông ta ngã vào bên chân mình, vò đầu: "Ăn vạ?"
Lão nhân giãy giụa, theo bản năng nắm lấy váy của Ngu Khuyết.
Ngu Khuyết hoảng sợ, trực tiếp đập vài cái vào ông ta: "Biến thái! Một đống tuổi còn lật váy người ta!"
Lão nhân: !!!
Mạc Hàn Sanh đang chiến đấu với hai tu sĩ kia lập tức phát hiện, nàng dùng đao đánh bay hai người, tức giận nói: "Lão già còn dám quấy rối muội?!"
Nàng nhanh chóng đi qua, lại bổ thêm một đao!
Giang Hàn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn hai người một đàn một đao bổ xuống vui vẻ.
Mạc Hàn Sanh giống như buông xuống gánh nặng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng vui sướng như vậy từ nàng.
Hắn nghĩ, có lẽ đây là lúc.
Kiếp trước, toàn bộ Mạc gia đều chết trong miệng yêu thú.
Có lẽ hắn nên mượn một ít yêu thú từ đại đệ tử của mình?
Cũng không biết dùng cách chết này trên người bọn họ, bọn họ có vừa lòng hay không.
Trong đầu sư tôn đều là nghĩ cách chết cho Tống gia, còn Ngu Khuyết với Mạc Hàn Sanh cuối cùng cũng đánh đã, chừa lại cho lão gia một hơi, để cho hai tu sĩ còn khả năng hoạt động nâng lão già kia trở về.
Mạc Hàn Sanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp đá lão già qua cho hai người kia: "Nói cho gia chủ các người, cái hôn ước kia trở thành phế thải, Ngu cô nương nói không sai, tên chó kia thích hợp làm thái giám!"
Nàng thở ra một hơi, nhìn về phía Giang Hàn.
Tiên quân bạch y nhu nhược đáng thương lại vô tội, không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ tới thứ gì doạ người.
Thanh âm của Mạc Hàn Sanh cũng mềm đi hai phần: "Lão già kia không dọa đến ngài chứ."
Giang Hàn nhìn thoáng qua ông ta, nói: "Có nàng ở đây, ta không sợ."
Mà lúc này, lão già đang nhìn người bóp nát Kim Đan của mình bày ra bộ dáng vô tội, rốt cuộc không nhịn được, phun ra một búng máu, chết ngất!
Giờ khắc này, cuối cùng Ngu Khuyết cũng sinh ra một cảm giác trần ai lạc định.
Hai ngày sau đó, Ngu Khuyết vây xem sư tôn của mình bùng nổ trà xanh, đồng thời vây xem Cốc chủ Dược Vương Cốc cãi cọ với Thương Hải Tông.
Sau đó nàng liền phát hiện, không biết từ khi nào, bốn phía khu mỏ rất nhiều dã thú.
Bọn chúng giống như tăng cường số lượng trong một đêm, đêm sau liền biến mất, chỉ xuất hiện bốn phía khu mỏ trong đêm ngắn ngủi, dường như đang nghỉ chân trên đường, sau đó liền rời đi, chỉ để lại một bộ phận nhỏ chiếm cứ xung quanh.
Ngu Khuyết đoán hẳn là hiện tượng dã thú di chuyển tập thể, tuy rằng nàng không rõ vì sao chủng loại bọn chúng không hề giống nhau.
Ngày hôm sau, nàng liền nghe nói Tống gia trộm con non của bọn chúng mà bị đám yêu thú đó tập kích, Tống gia bị diệt sạch.
Khi Ngu Khuyết nghe thấy tin tức này liền sửng sốt.
Trong nguyên tác, gia tộc của sư nương cũng chết trong miệng yêu thú.
Mà hiện tại.......
Khi đó, nàng đang cùng sư tỷ tái chế quần áo mới cho Tiểu Bạch với Tiểu Cáp.
Sư tỷ nghe thấy tin tức, không chút để ý mà hỏi nàng: "Tiểu sư muội cảm thấy, cái này do yêu thú tập kích hay có người điều khiển?"
Gia tộc sư nương trong nguyên tác bị diệt tộc, nhưng không có ai truy cứu xem đó có phải là do người điều khiển hay không.
Ngu Khuyết mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: "Sao có thể do người điều khiển được?"
"Yêu thú di cư, kinh thiên nghĩa địa."
"Đó là sự kỳ diệu của thiên nhiên!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top