Chương 22
Hai ngày sau, Hà Văn Yến nhận được điện thoại từ Diêm Vệ Quốc, nghe nội dung xong còn rất kinh ngạc.
"Được rồi, anh yên tâm." Một giây sau, bà cúp điện thoại, đứng đó một lúc mới cầm túi xách, nói với Ôn Hinh đang chuẩn bị đưa Diêm Diệu Diệu đi học một câu: "Buổi tối có khách đến nhà, Vệ Quốc không có nhà nên con chiêu đãi một chút. Khoảng bảy giờ, con làm bữa tối thịnh soạn một chút. "
"Có khách ạ?" Ôn Hinh cũng không thấy phiền lòng, cô từng làm việc ở quán ăn sáng để kiếm tiền sinh hoạt ở trường trung học, nên việc chuẩn bị đồ ăn này là một việc hết sức bình thường đối với cô.
"Dì à, khách là nam hay là nữ vậy? Thích hương vị gì? Có kiêng ăn những thứ gì không?" Trước tiên phải hiểu khẩu vị của người được mời đến đã, kẻo đồ ăn không vừa miệng làm mất lòng khách.
Nhà họ Diêm cũng được coi là một nhà quân sự – chính trị cấp cao, không phải người nào cũng có thể được mời về nhà ăn cơm, nhưng nếu đã mời thì thân phận cũng có chút khác biệt, phải chiêu đãi tử tế.
Ôn Hinh ân cần chu đáo quen rồi, tính chuyên nghiệp cũng rất cao, cô có thể nghĩ ra mọi thứ mà Hà Văn Yến không nghĩ ra được, hơn nữa cô cũng không lười biếng, bình thường nhờ cô làm chút đồ ăn cô đều sảng khoái đồng ý.
Đôi mắt dài mảnh của Hà Văn Yến xuyên qua cặp kính liếc nhìn cô một cái, con gái nhà họ Ôn đến từ hôm đó đến nay luôn mang đến cho người khác một cảm giác không ngờ đến, một đứa trẻ ân cần, hiểu chuyện, dễ hài lòng và sảng khoái như vậy quả thực không giống do hai vợ chồng Ôn gia nuôi nấng.
Nhưng đây lại là sự thật, dù sao bà dì cũng là người ở trong cung, hầu hạ quý phi, cách xa rất lớn, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà dì, thông tình đạt lí, quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng quan tâm đến những chi tiết dù là nhỏ nhất trong cuộc sống.
"Có cả khách nam và nữ. Họ là chính ủy quân đội của Trạch Dương, còn có con gái của Vương tham mưu. Dì nghe nói gia đình Vương tham mưu thích ăn hải sản. Nên giữa trưa đã yêu cầu đội hậu cần gửi một ít hải sản lại đây. Con không cần làm quá long trọng. Như ngày thường là được." Bà nghĩ đến cái gì lại nói thêm: "Làm tinh xảo một chút, đừng chuẩn bị những món ăn khó coi, xếp lên bàn cũng đẹp mắt một chút." Nhờ Ôn Hinh mà thẩm mỹ của Hà Văn Yến đã được cải thiện, không có cảm giác thèm ăn nếu không nhìn thấy món ăn đẹp mắt.
"Dì đừng lo, con hứa sẽ làm dì hài lòng." Ôn Hinh tết xong tóc cho Diêm Diệu Diệu cười đáp.
Lời này không phải giả, về mặt này đúng là Ôn Hinh chưa bao giờ khiến bà thất vọng. Bà không muốn nói cho Ôn Hinh biết vị khách nữ tối hôm nay là ai, nhưng nhìn thấy cô nghe xong cũng không để trong lòng, vẻ mặt vô tâm vô phế nên Hà Văn Yến im lặng một chút thì gọi tên cô.
"Ôn Hinh."
"Dạ?"
Ôn Hinh lấy cặp đi học của Diêm Diệu Diệu và cho trà ô mai lạnh cất vào bình giữ nhiệt quân đội để Diệu Diệu giải khát. Trong lớp cô bé còn có rất nhiều đứa trẻ thích, nên mỗi ngày Diêm Diệu Diệu đều yêu cầu Ôn Hinh làm đồ uống nhiều một chút, để cô bé có thể chia sẻ cho các bạn, Ôn Hinh vui vẻ đồng ý, Diêm Trạch Dương lại cầm một cái bình thủy tinh giữ nhiệt quân đội cho cô bé. Đừng nhìn chiếc bình nhỏ nhưng dung lượng rất lớn.
Bây giờ trời đang rất nóng, từ khi Ôn Hinh đến nhà họ Diêm, hầu như ngày nào cô cũng pha trà lạnh, có nguyên liệu nào thì cô làm nguyên liệu đó, có khi là quả ô mai thì làm nước ô mai, nhưng không chỉ làm nước ô mai mà bên trong còn cho thêm một vài loại nguyên liệu dùng để điều chế mùi vị, chỉ bỏ vào bảy tám quả ô mai, đun trong một cái nồi nhỏ như vậy, vị hơi chua chua ngọt ngọt nhưng rất sảng khoái, sau khi nguội mới cho vào nồi đặt trong phòng khách.
Nhà họ Diêm đều rất thích, mọi người khi từ bên ngoài về đến nhà đều rót một ly trà lạnh lớn uống hết một hơi, đặc biệt sảng khoái để giải nhiệt, mỗi ngày đun một nồi nhỏ đều uống không còn một giọt.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Hôm nay cô nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị cùng Hà Văn Yến ra ngoài. Hà Văn Yến đi làm, cô đưa Diêm Diệu Diệu đi học, thường sẽ không đi sớm như vậy. Nhưng hôm nay trường Diêm Diệu Diệu tổ chức hoạt động, nên phải đi sớm một chút, cô nhóc này mới sáng sớm đã giục Ôn Hinh chuẩn bị nhanh lên.
Hà Văn Yến đẩy chiếc kính, ánh mắt lấp lánh sau tròng kính, Diêm Diệu Diệu không thể chờ được nữa chạy ra cửa, gọi Ôn Hinh, từ khi cô đến nhà họ Diêm, ngay cả Diêm Diệu Diệu cũng trở nên vui vẻ hơn.
Bà gọi Ôn Hinh lại, ngập ngừng nhắc nhở: "Cha mẹ con gửi con đến nhà họ Diêm, nhưng họ không chỉ để con làm bảo mẫu. Con biết mục đích của họ rồi đúng không?"
Ôn Hinh kinh ngạc, sau đó nhìn lại bà.
"Kế hoạch của con là gì?" Hà Văn Yến hỏi.
Thời đại này không có nhiều bậc cha mẹ vô lương tâm, vì con trai mà bỏ qua con gái mình quá nhiều, trong mắt mẹ Ôn, bà thấy con gái mình làm bảo mẫu trong một gia đình cao cấp như vậy, con gái không những không nên trách mắng mà còn phải cảm ơn. Rốt cuộc, không có bà thì Ôn Hinh không thể xin vào được.
Nhưng trên thực tế, Hà Văn Yến biết mục đích của cô, Diêm Vệ Quốc biết, và Diêm Trạch Dương càng biết rõ hơn.
Cô là người bị nhà họ Ôn đưa vào cho Diêm Trạch Dương trút giận, cũng chính là gia đình chính trị quân sự – Diêm gia, có kỷ luật và nguyên tắc, Diêm Trạch Dương trước nay luôn là một người kiêu ngạo và luôn coi thường những hành vi thấp hèn này.
Nếu đổi thành một gia tộc cao cấp bình thường, gặp một công tử không biết hương hoa tiếc ngọc, cho dù đem cô tử hình ngay tại chỗ, thì cô có thể làm gì? Mà cho dù cuối cùng cô xảy ra chuyện gì đi nữa, nhà họ Ôn cũng sẽ không có ý kiến gì, ngược lại còn thở ra một hơi yên tâm.
Nhưng với những người như Ôn Hinh mà nói thì đây chẳng phải là chuyện tốt gì.
Hà Văn Yến ở bệnh viện nhiều năm như vậy, có mấy cô gái bị vài công tử có quyền thế trong tay hãm hại còn ít sao? Đàn ông chơi gái chẳng có lý do gì mà chỉ vì ham muốn, huống chi còn dâng đến tận miệng, không chơi sao được.
Mà những kẻ dưới đắc tội người khác đều lấy nữ nhân của mình ra để đền tội lại càng khốn nạn hơn, nghĩ mà xem muốn trừng phạt một người phụ nữ thì quá dễ dàng.
Nhưng rất may mắn là vận khí Ôn Hinh khá tốt, với tướng mạo như vậy vào Diêm gia mà mỗi ngày cô có thể sống bình yên như thế.
Bà đẩy thẳng gọng kính vào bên tai, nhìn cô gái trẻ trung tươi tắn với làn da có thể véo ra nước trước mặt, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và váy dài xếp ly màu xanh lam, vòng eo nhỏ nhắn và khuôn mặt xinh đẹp, lúc nhìn vào ánh mắt xinh đẹp ấy lại giống như nhìn cả bầu trời sao, thấy thế nào cũng giống như người được thương yêu, cũng không biết thằng nhóc Diêm kia nghĩ thế nào.
Chẳng lẽ không thích ư?
Lấy thân phận của Diêm Vệ Quốc thì dù có một người con trai duy nhất cũng không cần phải kết hôn vì lúc trước Diêm Vệ Quốc và vợ cũ cũng tự do yêu nhau. Đối với cậu con trai duy nhất mà vợ cũ để lại, Diêm Vệ Quốc sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống hôn nhân của con trai mình. Ông luôn cho hắn đủ tự do, chỉ cần hắn thích ai đó, dù là thân phận gì vẫn có thể mang về thành gia lập nghiệp.
Đây là lời hứa hẹn của Diêm Vệ Quốc với vợ cũ, phải bảo vệ đứa con trai duy nhất này, nghĩ đến đây Hà Văn Yến cảm thấy có chút xót xa.
"Dì à, cha mẹ con suy nghĩ ngu dốt, nhưng chú và Diêm đội trưởng đều là những bậc chính nhân quân tử, sẽ không dễ dàng bị đánh gục bởi viên đạn bọc đường này đâu." Ôn Hinh thản nhiên nói.
Hà Văn Yến: "..." Diêm Trạch Dương là một chính nhân quân tử, có thể bà chưa bao giờ gặp được một người đàn ông không bị đánh bại bởi những viên đạn bọc đường. Nhưng con trai của Diêm Vệ Quốc ngày nào cũng về nhà, không phải là quá rõ ràng sao? Cơ hội tốt như vậy mà nàng lại ném đi mất.
Theo góc độ của bà, bà tình nguyện để Ôn Hinh bước vào cửa nhà họ Diêm còn hơn là cô con gái út của Vương tham mưu, nếu cô ta tiến vào gia đình này còn có cuộc sống yên ổn sao?
Nếu Diêm Trạch Dương kết hôn với con gái út của Vương tham mưu, cũng không biết gia đình này sẽ xảy ra chuyện này, và cô ta sẽ dành bao nhiêu phần tôn trọng đối với người mẹ kế là bà đây? Đừng cho là bà không biết mẹ cô ta đã ít nhiều nói xấu sau lưng bà?
Vậy mà bây giờ, Diêm Trạch Dương lại để con gái nhà tham mưu Vương bước chân vào nhà, ngay cả Diêm Vệ Quốc cũng biết chuyện này. Còn Ôn Hinh này, thật sự là phí công phí sức của bà rồi.
Tuy nhiên, Hà Văn Yến dù có bực bội trong lòng cũng chỉ đến thế thôi, bà ấy không nói thêm nửa lời trách móc. Dù sao chuyện cũng đã rồi, nói nhiều cũng vô ích. Bà ấy quay người, dẫn đầu bước ra khỏi cổng lớn.
...
Buổi chiều, quả nhiên Tiểu Ngô bên nhà ăn hậu cần mang đến một sọt cua tươi rói. Ôn Hinh nhìn sọt cua to đùng, con nào con nấy mập ú, mừng rỡ khôn xiết, nghĩ đến món gạch cua, nước miếng đã muốn chảy ra.
"Đây là xe quân khu chạy đêm đưa về đấy, tươi ngon lắm đấy, người ngoài không mò được đâu, chỉ có mấy lãnh đạo lớn trong quân khu mới được mỗi nhà một sọt thôi." Tiểu Ngô bên hậu cần thường xuyên mang đồ ăn đến nên quen thân với Ôn Hinh, "Tôi nói cho cô biết nhé, bây giờ là mùa cua ngon nhất đấy. Nghe câu 'tháng tám âm lịch, cua mập gạch đầy' chưa? Gạch cua thơm ngậy, đảm bảo cô ăn rồi còn muốn ăn nữa."
"Nghe cứ như anh bán cua vậy." Ôn Hinh cười khì khì, đi vòng quanh sọt xem xét, cua mập mạp tươi rói, đúng là không tệ.
Tuy nhiên, cô lại hơi lo lắng về cách chế biến. Nếu chỉ có người nhà, cô sẽ nấu ngay buổi tối. Nhưng Hà Văn Yến nói sẽ có khách nữ, vậy thì không thể nấu một nồi rồi mỗi người một con, vừa bóc vỏ, cắn, gặm, hút, lại còn quẹt quẹt liếm liếm, trông thật mất lịch sự.
Ôn Hinh cầm một con lên xem xét. Cua to quá, cầm một tay cũng hơi nặng, ném xuống thì nặng trịch. Nhìn cái vỏ dày cộp, ừm, hay là nướng cua đi.
Cô định đem thịt cua dồn vào vỏ cua, thêm chút gia vị rồi nướng trên bếp. Gạch cua thì tách riêng ra, chưng thành dầu gạch cua. Khi thịt cua trong vỏ nướng chín, múc một muỗng dầu gạch cua lên trên, quả là mỹ vị nhân gian, mỗi miếng ăn đều mang lại cảm giác xa xỉ.
Nhưng món ăn ngon thì cần nhiều thời gian và công sức để chế biến. Chỉ riêng việc tách thịt cua ra khỏi vỏ đã là một công việc khó khăn. Nếu không có kỹ năng và sự kiên nhẫn, sẽ không thể có được cảm giác mỗi miếng ăn đều là món quà tuyệt vời từ thượng đế.
Ôn Hinh đã tốn không ít công sức với sọt cua này. Ở nhà hàng, họ có dụng cụ chuyên dụng, Ôn Hinh cũng từng làm qua công việc tách thịt cua, nhưng giờ không có dụng cụ phù hợp, lại không có cả găng tay.
Cô chỉ có thể dùng tay để tách vỏ. Cô hấp cua hơi chín tới rồi ngồi trong bếp cẩn thận tách thịt. Công việc này ai làm rồi mới biết, vừa tốn thời gian vừa tốn sức.
Hôm nay cô phải tách hết sọt cua này. Trời nóng thế này, để đến mai sẽ dễ sinh vi khuẩn, không còn tươi ngon nữa. Ăn không hết cũng không sao, cô có thể làm cua xào cay hoặc dầu gạch cua để dành. Mấy món này ăn với mì hoặc cơm thì ngon tuyệt, đến nỗi trẻ con nhà bên cạnh cũng phải thèm thuồng.
Công việc này thật sự rất tốn sức.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ, khi nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều, mà vẫn còn vài con cua chưa tách xong, cô bắt đầu sốt ruột. Trong lúc loay hoay, một cái càng cua vô tình đâm vào ngón tay cô, máu lập tức ứa ra, nhỏ giọt xuống vỏ cua. Cô đau đến "tê tê" hít hà.
Cô ôm ngón tay, lẩm bẩm kêu đau: "Ôi trời, sao chảy nhiều máu thế? Đừng chảy nữa được không, một giọt máu mười giọt tinh hoa đấy! Tôi phải ăn bao nhiêu cơm mới bù lại được?"
Vì quá tập trung tách thịt cua, cô không nhận ra có người đang đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô chăm chú. Đến khi cô kêu "a" lên vì bị chảy máu, anh mới biến sắc, bước tới. Nhưng đúng lúc đó, anh lại nghe thấy câu "một giọt máu mười giọt tinh hoa" của cô.
Vẻ mặt điềm tĩnh của anh lập tức xuất hiện một vết nứt.
Không cần phải tiếc vì bản thân mình không có đâu!
Ôn Hinh cũng không bị thương nặng lắm, nhưng sau khi có hệ thống và dùng nhiều loại tinh dầu và tinh chất thực vật khác nhau để bảo dưỡng làn da, làn da trở nên mềm mại và non nớt hơn bao giờ hết. Dù cô đã rất cẩn thận tránh né, nhưng không ngờ vẫn bị càng cua đâm một nhát đau điếng.
Cô chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một người đi ra từ sau lưng cô, vươn tay mở vòi nước rồi cầm tay cô đặt dưới vòi nước lạnh để rửa vết máu.
Bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện khiến Ôn Hinh giật mình.
Diêm Trạch Dương ngày nào cũng đi sớm về muộn, khi anh về thì cô đã ngủ, sáng ra anh lại dậy sớm, đi từ rất sớm. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau mấy ngày.
Có vẻ như anh vừa từ quân khu về, bộ quân phục còn chưa kịp thay, trên khuôn mặt rám nắng có một vết xước, không biết bị gì cào phải. Vết thương không những không làm hỏng vẻ đẹp trai của anh, mà ngược lại còn khiến anh toát lên vẻ ngạo nghễ bất kham.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của anh, Ôn Hinh đều muốn hối hận, tại sao anh lại là nam chính chứ? Nếu anh không phải là nam chính, cô nhất định sẽ đối xử tốt với anh từng giây từng phút ...
"Nhìn đủ chưa?" Anh quay đầu lại, bởi vì quá gần nên mũi hai người suýt chút nữa cọ vào nhau.
Ôn Hinh rất ngượng ngùng, bọn họ hôn nhau thì có sao chứ? Giờ nghĩ lại khi bản thân sống lại một lần nữa, lúc ấy anh bị mình hôn cho choáng váng, dễ thương gì đâu.
Đôi mắt cô nhìn anh không chút e lệ, cô chỉ cảm thấy đáy mắt anh rất sâu, như không thể nhìn đến tận cùng, cô muốn hôn anh, nhưng kiềm chế lại cười với anh một cái.
Nhưng đôi môi cô cố ý cáu kỉnh, không tiếng động nói: "Nhìn một đời cũng không đủ."
Không biết có phải là ảo giác hay không không, Diêm ma đầu nắm chặt lấy tay cô.
Cô cúi đầu xuống, thấy bàn tay phơi nắng tráng men màu đồng của hắn vẫn đang ôm cô, giống như kem được bọc trong sô cô la, ngón tay cái vẫn nhẹ nhàng xoa ngón trỏ bị thương của cô. Trông đẹp mắt kì lạ, dưới màu da của anh bàn tay của cô trông có vẻ càng thêm mềm mại và nõn nà hơn.
"Không sao rồi, chỉ là vết thương nhỏ. Bây giờ không còn chảy máu nữa." Ôn Hinh cũng không phải là người thích mang thù, đã sớm quên chuyện làm cô tức giận, mấy ngày không gặp, chỉ cần anh không hỏi chuyện quả phỉ nữa là được, cô vẫn có chút nhớ anh, cho nên cô dùng âm thanh nũng nịu tự nhiên, có thiện chí nói với anh: "Nếu buổi tối anh có khách thì nên đi thay quần áo đi. Tôi sẽ làm xong nhanh thôi."
"Ai đưa?" Anh buông tay cô ra, bảo đảm vết thương trên tay cô không còn chảy máu, sau đó hắn nhìn cái mai cua mà cô đặt trong bếp.
"Hậu cần đưa đến, vốn tôi định hấp, nhưng dì Hà nói rằng có một khách nữ, gặm chân cua không được đẹp mắt. Nên tôi gỡ thịt cua ra để tiện ăn, nhưng chắc là đêm nay không thể ăn hết, cho dù ăn không hết cũng phải lọc thịt ra, nếu để đến ngày mai thì không còn ngon nữa."
Nghe xong Diêm ma đầu cau mày lại, cởi bỏ quân phục, ném lên trên ghế sô pha trong phòng khách rồi quay trở lại nhà bếp, vừa đi vừa cởi khuy măng sét và xắn tay áo đến khuỷu tay, để lộ bắp tay cường tráng, mạch máu trên cánh tay hơi phồng lên, gân xanh nổi lên từ bên trong cổ tay, vừa nhìn thôi mà Ôn Hinh đã choáng váng, cảm thấy cánh tay này như sắp nổ tung ra vậy.
Diêm ma đầu cầm lấy con cua đã làm được một nửa từ tay cô, khàn giọng nói: "Để tôi làm."
Chiếc mai cua vốn tốn cả buổi chiều cô phí bao công sức bóc ra, ở giữa ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn vang lên "Rắc rắc" chỉ trong vài cú nhấn đã vỡ ra thành vài mảnh, chỉ cần nhấn một cái là Ôn Hinh đã đào được thịt ra.
Cô mất mười phút để bóc ra một chiếc, còn trong tay anh, cứ ba phút lại bóc một chiếc, trong chốc lát, toàn bộ số cua đã bị bóc hết.
Đôi mắt Ôn Hinh nhìn thẳng vào anh kinh ngạc, cuối cùng không nhịn được mà nắm lấy tay anh xoay xoay xem, tại sao đều là máu thịt mà anh lại không bị thương chút nào chứ? Vừa rồi anh còn đang lay hoay trước những lớp vỏ gai góc đó, vậy mà không có một dấu vết của vết thương nào, giống như chưa từng chạm tay vào vậy? Cô nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.
Diêm ma đầu khẽ cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt cô, nhìn cô tò mò dùng đôi bàn tay trắng nõn tinh xảo chăm chú xoa xoa lên lòng bàn tay anh tìm vết thương, một luồng nhiệt nóng không thể giải thích được dâng lên trong lòng khi thấy cô ngẩng đầu lo lắng nhìn anh.
Anh mím chặt quai hàm, Ôn Hinh còn đang muốn nhìn lại lần nữa thì anh giật tay lại, vội vàng nói một câu: "Bữa tối nấu đơn giản thôi, không phải là khách quan trọng gì." Rồi anh xoay người bước ra ngoài.
...
Chính ủy Diệp mang theo con gái út của gia đình Vương tham mưu đến, khi Vương Giai Giai đến nơi thì đã sáu giờ tối.
Một bàn đồ ăn đã được đặt trên bàn Diêm gia, thịt cua tươi nướng rất ngon, thứ này bây giờ nướng mới ăn ngon, cho nên sau khi Ôn Hinh ướp xong thì nướng ba con, chờ bọn họ ăn thì nướng lại, độ lửa rất quan trọng, phải nướng sao cho không bị chín quá hay sống quá, vừa sủi bọt lên là ăn tốt nhất, ngon đến nỗi hận không thể nuốt lưỡi vào bụng.
Con gái út của gia đình Vương tham mưu là một cô gái trẻ kiêu ngạo, đây là tật xấu chung của tất cả con cháu cán bộ trong khu nhà, bao gồm cả Diêm Trạch Dương, cùng là con của cán bộ, không ai kiêu ngạo ít hơn ai, nói tóm lại là tính khí một người hơn với một người nhưng hôm nay nàng vẫn kiềm chế một chút.
Dù sao cô ta cũng rất thích con trai của Diêm Vệ Quốc. Lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách nàng phải hơi dè dặt, nhưng khi nhìn thấy Ôn Hinh bưng thịt cua nấu đến chín vàng, nước canh cùng sốt dùng cua và nấm hương, nàng cười châm biếm một lúc lâu.
Vương Gia Gia nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, trong mắt lộ ra sự tức giận, không khách khí mà nói với Hà Văn Yến: "Dì Hà, bảo mẫu của dì còn quá trẻ? Có thể làm đồ ăn được không? Cha cháu nói vận chuyển mấy con cua này không dễ, đừng lãng phí thức ăn. Bảo mẫu nhà chúng cháu đã hơn bốn mươi tuổi, trước kia đã từng làm việc trong căng tin hơn mười năm, rất giàu kinh nghiệm. "
Hà Văn Yến khẽ mỉm cười, tay nghề của Ôn Hinh bà không cần phải nói nhiều, tránh đánh quá nhiều vào mặt người ta, bà chỉ nói: "Ngon lắm, nếm thử một chút sẽ biết." Nói nhiều lời cũng vô ích, nếm thử rồi sẽ biết thôi.
Còn chính ủy Diệp ở một bên nhìn thấy Ôn Hinh, cằm suýt rơi xuống đất, nhà họ Diêm tìm bảo mẫu xinh đẹp như vậy khi nào?
Sau khi đến gần thì thấy làn da mềm mại, trắng nõn, môi đỏ mọng như hoa anh đào, chóp mũi còn có chút mồ hôi, khi Ôn Hinh cười một cái cũng rất là xinh đẹp, lộ ra tám cái răng đều tiêu chuẩn, khiến cho toàn thân người ta thoải mái. Nếu không phải đã kết hôn hơn mười năm, hắn cũng chưa chắc bình tĩnh như vậy.
Chà, cậu nhóc Diêm Trạch Dương này đúng là đang giở trò với mình mà! Giấu ở nhà cũng đủ kín! Thảo nào mấy ngày trước cứ chạy về nhà.
Nếu nhà hắn có một bảo mẫu như vậy, anh ta sẽ chạy về nhà mười lần một ngày! Lại nhìn đứa nhỏ này lần nữa, Diệp Kiến Châu đỡ trán, trước khi làm chính ủy anh ta là trinh sát! Anh cho rằng tên kia mặt lạnh, không nhìn ra đang giấu điều gì? Nhưng đây lại là chỗ bất thường nhất!
Anh bắt đầu nghĩ cách giải thích với thủ trưởng sau khi trở về...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top