Chương 86
Kỳ Lương Tần lại dậy muộn.
Lần này cậu và Nghiêm Bách Tông đều dậy muộn. Nhưng may mắn chỉ muộn hơn giờ rời giường bình thường của bọn họ một chút, vẫn đuổi kịp trước khi mấy người lão thái thái rời giường. Kỳ Lương Tần vội vàng chạy về phòng Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ đã rửa mặt xong đang mặc quần áo, nhìn thấy cậu trở về, miệng cười lạnh một tiếng, nói: "Hai người cũng kiềm chế chút."
Kỳ Lương Tần ngại ngùng đối mặt Nghiêm Tùng Vĩ, cho nên trực tiếp vào phòng tắm. Vào phòng tắm lại phát hiện đồ của cậu đều gom lại một chỗ, bàn chải đánh răng kem đánh răng khăn mặt ly nước dép lê áo choàng tắm của cậu, tất cả đều đặt trên bàn. Cậu sửng sốt một chút, liền nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ vừa cài nút cổ tay áo vừa nói: "Tôi nghĩ, nếu hiện giờ cậu yêu đương với anh cả của tôi, ở chung một phòng với tôi cũng không thích hợp. Mấy thứ này cậu đều đưa đến bên anh cả đi, hoặc là đưa đến phòng khách đi, về sau chúng ta đừng dùng chung một cái toilet, không được tự nhiên."
Kỳ Lương Tần ôm đồ đạc của cậu vào trong ngực, cũng không nói gì, dọn đến phòng khách. Nghiêm Tùng Vĩ vốn muốn kêu cậu lấy luôn quần áo qua đi, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn được.
Đại khái là đã quen Kỳ Lương Tần là vợ hắn, hiện giờ muốn tiếp nhận chuyện Kỳ Lương Tần là chị dâu hắn, hắn cảm thấy cả người đều không ổn. Chuyện này nghĩ sao cũng thấy hoang đường, hắn cũng lười nhìn mặt hai người kia, cho nên hắn không ăn sáng đã đi làm.
Dì Xuân nói: "Hôm nay Tùng Vĩ tâm tình không tốt, các con cãi nhau à?"
Kỳ Lương Tần không phủ nhận, "dạ" một tiếng.
Dì Xuân nói: "Vì chuyện gì mà cãi vậy?"
"Một ít việc vặt, con cũng phải đi nhanh lên, hôm nay dậy có hơi muộn, không kịp ăn sáng."
Kỳ Lương Tần cảm thấy có lẽ cậu nên dựng lên biểu hiện tình cảm vỡ tan với Nghiêm Tùng Vĩ, cho nên mấy thứ dọn ra từ trong phòng Nghiêm Tùng Vĩ cậu cũng không có giấu đi, mà là đặt ở trên bàn phòng khách, chờ dì Xuân phát hiện.
Nhưng hiển nhiên dì Xuân cũng không phải thời khắc nhìn trộm cuộc sống của bọn họ, buổi tối lúc cậu trở về, không khí trong nhà hết thảy như trước. Lão thái thái hẹn vài người bạn chơi mạt chược, cậu đi qua chào hỏi.
"Tiểu Kỳ càng ngày càng có tinh thần, cũng là Nghiêm gia mấy người nuôi ra."
"Bà làm thế nào vậy, đứa con dâu nhà tui, mỗi ngày cho tui nhìn sắc mặt."
"Đúng vậy, thế hệ chúng ta, thật sự là không bắt kịp thời đại, nhớ lúc chúng ta làm dâu, ai không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng. Hiện giờ con dâu chịu đựng nhiều năm trở thành mẹ chồng, kết quả thế đạo lại thay đổi, mẹ chồng còn phải nhìn sắc mặt con dâu sống qua ngày. Đứa con dâu út của tui, mỗi ngày làm cơm kêu nó ăn, nó còn không chịu ăn, tui nói nó hai câu, nó lại còn tranh luận với tui, nói cái gì mà không muốn ăn thì ép nó ăn làm chi, chọc tức tui, cũng lười quản nó nữa. Chi bằng tìm một đứa con dâu nam như tiểu Kỳ nhà bà, thật hiểu chuyện."
"Mấy bà đừng có khen nó, " lão thái thái vẻ mặt ghét bỏ nói: "Nó cũng chỉ là cái bình hoa bày ra cho đẹp, cái khác đều không cách nào nhắc tới."
Tuy rằng biểu tình ghét bỏ, giọng điệu ghét bỏ, nhưng tươi cười lại không giấu được. Mấy chị em của bà tự nhiên cũng vui lòng nói hai câu dễ nghe để bà cao hứng, đều là chuyện nhích nhích miệng thôi mà: "Cậu ấy còn trẻ, hiện giờ không phải là đã lên đại học sao, học đàng hoàng hai năm, về sau khẳng định có tiền đồ. Có điều chị Trương à, bọn họ lúc nào chuẩn bị có con, hiện giờ tìm người đẻ thuê, nên tìm trước, không riêng gì đẻ thuê phải chọn trước, dù là trứng cũng phải chọn trứng của cô gái có điều kiện tốt, như vậy đứa nhỏ sinh ra mới khỏe mạnh, xinh đẹp, lại thông minh. Tôi thấy con lão Lý tìm đẻ thuê, chiều cao thấp hơn mét năm mét sáu không được, không tốt nghiệp đại học trọng điểm cũng không được, còn muốn ngũ quan đoan chính gia đình trong sạch, chậc chậc, còn khó khăn hơn chọn con dâu nữa."
Lão thái thái nói: "Lúc nào muốn, còn không phải một câu của tui hả. Hai người bọn nó không phải người biết lên kế hoạch, đều nghe lời tui. Có điều tui cảm thấy vợ chồng son bọn họ mới vừa kết hôn, có con sớm cũng không tốt, trước hết để bọn nó sống thế giới hai người, chuyện con cái không nóng nảy."
Nghiêm lão thái thái mong cháu mong không hề nhẹ, đang ngồi đây có ai không biết đâu, nhưng mà mọi người đều không nói toạc ra: "Đúng vậy, hiện giờ người trẻ tuổi đều có con muộn mà."
Kỳ Lương Tần ở trong phòng khách nghe thấy chuyện này, chỉ cảm thấy mấy người này ngoại trừ giúp lão thái thái chơi mạt chược đi dạo phố mua đồ, cũng chỉ còn lại có chút chuyện ấy. Cậu mới bao lớn, hiện giờ cậu mới hai mươi tuổi thôi, hai mươi tuổi đã để cậu làm ba, đây không phải là cũng quá sớm sao.
Cậu về phòng ngủ của Nghiêm Tùng Vĩ, đẩy cửa ra lại nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ nằm ở trên giường, khiến cậu hoảng sợ. Nghiêm Tùng Vĩ tức giận nói: "Ồn chết, đóng cửa lại. Giọng mấy người đàn bà đó sao lại lớn như vậy."
"Hôm nay sao anh trở về sớm như vậy?"
"Sao cậu về sớm vậy?"
"Ưm, xế chiều hôm nay chúng tôi tan sớm."
"Tôi là bị mấy người chọc giận."
"..." Kỳ Lương Tần há há mồm, không biết nói cái gì, đành phải cười cười, nói: "Vậy xin anh bớt giận."
Nghiêm Tùng Vĩ từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân nói: "Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không vui, cậu nói xem hai người yêu thì yêu đi, mắc gì muốn giấu tôi?"
"Không có tính toán vẫn luôn giấu anh. Hai chúng tôi xác định quan hệ kỳ thật cũng chưa được mấy ngày mà, anh tính coi, chúng ta từ Vân Nam trở về, cũng mới không được vài ngày, còn chưa có nghĩ kỹ nên nói như thế nào, đã bị anh phát hiện... Tôi nghe anh ấy nói, anh không phải là hôm qua mới phát hiện, đã phát hiện vài ngày. Anh cũng rất vững vàng nha."
Nghiêm Tùng Vĩ nghe được "anh ấy" "anh ấy" trong lòng liền khó chịu, cảm thấy cái xưng hô này lộ ra một loại lẳng lơ mờ ám đáng chết. Vì thế hắn liền nói: "Anh ấy là ai, anh ấy nào?"
Kỳ Lương Tần quả nhiên liền ngại ngùng. Nghiêm Tùng Vĩ xem xét dáng vẻ kia của cậu, cảm thấy Kỳ Lương Tần quả nhiên đuôi mày phong lưu, mang theo dáng vẻ thiếu thao. Kỳ thật lúc hắn mới vừa quen biết Kỳ Lương Tần đã phát hiện người này mặt mày không thành thật, nhưng mà sau đó Kỳ Lương Tần đột nhiên trở nên nội liễm đứng đắn như vậy, lại có cái thể chất thích đỏ mặt, hắn liền dần dần quên mất dáng vẻ trước đây của cậu, hình tượng trong lòng hắn cũng càng ngày càng thành thiếu nam đàng hoàng, ngây thơ một cây. Hiện giờ đánh vỡ "gian tình" của cậu ta với Nghiêm Bách Tông, hắn lại nhìn Kỳ Lương Tần, liền cảm thấy xuân tình trên khóe mắt Kỳ Lương Tần lại hồi phục, hơn nữa có xu thế vượt qua dĩ vãng.
Anh cả của hắn bị người như vậy bắt lấy, cũng không phải nói không thông. Dù sao anh cả của hắn không có kiến thức rộng rãi giống hắn, bình thường tiếp xúc cũng đều là người đứng đắn, đột nhiên gặp được một đứa cả người xuân ý dạt dào thế này, nhất thời cầm giữ không được mà luân hãm, cũng là chuyện thường tình.
Kỳ Lương Tần buông ba lô xuống, đại khái là ở chung một phòng với hắn không biết nói cái gì, lại không tiện đến phòng khách, cho nên liền vươn tay đi đùa nghịch hoa bách hợp trên cửa sổ. Nghiêm Tùng Vĩ liền nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn cho cậu vô cùng mất tự nhiên.
Nghiêm Tùng Vĩ đang thử bài trừ thành kiến, lấy ánh mắt một người đàn ông nhìn phụ nữ mà xem kỹ Kỳ Lương Tần. Ánh mắt của hắn từ mặt đến tay Kỳ Lương Tần, lại đến eo và mông, rồi lại đến chân, sau đó lại nhìn chỉnh thể thân hình một lần...
... Cũng quả thật coi như không tồi.
Khuôn mặt với dáng người thế này, hơn nữa tính tình muộn tao như thế, trong giới đồng chí hẳn là coi như thực nổi bật. Chỉ là hắn nghi hoặc, sao không thấy ai theo đuổi cậu ta vậy. Theo lý thuyết một cậu con trai như vậy ở trong giới gay, hẳn là cũng giống như mỹ nữ Tôn Diểu ở trong giới thẳng nam, là cung không đủ cầu chứ...
Chính lúc này, trong đầu Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên bật ra một suy nghĩ.
Người theo đuổi...
Đúng vậy, nếu có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, thắng được trái tim Kỳ Lương Tần, vậy việc của Kỳ Lương Tần và anh cả hắn không phải liền thất bại sao!
Nghĩ đến đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, trong đầu Nghiêm Tùng Vĩ lập tức hiện ra một người.
Lúc nhận được điện thoại của Nghiêm Tùng Vĩ, Vương Trạch mới từ trong nhà cố pháo đi ra.
Tuy rằng hiện giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng đồng chí dù sao cũng là số ít, khác phái luyến muốn tìm được người thật lòng yêu nhau kết hôn đã không dễ dàng, huống chi đồng tính luyến ái, tỷ lệ rất thấp. Nhưng mà Vương Trạch cái gì cũng không thiếu, đối với tình cảm cũng có theo đuổi rất cao, hắn vừa không muốn đến chỗ hẹn pháo, cũng không muốn tìm người phù hợp sống qua ngày, cho nên cố pháo liền thành lựa chọn tốt nhất của hắn.
Cái gọi là cố pháo, chính là bạn đánh pháo cố định. Nếu như không có tình huống đặc biệt mà nói, hai người đều sẽ trung thành với đối phương, lúc có nhu cầu thì đánh một pháo, không có nhu cầu liền mỗi người một nẻo, vừa giải quyết được nhu cầu sinh lý của hai người, lại không cần sống chung với một người không đủ yêu. Việc này trong giới đồng chí hiện giờ cũng tương đối thông thường.
Cố pháo của hắn tên Sở Hạo, hơn hai mươi tuổi, tộc đi làm bình thường, bộ dạng được, quan trọng là độc lập, không dính người. Trong cố pháo nếu có một bên nảy sinh ra tình cảm, kỳ thật cũng là chuyện rất phiền phức. Sở Hạo ở phương diện này làm đặc biệt tốt, xuống giường liền không nhận người.
Vương Trạch nhìn thấy dãy số trên điện thoại di động, sửng sốt một hồi lâu, sau khi nghe được lời Nghiêm Tùng Vĩ nói, càng sửng sốt một hồi lâu.
Nghiêm Tùng Vĩ thế mà lại mời hắn ăn cơm.
Vương Trạch nhìn nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, mặt trời vẫn mọc từ phía đông mà.
Hôm nay thời tiết vẫn thực nóng bức, đại khái là nắng gắt cuối thu mà mọi người nói. Kỳ Lương Tần lấy mũ xuống, tóc ướt sũng dán da đầu, mũ cũng sắp ướt đẫm.
"Kỳ Lương Tần!" Nghiêm Tùng Vĩ ở đằng xa gọi cậu.
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy tới: "Sao anh lại tới đây?"
"Sao, tôi không thể tới sao?" Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Lên xe cho mát, nhìn cậu một thân mồ hôi kìa."
Trong xe quả nhiên rất mát mẻ. Kỳ Lương Tần cởi đồ rằn ri, áo ngắn tay bên trong cũng đã ướt đẫm, dán phía sau lưng. Điều hòa trong xe vừa thổi, thế mà còn có chút lạnh. Nghiêm Tùng Vĩ lên xe nói: "Mang cậu đi ăn cơm."
Nghiêm Tùng Vĩ trở thái độ quá nhanh, Kỳ Lương Tần có chút đuổi không kịp. Xe một đường lái ra khỏi vườn trường, ngừng lại ở cửa một căn nhà kiến trúc phỏng Thanh đối diện trường học bọn họ. Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm Tùng Vĩ vào bên trong, nhìn khí phái liền biết đây là một nơi tiêu phí cao. Phục vụ dẫn bọn họ vào một căn phòng tên là "Hà viên", Kỳ Lương Tần nói: "Tên phòng nơi này đều là hoa."
Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Muốn ăn cái gì, chọn."
Kỳ Lương Tần cũng không khách khí, chọn một món đồ ăn, một món canh, sau đó liền đưa thực đơn cho Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn, lại chọn thêm ba bốn món, Kỳ Lương Tần nói: "Đủ đủ, hai người ăn không hết nhiều như vậy."
Nghiêm Tùng Vĩ lại chọn một món, nói: "Không chỉ hai chúng ta, còn có người khác."
"Ai?"
"Chú tiểu Vương của cậu."
Kỳ Lương Tần cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghe nói còn có người khác, vả lại là thầy giáo của cậu, trong lòng cậu kỳ thật có chút không được tự nhiên. Cậu không thích ăn cơm chung với lãnh đạo, ăn không tận hứng không nói, còn áp lực. Cậu là người không quá thích xã giao.
Chỉ chốc lát Vương Trạch liền được phục vụ dẫn lại đây. Lúc Vương Trạch nhìn thấy cậu cũng sửng sốt một chút, đại khái cũng không ngờ cậu cũng ở đây.
Kỳ Lương Tần nhanh chóng đứng lên chào hỏi Vương Trạch. Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: "Ngồi ngồi ngồi, đều ngồi."
Kỳ Lương Tần cảm thấy bữa cơm này ăn thật quái dị, nhưng lại nói không ra là quái chỗ nào. Ăn cơm xong cậu liền muốn đi về trước, thời gian bọn họ học quân sự tương đối dày đặc. Chờ sau khi cậu đi rồi, Nghiêm Tùng Vĩ hỏi Vương Trạch: "Anh cảm thấy Lương Tần thế nào?"
Vương Trạch nói: "Cậu đây là muốn khoe ân ái trước mặt tôi hả?"
Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu, nói: "Tôi không có ân ái gì để khoe hết, kỳ thật tôi với cậu ta không phải là cái loại quan hệ mà anh tưởng."
Vương Trạch sửng sốt, chợt nghe Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Tôi với cậu ta không phải quan hệ vợ chồng, hai chúng tôi là kết hôn giả."
Vương Trạch nghe Nghiêm Tùng Vĩ nói từ đầu tới đuôi một lần, chỉ cảm thấy nhị thiếu gia Nghiêm gia này nhìn thì khôn khéo có khả năng, nhưng bên trong lại là quỷ hồ đồ. Loại chuyện kết hôn giả này thật sự hoang đường, thế cho nên hắn nhất thời không phân biệt ra là Nghiêm Tùng Vĩ có phải đang lừa gạt hắn chơi hay không.
Nghiêm Tùng Vĩ nói xong, nhìn vẻ mặt Vương Trạch hơi có chút xấu hổ, chính mình cũng xấu hổ theo. Có điều hắn rất nhanh liền vượt qua loại xấu hổ này, nói: "Có phải anh rất nghi hoặc tại sao tôi nói với anh những chuyện đó không?"
Vương Trạch gật đầu: "Tôi quả thật rất nghi hoặc."
"Anh không thấy là anh với Kỳ Lương Tần rất thích hợp sao?" Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Cậu ta còn là trai tơ đó."
Vương Trạch đang uống trà, vừa nghe lời này thiếu chút nữa một ngụm phun tới, sặc một cái, xoay lưng qua ho khan hai tiếng, nói: "Cậu biết luôn hả?"
"Hai chúng tôi không có gì giấu nhau, " Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: "Anh xem cậu ta, bộ dạng rất xinh đẹp đi, người cũng tốt, tôi không thích nam, chứ nếu tôi thích, khẳng định sẽ bắt lấy cậu ta. Cậu trai đẹp trẻ tuổi thế này nếu mang ra ngoài có bao nhiêu mặt mũi chứ, tôi không biết cái giới của các anh có thèm để ý cái chuyện trai tơ hay không, tôi nói cho anh nghe, cũng là để nói cho anh biết con người cậu ta không có loạn. Tôi là thật lòng muốn cậu ta tìm một chàng rể tốt, nhìn người xung quanh một vòng, cảm thấy anh thích hợp nhất, điều kiện tốt nhất. Đương nhiên, tôi cũng không phải ép buộc đưa cho anh, chỉ là nói cho anh biết, anh có thể ở bên cậu ta thử xem. Dù sao thì hai người ở trong trường học gặp mặt cũng tiện."
"Tôi rất thích cậu ấy, " Vương Trạch cười nói: "Có điều trường chúng tôi tuy rằng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng không đề xướng việc tình yêu thầy trò."
Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Thôi thôi, tôi nói tới cùng với anh luôn đi." Nghiêm Tùng Vĩ cũng hiểu mấy lời mình nói vừa xấu hổ vừa chẳng hiểu ra sao, cảm thấy vẫn là đả động tình cảm tương đối tốt: "Tôi với cậu ta kết hôn giả là thật, cũng là tôi hồ đồ, không nghĩ nhiều như vậy, thấy cậu ta ở chung với người nhà của tôi rất tốt, cũng không vội vã ly hôn. Nhưng mà tôi quên cậu ta là gay, thích đàn ông, kết quả thường xuyên qua lại, gần đây tôi phát hiện cậu ta thích anh cả của tôi, anh nói cái này có hỏng bét không chứ!"
Vẻ mặt Vương Trạch lúc này mới nghiêm túc hơn rất nhiều, thân thể hơi hơi nghiêng về trước, nhìn Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Nói với anh việc này tôi cũng rất xấu hổ, đây tính là việc xấu trong nhà đi. Không đến vạn bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không nói với anh."
"Vậy anh cả cậu thì sao? Nếu tôi nhớ không lầm, Bách Tông là thẳng đi?"
Nghiêm Tùng Vĩ lập tức vô cùng quyết đoán lại nghiêm túc mà gật đầu: "Đó là khẳng định. Anh cả của tôi nhân phẩm thế nào, tôi không nói, chú tiểu Vương anh còn không biết sao? Hắn mới vừa ly hôn, việc này mọi người đều biết... nhưng anh đừng nghĩ nhiều, anh cả của tôi ly hôn không có chút quan hệ với chuyện này. Hắn là tan vỡ tình cảm với chị dâu tôi, không phải vì hắn thích đàn ông!"
Vương Trạch dựa vào lưng ghế, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lắc đầu cười. Nghiêm Tùng Vĩ đỏ mặt nói: "Anh xem đây là chuyện gì chứ, đầu tôi cũng phình ra luôn. Vốn dĩ cậu ta thích anh cả của tôi cũng không có gì, dù sao cậu ta cũng không được bất luận sự đáp lại nào, chỉ có điều cậu ta tương tư đơn phương sẽ đau khổ."
Vương Trạch gật đầu, thở dài một tiếng, nói: "Yêu thẳng nam, đúng là chuyện đau khổ nhất của đồng chí."
"Chính là vậy đó, tôi chỉ sợ cậu ta càng lún càng sâu, cuối cùng tổn thương mình. Tôi với cậu ta cũng coi như có duyên phận, làm một đôi vợ chồng giả, cũng không muốn cậu ta phí thời gian trên người anh trai tôi, cũng sợ anh cả của tôi biết được sẽ xấu hổ. Tôi nghĩ, cậu ta vừa mới ý loạn tình mê, lún cũng không sâu, đại khái cũng chỉ là giống chúng ta lúc trẻ thôi, bất quá là trên con đường đi tìm kiếm tình yêu thì đi lệch một ngã rẽ. Anh với tôi đều là người từng trải, hẳn là đều có thể hiểu. Nếu anh cảm thấy cậu ta không tồi, liền ở bên cậu ta thử xem, coi như làm người tốt chuyện tốt, cứu vớt cậu ta trong biển lửa."
"Sao tôi ở trường học từng nhìn thấy anh trai cậu đến tìm cậu ta mấy lần, cậu xác định anh trai cậu thật sự không có ý gì với cậu ta hả?"
"Cậu ta quyến rũ anh cả tôi mà!" Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng giải thích: "Cậu ta chính là muốn ở chung với ông anh tôi nhiều nhiều, trăm phương nghìn kế tìm cớ để anh tôi đến gặp cậu ta. Đàn ông Nghiêm gia chúng tôi không một ai cong hết, anh cả của tôi là ai chứ, anh còn không biết hả? Nghiêm Tùng Vĩ tôi thì lại càng có tiếng bên ngoài, bạn gái tôi từng quen, chỉ kể chú tiểu Vương anh từng gặp qua, đã không chỉ một bàn tay đi? Cho nên anh cả tôi thích cậu ta, là không có khả năng, tôi với cậu ta kết hôn giả, cái này cũng đủ tin được đi?"
Nghiêm Tùng Vĩ lúc ấy đột nhiên kết hôn với Kỳ Lương Tần, lúc hắn biết được quả thật vô cùng ngoài ý muốn. Trên đời này không có người đàn ông nào thẳng hơn Nghiêm Tùng Vĩ.
Ngược lại Nghiêm Bách Tông...
Sao hắn cứ cảm thấy nếu so sánh mà nói, Nghiêm Bách Tông quả thật càng có khả năng cong, trước kia nhìn cuộc sống hôn nhân của hắn ta không mặn không nhạt, thời gian hắn ta ly hôn hình như cũng là sau khi Kỳ Lương Tần đến Nghiêm gia không lâu. Hắn cũng không phải hoài nghi Nghiêm Bách Tông lừa hôn, hắn cảm thấy Nghiêm Bách Tông tuy rằng trẻ tuổi hơn hắn, nhưng mà linh hồn còn có vẻ người lớn hơn cả hắn, đại khái là theo khuôn phép cũ, cũng không có ý thức được chuyện mình thích đàn ông. Tuy rằng phần lớn đồng chí bình thường đều phát hiện vào thời kỳ trưởng thành, nhưng bên cạnh hắn cũng không phải không có những người đàn ông ba mươi mấy tuổi mới đột nhiên cong.
Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Chú tiểu Vương, hôm nay tôi chính là moi gan móc ruột với anh đó, anh ngàn vạn lần phải thay tôi giữ bí mật, không thì nhà chúng tôi liền lộn xộn."
Vương Trạch gật gật đầu, bỗng nhiên cười, nói: "Cậu rất ít khi gọi tôi như vậy."
"Hả?"
Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt một chút, mới ý thức được Vương Trạch đang nói cái gì.
Chú tiểu Vương, hắn quả thật rất ít khi gọi xưng hô này. Đại khái là bởi vì lúc trung học hắn với Vương Trạch từng đánh nhau, cả hai đều không ưa nhau. Tuy rằng trên bối phận hắn hẳn nên kêu một tiếng chú, nhưng Vương Trạch cũng không lớn hơn hắn mấy tuổi. Hôm nay có việc cầu người, cho nên gọi thêm hai câu.
"Cái này vốn là vậy mà, anh là em trai chú Vương, cũng nên kêu một tiếng chú."
"Tôi nhớ rõ trước kia lúc đánh nhau bảo cậu kêu một tiếng, cậu xách một cục gạch lên đập bể đầu tôi."
"..." Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng cười cười: "Đó không phải là đang đánh nhau sao, làm sao kêu được. Khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện. Lại nói tôi cũng buồn bực, trước kia anh vẫn lăn lộn vui vẻ mà, sao lúc sau lại biến dạng?"
"Dạng gì?"
"Giống anh bây giờ... có tri thức hiểu lễ nghĩa ..." Nghiêm Tùng Vĩ lại ngượng ngùng cười.
"Lúc trung học đột nhiên có một ngày ý thức được mình thích nam, đại khái là rất buồn rầu, lại thầm mến một cậu con trai thẳng đến không thể thẳng hơn, chột dạ lại thẹn thùng, chậm rãi liền thay đổi, không càn quấy nữa."
Nghiêm Tùng Vĩ nhìn ánh mắt Vương Trạch, ngượng ngùng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top