Chương 4
Tầng hai mươi, đi một chút dừng một chút cũng bất quá chỉ là thời gian chừng một phút đồng hồ, có khả năng còn không đến, Kỳ Lương Tần không biết, cậu chỉ cảm thấy đây là một đoạn thời gian thật dài lâu, lúc ra thang máy, trên mặt của cậu ửng hồng khác thường, giống như là trong thang máy xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết.
Nghiêm Tùng Vĩ đoạt đồ vật trong tay Kỳ Lương Tần qua, há mồm chính là một trận quở trách: "Lúc này mới vài bước đường mà em đã choáng váng, thật là đồ mù đường."
Kỳ Lương Tần xấu hổ cười cười: "Phiền toái Nghiêm tiên sinh..."
Không nghĩ tới Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong lập tức quay đầu lại nhìn cậu: "Sao một chút quy củ cũng không hiểu. Cái gì mà Nghiêm tiên sinh, gọi anh."
Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông, há há mồm, có chút kêu không được.
Nghiêm Tùng Vĩ không cao hứng: "Gọi đi. Anh trai của tôi không phải chính là anh trai em à."
"Anh." Kỳ Lương Tần giống như muỗi kêu một tiếng, Nghiêm Bách Tông "ừm" một tiếng, không có phản ứng nhiều hơn. Nghiêm Tùng Vĩ cũng không so đo với cậu nữa, mang theo đồ vật đi vào.
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng vừa rồi cùng đi thang máy với Nghiêm Bách Tông, quả thực khiến cậu toát mồ hôi toàn thân, đến hiện tại chân còn có chút run rẩy. Vì cái gì cậu lại kích động chứ, khẩn trương sao, hay là hưng phấn? Cậu phân không rõ đây là phản ứng của mình, hay là thiết lập trong tiểu thuyết dẫn đến số mệnh si mê nào đó, cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông thật mê người.
"Chết dưới thân Bách Tông, thành quỷ cũng phong lưu."
Trong đầu cậu đột nhiên nhớ tới những lời này, máu cả người dâng lên. Đây là một câu nổi tiếng nhất trong《Phan Kim Liên phiên bản nam》. Nghiêm Bách Tông lại không hề biết, quay đầu lại hỏi: "Không đi vào à?"
Kỳ Lương Tần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Con ngươi đen thùi mênh mông nước lóe sáng, lộ ra ái dục ẩm ướt.
Dục vọng của nam nhân thật sự là một thứ rất thần kỳ. Một nam nhân muốn tìm bất mãn có khả năng sẽ bộc lộ ra âm u và hung ác, đôi khi sẽ vượt xa tưởng tượng của bản thân hắn, lý trí cũng phân không rõ đúng sai. Cậu thân là nam nhân, có rất nhiều cơ hội ý thức được dục vọng có thể có bao nhiêu hung mãnh, thật giống như những tội phạm tình dục đó, ngày thường cả người lẫn vật vô hại cỡ nào, lại trong một thời khắc nào đó bị dục vọng điều khiển, biến thành một súc sinh.
Nam nhân càng giống động vật tự hỏi bằng nửa người dưới hơn phụ nữ, bởi vì khắc sâu nhược điểm này của nam nhân, cho nên Kỳ Lương Tần luôn khuyết thiếu tín nhiệm với nam nhân, cũng bởi vì vậy, cậu mới nhiệt tình yêu thương Nghiêm Bách Tông tràn ngập hơi thở cấm dục đến thế.
Trên đời này có nam nhân nào có thể khống chế được dục vọng của mình sao, có nam nhân nào có thể cả đời chỉ thương một mình cậu, vĩnh viễn không ruồng bỏ cậu sao. Giống như thời đại này, ngay cả tình cảm khác phái cũng thực khó khăn, huống chi đồng tính luyến ái. Cậu có hơi vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn phí hoài vô số năm tháng, rốt cuộc thành một lão xử nam.
Nhưng mà hiện giờ cậu thành một người khác, bởi vì dục vọng quá mức hưng thịnh, cho nên áp chế không được, nội tâm tràn ra sóng xuân, từ trong mắt của cậu tràn ra.
Nhưng Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không nhìn đôi mắt này, bất quá chỉ hơi tạm dừng, liền đẩy cửa đi vào. Kỳ Lương Tần vừa muốn đi vào, Nghiêm Tùng Vĩ lại đẩy cửa đi ra, cầm di động trong tay, đưa cho cậu: "Thanh Thanh, cậu nói với cô ấy là tôi thăm mẹ tôi."
Kỳ Lương Tần nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, âm thanh ở đầu kia di động dẻo nhẹo khiến cậu muốn run rẩy: "Lại cùng mẹ anh, anh khẳng định lại gạt người ta."
"Cái đó, Thanh Thanh, là tớ, tớ và Tùng Vĩ ở bệnh viện."
"Thật sự ở bệnh viện à?"
Đầu kia giống như đột nhiên thay đổi người khác, âm thanh thô hơn rất nhiều, cũng không dẹo nữa: "Tại sao lại đi bệnh viện, mẹ anh ấy còn chưa ra viện sao? Vậy được rồi, bảo Tùng Vĩ đi ra thì gọi lại cho tớ, tớ ngắt trước."
"Mỗi ngày kiểm tra." Nghiêm Tùng Vĩ cười lấy di động lại, có chút ngọt ngào phiền não: "Lòng dạ phụ nữ chính là nhỏ, cả ngày đề phòng tôi."
Cô gái tên Thanh Thanh trong miệng Nghiêm Tùng Vĩ, tên đầy đủ là Đàm Thanh Thanh. Kỳ Lương Tần có thể có cuộc gặp gỡ này, là nhờ cô gái đó. Loại nhóc con nhà nghèo từ gia đình ở tầng dưới chót đi ra như y, vốn không có cơ hội quen biết người như Nghiêm Tùng Vĩ. Tất cả bạn bè của y đều là dân chúng bình thường, không phú không quý. Nhưng mà thanh mai trúc mã của y là Đàm Thanh Thanh lúc làm phục vụ đêm, quen biết Nghiêm gia nhị công tử lăn lộn trong quán bar.
Hai người ăn nhịp với nhau như keo như sơn, có vài phần giống như tình yêu giữa vũ nữ nghèo túng và quý công tử trong phim thần tượng dân quốc. Đàm Thanh Thanh là một người thông minh, biết có được không dễ, cho nên nắm chắc, chặt chẽ khống chế Nghiêm Tùng Vĩ trong lòng bàn tay. Một cô gái bình thường thậm chí có chút khiến người ta xem thường đột nhiên nhặt được một khối bảo vật, liền nhịn không được muốn khoe khoang khoe khoang, bởi vậy lúc hội họp bạn bè cô ta, luôn không thể thiếu bóng dáng Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ cũng nguyện ý vì mỹ nữ đi theo làm tùy tùng, xe đón xe đưa đều là chuyện bình thường, còn thường xuyên chuyên tới tính tiền cho bọn họ. Một người yêu tiền, một người yêu sắc, ở giữa có lẽ cũng trộn lẫn dục vọng và tình yêu, mà Kỳ Lương Tần chính là sau khi chứng kiến trận ái tình này, nảy sinh tâm tư lệch lạc.
Y không muốn chỉ làm người đứng xem, y cũng muốn giống Đàm Thanh Thanh, đu lên một người giàu có, từ nay về sau thay đổi vận mệnh mình.
Nghiêm Tùng Vĩ có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, ở giữa không thể thiếu Kỳ Lương Tần châm ngòi thổi gió. Đàm Thanh Thanh cũng thực nguyện ý, cô nương ngốc này bị bề ngoài thanh thuần của thanh mai trúc mã từ nhỏ lừa, không biết người này bề ngoài có bao nhiêu thanh thuần, thì bên trong có bao nhiêu đĩ điếm. Huống chi cô ta thật sự rất gấp, cô ta không phải có thể thường xuyên gặp được loại phú nhị đại có tiền lại còn si tình yêu cô ta như Nghiêm Tùng Vĩ, còn Nghiêm Tùng Vĩ thì lại có thể dễ dàng kết bạn với mỹ nữ càng xinh đẹp càng gợi cảm càng trẻ tuổi hơn cô ta. Năm nay cô ta đã hai mươi hai tuổi, Nghiêm lão thái thái không đồng ý hôn sự của cô ta và Nghiêm Tùng Vĩ, cô ta có thể chờ, nhưng cô ta không chờ được mấy năm, cô ta phải mau chóng kết hôn với Nghiêm Tùng Vĩ mới có thể an tâm. Cái chuyện tốt "đánh một pháo liền chống đỡ cho cô ta nhảy nhót đến mệt chết mệt sống nhảy nhót cả năm", cô ta chết cũng không thể bỏ qua.
Sau khi ba người thương nghị xong, Kỳ Lương Tần liền lấy giấy chứng nhận với Nghiêm Tùng Vĩ.
Kỳ Lương Tần rốt cuộc như nguyện, chiếm được món tiền mà có khả năng y làm công cả đời cũng không kiếm được, cũng thuận lý thành chương mà kẹp giữa hai người. Y phải thay Nghiêm Tùng Vĩ chu toàn, nói tốt, ngẫu nhiên thay hắn nói dối, cũng phải thay Đàm Thanh Thanh giám thị Nghiêm Tùng Vĩ.
Cho nên cậu vừa mới đi vào, di động liền chấn động một cái, móc ra nhìn thoáng qua, quả nhiên là Đàm Thanh Thanh gửi tới: "Cậu thật sự ở bệnh viện với Tùng Vĩ sao?"
Cậu cười cười, hồi âm nói: "Thật sự."
"Di động có thể làm cơm ăn hả?" Nghiêm lão thái thái bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt không vui nói: "Suốt ngày chỉ biết chơi di động. Con gọi cậu ta tới làm gì con nói xem, " bà ngược lại bắt đầu oán giận Nghiêm Tùng Vĩ: "Con xem con tìm cái người thế nào kìa."
Kỳ Lương Tần nhanh chóng nhét di động vào trong túi, bắt đầu thu xếp bố trí bàn ăn. Bên kia Nghiêm Bách Tông đã đỡ Nghiêm lão thái thái xuống giường, kỳ thật lão thái thái này không có bệnh gì, bà nói bà giận đến choáng váng, đơn giản là muốn hạ uy phong của chồng chồng lão nhị thôi. Lão thái thái ngồi một bên, Nghiêm Bách Tông ngồi một bên, Kỳ Lương Tần tự nhiên ngồi cùng Nghiêm Tùng Vĩ, bọn họ là hai vợ chồng.
Kỳ Lương Tần lòng đầy khẩn trương, tim đập nhanh không chịu được.
Bởi vì đây là một chương rất quan trọng trong《Phan Kim Liên phiên bản nam》, là lần đầu tiên Kỳ Lương Tần chính thức khiêu khích Nghiêm Bách Tông, cậu phải ở dưới bàn ăn, nhẹ nhàng cọ chân Nghiêm Bách Tông.
Trước đây lúc xem, cậu đặc biệt thích đoạn này, nhưng mà hiện giờ chính mình thành Kỳ Lương Tần, cậu lại cảm thấy có chút không hợp lý, quá nhanh. Xem ra tác giả đích thật là xem Kỳ Lương Tần thành đãng phu mà đắp nặn, lúc này mới vừa gặp mặt anh chồng đã chọc ghẹo, xuân tâm một khi tràn ra, thật sự là như lũ xuân một phát không thể vãn hồi.
Tuy rằng không hợp lý, nhưng cậu vẫn không thể không làm. Nhớ tới trước khi ra cửa cậu vốn định không đi theo nội dung truyện, thân thể lập tức sinh ra thống khổ gần như xé rách, đi theo nội dung phát triển truyện đã có, không được thay đổi nội dung đã có, hẳn là quy tắc mà cậu nhất định phải tuân theo. Nếu là xuyên thư, vậy hiện giờ cậu tiến vào chính là một thế giới đã định, vừa có thiết lập bối cảnh đặc thù, cũng có lộ tuyến nhân vật đã định, không thì nếu xuyên vào nhân vật chính có thể tùy ý làm bậy, vậy liền có nghĩa là nhân vật chính đã phát sinh biến hóa, nhân vật chính không đi theo phát triển câu chuyện đã có nữa, mà là một câu chuyện mới, vậy thì tiểu thuyết gốc còn tồn tại sao? Nếu tiểu thuyết gốc không tồn tại, thì nhân vật này lại là từ chỗ nào tới.
Cho nên không đi theo nội dung đã có, cũng chính là câu chuyện hỏng mất, tiểu thuyết này cũng chính là không tồn tại, nhân vật cũng không tồn tại, ý nghĩa nhân vật biến mất, cũng chính là nhân vật chính tử vong.
Xem ra cậu ít nhất phải đi theo nội dung truyện tám mươi chương, mới có thể tự do.
Trong tiểu thuyết viết lúc này Kỳ Lương Tần trêu chọc đến mức chính mình cứng lên. Trong lòng cậu nghĩ, cậu theo nội dung truyện mà chọc ghẹo là được, về phần có cứng hay không, cái này không thể cưỡng cầu đi. Cậu rất khẩn trương, phỏng chừng không cứng nổi đâu.
Cậu đang nghĩ vậy, Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên nhích người qua hỏi: "Mặt em hình như có chút hồng."
Cậu sửng sốt một chút, Nghiêm Tùng Vĩ liền hôn "bẹp" trên mặt cậu một hơi. Ai biết Kỳ Lương Tần kinh hãi, một tay đẩy Nghiêm Tùng Vĩ ra, Nghiêm Tùng Vĩ không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, trực tiếp cả người cả ghế ngã trên mặt đất.
Nghiêm lão thái thái và Nghiêm Bách Tông đều giật mình nhìn hắn. Nghiêm Tùng Vĩ đứng lên: "Em làm gì vậy."
"Tôi..." Đây đích thật là cậu sai, Nghiêm Tùng Vĩ hôn cậu, cũng không phải có tâm tư gì với cậu, đây là quy tắc thông thường trong hợp đồng hôn nhân, nếu làm bộ kết hôn, ở trước mặt người nhà cũng phải có bộ dạng kết hôn. Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết cũng thường xuyên cố ý anh anh em em. Đây là cho Nghiêm lão thái thái nhìn.
"Xin lỗi, anh không sao chứ... Tôi mới vừa thất thần một chút, hoảng sợ." Cậu nhanh chóng nâng ghế dậy, Nghiêm Tùng Vĩ có chút chột dạ nhìn nhìn anh trai và mẹ hắn một cái, Nghiêm lão thái thái quay đầu kéo ra khóe miệng với Nghiêm Bách Tông, bộ dạnh "con nhìn xem thằng em trai con gây thất vọng bao nhiêu kìa".
Trên mặt Nghiêm Bách Tông lộ ra nụ cười thật nhạt, phỏng chừng là không muốn mẹ mình nhìn không cao hứng, vì thế nói: "Lão nhị, lúc ăn cơm thành thật chút."
Nghiêm Tùng Vĩ mới vừa rồi bị một góc băng ghế đập vào, rất đau, nhưng mà hắn không dám nói, đành phải chịu đựng, quay đầu hung hăng liếc Kỳ Lương Tần một cái. Kỳ Lương Tần đứng lên múc canh, ai biết lại bị Nghiêm Tùng Vĩ một phen đoạt lấy thìa: "Để tôi!"
Cái đó và nội dung truyện có chút không giống, trong nội dung truyện là cậu múc canh, lúc đưa cho Nghiêm Bách Tông, tay hai người phát sinh đụng chạm, tiểu thuyết vô cùng cụ thể mà viết ra cái loại xuân tình nhộn nhạo giống như bị chạm điện này. Cậu đột nhiên lại là một trận khó chịu và mê man, nghĩ thầm rằng đây cũng không phải là cậu sai, nhưng vừa rồi cậu đẩy Nghiêm Tùng Vĩ ra mới dẫn đến nơi này xuất hiện lệch lạc, chút trừng phạt này quả thật cũng nên do cậu thừa nhận.
"Của em." Nghiêm Tùng Vĩ đưa một chén canh cho cậu.
"Cám ơn." Kỳ Lương Tần nhìn một tầng váng dầu nổi trên mặt canh, trong lòng nghĩ cậu còn cần cọ chân Nghiêm Bách Tông không.
Bởi vì dựa theo nội dung truyện phát triển, Kỳ Lương Tần cọ chân Nghiêm Bách Tông hoàn toàn có chút cảm giác ái muội không rõ, không tính là khiêu khích thực rõ ràng, bởi vì một khắc trước y còn đang cùng Nghiêm Tùng Vĩ tình chàng ý thiếp, mặc dù y cọ chân Nghiêm Bách Tông, có khả năng Nghiêm Bách Tông cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng mà hiện giờ thì sao, chồng mình hôn mình một cái, mình một phát đẩy hắn té xuống đất, chẳng lẽ ngay sau đó liền phải sóng mắt nhộn nhạo muốn nói còn ngại mà đi cọ chân anh chồng à?
Này... Này hợp lý sao... Đây quả thực là Phan Kim Liên bản thăng cấp á.
Chỉ là cái loại cảm giác khó chịu còn hơn cả chết trước khi ra cửa hôm nay khiến tim cậu đập nhanh sợ hãi, cậu an ủi mình: "Mình là Phan Kim Liên, mình là Phan Kim Liên, chịu qua tám mươi chương, mình liền tự do, không biết xấu hổ không phải mình..."
Vì thế cậu cầm lấy thìa, múc một thìa canh.
Canh là canh nóng, vẫn như cũ có chút nóng, rất thơm thuần, đầu lưỡi cậu dễ chịu, cậu cúi đầu, dường như đang nhấm nháp ngụm canh thơm ngon. Nghiêm Bách Tông đối diện thấy được lỗ tai trắng trắng của cậu lại trở nên đỏ bừng, trong lòng nghĩ, lỗ tai người này thật sự là dễ dàng sung huyết, bất quá chỉ là uống canh nóng, cũng có thể hồng lên.
Mà ngay khi màu đỏ ửng trên lỗ tai kia lan tràn đến gương mặt, hắn đột nhiên cảm giác được có một thứ cọ đến cẳng chân mình, run run, dường như đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top