Chương 28




Chỉ là còn chưa tới lúc cậu tùy ý làm bậy, cậu hé miệng, như là người đuối nước đang cầu xin Nghiêm Bách Tông cứu mình.

"Trở lại phòng của cậu đi."

Cậu buông lỏng tay ra, gục đầu xuống. Trong toàn bộ quá trình, cậu đều phân không rõ là mình đang đi con đường của người khác, hay là đang làm chính mình.

Cậu trở lại phòng, Nghiêm Tùng Vĩ đã tắm rửa đi ra: "A, vừa rồi cậu đi làm gì đó?"

"Đi ra ngoài gọi điện thoại, " cậu cúi đầu nói.

"Phát sinh chuyện gì sao?"

Kỳ Lương Tần lắc đầu, nói: "Tôi đi tắm rửa."

Cậu vào phòng tắm, cởi hết quần áo, thân thể giãn ra trong nước nóng, cậu ngẩng đầu lên, nước ấm xối lên mặt cậu, ấm khắp tứ chi toàn thân cậu.

Cảm giác say rút đi, cậu mới cảm nhận được xấu hổ. Cậu lau mặt một phen, khoác áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, Nghiêm Tùng Vĩ đã nằm ở trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đến, đến đây nào."

Kỳ Lương Tần cười cười, bò lên giường, nằm xuống ở bên cạnh, thở một hơi, nói: "Tôi hôm nay uống nhiều, hình như nói sai, chọc giận anh cả."

"Cậu nói gì đó?"

Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ: "Không nhớ rõ, lúc ấy có chút choáng, tôi cũng không xác định anh cả có phải tức giận hay không."

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười: "Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều, con người anh cả tính tình rất tốt, cực ít khi tức giận, nếu hắn thật sự tức giận, vậy rất ghê gớm, thiên hạ cũng phải đại loạn. Nhìn hắn hiện tại không có tới đá cửa phòng chúng ta, liền biết hắn không giận."

Kỳ Lương Tần nói những lời này, chỉ là chuẩn bị cho trận cưỡi ngựa ngày mai. Nghe xong lời của Nghiêm Tùng Vĩ, cậu nhắm hai mắt lại, nói: "Quá mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ đi."

"Ngày mai dạy cậu cưỡi ngựa, " Nghiêm Tùng Vĩ vừa tắt đèn vừa nói: "Nếu đến, không đi cưỡi thì thật sự tiếc nuối. Tôi dạy cho cậu, coi như chơi đùa."

Trong phòng rơi vào một mảnh tối đen, Kỳ Lương Tần mở mắt, trở mình, nhìn về phía ánh trăng chiếu vào cửa sổ.

Đây là đầu tháng, mặt trăng thực nhỏ, một đường cong cong.

"Lương Tần, cậu có người mình thích không?"

"Sao đột nhiên hỏi cái này."

"Tôi chỉ cảm thấy hơi có lỗi với cậu, tuy rằng chúng ta đã nói, theo như nhu cầu, nhưng mà mỗi lần tôi ở cùng Thanh Thanh, nhìn cậu một mình cô đơn, trong lòng liền có chút không được tự nhiên, không bằng cậu cũng tìm một người, chúng ta mỗi người chơi riêng, chẳng phải là càng tốt sao?"

Kỳ Lương Tần cười khẽ ra tiếng: "Anh không có lỗi với tôi, anh cho tôi tiền mà."

"Cậu không có người mình thích sao?"

"Không có."

"Vậy cậu có thích loại hình nào không, tôi giới thiệu cho cậu, tôi còn quen biết rất nhiều gay."

Kỳ Lương Tần liền lật người, mặt hướng lên trên nằm: "Tôi thích loại hình... cao, đẹp trai ... Cũng không cần quá đẹp, trên trung bình là được... Cũng không cần quá có tiền, không cần tôi nuôi sống là được... Tôi không phải không nguyện ý nuôi, chỉ là cảm thấy nam nhân nên có sự nghiệp của mình... Kỳ thật cũng không cần quá cao, cao hơn tôi là được, cao hơn một chút xíu cũng được... Không cần quá già, cũng không cần quá trẻ."

Nghiêm Tùng Vĩ cười, nói: "Điều kiện này của cậu, rất rộng nha, đây không phải là trên đường cái tùy tiện tìm một người là có thể thỏa mãn điều kiện của cậu hả?"

"Có phải không, có phải anh cũng thấy điều kiện của tôi không cao không?" Kỳ Lương Tần cười khẽ ra tiếng: "Chỉ là có vài tâm nguyện, nhìn thực dễ dàng, chỉ có điều không thực hiện được... Cũng rất kỳ quái, chính tôi cũng thấy kỳ quái, yêu cầu của tôi không cao mà, sao lại tìm không được một người thuộc về tôi. Có vài người không bằng tôi, lại đều hạnh phúc hơn tôi."

"Tôi giúp cậu nhìn xem, xem có người thích hợp không, giúp cậu giới thiệu một người."

"Ai, " Kỳ Lương Tần đột nhiên thở dài một tiếng, tiếng thở dài phát ra từ phế phủ, ở trong đêm tối có vẻ phá lệ thê lương: "Kỳ thật... rất lâu trước đây tôi đã cảm thấy, đời này có khả năng tôi đều không có biện pháp ở cùng với người tôi yêu..." Cậu cười ra tiếng, mang theo một chút tự giễu: "Lúc trung học liền không hiểu ra sao mà có suy nghĩ này, khi đó có khả năng là tương đối kiểu cách, có loại tư vị thiếu niên không biết sầu, cái cảm giác bày đặt học đòi văn vẻ. Sau đó tuổi dần dần lớn, suy nghĩ này càng ngày càng chân thật, thế nhưng sắp biến thành sự thật, trong đầu cũng sốt ruột, nhưng mà không có biện pháp, sau đó thực khổ sở phát hiện, mình lại chân thật, lý trí mà tiếp thu chuyện này."

"Nói giống như cậu đã là lão nam nhân rồi vậy."

"Phải không, anh cũng thấy nếu như là lão nam nhân, vậy sẽ thực đáng buồn đi. May mắn tôi không phải, ha ha ha ha." Cậu cười hai tiếng, nhắm mắt lại: "Cho nên tôi không thể biến thành lão nam nhân như vậy, tôi muốn thừa dịp trẻ tuổi mà liều mạng điên một phen."

Ngày hôm sau trời trong xanh, thời tiết còn tốt hơn thứ bảy. Nghiêm Tùng Vĩ tìm cho cậu một bộ trang phục cưỡi ngựa: "Lần sau làm theo yêu cầu cho cậu một bộ, lần này cậu mặc cái này trước đi."

Trọn bộ giày ủng, quần bò, ống giày và bao tay cưỡi ngựa cậu đều mặc vào, Nghiêm Tùng Vĩ còn chụp cho cậu tấm hình: "Ngầu, dáng người cậu thật không tồi."

Kỳ Lương Tần nhìn thoáng qua ảnh chụp, gần như không nhận ra mình, diện mạo cậu kỳ thật có chút thiên hướng tinh tế, sau khi mặc trang phục cưỡi ngựa, lại thêm vài phần anh khí. Bạn Nghiêm Tùng Vĩ trêu ghẹo nói: "Tìm được vợ tốt nha, thật đẹp mắt."

"Còn nói, tôi từ nhỏ chính là mê người đẹp, mấy người cũng không phải không biết."

Hắn nói xong liền xoay người lên ngựa, vươn tay kéo Kỳ Lương Tần: "Đến đây đi, tay cầm tay dạy em."

Nhưng mà Kỳ Lương Tần cũng không có vươn tay, ngược lại nhìn về phía Nghiêm Bách Tông bên cạnh: "Tôi cảm thấy anh cưỡi không ổn định bằng anh cả, cưỡi với anh, tôi sợ hãi."

Đúng thật như lời nói, Nghiêm Tùng Vĩ quả thật không ổn trọng bằng Nghiêm Bách Tông. Người bên cạnh cười nói: "Lương Tần, cậu thực sự có ánh mắt, Tùng Vĩ cưỡi ngựa đều là anh trai hắn dạy. Tùng Vĩ, cậu giao Lương Tần cho anh cậu đi, vừa lúc cậu rảnh tay, theo tôi tỷ thí. Lần trước đánh cược với cậu, thua cái mũ giáp Triệu Quân ký tên cho cậu, tôi nói cái gì cũng phải thắng lại."

Không chờ Nghiêm Tùng Vĩ nói chuyện, Kỳ Lương Tần liền chạy tới bên cạnh Nghiêm Bách Tông: "Anh cả."

Nghiêm Bách Tông nhìn chằm chằm cậu, mặt không đổi sắc. Kỳ Lương Tần cũng cười, quay đầu nói với Nghiêm Tùng Vĩ: "Anh đi so với anh Vương đi, cưỡi cho tốt, đừng thua."

"Tôi thua bởi hắn, làm sao có thể?" Nghiêm Tùng Vĩ đã nóng lòng muốn thử, Kỳ Lương Tần chung quy không phải người yêu của hắn, có phải tay cầm tay dạy hay không, hắn cũng không thèm để ý. Anh cả của hắn quả thật ổn thỏa có kiên nhẫn hơn hắn.

"Vậy em học với anh ấy cho tốt, cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

Kỳ Lương Tần gật đầu, Nghiêm Tùng Vĩ đã cưỡi ngựa chạy đến phía trước. Cậu lui về phía sau một bước, lại nghe Nghiêm Bách Tông phía sau nói: "Cưỡi ngựa ư?"

Sắc mặt Kỳ Lương Tần có chút đỏ, gật gật đầu: "Tôi là thật lòng muốn học cưỡi ngựa, xin anh dạy tôi."

Trước công chúng, Nghiêm Bách Tông sẽ không cự tuyệt cậu, hắn chỉ nhìn nhìn cậu, thản nhiên nói: "Đi lên."

Kỳ Lương Tần nghẹn khí leo lên, ngựa hơi nhảy lên, đây là lần đầu tiên trong đời cậu chạm đến con ngựa chân thật, cậu có chút sợ hãi, nhưng mà cố nén sợ hãi, ngồi xuống trên lưng ngựa.

"Đạp bàn đạp." Nghiêm Bách Tông nói.

Cậu mới vừa đem chân đạp vào, Nghiêm Bách Tông đã xoay người lên ngựa, động tác lưu loát suất khí, ngồi ở phía sau cậu.

"Anh cả trước tiên mang tôi chạy một vòng cảm thụ một chút đi." Kỳ Lương Tần mím môi, nhìn phía trước.

Nghiêm Bách Tông không nói chuyện, ngựa đã bắt đầu chạy, thân thể Kỳ Lương Tần nhoáng lên một cái, liền dựa vào trong ngực Nghiêm Bách Tông, tuấn mã rời khỏi đám người, Nghiêm Bách Tông ở phía sau cậu đột nhiên mở miệng, nói: "Kỳ Lương Tần, cậu thật khiến tôi thất vọng. Trong lòng cậu nghĩ cái gì, cho rằng tôi không biết à."

Kỳ Lương Tần mặt đỏ tai hồng, cậu nắm chặt dây cương, nói: "Tôi... tôi chỉ là muốn học cưỡi ngựa."

Trên lưng ngựa xóc nảy hơn xa so với cậu nghĩ, Nghiêm Bách Tông dường như có chút tức giận, ngựa chạy đặc biệt nhanh, mỗi một bước bật lên đều nhảy cao mà lại xa. Trong lòng Kỳ Lương Tần dần dần bị sợ hãi chiếm cứ, cậu nói: "Quá nhanh."

Cậu dường như nghe thấy trong miệng Nghiêm Bách Tông phát ra một tiếng cười trào phúng, ngựa càng chạy càng nhanh, nhắm về phía một cái chướng ngại liên tiếp, tim Kỳ Lương Tần đều nhảy lên tận cổ họng, máu nóng toàn thân dâng lên, một phát bắt được cánh tay Nghiêm Bách Tông, cậu hít một hơi, ngựa liền lăng không dựng lên, nhảy qua chướng ngại thứ nhất, lại nhanh chóng nhảy lên, muốn nhảy qua chướng ngại thứ hai. Nhưng mà con ngựa này bình thường đều là chở một người, hiện giờ hai người ngồi ở trên, không biết là sai lầm hay là sức lực không đủ, chân sau thế mà lại đập vào trên lan can, thân hình lảo đảo một cái, liền ngã xuống.

Cho dù tình hình này Kỳ Lương Tần sớm biết sẽ phát sinh, vẫn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Nghiêm Bách Tông hiển nhiên cũng kinh hãi, trong nháy mắt ngã xuống ôm lấy cậu.

Cậu gần như không cần nghĩ ngợi liền ôm chặt Nghiêm Bách Tông, cậu không phải xuất phát từ tâm tính hoàn thành nhiệm vụ, cậu chính là xuất phát từ bản năng. Nhưng mà cậu bị Nghiêm Bách Tông gắt gao ôm lấy, ý thức liền hỗn độn, cậu phân không rõ mình là đang chấp hành nhiệm vụ, hay là xuất phát từ tư dục cá nhân, bọn họ ngã nhào xuống đất, thiếu chút nữa bị ngựa đạp một chân lên, cậu tiến đến cổ Nghiêm Bách Tông, môi và mũi dán chặt vào da hắn. Bọn họ liên tiếp lăn ba bốn vòng mới ngừng lại được.

Hương vị trên người Nghiêm Bách Tông mê hoặc cậu cực lớn, khiến nhiệt huyết cả người cậu sôi trào lên. Tình dục liêu nhân nhất trên đời này không phải thân thể, cũng không phải lời tâm tình thô tục, không phải bất luận thứ gì có thể thấy được sờ được, mà là hương vị.

Hương vị, mỗi người đều có mùi vị rất nhẹ không giống nhau. Nó mang theo ấn ký rõ rệt của một người, sẽ bởi vì tác dụng yêu mà tràn ngập hormone, nó mê hoặc tâm trí con người, hại người ta nghiện, khiến người ta ý loạn tình mê, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Cậu gắt gao dựa vào má Nghiêm Bách Tông, vươn tay liền sờ soạng dưới thân hắn một phen.

Lòng bàn tay cậu tràn đầy, lại bao không hết, trên mặt cậu nóng bỏng mà nghĩ, thế mà lại đều là sự thật, tay cậu đều đang run rẩy.

Nghiêm Bách Tông đột nhiên thay đổi sắc mặt, bàn tay to bóp lấy mông cậu, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng hung tợn, nhìn chằm chằm thô giọng hỏi: "Có phải cậu rất muốn tôi làm cậu không?!"

Kỳ Lương Tần nói không ra lời, cậu chỉ nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên vươn tay, ngón tay cái ấn khóe môi cậu, sau đó chà qua, ngón tay ấy thô ráp, điện lưu rất nhỏ từ trên môi cậu xẹt qua, cho cậu vui sướng khiến cậu run rẩy.

Hết chương 28

Lời tác giả: "... " Nội dung truyện về sau:

Đại khái sẽ trình diễn những cảnh: «nhiệt Kim Liên xé rách sắc mặt thề muốn thiên lôi câu động địa hỏa, lãnh Bách Tông siết chặt góc áo hoàn toàn không chịu động chân tình», «tiểu yêu tinh hoàn toàn tỉnh ngộ muốn làm tiểu Bạch Liên tinh thần phân liệt, Nghiêm đại công tử kinh sợ phát hiện mình thành Tây Môn Khánh» cùng với tiểu kịch trường, như là «quan nhân, em không nghĩ rằng anh là người như vậy», «nương tử, em còn nói em không phải Phan Kim Liên», «dạy bạn làm thế nào tích trữ thức ăn cho chó», «tân hôn ký», «hôn sự của Nghiêm lão nhị», vân vân.

Đại khái tựa như quá trình một cây đào sinh trưởng tự nhiên, bón phân tưới nước thêm đất, đâm chồi ra hoa kết quả, không có hại không ô nhiễm, cự tuyệt thúc đẩy, cuối cùng quả thơm thiên nhiên, ăn được "mật đào đầy nước".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #xuyênthư