Chương 24
Kỳ thật cậu muốn nói, tôi không đi được, anh sẽ cõng tôi sao?
Cậu muốn biết Nghiêm Bách Tông sẽ trả lời như thế nào, nhưng trong lòng cậu cũng đại khái ý thức được đối phương sẽ trả lời như thế nào, còn trả lời như thế nào nữa chứ, tự nhiên là cảm thấy cậu không đứng đắn, bị bệnh còn không đứng đắn.
Cho nên cậu không chờ Nghiêm Bách Tông trả lời, liền cong khóe miệng, cười nói: "Nói đùa, có thể đi."
Mấy người Nghiêm lão thái thái vội vàng ở phòng mạt chược, cậu cũng không đi chào hỏi, theo Nghiêm Bách Tông đi ra, lên xe, có thể là bởi vì phát sốt, cậu cũng không có suy nghĩ khác, ngồi lệch trên ghế, tinh thần hôn mê, cũng quên việc chích phải cởi quần.
Đến bệnh viện, cậu mới thở phào một hơi, phải truyền dịch, chứ không chích. Chỉ là khi kim tiêm kia muốn đâm vào mu bàn tay cậu, cậu vẫn có chút sợ hãi, vì thế quay đầu đi chỗ khác. Nghiêm Bách Tông ở cửa gọi điện thoại, dường như là đang nói chuyện với Nghiêm Tùng Vĩ. Chờ sau khi y tá ra ngoài, hắn mới nói chuyện điện thoại xong đi vào, nói: "Tùng Vĩ không rảnh rỗi, không lại đây được."
"Một chút bệnh vặt, không cần hắn trở về, anh cũng trở về đi, không cần ở đây với tôi, chờ tôi truyền dịch xong, tự mình gọi xe trở về."
"Tôi không có việc gì, ở nhà cũng chỉ ngây ngốc thôi."
Kỳ Lương Tần nghe xong, trong lòng quả thực ngọt phát ngấy, người có kiên cường hơn nữa, bị bệnh cũng hy vọng bên cạnh có người làm bạn, mặc kệ người này là người thân, bạn bè, hay là nam nhân mình thầm mến. Nghiêm Bách Tông ngồi xuống ghế dài bên cạnh, chọn một quyển tạp chí đến xem. Kỳ Lương Tần liền lấy điện thoại ra, ở nơi đó chơi di động.
Trong phòng bệnh này chỉ có một mình cậu, sau khi y tá đi rồi, liền trở nên vô cùng an tĩnh, cậu nghe được âm thanh Nghiêm Bách Tông lật sách, nhịn không được hơi hơi nâng mí mắt lên, nhìn hắn.
Nghiêm Bách Tông ngồi rất tùy ý, thân thể tựa vào ghế dài, nhưng mà cũng không có bắt chéo chân, hai chân ngược lại tách ra thật xa, lại vừa lúc lộ ra một cục phình lên ở giữa. Kỳ Lương Tần nhớ tới những miêu tả về kích cỡ phi nhân loại của Nghiêm Bách Tông trong tiểu thuyết, không khỏi trong lòng nhảy dựng. Kỳ thật Nghiêm Bách Tông rất ít khi ngồi như vậy, hắn từng tham gia quân ngũ, ở nhà mặc kệ là làm việc hay là ăn cơm, đều sẽ ngồi thẳng tắp, đều có một loại phong phạm uy nghiêm. Nhưng cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông như vầy càng khiến cậu thích, giống như cậu lập tức thấy được một mặt khác của Nghiêm Bách Tông, không kiềm chế được, cuồng dã, hung mãnh, tràn ngập vị nam nhân.
Nghiêm Bách Tông giống như phát hiện tầm mắt của cậu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Kỳ Lương Tần sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu, di động trên tay lại không cầm chắc, rơi lên trên chăn. Cậu nhanh chóng nhặt lên, một tay khác đang truyền dịch, cậu không dám động, sợ kéo đến kim tiêm, nhưng mà tay trái cũng không linh mẫn, cầm di động có hơi rung.
Cậu tùy tiện mở một cái tin tức đến xem, là một tin tức giải trí, một cặp vợ chồng minh tinh song song ngoại tình, đây chính là tin tức lớn mấy ngày nay, liên tiếp lên đầu đề vài ngày, cậu cũng xem chán rồi. Cậu cúi đầu xem một hồi, dự tính Nghiêm Bách Tông đã không còn nhìn cậu, lúc này mới trộm nâng mí mắt lên, nhìn Nghiêm Bách Tông.
Một cánh tay Nghiêm Bách Tông khoát lên trên ghế dài, tay vừa lúc che ở trước môi, ngón tay cái chút có chút không mà cọ cằm. Đôi tay kia quả thật rất xinh đẹp, ngón tay thon dài, khung xương cân xứng, móng tay cũng cắt vô cùng chỉnh tề. Lúc Kỳ Lương Tần trẻ tuổi đã từng yêu tha thiết việc để móng tay, cậu để chính là ngón út, khi đó cũng không biết là nghĩ như thế nào, sau đó cậu qua hai mươi tuổi, liền cắt móng tay đi, lại hồi tưởng tới những năm tháng để móng tay trước đây, cậu đã cảm thấy mê man xấu hổ.
Nam nhân để móng tay dài, biến thành một chuyện mà cậu mười phần không thể dễ dàng tha thứ, cậu nhìn thấy thậm chí sẽ có một loại chán ghét khó hiểu, sau đó cậu liền phát hiện, phần lớn trai đẹp thẳng nam đều sẽ không để móng tay, bọn họ đều có kiểu tóc khoan khoái nhẹ nhàng, và ngón tay cũng ngắn gọn sạch sẽ.
Không hề nghi ngờ, Nghiêm Bách Tông có một đôi tay mê người. Cậu ngơ ngác nhìn ngón tay cái Nghiêm Bách Tông, nhìn hắn chút có chút không mà cọ cằm, trong lòng đột nhiên nóng lên, không biết là xem mình thành cái tay kia, có thể sờ cằm Nghiêm Bách Tông, hay là xem mình thành cái cằm kia, đang bị ngón tay thon dài mê người của Nghiêm Bách Tông nhẹ nhàng cọ xát.
Từng chút, từng chút, lại khiến tim cậu run rẩy.
Cậu nuốt ngụm nước miếng, muốn làm cổ họng khô cạn của mình dễ chịu một chút. Thần trí cậu cũng không tính là rõ ràng, còn có chút phát sốt, lúc hạ mí mắt xuống, thậm chí có thể cảm nhận được mí mắt nóng bỏng. Ngọn đèn phía trên chiếu vào gương mặt tái nhợt lại mang chút ửng hồng của cậu, lông mi thật dài để lại một bóng râm, cậu mím môi, nghĩ thầm rằng có Nghiêm Bách Tông ở đây, có khả năng cậu sẽ luôn phát sốt, sẽ không hết.
Nhưng nếu có thể luôn có Nghiêm Bách Tông làm bạn, cho dù phát sốt, cậu cũng nguyện ý.
Tình yêu giống như luôn có một loại ma lực, một loại ma lực khiến người ta biến thành kẻ ngốc. Lúc bàng quan thấy rõ thì nhạo báng người khác, thân ở trong đó lại như uống rượu độc giải khát vui vẻ chịu đựng.
Hai bình nước thuốc truyền hơn ba giờ, lúc ra khỏi bệnh viện Kỳ Lương Tần vẫn luôn run run. Mùa hè đã sắp đến, người trẻ tuổi chạy theo mô đen lại có hỏa lực đều bắt đầu mặc sơ mi, cậu thì bọc áo khoác, vẫn cảm thấy có chút lạnh.
"Tại sao truyền dịch xong, ngược lại sắc mặt nhìn càng khó coi vậy?" Nghiêm Bách Tông nói xong liền nghiêng người lại, đưa tay sờ sờ trán cậu.
Kỳ Lương Tần cứng đờ, cậu cảm thấy lòng bàn tay Nghiêm Bách Tông thực nóng, ngược lại trán cậu có vẻ ẩm ướt mà hơi lạnh.
"Rất có hiệu quả, hạ sốt rồi." Nghiêm Bách Tông thắt dây an toàn, nhân tiện cũng thắt giúp cậu. Xe lái ra, ánh mặt trời từ kính chắn gió chiếu vào, rọi vào trên tay Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần nói: "Cám ơn."
Nghiêm Bách Tông nghe vậy dường như là cười, cậu nghe thấy được cái loại hít không khí giống như cười, nhưng mà quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, chỉ nhìn thấy khóe miệng hơi hơi nâng lên mang theo độ cong phân không rõ có phải tươi cười hay không: "Người một nhà, không cần phải khách khí."
Kỳ Lương Tần cảm thấy trong tiểu thuyết cậu rơi vào không phải không có đạo lý, cậu thân ở trong đó, mới ý thức được đây không hoàn toàn là lỗi của Kỳ Lương Tần. Nghiêm Bách Tông không phải cái loại nam nhân cao lãnh đến vô tình, ngược lại, hắn là con trai cả hào môn vô cùng tiêu chuẩn, uy nghiêm, có năng lực, lại có phong độ thân sĩ.
Nghiêm Bách Tông là kiếp nạn định mệnh của Kỳ Lương Tần.
Mà Kỳ Lương Tần ở trong mắt Nghiêm Bách Tông lại là cái gì.
Ít nhất trong tám mươi chương cậu xem trước đây, Nghiêm Bách Tông cũng không có lộ ra bất luận thiện cảm gì đối với Kỳ Lương Tần, cậu cảm thấy nếu thiết lập nhân vật của bản tiểu thuyết này không vỡ, thì Nghiêm Bách Tông không có khả năng yêu người yêu của em trai mình, hắn không phải nam nhân như thế, nếu hắn như vậy, thì mình cũng sẽ không thương hắn đến thế. Bọn họ là hai loại người, một loại cao thượng hoàn mỹ không giống người, một loại thấp hèn ác độc không giống người.
Về đến nhà, Kỳ Lương Tần liền muốn uống thuốc, bác sĩ dặn, một ngày ba lần.
"Đợi lát nữa lại uống, " Nghiêm Bách Tông nói: "Bụng rỗng uống thuốc kích thích dạ dày, chờ qua giờ ăn cơm trưa xong rồi lại uống."
Nghiêm Viện vào trong phòng: "Mẹ bảo em nhìn xem anh thế nào, khỏe hơn chưa?"
"Truyền dịch, tốt hơn nhiều." Kỳ Lương Tần nói.
"May mà anh đến nhìn thoáng qua, sốt tới bốn mươi độ."
Nghiêm Viện thực giật mình nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: "Cao như vậy?"
"Trong nhà có người bệnh, em cũng để tâm chút, lão nhị không rảnh rỗi, em là em gái, quan tâm mọi người nhiều hơn."
Nghiêm Bách Tông dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, liền đi ra ngoài. Nghiêm Viện ngồi xuống, vươn tay dò xét trán cậu: "Không nóng. Muốn em gọi điện thoại cho anh hai, gọi anh ấy trở về không?"
"Một chút bệnh vặt, cũng khỏe rồi, gọi hắn trở về, không phải là rất kiểu cách sao?"
Nghiêm Viện liền cười, nói: "Cũng may mắn anh cả cẩn thận. Có điều nhà chúng ta cũng chỉ có anh cả thận trọng."
Cơm trưa Nghiêm gia là long trọng nhất, dù là Nghiêm lão thái thái chú ý khỏe mạnh dưỡng sinh thích ăn chay cũng sẽ ăn nhiều thịt một chút. Nhưng cơm trưa hôm nay, dì Xuân nấu cháo riêng cho cậu, làm hai món lót dạ. Nghiêm Viện nhìn trước mặt cậu bày riêng hai cái bát đĩa, hỏi: "Sao một mình anh ấy không giống, cơm bệnh nhân sao?"
Dì Xuân cười nói: "Bách Tông nói tiểu Kỳ bị bệnh khẩu vị không tốt, nên ăn thanh đạm chút."
Nghiêm Bách Tông thật sự là người biết quan tâm, mặc dù đây là chuyện rất nhỏ, cũng khiến trong lòng cậu ấm áp dễ chịu. Kỳ Lương Tần ngẩng đầu hỏi: "Anh cả đâu?"
"Cậu ấy có việc đi ra ngoài, nói cơm trưa ăn với khách, không trở về."
Nghiêm Viện nói: "Khả năng không phải là khách, con nghe anh ấy hình như gọi điện thoại với chị dâu, sắc mặt thật khó nhìn."
Nhưng mà Nghiêm lão thái thái cũng không có tiếp lời của Nghiêm Viện, Kỳ Lương Tần và dì Xuân lại đều không biết chuyện, cho nên Nghiêm Viện nhìn nhìn mọi người, đành phải tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Kỳ Lương Tần nhìn thấy trời bên ngoài có hơi đen xuống, lại có vài phần cảm giác mất mác.
Lúc chiều, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, trời chuyển tối, sau đó bắt đầu đổ mưa. Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sắc trời đã mờ mịt.
Bên ngoài mưa rơi xuống đất ào ào, đây là trời mưa mà cậu vô cùng thích. Nghiêm Tùng Vĩ còn chưa về, nội tâm cậu hy vọng Nghiêm Tùng Vĩ đừng trở về, cậu cảm thấy giường lớn này nằm thực thoải mái. Cậu trở mình, nghiêng người hướng ra ngoài, chợt thấy căn phòng đối diện sáng đèn lên.
Cậu lập tức ngồi dậy, nhìn cửa sổ đối diện. Cậu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cởi áo khoác, bận rộn.
Cậu ghé vào cửa sổ, ngơ ngác nhìn, cửa sổ có chút ẩm ướt, có đôi khi sẽ làm ẩm cánh tay cậu.
Kỳ thật cậu không chỉ là đang nhìn Nghiêm Bách Tông, cậu còn chưa đến mức có tình cảm khắc sâu như vậy với Nghiêm Bách Tông. Kỳ thật cậu càng giống như là đang nhìn tình yêu của mình.
Nghiêm Bách Tông rất tốt, nam nhân rất tốt này, nếu như là của cậu, vậy thì tốt biết bao nhiêu, ở bên hắn sẽ là bộ dạng thế nào. Cậu tưởng tượng như vầy như kia trong tiếng mưa rơi ào ào. Có thể bọn họ sẽ thân thiết vào buổi đêm đổ mưa giống như vầy, tiếng thân thể đánh ra bành bạch bành bạch còn dồn dập hơn so với giọt mưa. Cũng có thể sẽ cùng ôm nhau ngủ vào đêm mưa thế này, cái gì cũng không làm, cảm thụ sự ấm áp khi dán vào nhau. Đây là tưởng tượng mà vô số đêm mưa trước đây cậu từng nghĩ, tưởng tượng sau khi cậu có người yêu, đêm như vầy sẽ vượt qua như thế nào.
Cậu thở ra một hơi, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ngọt ngào thương cảm.
Đêm đã thực khuya. Nghiêm Bách Tông này ăn vào cũng không biết là mùi vị gì. Nam nhân lại là mùi vị gì. Kỳ Lương Tần xấu hổ lại cô độc nghĩ, rõ ràng là nghĩ đến chuyện mang theo một chút xấu hổ, trong lòng lại không hề có dục vọng, chỉ có tha thiết chờ đợi và vô tận cô độc.
Cậu cảm thấy mình càng ngày càng có thể hiểu được lòng của Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết. Trong lòng có người, cô độc liền trở nên không thể nhẫn nại, thời gian lâu, cô độc liền thay đổi hương vị, thành tịch mịch. Tịch mịch và cô độc không giống nhau, tịch mịch không chịu nổi, con người sẽ bước tới vực sâu dục vọng, không thể quay đầu lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top