Chương 4:


Úc Nguyên cho rằng Cố Thiệu Thừa đã  tỉnh, đang chuẩn bị hỏi han ân cần thể hiện một lòng hiếu tâm. 

Còn không chờ cậu mở miệng, Cố Thiệu Thừa mí mắt trầm xuống người lại chìm vào hôn mê.

Úc Nguyên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ giúp hắn, cảm giác được nhiệt độ vẫn có điểm cao, tiếp tục giúp hắn đổi khắn lông. 

Dáng vẻ lúc ngủ của Cố Thiệu Thừa chỉ có bệnh trạng tái nhợt cùng vẻ buồn bực không tán ở giữa hai mày, hơi thở của nam nhân trên giường yếu hơn so với người bình thường , Úc Nguyên nhưng thật ra có thể thích ứng không khí yên tĩnh khi ở chung với Cố Thiệu Thừa.

Cậu đã quyết định trước khi Cố Thiệu Thừa lâm chung hảo hảo chiếu cố hắn tốt tận lực giúp hắn, hoàn trả lại một ít ân tình, cho nên một bên cậu dùng khăn lạnh giúp nam nhân chà lau bên gáy,nách lại tiến hành hạ nhiệt độ thủ công cho hắn, một bên trong đầu cẩn thận nhớ lại phần cốt truyện liên quan đến Cố Thiệu Thừa. 

Trong giấc mơ của cậu cốt truyện tuy không viết cuộc sống của bọn họ hai cái công cụ hình người sau khi kết hôn, nhưng Vương mẫu vì để an ủi nhi tử bảo bối đã nói qua một chút. 

Đại khái là Cố Thiệu Thừa sau khi bệnh chết Cố lão gia tử cực kì bi thương dẫn đến sức khỏe không còn được như trước , bác sĩ phán đoán ông nhiều nhất chỉ còn trụ được một hai năm mà nhi tử lại chèn ép một trận dẫn đến về sau Cố gia chính là Cố phụ bọn họ một nhà ba người.

Bất quá trong tiểu thuyết miêu tả vai chính tự nhiên cũng không vô sỉ giống như trong trí nhớ của Úc Nguyên , tiểu thuyết miêu tả Cố phụ người con rể này tương đương vĩ ngạn, nằm gai nếm mật có thể so với Việt vương Câu Tiễn

Nói hắn thiên tư trác tuyệt tướng mạo xuất chúng, là bị bắt phải ở rể Cố gia;

Nói hắn rất có đầu óc kinh doanh lại vì chiếu cố thê tử mà nhiều năm bị hạn chế ở lĩnh vực tinh thần chướng ngại tiến hành nghiên cứu học thuật.  

Nói hắn trọng tình trọng nghĩa, lại cùng bạch nguyệt quang thâm ái không thể ở bên nhau, ẩn nhẫn hai mươi mấy năm chính thức thoát ly khống chế của Cố gia mới có thể nghênh đón về ái nhân cả đời mong nhớ. 

Rất nhiều kí ức cốt truyện tràn vào đại não , Úc Nguyên không kịp nhớ rõ từng chi tiết mà chỉ nhớ đại khái tình tiết, nhưng hiện tại nhớ lại rõ ràng có rất nhiều điểm bất thường. 

Cố phụ ở rể rõ ràng là tiểu tử nghèo một bước hóa thân thành phượng hoàng trèo lên được kim chi ngọc điệp, liền thấy Trương quản gia nhắc mãi những cái đó, Úc Nguyên thật sự không thể lí giải Cố phụ người này bị bắt ở rể hào môn có rốt cuộc bao nhiêu phần bị ép buộc?

Đương nhiên, hắn cũng không biết rõ được chuyện này , nhưng hai người có thể sinh ra được Cố Thiệu Thừa..... Cũng không phải có người bắt ép hắn làm chuyện này đi? 

Trong tiểu thuyết đề cập hai người ở bệnh viện quen biết nhau, Cố phụ là thầy giáo hướng dẫn thực tập sinh của Cố mẫu , nàng là học sinh khoa về tinh thần cùng với Cố phụ đều chung một ngành .

Đến cuối cùng Úc Nguyên còn cảm thấy kì quái hơn, Cố Thiệu Thừa được sinh ra lúc Cố phụ 18 tuổi vậy thì bạch nguyệt quang từ đâu ra mặt ăn vạ?  

Úc Nguyên càng nghĩ càng phát hiện cái này tiểu thuyết đối với vai chính miêu tả đến hoàn hảo không một khuyết điểm , lăng kính này cũng thực dày có thể so với tường thành , mất đi hào quang nhân vật chính tựa như một cái bãi rác.  

Ngược lại là Cố Thiệu Thừa cái này đại thiếu gia ngậm thìa vàng sinh ra ,không chỉ có cha không thương mẹ không yêu, tuổi xuân chết sớm không nói, cả quãng đời ngắn ngủi còn chịu đủ ốm đau tra tấn.  

Vương mẫu cùng với nam chủ đối thoại  là sau khi nam chủ mới tiến vào giới giải trí gặp nhiều khó khăn là khúc dạo đầu sau khi nghênh đón cái thứ nhất khó khăn thời điểm, như vậy tính toán ra thời gian của Cố Thiệu Thừa không còn nhiều.  

Mặc dù là nam thê xung hỉ cho Cố Thiệu Thừa cái bệnh tật quấn thân với cậu mà nói đến lúc hắn mất phải thủ tiết nhưng cậu vui vẻ chấp nhận cuộc sống như vậy, nhưng hiện tại Úc Nguyên mạc danh có điểm phiền muộn Cố Thiệu Thừa cũng là cái người đáng thương a... 

Bất quá việc đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể ở quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của hắn tận lực làm cho đối phương thấy một tia khuây khỏa. 

Dùng phương thức ôn nhu làm bạn với hắn trong những ngày cuối đời khiến hắn không thấy cô đơn và cuộc sống có ý nghĩa, nghĩa thông suốt xong lúc này đáy lòng của Úc Nguyên tích tụ phiền muộn lập tức chuyển hóa thành hiếu tâm đối với Cố Thiệu Thừa. 

*

Lạm dụng dược vật quanh năm làm cho thân thể của  Cố Thiệu Thừa suy yếu, giấc ngủ của hắn hiện tại hoàn toàn quyết định bởi thời gian phát bệnh cùng thời gian thể lực tiêu hao hết có hay không trùng hợp.  

Một khi trùng hợp cho dù thân thể mệt mỏi nhưng đau đớn kịch liệt cùng ảo giác tra tấn cũng có thể đẩy hắn lên bờ vực sụp đổ. 

Theo bệnh tình tăng thêm, hắn đối với vài loại dược phẩm đặc hiệu khả năng kháng thuốc không ngừng tăng trưởng, hắn đã rất lâu không có một giấc ngủ liên tục mấy giờ như vậy. 

Buổi tối 9 giờ tỉnh lại, Cố Thiệu Thừa trước ngẩn ra một cái chớp mắt.

Phòng ngủ rộng rãi chỉ có một ngọn đèn đặt ở bên cửa sổ để trang trí độ sáng không cao ánh đèn ảm đạm cùng với ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ , lọt vào trong tầm mắt hắn hết thảy đều trở nên nhu hòa ấm áp. 

Trên mép giường có mấy cái khăn lông, thanh niên hơn phân nửa thân thể đều ghé vào mép giường lộ ra non nửa khuôn mặt với đường cong tinh xảo, hắn nhìn ra được đối phương ở khi hắn hôn mê vẫn luôn chiếu cố hắn... 

Tư thế ngủ như vậy làm gò má chịu đè ép đôi môi quá mức hồng thuận hơi chu lên làm cho khuôn mặt vốn phấn điêu ngọc trác nhiều thêm vài phần đáng yêu. 

Úc Nguyên mới vừa vào cao trung thời điểm hai bên má còn phúng phính như trẻ con bất quá sau khi dưỡng mẫu bị chuẩn đoán  bệnh phổi khi cậu lên cao trung được một năm, số tiền viện phí phải chi trả cùng với tiền đổi phổi quá lớn làm thân thể cậu nhanh chóng gầy ốm đường cong khuôn mặt cũng bị thu hẹp lại làm cho hình dáng càng trở nên tinh xảo lập thể hơn. 

 Tình huống này Cố Thiệu Thừa kiếp trước liền rõ ràng, cho nên xem ở Úc Nguyên cũng không có làm chuyện gì sai nên Cố Thiệu Thừa nguyện ý cho cậu một cơ hội thoát khỏi đây. 

Ở trong vũng lầy nhiều năm, hắn tình nguyện tin tưởng Úc Nguyên hao tổn tâm cơ lừa gạt chỉ là vì đổi về tiền tài cứu trị cho dưỡng mẫu. 

Ký ức hỗn loạn làm hắn chỉ có thể tin tưởng như vậy , nếu hắn có thể sống lâu hơn , nhớ tới sau này còn có thể lại đến thanh toán, nhưng thân thể của hắn hiện tại .... Cũng coi như tiện nghi kẻ lừa đảo này. 

Nam nhân thong thả ngồi dậy, phần đầu phía sau bên phải ở thời điểm ban ngày va vào gỗ đặc trên tay vịn, theo động tác của hắn mà ẩn ẩn nổi lên đau đớn, hắn còn nhớ rõ câu nói trước khi chạy trốn của Úc Nguyên "Không ly hôn"......

Ánh mắt sâu thẳm theo ánh sáng từ cửa sổ kéo dài đến khung xương đơn bạc của thanh niên, áo sơmi rộng thùng thình vạt áo do ngủ ở tư thế này mà bị kéo lên lộ ra eo nhỏ tinh tế cùng với một vết bầm trên đó.  

Cố Thiệu Thừa nhăn nhăn mày, di động đột nhiên vang lên, thanh niên ngủ ở bên cạnh lông mi rung động, hắn ở trước khi đối phương mở mắt dời đi ánh mắt của mình. 

"Ân, lầu hai thư phòng." Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần áp bách.

Úc Nguyên nghe được thanh âm Cố Thiệu Thừa gọi điện thoại , nháy mắt từ mơ màng tỉnh dậy, cậu ngồi thẳng trên ghế theo bản năng mà đen phần lưng dán sát đến lưng ghế, theo thói quen mà cùng người khác bảo trì khoảng cách. 

Cố Thiệu Thừa dư quang vừa vặn thoáng nhìn một màn này, sắc đen nơi đáy mắt di động, cúp điện thoại sau đem ánh mắt đen nhánh trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo: "Không ly hôn?"

Úc Nguyên ở thời điểm buổi chiều  còn cảm thấy chính mình đã thích ứng ở chung với Cố Thiệu Thừa , nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn khí thế sắc bén bao trùm toàn thân lại khẩn trương đến độ yết hầu khô khốc hô hấp hơi ngừng lại ... Xem ra cậu chỉ ở chung được khi hắn yếu ớt suy nhược. 

Cậu chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp gật gật đầu.

Úc Nguyên muốn nói cho hắn quyết tâm lưu lại của mình nhưng còn cần một chút thời gian chuẩn bị cùng giảm xóc. 

Nhưng Cố Thiệu Thừa ánh mắt phảng phất như có thể giết người khí lạnh quanh thân càng ngày càng cường làm cho lời thề son sắt của cậu bị két ở cổ họng, hơn thể thân thể lại bắt đầu phát run. 

Này động tác rất nhỏ kháng cự lại càng muốn khuất phục bộ dáng, ở Cố Thiệu  Thừa đáy mắt thực mau hóa thành một phẫn nộ lệ khí. 

Bất quá tiếp theo trong nháy mắt sát khí liền tán đi đáy mắt một lần nữa trở về đạm mạc lạnh băng , nếu đối phương kiên trì muốn lưu lại vậy hắn liền bồi cậu chơi một chút....  

"Đẩy ta đi thư phòng." Cố Thiệu Thừa đột nhiên không đầu không đuôi đối với không khí nói một câu như vậy. 

Úc Nguyên gật gật đầu, nhưng xe lăn chạy bằng điện cũng cần có người đẩy sao? Kia không phải giống như lão nhân gia giống nhau là phương tiện di chuyển đơn giản có thể đua xe sao , bất quá ý tưởng này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. 

Nghĩ đến Cố Thiệu Thừa thời gian không còn nhiều, Úc Nguyên dùng tay vỗ vỗ ngực : Ân tình tái sinh vĩnh viễn không quên, lúc lâm chung bớt đi phần nào nuối tiếc !

Chờ khi Úc Nguyên đẩy người đi đến thư phòng  bên trong đã chờ không ít người, cánh cửa thư phòng  hoàn toàn rộng mở, bên trong nhìn không sót gì.

Thư phòng ở phòng ngủ chính của hai người được xem là cái lớn nhất mà Úc Nguyên đã từng thấy,  mà  phòng ngủ của phu thê còn có một gian  "Tiểu" thư phòng, dùng cho chủ nhân lâm thời đọc sách, xử lý văn kiện.

Cho nên cậu đối với thư phòng chính thức ở lầu hai đã có điều chuẩn bị, nhưng đến khi nhìn thấy vẫn như cũ kinh ngạc, thư phòng của Cố Thiệu Thừa ở trong mắt Úc Nguyên cơ hồ là một cái thư viện nhỏ.  

Thư phòng được thiết kế có hai đến ba tầng xây dần lên cao , chung quanh tường có các kệ bày tứ phía thư tịch trừ cái này không gian bên trong rộng mở sáng ngời, được phân chia thành các khu vực thỏa mãn từng nhiều mục đích khác nhau ở giữa còn có một không gian chuyên môn dùng để tiếp các vị khách. 

Trương quản gia đang bị hai vị bảo tiêu ấn ngồi ở trên một cái sô pha đơn, lão phụ nhân tóc mai hỗn độn, hai mắt bắn ra tinh quang lúc sáng nay chỉ còn lại vẻ vô lực, hai mắt sưng đỏ do khóc nhiều lần, nhìn ra được nàng vì để lưu lại được ở nhà cũ mà lựa chọn quỳ cả ngày thực sự làm nàng ăn đủ khổ. 

Nhưng mà dựa theo Cố Thiệu Thừa xử phạt, Trương quản gia hẳn là quỳ đến sáng mai, nhưng vừa qua khỏi 9 giờ bảo tiêu liền phụng mệnh đem nàng đưa đến thư phòng, cái này làm cho nàng càng thêm hết tin vào phỏng đoán phía trước. 

Cố Thiệu Thừa sau khi phát bệnh đại não hỗn loạn, hơn nữa có vài phần thiên vị nam thê xung hỉ mới có thể trách phạt nàng, chờ Cố Thiệu Thừa bệnh tình đỡ hơn còn không phải lập tức đem nàng thả ra?

Trương quản gia tuy rằng quỳ gối từ đường, nhưng quan hệ nhiều năm cũng đủ để nàng biết toàn bộ hành tung của  Cố Thiệu Thừa , nàng rõ ràng Cố Thiệu Thừa rời đi  không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh, vẫn luôn hôn mê đến 9 giờ mới tỉnh.

Cho nên mặc dù trên mặt vẫn là một bộ dáng tiều tụy nghèo túng , nhưng trong lòng nàng đã sớm nắm chắc thắng lợi. 

Trương quản gia chuẩn bị lấy lui làm tiến trước bán thảm một chút, sau đó lại giống như thường mà kéo Cố đại tiểu thư ra làm bình phong mà nói một số thứ với Cố Thiệu Thừa, làm hắn khắc sâu mà ý thức được hành vi của hắn hôm nay là cỡ nào đại nghịch bất đạo.

Mà nàng sẽ thập phần rộng lượng từ ái mà đem việc này bỏ qua, làm cho trong lòng hắn với nàng có một phần hổ thẹn, đến nỗi cái kia xung hỉ nam thê mặc dù được ưu ái nhưng cũng mới được có một hai ngày tình cảm, nàng là bảo mẫu hai đời chủ tử Cố gia đều có thể nhẹ nhàng xử trí huống chi chỉ là một người mới quen được vài ngày? 

Kết quả nàng đợi nửa ngày, cũng không chờ đến Cố Thiệu Thừa chủ động nhận sai, Trương quản gia hít sâu một hơi tính toán trước khóc lóc xin lỗi, kết quả nàng mới vừa mở miệng, bảo tiêu đứng ở cửa thư phòng đi đến: "Tiên sinh, Lâm thúc tới rồi."

Trương quản gia động tác khựng lại, sau khi thấy rõ diện mạo của người mới tới lập tức phát hiện sự tình đang phát triển theo hướng không quá thích hợp. 

Vợ chồng Lâm Đức Phong là người làm lâu năm ở Cố gia, Lâm thúc là tài xế còn thê tử dì Lâm là bảo mẫu chiếu cố Cố Thiệu Thừa từ nhỏ. 

Dì Lâm đối Cố Thiệu Thừa không thua gì  Cố đại tiểu thư đối Trương quản gia, cho nên sau khi nàng bị sai khiến đến biệt thự chiếu cố Cố Thiệu Thừa , một cái là quan hệ thân thiết hơn một cái là tư lịch càng sâu, hai người âm thầm lời nói sắc bén không ngừng.

Thẳng đến dì Lâm bị Cố Thiệu Thừa sau khi phát bệnh đẩy xuống cầu thang cả người bị đập vào bàn trà từ đây toàn thân tê liệt, Trương quản gia mới chính thức trở thành nữ quản gia chính của biệt thự.

Lâm thúc sau khi đi vào thư phòng , chỉ liếc mắt nhìn Cố Thiệu Thừa  một cái liền quay đầu sang một bên, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi tóc lại cơ hồ toàn màu trắng,gò má  khô vàng hơi hơi hòm xuống  thoạt nhìn so Trương quản gia càng lớn tuổi hơn. 

Hắn đối Cố Thiệu Thừa thái độ thập phần phức tạp, hắn cùng thê tử vẫn luôn dưới gối không con, tuy rằng biết Cố Thiệu Thừa là Cố gia kim tôn ngọc quý đại thiếu gia, nhưng nhiều năm ở chung rốt cuộc là có chút đặc thù tình cảm, dì Lâm càng là đối Cố Thiệu Thừa coi như con đẻ mà chăm sóc tỉ mỉ. 

Nhưng hết thảy đều ở Cố Thiệu Thừa điên khùng bộ dáng mà đẩy thê tử của mình làm nàng trở thành người thực vật tất cả đều im bặt, thê tử bị như vậy làm hắn không thể không hận Cố Thiệu Thừa. 

Nhưng hắn rõ ràng Cố Thiệu Thừa có bệnh việc kia không phải hắn cố ý, Cố gia đem chuyện áp xuống, hắn trừ bỏ nhận mệnh cái gì đều không làm được. 

Cố Thiệu Thừa gặp người đến đông đủ, cho bảo tiêu một ánh mắt, đối phương lập tức bảo người không liên quan rời đi.

Úc Nguyên sau khi vào cửa vẫn luôn co rút ở khe hở giữa giá gỗ và vách tường thấy thế cũng muốn rời đi, mặc dù cậu rất tò mò Lâm thúc mới bị gọi vào cùng Trương quản gia có cái gì liên hệ mà có thể làm sắc mặt nàng ngày càng xấu đi, nhưng có nhiều người nên cậu tình nguyện từ bỏ cơ hội bát quái.

Cố Thiệu Thừa đem cậu ngăn lại, Úc Nguyên không rõ nguyên do thấy hắn cũng không muốn giải thích với cậu liền lùi lại về góc phòng. 

Tuy rằng trong thư phòng chỉ còn lại có năm người, đối Úc Nguyên tới nói như cũ vẫn là nhiều, cậu rúc  ở góc tường ngừng thở miễn cưỡng xem diễn.

Cố Thiệu Thừa dư quang quét Úc Nguyên liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy như vậy khiến cho đối phương như thế sợ hãi, đến lúc sau chẳng phải là sẽ dọa ngất xỉu đi? Bất quá hắn đã cho cơ hội, hiện tại lại sợ cũng không có cơ hội đi nữa.  

Ngón tay thon dài của nam nhân ấn xuống thiết bị truyền phát tín hiệu phía trước hiện ra hình ảnh chiếu ra một đoạn hình ảnh mơ hồ, do camera mini năm đó còn không đạt được trình độ như ngày nay nhưng từ hình ảnh mơ hồ có thể thấy được người đẩy dì Lâm xuống lầu không phải Cố Thiệu Thừa đang phát bệnh mà là Trương quản gia. 

Bởi vì Trương quản gia vẫn luôn chiếu cố đồng dạng bị bệnh Cố đại tiểu thư, cho nên đối với bệnh tình hiểu biết còn hơn xa dì Lâm , sau khi vào biệt thự liền trực tiếp phụ trách dược vật cùng phương pháp trị liệu.

Dì Lâm xảy ra chuyện ngày đó Cố Thiệu Thừa vừa vặn phát bệnh, vọng tưởng  ảo giác làm hắn ở đại não đau đớn và vô cùng hỗn loạn, nữa đoạn trước còn sót lại ý thức hắn nhớ rõ đã đập phá rất nhiều đồ đạc trong lòng giống như có mãnh thú tùy thời mà thoát ra. 

Cho nên chờ hắn ở bệnh viện tỉnh lại biết được dì Lâm bị hắn đẩy xuống lầu , đã khó có thể tin lại vô cùng hối hận, đoạn thời gian kia hắn ăn rất nhiều dược vật cả người đều mơ hồ, cũng bởi vậy mà khi bị phóng viên cải trang hỏi nháy mắt hắn suýt hỏng mất, hắn suýt nữa đã động thủ với phóng viên vậy nên hình ảnh hắn điên khùng thô bạo cứ như vậy bị ghi lại. 

Mặc dù Cố lão gia tử trước tiên sai người tiến hành xử lý, nhưng tin tức một khi để lộ liền khiến cho sóng to gió lớn, Cố Thiệu Thừa từ đây ác danh truyền xa.

Cũng là từ lúc ấy trở đi, lượng thuốc hắn sử dụng ngày một tăng dẫn đến trạng thái dần dần sa sút, đến khi chết cũng không dám đến thăm dì Lâm một lần. 

Cố Thiệu Thừa nhắm mắt, áp xuống đáy mắt đang cuồn cuộn màu đỏ tươi, hắn nhìn về phía Lâm thúc cả người đỏ lên gân xanh hiện rõ trên gương mặt, ý có điều chỉ nói : "Trương quản gia dốc lòng dâng hương, quỳ lâu rồi chân cẳng không tiện, lên lầu thì bị hụt chân cũng là điều bình thường."

Hắn thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp đạm mạc, lại Trương quản gia mặt xám như tro tàn đột nhiên trừng lớn hai mắt: "Tiểu thiếu gia! Ngài không thể đối với ta như vậy!!"

"Ta năm đó là nhất thời hồ đồ, ngài  xem ở ta mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao...... Xem ở đại tiểu thư phân thượng cầu ngài bỏ qua cho ta!" Lão phụ nhân hoàn toàn không còn bộ dạng ở trước mặt Úc Nguyên  lập uy mắt cao hơn đỉnh đầu, nàng ở dưới đất không ngừng dập đầu.

Cố Thiệu Thừa đem ánh mắt dời về phía đội trưởng đội bảo tiêu thanh âm lạnh băng: "Ngươi đi giúp  Lâm thúc một tay."

Tráng hán một thân cơ bắp vững chắc lập tức gật đầu , ngay sau đó liền đem Trương quản gia nhấc lên như xách gà con mà bước đi.

Trương quản gia đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, thảm trạng của dì Lâm năm đó nàng so với ai đều rõ ràng hơn, nàng bộ xương già này...... Cố Thiệu Thừa đây là muốn cho nàng chết!

Bị bảo tiêu nhấc lên nàng lập tức không quan tâm mà rống lên : "Đại tiểu thư nhiều năm không chịu gặp ngươi! Nếu không phải ta từ giữa bắc cầu cho ngươi thì nàng sẽ nguyện ý nghe đến tin tức của quái vật ngươi sao ?! Đại tiểu thư mỗi lần phát bệnh đều hận không thể bóp chết ngươi, tựa như năm đó giống nhau!"

"Ngươi đối với ta như vậy! Đại tiểu thư  biết chỉ càng thêm chán ghét ngươi này quái vật!!" Nàng quá hiểu biết mẫu tử chi gian chuyện xưa, biết nói cái gì có thể kích động tinh thần của hắn, làm Cố Thiệu Thừa rốt cuộc không thể  bảo trì lý trí, chờ hắn điên rồi nàng có lẽ còn có cơ hội bỏ trốn. 

Bảo tiêu nghĩ lập tức kéo người đi , nhìn đến ánh mắt âm trầm đáng sợ của Cố Thiệu Thừa động tác mới cứng lại làm cho Trương quản gia có cơ hội nói nhiều như vậy. 

Cố Thiệu Thừa lạnh băng mà nhìn về phía lão bà tử điên loạn trước mắt: "Yên tâm, ngươi bị thương ta sẽ tự nói với quản gia, để hắn thông báo cho mẫu thân"

Chờ Trương quản gia bị kéo đi, Lâm thúc cũng từ tức giận khôi phục lí trí, đối với Cố Thiệu Thừa cúi đầu liền đi ra ngoài.  

Cố Thiệu Thừa đối diện với cửa thư phòng , ngồi là có thể thưởng thức được cảnh báo thù trước mắt.

Mặc dù hắn nói không quan tâm đến lời nói của Trương quản gia, nhưng huyết Thái Dương không thể tránh né mà đau lên, khoảng cách với lần trước phát bệnh không đến 24 giừo hắn lại một lần nữa cảm nhận được đau đớn quen thuộc.

Thời gian thanh tỉnh của hắn ngày một ngắn đi, bất quá cũng đủ cho hắn đem những người này từng bước kéo vào địa ngục... Cố Thiệu Thừa trong mắt xuất hiện mất khống chế điên cuồng. 

Nghe thanh âm kêu thảm của Trương quản gia, hắn duỗi tay đem Úc Nguyên từ phía sau kéo vào trong lồng ngực. 

Úc Nguyên bị màn trước mắt kinh sợ đến thiếu chút nữa đã quên chứng sợ xã giao của mình, thẳng đến khi ngồi vào trong lòng nam nhân , cảm thụ được hơi thở mang theo chua xót của hắn cùng với cái cánh tay đàn không ngừng xiết chặt ,  máu toàn thân cậu đều vọt lên tới đại não cả người vô thức mà run lên. 

Cố Thiệu Thừa không chịu buông tha cho cậu, hai tay niết má của cậu khiến cho hắn ngẩng đầu về phía xa sắp phát sinh một hồi ngoại ý muốn.  

Cùng với một tiếng thét chói tai  Trương quản gia trượt chân lăn xuống, Cố Thiệu Thừa vừa lòng mà cảm thụ được người trong lòng ngực run rẩy cùng bất lực.

Nam nhân môi mỏng cơ hồ dán lên làn da phía sau tai củaÚc Nguyên , âm thanh trầm thấp thong thả ung dung hỏi: "Nhìn đến phản bội kết cục?"

Không chiếm được câu trả lời của người trong lòng ngực, Cố Thiệu Thừa đáy mắt màu đỏ tươi cuồn cuộn, hắn tăng mạnh lực đạo trên tay, nếu không chịu rời đi  nên trả đại giới, mà màn kịch này bất quá chỉ là một cái bắt đầu nhạt nhẽo thôi. 

Ở Cố Thiệu Thừa đe dọa , Úc Nguyên run run rẩy rẩy mở miệng: "Không......"

A, cậy mạnh vẫn là không dám đối mặt?

Tiếp theo nháy mắt, Úc Nguyên vẻ mặt đưa đám lấy hết can đảm ăn ngay nói thật: "Mắt, mắt kính không có...... Thật, thật thật thấy không rõ......" Không chỉ có như thế, cậu bị Cố Thiệu Thừa ôm cả người đều sợ tới mức run thành cái sàng, nơi nào còn lo lắng Trương quản gia thế nào?

Úc Nguyên nói ra đáp án thật sự cùng Cố Thiệu Thừa suy nghĩ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thậm chí còn nhắc tới cái gì mắt kính? Hắn theo bản năng hồi tưởng về kiếp trước, huyệt Thái Dương đột nhiên chấn động mạnh giống như bị đinh thép đóng vào.  

Tuy rằng hắn sớm thành thói quen đau đớn như vậy , nhưng cũng như cũ chán ghét cảm giác suy nghĩ bị mạnh mẽ tách ra, càng nghĩ càng đau, trừ bỏ việc Úc Nguyên có ý đồ với hắn những kí ức khác đều vô pháp nhớ rõ.  

Cố Thiệu Thừa nhắm mắt ý đồ muốn cho chính mình thanh tỉnh chút, ngay sau đó hắn rõ ràng nghe được tiếng phát ra vang dội từ bụng của cậu : "Lộc cộc lộc cộc ——"

Cố Thiệu Thừa có chút hoảng hốt: "Ân?"

Úc Nguyên cho rằng đối phương là đang hỏi cậu bụng vì cái gì kêu vang đến như vậy, tiếng bụng của cậu xác thật so với những người khác vang hơn một tí, mỗi lần đều đói đến  "Mọi người đều biết", cũng không phải lần đầu tiên bị hỏi câu hỏi này.

Đối với tình huống này cậu vô cùng quen thuộc nên buột miệng thốt ra: "Đây là âm thanh do bị đói tạo thành,càng đói dạ dày co rút càng mãnh liệt nên tiếng sẽ càng trở nên rõ ràng , mắt khác do ngươi ôm ta âm thanh ở không khí truyền còn thông qua thể rắn âm lượng tự nhiên sẽ tăng mạnh."

Nói xong Úc Nguyên lại run lên , thiếu cánh tay như gông cùm xiềng xích của nam nhân cậu một lần nữa đem đầu vùi xuống cả người cong như com tôm tự bế ở trong lồng ngực nam nhân, quá mức kháng cự tiếp xúc thân mật mà co rúm lại thở hổn hển, hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân hiện ra biểu tình phức tạp cùng quỷ dị. 

Cố Thiệu Thừa đau đầu như muốn nứt ra, hắn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, nếu không trước mắt cái này nhát gan nhút nhát kẻ lừa đảo như thế nào sẽ nói không thấy được, còn nói cái gì tiếng vang......

Lần đầu tiên nghe được loại này quỷ dị "Ảo giác" làm hắn nhíu chặt mày, thân thể hơi hơi đong đưa, bệnh tình của hắn đã nghiêm trọng đến loại trình độ này?

Một lát sau, Cố Thiệu Thừa yên lặng đem người đẩy ra, hoảng hốt từ một bên ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc dự phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top