Chương 1:
"Đến lúc này ngươi còn dám nói không muốn gả?" Nam nhân âm điệu đột nhiên nâng cao, gương mặt cố sức tỏ ra là một người cha tốt, "Đừng quên, chúng ta nhưng không có nghĩa vụ chiếu cố người mẹ nuôi đang có nhu cầu cấp bách đổi phổi của ngươi."
Nam nhân với dáng người cường tráng khinh miệt mà nhìn về phía của tiện nghi nhi tử mới nhận , bạch bạch gầy gầy phát dục bởi vì thiếu dinh dưỡng mà gầy yếu dáng người gà con, này còn chưa tính, động cái liền mặt đỏ phát run, vừa nói lời nói lắp bắp hoàn toàn không cái nam nhân dạng, hắn nhìn liền tới sinh khí.
Đừng nói không thể cùng bảo bối nhi tử của chính mình đánh đồng, chính là đưa cho Cố thị người thừa kế để kết âm thân đều là cất nhắc hắn, huống chi hiện tại chỉ là xung hỉ?
Bảo dưỡng xinh đẹp nhu mỹ nữ nhân đem Úc Nguyên ôm lấy, cùng trượng phu trao đổi một cái trong lòng hiểu rõ mà không nói ra ánh mắt.
Nàng vỗ nhẹ Úc Nguyên khẽ run sống lưng kiên nhẫn trấn an: "Thực xin lỗi Tiểu Nguyên, ba ba mụ mụ thật là cùng đường, Cố gia động một ngón tay là có thể làm chúng ta Vương gia phá sản, đến lúc đó đừng nói cho dưỡng mẫu ngươi Ngọc Chi mụ mụ đổi phổi, chính là duy trì phí trị liệu chúng ta cũng lấy không ra......"
Nữ nhân kỹ thuật diễn nhất lưu, không chỉ có hốc mắt ướt, thanh âm cũng dần dần nghẹn ngào, bị nàng tri kỷ trấn an Úc Nguyên lại cả kinh hoàn toàn ngây người —— trước mắt hết thảy, thế nhưng tất cả đều cùng trong mộng giống nhau!
Úc Nguyên trước một đêm mơ thấy một giấc mộng thật dài, cậu mơ thấy chính mình vẫn luôn sinh hoạt ở trong một quyển tiểu thuyết , vẫn là một quyển tiểu thuyết về thật giả thiếu gia, người ở rể ngạnh, hào môn báo thù với nhất thể cẩu huyết đại loạn .
Nam chủ là năm đó cùng với Úc Nguyên bị ôm sai "Giả thiếu gia", thân thế thật bị phơi bày trước ánh sáng sau trở thành hào môn một hồi trò cười, bất đắc dĩ phải tiến vào giới giải trí lang bạt, trong lúc bị thiên kim đại tiểu thư coi trọng bị bắt ở rể, kết quả bị nhạc gia hoa thức nhục nhã cuối cùng đại khai sát giới.
Bất quá với thật giả thiếu gia, chỉ là vợ chồng Vương gia vì tìm cái kẻ xui xẻo giúp nhi tử gả thay làm ra tới.
Vương gia tưởng đã ôm được trên cái đùi vàng Cố thị này, lại luyến tiếc nhi tử bảo bối đi gả cho một cái ma ốm nam nhân để xung hỉ, đầu óc vừa chuyển lại làm ra một hồi thật giả thiếu gia tiết mục, chọn ra Úc Nguyên- một cô nhi xuất thân từ cô nhi viện, dưỡng mẫu bị bệnh nặng gấp một khoản phí phẫu thuật kếch xù , một tên nghèo xui xẻo bị coi như một cái công cụ hình người.
Úc Nguyên khi học tiểu học bị bắt nạt ở trường hơn hai năm , dẫn tới cậu tuy rằng trong lòng nghĩ đến minh bạch, nhưng đối ngoại luôn là không bỏ đi được chứng sợ xã giao, nằm mơ đều mong được ẩn cư núi sâu ngăn cách với thế nhân.
Cậu từng đối với cha mẹ ruột của mình ôm theo chờ mong, cũng thật lòng tin tưởng vợ chồng nhà họ Vương chính là cha mẹ thất lạc nhiều năm của cậu, cho nên sau khi tự bế nhiều ngày vẫn cố lấy hết can đảm cự tuyệt, kết quả bị họ trực tiếp đem cậu nhốt lại.
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới, trong cốt truyện khi cậu được gả tới Cố gia không bao lâu Cố Thiệu Thừa liền chết.
Không chỉ có như thế, Cố Thiệu Thừa sau khi chết Cố lão gia tử sinh ra oán hận với cậu, từ đây cậu không được bước chân ra khỏi Cố gia nửa bước, phạt cậu nếm hết cô đơn buồn chán chết già trong biệt thự......
Úc Nguyên choáng váng.
Không được bước ra nửa bước, cả đời cô độc sống hếtquãng đời còn lại, vẫn là ở trong biệt thự lớn...... Đây là trừng phạt?
Này rõ ràng là cuộc sống trong mơ của cậu đối khẩu vào nghề!!!
Nguyên bản Úc Nguyên cho rằng chỉ là một một giấc mộng phá lệ chân thực, tỉnh lại sau đó cậu cố ý dựa theo trong mộng cốt truyện lại lần nữa cự tuyệt, vợ chồng họ Vương ứng phó lời nói an ủi cậu cùng trong mộng giống nhau như đúc, làm Úc Nguyên khó có thể tin lại không thể không tin, giấc mộng sống một mình của cậu sự thật có cơ hội trở thành sự thực!
Phảng phất như trúng vé số adrenalin tăng chóng mặt, Úc Nguyên hưng phấn mà hận không thể nằm ra đất mà lăn lộn, nhưng đối mặt với Vương gia vợ chồng cầu tự nhiên đem hết thảy cảm xúc đều thu liễm lại trong nội tâm, Úc Nguyên đem vùi đến cực thấp cơ hồ muốn vùi cả vào trong cánh tay.
Tuy nhiên trong mặt Vương phụ chính là hắn lại cúi đầu buồn không hé răng, càng cảm thấy cậu chính là cái chất phác hèn nhát ngốc tử, thậm chí cảm thấy đồ vật như vậy không lên được mặt bàn, thật sự không đáng giá cái kia 70 vạn phí phẫu thuất, hơn nữa nếu đổi phổi diễn ra thuận lợi, kế tiếp trị liệu phí thêm có khả năng sẽ lên đến trăm vạn......
Nhà tạo mẫu tóc mới vừa đem người xử lý tốt , hai vợ chồng còn cảm thấy Úc Nguyên tuy rằng sợ hãi rụt rè, nhưng bị tóc mái che khuất cái trán no đủ, cùng với mắt kính bản to ở ngoài khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo nhưng thật ra có vài phần tú khí.
Chính là quá trắng nõn, phối hợp với thân thể có phần đơn bạc gầy yếu thoạt nhìn không giống nam nhân, không khéo bản thân chính là một người đồng tính, gả cho nam nhân xung hỉ quá thích hợp.
Nhìn thấy bộ dạng này của Úc Nguyên, Vương phụ càng thêm không khách khí: "Có thể gả vào Cố gia là phúc khí của ngươi, gả qua đi sau chăm sóc Cố tiên sinh cho tốt, ngươi dưỡng mẫu bên kia mới có thể thuận lợi giải phẫu, biết không?"
Nếu là trước kia, Úc Nguyên liền tính đối ngoại vâng vâng dạ dạ cũng sẽ chửi thầm một câu: Này phúc khí cho ngươi muốn hay không?
Nhưng hiện tại Úc Nguyên chỉ nghĩ nói: Thiên đại phúc khí như thế cậu cầu mà chẳng được?!
Vương phụ xem cậu thong thả sau khi gật đầu miệng khép khép mở mở như còn muốn phản kháng, thật sự lười đến cùng cậu tốn nhiều miệng lưỡi, cho một bên bảo mẫu một cái ánh mắt làm nàng đem bỏ thêm nhiều thuốc mê trong rượu lấy lại đây, tính toán đem người hôn mê cột lên xe.
Trên thực tế Úc Nguyên gả tâm tựa mũi tên, cúi đầu đợi non nửa buổi, phát hiện Vương gia vợ chồng cũng không có ý tứ mở cửa dẫn cậu đi.
Đối mặt với những người xa lạ luôn luôn nói chuyện xung quanh, Úc Nguyên vì mộng tưởng lấy hết can đảm, nhưng cậu mới vừa ngẩng đầu chưa kịp mở miệng bảo mẫu đã đem khay bưng tới, mặt trên khay có một chén rượu nhỏ có chút vẩn đục.
Úc Nguyên nghĩ đến trong cốt truyện Cố thị ma ốm không có thuốc chữa, mới có thể dùng loại này đường ngang ngõ tắt cuối cùng nghĩ đến việc xung hỉ, cúi đầu nhìn trên người bộ hỉ phục đỏ thẫm , lại nhìn về phía chén rượu vẩn đục, một ý niệm kì quái hiện lên trong đầu bên trong không phải trộn lẫn hương tro đi?
Càng nhìn càng tà môn, xem ra người thừa kế Cố thị thân thể là thật sự không tốt lắm.
...... A, kia chẳng phải là cậu đang cách mộng tưởng càng gần một bước?
Úc Nguyên đáy mắt tức khắc nhiều vài phần thiếu đạo đức, áy náy lại mừng thầm phức tạp biểu tình, không đợi Vương phụ lấy lời nói áp hắn, lập tức cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, không rảnh lo cay giọng nói gấp không chờ nổi mà thúc giục nói: "Hiện, hiện tại có thể đi rồi sao?"
Vương gia vợ chồng hai mặt nhìn nhau: "...... Ách, có thể."
*
Úc Nguyên ngồi trên xe, hưng phấn qua đi lại bắt đầu khẩn trương.
Hắn sắp gả cho ma ốm Cố Thiệu Thừa, tuy là đỉnh cấp hào môn người thừa kế duy nhất của Cố thị, lại thân thể bẩm sinh bệnh tật triền miên trên giường bệnh nhiều năm.
Tuy Cố gia đối hắn hết sức bảo hộ, nhưng vẫn là có một ít tin đồn tuồn ra, nói hắn tính tình thô bạo ,hung ác nham hiểm, bệnh tật lâu rồi tinh thần cũng không quá bình thường, từng đem bảo mẫu chiếu cố hắn đánh thành liệt nửa người trên, người hiện tại còn ở bệnh viện nằm liệt vân vân.
Đây đều là Úc Nguyên tùy tiện là có thể lục soát được tin tức, cho nên trước đó cậu thật là một vạn cái kháng cự.
Phàm là có một chút điểm lương tâm gia đình cũng sẽ không đồng ý đem nhà mình nhi tử như vậy gả đi ra ngoài, bất luận xung hỉ kết quả là cái gì, đương sự đều sẽ không có cái gì kết cục tốt, cho nên Cố gia lão gia tử đưa ra điều kiện cực kỳ hậu đãi.
Kết quả Vương gia luyến tiếc hài tử chịu khổ, lại như vậy làm thành một chiêu di hoa tiếp mộc...... Không đợi Úc Nguyên suy nghĩ, một cơn buồn ngủ đã ập tới , Úc Nguyên trước đó đã có một đêm mộng dài không nghỉ ngơi tốt, liền thiếp đi .
Bị người đỡ xuống xe thời điểm vẫn là nửa mê nửa tỉnh, Úc Nguyên mơ hồ cảm giác có thể nghe được âm thanh xung quanh, nhưng trên người không có một chút sức lực, giống như một con rồi gỗ bị người dật dây, hôn hôn trầm trầm lại một lần nữa mất đi ý thức.
Lại tỉnh lại đã là sau nửa đêm, Úc Nguyên đầu vẫn ẩn ẩn nặng như chì, lúc này cậu cũng phản ứng lại đây là chính mình là bị Vương gia vợ chồng hạ mê dược.
Hắn chỉ là trong sách không miêu tả quá ngàn chữ không nhiều lắm tiểu pháo hôi, mà Vương gia vợ chồng lại coi như nửa cái vai chính, sợ cậu tuy mặt ngoài đồng ý nhưng trong lòng vẫn muốn trốn nên mới hạ dược cậu tựa hồ cũng hợp lý.
Úc Nguyên thở ra một hơi, cậu xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, phát hiện mắt kính bị ném ra sau lập tức bắt đầu thấy lo âu.
Có thể mang đến cảm giác an toàn tóc mái bị chỉnh sửa chải lên, mắt kính bị mất , tai nghe cũng không ở bên người, Úc Nguyên cảm thấy chính mình giống như ngồi trên đống lửa, cũng may bên người không ai, bằng không cậu có khả năng sẽ bị kích thích không nhẹ.
Người với người với nhau còn không có sự tín nhiệm? Cậu đều đã đáp ứng gả cho, như thế nào còn dùng loại này thủ đoạn.
Dược phẩm tác động lên tinh thần đều là không thể ở trên thị trường lưu thông đơn thuốc dược, nhưng mà buôn lậu buôn bán nhiều lần cấm không ngừng, rất nhiều đều là mua nguyên liệu tự mình động tay pha chế, sinh sản hoàn cảnh, nguyên liệu cùng liều lượng thuốc khó có thể khống chế, đều có thể sẽ làm phóng đại tính độc hại của thuốc.
Úc Nguyên càng nghĩ càng sốt ruột, tuy rằng choáng váng đến lợi hại nhưng vẫn là cố đi lên trước phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, cậu theo thói quen muốn vươn tay phải bật đèn.
Có thể là bởi vì cảnh tượng thay đổi ở trong một không gian xa lạ , hơn nữa dược tính vẫn chưa lui hết , tuy rằng biết chính mình đã gả vào Cố trạch, nhưng trên tay động tác lại so với đầu óc nhanh hơn một bước, Úc Nguyên một cái tát đập về phía "Đèn bàn" phương hướng.
Cùng với "Bang" một tiếng giòn vang, lí trí dần dần trở về, cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, Úc Nguyên nuốt nuốt nước miếng...... Này là sống sờ sờ da thật khuynh hướng cảm xúc, hiển nhiên không phải là cậu ở chợ bán đồ cũ năm đồng tiền vào tay plastic đèn cũ.
Khẩn trương qua đi, Úc Nguyên nhớ tới Cố Thiệu Thừa khi cậu gả vào đã cách cái chết chỉ còn đếm ngược , phỏng chừng là hơi thở mong manh, ai lần này chết đại khái không có gì cảm giác.
Cậu như vậy tự mình an ủi, vẫn là ngừng thở thật cẩn thận đem tay thu hồi, kết quả cậu mới vừa nâng nâng, bàn tay liền bị một bàn tay ấm áp khác bắt lấy.
Anh đèn đc bật sáng lên, ở Úc Nguyên mắt cận hình ảnh dần dần rõ nét, cậu liền đối diện với một gương mặt lạnh lùng, hung ác nham hiểm đen cùng với ánh mắt đen sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền làm Úc Nguyên cảm nhận được như ở trong hầm băng rét lạnh cùng với một cảm giác hít thở không thông.
Gương mặt góc cạnh hơi thiên hướng hỗn huyết tạo cảm giác thâm thúy cốt tướng, mày kiếm mắt sáng mũi cao môi mỏng, mặc dù trên mặt lộ ra mười phần bệnh trạng tái nhợt, lại như cũ là dung mạo tuyệt mĩ vạn dặm mới có được.
Bất quá liền tính Úc Nguyên mắt kính không ném, cậu cũng hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức dung nhan tuyết sắc trước mắt, cậu chỉ cảm thấy hồi hộp khủng hoảng, sinh mệnh đe dọa như thế nào còn có thể trợn mắt động thủ!
—— thế giới này đáng sợ nhất không gì hơn là gần trong gang tấc thanh tỉnh người xa lạ! Cứu......
Bản năng sợ hãi làm cho đại não Úc Nguyên chỉ còn suy nghĩ chạy trốn, sắc mặt của cậu càng ngày càng trắng, tàn lưu dược vật tác dụng làm cho trái tim so với ngày thường càng đập mãnh liệt hơn.
Dục vọng cầu sinh của Úc Nguyên đã thẩm thấu vào từng tế bào , không có mắt kính cùng tóc mái "Bảo hộ", một đôi mắt hạnh thanh triệt tràn đầy hoảng sợ.
Thấy cậu muốn chạy trốn, Cố Thiệu Thừa cũng không ngoài ý muốn.
Hắn bên cạnh mỗi người đều muốn thoát đi, ngay cả hắn thân sinh mẫu thân đều có ý đồ đem hắn giết chết...... Nghĩ đến kiếp trước trải qua đủ loại, Cố Thiệu Thừa trào phúng mà cong cong môi.
Ngay sau đó hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn nâng mặt cậu nhìn lên phía trên, lòng bàn tay tinh tế nhỏ gầy xương cổ tay quả nhiên run lên, đối vớihắn như vậy sợ hãi còn muốn ép dạ cầu toàn......
Cố Thiệu Thừa ngón cái thong thả vuốt ve làn da mềm ấm của Úc Nguyên, như là hưởng thụ ở trước mắt người run rẩy hoảng sợ, kéo một lúc lâu mới thong thả ung dung mà mở miệng: "Sợ thành như vậy ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top