Chương 26. Đêm khuya

Nhà họ Tề thực sự cưng chiều con gái vô điều kiện.

Khoa trương đến mức nào?

Rõ ràng cảm thấy việc Tề Gia Mẫn đưa cơm cho Cao Như Phong là bảo hổ lột da.

Nhưng vẫn không cản trở.

Bọn họ chỉ không nỡ nhìn Tề Gia Mẫn có một chút thất vọng hay không vui.

Tuy nhiên Tề đại ca lại là vai ác có thâm niên, vẫn rất khôn khéo, chỉ trong chốc lát hắn liền phản ứng lại, mỉm cười: "Được, nếu là hàng xóm, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Một lát nữa ta sẽ kêu lão Lý đưa qua, muội không cần phải đi, ta tìm muội có chút việc."

Gia Mẫn không phát hiện tâm tư nhỏ này của huynh trưởng, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Tề đại ca: "Trong kinh doanh, muội biết đấy, ta đã mua rất nhiều đồng hồ thuộc thương hiệu nổi tiếng, nhưng rất hiển nhiên, không dễ dàng bán chạy. Ta thấy muội đối với phương diện tuyên truyền này rất có sáng kiến, ta muốn muội tham mưu một chút cho ta." Đây là chủ ý hắn nhất thời nghĩ ra được, tuy nhiên lúc Tề đại ca nói ra, lại vô cùng nghiêm túc và có tính thuyết phục.

Gia Mẫn quả nhiên không hề hoài nghi, gật đầu nói: "Được thôi! Muội đối với phương diện này rất có thiên phú đó nha!"

Bởi vì nàng là người xuyên không, kiến thức về chuyện này rất nhiều!

Tề đại ca nhìn nụ cười đơn thuần của nàng, cũng nở nụ cười, hắn quay đầu nhìn ba tên đệ đệ, nói: "Lát nữa các ngươi cũng phải tới, nếu không thể làm gì, ít nhất cũng nên đi nghe."

"Nhưng đầu óc của đệ toàn sạn, dùng sức làm còn được, chuyện động não này đệ không làm được đâu!" Tề tứ ca đáng thương vô cùng, hắn đối với bản thân mình cũng rất am hiểu.

"Lão đại cũng chưa bắt ngươi đề xuất ý kiến! Kêu ngươi đi nghe ngươi còn nhiều chuyện như vậy, ngươi chính là phế vật sao?" Tề ba ba hoàn toàn mặc kệ bản thân mình cũng là người rất lười nhác, phun mấy câu vào mặt nhi tử thật đúng là không chút khách khí.

Tề tứ ca yên lặng cúi đầu dùng sức ăn cơm.

"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ngươi là máy tạo phân sao?"

"Phụt!" Cơm trong miệng Tề tứ ca phun hết ra ngoài.

Tề ba ba lại muốn nói tiếp, Tề ma ma đã mở miệng: "Lúc ăn cơm, ông không thể tránh nói đến những thứ này sao?"

Tề ba ba: "A."

Chỉ trong một giây từ lão hổ liền hóa thành chú mèo con, mặt vô cùng ngoan ngoãn.

"Vợ nói cái gì cũng đúng." Ông gắp đồ ăn cho Tề ma ma: "Đây, hôm nay cá hấp không tồi."

Bộ dạng nịnh bợ của Tề ba ba quả thật làm người khác không nỡ nhìn, mấy huynh muội Tề gia đã chứng kiến vô số lần, tuy rằng thoạt nhìn rất chướng mắt, nhưng cũng không làm gián đoạn bữa cơm.

Lúc này đầu bếp Lý vừa ra tới, ông mang theo hộp đồ ăn, nói: "Đại thiếu gia, người xem có thể đưa thứ này cho nhà cách cách được hay chưa?"
Tề đại ca nhìn lướt qua, nói: "Đi đi."

Hắn tựa hồ "lơ đãng" liếc nhìn muội muội, thấy nàng cũng không quá bận tâm, hắn cũng hơi yên tâm một chút.

Tiểu muội nhà bọn họ đơn thuần đáng yêu, không thể để một tên xấu xa chỉ có vẻ ngoài lừa gạt được!

Mà người như Cao Như Phong lại rất được săn đón!

Tề đại ca là người từ trước đến nay làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, vì muốn nhờ Gia Mẫn giúp đỡ, liền cùng mấy đệ muội lên lầu. Thành thật mà nói, mặt hàng đồng hồ Tề gia bán không tốt đó là sự thật. Nhưng chuyện bán không tốt này, cũng chỉ là tương đối.

So với kim cương, đồng hồ tất nhiên không bằng.

Nhưng nếu nhìn một cách thuần tuý, cũng không xem là quá kém.

Việc kinh doanh của gia đình, Tề đại ca thường không chia sẻ quá nhiều với muội muội, hôm nay cũng chỉ là tìm một cái cớ tùy ý. Tuy ban đầu là lấy cớ, lúc sau lại cảm thấy cũng không tồi. Tề gia rất cưng chiều Gia Mẫn, luôn che chở cho nàng, hận không thể biến nàng thành một bông hoa nhỏ bảo quản trong nhà kính.

Do đó khi Gia Mẫn bất chợt nảy sinh hứng thú với Cao Như Phong lập tức khiến cho Tề đại ca cảnh giác.

Bảo hộ đơn thuần cho tiểu muội như vậy là không xong. Tiểu cô nương không rành thế sự mới dễ bị lừa, không bằng cho nàng tiếp xúc nhiều một chút chuyện kinh doanh trong nhà. Nhiều việc, đại khái sẽ không có thời gian tiếp xúc với Cao Như Phong.

Hơn nữa, tiểu muội thoạt nhìn thật sự rất thông minh, cho nàng biết nhiều một chút, tóm lại cũng là chuyện tốt.

Tất nhiên bọn họ có thể bảo hộ tiểu muội cả đời,
nhưng hiện tại thiên hạ hỗn loạn như vậy, ai dám nói mình luôn có thể sống tốt! Sẽ thực sự tồi tệ nếu một ngày nào đó họ ra đi và tiểu muội vẫn không hiểu gì.

Chi bằng, hiện tại ít nhiều nên rèn luyện nàng một chút.

Trong nháy mắt Tề đại ca đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nghĩ tới điều này, lại cảm thấy khá hơn một chút.

Tề đại ca nhìn mấy đệ muội, nói: "Công việc kinh doanh của gia đình chúng ta, tuy rằng hiện tại là do ta quản lý, nhưng không đơn độc một mình. Cho nên bất kể tình huống như thế nào, ta đều hy vọng trong lòng các ngươi có thể hiểu rõ. Cũng góp một chút sức lực."

Mọi người gật đầu.

"Ba mẹ tuổi đã lớn, chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa vào họ, tự bản thân nên nỗ lực thêm tiến tới." Tề đại ca không phải là người nhiều lời, nhưng khi hắn nói mấy đệ muội đều rất tin phục.

"Đại ca, bọn muội đã hiểu." Gia Mẫn mềm mại mở miệng.

"Bây giờ ta sẽ nói cho muội biết tình hình kế toán lần này." Tề đại ca mặc dù không nhìn sổ sách, nhưng một vài số liệu đã nằm lòng, hắn đơn giản tóm tắt qua một lần, cuối cùng nói: "Lần này, ta hi vọng các ngươi có thể đưa ra lời khuyên về việc kinh doanh đồng hồ, cách mở rộng thị trường và cách tăng doanh thu."

Mặc dù anh em nhà họ Tề đều làm việc trong cửa hàng, nhưng họ thực sự không giỏi về phương diện này.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, đến Tề nhị ca là người nói nhiều nhất cũng không nói được lời nào.

Gia Mẫn nhìn các ca ca một cái, chủ động nói: "Để muội nói trước đi."

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút về thủ đoạn marketing ở hiện đại, nàng nghĩ đến rất nhiều, nhưng để áp dụng trong việc tiếp thị đồng hồ này thì không nhiều lắm. Tuy nhiên dù không nhiều nhưng không có nghĩa là không có.

Gia Mẫn nói: "Chúng ta có thể làm quảng cáo."

"Biển quảng cáo sao?" Tề nhị ca hỏi, trong lòng cảm thấy đây không phải là chủ ý hay, nhưng lại không muốn đả kích sự nhiệt tình của muội muội, bởi vậy chỉ hỏi một câu, sau đó liền câm như hến!

Gia Mẫn biết, hiện tại cái gọi là quảng cáo, cùng lắm chỉ là một cái biển có kèm theo ảnh. Tề nhị ca hiểu lầm cũng là lẽ thường tình.

Nàng lắc đầu: "Không phải, muội đang nói không phải biển quảng cáo! Thứ cho muội nói thẳng, muội cảm thấy biển quảng cáo cũng không quá hấp dẫn người xem. Hơn nữa, những loại đồng hồ mà đại ca mang về, cho dù giá thấp nhất cũng không nằm trong chi tiêu của người bình thường, cho nên biển quảng cáo không thích hợp lắm. Muội là đang muốn nói đến tiếp thị mềm, chẳng hạn như hợp tác với phim, hợp tác với tạp chí, thậm chí ở một vài nơi chèn một ít quảng cáo vào đều cực kỳ thỏa đáng."

Đừng nói những huynh đệ Tề gia khác, ngay cả Tề đại ca cũng đều nghe không thật sự hiểu lắm.

"Nói cách khác, chúng ta có thể tìm công ty điện ảnh trao đổi, tiến hành hợp tác. Huynh xem một số bộ phim, rõ ràng vai chính là công tử nhà giàu, mà tay đến đồng hồ cũng không mang, điều này có hợp lý không? Tuy rằng không ảnh hưởng nội dung phim, nhưng tóm lại đó vẫn là thiếu sót. Nếu chúng ta nguyện ý cho mượn thì sao? Nữ nhân dùng trang sức, nam nhân dùng đồng hồ, thậm chí là một ít đồ trang trí Phương Tây, chúng ta đều có thể tài trợ. Chỉ cần bảo đảm đồ vật không hư hao là được. Chúng ta cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần trong phim có nhắc đến tên cửa hàng chúng ta, muội nghĩ, bọn họ sẽ không từ chối. Chúng ta làm tuyên truyền, bọn họ cũng có thể gia tăng cảm xúc của phim, hai bên đều có lợi."

Gia Mẫn không đề cập đến vấn đề tiền bạc, nếu ở hiện đại, loại hình quảng cáo này tốn không biết bao nhiêu chi phí! Nhưng ở thời đại này thì không như vậy, hiện tại chưa có hình thức quảng cáo kiểu này. Cho nên dưới tình huống đôi bên đều có lợi, bọn họ chắc hẳn không cần phải tốn thêm chi phí!

"Đây, trong nội dung có thêm tình tiết nữ chính đi cửa hàng Hỗ Ninh vì nam chính mua một cái đồng hồ, có vấn đề gì to tát sao? Muội cảm thấy căn bản là không. Nhưng đối với cửa hàng chúng ta mà nói đó là một cách tuyên truyền rộng rãi."

"Hay!!!" Tề nhị ca đập bàn một cái, kêu lên.

Biện pháp tuyệt diệu như vậy, cũng chỉ có tiểu muội bọn họ nghĩ ra!

"Nếu sợ việc cho mượn đồ xảy ra vấn đề, muội cảm thấy cũng có cách để giải quyết. Cách thứ nhất, thời điểm bàn bạc về việc cho mượn nếu như sau đó xuất hiện tổn hại, cũng không cần yêu cầu họ hoàn tiền, đề cập tới vấn đề đền bù chưa chắc bọn họ nguyện ý hợp tác rồi. Chúng ta quy định, nếu như bọn họ làm hỏng sản phẩm của chúng ta, vậy tương lai sẽ không tiến hành bất cứ hợp tác nào nữa. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, muội tin bọn họ tự nhiên sẽ có cách quản lý đoàn đội của mình. Mặt khác, đối với những sản phẩm có giá trị cao, sẽ do người bên chúng ta trực tiếp an bài, không cần qua tay bọn họ. Cũng coi như có thể đảm bảo những sản phẩm này không bị mất. Kỳ thật, còn có một cách......"

Gia Mẫn tạm dừng một chút, nói: "Khi cho mượn trang sức quý giá hoặc đồng hồ, muội đề nghị, chúng ta tìm hai tuần bộ đi cùng, dùng xong lập tức trả lại."

"Tìm tuần bộ???" Người kêu lên lúc này chính là Tề tứ ca.

Gia Mẫn: "Có cái gì không được sao? Chúng ta có thể trả cho họ một số tiền nhất định, hiện tại dạng này không phổ biến, muội cảm thấy chắc cũng không tốn bao nhiêu tiền. Sản phẩm của chúng ta được bảo đảm, tuần bộ kiếm được khoản thu nhập thêm, thậm chí đoàn làm phim cũng có thể dùng việc này để tuyên truyền và khoe khoang, ba phương diện đều tốt, có cái gì không thể?"

Gia Mẫn dám đề xuất như vậy, cũng là vì hiện tại phòng tuần bộ khác hoàn toàn với cảnh sát sau này. Cuộc sống hiện nay ai cũng có khó khăn, thỉnh thoảng họ sẽ nhận một số công việc nhỏ để kiếm thêm tiền.

Chỉ là ít ai nghĩ đến việc mời họ theo cách này mà thôi.

"Muội biết hiện nay Thượng Hải cũng có một vài trang báo nổi danh, các cô gái trên những trang bìa này không phải minh tinh thì cũng là tiểu thư danh giá ở Thượng Hải, giống nhau ở chỗ bọn họ chụp ảnh bìa đều dùng trang sức của chính mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tài trợ cho họ?"

Tề Gia Mẫn càng nghĩ càng sáng, lại nói: "Chúng ta cũng có thể đăng bài trên những tờ báo nổi tiếng nhất Thượng Hải, viết một câu chuyện tình cảm động được các nữ tử hào môn yêu thích. Vật định tình là một chiếc đồng hồ, các huynh cảm thấy như thế nào? Đương nhiên, tài trợ cho phim ảnh cùng việc này đều không có hiệu quả tức thì. Cho nên có thể xếp tạp chí ở vị trí số một."

Gia Mẫn đĩnh đạc mà nói, phân tích của nàng dữ dội  như hổ, cả người cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Tề đại ca lập tức phân phó lão tứ xuống lầu chuẩn bị trà, Tề tứ ca giống như u hồn lắc lư đi xuống, không thể tin được tiểu muội lại có chủ ý như vậy. Tuy rằng chưa biết hiệu quả ra sao, Tề tứ ca vẫn bị khiếp sợ cả người đều mê mang!

Cho nên, người vừa học giỏi, vừa nhanh trí mới thực sự làm nên chuyện!

Tề ba ba Tề ma ma lúc này đều ở lầu một tiêu thực, nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của hắn, Tề ba ba: "Con bị làm sao vậy? Trúng tà sao?"

Tề tứ ca ai oán như cây cải héo: "Ba, tại sao người không cho con một bộ não hữu ích chứ?"

Tề ba ba một giây liền nổi trận lôi đình: "Chính ngươi là cái đồ ngu xuẩn còn ghét bỏ lão tử? Ai cho ngươi lá gan đó hả?"

Ông quả thật rất muốn đánh người.

Tề ma ma đè lại trượng phu, nói: "Được rồi, làm gì vậy."

Tề tứ ca lửng thửng đến phòng bếp, trong chốc lát lại lửng thửng lên lầu.

Tề ba ba: ".................. Nó đây là bị cái gì kích thích vậy?"

Nhưng mà, chuyện nhỏ không quan trọng.

Tề ba ba nói: "Lão đại kéo theo Gia Mẫn như vậy, khiến Gia Mẫn mệt mỏi thì làm sao bây giờ? Bọn chúng là ca ca nỗ lực kiếm tiền chu cấp cho muội muội chi tiêu là được, còn muốn muội muội hỗ trợ. Sao lại như phế vật vậy?"

Tề ma ma sốt sắng nói: "Lão đại làm việc có chừng mực, như vậy cũng tốt."

Tề ba ba: "?"

Tề ma ma cười: "Huynh muội bọn chúng tương thân tương ái, mọi việc đều cùng nhau thương lượng, đây chẳng phải là điều chúng ta mong muốn hay sao? Ông đó nha, cũng đừng nhọc lòng. Cả ngày nói nhi tử không tốt, chính ông không phải cũng lười nhác sao."

Bà liếc trượng phu một cái, nói: "Chiều nay ông lại ở văn phòng ngủ, đừng cho là ta không biết."

Tề ba ba: "Hắc, hắc hắc, hắc hắc hắc......"

Ông tới gần Tề ma ma, ở bên tai bà thấp giọng nói: "Ta ban ngày ngủ nhiều một chút, buổi tối có tinh thần, chúng ta cái kia......"

"Ông còn hồ nháo, đều đã bao nhiêu tuổi đầu!"

"Bất kể thế nào, ta vẫn còn nhỏ......" Tề ba ba vặn vẹo thân thể làm nũng.

Tề tứ ca lại đi xuống lần nữa, vừa bước tới cửa liền nhìn thấy ba mình làm trò quỷ, không những cay mắt mà còn làm người ta hết muốn ăn. Hắn đè lại cảm giác buồn nôn trong dạ dày, vội vàng đi vào phòng bếp.

Ta là người mù, ta là kẻ điếc, cái gì ta cũng nhìn không thấy, cái gì ta cũng nghe không thấy......

Hắn, không bao giờ muốn đi ngang qua đó lần nữa!

Ô ô ô ô!

Tề tứ ca mang theo tâm hồn vỡ vụn, một lần nữa đi vào thư phòng, thề rằng không muốn nhìn thấy cha mình làm nũng lần nữa! Hắn tình nguyện bị muội muội thông minh của mình hành hạ, cũng không muốn thấy cơ thể thẹn thùng vặn vẹo của cha.

Thật buồn nôn!

Hắn đem trà và bánh đặt xuống, thì thấy huynh muội bọn họ thảo luận khí thế ngất trời. Đừng nói là đại ca nhị ca, ngay cả lão tam cũng có thể nói ra một hai ý kiến.

Kỳ thật Tề tam ca thật ra không ngốc, hắn chỉ là không hiểu biết nhiều, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử duy nhất của Tề gia thi đậu đại học, là một thẳng nam điển hình, không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Như lúc này đây, Gia Mẫn đã đưa ra ý tưởng nòng cốt, dựa theo đó, tận lực hoàn thiện, Tề tam ca cũng có thể đưa ra một vài đề xuất nhỏ với cái ý tưởng này.

Tề tứ ca nhìn các ý tưởng của bọn họ, mỗi người đều có thể hiểu cặn kẽ, yên lặng nghĩ: "Một nhà bảy người, Gia Tài xấu nhất" sau đó sửa lại thành Gia Tài ngu ngốc nhất.

Thật là người nói thương tâm người nghe rơi lệ!

Tuy nhiên, cái loại cảm giác mình là đồ ngốc nhưng lại có người để dựa vào, thật hạnh phúc!

Không hiểu sao, Tề tứ ca liền có chút hiểu được ba hắn.

Ở trước mặt người thông minh, đầu óc bọn họ không đáng một đồng!

Cho nên, tốt hơn hết là nằm yên bất động!

Ngay lúc Tề tứ ca đi vào cõi thần tiên, đám người Gia Mẫn đã kết thúc thảo luận, Tề nhị ca: "Cứ như vậy đi, đệ sẽ liên hệ với tạp chí và hãng phim. Cả hai bên này đệ đều có người quen, tranh thủ thỏa thuận với bọn họ sớm nhất có thể."

Tề đại ca gật đầu, tuy rằng đối với quan hệ nam nữ lão nhị cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng khi làm việc lại rất chuẩn. Hơn nữa, hắn rất giỏi giao tiếp, đối nhân xử thế vô cùng lợi hại, nên có thể đảm đương được những việc này.

"Đúng lúc nhiều ngày nay muội không có việc gì làm, muội đã thử viết mấy bài quảng cáo, đại ca giúp muội liên hệ các tờ báo để đăng nhé." Loại chuyện này, kỳ thật có thể bỏ tiền tìm người khác làm, nhưng cách thức tân thời như vậy, chỉ cần nói ra, e rằng mọi người cũng khó có thể hiểu. Gia Mẫn quyết định tự mình viết một lần, như vậy các ca ca đại khái liền có thể hiểu rõ bài tiếp thị mềm là như thế nào.

Mọi người thương lượng thỏa đáng, Gia Mẫn thật sự là miệng khô lưỡi đắng, nhưng dù vậy, tâm tình lại không tồi. Có thể dốc ra một phần sức lực là điều rất vui sướng.

Huynh muội Gia Mẫn cho tới hơn 10 giờ mới xuống lầu, nàng trở lại phòng mình, cảm giác vô cùng hưng phấn.

Nàng đương nhiên cảm thấy hạnh phúc vì có thể giúp đỡ gia đình.

"Vui như vậy sao?" Giọng người đàn ông đột ngột vang lên, Gia Mẫn mơ hồ thét chói tai, nhưng ngay sau đó, nàng nhìn thấy Cao Như Phong ngồi trên ghế trang điểm, hắn dựa vào bàn, cười như không cười nhìn nàng.

Gia Mẫn tức khắc liền khẩn trương, nàng nhìn thẳng Cao Như Phong, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lại cảm thấy lúc này nói như vậy không ổn lắm, nàng trừng mắt lên, nghiêm túc nói: "Cao Như Phong, ngươi đây là tự tiện xông vào nhà dân."

Cao Như Phong cười nhạt, hỏi: "Vậy thì sao?"

Gia Mẫn sửng sốt: "Hả?"

Cao Như Phong cực kỳ lười nhác hỏi: "Ta tự tiện xông vào nhà dân, vậy thì sao? Em có thể làm gì ta?"

Tề Gia Mẫn không nói nên lời.

Sao người này có thể không biết xấu hổ như vậy!

Nàng hỏi: "Cao Như Phong, ngươi rảnh rỗi lắm sao? Mỗi ngày tới quấy rầy ta, có phải thú vị lắm hay không?"

Cao Như Phong thế mà gật đầu, hắn mỉm cười: "Là rất thú vị."

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Cao Như Phong: "Nhìn bộ dáng hung dữ của em, rất thú vị."

Lúc này Gia Mẫn rất chắc chắn, Cao Như Phong người này chính là một tên biến thái, dường như mỗi lần nàng tức giận, hắn đều rất vui vẻ. Cũng không biết, tên này có uống lộn thuốc hay không. Quả nhiên một loại gạo dưỡng trăm loại người, người kiểu nào cũng có.

"Buổi tối đừng tới tìm ta. Nếu để cho người khác biết,  không chừng còn phỏng đoán chúng ta có quan hệ gì mờ ám! Giữa chúng ta so với nước suối còn trong sạch hơn." Nếu nàng tức giận hắn sẽ vui vẻ, cho nên nàng không thèm tức giận.

Cao Như Phong nhướng mày: "Chúng ta trong sạch sao?"

Gia Mẫn mở to mắt, sắc bén: "Chúng ta có chỗ nào không trong sạch? Cao Như Phong, ngươi đừng hòng phá hư thanh danh ta!"

Cao Như Phong cười nhạt: "Đã hôn em, chúng ta còn không phải không trong sạch sao? Hơn nữa, em không phải còn cố ý đưa cơm cho ta sao?"

Hắn gõ gõ bàn trang điểm, thanh âm thong thả ung dung: "Nhà của em ngoại trừ em, ai sẽ đưa cơm cho ta? Em chẳng lẽ định nói là đại ca em sao? Ta đây thật ra phải suy cẩn thận lại một chút, đồ ăn của hắn đưa có bỏ thuốc chuột hay không. Còn nếu như nói, em muốn lấy lý do hàng xóm sát vách giúp đỡ lẫn nhau. Vậy người hàng xóm trước không tiền còn nợ cờ bạc, tại sao lại không thấy em giúp đỡ?"

Tên Cao Như Phong này thật sự rất giỏi trong việc làm cho người ta á khẩu, hắn nói như vậy quả thực khiến Gia Mẫn không biết đáp lại như thế nào, nhưng Tề Gia Mẫn cũng không phải là cừu con.

Tề Gia Mẫn: "Dung túng đánh bạc là hại người, đạo lý này chúng ta nên biết."

Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, nhìn thẳng Gia Mẫn.

Gia Mẫn cũng không có bước tới, nàng đứng gần cửa, như thể chỉ cần hắn lộn xộn, nàng liền lập tức chạy ra.

Đương nhiên, nàng có thể đánh trả Cao Như Phong, nhưng Gia Mẫn phát hiện tên này bị đánh cũng vui vẻ, nàng liền không muốn làm như vậy. Rõ ràng là trút giận, lại cứ làm hắn cao hứng, nàng làm sao có thể nguyện ý làm điều đó?

Gia Mẫn: "Cao Như Phong, chúng ta nói chuyện đi."

Cao Như Phong: "Em đến đây, chúng ta sẽ nói chuyện."

Tề Gia Mẫn phát hiện, Cao Như Phong đúng là một tên hỗn đản, "Ngươi quấy rầy ta như vậy là có ý gì?"

Cao Như Phong: "Ta quấy rầy em?"

Tề Gia Mẫn: "Ngươi như vậy không phải quấy rầy ta thì là cái gì? Ngươi đêm hôm khuya khoắt tới nhà của ta, chẳng lẽ là vì nói một tiếng chúc ngủ ngon sao? Ta thấy ngươi bởi vì nhìn ta thanh xuân mỹ mạo, tỏa sáng như ánh mặt trời cho nên mới mưu đồ quấy rối."

Thời điểm Tề Gia Mẫn tự khen chính mình, lòng một chút cũng không gợn sóng.

Gương mặt xinh xắn lạnh lùng nói: "Ngươi như vậy thật không tốt."

Cao Như Phong nhìn môi nàng, đừng thấy nàng sức lớn, thật ra thân thể rất suy nhược, đôi môi cũng không hồng nhuận như người khác, do không có nhiều huyết sắc, nên có màu hồng nhạt.

"Em nói cái gì?"

Tề Gia Mẫn: "Ta nói, ngươi như vậy, thật không tốt!"

Cao Như Phong: "Nếu em không dùng ngữ khí mềm mại này câu dẫn ta, ta nghĩ ta sẽ tin một chút."

Tề Gia Mẫn: "!!!"

Nàng quả thật không thể tin được, tên này da mặt dày như vậy.

Có lẽ do tính cáu kỉnh mà nàng nuôi dưỡng suốt bao năm qua, Gia Mẫn lập tức nổi đóa, tức khắc cảm giác không khống chế được liền muốn đánh người. Nàng cuộn chặt nắm tay, cố gắng hết sức tự nhủ mình phải bình tĩnh.

Cao Như Phong thấy nàng như vậy, đứng dậy, ngay khoảnh khắc Gia Mẫn chuẩn bị mở cửa lao ra ngoài, Cao Như Phong liền áp Gia Mẫn lên trên cửa, hắn nói: "Em chạy cái gì?"

Tề Gia Mẫn rốt cuộc nhịn không được: "Ngươi có phải ăn đòn chưa đủ? Lại đùa giỡn với cô nãi nãi, ta liền cho ngươi đi xuống địa ngục tìm kẻ thù làm bạn."

Cao Như Phong nở nụ cười hiếm thấy, hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt mày đều tức giận, rõ ràng là một cô gái thanh tú mềm mại, lại thêm vài phần khí thế. Chẳng qua mái tóc xoăn nhẹ rối bù đã bán đứng nàng, nàng thật sự rất dễ thương.

Nhìn thấy một nắm tóc rối của nàng, hắn giơ tay vuốt nhẹ, Gia Mẫn muốn phản kháng, nhưng lại không tránh thoát.

"Hung dữ như vậy sao?" Hơi thở hắn cách nàng rất gần, Gia Mẫn phảng phất nghe được từ trên đỉnh đầu truyền xuống một câu: "Giống hệt như khi còn bé."

Gia Mẫn trong phút chốc ngẩng đầu, nhìn về phía Cao Như Phong, Cao Như Phong cười nhẹ, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.

Tề Gia Mẫn không thể biết người này nghĩ như thế nào, nhưng chắc chắn một điều, ngay từ đầu rõ ràng là hắn không đúng!

Nàng cười ha hả: "Cho nên, ngươi trộm đồ của ta là hợp tình hợp lý sao?"

Túi tiền của nàng, chính là bị đánh cắp!

Cao Như Phong nhướng mày, gật đầu: "Em nói có lý, là ta không đúng."

Gia Mẫn: "Chưa tính tới việc ngươi trộm tiền, ngươi còn đánh ta hôn mê, giờ không biết xấu hổ còn nhắc đến?" Nhân sinh thật thất bại!

Cao Như Phong trầm thấp bật cười, đầu của hắn tựa trên cửa, cứ như vậy nhìn nàng, giọng nói nhẹ bâng quơ: "Cho nên, ta đây không phải tới báo ân sao?"

Gia Mẫn: "Ta cười vào mặt của ngươi."

Đừng tin tên này.

Cao Như Phong cười: "Em cảm thấy, lấy thân báo đáp thế nào?"

"Chẳng ra gì! Ngươi lớn lên không được!" Gia Mẫn không chút khách khí, có một số người, cho hắn ba phần màu, hắn liền mở phường nhuộm, hắn đích thực là loại người này.

"Thật lạnh lùng!" Cao Như Phong đùa nghịch tóc Gia Mẫn, Gia Mẫn bực bội đẩy hắn: "Ngươi đừng có giống mấy tên biến thái dục cầu bất mãn, phiền chết đi được!"

Cao Như Phong bị nàng đẩy ra, hắn an tĩnh nhìn Gia Mẫn trong chốc lát, chậm rãi nói: "Thảo nào em lại thích ta, không nghĩ tới em còn đánh giá ta cao như vậy."

Hắn như có như không cười, nói: "Tất cả mọi người đều nói, ta nóng lạnh gì cũng ăn, là nữ nhân đều được. Nhưng rõ ràng, tiểu Gia Mẫn của chúng ta lại không cảm thấy như vậy. Thật là làm ta kinh hỉ!"

Tề Gia Mẫn: "......"

Cho nên, làm thế nào hắn ta suy luận ra như vậy từ lời nói của nàng?

Đúng là rắc rối!

Khuôn mặt nhỏ của Gia Mẫn hơi phồng lên, trong lúc nhất thời bị người này chọc giận không biết phản kích như thế nào.

Tuy nhiên Cao Như Phong lại cảm thấy nàng như vậy rất thú vị, hắn duỗi tay chọc chọc vào khuôn mặt Gia Mẫn, mang theo ý cười: "Như một quả đào mọng nước."

Người so với người, đúng là không giống nhau.

Một số người chỉ cần nói "làn da của bạn thật tốt" hoặc "bạn thật đẹp", có thể khiến người ta hân hoan; trong khi một số khác nói lại không dễ nghe như vậy. Cao Như Phong chính là loại này, rõ ràng là lời nói rất êm tai, nhưng người này từ trong ra ngoài đều cho cảm giác âm lãnh, không thoải mái.

Giống như, bạn đang bị một con rắn độc theo dõi, bạn có lạnh gáy hay không chứ?

Loại cảm giác này, từ trong ra ngoài.

Cao Như Phong là một người kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức tàn nhẫn, theo lý mà nói, người như vậy sẽ giống như một ngọn lửa lớn thiêu đốt người khác. Nhưng hắn lại không phải vậy, hắn toát ra sự lạnh lẽo không hề che giấu. Ngay khi Gia Mẫn tới gần, liền cảm nhận được.

Nàng giương mắt nhìn hắn, hàng lông mi dài khẽ run, tựa hồ như muốn nhìn rõ người trước mắt này đến tột cùng là người như thế nào.

Cao Như Phong bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nói: "Em nhìn ta như vậy, ta sẽ muốn ngủ với em."

Tức khắc Gia Mẫn liền giơ nắm đấm lên, bày ra tư thế muốn đánh người.

Cao Như Phong không sợ, ngược lại còn nở nụ cười khoái trá.

Hắn xoa xoa đầu Gia Mẫn, nói: "Kêu ta một tiếng ca."

Tề Gia Mẫn thật sự không hiểu, Cao Như Phong đây là bị cái gì đập vào đầu, cho nên hắn luôn nhớ mãi không quên muốn làm ca ca nàng.

Nàng nhẹ giọng: "Nhưng ta có ca ca rồi."

Cao Như Phong nhàn nhạt nói: "Em nếu không gọi, ta cũng có thể khiến em không còn ca ca."

Uy hiếp như vậy, Gia Mẫn làm sao có thể tiêu hoá được? Một giây là có thể hiểu rõ lời hắn nói!

"Ngươi nói chuyện không có đạo lý......"

"Ta chính là không có đạo lý như vậy, em nghe lời kêu ta ca, ta sẽ không khi dễ em." Lời nói dụ trẻ lên ba như vậy, thế nhưng Cao Như Phong còn có thể nói một cách nghiêm túc, thật là khó tưởng tượng nổi!

Trong lòng Tề Gia Mẫn thật sự tức giận, nàng thậm chí còn cân nhắc có nên dùng búa đập chết tên này hay không.

Nhưng nàng thật sự là...... đánh cược không nổi.

Nếu Cao Như Phong thật sự đối phó với các ca ca của nàng, làm sao bây giờ!

Cao Như Phong mặc dù đang nói giỡn, nhưng Tề Gia Mẫn biết, Cao Như Phong tính tình cực đoan, lời nói đùa của hắn, thật khó phân biệt thật giả.

Trong một lúc, Gia Mẫn thật có chút bàng hoàng, rõ ràng nàng nắm được cốt truyện xuyên qua, nhưng lại chẳng có tác dụng gì. Hiện tại còn bị tên vương bát đản này uy hiếp. Gia Mẫn nhìn chằm chằm Cao Như Phong, ruột gan phèo phổi đều đau, đôi mắt cũng phiếm hồng.

Cao Như Phong thấy sắc mặt nàng thay đổi, một đôi mắt ngập nước mờ mịt như sương mù, muốn khóc nhưng không khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết quật cường, liền nhớ đến dáng vẻ mềm như bông của nàng khi đi cùng mấy huynh đệ Tề gia, nhu mì gọi "ca ca".

Lúc ấy, nàng không giống như bây giờ.

Nàng ngọt ngào lại ngoan ngoãn, rõ ràng là cô gái mười hai mười ba tuổi, còn cao hơn hắn một chút, nhưng tính tình trẻ con. Một chút cũng không giống bộ dáng muốn lôi hắn đến phòng tuần bộ.

Lúc ấy, bà ngoại hắn vừa mới qua đời, hắn hận đời, hận hết thảy mọi người trên thế gian này, nhưng không biết vì cái gì hắn lại nghĩ tới nàng.

Rốt cuộc, đó là lần đầu tiên hắn trộm tiền và đánh người.

Nàng không có việc gì.

Nàng có rất nhiều người đau lòng vì nàng!

Sau đó, hai tiếng "ca ca" ngọt ngào kia liền trở thành chấp niệm.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Ủy khuất?"

Tề Gia Mẫn im lặng, nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt hung dữ tràn đầy đề phòng.

Tên này bị đánh cũng cao hứng, bị mắng cũng cao hứng, nàng thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.

Cao Như Phong bất ngờ ôm chặt nàng, ngay thời điểm Gia Mẫn muốn động thủ, hắn lại buông nàng ra. Hắn lui về sau vài bước, tựa vào cửa sổ, bật lửa châm một điếu thuốc.

Gia Mẫn cau mày, nhưng vẫn không lên tiếng.

Cao Như Phong: "Không thích mùi thuốc lá sao?"

Nói xong, hắn nhếch khóe miệng, nhưng ý cười nhàn nhạt, không chân thành.

Gia Mẫn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nghẹn ngào: "Ngươi trở về nhà của ngươi đi, dù có chết cũng không ai thèm quản. Đừng có chết ở nhà ta!"

Cao Như Phong: "Con mẹ nó em cũng rất quan tâm tôi phải không?"

Gia Mẫn: "?"

Nàng phát hiện, tính cách Cao Như Phong thật sự rất có vấn đề, hơn nữa, hắn còn rất tự luyến! Rốt cuộc như thế nào lại dưỡng thành thói quen như vậy chứ!

Quả nhiên, nàng đúng là không nên mở miệng.

Cao Như Phong cười: "Tức giận như vậy sao."

"Tức giận liên quan gì tới ngươi, cũng không hao gạo nhà ngươi!" Dự định kiếm một chút hảo cảm từ nam chủ hoàn toàn thất bại, Tề Gia Mẫn rốt cuộc bộc phát.
Nàng đột nhiên tiến lên một bước, túm chặt cổ áo Cao Như Phong, "Hiện tại, lập tức, cút đi!"

Cao Như Phong cười: "Ồ thật hung dữ!"

Gia Mẫn nhấc một chân, nhấm thẳng đến vốn liếng lớn nhất của nam nhân đá, Cao Như Phong liều mạng tránh thoát, vì chuyện này sắc mặt liền thay đổi.

Hắn lùi ra sau, tránh được cú đá của Gia Mẫn, "Tôi nói em không nghĩ đến tôi, cũng nên nghĩ đến chính mình chứ, không phải sao? Ra tay như vậy, tương lai không hạnh phúc nổi đâu."

Gia Mẫn nhạy bén hiểu ra, cái hạnh phúc trong lời nói của hắn là ý gì!

Đúng là tên không biết xấu hổ!

Nàng đẩy hắn: "Biến đi!"

Cao Như Phong cười nhéo khuôn mặt nàng, nói: "Ca thích bộ đang này của em, đau!"

"Bụp!" Gia Mẫn một quyền đánh vào bụng nhỏ của hắn, hắn lui ra sau một bước, lại nói: "Đánh là thương mắng là yêu."

"Bùm bùm bùm!" Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa là tiếng nói của Tề Lệnh Nghi: "Gia Mẫn, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Gia Mẫn trừng mắt liếc Cao Như Phong một cái, lập tức nói: "Không có gì ạ!" Sợ mẹ nàng không tin, nàng nói: "Con nghĩ ra một ý tưởng hay để viết báo nên hứng khởi!"

Tề Lệnh Nghi: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá sức, mấy cái đó khi khác viết cũng được. Đừng tổn hại thân thể mình, thức khuya không tốt. Nghe hiểu không?"

Từ chỗ Tề đại ca nên bà biết Gia Mẫn viết cái gì.

Gia Mẫn lập tức: "Con biết rồi, mẹ người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Cao Như Phong nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, ý cười càng thêm sâu, cũng chân thành hơn trước.

Tuy nhiên Gia Mẫn cũng không hề rảnh rỗi, nàng bên này ngoan ngoãn cùng Tề ma ma nói chuyện, bên kia còn có thể bớt chút thời gian trừng Cao Như Phong!

Một chút cũng không buông lơi!

Cao Như Phong thấy nàng thay đổi sắc mặt, cười càng thêm sâu, may mắn thay hắn cười không ra tiếng, cuối cùng cũng lừa được Tề ma ma.

"Em nói xem, chúng ta như vậy có giống tiểu thư hào môn cùng thư sinh nghèo yêu đương vụng trộm không?"

Gia Mẫn đỡ trán: "Không biết xấu hổ!"

Hai người đang tranh cãi, Cao Như Phong đột nhiên nhướng mày, nói: "Này không phải, nhà em đang tuyển trộm cướp chứ?"

Gia Mẫn sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền nhìn thấy ba tên đang đứng ở ngoài cửa lớn nhà nàng, bộ dáng lấm la lấm lét, vừa nhìn liền biết không phải dạng người tốt lành gì.

Cao Như Phong: "Em đi tắt đèn đi."

Gia Mẫn lập tức làm theo, căn phòng nhanh chóng tối om, Gia Mẫn ghé vào phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đó là ăn trộm sao?"

"Bến Thượng Hải không ai không biết trong tay Tề Gia Cung có hai viên trứng bồ câu, nếu không có trứng bồ câu, thì cũng có kim cương, không nhìn chằm chằm nhà em thì nhìn chằm chằm nhà ai?" Cao Như Phong giải thích.

Gia Mẫn cắn môi: "Nên làm cái gì bây giờ?"

Cao Như Phong liếc nàng: "Em không phải rất hung dữ sao?"

Gia Mẫn nghĩ nghĩ, đúng vậy!

Nàng lập tức: "Nếu bọn chúng xông vào, ta liền động thủ tóm gọn, giết gà dọa khỉ, để xem về sau ai còn dám đến trộm đồ!"

Nàng giơ nắm đấm, Cao Như Phong nhìn bộ đang thanh tú của nàng, không khỏi thấp giọng bật cười.

Gia Mẫn dường như nghĩ tới cái gì đó, lập tức nói: "Ngươi đi nhanh đi, lát nữa náo loạn, ta trăm miệng cũng không thể giải thích."

Cao Như Phong nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Em nói xem, tôi hiện tại bò ra ngoài, ăn trộm thấy, còn dám tiến vào sao?"

Ngừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, bọn chúng thấy tôi, khó đảm bảo không ở người mặt người nhà em nói bậy bạ? Tôi cảm thấy, vừa lúc tôi ở chỗ này. Nói không chừng, còn có thể giúp em một tay?"

"Ngươi giúp ta, nhưng không được bại lộ!"

Cao Như Phong: "Sẽ không!"

Gia Mẫn ngước mắt nhìn hắn, dưới ánh trăng, không biết vì cái gì, nàng đột nhiên đỏ mặt, vội vàng tránh né, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi tránh xa ta ra một chút."

Cao Như Phong: "............"

Bộ dáng nóng nảy của nàng hiện tại, thật rất hợp với khẩu vị của hắn!

Hai người đều im lặng quan sát, ở thời điểm Gia Mẫn cho rằng ba người kia thật sự không phải ăn trộm, quả nhiên, hai tên trong số đó đã bắt đầu trèo tường, tên còn lại không hề di chuyển, đứng yên ở góc tường, dường như đang trông chừng.

Tề Gia Mẫn: "Bọn chúng đúng là ăn trộm!!!"

Nàng vén tay áo, cười lạnh: "Xem ta bóp chết chúng."

Nàng lại nói: "Ta đi kêu ca ca ta một tiếng."

Cao Như Phong giữ chặt nàng, lắc đầu: "Không cần."

Hắn móc ra một cây dao, nói: "Có ta ở đây, còn cần tới  ca ca em sao?"

Hắn kéo cửa sổ ra, vung một cái, dao nhỏ liền bay đi ra ngoài, tên trộm vừa nhảy vào trong sân đi chưa được mấy bước, nháy mắt đã đâm trúng, kêu la thảm thiết!

Gia Mẫn lập tức xoay người chạy ra cửa, lao xuống lầu, Cao Như Phong mở cửa sổ, tuy rằng chỉ có thể hành động bằng một tay, nhưng lại trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ phòng Gia Mẫn, hắn cũng không đối phó với mấy tên trộm, ngược lại nhanh chóng trèo tường, động tác của Cao Như Phong nhanh kinh người, vào lúc tên trộm đứng bên ngoài chuẩn bị tẩu thoát đã bị Cao Như Phong phi dao đâm trúng chân.

Gia Mẫn lao nhanh xuống lầu, trực tiếp nhặt thanh gỗ dùng để phòng thân mở cửa.

Trong viện hai tên trộm không nghĩ tới người lao ra là một tiểu cô nương, vừa định đào tẩu, đã bị Tề Gia Mẫn một cây đánh tới tấp. Tề Gia Mẫn sức lực lớn, người bình thường không có khả năng chiếm tiện nghi từ nàng.

Tên trộm căn bản nghĩ giành lấy cây gậy cũng không khó, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Tề Gia Mẫn vừa tiến lên, trước mắt hắn đã nổi đầy sao. Duỗi tay sờ sờ, một đầu máu!

Nàng xông vào mỗi tên đập cho năm sáu cây, hai tên ăn trộm kêu la thảm thiết, không ngờ bản thân lại rơi vào tình huống bất lợi đến nước này.

Đúng lúc này, đám người Tề đại ca cũng lao ra, bọn họ ở lầu ba, cho nên phản ứng chậm hơn so với Gia Mẫn một chút, nhưng là tuy rằng chậm hơn cũng chỉ cách nhau một hai phút.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, cũng đủ để Gia Mẫn xử xong hai tên trộm này!

Hai người bị đánh la hét um sùm, nằm dưới đất không còn tí sức, tay ôm đầu bảo vệ, muốn bò dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, cảm giác xương cốt đều rã rời, cả người xụi lơ.

Mắt thấy đám người Tề đại ca đã tới, Gia Mẫn: "Bên ngoài còn có một tên!"

Nàng cầm theo cây gậy xông ra ngoài, không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm thiết.

Gia Mẫn lôi tên trộm kéo vào trong sân, ba tên trộm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, run bần bật!

Bốn huynh đệ Tề gia, hoàn toàn không cần động thủ!

Tề tứ ca nhìn bộ dạng thảm thương của ba tên trộm, thập phần cung kính nhìn muội muội mình một cái.

Quả nhiên, Tề đại lực chính là Tề đại lực, danh bất hư truyền!

Kỳ thật sau khi Gia Mẫn lớn lên, duyên dáng yêu kiều, bọn họ đã không còn kêu biệt danh "Tề Đại Lực" nữa, đối với một nữ hài tử cũng không mấy êm tai. Chỉ là lúc này, trong đầu trừ bỏ ba chữ "Tề Đại Lực", thật không thể nghĩ tới cái gì khác.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Là trộm lẻn vào nhà sao?"

Lúc này, Tề gia đã sáng đèn, tất cả mọi người đều ra tới.

Gia Mẫn hất cằm, nói: "Trong nhà có trộm, bị con bắt được!"

Giọng nàng lớn hơn vài phần, nói: "Đã là ăn trộm, đều sẽ không có kết cục tốt!"

Nói to như vậy......giống như cố ý nói riêng cho ai đó nghe.

Cao Như Phong bước vào sân nhà mình, liền nghe được giọng nói to bên cạnh, nhướng mày mỉm cười chân thành.

Động tĩnh Tề gia lớn như vậy, dẫn tới xung quanh không ít nhà đều lục đục mở đèn, Cao Như Phong về phòng cũng liền thuận thế sáng đèn.

Nhưng Gia Mẫn cũng không quan tâm Cao Như Phong nghĩ như thế nào, nàng lúc này đang đắm chìm trong hưng phấn của một nữ chiến sĩ, nàng nâng cằm, kiêu ngạo: "Con có thể bắt được trộm!"

"Ai u khuê nữ của ta! Con thế nào? Có bị thương hay không?" Lúc này, người Tề gia mới sực tỉnh lại, Tề ba ba hét một tiếng, chạy tới trước mặt khuê nữ, lôi kéo nàng kiểm tra từ trên xuống dưới: "Con có bị thương không? Sao con lại to gan như vậy! Bọn trộm bây giờ đều mang theo dao! Tiểu Gia Mẫn của ta! Con hù chết ba! Kêu đại phu, mau kêu đại phu. À không, kêu cậu của các ngươi tới đây, nhanh lên để nó kiểm tra cho Gia Mẫn một chút."

Tề ba ba la lên không ngừng.

Tề ma ma cũng gật đầu: "Đúng đúng! Mau đi, lão tam, đi gọi điện thoại cho cậu ngươi!"

Tề ma ma tùy tiện gọi tên, Tề tam ca sửng sốt một chút, chạy nhanh vào phòng khách!

Tề ma ma: "Các ngươi còn không nhanh đem ba tên khốn này trói lại!"

Tề ma ma cũng đi theo trượng phu kéo khuê nữ vào nhà, ngoài miệng vẫn hô: "Thật là quá nguy hiểm, xém chút nữa bỏ mạng như mấy tên trước!"

Ba tên ăn trộm run bần bật không dám động: "...................................."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top