Chương 9: Công tử Hầu phủ
Thế tử muốn học võ.
Sáng sớm tinh mơ, tin tức này đã làm cả Bình Nam Hầu phủ dậy sóng. Vừa mới yên ổn được mấy ngày, Thế tử lại gây chuyện.
Phải biết rằng, vị Thế tử gia của chúng ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, một chút khổ cực cũng không chịu nổi. Luyện võ là chuyện vô cùng vất vả, không ai quên được việc tiểu Thế tử đã từng tra tấn không biết bao nhiêu võ học cao thủ. Những người đó có rất nhiều là do lão hầu gia đưa về từ quân đội, còn có một số là do Hầu phủ mời từ giang hồ về, toàn những nhân vật võ nghệ cao cường.
Nhưng họ hoặc là bị tiểu Thế tử làm cho tức đến phát điên, hoặc là bó tay không biết phải dạy bảo hắn thế nào. Hắn không chịu khổ, không chịu nổi mệt, lại là một tiểu ma vương chuyên đi gây rối, đủ mọi trò khi dễ người khác. Cuối cùng, việc luyện võ của Thế tử cũng chẳng đi đến đâu.
Thế nên, ai cũng biết Thế tử ghét võ.
Vốn dĩ, với thân phận cao quý của Thế tử, ở Tô Thành này, không ai dám động đến hắn, nên chuyện an toàn không phải lo lắng.
Nhưng không hiểu vì sao, Thế tử lại đột nhiên muốn học võ? Còn công khai thông báo ra bên ngoài, tỏ ý muốn chiêu mộ cao thủ võ lâm, càng cao cường càng tốt, chỉ cần có thể khiến Thế tử vừa lòng, chỉ cần dạy cho hắn một chiêu nửa thức, đều sẽ được trọng thưởng.
Mọi người chỉ nghĩ Thế tử lại muốn gây chuyện, nên nghe qua rồi cũng bỏ qua.
Lão thái thái không biết tôn nhi lần này lại bày trò gì, nhưng cho rằng chắc không phải chỉ đơn giản là để lấy lòng mỹ nhân. Vì thế bà gọi Tôn Tử Bách vào hỏi chuyện.
Không ngờ Tôn Tử Bách lại ném cho lão thái thái một cú sốc lớn, rằng đêm qua hắn và Tôn Hoành đi ra ngoài chơi, lại vô tình gặp phải thích khách bịt mặt giết người, suýt chút nữa thì mất mạng.
Thế tử đã bị kinh hãi, tỏ ý muốn dốc lòng học võ công để tự bảo vệ bản thân.
Tóm lại, là Thế tử sợ chết.
Lão thái thái nghe xong cũng sợ không kém, đặc biệt là khi nhìn thấy vết dao nhợt nhạt trên cổ Tôn Hoành, bà càng hoảng hốt, tim đập thình thịch.
Bà không dám tưởng tượng, nếu nhát kiếm đó rơi vào cổ tôn nhi của bà, hậu quả sẽ ra sao.
"Học, nhất định phải học!"
Lão thái thái vẫn còn hoang mang lo sợ, lập tức ra lệnh cho quản gia chọn mấy chục vệ sĩ thân thủ bất phàm để theo bảo vệ Tôn Tử Bách, sợ hắn gặp phải chuyện không may.
"Sau này ra ngoài, đừng có sơ suất, nhất định phải mang người theo."
"Nãi nãi đừng lo lắng, ta hiểu rồi, tôn nhi nhất định sẽ biết giữ mình."
Thực ra, Tôn Tử Bách còn nghĩ xa hơn. Bình Nam Hầu phủ từ lâu đã là trụ cột vững chắc của Đại Nghiêu, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt Hoàng Đế. Dù trong nguyên tác, Hầu phủ bị tiêu diệt bởi Tần Mặc và Tiêu Diệc Diễm, nhưng theo Tôn Tử Bách, nếu không phải bọn họ, thì cũng sẽ là người khác.
Bình Nam hầu, hay chính xác hơn là 40 vạn đại quân trong tay Hầu phủ, chỉ cần còn tồn tại ngày nào, ngày đó sẽ có người kiêng dè hoặc thèm khát nó.
Hoàng Đế đã già và khi ông già đi, cuộc tranh giành ngôi vị tất nhiên đã bắt đầu ngấm ngầm.
Một lực lượng hùng mạnh như 40 vạn Tôn gia quân, làm sao không khiến người ta thèm muốn? lão hầu gia đang ở biên giới Tây Nam, tay cầm trọng binh, không dễ khống chế, nhưng Hầu phủ thì không giống vậy.
Vì thế, trong thiên hạ này, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Hầu phủ và vào hắn.
Tôn Tử Bách không chỉ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mà cả Hầu phủ cũng cần phải lớn mạnh, bởi vì không lâu nữa, Hầu phủ sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất.
Tôn Tử Bách vừa bước ra từ chỗ lão thái thái không bao lâu thì bắt gặp một bóng dáng lén lút. Người nọ vừa nhìn thấy Tôn Tử Bách liền không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy.
Tôn Tử Bách nhìn rõ, kẻ này chính là nhị công tử của Hầu phủ, bên cạnh còn có một gã sai vặt. Trên người hắn mặc bộ quần áo bằng tơ lụa sặc sỡ, màu sắc lòe loẹt đến mức chói mắt, giống hệt một con công hoa mỹ.
"Ai? Kia chẳng phải nhị công tử sao?" Tôn Hoành nghi hoặc hỏi.
Tôn Tử Bách nhanh chóng sải vài bước tới, túm lấy cổ áo tên nhị công tử, rồi kéo hắn quay lại.
"Ngươi chạy cái gì, bổn Thế tử sẽ ăn thịt ngươi chắc?"
Tôn Tử Hằng xị mặt, ngẩng đầu lên, sau đó liền nở nụ cười lấy lòng, "Đại ca, thì ra là ngươi."
"Hừ," Tôn Tử Bách dùng chiếc quạt xếp gõ một cái lên trán hắn, "Không phải ta thì là ai, chẳng lẽ là quỷ chắc?"
Tên nhị công tử này mắt mày thanh tú, trông còn trẻ, nhưng trên khuôn mặt lại toát lên vẻ phong lưu, bộ dạng ngông nghênh, ăn mặc loè loẹt, nhìn là biết không phải kẻ đứng đắn.
Khi Tôn Hoành gọi hắn là nhị công tử, Tôn Tử Bách lập tức nhớ ra thân phận của kẻ này.
Đây là một nhân vật phụ không mấy quan trọng, suất hiện ít mà cũng chẳng có gì nổi bật.
Phụ thân của nguyên chủ, Tôn Triệu Doãn, ngoài Văn Uyển Nhi – mẹ đẻ của nguyên chủ, còn có vài thiếp thất và kẻ trước mặt chính là nhị công tử Tôn Tử Hằng, con của Phó thị. Hiện nay hắn khoảng mười bảy tuổi, nhỏ hơn Tôn Tử Bách hai tuổi, nhưng nhìn bề ngoài lại có vẻ già dặn hơn đại ca của mình.
Tuy trong thế giới này, đích thứ tôn ti phân biệt rõ ràng, nhưng nhị công tử này sinh ra trong Hầu phủ, cuộc sống cũng không mấy khó khăn. Chỉ là sau khi Tôn Triệu Doãn qua đời, mấy người con vợ lẽ này càng không có ai quản giáo, từng đứa không một ai ra dáng người tử tế. Đương nhiên, là đại vai ác trong nhà, Bình Nam Hầu phủ làm gì có người tốt.
Mà trước mắt, kẻ này chính là học theo lối sống ăn chơi trác táng của nguyên chủ đến mười phần mười.
Cả ngày không lo học hành, chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Hễ có cơ hội là chuồn đi ra ngoài cùng với đám bạn bè lêu lổng, nhậu nhẹt chè chén. Người khác biết hắn là nhị công tử của Hầu phủ, không giống như sợ hãi Tôn Tử Bách, mà lại cố ý tiếp cận, nịnh bợ hắn. Vì vậy, càng khiến hắn trở nên phóng túng hơn.
Tôn Tử Hằng thật sự rất sợ người huynh trưởng này, nhưng trên mặt lại thích ỷ vào thế lực của Tôn Tử Bách để ức hiếp kẻ yếu, nâng cao bản thân. Không ngờ, trong một lần khoe khoang, hắn không may bị Tôn Tử Bách bắt gặp. Tôn Tử Bách xưa nay vốn khinh thường đám thứ đệ, lập tức không màng thể diện mà trước mặt đám bạn bè của Tôn Tử Hằng, mắng chửi hắn một trận thậm tệ.
Tôn Tử Bách khinh bỉ vạch trần sự yếu đuối và hư danh của Tôn Tử Hằng trước mặt mọi người. Đó là lần đầu tiên Tôn Tử Hằng cảm nhận được sự nhục nhã và bất lực đến thế, cũng từ lần đó, hắn nảy sinh hận ý mãnh liệt đối với Tôn Tử Bách.
Rõ ràng bọn họ đều là con của Bình Nam hầu, chỉ bởi vì hắn là con vợ lẽ mà phải nhận sự đối xử khác biệt như trời với đất?
Từ đó về sau, Tôn Tử Hằng không còn dám ngẩng đầu lên trước mặt ai, hắn trở thành trò cười cho đám công tử con nhà giàu, một thời gian dài không dám ra ngoài.
Cũng chính khi đó, Tôn Tử Hằng gặp được Tần Mặc.
Một kẻ lêu lổng, háo sắc như hắn, làm sao có thể chống lại trước vẻ đẹp kinh người của nhân vật chính? Lúc đó, Tần Mặc đã dây dưa với Tôn Tử Bách từ lâu, bị tra tấn đến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mang trên mình vẻ u sầu, tiều tụy, khiến Tôn Tử Hằng càng thêm hận và ghen ghét huynh trưởng của mình.
Tần Mặc nhanh chóng nhận ra điều đó và cố ý dẫn dắt Tôn Tử Hằng, gieo vào lòng hắn sự ám chỉ mạnh mẽ.
Tôn Tử Hằng vốn không phải kẻ thông minh, sẵn mang trong lòng oán hận với Tôn Tử Bách, cuối cùng, dưới sự xúi giục của Tần Mặc, hắn nảy ra ý định hạ độc Tôn Tử Bách. Nhưng vì hắn quá vụng về, lại không có quyền thế, nên mọi chuyện nhanh chóng bị bại lộ. Tôn Tử Bách nổi trận lôi đình.
Không cần nói đến việc Tôn Tử Bách là Thế tử chính danh của Bình Nam Hầu phủ, mà hắn còn là trưởng huynh của Tôn Tử Hằng.
Khi đó, Tôn Tử Bách đã trở nên tàn nhẫn, đen tối, làm sao có thể tha thứ? Hắn lập tức định chém chết Tôn Tử Hằng. Đúng lúc đó, Tần Mặc lại cố ý cầu xin cho Tôn Tử Hằng, nhưng sự ghen tuông và giận dữ của Tôn Tử Bách đã lên tới đỉnh điểm, trong cơn thịnh nộ, hắn vung kiếm chém xuống.
Tôn Tử Hằng bị chém trọng thương, chỉ còn thoi thóp. Tôn Tử Bách sai người ném hắn ra trước sân đại viện của Hầu phủ, không cho ai được phép trị liệu, để hắn nằm đó mà chờ chết.
Mẫu thân của Tôn Tử Hằng, Phó thị, biết tin liền liều mạng quỳ trước lão phu nhân cầu xin, nhưng lúc đó lão phu nhân và Tôn Tử Bách cũng đang trong tình cảnh như nước với lửa, cuối cùng, lão thái thái không những không cứu được Tôn Tử Hằng, mà suýt chút nữa cũng bị tức đến phát bệnh.
Không lâu sau, Tôn Tử Hằng chết, còn Phó thị cuối cùng cũng tự sát, đâm đầu vào cổng lớn của Hầu phủ mà chết. Sự việc này đẩy mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm.
Tôn Tử Bách lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Tiêu Diệc Diễm cũng nhân cơ hội này lợi dụng dư luận, khiến hắn trở thành kẻ bị toàn bộ Tô Thành khinh miệt. Hầu phủ cũng vì chuyện này mà bị chia rẽ, bị ném trứng thối khắp nơi, khiến Tôn Tử Bách một thời gian dài không dám ra khỏi cửa.
Tôn Tử Bách nghĩ đến đó mà cảm thấy đau đầu, cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại quả thật là một mớ hỗn độn khó giải quyết.
"Đại ca, đại ca, có chuyện gì xin cứ nói rõ ràng."
Tôn Tử Hằng cười nịnh, cố lấy lòng.
Tôn Tử Bách cúi mắt nhìn xuống hắn, "Nói xem, lén lút làm gì?"
Tôn Tử Hằng cố giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng mình đâu có lén lút gì, chẳng qua là bị vị tổ tông này dọa sợ, theo phản xạ liền nghĩ tới chuyện bỏ chạy mà thôi. Nỗi sợ hãi đối với Tôn Tử Bách đã khắc sâu vào tận xương tủy hắn.
Nguyên do là hắn nghe nói Tôn Tử Bách muốn học võ, Thế tử gia công bố chiêu mộ sư phụ, điều này lập tức thu hút không ít người đến thử vận may. Dẫu Tôn Tử Bách có đáng ghét, nhưng quyền lực và địa vị của hắn cũng không hề nhỏ.
Tôn Tử Bách đã giao cho Tôn Hoành việc tiếp đãi những người đến ứng tuyển. Khi số lượng người không quá đông, họ sẽ được cho đấu thử với nhau, chọn người giỏi nhất.
Tôn Tử Hằng vốn là kẻ thích hóng chuyện, đến xem náo nhiệt, không ngờ lại tình cờ bị Tôn Tử Bách bắt gặp.
Tôn Tử Bách híp mắt nhìn hắn, "Tò mò vậy sao? Tốt, chờ ta chiêu mộ sư phụ dạy võ, ngươi cũng theo học."
"A?"
Tôn Tử Hằng sững sờ, vị tổ tông này lại muốn hắn cùng học võ? Hắn có nghe lầm không? Lẽ nào hôm nay không bị đánh mắng, không bị nhục nhã, mà lại được cho đi học?
Tôn Tử Bách nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, trong mắt lộ ra vẻ ngu ngốc, nhưng còn chưa đến mức vô phương cứu chữa, bèn nói thêm một câu.
"Không chỉ ngươi, hai vị kia cũng sẽ theo học."
Tôn Tử Hằng chưa kịp hiểu "hai vị" mà Tôn Tử Bách nói là ai, thì Tôn Tử Bách đã xoay người rời đi, chỉ để lại một câu.
"Chuyện này giao cho ngươi làm, nhớ thông báo cho bọn họ."
"??? Đại ca?"
Tôn Tử Bách đã đi xa, Tôn Tử Hằng ngơ ngác, "Đại ca hôm nay sao vậy?"
Đúng vậy, Thế tử hôm nay sao lại như vậy, ngay cả gã sai vặt bên cạnh hắn cũng ngơ ngác.
Thế tử chẳng phải rất ghét mấy người thứ đệ này sao? Đặc biệt là sau khi lão gia qua đời, địa vị của các công tử trong Hầu phủ thậm chí còn không bằng quản sự thân cận bên cạnh Thế tử. Hôm nay, vốn tưởng sẽ bị một trận nhục nhã hoặc đánh đập, không ngờ lại thành ra thế này?
Nhưng sau cơn kinh ngạc, trong mắt Tôn Tử Hằng dần hiện lên sự vui mừng mà hắn cố giấu không được.
"Đại ca muốn ta thông báo cho ai?"
"Hẳn là Tam công tử và Tứ công tử đấy."
"Đúng đúng, ta đi ngay, nếu không đại ca sẽ tức giận."
Tôn Tử Hằng vội vàng chạy đi, chưa bao giờ hắn tích cực đến vậy.
Còn bên kia, Tôn Tử Bách nghĩ đến cục diện rối ren mà nguyên chủ để lại, người trong Hầu phủ không ít nhưng toàn là phế vật. Cuối cùng, kẻ thì bị lợi dụng, kẻ thì "quay đầu hướng thiện" đứng về phía công thụ chính trong câu chuyện, nghĩ đến đây hắn lại càng thêm đau đầu.
Sau đó, hắn nhớ đến một chuyện khác còn nhức óc hơn: nguyên chủ là một kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng, trước khi cưới Tần Mặc, trong phủ đã có không ít mỹ nhân. Nếu nhớ không lầm, tất cả đều là mỹ nam tuyệt sắc.
Tôn Tử Bách đỡ trán, "Tôn Hoành."
"Gia?"
"Hậu viện của bổn Thế tử hiện còn bao nhiêu vị công tử?"
Tôn Hoành nghĩ một lúc, "Ngoài Tần công tử, hiện còn tám vị."
Tôn Tử Bách:...
"Gia muốn vị công tử nào?" Tôn Hoành làm mặt quỷ.
"Ngươi đi sắp xếp, đến phòng thu chi lấy ít ngân lượng, trừ Tần Mặc, tất cả đều cho ra khỏi phủ."
Tôn Hoành kinh ngạc, "Gia, ngài sao vậy?"
Mất trí sao? Những người đó đều là do Thế tử gia coi trọng. Nhiều người trong số họ còn tự nguyện, nhưng phần lớn là do Thế tử tìm mọi cách đưa vào phủ mà!
Tôn Tử Bách không để ý đến hắn, chỉ thản nhiên nói, "Bổn Thế tử đã có người trong lòng, sao có thể dung túng những kẻ khác?"
Tôn Hoành loạng choạng, sau đó đấm ngực giậm chân.
Quả nhiên, Thế tử vẫn chưa buông được Tần công tử, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng lại sẵn sàng từ bỏ tất cả vì hắn.
Thế tử đa tình nhưng cũng chuyên tình, tiếc rằng họ Tần kia lại không biết điều, đem tấm chân tình của Thế tử mà dẫm dưới chân, thậm chí còn trắng trợn phản bội, đội nón xanh cho Thế tử.
Không đáng, thật không đáng chút nào!
Tôn Hoành trong lòng khóc trời than đất, nhưng cũng chỉ có thể mang theo nỗi buồn đi làm theo lời Thế tử. Tôn Tử Bách chẳng hề hay biết gã sai vặt của mình đang diễn cả một vở bi kịch trong lòng. Hắn trầm mặc trở lại viện, nhưng vừa về đến nơi liền nhận được một tin tốt: Hồ Ngạn đã trở lại, mang theo thứ mà Tôn Tử Bách cần.
Tôn Tử Bách không quên việc bản thân đã hứa với Bạch Tử Ngọc về việc thả người, nhưng hắn không phải cứ thế thả ngay, mà phải làm vài việc đã.
Sau một hồi mật đàm với Hồ Ngạn, Tôn Tử Bách cầm bút viết một phong thư, rồi cùng với Hồ Ngạn đi đến nơi Liêu Thần Y bị giam giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top