126

Chương 126

Phủ Quốc sư là nơi ai ai cũng biết là vô cùng thần bí, Quốc sư ngày thường gần như không gặp người ngoài. Ngay cả những vương công quý tộc cũng chưa chắc đã có cơ hội diện kiến Quốc sư, nhưng Mộc Tuyết, với danh nghĩa Thánh Tử Nam Cương, đã đến bái kiến. Người khác có lẽ không biết danh tiếng của Thánh Tử Nam Cương, nhưng những người trong Phủ Quốc sư lập tức trợn tròn mắt.

Đây chính là một vị cổ sư sống sờ sờ, dù thật hay giả, những kẻ canh cổng cũng không dám lơ là.

Vì thế, một tên vệ binh liền nhanh chóng chạy vào bẩm báo.

May mắn thay, hôm nay Quốc sư vừa hay đang có mặt trong phủ. Không lâu sau, người gác cổng ra đón và dẫn Mộc Tuyết cùng vài người đi vào.

Mộc Tuyết vốn sở hữu khí chất phi phàm, thêm vào mái tóc dài và dung mạo nổi bật của hắn, chỉ cần đứng ở đâu cũng thu hút vô số ánh nhìn. Vì thế, không ít người đứng từ xa nhìn bọn họ, hiện tại càng nhiều người tận mắt thấy họ tiến vào Phủ Quốc sư, thậm chí còn nghe thấy danh xưng Thánh Tử Nam Cương.

Đương nhiên, Mộc Tuyết cao điệu như vậy chính là để người ta dễ dàng nhìn thấy.

Mộc Tuyết chỉ dẫn theo bốn người, nhưng cả bốn đều là những cao thủ hàng đầu. Dù chỉ một mình xông vào hang hổ, Mộc Tuyết vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Suốt quá trình, hắn không để lộ chút cảm xúc nào, dù rằng trên đường đi hắn đã nhìn thấy không ít cổ sư, cổ trùng trong Phủ Quốc sư còn nhiều hơn tưởng tượng của hắn. Ngay cả những kiến trúc bằng tre cũng giống hệt như Nam Cương.

Cho đến khi họ đứng trước mặt Quốc sư.

Quốc sư vẫn giữ dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mái tóc bạc trắng nổi bật, không tìm thấy một sợi tóc đen. Điều kỳ lạ là, gương mặt của Quốc sư lại không hề già nua, so với tuổi của một người già, khuôn mặt này trông còn khá trẻ, giống như trung niên.

Vài tên Thân Vệ Quân theo bản năng tiến lại gần Mộc Tuyết, vì Quốc sư mang đến cho họ cảm giác âm u khó tả.

Mộc Tuyết cũng không hề lộ vẻ gì, chỉ nhướng mày. Khi ánh mắt hắn chạm vào Quốc sư, giữa hai người ngay lập tức hình thành một khí tràng khó giải thích. Đây có lẽ chính là cuộc đấu giữa những cao thủ, chỉ cần một ánh nhìn, không cần động thủ, khí thế đã có thể phân biệt cao thấp.

Trong mắt hai người, tựa như bão tố nổi lên, không khí xung quanh đột ngột đông lại. Sau đó, toàn bộ độc trùng, rắn, kiến trong Phủ Quốc sư bắt đầu dao động kỳ lạ. Chỉ trong chốc lát, cả Phủ Quốc sư như bị bao phủ dưới một màn bóng tối khủng khiếp, đến mức những Thân Vệ Quân và người trong Phủ Quốc sư đều sợ hãi, không ai dám tiến lên.

Mãi cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.

Lúc này, Mộc Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn là hắn đã kịp hồi phục sức lực sau khi hao tổn ở Thương Châu, nếu không hôm nay hắn e rằng không có cơ hội rời khỏi Phủ Quốc sư.

Sắc mặt Mộc Tuyết hơi tái nhợt, một vị ngọt tanh vọt lên trong miệng nhưng hắn cố gắng nuốt xuống, may mắn đối phương cũng chẳng khá khẩm hơn.

Sắc mặt Quốc sư tối sầm, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Rõ ràng cả hai đều đã có phỏng đoán về thực lực của đối phương, nhưng không ai nắm chắc phần thắng.

Quốc sư thoáng chốc trầm tư, rồi đột nhiên cười ha hả.

"Không hổ là Thánh Tử Nam Cương! Ha ha ha, xem ra lão Cổ Vương đã chọn được một người kế thừa không tồi."

Mộc Tuyết trong lòng rúng động, ngay từ khi nhìn thấy ánh mắt của người này, hắn đã có ba phần chắc chắn. Bởi vì gương mặt này rất giống một đường huynh của hắn, mà người đó chính là em trai ruột của Mộc Thố. Hiện tại lại nghe Quốc sư nhắc đến lão Cổ Vương, Mộc Tuyết cơ bản đã khẳng định.

Người trước mắt hắn chính là Mộc Thố.

Tuy vậy, Mộc Tuyết vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, "Quốc sư quá khen, Quốc sư cũng thật khiến người khác bất ngờ."

Quốc sư thu lại nụ cười, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Mộc Tuyết, ánh mắt đầy thâm ý.

"Thánh Tử thật sự không biết ta là ai sao?"

Mộc Tuyết nhướng mày, "Quốc sư cho rằng ta nên biết?"

Quốc sư bật cười lạnh lùng một tiếng.

"Vạn Cốt Cốc chỉ là một đám chuột nhắt, nhát gan như thế, uổng phí một thân bản lĩnh mà ngay cả bước chân ra khỏi Nam Cương cũng không dám. Lão Cổ Vương kia thật sự hồ đồ rồi sao, lại nỡ để Thánh Tử tôn quý như vậy bước ra khỏi Nam Cương, thậm chí còn thâm nhập kinh thành. Hắn không sợ ngươi bị bắt rồi bị người ta nuôi như tiểu sủng vật sao?"

Lời nói của Quốc sư đầy châm chọc, không hề có chút tôn kính đối với Cổ Vương, ngược lại còn tỏ ra khinh thường.

Mộc Tuyết mặt lạnh lùng, nhưng không vì thế mà mất lý trí. Hắn chỉ nhàn nhạt nhướng mày: "Xem ra Quốc sư rất hiểu rõ Nam Cương."

Quốc sư cười mà như không, "Thánh Tử đã xuất hiện ở đây, cần chi phải che giấu? Lại nói, có lẽ Thánh Tử và ta còn là thân thích."

Trong lòng Mộc Tuyết giật mình, quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

Người này rõ ràng không hề che giấu, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi.

"Thân thích?" Mộc Tuyết cười nhạt, "Nếu ta nhớ không lầm, 40 năm trước ngươi lẽ ra đã chết ở Nam Cương. Ngươi đã phản bội Vạn Cốt Cốc, chạy khỏi Nam Cương, từ đó ngươi không còn là người của Nam Cương nữa. Vậy thì làm sao có thể là thân thích của ta?"

Lời Mộc Tuyết vừa dứt, không khí tại hiện trường lập tức trở nên căng thẳng, đặc biệt là những người trong Phủ Quốc sư, tất cả đều trưng ra vẻ mặt sẵn sàng động thủ. Nhưng Quốc sư chỉ nở nụ cười tối tăm, rồi lại cười ha hả.

"Người của Vạn Cốt Cốc không chỉ nhát gan, mà còn cứng đầu như cục đá trong hầm cầu, vừa hôi vừa cứng. Thật đúng là trước sau như một. Tính tình của Thánh Tử, quả thật có chút giống với lão Cổ Vương."

"Cổ Vương là phụ thân ta." Mộc Tuyết nhàn nhạt nói.

Quốc sư có chút khựng lại. Mộc Tuyết còn rất trẻ, trong khi Cổ Vương đã già nua. Hắn cứ nghĩ Mộc Tuyết là tôn tử (cháu) của lão Cổ Vương, không ngờ lại là nhi tử (con trai). Quốc sư vì thế cười lớn hơn nữa.

"Khó trách, thật là khó trách. Lão Cổ Vương quả thật già mà còn sinh con! Bảo đao chưa lão! Ha ha ha..."

Lời lẽ mỉa mai của Quốc sư khiến Mộc Tuyết nhíu mày, đặc biệt là tiếng cười không kiêng nể gì của hắn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Mộc Tuyết nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất luôn căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng phòng bị. Tuy vậy, Quốc sư dường như không có ý định ra tay.

Sau khi cười xong, Quốc sư mới nói: "Vậy thì Thánh Tử nên gọi ta một tiếng đường huynh mới phải."

"Không biết lão Cổ Vương có từng nhắc đến ta không?"

"Không." Mộc Tuyết đáp lạnh lùng.

"Cũng đúng, khi ta rời khỏi Nam Cương, ngươi còn chưa sinh ra."

"Vậy, không biết Thánh Tử đến đây vì chuyện gì?"

"Thanh lý môn hộ."

"A ha ha ha ha..."

Mộc Tuyết: "..."

Hắn đã nghĩ rằng Quốc sư là kẻ thần bí khó lường, nên tốt hơn là nói thẳng vào vấn đề. Nhưng không ngờ người này lại hành xử không theo lẽ thường, thật sự quá càn rỡ.

Khi Mộc Tuyết nói ra hai chữ "thanh lý môn hộ", mười mấy hộ vệ trong Phủ Quốc sư lập tức xông lên, vây quanh bọn họ. Gương mặt họ hiện lên vẻ chế giễu, rõ ràng không coi mấy người Mộc Tuyết vào mắt.

Vài Thân Vệ Quân với ánh mắt lạnh lùng lập tức đứng chắn trước Mộc Tuyết, chỉ có Quốc sư là vẫn cười một cách ngang ngược, mãi đến khi hắn cười đủ mới dừng lại.

"Thánh Tử, thứ lỗi. Thật sự là lâu lắm rồi ta chưa nghe chuyện gì buồn cười như vậy. Không nhịn được, thứ lỗi, thứ lỗi."

Khóe miệng hắn nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sự điên cuồng khát máu.

"Thánh Tử muốn thanh lý môn hộ, ta vốn nên hoan nghênh. Nhưng tiếc thay, đại điển hiến tế sắp tới, ta gần đây rất bận. Không bằng chờ sau khi đại điển kết thúc, Thánh Tử lại đến rửa sạch, thế nào?"

Người này quá giỏi giễu cợt, từng lời từng chữ nghe đều rất dễ chịu, nhưng ghép lại với nhau khiến người ta nghiến răng nghiến lợi. Hắn hoàn toàn không coi Mộc Tuyết ra gì.

Tình thế hiện tại vô cùng căng thẳng, nhưng không thể phủ nhận rằng mấy người bọn họ chẳng có chút phần thắng nào. Huống hồ đây lại là địa bàn của Quốc sư, nếu mạnh mẽ động thủ chỉ tự chuốc lấy cái chết.

Tôn Tử Bách và Tô Cẩn Ngôn đều lo lắng nhìn Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Hắn không muốn ra tay, hoặc có thể nói không định ra tay lúc này."

Sắc mặt Mộc Tuyết trầm xuống, trong mắt hiện lên chút phức tạp khó nói. Quốc sư thả bọn họ ra, trước khi rời đi còn ý tứ nhắc nhở hắn không nên xen vào chuyện của người khác. Rõ ràng, hắn biết Mộc Tuyết ở bên cạnh Tôn Tử Bách, không muốn hắn can dự vào chuyện của Tôn Tử Bách mà thôi.

Hiển nhiên, tử cổ đã sớm thức tỉnh, Quốc sư cũng biết bên cạnh Tôn Tử Bách có cổ sư. Chỉ là hắn không ngờ rằng vị cổ sư ấy lại chính là Thánh Tử Nam Cương.

Nghe vậy, cả Tôn Tử Bách và Tô Cẩn Ngôn đều lộ vẻ nghiêm trọng. Quốc sư không nghi ngờ gì là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, thực sự rất khó giải quyết.

Việc hắn không ra tay với Thánh Tử không phải vì hắn e ngại gì, mà đơn giản vì hắn không coi Thánh Tử là mối đe dọa. Hắn cảm thấy Thánh Tử không gây ra bất kỳ uy hiếp gì đến thế cục, chính xác hơn, không tạo ra bất kỳ mối đe dọa nào đến Tử Mẫu Cổ. Vì vậy, hắn mặc kệ Thánh Tử ở bên Tôn Tử Bách.

Quốc sư tự tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng.

Tôn Tử Bách liền hỏi Thánh Tử, liệu Quốc sư có tham vọng tranh giành thiên hạ hay không.

Thánh Tử lắc đầu: "Không phải."

Quốc sư rõ ràng chỉ chấp nhất với việc nghiên cứu cổ trùng. Qua cách thiết lập Phủ Quốc sư có thể thấy điều này. Hơn nữa, nếu hắn thật sự có lòng dạ đó, nhiều năm qua hắn đã không thể không tiếp xúc với triều thần. Với năng lực của hắn, hoàn toàn có thể trở thành người khống chế triều cục.

Vậy sau lưng hắn còn có ai khác không? Và kẻ đó là ai?

20 năm trước, hắn đã bắt đầu tính toán Văn Uyển Nhi, mục đích đơn giản là để nhắm vào Tôn Kỳ Sơn và 20 vạn Tôn gia quân ở Tây Nam. Nếu người đó muốn sử dụng tử cổ trong cơ thể Tôn Tử Bách để khống chế toàn bộ 20 vạn quân, thì hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Soán đoạt quyền vị? Hay là tranh bá thiên hạ?

Tôn Tử Bách có thể khẳng định rằng thời cơ đã đến và thời điểm sẽ là tại đại điển hiến tế. Nếu hắn muốn khống chế tử cổ, thì nhất định phải hoàn thành trước đại điển, nhưng không thể quá sớm, bởi nếu tử cổ mất kiểm soát và Tôn Tử Bách chết, kế hoạch này sẽ hoàn toàn thất bại.

Nói cách khác, dù Tôn Tử Bách hiện tại không làm gì, thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ biết kẻ đứng sau mọi chuyện là ai. Đại điển hiến tế chỉ còn hơn nửa tháng, kẻ này đã tính toán suốt 20 năm, chắc chắn sẽ thu lưới trước đại điển, bắt lấy Tôn Tử Bách – công cụ mà hắn đã nuôi dưỡng suốt 20 năm qua và thời điểm đó đã sắp đến.

Nghĩ đến đây, Tôn Tử Bách cảm thấy một làn sóng giận dữ dâng trào trong lồng ngực. Hắn phẫn nộ, uất ức, cảm giác như bị đối xử chẳng khác nào một con heo được nuôi để đến lúc giết mổ.

Mặc dù chỉ còn ít thời gian để biết danh tính kẻ chủ mưu, nhưng Tôn Tử Bách vẫn muốn tìm ra kẻ đứng sau trước khi mọi chuyện xảy ra. Hắn không tin rằng kẻ đó có thể thoát được. Đến lúc đó, hắn sẽ cho kẻ đó biết thế nào là "tự chuốc lấy họa."

Trong khi ba người Tôn Tử Bách đang suy tư, Tô Cẩn Ngôn để ý thấy sắc mặt của một Thân Vệ Quân có chút khác thường, dường như người này có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Người này chính là một trong bốn Thân Vệ Quân đã theo Mộc Tuyết đến Phủ Quốc sư. Tô Cẩn Ngôn lập tức gọi hắn lại: "Ngươi có phải có điều gì muốn nói?"

Người này tên là Vân Hoa, hắn bắt đầu giải thích.

Hóa ra, lúc trước khi Tô Cẩn Ngôn thử thăm dò Quốc sư, Vân Hoa là một trong những người âm thầm bảo vệ Tô Cẩn Ngôn. Vì vậy, so với những người khác, hắn là người duy nhất đã nhìn thấy Quốc sư.

Điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dung mạo của Quốc sư dường như đã có sự thay đổi rõ rệt.

Nghe vậy, mọi người đều nhìn nhau, không rõ ý hắn muốn nói là gì.

Vân Hoa đành phải giải thích thêm: "Thuộc hạ cảm thấy, Quốc sư dường như trẻ ra rất nhiều."

"Đúng vậy, trẻ ra."

Trước đó, mặc dù Vân Hoa đã mai phục từ xa, nhưng hắn vẫn thấy rõ dung mạo của Quốc sư, đặc biệt là khi Quốc sư bóp cổ Tô Cẩn Ngôn. Hắn nhớ rất rõ, trên khuôn mặt Quốc sư vẫn có vài nếp nhăn, nhưng hôm nay, khi nhìn lại, hắn kinh ngạc phát hiện nếp nhăn đã giảm đi rất nhiều, ngoại trừ mái tóc bạc, gương mặt của Quốc sư giờ đây chẳng khác gì một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi.

Điều này thật quá kỳ lạ. Già đi thì có thể hiểu được, nhưng trẻ ra là làm sao?

Chính vì vậy, Vân Hoa mới do dự không nói, nghĩ rằng có thể mình đã nhìn nhầm. Nhưng sau đó hắn không thể lý giải tại sao mình lại mắc phải sai lầm như vậy. Hắn cũng không ngờ rằng phản ứng nhỏ đó của mình lại bị Tô Cẩn Ngôn để ý.

Nghe vậy, Tôn Tử Bách cảm thấy trong lòng chấn động mạnh. Hắn trực giác rằng đây là một manh mối quan trọng, tuyệt đối không thể là Vân Hoa nhìn nhầm.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Tử, vội vã hỏi: "Thánh Tử có biết gì về cổ thuật có thể giữ nhan sắc hoặc khiến con người trẻ lại không?"

Câu hỏi này khiến những người xung quanh kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu sau, họ cũng nghĩ đến khả năng đó. Tuy nhiên, liệu một loại cổ thuật như vậy có thực sự tồn tại?

Mộc Tuyết cẩn thận hồi tưởng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Hắn chưa từng học qua loại cổ thuật đó, cũng chưa từng nghe nói về nó. Tuy nhiên, trong đầu hắn dường như có một mảnh ký ức nào đó chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng trong khoảnh khắc, hắn không thể nắm bắt được.

Tôn Tử Bách tiếp tục truy vấn: "Cấm thuật thì sao? Có loại cấm thuật nào có thể giữ nhan sắc hoặc khiến con người trẻ lại không?"

Mộc Tuyết lập tức nhíu mày, những mảnh ký ức kia dường như đã bắt đầu có chút rõ ràng hơn.

Cấm thuật sở dĩ bị coi là cấm thuật vì bản thân chúng có vấn đề, hoặc quá tà ác, hoặc gây hại cho người khác, nên mới bị liệt vào loại cấm thuật. Thân là Thánh Tử Nam Cương, Mộc Tuyết tuyệt đối không được đụng đến cấm thuật, nhưng hắn biết rằng, nhiều cấm thuật đã được ghi chép lại, chỉ là chúng bị Cổ Vương phong ấn tại Vạn Cốt Cốc.

Trước đây, Mộc Thố không phải cũng vì nhiều lần lén học cấm thuật mà phạm sai lầm hay sao? Cho nên khả năng này không hề nhỏ.

Cái gọi là "phản lão hoàn đồng" , bản thân nó đã vi phạm quy luật tự nhiên. Nếu nói theo cách khoa trương thì đó là hành vi nghịch thiên và để đạt được mục đích như vậy, chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt.

Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Mộc Tuyết trở nên u ám.

Tôn Tử Bách chỉ cảm thấy rằng Quốc sư không chừng đang tu luyện một loại tà thuật nào đó. Tuy nhiên, bọn họ đều là những người ngoại đạo, nếu còn ở Nam Cương, có lẽ còn có thể hỏi Cổ Vương, nhưng hiện tại thì đã không kịp nữa, chỉ có thể chờ Thánh Tử từ từ suy nghĩ.

Cuối cùng, Mộc Tuyết với vẻ mặt trầm ngâm cáo từ.

Tôn Tử Bách đành phải tạm thời từ bỏ, nhưng hắn vẫn ra lệnh cho người tiếp tục theo dõi Phủ Quốc sư, chú ý đến mọi hành động của bất kỳ kẻ nào trong đó.

Sau đó, Tôn Tử Bách và Tô Cẩn Ngôn tiếp tục bàn bạc về hệ thống thoát nước ngầm của Hoàng cung.

Thì ra, khi Thân Vệ Quân điều tra hệ thống thoát nước, họ đã phát hiện ra rằng bên ngoài Hoàng cung còn có một hệ thống thoát nước ngầm khác, nhưng vì nhiều năm không được tu sửa nên đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Sau khi Tôn Tử Bách hỏi Văn tướng, mới biết rằng nhiều năm trước, có một vị Hoàng Đế rất chú trọng đến việc xây dựng hệ thống thủy lợi, vì thế mà cả tòa thành cũng được tu sửa hệ thống thoát nước ngầm. Ban đầu, đây là một việc tốt, nhưng vì hệ thống này lại kết nối với hệ thống thoát nước của Hoàng cung, mà dân cư trong kinh thành lại đông đúc, nước thải rất nhiều, cộng với việc hệ thống này xây dựng không đủ tốt, nên thường xuyên xảy ra tình trạng tắc nghẽn.

Mỗi khi hệ thống bị tắc, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, lan tràn khắp kinh thành. Quan trọng nhất là ngay cả Hoàng cung cũng bị nước thải bao trùm, điều này quả thật là một tai họa khôn lường, không thể chấp nhận được.

Vì thế, bài thủy thông đạo ấy cứ thế bị bỏ hoang, ngay cả việc tu sửa các thông đạo khác cũng bị ngừng lại. Nhiều năm trôi qua, nếu không phải nhờ Văn tướng thông thạo cổ kim, có lẽ chẳng ai còn biết đến sự tồn tại của nó.

Tôn Tử Bách khi biết được điều này thì vui mừng khôn xiết, quả thực như trời ban cho hắn một cơ hội lớn. Ông trời cũng đang giúp hắn.

Dù rằng thông đạo này đã bị bỏ hoang quá lâu, nhiều nơi sụp đổ và tắc nghẽn, nhưng chỉ cần bỏ chút thời gian để sửa chữa, nhất định có thể thông lại.

Đây chính là một mật đạo tuyệt vời, nối liền từ bên trong ra bên ngoài thành.

Trời quả thực giúp ta!

Hiện giờ, Thân Vệ Quân đã bắt đầu sửa chữa thông đạo này. Hơn nữa, Văn tướng và Bạch gia cũng đã phái người đến, tiến độ rất nhanh, nhiều nhất chỉ cần 5 ngày là có thể thông suốt toàn bộ.

Cuối cùng, đó là một tin tức vô cùng tốt lành, hai người nhìn nhau và nở nụ cười.

Đúng lúc ấy, Bạch Tử Ngọc lại mang đến một tin tức tốt khác, lần này là từ chủ tướng Bạch gia quân tại Gia Lâm quan gửi về.

Triệu Tắc, người trấn thủ phương bắc nhiều năm, chỉ huy hai mươi vạn đại quân, bày tỏ mong muốn gặp chủ nhân của Bạch gia. Dù hắn không biết Bạch gia hiện đang quy phục ai, nhưng hắn nguyện ý góp sức nếu người đó có thể giải trừ cổ trên người thân nhân của hắn.

Hắn cam tâm tình nguyện trung thành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top