CHƯƠNG 1

XUYÊN THÀNH DIỄN VIÊN THÍCH LÀM NŨNG TRONG SHOW TRẢI NGHIỆM NÔNG THÔN

Tác giả: Tiểu Bàn Cam

_____________________________________________________________________

CHƯƠNG 1

Giữa cơn rung chuyển dữ dội và tiếng la hét kinh hãi, Hoàng Oánh Oánh còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, ngọn lửa đã nuốt chửng tất cả, cô lập tức rơi vào bóng tối vô tận.

Không biết trôi nổi trong bóng tối bao lâu, Hoàng Oánh Oánh nghe được một âm thanh

"Y tá, dịch truyền sắp hết rồi"

"Tôi đến ngay đây"

Vô thức mở mắt ra, ánh sáng chói chang chiếu vàng mắt, cô rất khó chịu nhưng dần dần thấy rõ hơn, đầu tiên đập vào mắt chính là túi truyền dịch.

Không thể nào? Tai nạn máy bay kịch liệt như vậy mà còn có thể sống? Vậy không phải bị biến thành xác ướp?

Có cái ý nghĩ này, Hoàng Oánh Oánh giơ tay muốn kiểm chứng một chút, tưởng rằng thật khó để có thể giơ tay, tuy nhiên dễ như trở bàn tay, thấy bàn tay này, Hoàng Oánh Oánh rất bối rối, bàn tay này mềm mại, trắng nõn như dương chi bạch ngọc, tinh tế như tượng tạc.

Dương chi bạch ngọc: chỉ một loại ngọc trắng, có chất lượng tốt nhất, độ bền và sức chịu đựng cao nhất. Dương chi bạch ngọc đặc biệt nhẵn nhụi, sáng trong, sờ vào dễ chịu, không có tỳ vết. Ở đây, chỉ da nữ9 mềm mại, nhẵn nhụi, trắng trẻo...

Nếu nói này tay không phải của cô, thì cô đã giơ nó lên và cử động theo ý muốn của mình, hơn nữa ngón trỏ còn có một nốt ruồi đen to bằng đầu đinh ở đó. Nhưng nói đây là tay cô thì tay cô không có mềm mại như vậy, huống chi cô vừa trải qua tai nạn máy bay, làm sao có thể nguyên vẹn hoàn chỉnh như vậy được?

Xuyên qua kẽ ngón tay, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt cô, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, Hoàng Oánh Oánh đến ra kết luận chàng trai này lớn lên trông cũng không tệ.

"Oánh Oánh, cô tỉnh?"

Đã bao nhiêu năm rồi không ai kêu cô "Oánh Oánh"? Đột nhiên nghe thấy có chút không quen.

Cô gặp phải tai nạn máy bay trên đường trở về sau chuyến công tác châu Âu, và người ta xác nhận rằng cô chắc chắn sẽ chết trong vụ hỏa hoạn ở thời điểm đó. Vậy người này là ai? Cô đang ở đâu?

Cô mở miệng đáp: "Ừ"

Nghe thấy cô đáp lại, chàng trai khẽ thở phào nhẹ nhõm, theo sau đó đổi giọng điệu chất vấn: "Oánh Oánh, vì cái gì lại muốn cậy mạnh? Cho em tham gia chương trình giải trí này là mức độ khoan dung tối thiểu mà anh có thể chịu đựng. Anh không muốn em lại dùng thứ đồ ngu ngốc đó nữa, tự làm tổn thương chính mình để thu hút sự chú ý của anh"

Hoàng Oánh Oánh theo bản năng nhíu mày, thật lâu không có người nói chuyện như vậy với cô. Cô năm nay chưa đến 30 tuổi đã làm giám đốc một nhà máy dệt có 8000 công nhân viên, nợ nần chồng chất và tệ nạn kéo dài lâu ngày. Khi ngành dệt may suy thoái, nhân viên bị sa thải, nhà máy đóng cửa, mất hai năm, nhà máy mới có lãi. Mãi đến 5 năm sau, cấp trên đề nghị cô sáp nhập với một nhà máy dệt lớn khác để thành lập một tập đoàn dệt may. Các danh hiệu lần lượt đến, cô là Người cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3, là chiến sĩ thi đua quốc gia, không cần thu hút chú ý của bất kỳ ai, thu hút sự chú ý của cô không phải là việc của người khác sao?

Hoàng Oánh Oánh thực không vui, thiếu niên không ngậm miệng?

Hai người nhìn nhau một lát, tiểu tử này quay đầu tiếp tục nói không ngừng qua đầu, miệng không ngừng, nhưng thái độ đã mềm xuống: "Em đừng nghe lời người ta nói, anh chỉ là bởi vì bộ phim mới sắp phát sóng, cho nên cùng Khúc Phi Nhi xào CP, đây là chuyện bình thường trong giới giải trí. Nếu em một hai bắt anh phải lựa chọn giữa sự nghiệp và em, thì anh chỉ có thể nói, chúng ta về sau đường ai nấy đi."

Này? Hắn nói chính là tiếng phổ thông, cô như thế nào một câu đều nghe không hiểu?

Hoàng Oánh Oánh mới bắt đầu suy nghĩ, đầu như là bị gõ trống, trướng đến khó chịu, cùng với đau đầu cô dường như bị người mạnh mẽ nhét một đống lớn ký ức, hoặc là nói cái này không phải ký ức, mà là một đoạn ký tự, đây là một quyển tiểu thuyết. Quyển tiểu thuyết này cô biết. Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết diễn ra ở tương lai, vào hai mươi năm sau.

Chàng trai vẫn luôn chỉ trích cô nãy giờ tên là Hứa Tử Chu, là nam chủ của cuốn tiểu thuyết này, trong sách nói hắn là "Đương hồng gà nướng", "Lưu lượng tiểu sinh". Sau khi Hoàng Oánh Oánh hiểu tường tận từ đầu tới cuối, điều này có lẽ giống với các "Thiên vương", "Thiên hậu" phải không??

Đương hồng gà nướng: nghĩa đầu tiên là một món ăn phổ biến ở Quảng Đông thường phục vụ trong các bữa tiệc chiêu đãi (đặc biệt là tiệc cưới), sau này cụm này mới dần phổ biến trong giới giải trí để chỉ những người hoặc những thứ nổi tiếng vào thời điểm đó.

Lưu lượng tiểu sinh: những nam minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.

Trừ bỏ vai trò diễn viên, hắn còn có một thân phận khác, trong sách có một câu miêu tả hắn như thế này "Nếu diễn không tốt liền phải trở về thừa kế gia nghiệp."

Lời này xác định hắn là hào môn công tử. Vị này hào môn công tử còn có một tiểu thanh mai cùng hắn cùng nhau lớn lên, môn đăng hộ đối, tâm tâm niệm niệm muốn làm vợ hắn.

Hoàng Oánh Oánh bây giờ mới phản ứng lại, cô đây là xuyên qua, xuyên thành nữ phụ trong quyển sách này, "cô" đối nam chủ như cuồng như si, đối nữ chủ hận thấu xương - ác độc nữ phụ.

Nguyên chủ cùng tiểu tử trước mắt này cùng nhau lớn lên, quan hệ giữa hai người từ trước đến nay rất tốt, hai nhà lại có quan hệ làm ăn sâu sắc nên cha mẹ hai bên rất vui mừng, vốn dĩ hai người kết hôn là như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Không ngờ, khi nam chủ quay một bộ phim thần tượng thanh xuân thì gặp nữ chủ và bị sét đánh.

Nam chủ nhận ra chính mình thật lòng muốn cùng chân ái ở bên nhau, mà nguyên chủ lại yêu cuồng si, dùng hết mọi thủ đoạn để chia rẽ hai người, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.

Nguyên chủ bởi vậy mà hậm hực cực độ, nhìn con gái độc nhất của mình như hoa ngày càng héo úa, cha Hoàng, đi tìm Hứa Tử Chu, trong đó quá trình bị sơ lược, chỉ biết rằng cha Hoàng mơ mơ hồ hồ rơi xuống sông trong tình trạng bàng hoàng.

Vào ngày cưới của Hứa Tử Chu cùng Khúc Phi Nhi, kẻ chỉ còn hai bàn tay trắng - nguyên chủ, đã nhảy từ nóc tòa nhà xuống và kết liễu cuộc đời tuổi trẻ của mình. Mà hết thảy mô tả trong cuốn sách, tất cả những điều này là kết quả do lỗi của chính "cô" và "cô" đáng bị như vậy, tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội.

Cố nén nổi da gà trên người, Hoàng Oánh Oánh nhanh chóng sắp xếp lại những tình tiết chính trong sách. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào cô lại trở thành một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết phi logic?

"Oánh Oánh, em thật sự quá tùy hứng, em không thể như vậy nhắm vào Khúc Phi Nhi, quay xong tập này đừng làm loạn nữa, về nhà đi."

Hiểu nội dung cuốn sách, trong đầu cô có ký ức về nguyên chủ, vậy liệu cô có thể được coi là thi thể sống lại trong truyền thuyết không? Nhưng có một cuốn tiểu thuyết thì có nghĩa là gì?

Hoàng Oánh Oánh đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, rốt cuộc cô cũng không thể tiếp thu nhiều thông tin như vậy trong thời gian ngắn.

Cô không nói lời nào, Hứa Tử Chu lại chỉ trích không ngừng: "Anh không biết em vì cái gì muốn cùng anh gặp rắc rối, từ lúc bắt đầu liền nói cho em nơi này là nghèo khó vùng núi, điều kiện rất khó khăn, em cho rằng là ở Lyon? Vẫn là ở Giang Thành? Muốn cái gì tùy tay mua cái đó? Hơn nữa tới liền mặc như vậy, còn có thể không cảm mạo? Em còn đem chuyện này đổ lỗi cho Khúc Phi Nhi, em cho là em đúng sao? Cũng không nhìn xem trên Weibo họ mắng mỏ em như nào? May mắn là em không tiến vào giới giải trí......"

Hoàng Oánh Oánh bị lời nói của hắn kéo vào trí nhớ, nói về chuyện này?

Hứa Tử Chu cùng nữ chủ đã quay xong bộ thanh xuân phim thần tượng kia rồi, liền lập tức nhân cơ hội này xào CP, tăng nhiệt độ.

Vụ bê bối lan truyền khi cả hai đang quay bộ phim kia đã khiến nguyên chủ không yên tâm, vì vậy nguyên chủ quấn lấy Hứa Tử Chu muốn tới tham gia chương trình.

Hứa Tử Chu nói với nguyên chủ đây là một chương trình giúp đỡ người nghèo, xuống nông thôn trải nghiệm cuộc sống của nông dân địa phương và hy vọng hiệu ứng ngôi sao sẽ mang lại đầu tư cho địa phương. Cho nên yêu cầu phải đơn giản nhất có thể. Cô chỉ mang theo những nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày.

Ý định ban đầu của hắn là hy vọng nguyên chủ không thể chịu đựng gian khổ ở quê có thể về sớm, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng người nguyên chủ nhìn thấy chính là nữ chủ Khúc Phi Nhi, quay chụp là quay chụp, sinh hoạt là sinh hoạt, chuẩn bị sung túc, thậm chí còn đem theo trợ lý tư riêng xếp vào tổ tổ chương trình, giặt giũ, lấy nước và chạy việc vặt cho cô ấy. Trong khi chính mình lại là thiếu cái này thiếu cái kia, mọi thứ đều bất tiện.

Có câu không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng, nguyên chủ vốn được nuông chiều từ bé, huống hồ người trong lòng cùng Khúc Phi Nhi có một sự mập mờ khó hiểu, thấy thế liền khắc chế không được chính mình trở nên nhỏ mọn và mất bình tĩnh.

Hết thảy những điều này đều bị chụp vào trong chương trình, cố tình còn bị người lấy đi khắp mọi nơi cùng Khúc Phi Nhi so sánh. Trong mắt cư dân mạng, Khúc Phi Nhi đã nổi tiếng còn khiêm tốn như vậy, mà nguyên chủ trừ bỏ khuôn mặt thì không còn đúng tí nào, cư dân mạng sôi nổi chỉ trích.

Internet? Sự thay đổi lớn nhất trên thế giới trong 20 năm tới chính là Internet, Internet dường như có mặt ở khắp mọi nơi và mọi vấn đề nhỏ đều có thể được đưa lên mạng? Nó gần giống như khi về quê những năm 1970.

Nguyên chủ bị mắng đến chết lặng, hai ngày kế tiếp mặc dù thời tiết giảm xuống, nhưng cũng không dám nói mình không mang theo quần áo ấm.

"Cô" ăn mặc đơn bạc, mặc quần áo mỏng đi làm đồng, lúc làm thì nóng nực, xong việc thì lạnh cóng, đêm đó "cô" lên cơn sốt.

Ví dụ, nửa đêm cô ấy cảm thấy không thoải mái và gửi cho Từ Tử Châu một tin nhắn WeChat để nói với hắn rằng "cô" cảm thấy rất khó chịu.

Chống đỡ cơ thể đang sốt của mình, thỉnh thoảng "cô" lại nhìn vào điện thoại, mong người trong lòng sẽ đến chăm sóc cô ngay lập tức, mãi cho đến bảy giờ sáng, Từ Tử Châu mới gửi tin nhắn lại cho cô: [Oánh Oánh, quay xong tập này em liền trở về đi! Em thực sự không thể chịu đựng khó khăn này, em phải tự mình biết điều đó. Em bị sốt, hôm nay nói không quay thì không quay, bao nhiêu việc sẽ trễ? Tổ chương trình không có khả năng chỉ xoay quanh em. 】

Hắn thậm chí còn không nghĩ tới việc tới phòng liếc nhìn cô một cái.

Nguyên chủ quá coi trọng hắn, hắn nói như vậy, cô chỉ có thể ép mình đi ra ngoài, lại thấy Hứa Tử Chu bước từ phòng Khúc Phi Nhi ra tới, mang theo bất bình cùng nghi hoặc, tiểu thanh mai bắt đầu khóc lóc náo loạn lên, cảm xúc quá mức kịch liệt, bùm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.

"Hãy tự mình kiểm tra xem đi, Khúc Phi Nhi vẫn đang ở trên weibo nói chuyện thay em đó."

Tiếp tục nói về weibo, Hoàng Oánh Oánh dựa vào trí nhớ của tiểu thanh mai đại khái biết được nó là cái gì.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá đi vào cắt ngang lời mắng mỏ của Hứa Tử Chu, y tá cúi đầu nhìn thoáng qua Hoàng Oánh Oánh đang mở mắt: "Tên gọi là gì?"

Không đợi Hoàng Oánh Oánh nói, Hứa Tử Chu đã thế cô nói tên: "Hoàng Oánh Oánh."

Y tá thay túi thuốc rồi tiếp tục treo lên, đưa nhiệt kế cho cô: "Đã đo nhiệt độ rồi, lát tôi sẽ qua lấy sau."

Hoàng Oánh Oánh lấy nhiệt kế nhét vào trong miệng, y tá nhìn về phía Hứa Tử Chu: "Nếu bệnh nhân đã tỉnh, anh có thể đem giường nâng lên, lát nữa bữa tối sẽ được dọn lên"

Hoàng Oánh Oánh nghe thấy ăn cơm, bụng cồn cào, thật đói bụng! Tiểu cô nương phát sốt, lại khó thở, hai ngày nay ăn uống không có gì tốt đi? Huống chi trước đây còn phải làm việc trên đồng ruộng.

Hứa Tử Chu bị y tá nhìn chằm chằm liền đưa tay lay động giường.

Hoàng Oánh Oánh ngồi dậy và liếm đôi môi đang bong tróc vì sốt.

Hứa Tử Chu còn tiếp tục nói: "Lời nói của anh, em có đang nghe hay không? Nếu em lại tiếp tục gây chuyện, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho chú đến mang em trở về."

Tình trạng trước mặt đối Hoàng Oánh Oánh mà nói xác thật có chút hỗn loạn, tới đâu hay tới đó, vẫn là phải giải quyết việc cấp bách trước, Hoàng Oánh Oánh ho khan một tiếng mở miệng: "Tôi nói này Tiểu Hứa! Có thể giúp tôi đi pha một ly trà không?"

Nghe thấy cái xưng hô "Tiểu Hứa" này, Hứa Tử Chu sững sờ, quái dị nhìn cô: "Em kêu anh là cái gì?"

Trong trí nhớ nguyên chủ ở bên ngoài cùng người khác giống nhau kêu hắn "anh Hứa", ngầm còn lại là kêu hắn mười mấy năm "anh Tử Chu". Hai cái xưng hô này cái nào Hoàng Oánh Oánh cũng đều kêu không ra.

Hoàng Oánh Oánh quyết định lừa gạt qua đi: "Xưng hô cái gì không quan trọng, quan trọng là anh tới chăm người bệnh, bồi giường không phải dùng miệng tới bồi, bưng trà rót nước mới là tận chức làm việc. Thấy tôi môi đều nứt thành như vậy rồi cũng không biết, mắt anh có tốt không?"

Bị cô nói như vậy, Hứa Tử Chu tìm một vòng: "Không có ly."

"Anh là trẻ vị thành niên hay sao? Không chuyện không có ly này, chẳng lẽ muốn một người bệnh như tôi tới giải quyết? Tôi có thể ra ngoài mua sao? Nếu bồi giường chính là ngồi ở chỗ này, thì anh với con bù nhìn ngoài ruộng kia có gì khác nhau? Bù nhìn người ta còn có thể đuổi chim sẻ, còn anh?"

Hoàng Oánh Oánh vẻ mặt bình tĩnh, nói chuyện không nhanh không chậm, Hứa Tử Chu theo bản năng mà theo tiếng: "Ta đi mua cái ly."

Hắn quay người muốn đi ra ngoài, vừa mới mở cửa, nghe thấy Hoàng Oánh Oánh nói: "Trở về trở về!"

Hứa Tử Chu quay lại nhìn cô, Hoàng Oánh Oánh thở dài, nhìn Từ Tử Châu với ánh mắt giống như đám cấp dưới đá 1 chân đi 1 bước kiếp trước, "Ngoài ly ra còn biết mua gì nữa không? Chén đũa, chậu rửa mặt, khăn lông, bàn chải đánh răng này kia đều có thể mua cùng nhau. Mua chung đi, trước cửa bệnh viện chắc có sẵn nên nhanh đi đi."

Từ Tử Châu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top