Chương 2
Gia môn ở Yến Thành nói lớn không lớn mà cũng quá nhỏ nhưng mọi người đều có thể đi lên từ quan hệ thông gia.
Trước một ngày sinh nhật của Chu Dung Dung mà tìm về một con đứa con thất lạc, bất quá chỉ trong một buổi tối, nên biết đến đều đã biết.
Nhóm bằng hữu của Thẩm Mộc Bạch tức giận đến ngao ngán thẳng kêu:
"Cái này là ý gì, đây là mắt thấy Chu Dung Dung sắp kết hôn với Thẩm gia, liền vội vàng tìm cái đồ nhà quê tới lừa gạt Thẩm ca!"
"Không cần cùng cái đồ nhà quê kia kết hôn, phải là Chu Dung Dung mới đúng, nếu bọn họ không cho, chúng ta liền cùng Chu gia không để yên việc này!"
"Chu gia bất quá là nhà giàu mới nổi, trên đùi bùn còn chưa có rửa sạch sẽ đâu, liền dám xem thường Thẩm ca!"
"Muốn chim sẻ gả phượng hoàng, Thẩm ca không cần!"
Chim sẻ- phượng hoàng
Thẩm Mộc Bạch ngón tay thon dài ở trên bàn nhẹ nhàng gõ hai lần, chim sẻ có phải hay không chim sẻ thì không nhất định, nhưng cái gọi là phượng hoàng khẳng định không phải phượng hoàng.Khóe môi mỏng gợi lên một tia ý vị không rõ cười nhạt, "Đi, đi đến chỗ tiểu thư Chu gia chúc mừng đi."
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch đã sớm cùng Chu gia có hôn ước, đối Chu gia cũng rất quen thuộc.
"Đi, đi, đi Chu gia!" Mấy tên ăn chơi trác táng mặc đủ mọi màu sắc bảnh bao lại phong cách xe thể thao, gào thét phóng túng vào biệt thự Chu gia.
Chu Quốc Vượng vẫn luôn lo lắng việc này, sợ hôm nay Thẩm đại thiếu tới tìm phiền toái, cũng sợ Thẩm gia căn bản là không chấp nhận Nguyễn Du Du. Xa xa thấy Thẩm Mộc Bạch tới, vội vàng cùng Chu Dung Dung nói: "Mau tránh lên trên lầu đi."
Chu Dung Dung hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Mộc Bạch mang theo vài người tiến vào.
Thẩm Mộc Bạch thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, thân cao một mét chín mươi, có hoàn mỹ có tỉ lệ. Làn da trắng nõn, mũi thẳng cao, môi hình lược mỏng, nghe nói người như vậy có chút bạc tình. Tóc mái đen đáp trên đôi mi cong, hiếm thấy đôi mắt trong trẻo đen láy vừa thâm tình chuyên chú ảo giác.
Chu Dung Dung mặt có chút nóng lên, hai nhà là có hôn ước, nếu là, nếu là hắn không phải là phế vật, hôm nay cô và hắn đã có thể kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch chân dài thon dài thẳng tắp rảo bước tiến đến đại sảnh, mí mắt đùa cợt, sâu thẳm quét lại đây.
Chu Dung Dung hoảng sợ, không dám dừng lại, cùng mấy người bạn thân chạy trốn lên phòng ngủ ở lầu ba.
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch không nhìn Chu Dung Dung mà là ở trong đại sảnh tùy ý mà đảo qua.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, mắt đảo qua, nhìn người của hắn dời đi ánh mắt, dường như không có việc gì mà cùng bên người nói nhỏ.
Thẩm Mộc Bạch liếc mắt một cái liền thấy được trong một góc Nguyễn Du Du. Cô an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, cùng chung quanh hết thảy không hòa hợp nhau, rồi lại dương dương tự đắc.
Không phải cô không muốn hòa nhập vào xã hội thượng lưu này đâu, mà là mọi người đều không thể khiến cho nàng hứng thú.
Cô đang chuyên chú mà hưởng dụng một khối bánh kem Black Forest, đối với cô tiểu anh đào ở phía trên bánh so với một đại phu nhân giàu có quan trọng hơn nhiều.
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô nuốt vào tiểu anh đào, khóe môi cô cao lên, đôi mắt hơi hơi cong,
hắn cơ hồ đều có thể tưởng tượng được đến, cô đối này khối bánh kem là vừa lòng cỡ nào.
Chu Quốc Vượng bước nhanh đến, cười hô: "Mộc Bạch tới"
Ngô Trung Trạch nhanh bắt tay , tuổi trẻ tuấn lãng trên mặt tươi cười có chút dữ tợn, "Chu thúc, Thẩm ca đều tới, Chu Dung Dung đâu"
Tay hắn lực đạo có chút lớn, mặt Chu Quốc Vượng có chút run rẩy, sợ tên này-nhị đại thiếu gia ăn chơi trác táng chuyện gì hắn cũng dám làm, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng luyến tiếc gả con mình là Chu Dung Dung cho Thẩm Mộc Bạch.
"Dung Dung cùng bạn nó ở trên lầu, Mộc Bạch, còn không ngươi qua gặp Du Du đi." Chu Quốc Vượng hướng tới Nguyễn Du Du vẫy tay, "Du Du, tới đây."
Thẩm Mộc Bạch cùng mấy thiếu gia ăn chơi trác táng theo Chu Quốc Vượng cùng nhau nhìn về phía Nguyễn Du Du, trong đại sảnh mọi người đều âm thầm chú ý đến động tĩnh của bọn họ, cái này muốn thế thân Chu Dung Dung, nên mới lập tức muốn cùng Thẩm đại thiếu chính thức gặp mặt, mọi người hưng phấn lên, trong lúc nhất thời, trong sảnh không khí trở nên thập phần vi diệu.
Nguyễn Du Du ngước mắt nhìn lại.
Thẩm Mộc Bạch phát hiện cô có một đôi xinh đẹp mắt hạnh, tròn tròn, đảo như là một con nai con tò mò.
Nguyễn Du Du tiếc nuối khi trong tay còn dư lại một ít bánh kem mà phải bỏ qua một bên, dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đứng dậy đi đến bên người Chu Quốc Vượng. Có thể làm Chu Quốc Vượng giới thiệu cô, chắc là Thẩm đại thiếu tới.
"Du Du a, đây là Thẩm Mộc Bạch, ngươi có thể kêu Mộc Bạch ca ca." Chu Quốc Vượng nói xong, khoa trương mà cười một tiếng, "Ai u, Trương tổng tới, ta phải đi chiêu đãi một chút, các ngươi cứ tùy ý."
Được Chu Quốc Vượng cho phép, Nguyễn Du Du ở cùng Thẩm Mộc Bạch, Ngô Trung Trạch.
Ngô Trung Trạch ôm cánh tay, bắt bẻ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du.
Tiểu cô nương cùng Chu Dung Dung cùng tuổi, bởi vì sinh hoạt gian nan khổ sở nên làn da có chút thô ráp. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện cô có ngũ quan thập phần tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, mắt hạnh tinh anh sáng lạng, môi no đủ hồng nhuận. Khi mở miệng, âm thanh cũng mềm mại, "Thẩm tiên sinh, ngươi khỏe."
Ngô Trung Trạch nhướng mày: "Như thế nào không kêu ' Mộc Bạch ca ca ' đâu"
Thẩm Mộc Bạch cảnh cáo nhìn Ngô Trung Trạch liếc mắt một cái, hỏi: "Hộ khẩu đâu"
Nguyễn Du Du ngửa đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, hắn so với cô cao hơn một đầu, cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt đen sì, nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn không có gì cảm xúc, cả người lạnh nhạt lại xa cách.
"Ở trên lầu."
"Đi lấy."
Nguyễn Du Du không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, cô không nghĩ chọc giận hắn, miễn cho chính mình rời đi nguyên chủ sẽ không bị phiền toái. Cô thuận theo mà lên lầu, mở cửa lúc sau mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch đi theo cô ở phía sau.
Nguyễn Du Du chần chờ quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch cánh tay dài duỗi ra, vòng qua nàng cầm then cửa tay, đẩy ra, "Đem đồ của cô mang lên."
"A" Nguyễn Du Du hoài nghi chính mình nghe lầm, ý tứ của hắn tựa hồ mang cô rời khỏi Chu gia, nhưng dựa theo cốt truyện, muốn quá phải mấy ngày nữa cô mới có thể cùng Thẩm Mộc Bạch kết hôn, đương nhiên hai người không có làm hôn lễ, chỉ là lãnh giấy kết hôn.
Thẩm Mộc Bạch rũ mắt nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, "Chỉ mang theo hộ khẩu cũng được, sau này đưa đồ của cô qua."
Cái này Nguyễn Du Du đã thật sự hiểu rõ ý tứ của hắn.
Ở lại Chu gia mấy ngày cũng phải rời đi, giờ đi cùng Thẩm đại thiếu cũng không có sự khác biệt lớn. Nàng đem di động cùng ví tiền đều thu vào balo, đeo lên trên vai, "Hảo."
Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Bạch phía sau, hai người đi xuống lầu, lập tức đi qua đám người ra cửa.
Chu Quốc Vượng cùng Phan Như Yến vẫn luôn lặng lẽ chú ý hai người, thấy bọn họ rời đi mà âm thầm nhìn nhau, đều là may mắn nhưng lại nghi hoặc. Mặc kệ Thẩm đại thiếu vì cái gì nhanh như vậy liền tiếp nhận Nguyễn Du Du, chỉ cần hắn không nháo lên thì Dung Dung liền an toàn.
Thẳng đến khi Nguyễn Du Du ngồi vào ghế phụ nhìn Ngô Trung Trạch mấy cái mới hồi phục lại tinh thần
"Thẩm ca, đây là ――"
"Các cậu về đi, tôi còn có việc."
Xe thể thao màu xám nổ vang vọt tới trên đường lớn. Nguyễn Du Du bị một lực lớn đẩy dán lưng ngay ở ghế , cô nhìn bên đường cây cối chuyển động qua nhanh, yên lặng kéo đai an toàn.
Vào tuyến đường chính, xe thể thao bạc liền chậm lại.
Buổi sáng mùa hè vừa có mưa trong không khí đã có nhàn nhạt mùi bùn đất, hương vị Thẩm Mộc Bạch cũng không thích.
Nguyễn Du Du đột nhiên hướng tới cái điều khiển bị lệch, mái tóc dài đáp trên cánh tay Thẩm Mộc Bạch,từng sợi tóc mềm mại làm cho tay có chút ngứa.
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt rũ xuống đôi mắt nhìn cô, chỉ thấy tiểu cô nương thăm dò đồng hồ đo ở phía trên nhìn thoáng qua, lại rụt trở về, đoan chính mà ngồi ở ghế phụ , nhìn cô biểu tình giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hẳn là buổi sáng cô mới vừa tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm tươi mát, tựa hồ lại hỗn loạn giữa bơ ,chocolate thơm ngọt, trong nháy mắt hòa tan trong không khí bùn đất vị, làm Thẩm Mộc Bạch nhớ tới cô vừa mới ăn bánh kem nhỏ.
"Nhìn cái gì" Thẩm Mộc Bạch thanh âm trầm thấp bình tĩnh không có phập phồng, nghe không ra bực tức.
Nguyễn Du Du quay đầu nhìn hắn một cái, nam nhân cằm cong sắc, môi quyến rũ, đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước.
"Xem tốc độ xe." Nguyễn Du Du vừa rồi đã thấy được, đồng hồ đo biểu hiện tốc độ là 60. Rời khỏi Chu gia, cô còn tưởng rằng hắn đua xe, không nghĩ tới hắn vẫn là cái tuân thủ pháp luật, công dân tốt.
"Không cần tốc độ nhanh." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, lại nghiêm trang mà bỏ thêm một câu: "Cũng không cần lái xe khi uống rượu."
Nam nhân nhẹ giọng cười nhạo, nhưng thật ra không có mở miệng phản bác.
Nguyễn Du Du ngón tay chỉnh lại balo, nhớ điện thoại không có đồng nào, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Thẩm tiên sinh, ngươi biết Nguyễn đại sư ở Yến Thành không?"
"Cái gì Nguyễn đại sư"
"Nguyễn Hàm Chương, hắn là đại pháp sư, bùa chú của hắn cực kỳ linh nghiệm, lá bùa bình an cấp cao bán trăm vạn."
Pháp sư, Thẩm Mộc Bạch mày nhíu một chút, tiểu cô nương thế nhưng tin tưởng mấy thứ này "Chưa từng nghe qua."
"Nga......" Mặc dù đã sớm đoán được cái kết quả như thế này, Nguyễn Du Du vẫn có chút uể oải.
Dãy số điện thoại ngoài của ba mẹ Chu thì đều trống không, Thẩm Mộc Bạch không có nghe nói qua phụ thân, phải biết rằng phụ thân ở Yến Thành chính là cực kỳ nổi danh.
Đồng dạng, cô đối với các hào môn Yến Thành cũng tương đối hiểu biết, nhưng cho tới bây giờ không có nghe nói qua ngoài Thẩm Mộc Bạch, Chu Quốc Vượng, người khác hôm nay tới Chu gia tham gia tiệc sinh nhật , cô cũng một cái đều không quen biết.
Xem ra, bọn họ thật là thế giới song song.
Xe thể thao ở đèn đỏ giao lộ ngừng lại, Thẩm Mộc Bạch quay đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái.
Tiểu cô nương nửa rũ đầu, ngón tay vô ý thức mà kéo balo, môi hồng hồng no đủ nhẹ nhàng nhấp, ánh mắt mờ mịt, ánh nắng ngày mùa hè chiếu vào mặt cô, lông mi dài ở mí mắt hạ đầu hạ cái bóng mảnh nhỏ.
"Cô muốn tìm cái gì ở Nguyễn đại sư nói, tôi giúp cô hỏi thăm một chút."
Nguyễn Du Du "Ân" một tiếng, cô đã không ôm hy vọng, phỏng chừng Thẩm Mộc Bạch cái gì cũng không hỏi thăm được, bất quá cô vẫn lễ phép mà trở về một câu: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mộc Bạch không mở miệng nữa, khóe mắt dư quang thoáng qua nhìn tiểu cô nương tóc dài bị gió thổi đến dương lên, tóc xoã tung nồng đậm, đỉnh đầu dùng một quả plastic nhỏ kẹp bắt lấy, cái kẹp có mấy viên tròn nhìn như bị mất vài hột, mua ở chợ .
Hai người cũng không nói nữa, thẳng đến khi xe thể thao ngừng lại.
Nguyễn Du Du vốn dĩ cho rằng hắn sẽ chở mình về nhà, không nghĩ trực tiếp tới cửa Cục Dân Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top