Chương 50: thấy đàn ông liền đi không nổi
Lần này đến lượt Cung Phất Vũ ngớ người, nhưng ngay sau đó, y phe phẩy cây quạt, tươi cười rạng rỡ nói: "Tốt quá đi, Cung mỗ ta cũng có đệ tử rồi."
Nói xong, Cung Phất Vũ cười híp mắt đưa chiếc quạt cho Thẩm Thanh Đường: "Đệ tử, đến đây, theo sư phụ đi nào."
Thẩm Thanh Đường ánh mắt khẽ động, vừa định vươn tay, một đạo kiếm quang lạnh lùng rơi xuống.
Kiếm khí này rất kỳ lạ, nháy mắt liền chia cắt Thẩm Thanh Đường và Cung Phất Vũ, tạo thành một luồng khí kỳ lạ trước mặt họ.
Tiếp đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cung Phất Vũ, đừng có gạt người khác làm đệ tử."
Bất ngờ thay, là Lê Trường Phong.
Cung Phất Vũ vừa nghe thấy giọng nói của Lê Trường Phong, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp lập tức vặn vẹo, sau đó quay đầu lại tức giận mắng: "Họ Lê kia, vừa rồi ngươi cướp người của ta, ta không so đo với ngươi thì thôi đi. Bây giờ ngươi lại ngăn cản ta thu đồ đệ, ngươi có bệnh hả?"
Tất cả đệ tử có mặt tại hiện trường đều im bặt, có lẽ là bởi vì bọn họ chưa từng thấy cuộc cãi vã nào kỳ lạ như vậy, thở mạnh một chút cũng không dám.
Sắc mặt ba vị trưởng lão còn lại cũng rất cổ quái, nhưng không ai trong số họ lên tiếng.
Lúc này, Lê Trường Phong cau mày nhìn Cung Phất Vũ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc: "Bản thân mình vẽ bùa còn chưa xong, lại còn muốn dạy người ta vẽ bùa? Không phải gạt người khác làm đệ tử thì là gì?"
Lê Trường Phong vừa nói lời này, tất cả đệ tử đều há hốc mồm, cho rằng Lê trưởng lão chẳng lẽ điên rồi? Cung Phất Vũ chắc chắn sẽ lại làm ầm ĩ lên.
Ai ngờ, Lê Trường Phong vừa nói ra những lời này, khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Phất Vũ lập tức đỏ lên, lộ ra một tia thất bại vì bị người đâm trúng tử huyệt, nhưng ngay sau đó, y khịt mũi, lắc quạt nói: "Ta nhận đệ tử cũng không phải để dạy cậu ấy vẽ bùa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy?"
Lê Trường Phong nhíu mày: "Ngươi là trưởng lão của Phù Chú viện, không dạy đệ tử vẽ bùa vậy ngươi muốn dạy cậy ấy cái gì?"
Cung Phất Vũ cười mà như không cười cong lên môi dưới: "Ta muốn dạy cậu ấy cái gì thì liền dạy cái đó. Ta là Kim Đan, sao lại phải lo lắng không dạy được một Luyện Khí?"
Lê Trường Phong: ...
Một lúc lâu sau, Lê Trường Phong nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, quay đầu đi chỗ khác, thay vì tranh cãi với Cung Phất Vũ, hắn nhìn Thẩm Thanh Đường nói: "Nếu ngươi thật sự muốn bái sư, ta cũng có thể nhận ngươi, nếu thật sự bái phải vị Cung trưởng lão này, ắt hẳn sẽ làm chậm trễ tiền đồ của ngươi."
"Ngươi là Thiên phẩm linh căn, ta nghĩ ngươi có thể nhận định được, nên chọn sư tôn như thế nào để chỉ dạy ngươi."
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lê Trường Phong, trầm mặc một lát, đang định từ chối, lại đột nhiên nhìn thấy Tần Di ở phía sau Lê Trường Phong.
Bấy giờ, Thẩm Thanh Đường lại hơi lưỡng lự.
Nhưng không chần chừ bao lâu, Thẩm Thanh Đường vẫn cười lắc đầu nói: "Đa tạ Lê trưởng lão ưu ái, nhưng ta đã đồng ý với sư tôn rồi, không thể nuốt lời được. Nói lời phải giữ lấy lời không phải sao?"
Lần này đến lượt Lê Trường Phong bị câu nói "Nói lời phải giữ lấy lời" của Thẩm Thanh Đường làm cho kinh ngạc.
Cuối cùng, Lê Trường Phong trầm mặc hồi lâu, mới bình tĩnh nói: "Ừm, ngươi nói không sai, đều là tạo hóa của mỗi người."
Nói xong, Lê Trường Phong không nhìn Thẩm Thanh Đường nữa, mà nhìn Cung Phất Vũ với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mỗi lần Kiếm Tông thu đồ đệ, ngươi đều thích chạy ra ngoài gây sự, nhưng lần này nếu ngươi đã thật sự thu đồ đệ rồi, ngươi phải đối xử tốt với người ta—"
"Yên tâm đi." Cung Phất Vũ nghiến răng nghiến lợi, "Ta cam đoan sẽ đối đãi với đồ đệ tốt hơn ngươi gấp trăm lần, quỷ nghèo như ngươi trước tiên hãy nghĩ tới việc đừng để đồ đệ chết đói đi!"
Lê Trường Phong không nói nữa.
Bầu không khí ở hiện trường một trận kỳ quái.
Cuối cùng, Cung Phất Vũ lạnh lùng nhìn Lê Trường Phong một cái, sau đó vươn tay kéo Thẩm Thanh Đường lên, dẫn cậu bay vút lên trời.
Ánh sáng vàng rực rỡ biến mất trên bầu trời, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên sôi nổi hơn khi Cung Phất Vũ biến mất.
Lúc này, Lê Trường Phong nhìn bóng lưng rời đi của Cung Phất Vũ, không tự giác khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì, chỉ quay đầu lại, nhìn Tần Di ở phía sau nói: "Đi thôi, trở về Võ viện."
Vừa dứt lời, Lê Trường Phong liền chú ý thấy trong mắt Tần Di đang nhìn về phía chân trời hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh, Tần Di liền cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Vâng."
• •
Sương trắng lượn lờ, tiên hạc đứng lặng im, vô số hoa sen đỏ tiên khí lả lướt trôi nổi trong Thanh Ngọc hồ, một hành lang bồng bềnh bằng bạch ngọc bắt ngang qua mặt nước, dẫn đến mấy gian viện tử trông cực kỳ hoa lệ trang nhã giống như cung điện.
Các viện đều nối liền nhau, ở giữa có mấy cây cột dài bằng bạch ngọc, chỉ ngăn cách bằng rèm sa hoặc rèm ngọc, tất cả đều tinh xảo xa hoa. Trên giá trưng bày đủ loại bảo vật tràn ngập linh quang.
Mặc dù đã sớm biết Cung Phất Vũ vừa có tiền vừa nhàn rỗi, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn hơi sốc khi nhìn thấy cảnh tượng nơi ở của Cung Phất Vũ.
Liền mượn Quỳnh Châu Tuyết Giáng Lê trắng như tuyết ở trước sân vô cùng xum xuê để nói đi, một cây lê cũng đáng giá mấy vạn linh thạch hạ phẩm.
Mặc dù nếu chuyển thành linh thạch trung phẩm thì chỉ tốn có mấy trăm, nhưng một viên linh thạch trung phẩm cũng đủ cho người bình thường ở một nơi như thành Lăng Dương chi tiêu trong vài tháng.
Lúc này, Cung Phất Vũ giơ tay lên, một vài con rối bạch ngọc cử chỉ nhanh nhẹn trong bộ quần áo lộng lẫy bước hoa sen tiến vào, giúp y cởi giày và y phục.
Chờ Cung Phất Vũ thay xong một bộ gấm hoa thư thái và thả mình trên chiếc ghế dài mềm mại bằng ngọc lưu ly, trên bàn trà trước mặt y đã bày đầy rượu ngon, trái cây và thức ăn.
Lúc này, y cười vẫy tay với Thẩm Thanh Đường, nói: "Tiểu đồ đệ, lại đây."
Thẩm Thanh Đường nghe lời đi tới.
Khi Thẩm Thanh Đường đến gần, Cung Phất Vũ lại hếch cằm với cậu: "Ngồi đi."
Thẩm Thanh Đường ngồi xuống.
Kết quả là vừa ngồi xuống, Cung Phất Vũ liền thò tay đút cho cậu một miếng bánh ngọt.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó bình tĩnh chậm rãi nuốt xuống.
Thấy vậy, đôi mắt đào hoa của Cung Phất Vũ càng sáng hơn, sau đó y ngắm nhìn Thẩm Thanh Đường chậm rãi ăn hết chiếc bánh.
Đợi Thẩm Thanh Đường ăn xong y liền thong thả nói: "Tiểu đồ đệ, ta cũng là Kim Đan giống như Lê Trường Phong, tại sao con lại chọn ta?"
Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy câu hỏi của Cung Phất Vũ, cậu không thể không ngước mắt nhìn Cung Phất Vũ, sau đó cậu mỉm cười và nói một cách bình tĩnh: "Sư tôn vì lý do gì mà chọn con, con cũng vì lý do đó mà chọn người."
Cung Phất Vũ sửng sốt một chút, không khỏi nheo mắt lại, hừ một tiếng: "Nhóc dẻo miệng ~"
Nhưng rồi y lại cười bảo: "Nhưng ta lại cứ thích nhóc dẻo miệng như cưng thôi".
Thẩm Thanh Đường câm nín.
Lúc này, Cung Phất Vũ duỗi ra những ngón tay thon dài trắng nõn, tùy ý gõ gõ mặt bàn nói: "Có điều đồ đệ nè, Lê Trường Phong kia nói rất đúng. Tuy vi sư là trưởng lão của Phù Chú viện, nhưng quả thực không am hiểu vẽ bùa lắm, nếu con thực sự muốn tìm một người thầy dạy vẽ bùa, thì nên chạy ngay đi khi còn kịp."
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Sư tôn không phải đã nói rồi sao? Kim Đan như người chỉ dạy Luyện Khí như con, bất kể như thế nào cũng dư sức mà. Đồ đệ tin tưởng điều này, cũng tin tưởng sư tôn."
Ý cười trong mắt Cung Phất Vũ càng sâu: "Tiểu đồ đệ thật ngoan."
Tuy nhiên, Cung Phất Vũ không dễ nói chuyện như vậy, lúc này y nhướng mày, sau đó chuyển chủ đề: "Nhưng đồ đệ nè, con thấy cách ăn mặc của vi sư cũng biết rồi đó, vi sư có thể cái gì cũng thiếu, chứ không thiếu tiền. Chỉ cần con ngoan ngoãn đi theo vi sư, vi sư sẽ không bạc đãi con."
"Chỉ là, đối với vi sư có một điều cấm kỵ, người bình thường vi phạm, vi sư có thể bỏ qua, nhưng nếu như con vi phạm, vi sư sẽ trục xuất con khỏi sư môn."
Thẩm Thanh Đường có chút kinh ngạc, tình tiết này đâu có trong nguyên tác đâu?
Nhưng cậu vẫn hỏi: "Xin hỏi điều cấm kỵ của sư tôn là gì?"
Cung Phất Vũ khịt mũi nói, "Điều cấm kỵ của vi sư chính là Lê Trường Phong Vạn năm Kim Đan mắt cao hơn trời kia, cùng với đám đệ tử của hắn."
"Không cho phép con kết giao với bọn hắn, trong Tông môn nếu nhìn thấy bọn hắn, gặp một lần liền đánh một lần cho vi sư, đánh chết thì tính cho ta ~"
Thẩm Thanh Đường: ...
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười nói: "Sư tôn, chuyện khác đều có thể, chỉ có chuyện này e là đồ nhi làm không được."
"Vì sao? Lẽ nào con không thấy hôm nay Lê Trường Phong kia chọc giận vi sư như thế nào à?"
Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lát, nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Bởi vì đệ tử mà Lê trưởng lão thu nhận hôm nay chính là đạo lữ của con."
Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Thanh Đường bất lực nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của Cung Phất Vũ, nứt ra rồi.
Tim Thẩm Thanh Đường đập loạn nhịp, cậu muốn giải thích, nhưng Cung Phất Vũ đã nhướng mày đánh giá cậu một hồi.
Sau đó, Cung Phất Vũ kéo Thẩm Thanh Đường lên rồi nói: "Đi thôi!"
Thẩm Thanh Đường vội vàng hỏi: "Sư tôn đi đâu vậy?"
Cung Phất Vũ nói: "Không phải con còn chưa song tu với thằng nhóc đó sao? Vậy thì vẫn còn kịp, hãy đến Võ viện thôi nó đi, vi sư tìm cho con một người tốt hơn!"
Thẩm Thanh Đường: ? ? ?
• •
Sau một nén nhang
Cung Phất Vũ sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Đường đang yên lặng ngồi đối diện, ánh mắt cụp xuống, một bộ điềm đạm ngoan ngoãn, y hừ một tiếng: "Không có tiền đồ."
"Thấy đàn ông liền đi không nổi."
Thẩm Thanh Đường không phản bác, mà nhẹ giọng giãi bày: "Lan Đình thật sự rất tốt, không phải lúc đầu sư tôn cũng muốn chọn chàng ấy sao?"
Cung Phất Vũ sắc mặt trầm xuống: "Lúc đó mắt ta bị mù có được không?"
Thẩm Thanh Đường cười ngây ngô.
Cung Phất Vũ nhìn nụ cười dịu dàng tao nhã trên mặt Thẩm Thanh Đường, đôi mắt đào hoa khẽ lóe lên, đột nhiên nói: "Ai da, thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, đúng lúc tối nay sư tôn của con có việc phải ra ngoài, ta sẽ đưa con đi ngắm nhìn thế giới này."
Thấy Cung Phất Vũ không còn theo đuổi chuyện của Tần Di nữa, Thẩm Thanh Đường cũng yên tâm, lúc này đã không còn nghi ngờ gì y nữa, nên ân cần đáp: "Vâng ạ, xin nghe lời sư tôn."
Cung Phất Vũ lấy quạt che mặt, câu lên khóe miệng.
Thẩm Thanh Đường: ?
• •
Đêm đó
Kim phấn tung bay, múa hát lả lướt, vô số cánh hoa lượn quanh trần nhà dát vàng khảm ngọc rồi bay xuống.
Thẩm Thanh Đường đờ đẫn ngồi ở bên cạnh, nhìn Cung Phất Vũ cười cười bị mấy mỹ nam vây quanh mời rượu, quần áo nửa kín nửa hở, trong lòng trầm mặc một trận.
Cung Phất Vũ này thực sự khác với nguyên tác, hơn nữa ... hình như đã sụp đổ hình tượng rồi.
Cung Phất Vũ uống rượu do mỹ nam đút, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, cười nói: "Đồ đệ ngoan, con thích mẫu đàn ông nào, đừng ngại nói với vi sư, vi sư sẽ gọi cho con."
"Sư tôn, có rất nhiều tiền nha~"
Vừa nói, Cung Phất Vũ vừa vung tay ném một miếng linh thạch.
Những mỹ nam vây quanh y nhất thời tranh giành như điên.
Thẩm Thanh Đường: ...
Thẩm Thanh Đường yên lặng day day trán, liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh kêu vang treo trên tường cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi."
Cung Phất Vũ thản nhiên cười: "Giới nghiêm là cái gì? Ai dám quản sư tôn của con?"
Thẩm Thanh Đường ngẩn ra, cảm thấy không khuyên được y nữa.
Nhưng cố tình lúc này Cung Phất Vũ lại nhào tới, đưa tay sờ làn da mịn màng trên má Thẩm Thanh Đường, cười nói: "Thật mềm thật mịn, quả nhiên đoán không sai, con đúng là bé đáng yêu mà."
Thẩm Thanh Đường lẳng lặng nhìn Cung Phất Vũ, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, nhưng cậu không đẩy Cung Phất Vũ ra, cậu chỉ định chờ Cung Phất Vũ vui vẻ đủ rồi mới quay lại.
Cung Phất Vũ có thể nhìn ra cậu vẫn còn là đồng tử, sao cậu lại không thể nhìn ra Cung Phất Vũ cũng y vậy?
Mấy mỹ nam vừa rồi cũng chỉ dám hầu rượu, ngay cả đùi cũng không dám sờ.
Lại là một kẻ giả dạng lãng tử phong lưu, không biết điều gì đã kích thích Cung Phất Vũ trở nên như vậy?
Thẩm Thanh Đường đang suy nghĩ về một loạt hiện tượng không thể tưởng tượng khác với trong nguyên tác xuất hiện trên người Cung Phất Vũ, thì đột nhiên, một luồng sóng nhiệt bay qua đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường, đánh úp vào mặt Cung Phất Vũ một cái rồi bỏ đi!
Cung Phất Vũ lập tức tỉnh táo lại, nhặt chiếc quạt gấp của mình lên để chặn quả cầu lửa nóng hổi, nhưng chiếc quạt xinh đẹp của y lúc này cũng đã bị cháy một lỗ lớn!
Cung Phất Vũ lòng đau như cắt.
Điều khó chịu nhất là Thẩm Thanh Đường trong nháy mắt đã bị người ta kéo đi.
Còn Thẩm Thanh Đường thì lại ngã vào một vòng tay quen thuộc.
Nhưng sau khi rơi vào vòng tay này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Đường không phải là cảm thấy may mắn, mà là—nguy rồi!
Tại sao Tần Di sớm không tới, muộn không tới, lại cứ phải tới vào lúc này?
Tần Di đang kìm nén cơn tức giận, kiên quyết bảo vệ Thẩm Thanh Đường ở phía sau, trong đôi mắt đỏ ngầu gần như hiện lên tia lửa, nhìn thẳng vào Cung Phất Vũ ở trước mặt, nói: "Cung trưởng lão làm sư phụ như vậy sao? Thật sự là không ra thể thống gì!"
Lúc này, Cung Phất Vũ sắc mặt lạnh lùng, ném bay cái quạt gãy trong lòng bàn tay, nói: "Lê Trường Phong vô học, đệ tử hắn thu dưỡng cũng như vậy, nói chuyện với trưởng bối có thể vô lễ như vậy sao?"
Tần Di ngẩn ra, nhưng nghĩ lại càng thêm tức giận, vừa định muốn biện hộ cho mình, một luồng khí tức lạnh lẽo lặng lẽ rơi xuống.
"Cung Phất Vũ, theo ta trở về Kiếm Tông."
Lê Trường Phong cũng tới.
Nhìn thấy Lê Trường Phong, Thẩm Thanh Đường không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di, lắc lắc, ra hiệu Tần Di không nên xúc động.
Tần Di trầm mặc một lát, quả nhiên cũng không cùng Cung Phất Vũ phân cao thấp nữa, mà gật đầu nói với Lê Trường Phong: "Sư tôn."
Lê Trường Phong gật đầu: "Đưa đạo hữu của con đi trước đi."
Sau đó hắn cau mày nhìn về phía Cung Phất Vũ sắc mặt lạnh lùng ở đằng xa, nói: "Cung Phất Vũ, ngươi cũng quá bừa bãi rồi đó, chẳng lẽ ngươi muốn làm mất mặt Thanh Ngọc Kiếm Tông sao?"
"Liên quan rắm gì ngươi?"
Lê Trường Phong: ...
Tần Di và Thẩm Thanh Đường: ...
Lập tức, Lê Trường Phong trừng mắt nhìn Tần Di cách đó không xa còn chưa rời đi, nói: "Còn chưa đi?"
"Ta xem coi ai dám đi?"
Cung Phất Vũ xông lên muốn kéo Thẩm Thanh Đường lại, nhưng Lê Trường Phong đã dùng kiếm ngăn cản y.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thanh lâu đánh tới rối tung lộn xộn, mỹ nam gào thét chạy tứ tán.
• •
Nhân lúc hỗn loạn, Tần Di đưa Thẩm Thanh Đường ra ngoài, đi một con đường tắt trở về Kiếm Tông.
Lúc này, trăng sáng treo trên cao, lá trúc hai bên đường dẫn về Kiếm Tông vang lên xào xạc, gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng côn trùng kêu ríu rít, yên tĩnh mà thanh bình.
Bầu không khí hoàn toàn khác với không khí ở trong Thanh lâu vừa rồi.
Thẩm Thanh Đường được Tần Di bế ở trước ngực, yên lặng mà rúc vào lòng hắn, cảm thấy Tần Di còn chưa nguôi ngoai cơn giận, không khỏi nắm lấy tay Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, em không sao, chàng đừng giận nữa."
Tần Di dừng lại.
Một lúc sau, hắn tức giận liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, không khỏi trầm giọng nói: "Sao em lại chọn tên lưu manh đó làm sư tôn? Vào cùng Võ viện với ta không tốt sao? "
Nghe Tần Di hỏi, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, khẽ thở dài: "Thật ra em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Tần Di nhíu mày: "Ý của em là sao?"
Đương nhiên, lúc này Thẩm Thanh Đường không thể trực tiếp nói mình là người xuyên sách, mà chỉ hỏi lại Tần Di: "Sư tôn của em họ gì?"
Tần Di: "Cung, Họ Cung thì sao?"
Thẩm Thanh Đường chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Thanh Đường, Tần Di trong lòng chợt lóe, cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện: "Y là người của hoàng thất sao?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu.
Tần Di trầm mặc một lát, nói: "Nhưng nếu chỉ là họ hàng xa xôi không được sủng ái thì cũng vô dụng."
"Với tu vi Kim Đan, y lại có thể chọn đệ tử trước các trưởng lão khác, chàng cảm thấy y không được sủng ái sao?"
"Nhưng em không nên vì thế mà—"
Tần Di còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Thanh Đường đè lại môi.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Thanh Đường sáng ngời, lặng lẽ nhìn Tần Di, bất đắc dĩ cười nói: "Người tính không bằng trời tính, đúng là lần này em đã bỏ lỡ một số chuyện. Lan Đình thật sự tức giận thì hãy trách em đi."
Hiện tại đến phiên Tần Di ngẩn ra.
Một lát sau, Tần Di nhắm mắt lại, quay đầu đi, trầm giọng nói: "Lần này quên đi."
Nhưng sau đó hắn nhấn mạnh: "Ta cũng chỉ lo lắng cho em. Em biết mà, em cũng không được tức giận".
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt quật cường nhưng lại âm thầm chịu thua của Tần Di, trong lòng cậu càng thêm mềm nhũn, cười ngọt ngào: "Đương nhiên rồi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường ghé sát vào má Tần Di, hôn nhẹ một cái.
Sắc mặt Tần Di mới dịu đi một chút.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường lại cố ý ôm lấy cổ Tần Di, dụi dụi vào tai hắn, cười cười nhỏ giọng nói: "Hôm nay lúc đi cùng sư tôn, em nhìn thấy gần đây có một căn phòng để cho người gác đêm ở, nhưng sư tôn đã quen dùng con rối hầu hạ người, nên căn phòng đó hẳn là không có người ở, chúng ta đi xem một chút đi?"
Tần Di tim đập thình thịch: "Em muốn làm gì?"
Thẩm Thanh Đường cười ngọt ngào: "Sợ chàng không yên tâm, vậy để chàng—"
"Thế nào?"
"Kiểm tra một chút."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng mang theo chút quyến rũ của Thẩm Thanh Đường, cánh tay đang ôm Thẩm Thanh Đường của Tần Di đột nhiên siết chặt hơn một chút, có chút khó thở mà bất đắc dĩ: "Em sao lại?"
"Mau lên, nếu không nhanh chân, sư phụ trở về chúng ta sẽ không còn thời gian nữa." Thẩm Thanh Đường thúc nhẹ Tần Di một cái. Tần Di trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn bị cám dỗ, hắn chỉ có thể ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, bước nhanh đến căn nhà gỗ nhỏ phía trước cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top