CHƯƠNG 59: NGUỒN CƠN CỦA NẠN CHÂU CHẤU

Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận

oooooOooooo

Hai người Sở Diệp ở Tương Thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới rời đi.

"Phía trước chính là Tam Dương Thành sao?" Sở Diệp thầm hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Tam Dương Thành là đại thành xếp hạng top 10 của Vân Châu, thập phần phồn hoa.

Sở Diệp nhìn cửa thành thật lớn chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt, "Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn nha! Ta cho rằng Tương Thành đã đủ lớn, không nghĩ tới quy mô Tam Dương Thành còn lớn hơn mấy lần so Tương Thành."

"Chúng ta vào thành đi." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được."

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn mỗi người giao ba đồng vàng mới có thể vào thành.

Sở Diệp lắc đầu, nhịn không được cảm thán: "Không hổ là thành lớn nha! Phí nhập môn cũng không giống bình thường." Phí nhập môn thôi đã là ba đồng vàng, người dân bình thường phỏng chừng không dám vào thành, mỗi lần vào thành đã hao hụt mất phí sinh hoạt trong một tháng rồi.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Dù sao cũng là đại thành không phải sao."

Trước đó Tam Dương Thành cũng gặp nạn châu chấu, trong thành có không ít Hồn Sư ra tay diệt châu chấu, đàn châu chấu cũng không thể tránh đi tiến công mạnh mẽ nên Tam Dương Thành cũng không chịu ảnh hưởng của trùng đàn lắm.

"Cửa hàng Tam Dương Thành rất nhiều nha! Muốn mua đồ gì hẳn là đều có thể mua được đầy đủ hết!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, có chút chờ mong nói: "Chắc là vậy."

Ánh mắt Lâm Sơ Văn lóe lóe, hiển nhiên là ôm chờ mong không nhỏ đối với Tam Dương Thành.

Bên ngoài có rất nhiều thôn xóm gặp nạn châu chấu, tiếng kêu than dậy trời đất, Tam Dương Thành lại vẫn là một mảnh phồn hoa, trong thành người đến người đi phi thường náo nhiệt.

Trên hoa lâu, nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy múa may khăn thơm, uốn lượn nói cười.

Sở Diệp nhìn hoa lâu ồn ào tiếng người, thầm nghĩ: Quả nhiên loại sự tình như nạn châu chấu này cùng rất nhiều kẻ có tiền vẫn là không có nhiều ảnh hưởng.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tìm một tửu lầu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bên trong tửu lâu mấy người đệ tử thế gia đang bàn luận không câu thúc.

Sau khi nạn châu chấu chấm dứt các thế lực lớn Vân Châu rốt cuộc có thời gian tĩnh tâm đi điều tra ngọn nguồn châu chấu. Vân Châu có nhiều địa phương đồng thời bùng nổ nạn châu chấu như vậy vẫn để lộ ra không ít dấu vết còn sót lại.

Sở Diệp ngồi một bên nghe các đệ tử thế gia đàm luận một hồi, đại khái có hiểu biết sơ sơ.

Lần này người phía sau màn nạn châu chấu là Ngũ Độc lão tổ cùng với tôn tử của hắn, Ngũ Độc lão tổ là cường giả Hồn Vương ở Phong Châu, trên tay có năm đại Hồn Sủng đều là vật kịch độc, thập phần khó chơi.

Tôn tử là tiểu độc vương Phương Danh, bí mật khế ước một con Châu Chấu Vương, tỉ mỉ bồi dưỡng tới cảnh giới Chiến Tướng cửu cấp.

Vì hỗ trợ Châu Chấu Vương của tôn tử tiến giai Vương cấp mà Ngũ Độc lão tổ lên kế hoạch tai ương châu chấu Vân Châu.

Một ít thế lực Phong Châu vì giao hảo với Ngũ Độc lão tổ đã cung cấp nhân lực nhất định để duy trì.

Ngũ Độc lão tổ cho người tới Vân Châu bày ra trên trăm cái Trùng Sào khiến cho nạn châu chấu thổi quét mấy ngàn vạn mẫu đồng ruộng Vân Châu.

Không ít thôn xóm sau khi nạn châu chấu qua đi không có thu hoạch, rất nhiều nông dân trôi giạt khắp nơi, hết thảy chuyện xảy ra này mục đích cuối cùng chẳng qua làm một con Châu Chấu Vương tiến giai mà thôi.

Châu chấu cấp Chiến Tướng có lực phá hoại kinh người như thế vậy nếu Châu Chấu của Phương Danh mà tiến giai Vương cấp thì sẽ là tình huống như thế nào nữa.

Vì phòng ngừa Phương Danh tiến giai Vương cấp, mấy đại tông môn Vân Châu xuất động không ít cao thủ thẳng tay diệt trừ tiểu Châu Chấu Vương bên trong nạn châu chấu.

Từ tình huống hiện tại xem ra kế hoạch tiến giai trùng vương của Phương Danh hẳn là thất bại.

Tuy rằng Vân Châu bị tổn thất không nhỏ nhưng đại quân châu chấu cũng bị diệt hơn nửa, chịu ảnh hưởng này Phương Danh kia cũng đại thương nguyên khí.

Sở Diệp cau mày, nói: "Châu chấu này của Phương Danh may mà tiến giai thất bại nếu không liền phiền toái."

Châu Chấu Vương này mới cấp Chiến Tướng thôi mà đã có thể nhấc lên đại nạn châu chấu như vậy, nếu mà tiến giai trùng vương còn lợi hại hơn, toàn bộ ruộng tốt của Vân Châu đều không đủ cho đàn trùng đối phương ăn.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Chỉ là thất bại tạm thời mà thôi."

Có Ngũ Độc lão tổ che chở, Phương Danh lại không chết có lẽ không bao lâu sau là có thể ngóc đầu trở lại, đến lúc đó chỉ sợ lại là một hồi hạo kiếp. Nói đến cùng vẫn là tông môn Vân Châu ở thế yếu, không dám đi tìm Ngũ Độc lão tổ gây phiền toái, trảm thảo không trừ tận gốc xuân phong thổi lại sinh.

Đương nhiên, có giáo huấn lần này các thế lực lớn Vân Châu tất nhiên sẽ cảnh giác với châu chấu, lần sau Phương Danh mà muốn bố trí trùng sào sẽ chịu cản trở lớn.

"Ngũ Độc lão tổ là người Phong Châu à?" Sở Diệp hỏi.

Trước đó có người lại đây thu mua lương thực có không ít hình như chuyển đến Phong Châu thì phải.

Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: "Việc này, chỉ sợ có chút phức tạp."

Lâm Sơ Văn đoán rằng một ít thế lực Phong Châu tuy rằng muốn ở trên nạn châu chấu phân một chén canh nhưng cũng không muốn để đối phương thành công tiến giai Hồn Vương, rốt cuộc một Ngũ Độc lão tổ thôi liền đủ làm người kiêng kị, nếu có thêm tôn tử đối phương tiến giai thành công, một môn song độc vương chỉ sợ thế lực Phong Châu đều không áp chế nổi.

Xem từ chuyện mấy con cháu thế gia đàm luận thì nạn châu chấu lần này vốn dĩ sẽ làm các thế lực lớn Vân Châu càng thêm không xong, bất quá tông môn Vân Châu đã nghe được phong phanh trước tiên, có lẽ tiếng gió này là Phong Châu bên kia truyền tới cũng không chừng.

Sở Diệp lắc đầu, nói: "Thôi, chuyện Hồn Vương cách chúng ta quá xa xôi, trước vẫn là nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi dạo quanh đi." Trời sập xuống thì có người chống, hắn với Lâm Sơ Văn chỉ là hai tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể, làm tốt chuyện của chính mình là được rồi, chuyện Hồn Vương đều sẽ có người khác đi suy xét.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."

......

Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi vào Phúc Đỉnh Lâu, "Hai vị khách nhân cần hỗ trợ gì sao?" Hai người vừa đi vào tiểu nhị trong cửa hàng lập tức tiến lên đón.

"Có dược đỉnh hay không?" Sở Diệp hỏi.

Lúc trước Lâm Sơ Văn ở Tương Thành đã muốn mua dược đỉnh chẳng qua đi mấy cửa hàng cũng chưa mua được cái thích hợp.

Tiểu nhị vội vàng nói: "Hai vị nếu muốn dược đỉnh thật là tới đúng nơi rồi, dược đỉnh của Phúc Đỉnh Lâu chúng ta phẩm chất tuyệt hảo, giá cả cũng không mắc trong thành có tiếng."

Sở Diệp cười cười, không có trả lời.

Tiểu nhị mang hai người Sở Diệp đi vào một cái phòng trưng bày rộng lớn. Trong tủ thủy tinh phòng triển lãm trưng bày lớn lớn bé bé mấy trăm cái dược đỉnh Sở Diệp nhìn mà hoa cả mắt. Dược đỉnh giá cả 500 đến năm vạn cái gì cần có đều có.

Sở Diệp nhìn dược đỉnh hoa hòe lòe loẹt mà tâm tình không tồi, so với cửa hàng Tương Thành bày linh tinh mười mấy cái dược đỉnh thì chủng loại dược đỉnh Phúc Đỉnh Lâu đầy đủ hơn nhiều.

"Có thích cái nào không?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa có xem trọng cái nào."

Lâm Sơ Văn nhìn sơ qua một chút, dược đỉnh trong phòng đại khái chia làm hai loại, một loại là phàm cấp, giá cả từ 500 đến 8000 không trả giá, một loại là dược đỉnh linh cấp, giá từ ba vạn trở lên.

Chênh lệch giữa dược đỉnh phàm cấp và linh cấp cực lớn cho nên giá cả có chút nhảy vọt.

Sở Diệp ở trong phòng triển lãm đi một vòng, thầm nghĩ: Dược đỉnh trong Phúc Đỉnh Lâu thật sự hoa hòe lòe loẹt, cần gì có đó, dược đỉnh nhỏ nhất bằng nắm tay nhỏ, thoạt nhìn cứ như món đồ chơi của tiểu hài tử, lớn nhất còn lớn hơn bồn tắm đủ cho vài người nhảy vô.

Màu sắc của dược đỉnh cũng thập phần đa dạng, nhiều nhất chính là màu đen, màu nâu, cũng có màu đỏ, màu xanh lơ, còn có mấy cái dược đỉnh vì thỏa mãn thị hiếu các tiểu cô nương yêu thích màu hồng phấn, còn có một cái dược đỉnh có màu cầu vồng, nghe nói là do bỏ vào đó kim loại cầu vồng mà ra.

Sở Diệp ở trong cửa hàng đi tới đi lui chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Lâm Sơ Văn đi trong cửa hàng một vòng, phát hiện ra một cái dược đỉnh kỳ quái. "Lấy cái dược đỉnh này cho ta xem một chút."

Tiểu nhị lấy dược đỉnh ra đưa cho Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Cái dược đỉnh này thật đúng là kỳ quái không giống phàm cấp mà cũng không phải linh cấp."

Tiểu nhị cười cười, nói: "Vị thiếu gia này thật sự là tuệ nhãn như đuốc, cái dược đỉnh này là tác phẩm của một luyện khí sư Linh cấp, vị luyện khí sư này vốn là muốn luyện chế một dược đỉnh tôn Linh cấp, đáng tiếc lúc luyện chế xuất hiện sai lầm nên thành cái dạng hiện tại này, nó có thể coi như dược đỉnh nửa bước Linh cấp.

"Cái dược đỉnh này so với Phàm cấp thì dùng tốt hơn nhiều nhưng lại không bì nổi với dược đỉnh Linh cấp. Bởi vì nguyên liệu chế tạo không tiệng nghi cho nên cũng tương đốu mắc một chút, ra giá một vạn 2000 đồng vàng."

"1 vạn 2 ngàn nha! Có chút mắc." Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày nói.

Tiểu nhị vội vàng nói: "Khách nhân nếu xác thật cảm thấy hứng thú có thể thương lượng với chưởng quầy một chút, chiết khấu chút cũng chưa chắc không thể."

Tiểu nhị thầm nghĩ: Cái dược đỉnh này đã ở trong cửa hàng nhiều năm rồi, Hồn Sĩ thì mua không nổi, Hồn Sư thì chướng mắt, thuộc về hàng ế nếu có thể bán đi được cũng không tồi."

Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, có chút khó xử.

Sở Diệp cười cười, nói: "Thích liền mua đi, tiền kiếm ra để xài mà."

Lâm Sơ Văn có chút khó xử nói: "Chính là vẫn có chút mắc." Lấy trình độ dược tề hiện tại của hắn mua dược đỉnh ba bốn ngàn đã đủ dùng, mua cái hơn một vạn là quá xa xỉ.

Sở Diệp nhún vai, nói: "Mua tiện nghi, về sau còn muốn đổi cái khác nữa mà!"

Tiểu nhị thấy sự tình có khả năng, vội vàng nói: "Vị công tử này bằng hữu ngài nói rất đúng nha! Tuy rằng dược đỉnh này mắc một chút nhưng là có thể sử dụng lâu thiệt lâu đấy."

Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp nói có chút động lòng, gật gật đầu. Biết Lâm Sơ Văn muốn mua món đồ ế mốc trong cửa hàng nên chưởng quầy rất hào phóng chiết khấu một ngàn đồng vàng, Lâm Sơ Văn trả cái giá một vạn đồng vàng mua cái dược đỉnh này.

Từ Phúc Đỉnh Hiên ra, Lâm Sơ Văn tốn 4000 đồng vàng mua sáu phần dược liệu luyện chế dược tề Thức Tỉnh sơ cấp. Tam Dương Thành không hổ là đại thành, nhớ năm đó Sở Diệp vì để gom đủ dược liệu của dược tề Thức Tỉnh sơ cấp mà tới tới lui lui không ít tiệm thuốc, mà ở Tam Dương Thành chỉ tùy tiện tìm một cửa hàng dược liệu lớn chút là có thể đem dược liệu mua được đầy đủ.

"Muốn luyện chế dược tề Thức Tỉnh sơ cấp sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lúc trước luyện chế ra dược tề Thức Tỉnh sơ cấp thật đúng là may mắn, rồi sau đó Lâm Sơ Văn cũng không có lại luyện chế dược tề này nữa. Giờ đây thuật luyện chế của hắn đề cao không ít nên Lâm Sơ Văn tính thử lại điều chế lần nữa. So với luyện chế dược tề khác thì dược tề Thức Tỉnh sơ cấp một khi thành công luyện chế thì tiền lời kiếm được cao hơn nhiều. Nếu xác suất thành công luyện chế dược tề Thức Tỉnh sơ cấp tăng lên thì tương lai luyện chết dược tề trung cấp có thể nắm chắc thêm vài phần.

"Trong khoảng thời gian này trình độ dược tề của đệ cũng tăng trưởng không ít, lại phối trí dược tề sơ cấp xác suất thành công chắc là tăng lên không ít." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: "Hy vọng được như thế."

oooooOooooo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top