CHƯƠNG 44: TRỐN KHÔNG THOÁT VIỆC HẠ DƯỢC
Edit&Beta: Alex Kỳ Thuận
oooooOooooo
Sở Diệp với Lâm Mộng Dung đang nói chuyện trong nhà thì bên ngoài vang lên một trận tiếng vó ngựa.
"Mộng Dung, ta tới." Sở Tư Thần bước nhanh đi vào phòng.
Lâm Mộng Dung đứng lên bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, sắc mặt ửng hồng ngã vào trong lồng ngực Sở Tư Thần.
Sở Diệp thấy một màn như vậy trong lòng tức khắc dâng lên cảm giác không ổn.
"Mộng Dung, nàng làm sao vậy?" Sở Tư Thần tràn đầy nôn nóng nói.
Lâm Mộng Dung bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi.
"Sở Diệp, ngươi đã làm gì với?"
Sở Diệp: "......" Trời đất chứng giám a! Hắn cái gì cũng chưa làm đâu!
"Mộng Dung, nàng như thế nào rồi? Làm sao mà người nóng thành như vậy?" Sở Tư Thần nhìn biểu tình của Lâm Mộng Dung mà đầy nôn nóng, thời điểm ánh mắt chuyển tới trên người Sở Diệp lại biến thành cực kỳ hung thần ác sát, "Sở Diệp, ngươi rốt cuộc làm cái gì?"
Sở Diệp: "Ta cái gì cũng chưa làm!"
Sở Diệp phát lạnh trong lòng, thầm nghĩ: Lực lượng cảu cốt truyện cường đại như vậy sao? Hắn đều đã rời đi Sở gia Võ Lăng Thành trốn tới Long Nhai thôn này mà sự tình nên phát sinh vẫn xảy ra.
Lâm Sơ Văn nghe được động tĩnh vội vội vàng vàng từ phòng bếp đi ra, banh mặt ngăn trước người Sở Diệp.
Lâm Sơ Văn mặc dù luôn bận việc trong bếp nhưng vẫn dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, phát hiện tình huống khác thường lập tức chạy ra tới.
"Phát sinh chuyện gì?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Tư Thần có chút tức hộc máu nói: "Phát sinh chuyện gì? Sở Diệp hạ xuân dược Mộng Dung, ta không nghĩ tới Sở Diệp ngươi cư nhiên biến thành người như vậy, hồi trước ngươi đi dạo hoa lâu không tính, hiện giờ cư nhiên làm ra chuyện hạ dược này, ta cho rằng ngươi đã cải tà quy chánh, không nghĩ ngươi vẫn giống như bùn nhão không trét được tường."
Lâm Sơ Văn ở cùng Sở Diệp cũng đã được một thời gian, tự thấy đối với nhân tính của Sở Diệp cũng hiểu thấu, Sở Tư Thần trên cao nhìn xuống quở trách Sở Diệp như vậy làm Lâm Sơ Văn rất là không cao hứng.
"Sở Diệp sẽ không làm loại sự tình này." Lâm Sơ Văn nói.
"Lâm thiếu, ngươi không thể bởi vì có quan hệ tốt với Sở Diệp mà thiên vị hắn như vậy, trúng dược chính là đường tỷ của ngươi, nếu không phải ta đuổi tới kịp thời ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?!"
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: "Ta đang ở trong bếp, nếu có động tĩnh gì ta là người nghe đầu tiên, dù cho ngươi không tới cái gì cũng sẽ không phát sinh."
Sở Tư Thần đen mặt, nói: "Ngươi......"
Lâm Sơ Văn không để ý đến Sở Tư Thần đang đen mặt, chính mình lo nói: "Sở Diệp đưa đồ ăn cho đường tỷ đều là do ta chuẩn bị, điểm tâm với nước trà là không có vấn đề gì hết."
"Có lẽ là hắn trộm hạ dược, trong phòng chỉ có hai người Sở Diệp với đường tỷ của ngươi, không phải hắn thì là ai?" Sở Tư Thần nổi giận đùng đùng nói.
Lâm Sơ Văn cố gắng nói theo lý: "Vì cái gì không thể là người khác? Huống chi không biết đường tỷ tột cùng trúng dược lúc nào." Sau khi đường tỷ tới Sở Diệp vẫn luôn là tránh được thì tránh, ngược lại đường tỷ cứ không biết ngượng dán lên.
"Nàng chính là đường tỷ của ngươi mà ngươi còn nói vậy? Mệt cho đường tỷ ngươi nhớ thương ngươi như vậy." Sở Tư Thần không vui nói.
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Ai muốn được Lâm Mộng Dung nhớ thương đâu, Lâm Mộng Dung mà đem hắn quên sạch sẽ mới tốt đó! Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình phẫn uất của Sở Tư Thần, có chút không kiên nhẫn nói: "Sở Diệp thích nam nhân, chúng ta đã có quan hệ xác thịt, hắn không có khả năng hạ dược đường tỷ ta."
Sở Tư Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Sơ Văn, bị tin tức này đập muốn hôn mê.
"Ngươi nói cái gì?" Sở Tư Thần chấn kinh một hồi mới lấy lại tinh thần.
Lâm Sơ Văn bình tĩnh nói: "Sở Diệp thích nam nhân, chúng ta đã có quan hệ xác thịt."
Sở Diệp: "......"
Sở Tư Thần khó có thể tin nhìn Sở Diệp, "Ngươi, ngươi cư nhiên thích nam nhân."
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Ta xác thật thích nam nhân."
Sở Tư Thần đen mặt, nói: "Không có khả năng, trước kia ngươi rõ ràng vẫn luôn đi dạo hoa lâu."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là đi xem khiêu vũ, chưa bao giờ chạm vào các nàng."
Lâm Mộng Dung trên mặt che kín đỏ ửng, nghe vậy cau mày miễn cưỡng nói: "Chỗ này chỉ sợ có hiểu lầm gì."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sở Diệp thích nam nhân, đường tỷ lớn lên dù có đẹp hắn cũng sẽ không động tâm, Sở thiếu chỉ sợ là thật sự hiểu lầm."
Lâm Mộng Dung cả người khô nóng, nghe được Lâm Sơ Văn nói, nháy mắt có loại cảm giác muốn tìm cái động trốn vào.
Sở Tư Thần xem bộ dáng Lâm Sơ Văn như gà mái bảo vệ con tâm tình có chút quỷ dị.
"Lâm thiếu, ngươi nói chuyện phải có bằng chứng." Sở Tư Thần nói.
Lâm Sơ Văn có chút không cao hứng nói: "Vậy Sở thiếu ngươi có bằng chứng nào chứng minh Sở Diệp hạ dược không?" Lâm Sơ Văn nguyên bản không quá thích Sở Tư Thần, thấy đối phương cứ một hai phải đem tội danh đổ lên đầu Sở Diệp liền càng không thích.
Sở Tư Thần rất ít bị người như vậy phản bác, lập tức có chút không xuống đài được.
Lâm Sơ Văn thấy Sở Tư Thần không nói lời nào, nhàn nhạt nói: "Đường tỷ hôm nay đi dạo một vòng trong thôn có lẽ trong lúc đó đã ăn nhầm cái gì không nên ăn rồi, trong thôn gần đây kết không ít Xà Tín Quả, trái kia tuy rằng hương vị thơm ngọt nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới thân thể."
Lâm Mộng Dung sắc mặt đổi tới đổi lui, thập phần miễn cưỡng nói: "Chắc là như vậy rồi."
Sở Tư Thần nhìn Lâm Mộng Dung liếc mắt một cái, trực giác chỗ này có khả năng khác nhưng Lâm Sơ Văn đều đã nói như vậy, lại đi truy cứu nữa cũng không được gì.
Sở Tư Thần quan tâm thân thể Lâm Mộng Dung nên tất tả đem người mang đi.
Sở Tư Thần với Lâm Mộng Dung đi rồi, hai người Sở Diệp đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Chuyện hạ dược vậy mà thật xảy ra nè!" Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Thật không thể xem nhẹ giấc mộng của Sở Diệp nữa.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay ngươi... không cần tự hủy thanh danh."
Thời điểm Lâm Sơ Văn nói bọn họ có quan hệ xác thịt dọa Sở Diệp không nhẹ.
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
Lúc ấy, vì để Sở Diệp thoát tội, Lâm Sơ Văn mở miệng nói bậy một câu, hai người Lâm Mộng Dung đi rồi, Lâm Sơ Văn mới mơ hồ cảm thấy rối ren hoảng hốt, cả khuôn mặt dường như bị lửa đốt.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liếc nhìn nhau một cái, song song cúi đầu.
Lâm Sơ Văn xấu hổ một hồi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy xét chuyện sau đó.
Dựa theo giấc mộng của Sở Diệp, có người mơ ước ngọc trụy của hắn, hạ xuân dược cho đường tỷ, kế tiếp là chết vào tay lam nhan tri kỷ của đường tỷ.
Lúc đầu Sở Diệp nói tới giấc mộng này hắn còn thấy vớ vẩn, giờ đây cảm thấy mộng này như kỳ cảnh không thể xem nhẹ, nếu hôm nay mình không đứng ra, Sở Tư Thần không biết sẽ đối phó Sở Diệp như thế nào, có lẽ thật sự sẽ...
Lâm Sơ Văn lắc đầu, tuy rằng phong ba hạ dược qua rồi nhưng không thể không đề phòng Sở Tư Thần!
"Đường ca này của ngươi làm sao giống như nhìn ngươi không thuận mắt vậy?!" Lâm Sơ Văn ẩn ẩn cảm thấy Sở Tư Thần tựa hồ có vài phần địch ý với Sở Diệp.
Đường tỷ trúng dược đối phương tựa hồ có chút gấp không chờ nổi đẩy trách nhiệm lên đầu Sở Diệp, tốt xấu gì cũng là đường đệ của mình, mà Sở Tư Thần lại không phân xanh đỏ trắng đen muốn nhanh định tội cho Sở Diệp.
Sở Diệp nhún vai, nói: "Đại khái là chênh lệch tâm lý không chừng."
Nguyên chủ ở Sở gia là tồn tại ai cũng né tránh, Sở Tư Thần giờ đã biết Tiểu Ngân là ngũ giai, có lẽ có chút không cao hứng, rốt cuộc hắn nguyên bản là phế vật mà giờ ít nhiều cũng tính là một nhân tài, thêm nữa nữ chính vẫn luôn kéo thù hận cho hắn.
Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Tâm nhãn Sở Tư Thần đúng nhỏ, nếu đối phương mà biết Đạp Vân Báo cùng giai Tiểu Ngân, sợ là tức dậm chân.
"Ngươi cảm thấy chuyện hạ dược này là như thế nào?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Không biết, bất quá không phải ta, ngươi không tin ta sao?"
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi." Lâm Sơ Văn không cần nghĩ ngợi nói.
Dù cho Sở Diệp hạ dược rồi thì làm được gì? Lâm Mộng Dung là Hồn Sĩ thất giai, Sở Tư Thần còn để lại người bảo hộ Lâm Mộng Dung, mặc dù Sở Diệp có thích nữ nhân muốn bá vương ngạnh thượng cung chăng nữa cũng sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy.
Huống chi, Lâm Sơ Văn nhìn ra được trong mắt Sở Diệp hoàn toàn không có ái mộ giống như nam tử bình thường đối với đường tỷ mà chỉ có đề phòng.
Nếu mà để Sở Diệp nói ai lại xuống tay với Lâm Mộng Dung, hay là Lâm Mộng Dung tự biên tự diễn? Hay chỉ là ngoài ý muốn?
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Ngươi đoán xem bọn họ sẽ còn trở lại không?"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Sẽ."
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Sơ Văn, không nghĩ tới hắn trả lời dứt khoát như vậy.
"Sẽ? Hôm nay nháo xấu hổ như vậy ngươi vẫn cảm thấy bọn họ còn sẽ đến nữa hả?!"
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Ta đối với đường tỷ này vẫn tính là có chút hiểu biết, nàng ta mà muốn làm chuyện gì sẽ bất khuất kiên cường làm cho bằng được mới thôi."
Lâm Sơ Văn hoài nghi Sở Diệp là bị đường tỷ theo dõi, chỉ là không biết vì lý do gì.
"Chờ mà xem, ngày mai đường tỷ của ta muốn tới xin lỗi cho mà coi." Lâm Sơ Văn gợi lên khóe miệng, trong mắt lộ ra vài phần trào phúng.
"Có lẽ đường tỷ ngươi hoài nghi ta nói dối chuyện Xích Huyết Ngọc." Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Có khả năng."
Sở Diệp do dự một chút, nói: "Hay là chúng ta vào núi?"
Sở Tư Thần có nhiệm vụ mang theo thương đội như vậy như vậy hẳng sẽ không thể nào dừng lại chỗ này thời gian quá dài được.
Nếu mình đã đi vào núi thì đại thiếu gia Sở Tư Thần này đại khái sẽ không hạ mình đi vào núi tìm hắn đâu.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Đường tỷ vẫn luôn khuyên mình quay về Lâm gia, mình không đáp ứng nàng ta, kế tiếp hẳn là sẽ lại tới cửa lằng nhằng. Lâm Sơ Văn tình nguyện vào núi màn trời chiếu đất cũng không muốn nghe đường tỷ nhìn như có ý tốt khuyên bảo.
Chuyện hạ dược vừa rồi càng khiến Lâm Sơ Văn không muốn tiếp xúc với Lâm Mộng Dung nữa.
......
Lâm Mộng Dung nằm trên giường, Sở Tư Thần lo lắng sốt ruột canh giữ một bên.
"Nàng không sao chứ." Sở Tư Thần tràn đầy quan tâm nói.
"Không có việc gì, không nghĩ tới đường đệ kia của ngươi lại thích nam nhân."
Lâm Mộng Dung từ nhỏ tới lớn gặp được nam tử cùng lứa phần lớn đều muốn mua vui cho nàng ta, Sở Diệp lại rất không giống, hắn đối nàng ta e sợ tránh còn không kịp, ban đầu Lâm Mộng Dung còn cảm thấy kỳ quái, giờ nghe được đối phương là đoạn tụ mới minh bạch là tại sao.
Tuy rằng rõ ràng Sở Diệp không nhìn ngó mình không phải là vấn đề của mình mà là do Sở Diệp biến thái, Lâm Mộng Dung vẫn có cảm giác thất bại.
Sở Tư Thần lắc lắc đầu, vẻ mặt hận sắt không thành thép nói: "Đường đệ này của ta nguyên bản hành sự lộn xộn, lúc này lại còn trầm trọng thêm, chính hắn đoạn tụ không tính cư nhiên còn kéo đường đệ nàng xuống nước."
"Loại chuyện này một cây làm chẳng nên non, có lẽ đường đệ ngươi đã đem Xích Huyết Tủy cho Sơ Văn rồi." Lâm Mộng Dung nói.
Lâm Mộng Dung thầm nghĩ" Lâm Sơ Văn cực kỳ thương yêu tiểu hồ ly của hắn, vì tiểu hồ ly kia mà trao thân cho Sở Diệp cũng không phải không có khả năng.
Sở Tư Thần nghĩ nghĩ, nói: "Có khả năng này."
Lâm Mộng Dung nhấp môi, nói: "Ngày mai, ta muốn lại đi gặp Sơ Văn."
Sở Tư Thần có chút khó xử nói: "Còn đi nữa hả!"
Lâm Mộng Dung gật đầu, nói: "Chuyện hôm nay là ta hiểu lầm đường đệ ngươi, ta muốn đi xin lỗi hắn."
Sở Tư Thần cau mày, nói: "Xin lỗi thì không cần đi đâu, có lẽ chính hắn đã hạ dược, đường đệ này của ta, ăn nhậu chơi gái cờ bạc không cái nào không dính, có thể nam nữ đều ăn, cũng chỉ có đường đệ nàng không biết còn vì hắn mà bảo đảm."
Lâm Mộng Dung cắn chặt răng, kiên trì nói: "Mặc kệ như thế nào, ta còn muốn lại đi lần nữa."
Lâm Mộng Dung cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, chỉ là có cảm giác một khi vừa rời đi, liền sẽ mất đi một thiên đại cơ duyên.
Sở Tư Thần không lay chuyển được Lâm Mộng Dung, gật đầu nói: "Được"
Sở Tư Thần dù sao cũng mang theo nhiệm vụ ra ngoài, không thể cả ngày rảnh rỗi lượn qua lượn lại Long Nhai thôn suốt.
Chờ tới sau khi gặp qua mấy quản sự Sở gia trên Trúc Khê trấn, kiểm kê xong sổ sách đã qua buổi trưa, bởi vì đã đáp ứng Lâm Mộng Dung sau khi xử lý xong chuyện trên tay liền mang nàng ta vội vã chạy tới Long Nhai thôn.
oooooOooooo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top