Ngoại truyện 17: Nàng ôm hắn
Bạch Miểu không biết Thẩm Nguy Tuyết tỉnh khi nào.
Nàng đi qua, chần chờ nói: "Sư tổ...... Người tỉnh rồi?"
Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."
Khuôn mặt hắn ẩn trong ánh trăng, lờ mờ, u ám, giống che một tầng sa mỏng, khiến người ta không thấy rõ biểu tình.
Bạch Miểu không biết nên mở miệng như thế nào: "Con......"
"Vừa rồi người bên ngoài, là Thanh Hoài sao?" Thẩm Nguy Tuyết đánh gãy nàng.
"...... Vâng." Bạch Miểu không hiểu sao chột dạ.
Nàng cũng không rõ vì sao mình chột dạ. Rõ ràng Tống Thanh Hoài đến thăm sư tôn hắn, không liên quan đến nàng.
"Hắn tới tìm con?" Giọng Thẩm Nguy Tuyết bằng phẳng, như ngày thường.
"Không." Bạch Miểu lắc đầu, "Ngái ấy tới hỏi tình huống của người."
"Hoá ra vậy......" Thẩm Nguy Tuyết trầm ngâm, "Vậy vì sao hắn không vào?"
Bạch Miểu cẩn thận: "Ngài ấy sợ quấy rầy người nghỉ ngơi."
"Đúng không?" Thẩm Nguy Tuyết đi đến trước người Bạch Miểu, hơi rũ mắt, bóng ma tối tăm bao phủ xuống, "Con rất hiểu hắn."
Hắn thanh âm rất nhẹ, cũng rất khẳng định, phảng phất chỉ là đang trần thuật sự thật.
Nhưng Bạch Miểu lại từ trong giọng hắn nghe ra dao động rất nhỏ.
Bạch Miểu không khỏi ngước mắt, đối diện tầm mắt hắn.
Có lẽ là vì ánh sáng mờ ảo, đôi mắt hắn nhìn qua tối hơn ngày thường, giống như một cái đầm nước sâu, bình tĩnh mà không thấy đáy.
Ánh mắt Bạch Miểu nhìn hắn đong đưa rất nhỏ, giống như ánh nến lay động, giao hoà với ánh trăng ảm đạm, đẹp tựa hồ có thể mê hoặc nhân tâm.
Hắn đang cổ vũ cái gì? Lại dẫn đường cái gì?
Hay là...... Hắn chờ mong nàng phản bác?
Bạch Miểu trong lòng rối rắm, suy tư thật lâu, muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn đè nén xuống.
Có lẽ không giải thích càng tốt. Khiến cho hắn hiểu lầm như vậy, khiến hắn thất vọng về nàng, hết hy vọng với nàng, sau đó khôi phục như lúc ban đầu, trở lại quỹ đạo.
Như vậy chính là tốt nhất.
Bạch Miểu mím môi, chậm rãi mở miệng: "Ngài ấy là sư tôn con...... Xác thật con rất hiểu ngài ấy."
Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, hơi khựng lại, hàng mi dài che ánh mắt càng thêm đen tối.
"Sư tôn?" Hắn cười khẽ, "Số lần con gọi hắn là sư tôn, còn chưa nhiều bằng gọi ta đâu."
Bạch Miểu ngữ khí bình tĩnh: "Nhưng dù sao người không phải sư tôn con."
Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, đầu ngón tay dắt một sợi tóc mềm mại, chậm rãi quấn quanh.
"Ý của con là...... Ta không bằng hắn?"
Bạch Miểu đột nhiên khẩn trương, tim đập cũng bắt đầu không tự chủ được mà nhanh hơn.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, thanh niên trước mặt thoạt nhìn ôn nhu, nhưng nàng lại nhận thấy được một tia âm u.
Hắn chưa bao giờ lộ một mặt như vậy trước mặt nàng.
Có cảm giác...... Xa lạ lại nguy hiểm.
Bạch Miểu nắm chặt lòng bàn tay, vững vàng hô hấp: "Ý con không phải vậy."
Đầu ngón tay Thẩm Nguy Tuyết lưu luyến, không chút để ý mà chuyển qua mặt nàng.
"Vậy con có ý gì?"
"Ý con là......" Lông mi Bạch Miểu run lên, "Ngài ấy và người không giống nhau."
Thẩm Nguy Tuyết nâng cằm nàng, ánh mắt chuyên chú.
"Không giống chỗ nào?"
Bạch Miểu không thể trả lời.
Không giống chỗ nào? Chỗ nào cũng không giống.
Tống Thanh Hoài không phải Thẩm Nguy Tuyết, đây là khác biệt lớn nhất.
Nhưng nàng sẽ không, cũng không thể trả lời như vậy.
"Ngài ấy......" Bạch Miểu nhắm mắt lại, gian nan nói, "Ngài ấy sẽ không giống người......"
Lời còn chưa dứt, môi nàng đã bị chặn.
Hơi thở trong nháy mắt hoà vào nhau.
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Miểu nếm được hương vị thuộc về riêng Thẩm Nguy Tuyết, thanh u sơ lãnh, lại mang theo chút ngọt ngào, tốt hơn nàng tưởng tượng.
Khiến nàng đầu váng mắt hoa.
Hắn bắt đầu tinh tế thăm dò lãnh thổ của nàng, thong thả, ôn nhu, kiên nhẫn, từng chút thâm nhập.
Lần này Bạch Miểu không đẩy ra. Môi hắn quá mềm mại, cũng quá mạnh mẽ, nàng bị hôn đến mất đi sức lực, đại não trống rỗng, chỉ có thể bị động mặc hắn đòi lấy.
Nụ hôn này vô cùng dài, thẳng đến khi Bạch Miểu dần hô hấp khó khăn, Thẩm Nguy Tuyết mới buông nàng ra.
Bạch Miểu thở không nổi.
Thẩm Nguy Tuyết thở cũng không quá ổn.
Hắn ôm eo Bạch Miểu, ổn định thân thể của nàng, sau đó cúi người, chống cái trán của nàng, thấp giọng hỏi: "Hắn sẽ đối với nàng như vậy sao?"
Bạch Miểu lông mi khẽ run, từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác nói không nên lời.
Không đúng.
Như vậy không đúng.
Còn như vậy, sẽ càng ngày càng sai.
Giọng nói của nàng giãy giụa: "Sư tổ......"
"Vừa rồi hắn chạm vào chỗ nào của nàng?" Thẩm Nguy Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ hôn đôi mắt nàng, "Là nơi này sao?" Bạch Miểu vội vàng lắc đầu, tai vừa hồng vừa nóng: "Không phải!"
"Vậy là nơi này?"
Môi Thẩm Nguy Tuyết tiếp tục di chuyển xuống, xẹt qua chóp mũi, cằm, cổ nàng, mềm mại uốn lượn, tinh tế và triền miên nói không nên lời.
Bạch Miểu bị hắn hôn đến cả người nóng lên, thanh âm cũng thấp xuống: "Không phải......"
Môi Thẩm Nguy Tuyết đi đến gáy nàng. Ngón tay hắn nhẹ kéo, cổ áo to rộng theo đó rơi xuống, lộ ra đầu vai thiếu nữ trắng nõn mịn màng, dưới ánh trăng chiếu rọi, giống như tuyết mới.
"Là nơi này?"
Thẩm Nguy Tuyết khẽ cắn một chút, Bạch Miểu bất ngờ, chỉ cảm thấy cả người tê dại, cảm giác run rẩy nháy mắt từ xương cụt hướng lên trên.
"Sư tổ!" Nàng theo bản năng gọi một tiếng, ngữ khí khẽ run, là xấu hổ buồn bực còn là hoảng loạn nói không nên lời.
"Đừng gọi ta như vậy......" Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ, nâng eo nàng, ấn nàng ngã lên giường tre phía sau.
Giường tre hơi lạnh, nhưng cũng không cứng.
Khoảnh khắc tầm nhìn đảo lộn, Bạch Miểu thất thần trong nháy mắt.
Ánh trăng trút xuống người Thẩm Nguy Tuyết, quang hoa lưu chuyển, phác hoạ thân hình hắn u tĩnh mà sâu sắc.
Ánh mắt hắn buông xuống, chậm rãi bao phủ lên, tóc rũ xuống giống nước chảy, đan chéo sợi tóc của Bạch Miểu, trải rộng bên trên giường tre.
Hắn đang làm gì? Hắn đã quên thân phận của mình sao? Chẳng lẽ hắn không biết nếu tiếp tục như vậy, sẽ sinh ra hậu quả xấu sao?
Bạch Miểu ngơ ngác nhìn Thẩm Nguy Tuyết, tâm loạn như ma, tim đập kịch liệt, cơ hồ phá màng tai.
"Sư tổ......" Nàng cố gắng mở miệng, lại bị Thẩm Nguy Tuyết dùng ngón tay chặn môi.
"Đừng nói nữa." Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách u ám, "Ta thật sự sẽ không khống chế được bản thân."
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, mình đang bước một bước hướng vực sâu.
Ghen ghét, nôn nóng, bất an.
Hết thảy cảm xúc âm u bất kham đều nảy sinh trong đầu hắn, quanh quẩn, nhanh chóng khuếch tán.
Chỉ cần nhìn thấy Bạch Miểu ở bên Tống Thanh Hoài, những cảm xúc đó liền giống trùng độc cắn nuốt lý trí hắn, tăng thêm dục niệm của hắn, khiến hắn trở nên khác.
Hắn biết, hắn đang mất khống chế.
Thanh Loan không phát ra tiếng kêu cảnh cáo, bởi vì nó rất rõ, đối với Thẩm Nguy Tuyết mà nói, cảnh cáo đã không còn ý nghĩa.
Bóng tối nhanh chóng cắn nuốt hắn, hắn thậm chí không giãy giụa.
Bạch Miểu ngơ ngẩn nhìn hắn, suy nghĩ mờ mịt hỗn loạn.
Sau lưng nàng một mảnh lạnh lẽo, trên người lại thấm ướt nóng bỏng, mỗi chỗ da thịt bị Thẩm Nguy Tuyết đụng vào, tựa hồ đều đang thiêu đốt.
Nàng cho rằng mình có thể rời xa hắn, kết quả lại càng dựa càng gần.
Là bởi vì Thẩm Nguy Tuyết giữ chặt sao? Hay là bởi vì trong tiềm thức nàng không muốn rời khỏi hắn?
Nàng có chút hoảng hốt, thân mình phảng phất rơi vào nước sâu không đáy, ý thức còn lưu lại một tia tỉnh táo.
"Sư tổ, chúng ta không thể như vậy......"
Hơi thở của Thẩm Nguy Tuyết phả lên da thịt nàng, sợi tóc đen nhánh lay động, mang theo từng đợt từng đợt nhiệt triều.
"Vì sao?"
"Bởi vì......" Bạch Miểu cũng không biết mình đang nói gì, "Đây là sai......"
Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, hơi ngồi dậy, an tĩnh nhìn nàng.
"Nàng cho rằng như thế?"
Bạch Miểu lặng im không đáp.
Thẩm Nguy Tuyết giơ tay xoa gương mặt nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi mà ôn nhu, không mang theo một chút tính xâm lược.
"Nếu nàng cho rằng đây là sai......" Hắn thấp giọng nói, "Vậy đẩy ta ra."
Bạch Miểu ngơ ngác, đối diện tầm mắt hắn.
Hắn giao quyền lựa chọn cho nàng.
Nàng biết mình nên làm gì, cũng biết mình nên chọn gì.
Nàng biết cái nào mới là quan trọng nhất.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối nàng đều rất rõ ràng.
Nhưng khi tầm mắt đan xen, nàng lại không cách nào lừa gạt bản thân.
Đúng và sai. Lý trí. Thích và không thích.
Hết thảy tựa hồ đều đi xa trong một khắc này, hết thảy đều trở nên mơ hồ xa xôi, chỉ có ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết vô cùng rõ ràng, vô cùng khắc sâu.
Khắc vào trong mắt nàng, khắc vào trong lòng nàng.
Bạch Miểu rốt cuộc từ bỏ suy nghĩ, nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay.
Lúc này đây, nàng không đẩy hắn ra nữa.
Nàng ôm hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top