Chương 90: Vô địch nhân gian
Bạch Miểu cưỡi Thanh Loan bay lên trời cao, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, biển rừng trong thâm cốc cuồn cuộn, hai đạo kiếm khí đánh nhau như cuồng phong bão tố.
Nàng quan sát phía dưới, chỉ thấy cuồng phong gào thét, trong bóng kiếm giao tranh, Liễu Thiều tay cầm Thùy Vụ, thân hình như gió, cười cực kỳ tự đắc.
...... Xem ra nàng tạm thời không cần lo lắng.
Bạch Miểu thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng thở phào một hơi. Thanh Loan như có cảm ứng được gì đó mà kêu một tiếng, như diều gặp gió, bay về phía ma khí mãnh liệt hơn.
【 Hiện tại cô rảnh không? Tôi phải nói về bàn tay vàng với cô một chút! 】
Âm thanh của hệ thống cực kỳ khẩn trương, tựa hồ vội hơn nàng.
Bạch Miểu đang đi ngược gió, nghe thấy giọng nó, không khỏi cười khẽ: "Sao? Lúc này ngược lại tích cực rồi?"
【 Vô nghĩa, tôi cũng sợ chết!! 】
"Được, vậy ngươi mau nói đi." Bạch Miểu ngưng mắt nhìn ma khí tràn ngập tầng mây phía trước, thúc giục nói, "Ta đang vội."
【 Nghe này, bàn tay vàng là tôi trộm cho cô, tôi đặt tên cho nó là 'tạm dừng thời gian', công năng cụ thể chính là tạm dừng thời gian ở thế giới này......】
Bạch Miểu đánh gãy nó: "Có thể tạm dừng bao lâu?"
【 Ách...... Một giây? 】
"Một giây?" Bạch Miểu không thể tưởng tượng nói, "Tạm dừng một giây có thể làm gì? Ta còn chưa kịp thở liền kết thúc!"
【 Vậy hai giây......】
"Hai giây cũng rất ngắn! Hai giây cũng không đủ hô bốn chữ 'tạm dừng thời gian'?"
【 Không phải tôi không muốn giúp cô, hai giây đã là cực hạn của tôi......】 Hệ thống vô cùng đáng thương giải thích,【 Một giây hai giây còn có thể dùng bug nhỏ che giấu, thời gian lâu quá, tôi sẽ bị tự động phán lỗi trình tự, đến lúc đó không chỉ tôi bị sửa lại, thời gian ở đây cũng sẽ bị cưỡng chế thiết lập lại......】
Bạch Miểu vừa nghe, thần sắc tức khắc ngưng trọng.
Sửa chữa lại hay không với nàng mà nói không quan trọng, nhưng thiết lập lại thời gian thì không được.
"Hai giây thì hai giây, có còn hơn không." Nàng bất đắc dĩ nói, "Vậy ta có thể sử dụng mấy lần?"
Hệ thống: 【 Chỉ có thể dùng một lần, nhiều hơn không được......】
Bạch Miểu: "......"
Chỉ có thể dùng bàn tay vàng hai giây, đúng là chưa từng nghe thấy.
Xem ra chỉ có thể chờ đến thời điểm sống còn mới có thể sử dụng......
Tưởng tượng đến hai chữ "Sống còn" này, Bạch Miểu không khỏi nhanh tăng tốc độ nói: "Ta phải như thế nào mới có thể sử dụng bàn tay vàng?"
【 Bởi vì tôi thao tác, cho nên cô chỉ cần hô lên 'tạm dừng thời gian' là được. 】
Bạch Miểu: "Quá dài, đổi thành 'dừng' đi."
【 Cũng được......】
Hệ thống hiện tại sợ Bạch Miểu không hài lòng, cho dù nàng nói gì cũng không dám phản bác.
"Được, kế tiếp, chỉ cần ta hô 'dừng', ngươi phải lập tức tạm dừng thời gian, tuyệt đối không thể kéo dài." Bạch Miểu nghiêm túc dặn dò.
【 Yên tâm, phản ứng của tôi có thể chính xác đến 0.000001 giây, tuyệt đối không có khả năng kéo dài. 】
Bạch Miểu không quan tâm nó có thể chính xác tới bao nhiêu số lẻ, nếu có thể, nàng thậm chí hy vọng mình không có cơ hội dùng đến bàn tay vàng.
Nàng hy vọng tất cả mọi người bình an.
Nàng đang suy nghĩ, phía chân trời đột nhiên bị bóng tối bao phủ. Không trung phảng phất mở ra một lỗ hổng, theo tiếng gào rống đinh tai nhức óc, ma khí mãnh liệt quay cuồng như sương đen trút xuống!
Lại một Ma môn mở ra!
Bạch Miểu tức khắc nhíu mày, đang định truyền âm tin này cho Phù Tiêu Tông, trong hư không đột nhiên phóng ra một luồng sáng.
Chỉ thấy vô số tia kiếm xuyên thấu tầng mây, bóng kiếm mạnh như nhật như nguyệt, xuyên sương mù xuống đất, vạn kiếm bắn ra, nháy mắt đâm thủng sương đen nồng đậm, mưa máu rơi xuống, trong trời đất quanh quẩn một mảnh quỷ gào thê lương.
Đó là...... bóng kiếm của Thẩm Nguy Tuyết!
"Tìm thấy chàng rồi!" Đôi mắt Bạch Miểu sáng lên, lấp lánh như sao trời trong đêm tối, "Thanh Loan, chúng ta mau qua!"
"Pi ——!"
Thanh Loan hưng phấn kêu một tiếng, chở Bạch Miểu, lấy một loại tốc độ kinh người bay qua.
*
Nguyễn Thành Thù đến nay cũng không biết sự tình sao biến thành như vậy.
Bá tánh Phong Đô đều được di cư đi rồi, Phong Đô liền trống không. Đa số đệ tử đều lui lại, hắn và ba người Giang Tạ bởi vì quá mức mệt nhọc, liền chưa vội rời đi, mà tùy tiện tìm khách điếm, tự tìm phòng ngủ một đêm.
Một giấc này ngủ đến hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên bị Tông Nguyên đánh thức.
"Nguyễn huynh, mau tỉnh lại, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nguyễn Thành Thù vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tông Nguyên đứng ở mép giường, vẻ mặt nôn nóng nhìn hắn.
Nguyễn Thành Thù còn buồn ngủ: "Làm sao vậy......"
Tông Nguyên: "Ma môn lại mở rồi!"
"...... Cái gì?!" Nguyễn Thành Thù cả kinh, nháy mắt từ trên giường nhảy dựng lên, lấy quần áo liền lao ra khách điếm.
Đường phố Phong Đô không có một bóng người, thê lương quạnh quẽ, trên bầu trời Phong Đô mây đen giăng đầy, không thấy ánh mặt trời, liếc mắt một cái nhìn giống như phường quỷ âm trầm đáng sợ.
Nguyễn Thành Thù nhíu mày nói: "Ma môn ở đâu?"
"Không phải ở đây, lần này là ở Phó Thành và Tha Châu!" Tông Nguyên kéo hắn nhanh chóng ngự kiếm lên không, "Nghe nói nơi khác cũng xuất hiện tượng Phật thật lớn như lần trước...... Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!"
Bọn họ bay lên không trung, thuyền bay có khắc văn phù của Nguyễn gia tiến đến gần. Tông Nguyên và Nguyễn Thành Thù đáp xuống thuyền, Giang Tạ lập tức từ boong tàu đi tới.
"Sao ngươi ở trên thuyền?" Nguyễn Thành Thù kinh ngạc nói.
Giang Tạ nghiêm túc: "Là cha huynh gọi chúng ta lên."
"Vậy Trường Bình đâu?"
"Hắn đang chèo thuyền."
Nguyễn Thành Thù: "???"
Giang Tạ bất đắc dĩ giải thích: "Cha huynh mang theo người Nguyễn gia đi Phó Thành, ông ấy cố ý để con thuyền này lại, bảo chúng ta về Phù Tiêu Tông trước." Nguyễn Thành Thù nghe vậy, tức khắc nhíu mày: "Ta cũng là người Nguyễn gia, vì sao ông ấy vất ta lại?"
Giang Tạ: "Ý của huynh là......"
Nguyễn Thành Thù không chút do dự, đôi mắt đào hoa sáng quắc bức người: "Ta cũng phải đi Phó Thành!"
Giang Tạ và Tông Nguyên liếc nhau, trên mặt không có nửa phần bất ngờ.
"Liền biết huynh sẽ nói như vậy," Giang Tạ lắc đầu, móc ra truyền âm phù, truyền âm cho Tiêu Trường Bình, "Tiêu huynh, chúng ta đi Phó Thành."
Truyền âm phù vang lên tiếng Tiêu Trường Bình: "Được."
Thuyền bay thay đổi phương hướng, tốc độ nhanh hơn, bay tới Phó Thành.
Ba người đứng ở boong tàu, nhìn chăm chú vào biển mây cuồn cuộn hai bên, ma khí dày đặc, bao phủ tòa thành cổ xưa phía trước.
Sương mù dày đặc bao phủ, Phật quang chiếu khắp nơi, có hắc động thật lớn như ẩn như hiện trong tầng mây.
Ba thiếu niên không khỏi nắm chặt vũ khí trong tay, thần sắc cũng theo đó ngưng trọng.
"Đúng rồi, Tạ Thính Thu đâu?" Nguyễn Thành Thù đột nhiên nhớ tới cái gì, "Các ngươi nhìn thấy hắn không?"
Tông Nguyên lắc đầu: "Không có, lúc ta tỉnh lại, đã không thấy hắn."
"Không phải là bị ma đạo......"
"Đừng lo lắng, Tạ huynh so với chúng ta lợi hại, sẽ không nhanh như vậy bị ma đạo xử lý."
Giang Tạ đang an ủi Nguyễn Thành Thù, Tông Nguyên đột nhiên hô to một tiếng: "Cẩn thận!"
Vài tên ma binh nghênh diện đánh úp lại, Nguyễn Thành Thù lập tức rút kiếm chém, Giang Tạ bấm tay niệm thần chú kết ấn, một đạo lệ quang như đao rơi xuống, nháy mắt cắt ma binh thành hai nửa.
"Mau nhìn kìa! Là Kiếm Tôn!"
Tông Nguyên đột nhiên kích động giơ tay chỉ về phía trước, Giang Tạ và Nguyễn Thành Thù nghe tiếng, đồng thời ngẩng đầu, theo hướng hắn chỉ nhìn lại ——
Chỉ thấy trong đám ma binh hỗn loạn, một luồng nhuệ khí lạnh thấu xương đột nhiên từ mặt đất mọc lên, một phân hai, hai phân bốn, di chuyển theo ánh sáng, trong chớp mắt, vô số bóng kiếm phá không mà ra, nháy mắt đâm muôn vàn ma binh, ảo ảnh tượng Phật dưới Ma môn cũng sụp đổ.
Ở trong bóng kiếm, một thân ảnh tuyết sắc đứng vững, tay áo rộng tung bay, tóc như vẩy mực, nghiêm nghị cô lãnh, giống như thần ma.
"Đó chính là Kiếm Tôn......" Nguyễn Thành Thù chấn động nhìn thân ảnh kia, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên, không trung vang lên một tiếng chuông trầm thấp, lại là hai tượng Phật lớn trồi lên từ mặt đất. Các bá tánh chạy tứ tán khắp nơi hoảng sợ kêu khóc, âm thanh hỗn loạn cùng tiếng chuông đan chéo vào nhau, quanh quẩn trên không, phật quang càng thêm loá mắt, hai tượng Phật sừng sững như núi, cất bước, bắt đầu hướng đám người đi đến.
"Không ổn!"
Nguyễn Thành Thù thấy thế, lập tức ngự kiếm rời thuyền. Hắn nhanh chóng vung kiếm, một bên chém giết ma binh đánh úp, một bên nhanh chóng bay phía mặt đất.
Lúc này trên mặt đất đã vô cùng hỗn loạn, đám người thét chói tai, khóc kêu chạy trốn khắp nơi, một đứa trẻ ăn mày ngã trên mặt đất, nhìn chân Phật lớn ở bên trên nó chậm rãi rơi xuống, hoảng sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, không thể động đậy.
"Cứu, cứu mạng......"
Cả người nó cứng đờ, hai mắt dại ra, mắt thấy sắp bị tượng Phật dẫm nát nhừ, một bàn tay đột nhiên túm nó từ bóng ma ra ngoài ——
"Ngươi không sao chứ?" Nguyễn Thành Thù đặt đứa nhỏ này trên mặt đất, nhíu mày hỏi.
"Không, không sao......" Đứa trẻ ăn mày khiếp sợ nhìn hắn, thân hình run rẩy, sợ hãi đến cơ hồ không đứng dậy nổi.
Nguyễn Thành Thù móc ra một tấm bùa hộ mệnh: "Cái này cho ngươi, mau tìm một chỗ trốn đi."
Đứa trẻ ăn mày tiếp nhận bùa hộ mệnh, liền nói vài tiếng cảm ơn, xoay người thất tha thất thểu chạy đi.
Tượng Phật còn ở phía trước, lại vài đạo bóng kiếm rơi xuống, tượng Phật nứt thành mấy nửa, chậm rãi sập, mắt thấy sắp đè đám người, một trận phòng hộ thật lớn đột nhiên hiện ra, nháy mắt bảo vệ bá tánh bên trong.
Thấy như vậy Nguyễn Thành Thù tức khắc thở phào, hắn ngẩng đầu, có chút hiểu rõ nhìn trận phòng hộ phía trên.
Cha Nguyễn ngự kiếm giữa không trung, nhìn thấy hắn, đối phương hơi gật đầu, ngay sau đó ngự kiếm bay đi hướng một tượng Phật khác.
Nguyễn Thành Thù cũng ngự kiếm, đang muốn đi theo, bỗng nhiên ở trong đám người phát hiện một hình bóng quen thuộc.
Thân ảnh kia đứng ngược hướng dòng người đang chạy trốn, ngửa đầu nhìn Ma môn phía không trung, cho dù quanh mình có bao nhiêu hỗn loạn, hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ, lù lù bất động.
Nguyễn Thành Thù rất nhanh nhận ra người nọ là ai.
Hắn vội vàng chạy tới, vỗ bả vai đối phương, kinh ngạc nói: "Tạ huynh, ngươi cũng ở đây?"
Người nọ bị hắn chụp bả vai cũng không giận, mà bình tĩnh xoay người, tay cầm một chiếc quạt xếp, khuôn mặt tuấn mỹ, đúng là Tạ Thính Thu vô cớ biến mất.
"Nguyễn huynh đệ." Tạ Thính Thu cười cười.
Nguyễn Thành Thù thấy hắn thần thái thờ ơ, bình tĩnh, một chút dấu hiệu bị thương cũng không có, không khỏi thả lỏng nói: "Huynh cũng tới đây hỗ trợ?"
Tạ Thính Thu lắc lắc quạt xếp: "Xem như vậy đi."
Xem như vậy đi? Câu trả lời mơ hồ không rõ này là có ý gì?
Nguyễn Thành Thù có chút kỳ quái: "Huynh tới lâu chưa?"
Tạ Thính Thu: "Sớm hơn huynh một chút."
Nguyễn Thành Thù nghe vậy, lập tức hỏi: "Vậy huynh có thấy Ma môn mở ra như thế nào không? Lần này có dấu hiệu gì?"
"Dấu hiệu?" Tạ Thính Thu chậm rãi nói, "Dấu hiệu tất nhiên chính là những tượng Phật đó, giống hôm qua ở Phong Đô."
Khi hai người nói chuyện, một tượng Phật khác cũng sụp đổ, nhìn Ma môn chợt khép kín, Tạ Thính Thu không khỏi hơi nhíu mày.
"Những tượng Phật đó quá tà môn, đến tột cùng là thứ gì?" Nguyễn Thành Thù cũng nhíu mày thật sâu, "Nhìn qua tựa hồ là có thể hấp thu linh khí phàm nhân, nhưng chúng rốt cuộc xuất hiện như thế nào......"
"Không phải hấp thu linh khí, mà là hấp thu sợ hãi và tín ngưỡng của thế nhân." Tạ Thính Thu thấp giọng nói.
"Hấp thu sợ hãi và tín ngưỡng? Sao huynh biết chúng có thể......"
Nguyễn Thành Thù còn chưa dứt lời, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thần sắc đột biến, nhìn về phía Tạ Thính Thu.
"Ta cũng không muốn nói nhiều như vậy." Tạ Thính Thu thở dài, "Nhưng ta không nghĩ tới, tên kia đã tâm sinh phản phệ, cư nhiên còn khó đối phó như vậy."
Hắn nhẹ lay quạt xếp, một ảo ảnh tượng Phật nháy mắt đột ngột mọc lên từ mặt đất sau lưng hắn.
"Không hổ là Kiếm Tôn vô địch nhân gian......" Tạ Thính Thu cười như không cười, "Đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top