Chương 20: Tiếng nàng cũng không phát ra được!

Bên tai hình như có pháo hoa nổ tung, Bạch Miểu cả người đều ngốc.

Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết.

Màu mắt hắn trong suốt, dưới ánh nến di động lấp loáng sóng nước, giống như một vũng rượu hổ phách trong suốt.

Phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ngẩn ngơ của nàng.

"Bạch Miểu?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ gọi một tiếng.

Bạch Miểu: "!"

Bạch Miểu nháy mắt tỉnh táo, cảm giác mình giống bị vận mệnh tóm gáy, sao còn dám nói không.

Nàng lập tức gật đầu như đảo tỏi, ánh mắt thành khẩn, vươn hai ngón tay tinh tế xanh xao ra thề.

"Sư tôn yên tâm, con nhất định ngoan ngoãn nghe lời, chỗ nào cũng không đi, chỉ ở trên núi nghiêm túc tu luyện."

Thẩm Nguy Tuyết lúc này mới cười: "Được."

Hắn phủi vụn điểm tâm trên đầu ngón tay, không lau khô giống như trước, phảng phất hoàn toàn không thèm để ý.

Bạch Miểu yên lặng dời tầm mắt: "Sư tôn, về sau người...... Có thể đừng gọi con giống vừa rồi được không?"

Thẩm Nguy Tuyết khó hiểu: "Gọi thế nào?"

Bạch Miểu: "Chính là, đột nhiên gọi tên đầy đủ của con......"

Nghe rất khủng bố, cảm giác giây tiếp theo sẽ hung hăng giáo huấn nàng một trận.

"Con không thích bị gọi tên sao......"

Thẩm Nguy Tuyết hơi trầm ngâm, rồi sau đó nâng mắt, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Bạch Miểu.

"Vậy về sau gọi con là 'Miểu Miểu', được không?"

Bạch Miểu ở trong lòng yên lặng gọi một lần.

Miểu Miểu.

Nghe rất thân thiết, cũng rất bình thản.

Nàng gật gật đầu: "Được ạ."

Thẩm Nguy Tuyết khóe môi hơi cong, an tĩnh nhìn nàng. Bạch Miểu bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, vì thế sờ sờ mũi, cân nhắc mở miệng.

"Sư tôn, vậy con về......"

"Đã khuya rồi, ở chỗ này nghỉ ngơi đi." Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng đánh gãy nàng, "Lúc này con về, dễ dàng bị đệ tử đang trực phát hiện."

"...... Cũng đúng." Bạch Miểu không nói gì thêm.

Nàng vốn cũng không muốn chạy về đệ tử uyển. Hôm nay bận việc cả ngày, lúc trước còn chưa cảm giác được, hiện tại thả lỏng biếng nhác liền cảm giác eo đau lưng đau, mệt đến hận không thể ngã ra ngủ.

Hơn nữa sư tôn nói cũng đúng, nàng là trộm xuống núi, nếu như bị đệ tử trực phát hiện, không tránh được bị tra hỏi.

Rất phiền toái.

Bạch Miểu đứng lên, ngoan ngoãn nói với Thẩm Nguy Tuyết: "Vậy sư tôn, con đi ngủ nhé?"

Thẩm Nguy Tuyết gật đầu nói: "Đi đi."

Bạch Miểu âm thầm thở phào, xoay người đi hướng cầu thang.

Một chân nàng vừa dẫm lên bậc thang gỗ, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên ở phía sau lên tiếng: "Chờ một chút."

Bạch Miểu tức khắc dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía hắn.

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, dặn dò nói: "Đêm nay tạm thời đừng dùng suối nước nóng."

Bạch Miểu trong lòng hoảng hốt.

Không phải lần trước nàng tắm suối nước nóng làm hỏng thứ gì chứ?

"...... Vâng!"

Bạch Miểu chột dạ, đồng ý xong liền bước nhanh lên lầu.

Gác mái sạch sẽ, không có một chút bụi, giường lần trước nàng chưa kịp dọn dẹp cũng đã gọn gàng, thoạt nhìn sạch sẽ lại mềm mại.

...... Sạch sẽ đến làm người ta có chút xấu hổ.

Bạch Miểu nghĩ thầm, còn may da mặt nàng dày, nếu không thật đúng là ngượng ngùng khi ngủ ở đây.

Trừ cái này ra, nàng còn ngửi thấy được một mùi cực thơm.

Hả? Mùi hương từ đâu ra?

Cánh mũi nàng mấp máy, theo mùi hương đi qua, nhìn thấy bên cửa sổ bày bình sứ, bên trong cắm vài bông hoa trắng.

Rõ ràng lần trước tới không có......

Bạch Miểu hơi tiến sát đến, nghiêm túc ngửi.

Là mùi hương rất thanh đạm, đáng tiếc, vẫn không thơm bằng mùi trên người sư tôn.

Nàng có chút tiếc nuối mà đi đến mép giường ngồi xuống, dùng tịnh trần quyết cho bản thân.

Không thể tắm rửa, chỉ có thể như vậy. Tuy rằng hiệu quả giống tắm rửa, nhưng dù sao cũng không phải tắm rửa thật, vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

【 Không thích hợp, này quá không thích hợp......】

Hệ thống vẫn đang lặp lại mãi.

Bạch Miểu rốt cuộc chịu không nổi: "Ngươi còn muốn lải nhải bao lâu hả?"

Hệ thống: 【 Không đúng, khẳng định xảy ra vấn đề ở đâu đó. 】

Bạch Miểu một bên cởi áo tháo thắt lưng, một bên thất thần đáp lại: "Dù sao khẳng định không phải vấn đề của ta, ta làm bánh hoa quế chưng đường rất ngon, sư tôn cũng nói như vậy."

【 Đây mới là vấn đề đó! 】

Hệ thống kích động: 【 Mặc kệ cô làm có ăn được không, hắn không nên ăn trước mặt cô, càng không thể tự mình đánh giá! 】

【 Với xu hướng này, cốt truyện sẽ ngày càng đi xa hơn! 】

Bạch Miểu cảm nhận được hệ thống nôn nóng.

Nàng nghĩ nghĩ, phỏng đoán nói: "Có thể là ngươi nhầm cốt truyện? Nói thật, lúc trước ngươi cho ta xem một đoạn kia, vốn dĩ cũng không giống chuyện sư tôn sẽ làm......"

Hệ thống: 【 Sao có thể? Cốt truyện lại chưa từng sửa đổi, tôi không thể nhầm. 】

Bạch Miểu không cho là đúng: "Có cái gì là không thể, lần trước ngươi còn chết máy đấy."

Hệ thống: 【......】

Bạch Miểu nhắc nhở nó. Còn may nó không phải nhân loại, không có lòng tự trọng của nhân loại, sau khi tính toán, nó quyết định tạm thời rời đi, trở về điều tra một chút đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.

Bạch Miểu mừng thầm.

Quá tốt, hệ thống ồn ào vừa đi, nàng liền có thể không cần phải lo lắng những cái gọi là nhiệm vụ và cốt truyện, muốn nằm thế nào thì nằm thế đó.

Hệ thống nguy hiểm nói: 【 Có phải cô cho rằng tôi đi rồi, cô có thể không cần làm nhiệm vụ? 】

Bạch Miểu chần chờ một giây: "Chẳng lẽ không phải sao?"

【 Cô tưởng bở! 】

Hệ thống hừ lạnh một tiếng, trong đầu Bạch Miểu tức khắc hiện ra một số chữ mơ hồ không rõ.

Màu vàng nhạt, lờ mờ, giống che một lớp sương mù.

【 Đây là nhiệm vụ tuyến chính kế tiếp, chờ thời cơ thích hợp chúng sẽ tự xuất hiện. Đến lúc đó cô phải dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ đi cốt truyện, nếu không cho dù tôi không ở, trình tự lưu lại trong đầu cô cũng sẽ tự động phán nhiệm vụ thất bại. 】

Bạch Miểu: "......"

Đệt, thật là âm hồn không tan.

Giải thích xong, hệ thống chân thành giao phó cho nàng.

【 Tôi đi trước, cô chăm chỉ làm nhiệm vụ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu. 】

Bạch Miểu: "Mau cút đi."

Âm thanh của hệ thống rốt cuộc biến mất.

Bạch Miểu tức khắc cảm giác trong đầu thanh tịnh không ít, nàng thổi tắt nến, an nhàn nằm trên giường, nhắm mắt lại.

Rất nhanh liền mệt mỏi ngủ mất.

*

Bạch Miểu mơ một giấc mơ.

Trong mơ là hồ nước mênh mông vô bờ, mặt nước bình tĩnh không gợn sóng, nàng đứng trên bờ, nhìn thấy một cái thuyền nhỏ chậm rãi trôi về hướng nàng.

Thuyền làm từ gỗ, thân thuyền nhỏ hẹp, nhìn từ xa chỉ có thể chứa một người.

Bạch Miểu nhón chân, duỗi cổ, nỗ lực muốn thấy rõ thứ trên thuyền.

Không biết qua bao lâu, thuyền nhỏ rốt cuộc chậm rãi trôi tới bờ.

Bạch Miểu thăm dò nhìn nhìn ——

Trên thuyền cư nhiên có một thiếu niên đang nằm.

Thiếu niên hắc y tóc đen, ôm kiếm, nhìn qua yên tĩnh mà u quỷ.

Bạch Miểu cẩn thận nhìn ngũ quan của thiếu niên, càng nhìn càng thấy quen.

Tên này, sao lớn lên giống sư tôn?

Nàng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của thiếu niên khi ngủ, hơi suy tư, tiếp theo vươn ngón tay, xem xét hơi thở của hắn.

Còn thở.

Chẳng những còn thở, hơn nữa hơi thở vững vàng lâu dài, vừa thấy liền rất khỏe mạnh.

Đó chỉ là ngủ thôi.

Bạch Miểu quyết định đánh thức hắn.

Đầu tiên nàng chọc chọc kiếm trong lòng thiếu niên, đối phương không có phản ứng. Nàng ngược lại chọc mặt thiếu niên, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, đừng nói đã tỉnh, lông mi cũng không động một chút.

Đây là ngủ như chết hả?

Bạch Miểu rốt cuộc không kiên nhẫn, dứt khoát hét vào tai thiếu niên: "Tỉnh đi, động đất rồi!"

Vẫn như cũ không có phản ứng.

Bạch Miểu thở dài, chống cằm, mê hoặc nhìn thiếu niên.

"Đây rốt cuộc là ai? Đẹp như vậy, sao xuất hiện ở trong mơ của ta?"

Thiếu niên mặt mày thanh tuyển, da thịt trắng trẻo, lông mi nhỏ dài, bộ dáng an tĩnh cơ hồ giống Thẩm Nguy Tuyết như đúc.

Thật kỳ quái.

Rõ ràng rất giống sư tôn, lại không xuất trần cao quý giống sư tôn.

Ngược lại có cảm giác...... Giơ tay có thể với tới.

Như là bị mê hoặc, Bạch Miểu hơi cúi người, tiến sát vào thiếu niên ngủ say ——

"Rầm" một tiếng, thân thuyền đột nhiên lay động, dưới chân Bạch Miểu không vững, bỗng dưng ngã vào hồ nước.

Hồ nước lạnh lẽo đen nhánh, nàng không hề phòng bị, cố bơi vào bờ.

Giây tiếp theo, Bạch Miểu chợt bừng tỉnh.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Nhìn xà nhà quen thuộc, thần sắc nàng hoảng hốt, cảm giác bay không trọng lượng vẫn không biến mất.

Nàng nỗ lực nhớ lại diện mạo của thiếu niên, nhưng như thế nào cũng không nhớ ra.

Thật là giấc mơ khó hiểu.

Nàng dụi mắt, chậm rãi từ trên giường đứng lên. Rửa mặt, mặc quần áo, sửa sang lại dung nhan, chờ làm xong, Thanh Loan đã ở ngoài cửa sổ bay vài vòng.

Bạch Miểu lúc này mới không nhanh không chậm xuống lầu.

Đúng với dự kiến của nàng, Thẩm Nguy Tuyết cũng không ở dưới lầu. Trên bàn dùng nghiên mực đè một tờ giấy, Bạch Miểu cầm lấy nhìn thoáng qua, phát hiện là Thẩm Nguy Tuyết "Nhắn lại" cho nàng.

"Ta đi Thượng Thanh Phong xử lý công việc trong tông, trong hộp đồ ăn có cháo, đói bụng nhớ ăn."

Chữ viết tú nhã phiêu dật, có loại khí khái siêu nhiên thoát tục.

Bạch Miểu nhìn quanh, quả nhiên thấy hộp đồ ăn được nhắc tới.

Nàng mở hộp đồ ăn ra, phát hiện bên trong có một chén cháo hạt sen nấm tuyết, thơm nức mũi, còn bốc khói nghi ngút như sương.

Sư tôn thật chu đáo, bữa sáng cũng chuẩn bị cho nàng......

Bạch Miểu rất cảm động, đảo mắt liền uống sạch cháo hạt sen nấm tuyết.

Sau khi ăn uống no say, nàng quyết định ra ngoài đi dạo.

Thanh Loan đang bay vài vòng ngoài trúc lâu, Bạch Miểu vừa ra khỏi cửa, nó liền nhanh chóng lao xuống.

"Đừng kích động, đừng kích động!" Bạch Miểu vừa thấy tư thế đó của nó, lập tức phản xạ có điều kiện trốn vào trúc lâu.

Thanh Loan khinh thường nhìn nàng một cái, nâng móng vuốt lên ném về phía trước, một bình sứ nhỏ màu trắng theo đường parabol bay tới, rơi xuống mặt đất, lại lộc cộc lăn đến bên chân Bạch Miểu.

Bạch Miểu: "......"

Nàng nhặt bình sứ nhỏ lên, nhìn kỹ.

Xác định, là bột ớt lần trước.

Con chim này cũng thật dám ném, không sợ làm vỡ cái bình này.

Nhưng nó vừa thấy nàng liền ném thuốc ra, hẳn là Thẩm Nguy Tuyết dặn dò.

Chẳng lẽ Thẩm Nguy Tuyết muốn để Thanh Loan giúp nàng bôi thuốc??

Bạch Miểu cất bình sứ vào túi giới tử, ngẩng đầu nói với Thanh Loan: "Cảm ơn ngươi, ta nhận rồi."

Thanh Loan dùng sức vẫy cánh: "Pi!"

Bạch Miểu ra vẻ mờ mịt: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

Thanh Loan vừa tức vừa vội, hận không thể mổ mấy nhát lên người nàng.

Bạch Miểu liên tục gật đầu: "Sẽ bôi, sẽ bôi mà."

Vừa nói, vừa đi ra trúc lâu, xoay người bước lên đường mòn, đi đến suối nước nóng.

Thanh Loan đi theo phía sau nàng, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: "Pi?"

Bạch Miểu đoán hẳn là nó đang hỏi nàng đi đường này làm gì.

Nàng bình tĩnh nói: "Ta đi xem suối nước nóng."

Nàng rất muốn xác nhận một chút, suối nước nóng có phải thật sự bị nàng làm hỏng hay không. Nếu thật là nàng phá......

Vậy nàng cũng không còn mặt mũi ở lại đây.

Bạch Miểu vẻ ngoài trấn định, kỳ thật nội tâm rất thấp thỏm. Tới gần suối nước nóng, đầu tiên nàng nhìn mặt nước nóng hổi một phen, sau đó lại cẩn thận dạo quanh suối nước nóng một vòng, biểu tình dần hoang mang.

Hình như không sao mà?

Bạch Miểu ngẩng đầu hỏi Thanh Loan: "Suối nước nóng không hỏng mà?"

Thanh Loan chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này.

Sau một lúc lâu, nó mới gật đầu thật mạnh: "Pi!"

Bạch Miểu tức khắc yên tâm.

Nếu suối nước nóng không hỏng, vậy hiện tại nàng đi vào ngâm một chút, hẳn là cũng là có thể đi?

Dù sao tối hôm qua sư tôn cũng không nói hôm nay không thể ngâm, hơn nữa hắn vừa vặn không ở nhà, nàng chỉ ngâm, sư tôn cũng không biết......

Trừ phi con chim kia trộm mách lẻo.

Nghĩ đến đây, Bạch Miểu lập tức cười thân thiện, nói với Thanh Loan: "Ngày mai ta liền đi bắt một trăm con sâu cho ngươi, ngươi đừng đem chuyện ta ngâm suối nước nóng nói cho sư tôn, được không?"

Thanh Loan vỗ vỗ cánh, vui sướng kêu một tiếng.

Thành giao.

Bạch Miểu âm thầm vui mừng, để ngừa vạn nhất, nàng cho tay vào trong nước trước, xem độ ấm và lượng nước, sau đó mới dặn dò Thanh Loan.

"Ngươi đi trông chừng giúp ta, có người tới liền nói cho ta."

"Pi!"

Thanh Loan sảng khoái bay đi, để lại Bạch Miểu một mình đứng bên suối nước nóng, cởi quần áo, thích ý vào nước.

Haiz...... Thoải mái.

Nàng cảm thấy giờ phút này, không chỉ thân thể, ngay cả linh hồn đều được gột rửa.

Suối nước nóng đúng là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.

Tiếng nước róc rách, sương khói lượn lờ.

Không biết qua bao lâu, ý thức trở nên mơ hồ,

Đường mòn ngoài suối nước nóng đột nhiên vang lên loáng thoáng tiếng bước chân.

Bạch Miểu ngâm đến choáng váng chợt tỉnh táo.

Sao lại thế này? Lúc này sao lại có người tới?

Chẳng lẽ là sư tôn đã về?

Nàng nháy mắt luống cuống, trong lúc nhất thời cũng không rảnh lo suy nghĩ vì sao Thanh Loan không có tới thông báo, lập tức từ trong nước đứng...... đứng không được?!

Bạch Miểu chấn kinh rồi.

Nàng lại thử một lần, phát hiện mình thật sự không đứng lên được. Nàng lại dùng chân khí điều động thân thể, nhưng mà vẫn không có hiệu quả, phía dưới tựa như tê mỏi, có thể cảm giác được chân khí đang chuyển động, nhưng lại không cách nào điều khiển.

Tiếng bước chân ngoài suối nước nóng ngày càng gần.

Không còn kịp rồi!

Bạch Miểu lập tức mở miệng, đang muốn hô lên năm chữ "Suối nước nóng có người", lại tuyệt vọng phát hiện ——

Tiếng nàng cũng không phát ra được!

Đúng lúc này, tiếng bước chân rốt cuộc ngừng lại.

Trong sương khói mờ mịt, thân hình thanh niên thon dài như ẩn như hiện.

"...... Miểu Miểu?"

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Sự trả thù của loài chim.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top