Chương 7: Bạch liên hoa viết giấy nợ
Hôm sau là cuối tuần, Lê Tô Tô ở nhà suốt hai ngày, hai ngày này ngày nào Ninh Kỳ Kỳ cũng đến, chơi cùng cô hoặc đưa cho cô thuốc mỡ, vì nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, tuy rằng Lê Tô Tô đã có sẵn thuốc mỡ rồi, là hôm đó lấy từ khách sạn về...
Ngày thứ ba, dấu hôn trên người Lê Tô cố đã tan đi rất nhiều, chỉ còn ở phần ngực và đùi trong là tương đối sẫm, vừa lúc là thứ hai, Lê Tô Tô đến trường học.
Trường của Lê Tô Tô và trường của Ninh Kỳ Kỳ cách nhau một con phố, sau khi Lê Tô Tô và Ninh Kỳ Kỳ hẹn nhau ăn cơm trưa, Lê Tô Tô liền đến trường trước, là một bà dì 28 tuổi, trở về vườn trường quả thực như nằm mơ vậy, khoảnh khắc kia khi bước vào trường, Lê Tô Tô cảm thấy ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Hôm sau là cuối tuần, Lê Tô cảm ở nhà suốt hai ngày, hai ngày này ngày nào Ninh Kỳ Kỳ cũng đến, chơi cùng cô hoặc đưa cho cô thuốc mỡ, vì nghe nói lần đầu tiên sẽ đau, tuy rằng Lê Tô Tô đã có sẵn thuốc mỡ rồi, là hôm đó lấy từ khách sạn về...
Ngày thứ ba, dấu hôn trên người Lê Tô Tô đã tan đi rất nhiều, chỉ còn ở phần ngực và đùi trong là tương đối sẫm, vừa lúc là thứ hai, Lê Tô Tô đến trường học.
Trường của Lê Tô Tô và trường của Ninh Kỳ Kỳ cách nhau một con phố, sau khi Lê Tô Tô và Ninh Kỳ Kỳ hẹn nhau ăn cơm trưa, Lê Tô Tô liền đến trường trước, là một bà dì 28 tuổi, trở về vườn trường quả thực như nằm mơ vậy, khoảnh khắc kia khi bước vào trường, Lê Tô Tô cảm thấy ngay cả không khí cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Theo ký ức, Lê Tô Tô liên hệ với lớp trưởng, lấy được thời khóa biểu, xin vào nhóm, tính nết của nguyên chủ lớn lối, không tham gia mấy nhóm như thế này, đi học cũng bữa đực bữa cái.
Tiết đầu tiên của thứ hai có lớp, thời gian còn chưa tới 8 giờ, Lê Tô Tô định về ký túc xá lấy sách trước.
Tuy nguyên chủ không thường ở ký túc xá, nhưng vẫn đăng ký một giường.
Đến ký túc xá, Lê Tô Tô lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vặn đụng phải nữ sinh đang đứng ở bên trong, nữ sinh có diện mạo thanh tú, đôi mắt linh động, một làn gió trong trẻo thổi đến, Lê Tô Tô nhíu chặt mày, cô đã làm gì đâu mà sao mùi hoa sen trắng (Bạch Liên) lại ập vào mặt rồi.
"Bạn học Lê Tô Tô, sao cậu lại đến ký túc xá?" Hai ngón trỏ của nữ sinh móc vào nhau, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ như thể Lê Tô Tô bắt nạt cô ta vậy.
"Như thế nào, tại sao tôi lại không thể đến ký túc xá? Lại nói tiếp, đây là phòng ký túc của tôi mà?" Lê Tô Tô bước vào, lập tức đi đến giường ngủ của cô, phía trên chất đầy đồ vật, rõ ràng là giường ngủ của cô đã bị người khác chiếm mất.
"Bạn học Lê Tô Tô, bởi vì, bởi vì cậu không đến ký túc xá, tạm thời lại không có giường dư, cho nên mình tạm thời ở đây." Đuôi mắt của nữ sinh đỏ lên, như thể Lê Tô Tô chỉ cần nặng lời thêm một câu thôi là cô ta sẽ khóc.
"Sách của tôi đâu?" Lê Tô Tô ôm tay, nữ sinh lúc này đã bước đến, chỉ chỉ đống rác rến phủ kín bụi ở dưới gầm giường, Lê Tô Tô nhếch môi, cực kỳ tức giận.
"Lê Tô Tô, cô lại bắt nạt Nhược Liên, không phải chỉ là tùy tùng của cô từng giúp Nhược Liên một lần thôi ư, thế mà cô cứ như chó điên cắn cậu ấy không bỏ."
Nữ chính "Ôn Nhược Liên" này thật đúng là một đóa bạch liên hoa (hoa sen trắng) thuần khiết không tì vết.
"Mắt chó nào của cậu thấy tôi bắt nạt cô ta?"
"Hai con mắt của tôi đều thấy." Tô Hà vừa dứt lời, mới nhận ra mình thế là đang tự nhận mắt chó, tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn Lê Tô Tô: "Lê Tô Tô, cô nói năng lỗ mãng."
Tiếng ồn ào quấy rầy đến những phòng ký túc bên cạnh, nơi cửa phòng không biết đã có người vây xem từ lúc nào, Tô Hà đắc ý nhìn về phía Lê Tô Tô, Ôn Nhược Liên kéo kéo Tô Hà: "Tô Hà, bạn học Lê Tô Tô không bắt nạt mình."
"Nhược Liên, bây giờ mà cậu còn nói đỡ cho cô ta, đã quên cô ta cố tình đổ nước lên đầu cậu sao, cô ta chính là ỷ vào thân phận mà tự cho mình là nhất." Tô Hà hung tợn trừng mắt liếc Lê Tô Tô một cái, Lê Tô Tô nhìn đám người đang đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng nhếch môi.
"Từ khi nào mà ngay cả phòng ký túc của tôi mà tôi cũng không được vào rồi." Lê Tô Tô từ trên cao nhìn xuống Ôn Nhược Liên, Lê Tô Tô cao gần 1m7, Ôn Nhược Liên lại chưa đến 1m6, cứ như vậy, Lê Tô Tô hoàn toàn áp đảo Ôn Nhược Liên.
"Ôn Nhược Liên, từ lúc vào cửa tôi chưa hề động gì đến cậu."
Ôn Nhược Liên lắc đầu theo bản năng, Tô Hà định xông lên nói chuyện, bị Ôn Nhược Liên kéo lại.
"Nếu đã không có, mắc gì lại trắng trợn chỉ trích tôi?"
"Bạn học Lê Tô cô, mình thay mặt Tô Hà xin lỗi cậu, cậu ấy không phải cố ý đâu, chỉ là tính tình cậu ấy như thế, nghĩ sao nói vậy."
Lê Tô Tô khẽ cười một tiếng, hay cho một đóa bạch liên hoa thuần khiết, đây còn không phải phủi sạch trách nhiệm sao.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì?" Người hướng dẫn nghe được tin thì vội vàng chạy đến ký túc xá nữ, vừa vào cửa đã thấy ba người đang giằng co, Lê Tô Tô lấy một chọi hai, còn Ôn Nhược Liên thì đang xin lỗi Lê Tô Tô
Người hướng dẫn vừa đến đã kéo Ôn Nhược Liên và Lê Tô Tô ra, hơi trách móc nhìn về phía Lê Tô Tô, Lê Tô cô không ưng kiểu này cho lắm: "Thầy hướng dẫn, vẻ mặt này của thầy là có ý gì, cực kỳ lo lắng chạy tới đây, như thế nào, sợ em la lối khóc lóc trước mặt mọi người à?"
"Tính tình của Lê Tô Tô em không tốt, nhưng em không phải là người không nói lý lẽ, nếu thầy hướng dẫn đã đến, vậy thì mời thầy làm chứng giùm, em nhớ rõ, giường ngủ này là của em."
"Bây giờ có người tu hú chiếm tổ, còn vứt đồ của em lung tung." Lê Tô Tô vừa nhấc chân, liền đá đống rác rến kia ở dưới gầm giường ra ngoài, sách vở vốn mới tinh giờ nhăn dúm dó, phía trên toàn là dấu chân.
"Tôi nhớ rõ trong phòng ký túc này ngoài sách vở của tôi ra, còn có một loạt đồ trang điểm và mặt nạ dưỡng da linh tinh." Lê Tô Tô mở tủ ra, bên trong là đồ đạc được xếp chỉnh tề, Lê Tô Tô rút ra một cây son môi, cây son vốn mới tinh chỉ còn lại có một nửa, còn có phấn đánh, kem nền, kem che khuyết điểm vân vân.
"Làm sao, chủ nhân không ở đây, các người muốn dùng thì cứ dùng sao?" Lê Tô Tô nện một loạt đồ trang điểm cùng mặt nạ xuống đất: "Mấy thứ này cũng không quá xa xỉ lắm đâu, chỉ có bốn năm vạn mà thôi."
Nghe được bốn năm vạn, Ôn Nhược Liên mặt trắng bệch lui về phía sau.
Thấy Ôn Nhược Liên như vậy, Tô Hà không nhìn nổi nữa: "Lê Tô Tô, cô làm gì mà la lối khóc lóc ở đây, cô có bao giờ đến ký túc xá đâu, Nhược Liên không có giường ngủ, ngủ ở đây thì làm sao? Cô chiếm hầm cầu không ị phân mà còn nói lý."
"Hơn nữa, cô chính là thiên kim hào môn, bốn năm vạn đối với cô như con bò rụng lông như cây mẹ rụng lá mà thôi, cô làm gì mà nhỏ mọn như vậy, hùng hổ dọa người."
"Cầm mà không nói thì tức là trộm, đã lấy đồ của người khác mà còn đòi lý sự sao, như thế nào, tôi giàu nên tôi đáng bị xui xẻo, phải lấy tiền ra cung phụng cho các người đúng không, đâu ra cái lý luận này vậy, cho dù tôi có tiền thì cũng là do ba mẹ tôi vất vả kiếm được, lại nói đến cái giường này, tôi có đóng phí đàng hoàng, là của tôi, cho dù tôi không về ngủ thì vẫn là của tôi, muốn ở cũng được, trả tiền thuê ký túc và tiền đồ trang điểm đây cho tôi."
"Lúc mua toàn là đồ mới nguyên tem chưa bóc, bây giờ thì sao, chỉ còn cạn đáy mà thôi, làm sao, Lê Tô cô tôi dễ chơi lắm à?" Lê Tô Tô ôm tay, kéo xa khoảng cách với Ôn Nhược Liên và Tô Hà.
"Ôn Nhược Liên ngày thường nhu nhu nhược nhược, lúc trước đứng cùng Lê Tô Tô, chưa đụng tới đã khóc, thấy thì như vậy, nhưng còn không phải là bạch liên hoa sao."
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tô Hà có thể nói ra cái lý luận vô lý kia, thì biết Ôn Nhược Liên là dạng gì rồi."
"Tiền nhà người ta nhiều cũng có phải do gió thổi đến đâu, nếu Ôn Nhược Liên và Tô Hà xin lỗi, Lê Tô Tô chắc cũng chướng mắt chả thèm nói nữa, nhưng mà xem, chiếm đồ người khác làm của riêng thì thôi đi, đằng này còn bày ra dáng vẻ người bị hại nữa, nếu mình là Lê Tô Tô, cũng muốn mấy người kia phải bồi thường."
"Đơn thuần là muốn trút giận."
Xung quanh nghị luận sôi nổi, nước mắt Ôn Nhược Liên cuồn cuộn rơi xuống, hốc mắt đỏ lên: "Bạn học Lê Tô Tô, mình, mình không phải cố ý chiếm giường ngủ của cậu đâu, là, là do Tô Hà bảo cậu không về nên mình mới dọn đến đây, còn có, còn có đồ trang điểm của cậu, mình chưa hề chạm vào."
Ôn Nhược Liên nói, thân thể hơi lảo đảo, lung lay sắp đổ, như thể chỉ cần chạm vào một chút thôi là sẽ ngã xuống.
"Ôn Nhược Liên, con kỹ nữ này, nói cái gì mà mày chưa chạm qua đồ trang điểm, lúc vào hộp đêm với khách sạn trên mặt mày toàn là phân hay sao, muốn tao gánh tội thay, cũng phải xem mày có đủ tư cách hay không đã." Tô Hà nắm lấy tóc Ôn Nhược Liên, đạp cô ta một cái, thầy hướng dẫn nhanh chóng kéo hai người ra.
Lê Tô Tô cong môi: "Đừng vội nội chiến, trước khi đánh nhau thì giải quyết việc của tôi cho xong đã, xem như là bạn học, 5 vạn tệ tôi chỉ lấy khoảng 60% thôi, ba vạn, Alipay, Wechat hay là tiền mặt? Viết giấy nợ ấn dấu vân tay cũng được."
"Em Lê Tô Tô, Ôn Nhược Liên và Tô Hà đều là sinh viên nghèo khó..." Thầy hướng dẫn muốn nói lại thôi, ý cười bên miệng Lê Tô Tô càng thêm đậm: "Mọi người đều là người trưởng thành, làm chuyện gì thì cũng phải biết phụ trách, đương nhiên, có thể không viết giấy nợ, đến lúc đó luật sư của tôi sẽ tự mình đến đây gặp hai người."
Nhận được giấy nợ một nghìn hai tệ phí ký túc xá và ba vạn tệ đồ trang điểm, Lê Tô Tô mỹ mãn ra khỏi phòng, đồng thời cũng không quên nói với thầy hướng dẫn về việc sách mới của cô.
Hết tiết một, lớp trưởng dẫn Lê Tô Tô đi lấy sách mới, sức con gái yếu, là lớp trưởng giúp Lê Tô Tô cầm sách đến cổng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top