Chương 13: Đánh cược
"Vậy mình vào bảo bọn họ ngừng lại." Chu Ninh lại đi vào, kéo Lê Tô Tô theo, không còn mùi thuốc lá nồng nặc như trước nữa, Lê Tô Tô kéo Ninh Kỳ Kỳ tìm một vị trí ngồi xuống.
Sắc mặt của Chu Ninh xanh mét, im lặng bĩu môi, nếu không phải vì tiếp theo đây sẽ có trò vui, cô ta mới mặc kệ Lê Tô Tô.
"Đây không phải là Lê Tô Tô sao? Đem người đẹp nào cùng đến vậy, uống với anh đây ly rượu nào?" Một tên béo người đầy mùi rượu bước tới, không ngừng nói những lời ngả ngớn, Ninh Kỳ Kỳ hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn tên béo kia một cái: "Đã chơi thì phải chơi lớn chứ."
Ninh Kỳ Kỳ gọi phục vụ đến, bảo cậu ta lấy hơn mười bình rượu loại quý nhất đến đây, đều là Dương Tửu, còn lẫn thêm hai chai Nhị Oa Đầu.
"Đánh cuộc thế nào đây?" Ninh Kỳ Kỳ và Lê Tô Tô liếc nhau, Lê Tô cô mím môi cười, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, khiến người ta mê mẩn, tên béo như bị hớp hồn.
"Đã đánh đố thì phải có đặt cược, nếu em thua thì đêm nay phải chơi "trò vợ chồng" với anh đây một đêm." Ba chữ "trò vợ chồng" vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng bao đều cười thành tiếng.
"Vậy nếu anh thua, tiền hôm nay anh trả, còn phải khỏa thân chạy quanh Shadow ba vòng."
Ninh Kỳ Kỳ vừa nói xong, Chu Ninh liền lên tiếng: "Không được." Đây là cái hố cô ta chuẩn bị riêng cho Lê Tô Tô mà.
"Làm sao, không dám đánh cược sao?"
"Ai nói không dám, cược thì cược." Đều là mấy thanh niên mới hai mươi tuổi, đúng lúc nhiệt huyết, chỉ cần kích một cái là được, Lê Tô Tô biết rõ tửu lượng của Ninh Kỳ Kỳ, lúc đọc nguyên tác Lê Tô Tô đã biết Ninh Kỳ Kỳ ngàn ly không say, Lê Tô Tô hiểu, Ninh Kỳ Kỳ đang giúp cô trút giận.
Lê Tô Tô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lê Chỉ: Anh, giúp em báo với Shadow là em làm mất thẻ VIP, khóa tất cả thẻ dùng dưới tên em ở Shadow lại, cả thẻ phụ của em nữa.
Lúc trước nguyên chủ vì lấy lòng Chu Ninh, không chỉ cho Chu Ninh rất nhiều thẻ VIP, mà còn có một thẻ phụ, thật ra nguyên chủ không ngốc đến nỗi cho Chu Ninh thẻ phụ, nhưng tự dưng gần đây lại bị mất, Lê Tô Tô không muốn tiện nghi cho Chu Ninh, con chó nuôi nó nó còn vẫy đuôi, cái loại bạch nhãn lang như Chu Ninh, cô thà bỏ chứ cũng không muốn cho cô ta một đồng nào.
Tên béo chấp nhận đánh cuộc với Ninh Kỳ Kỳ khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào, trên bàn đặt hơn mười bình rượu, Ninh Kỳ Kỳ rót rượu, Lê Tô Tô nhìn kỹ để đề phòng những người này bỏ thuốc, nguyên chủ cũng là người lăn lộn trong vòng này, dù không quá thông thạo, nhưng có những thủ đoạn nào, đại khái Lê Tô Tô vẫn biết rõ.
Ninh Kỳ Kỳ càng rõ hơn, lúc một tên đầu đinh ngồi cạnh tên béo định giở trò lừa bịp, Ninh Kỳ Kỳ liền nắm lấy đấy đầu hắn, đổ ly rượu kia đi.
Trong lúc nhất thời coi như đã dẹp xong.
Tên béo bắt đầu thành thật, mỗi người một ly uống với Ninh Kỳ Kỳ, Ninh Kỳ Kỳ thành công khiến tên béo kia gục xuống, mấy người còn lại cũng nóng lòng muốn thử sức, Ninh Kỳ Kỳ cong môi cười: "Mấy người cũng muốn thử có phải không, đến, chị đây một đấu với cả đám các người cũng không sợ."
"Tô Tô, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng lên như vậy." Mắt thấy những người khác sắp thua, Chu Ninh bắt lấy tay Lê Tô Tô, mặt lộ vẻ khẩn cầu: "Không phải cậu luôn muốn cùng anh Hằng ở bên nhau sao, mình giúp cậu, sắp tới là đại thọ 70 của ông nội, đến lúc đó chỉ cần anh ấy quan hệ với cậu, cho dù anh ấy không muốn phụ trách cũng khó, không phải đây là điều cậu ngày đêm mơ tưởng sao, mình giúp cậu đạt được tâm nguyện."
"Chu Ninh, cô vẫn không hiểu hay đang giả ngu vậy." Lê Tô Tô vỗ vào tay Chu Ninh: "Đàm Hằng đã sớm có người yêu, tôi cần gì phải sống chết quấn lấy anh ta, người nhà họ Đàm cố chấp, nhưng cũng có tôn nghiêm, phá hỏng quan hệ của người khác là việc mà tôi khinh thường làm, cô cứ nhất quyến muốn sắp xếp cho tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Tô Tô, cậu thật sự hiểu lầm mình rồi, việc anh mình và Ôn Nhược Liên ở bên nhau mình cũng là mới biết được."
"Xì, thôi đừng có giả vờ, đúng rồi, trả thẻ phụ lại cho tôi." Lê Tô Tô vươn tay, sắc mặt Chu Ninh trắng bệch, số tiền định mức còn lại trong tấm thẻ kia đã bị cô ta xài hết, nếu Lê Tô Tô lấy về, bị người nhà họ Lê biết được, không phải phiền phức đến cô ta rồi ư.
"Tô Tô, sao thẻ phụ của cậu lại ở chỗ của mình được, không phải chính cậu cầm sao?" Sắc mặt Chu Ninh xanh mét, không rõ tại sao trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà Lê Tô Tô lại thay đổi lớn đến như vậy, trước đây còn ngốc nghếch vụng về, bây giờ như thể đã biến thành người khác vậy.
"A, nếu là vậy, tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát thôi, nếu việc thật sự liên quan đến cậu, đến lúc đó to chuyện lên thì nhà họ Đàm cũng mất hết mặt mũi đó nhé, Chu Ninh, tôi cũng biết, tiền tiêu vặt của cậu không nhiều, nhưng tiêu xài lại rất hoang phí, nhưng đã có bản lĩnh làm ra chuyện như vậy, cô muốn ép tôi đi đến nước này, đến lúc đó cũng đành phó mặc cho số phận thôi." Lê Tô Tô cười tươi như hoa, Ninh Kỳ Kỳ đã khiến nguyên một đám người nằm bò ra đất, cô ấy đạp một chân lên mặt của tên béo kia: "Tên béo, hôm nay chị đây thắng cược nhé, tạm thời cho cưng thiếu trước, đợi mấy ngày nữa cưng tỉnh táo lại, chị đây sẽ đến xử lý cưng."
Lê Tô Tô đứng lên đỡ Ninh Kỳ Kỳ, cửa phòng bao bỗng chốc bị mở, lộ ra một khuôn mặt không rành thế sự, thuần khiết không tì vết.
"Bạn học Lê Tô Tô, sao cậu lại ở đây?" Ôn Nhược Liên mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, Lê Tô Tô nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, ôm Ninh Kỳ Kỳ đi ra ngoài: "Mở cửa ra."
Ôn Nhược Liên nghe lời mở cửa, ngoan ngoãn đứng qua một bên, Đàm Hằng chạy tới vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
"Lê Tô Tô, cô lại ức hiếp Nhược Liên."
Lê Tô Tô mắng thầm trong lòng một câu thứ thiểu năng trí tuệ.
"Đàm Hằng, bạn học Lê Tô Tô không bắt nạt em." Ôn Nhược Liên vốn đang giữ cửa, vừa nhìn thấy Đàm Hằng, không biết vô tình hay là cố ý, bỏ bàn tay đang giữ cửa ra, đi đến bên người Đàm Hằng ôm lấy cánh tay anh ta, nếu là nguyên chủ, chắc phải làm một trận gà bay chó sủa rồi, tư thế vừa thân mật vừa chiếm hữu này của Ôn Nhược Liên thật sự là đặc biệt rõ ràng.
May là Lê Tô Tô phản ứng nhanh, dù đang đỡ Ninh Kỳ Kỳ, khi cánh cửa khi sập đến, cô kịp thời đá cửa, cánh cửa văng ra, đập vào vách tường.
"Nhược Liên, em quá tốt bụng, đã lúc này rồi mà còn nói giúp cho cô ta." Đàm Hằng dịu dàng nhìn Ôn Nhược Liên, lời nói khiến Lê Tô cô mém nữa ói ra ngoài, vẫn là Ninh Kỳ Kỳ ra sức, che miệng nôn thành tiếng.
"Hai người thật là cmn ghê tởm, về nhà mà ghê tởm với nhau đi, làm người khác buồn nôn." Lê Tô Tô giúp Ninh Kỳ Kỳ xoa xoa miệng, đỡ cô ấy ngồi xuống ghế dựa đặt ở bên ngoài phòng bao.
Đàm Hằng và Ôn Nhược Liên tình chàng ý thiếp an ủi lẫn nhau, Lê Tô Tô nhìn mà nóng máu, đây là cái trò ngu ngốc gì vậy, Ôn Nhược Liên là nhân viên phục vụ, việc cần làm là mở cửa, dễ dàng rời khỏi vị trí như thế, không phải cô và Ninh Kỳ Kỳ phản ứng nhanh, cánh cửa kia sập lại, sợ là đã đập thẳng vào người các cô rồi.
"Lê Tô Tô cô nói chuyện kiểu gì vậy, Nhược Liên hao tổn tâm huyết nói giúp cô, cô báo đáp cô ấy như vậy sao?" Trên mặt Đàm Hằng viết rõ mấy chữ sao cô có thể gây chuyện vô cớ như vậy, Lê Tô Tô nổi lửa trong lòng, cái thằng nam chính chó chết này, vừa gặp được nữ chính là mất não.
"Báo đáp con mẹ anh." Lê Tô Tô bước đến trước mặt Đàm Hằng và Ôn Nhược Liên, từ trên cao nhìn xuống Ôn Nhược Liên: "Cô là nhân viên của Shadow?"
Ôn Nhược Liên gật gật đầu, Lê Tô Tô cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, giám đốc Shadow liền vội vã chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top