Chương 87
Được tiểu phu lang cho phép, đêm đó, Lê Cẩm quả nhiên rất nỗ lực.
Vì nỗ lực này, kết quả chính là ngày thứ hai Tần Mộ Văn không thể thức dậy nổi.
Thời điểm Triệu Song tới tìm, Tần Mộ Văn vừa mới rửa mặt, đang chuẩn bị ăn cơm.
Tuy rằng Triệu Song không tự thân trải qua, nhưng tri thức lý luận phong phú, nhìn thấy Tần Mộ Văn xoa eo, liền lộ ra tươi cười hiểu rõ.
Tần Mộ Văn trầm mặc một chút, cố nén không xoa, nhưng một lát sau liền nghĩ, mặc kệ Triệu Song, thân thể quan trọng hơn.
Giờ Tỵ qua đi, trong viện liền ấm áp, Tần Mộ Văn sai Tiểu Trà ôm bánh bao ra.
Ngồi ở cửa thuỳ hoa niệm thư, cũng không biết Triệu Song vơ vét chỗ nào nhiều thư như vậy, mất gần hai tháng, còn chưa có đọc xong.
Bất quá, may mắn Tần Mộ Văn cũng cảm thấy hứng thú đối với đống thư này, đọc coi như tiêu khiển. Gặp được thư tịch miêu tả sự vật kỳ quái, Triệu Song cũng sẽ chủ động giải thích cho hắn.
Buổi trưa qua đi, Tần Mộ Văn nói: "Song Song, chiều không thể niệm thư, ta phải viết thoại bản."
Triệu Song mắt trừng không thể tin, "Thoại bản, ngươi viết?"
Tần Mộ Văn khiêm tốn: "Cũng không phải thoại bản chân chính, phu quân dạy ta viết một ít đoạn ngắn sự việc diễn ra hằng ngày, bất quá, nhân vật bên trong không cần để tên họ thật.
Lê Cẩm nói về sau có thể chỉnh sửa lại, gửi tới tiệm sách, đại khái có cơ hội xuất bản."
Triệu Song chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, nhưng hắn tỏ ra hứng thú rất lớn, hỏi Tần Mộ Văn chút vấn đề rồi mới bỏ qua.
Nhưng Tần Mộ Văn cũng hiểu biết không nhiều lắm.
Một vài thứ như là ' xuất bản nhiều ít sách '' cách thức như nào ' Tần Mộ Văn đều trả lời là ' ta cũng không rõ ràng lắm '.
Triệu Song bất đắc dĩ: "Phu quân nhà ngươi thật quá sủng ngươi."
Những lời này xác thật nói không sai, Lê Cẩm cho Tần Mộ Văn tự do rất lớn, nhưng rồi lại gãi đúng chỗ ngứa, đem mấy thứ vụn vặt, sự tình dơ bẩn có khả năng tránh đều che giấu đi, không cho Tần Mộ Văn biết.
Bảo hộ tiểu phu lang, xây dựng một gia đình không bị người quấy rầy.
Nói cách khác, Tần Mộ Văn chỉ lo viết, gửi bài xuất bản, những việc khác, Lê Cẩm tự tìm người, tìm phương pháp.
Buổi chiều Tần Mộ Văn đi thư phòng, viết này đó tâm tư rung động, Triệu Song ngồi một bên chống cằm nhìn, nhưng lại không biết chữ, xem một lát rồi đi ra ngoài ôm Tiểu Bao Tử chơi.
Tiểu Bao Tử cười giống oa oa chiêu tài, một chút cũng không như lúc trước sợ người lạ, cánh tay như củ sen quơ quơ, muốn đến ven bức tường hái hoa.
Hoa có thể hái, nhưng không thể bỏ vào miệng ăn. Lúc này tiểu trà ở bên cạnh vẫn luôn nhìn, tránh Tiểu Bao Tử bắt lấy cái gì ăn.
Lê Cẩm bên này, được Tri phủ đại nhân nâng đỡ, ở bộ Toán Học có thể nói là chân chính như cá gặp nước.
Nhóm giáo dụ dĩ vãng mắt cao hơn đầu nhìn thấy Lê Cẩm cũng sẽ dừng bước chân, chào hỏi nhau sau lại đi làm việc.
Đến nỗi Phan Hựu Phong, không ngừng may mắn bản thân sớm đã xin lỗi Lê Cẩm, bằng không thật sự tới lúc này, hắn chỉ sợ không trèo cao nổi tới Lê Cẩm.
Dù như vậy, Phan Hựu Phong cũng không ngăn được hối hận, nếu khi trước đừng chơi những trò khôn vặt kia, biết đâu chừng quan hệ hai người cũng sẽ không lãnh đạm như này.
Vạn giáo dụ nguyên bản quan hệ tốt với Lê Cẩm, nói thẳng: "Ta vừa lúc có thời gian, giúp ngươi chỉnh sửa quyển ghi chú, ngươi chỉ cần tiếp tục viết là được."
Lê Cẩm thập phần cảm kích, hắn làm tác giả, còn phải sửa lỗi thư tịch, nguyên bản sẽ mang theo gánh nặng.
Có Vạn giáo dụ hỗ trợ, tự nhiên không thể tốt hơn.
Cứ như vậy, hiệu suất chắc chắn rất cao.
Tháng bảy còn chưa kết thúc, ba quyển 《 nông tang tính kinh 》 đã biên soạn hoàn thành.
Lê Cẩm thừa dịp thời gian được nghỉ cuối tháng, đi tiệm sách Ninh Hưng.
Tiệm sách Ninh Hưng ở phủ thành là của chính phủ, quy mô rất lớn, cửa hiệu nằm trên chủ phố chiếm ba cái mặt tiền, thậm chí còn có hai tầng.
Nơi này thư cũng rất nhiều, bao hàm toàn bộ chủng loại, thư dành cho khoa cử, Kinh Thi, kịch, thoại bản, thậm chí tin tức nhỏ ở phủ thành đều có!
Lê Cẩm không ngăn được có chút hối hận bản thân cư nhiên không sớm tới nơi này mua thư.
Hắn không vội vã tìm chưởng quầy, mà là cầm lấy những loại Kinh Thi linh tinh xem, người viết có nam có nữ, có người trực tiếp dùng tên thật, nhưng phần lớn vẫn dùng tên giả.
Lúc sau, hắn lại đi đọc thoại bản, người viết cũng phân nam nữ, có góc độ của thư sinh đi thi, cũng có cái nhìn của nữ nhân nơi hậu viện.
Tiểu nhị thấy Lê Cẩm rõ ràng là mang dáng vẻ của người đọc sách, sau khi tiến vào lại không xem thư tịch khoa cử, mà trực tiếp đọc tạp phú (mấy thứ linh tinh, lặt vặt, này kia ) cùng thoại bản, trong lòng lặng lẽ dán cho hắn một cái nhãn ' không học vấn không nghề nghiệp '.
Nhưng loại ăn chơi trác táng này dễ moi tiền nhất.
Vì thế tiểu nhị đi đến bên cạnh Lê Cẩm, cười "Khách quan, ngài cầm trên tay là quyển mới nhất tam nương viết, hệ liệt 《 việc vặt hậu viện 》 rất được hoan nghênh ở phủ thành chúng ta."
Lê Cẩm đem quyển sách này bỏ lại chỗ cũ, hắn đã nhìn ra, có vài thư tịch mang cảm giác nữ tính, kỳ thật là nam tử viết.
Giống quyển 《 việc vặt hậu viện 》, nhân vật chính tuy rằng là cô dâu mới, nhưng miệng lưỡi cùng thủ đoạn xử lý sự tình, liếc mắt một cái Lê Cẩm có thể nhìn ra giới tính người viết.
Góc độ tự hỏi vấn đề của nam nhân cùng nữ nhân sẽ có điểm khác biệt, chỉ cần soi xét từ phương diện này, thực dễ dàng phân biệt được.
Lê Cẩm đứng ở chỗ này cũng non nửa canh giờ, nghe tiểu nhị nói, cười: "Xác thật thú vị."
Theo sau, hắn lại đi đọc những tờ báo nhỏ ở phủ thành, thứ này mỗi tuần ra một lần, ba trang giấy hơi mỏng.
Bên trong phần lớn người gửi bài bất đồng, nói về những sự tình thú vị đang diễn ra.
Tờ cuối cùng, hoàn toàn để trống, không biết là cố tình làm thành như vậy, hay bởi vì khuyết thiếu tin tức.
Lê Cẩm xem xong nội dung mình muốn biết, đối tiểu nhị nói: "Tại hạ Lê Cẩm, xin hỏi chưởng quầy ở đâu?"
Tiểu nhị kinh ngạc: "Ngươi chính là Lê Cẩm!"
Lê Cẩm trầm mặc một chút, rất kinh ngạc về mức độ nổi tiếng của bản thân.
Tiểu nhị nói tiếp: "tờ báo tốt nhất phủ thành có đăng tên này, ta nhớ rõ, dường như là án đầu phủ thí!"
Lê Cẩm: "......"
Tiểu nhị cũng biết, mình quá mức kích động, gãi gãi đầu, ngượng ngùng: "Ta có tham gia thi huyện, mới đến tiệm sách làm, cho nên bội phục những ai thi đỗ, tên của bọn họ cũng đều có thể nhớ kỹ.
Án đầu phủ thí năm kia tên gọi Hàn Triết......"
Lảm nhảm trong chốc lát, cảm giác mình lạc đề, nhanh chóng bổ sung: "Ngài vừa mới nói muốn tìm chưởng quầy sao? Ta đây liền lên lầu kêu."
Lê Cẩm hàm dưỡng thực tốt, đáp lời: "Làm phiền."
Chưởng quầy vừa nghe người đến là Lê Cẩm, trực tiếp mời lên lầu hai, nhìn Lê Cẩm từ giỏ tre móc ra ba quyển sách, mặt trên đề tác giả Lê Cẩm, chỉnh sửa là Vạn Vân.
Vạn Vân, chính là tên Vạn giáo dụ.
Chưởng quầy chủ yếu thương lượng với Lê Cẩm chuyện tiền bạc, nói: "Một quyển giá bán 300 văn, đại nhân nói, muốn bán khắp phủ thành, ít nhất hơn một ngàn bộ, 3000 quyển sách.
Phí xuất bản hơi đắt, nếu thiếu, liền mướn người chép sách. Nhưng hơn một ngàn cuốn, tương đối có lời."
"Sự tình xuất bản nhờ đại sư phụ định giá, cuối tuần sẽ có kết quả, Lê đồng sinh không ngại lưu lại địa chỉ, sau khi định xong giá cả, ta sai tiểu nhị tìm ngươi."
Lê Cẩm viết xuống địa chỉ, nói: "Ban ngày ta đều ở thư viện, nhưng trong nhà có người, nếu ta không ở nhà, tiểu nhị có thể lưu lại lời nhắn, ta sẽ mau chóng tới đây."
"Được."
Lê Cẩm đi rồi, chưởng quầy không để tiểu nhị hỗ trợ, tự mình thu hồi ba quyển 《 nông tang tính kinh 》 .
Đây chính là phân phó của Tri phủ đại nhân, hắn vẫn nên tự làm mới tương đối ổn thỏa.
Tiểu nhị thấy chưởng quầy xuống lầu, cười hỏi: "Lão gia, người nọ thật là án đầu Lê Cẩm?"
"Ngươi nghĩ hắn lừa đảo sao?"
Tiểu nhị vội vàng lắc đầu: "Không không không, ta không phải lo lắng trùng tên trùng họ sao."
"Tên này khá hiếm, ngươi nếu hoài nghi, như thế nào không tự mình hỏi hắn?"
Tiểu nhị nói: "Ta không phải hoài nghi, chính là án đầu nói chuyện thái độ rất tốt, còn nói với ta' làm phiền ', ta rất thụ sủng nhược kinh."
Chưởng quầy nhìn bóng dáng Lê Cẩm đi xa, bên tai là lời tiểu nhị ' Lê án đầu rất khác so với những người đọc sách mà ta từng gặp, khí chất cùng thái độ, ta sẽ nhớ cả đời '.
Lê Cẩm hoàn toàn không biết bởi vì lời tiểu nhị, chính mình ở trước mặt chưởng quầy tăng thêm một tầng hảo cảm.
Lúc sau, Lê Cẩm nói với chưởng quầy muốn gửi bài cho tờ báo của phủ thành, chưởng quầy trực tiếp đồng ý, tốc độ đáp ứng làm Lê Cẩm rất là khiếp sợ, hắn chuẩn bị tốt lý do cùng bạc cũng chưa lấy ra, đã phải đi về, đây là lời trong bụng.
Lê Cẩm đi trên đường, yên lặng bắt đầu tính tiền.
300 văn một quyển, lần đầu tiên xuất bản một ngàn bộ, 3000 quyển, chính là 900 lượng bạc!
Trừ bỏ phí dụng sắp chữ in ấn cùng giấy, lợi nhuận ít nhất 700 hai. Mình được chia đến bốn phần, là gần ba trăm lượng bạc.
Phủ đệ mới tại phủ thành bất quá 38 lượng bạc!
Dù cho bình tĩnh như Lê Cẩm, giờ phút này cũng có chút vựng vựng hồ hồ.
Bất quá tiền còn chưa tới tay, chờ nhận rồi, mới có thể mua đồ dùng tốt hơn cho phu lang cùng hài tử.
Lê Cẩm chưa từng nghĩ tới sẽ có nhuận bút cao như vậy. Bởi vì tiệm sách có khả năng chủ trương xuất bản thư tịch đều thuộc quan gia, bọn họ trực tiếp mua đứt thư tịch được gởi tới.
Ý tứ đầu tiên chính là tiền, lúc sau nếu kiếm lời thì trả thêm tiền, những thứ râu ria thì không quan hệ.
Chỉ tác giả thập phần có danh tiếng, tỷ như tam nương tiểu nhị nhắc đến, mới có tư cách cùng tiệm sách đưa ra yêu cầu chia lợi nhuận.
Nhưng Tri phủ đại nhân hiển nhiên thập phần chiếu cố Lê Cẩm, hoặc là nói thực coi trọng tiềm chất của hắn, gọn gàng dứt khoát chia cho hắn.
Này có quan hệ rất lớn với tình huống xảy ra ngày đó, toàn bộ thư viện Ninh Hưng, thậm chí toàn bộ phủ thành, cư nhiên không ai giống hắn soạn chú giải cho thư tịch tính kinh.
Tuy rằng cách làm của Lê Cẩm tốc độ biên soạn quá chậm, hai tháng mới có thể viết ra một quyển chú giải.
Nhưng này là phương thức hoàn mỹ thể hiện nội dung của nông tang tính kinh.
Cũng tiêu tan sự nóng nảy của Tri phủ đại nhân, cho nên mới trực tiếp mở miệng chia tiền.
Phải có thực lực, thái độ cùng vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Thực mau liền đến đầu tám tháng, tiểu nhị tới tìm Lê Cẩm, hắn đang ôm Tiểu Bao Tử hái hoa trong sân.
Không để Tiểu Bao Tử ăn, mà dạy cho nhãi con: "Hái được hoa đẹp, có phải hay không nên đưa cho a cha?"
Tần Mộ Văn đang may áo bông cho Tiểu Bao Tử, hài tử nhỏ tuổi, cứ vài tháng thì dáng người sẽ thay đổi, cần may lớn một chút, mới có thể mặc trong một năm.
Tần Mộ Văn không nghe được lời Lê Cẩm nói với Tiểu Bao Tử, chợt nhận được hoa từ cánh tay giống củ sen của Tiểu Bao Tử đưa qua, ngẩng đầu chính là bộ dáng phu quân đang cười nhìn hắn.
Tiểu Bao Tử: "Hoa, a đà!"
Tần Mộ Văn nhìn trên người phu quân mang theo ánh sáng, mặc áo đơn, hiện ra thân thể hơi mảnh khảnh, thoạt nhìn giống thư sinh văn nhược . Nhưng ở trên giường, mới biết được cánh tay cùng thân thể người này có sức lực cỡ nào.
Nhận lấy hoa, đôi mắt nai con của Tiểu Bao Tử chớp a chớp, tầm mắt theo sát mấy đóa hoa nhỏ.
Tần Mộ Văn cười đem hoa đưa Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử tuy rằng đáng thương vô cùng, nhưng không có cầm, Lê Cẩm cười nói: "Đây là hoa hắn tặng cho a cha."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top