Chương 84
Tần Mộ Văn đặt tên cho ca nhi mới mua là Tiểu Trà.
Thời điểm Tiểu Trà vừa tới trên người mang theo mùi hôi. Hôm qua Tần Mộ Văn đơn giản không kêu nó làm việc, ngược lại cho nó đi tắm, nói quy củ, thu thập một phòng rồi nghỉ ngơi.
Lê Cẩm lúc ấy ngồi một bên uống trà, nhìn thiếu niên xụ mặt, nói: "Nhà chúng ta quy củ không nhiều, nhưng nhất định phải tuân thủ......"
Kỳ thật Tần Mộ Văn nói chính là không thể trộm cắp, không được quấy rầy lão gia đọc sách linh tinh, tướng mạo hắn rõ ràng hiền lành, lại nỗ lực ra vẻ nghiêm túc.
Chờ Tần Mộ Văn nói xong, Tiểu Trà đáp lại, cũng không kêu nó làm việc, "Hôm nay ngươi nghỉ ngơi trước, ngày mai lại thông báo cho ngươi nên làm cái gì."
"Vâng, chủ phu."
Xong xuôi, mới phát hiện Lê Cẩm vẫn luôn mỉm cười nhìn mình, Tần Mộ Văn đến gần, nhỏ giọng hỏi: "A Cẩm, ta có phải hay không quá hung?"
Lê Cẩm xoa bóp mặt hắn: "Không hung, nhưng hiệu quả dạy bảo không tồi."
Tính tình người nhà bọn họ đều tương đối hiền hoà, nhưng cũng lo lắng đầy tớ ức hiếp chủ nhân, cho nên ra oai phủ đầu không thể thiếu.
Nếu Tiểu Trà làm việc nhanh nhẹn, tự nhiên bọn họ cũng sẽ chiếu cố. Nếu nội tâm nó có suy nghĩ xấu xa gì, vậy phải giáo huấn một phen.
Bất quá, tuổi Tiểu Trà dù sao cũng còn nhỏ, không có tâm tư loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy.
Hơn nữa Tần Mộ Văn ra oai phủ đầu, khiến nó về sau không dám dễ dàng phản bội gia chủ.
Mùng một tháng sáu, sau khi Lê Cẩm lên lớp xong, chuẩn bị nhấc chân đi ăn cơm, không nghĩ rằng học sinh trong thư viện đều vội vã hướng về văn miếu.
Lê Cẩm ngăn Trâu Tú Kiệt lại: "Làm gì vậy?"
Trâu Tú Kiệt: "Yết bảng! Lê Cẩm ca, xếp hạng khảo hạch dán ở vách tường văn miếu. Mọi người đều đi xem."
Trâu Tú Kiệt nguyên bản cho rằng Lê Cẩm sẽ đi cùng mình, không nghĩ tới Lê Cẩm bước chân vừa chuyển, nhìn phương hướng cư nhiên là nhà bếp của thư viện.
Lê Cẩm: "Xem thứ tự không vội, nếu mọi người đều đi xem, lần này ta đây hẳn có thể mua được gà ăn mày."
Gà ăn mày quá ngon, đi trễ một chút, dù xếp hàng cũng mua không được.
Trâu Tú Kiệt trầm mặc, cư nhiên cảm thấy Lê Cẩm nói rất có đạo lý, tiếp lời: "Lê Cẩm ca, ta giúp ngươi xem thứ tự, ngươi mua dùm ta một phần gà ăn mày được không?"
Lê Cẩm cười: "Thành giao."
Gần đây Trâu Tú Kiệt giảm béo, mang theo Trần Tây Nhiên cùng nhau ăn rất nhiều món chay, hiện tại đã đến nông nỗi ' nhắc thịt là nuốt nước miếng '.
Lê Cẩm nghe được thanh âm trong cổ họng hắn, nói: "Nếu không ngươi đi ăn trước, để ta xem xếp hạng."
Trâu Tú Kiệt hiển nhiên càng muốn biết thứ tự hơn, đáp: "Ta, ta không đói bụng...... Rột......"
Lê Cẩm trầm mặc một chút, không nói nữa, chuẩn bị đi trước mua gà ăn mày.
Trần Tây Nhiên tới trễ, không có gà ăn mày, đoạt một cái đùi gà của Lê Cẩm cùng Trâu Tú Kiệt, cầu an ủi tâm tình của mình vừa vặn xếp thứ tư từ dưới lên ở Bính ban.
Trâu Tú Kiệt: "...... ngươi đâu có rớt ban, bi thương cái gì?"
Trần Tây Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta hoảng a!"
Nói, hắn lại đoạt một cái cánh của Lê Cẩm, "Vị này không rên một tiếng đã đứng nhất, ta phải cọ không khí vui mừng."
Nhưng đồng thời Trần Tây Nhiên cũng đem giò heo kho mình mua được phân cho Lê Cẩm cùng Trâu Tú Kiệt, này thật đúng là một bữa tiệc thịt phong phú.
Thời điểm Lê Cẩm bước vào bộ Toán Học, ánh mắt Phan Hựu Phong tràn đầy không thể tưởng tượng.
Phan Hựu Phong người này giống như không có trí nhớ, đã quên lần trước cùng Lê Cẩm tan rã trong không vui, hiện tại tiến đến gần, nói: "Kỳ quái a, mắt ngươi không hồng tơ máu, đáy mắt cũng chẳng biến đen, rõ ràng không thức đêm học bài, sao có thể thi tốt được như thế?"
Lê Cẩm lúc này cũng không biết nên nhận xét Phan Hựu Phong là vô tâm hay tâm cơ thâm trầm nữa, thật không biết hắn sao có thể làm được chuyện mỗi lần sau khi đắc tội người ta xong lại gặp mặt chào hỏi tự nhiên như này.
Lê Cẩm cũng không tính toán cùng hắn hoàn toàn cạch mặt, đáp: "buổi tối mỗi ngày sau khi về nhà ta sẽ ôn tập công khóa, không chờ đến cuối tháng lâm thời ôm chân Phật."
Phan Hựu Phong trầm mặc, cùng Lê Cẩm phun nước đắng: " tuổi trẻ thật tốt, ta một phen tuổi, trong nhà có thê nhi, buổi tối sau khi trở về làm sao có thời giờ niệm thư?"
Lê Cẩm: "Hiện tại nhóm giáo dụ còn chưa tới, ngươi có thể tận dụng khoảng thời gian này, không cần chờ buổi tối mới ôn tập công khóa."
Phan Hựu Phong trầm mặc, còn không đợi hắn có động tác, Lê Cẩm đã bắt đầu tiếp tục chép sách số học, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên tâm.
Phan Hựu Phong đột nhiên ý thức được, chênh lệch giữa mình cùng Lê Cẩm, không phải xuất thân, tuổi, mà là thái độ với việc nghiên cứu học vấn.
Đúng là bởi vì sự nghiêm túc của Lê Cẩm, Vạn giáo dụ mới có thể xem trọng hắn, không ngừng một lần cùng Lê Cẩm thảo luận đề số học.
Có lần Phan Hựu Phong thậm chí nghe được Lê Cẩm hỏi Vạn giáo dụ một đề rất đơn giản đến nỗi Phan Hựu Phong cũng biết đáp án.
Phan Hựu Phong nguyên bản cho rằng Vạn giáo dụ sẽ khinh thường: "Đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết, làm sao đảm nhiệm chức trợ giáo bộ Toán Học?"
Nhưng đề kia, Lê Cẩm dùng tri thức số học trước khi xuyên qua cũng không cho ra kết quả chính xác.
Vạn giáo dụ không giảng một cách máy móc theo sách vở. Mà kêu hắn nói ý nghĩ của bản thân, đi trước một bước dẫn đường, sửa lại chỗ sai của Lê Cẩm.
Tư duy theo quán tính nào dễ dàng thay đổi như vậy?
Ngày ấy cuối cùng, công việc ghi chú của Vạn giáo dụ động cũng chưa động, dành toàn bộ thời gian cùng Lê Cẩm thảo luận một ' đề đơn giản '.
Phan Hựu Phong nghe đến mức không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Tổng cảm giác bọn họ đem một đạo đề đơn giản tăng lớn mức độ khó khăn.
Phan Hựu Phong hiện tại hoàn toàn đánh mất ý niệm cạnh tranh cùng Lê Cẩm, thời điểm hắn từ bỏ khảo kỳ thi mùa thu, không còn nhiều động lực niệm thư.
Trưa hôm đó, Phan Hựu Phong theo sau Lê Cẩm ra khỏi bộ Toán Học, xin lỗi: "Lê Cẩm hiền đệ, lúc trước là ta không đúng, hy vọng ngươi có thể không so đo hiềm khích trước đây."
Lê Cẩm đối lời xin lỗi của hắn ít nhiều đã đoán trước, bởi vì một buổi trưa Phan Hựu Phong đều liên tiếp nhìn về phía mình, thậm chí vài lần muốn nói lại thôi.
Lê Cẩm lúc ấy đoán được hắn muốn nói cái gì cùng mình, quả nhiên, hiện tại, chờ tới rồi.
"Được".
Bất quá, không so đo hiềm khích trước đây là một chuyện, có thể trở thành bạn tri kỷ hay không lại là một chuyện khác.
Đáng nhắc tới chính là, Phan Hựu Phong sau khi được Lê Cẩm khích lệ, về sau nhiệm vụ mỗi ngày đều hoàn thành đúng hạn, không bao giờ cố ý đi xoát cảm giác tồn tại trước mặt giáo dụ..
Hắn có thể kiên định chú tâm nghiên cứu học vấn, nhóm giáo dụ cũng đều xem ở trong mắt, nguyên bản công văn tính toán ' đổi trợ giáo ' cũng đốt đi.
Chớp mắt đến ngày 6 tháng sáu, đây là sinh nhật một tuổi của Tiểu Bao Tử.
Trần Tây Nhiên sớm chuẩn bị xong lễ vật, trước đưa Lê Cẩm mang về cho Tiểu Bao Tử.
"Nói với Tiểu Bao Tử, ba ngày sau được nghỉ, ta liền tới thăm hắn."
Trâu Tú Kiệt chậm một bước: "ngày đó ta lại đến tặng lễ cho Tiểu Bao Tử."
Lê Cẩm cười: "Ngàn vạn đừng lo lắng quà tặng, lễ khinh tình ý trọng, các ngươi có thể tới, Tiểu Bao Tử nhất định thực vui vẻ,"
Cùng ngày Lê Cẩm trở về, phát hiện Tiểu Bao Tử nhiều thêm một kiện khóa trường mệnh.
Khóa bạc lắc lắc trên người tạo hình một con khỉ nhỏ, phía dưới chạm rỗng ba viên châu bạc, bên trong có một quả cầu đồng, vừa động là phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tần Mộ Văn nhanh chóng nói: "cái này trưởng thôn sai người mang tới, tặng lễ cho Tiểu Bao Tử", móc ra một phong thơ đưa Lê Cẩm, "đây là thơ của trưởng thôn."
Lê Cẩm nhanh chóng mở ra đọc, hắn biết tập tục đưa khóa trường mệnh, cha mẹ thân sinh không thể tặng hài tử khóa trường mệnh, hẳn là lão nhân trong nhà hoặc cha nuôi mẹ nuôi của hài tử.
Trước đây Lê Cẩm còn nghĩ bánh bao nhà hắn không có khóa trường mệnh.
Không nghĩ, trưởng thôn cư nhiên sẽ tặng thứ này!
"Lê Cẩm, lúc đọc thư này mong ngươi mạnh khỏe. Học tập có vất vả không? Hàng xóm ở Phủ thành có thân thiện không?
Lý Trụ Tử gần đây nói Lê Nhược sắp một tuổi, nhờ ta đưa một khóa trường mệnh tới, mong Lê Nhược cả đời bình an trôi chảy.
Con khỉ trên khóa được Lý Đại Hà điêu khắc, ý ở......"
Trưởng thôn viết tận hai trang giấy, nhắc tới rất nhiều tên người, thậm chí còn nói ba viên ngân châu trên khóa trường mệnh là Tiểu An đưa.
Lê Cẩm đối này rất cảm động, cầm giấy viết thư thật lâu không muốn buông, hỏi: "người truyền tin có nói khi nào hắn quay lại không?"
Tần Mộ Văn đáp: "sáng sớm ba ngày sau ngồi thuyền trở về. Nhưng người đưa tin nói sẽ lại đến, phu quân muốn nhắn gởi gì, đều có thể nói cho hắn."
Lê Cẩm: "Lời nhắn không cần, ta đi viết hồi âm."
Lúc trước Lê Cẩm mới tới đây, có gởi về cho trưởng thôn một phong thơ, nhưng không nhận được hồi âm, Lê Cẩm dần dần cũng đã quên chuyện này.
Ai ngờ có thể nhận được khóa trường mệnh người trong thôn tặng Tiểu Bao Tử!
Lê Cẩm lập tức đi nhanh vào thư phòng, viết hai trang hồi âm, xong xuôi nói: "Ngày mai sai Tiểu Trà đi mua ít giấy viết thư, gói lại sau nhờ người mang về."
Tần Mộ Văn gật đầu đồng ý, "Phu quân hôm nay còn chưa có dùng cơm chiều, ta làm cá hấp, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Hiện giờ, Tiểu Trà hỗ trợ chăm sóc bánh bao, hai người lại có thể cùng nhau ăn cơm.
Tiểu Trà tuổi còn nhỏ, Tần Mộ Văn cũng không sai nó làm việc nặng. Nhiều nhất chính là mua đồ ăn, quét sân.
Chuyện nấu cơm, Tần Mộ Văn không thích người khác nhúng tay.
Ban đầu thời điểm Tiểu Trà đi mua đồ, đều có Triệu Song ở bên cạnh chỉ đạo, hướng dẫn nó chọn nguyên liệu như thế nào.
"Giá cả ngươi yên tâm, quan gia nơi này của chúng ta hận nhất kẻ bán hàng giở trò bịp bợm, bọn họ sẽ không cân thiếu cho ngươi."
Tiểu trà nhanh chóng ghi nhớ, nó là hài tử ngoan ngoãn, cũng biết chủ phu đối đãi rất nhân hậu, càng tận tâm tận lực làm tốt mỗi việc chủ phu phân phó.
Cơm nước xong, Tần Mộ Văn đưa Lê Cẩm xem lễ vật Triệu Song tặng Tiểu Bao Tử.
"Là một khối ngọc trừ tà bảo bình an, hắn nói mặt trên khắc đồ án Tì Hưu, là một con thần thú thực hung mãnh."
Ngọc thạch là loại thường thấy, không quá đắt đỏ, nhưng cũng thực dụng tâm, tặng hàng xóm gãi đúng chỗ ngứa.
Tần Mộ Văn: "Giữa trưa A Cẩm không về, Song Song dạy ta làm thịt thăn chua ngọt, ăn rất ngon. Ngày mai nấu cho A Cẩm ăn."
Lê Cẩm cười đáp ứng.
Hắn hiện giờ cơ bắp đường cong đã rõ ràng, hơn nữa lượng vận động đủ lớn, cũng không như ngày trước, kiêng ăn thịt heo, chỉ ăn trứng gà cùng cá.
Đến lễ một tuổi, Trâu Tú Kiệt, Trần Tây Nhiên, Triệu Song đều cùng nhau tụ hội, Triệu Song tuy rằng là ca nhi, nhưng cử chỉ lại giống nam nhân hào sảng, đi đường mang gió.
Trâu Tú Kiệt thậm chí ngầm nói với Lê Cẩm: "Hắn, hắn thật sự không phải nam nhân sao?"
Vừa lúc Tần Mộ Văn tới châm thêm nước trà, không cẩn thận nghe thấy.
Trâu Tú Kiệt nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, ta, không có ý xấu......"
Tần Mộ Văn lúc ấy cười lắc đầu, đại biểu mình sẽ không nói ra ngoài.
Buổi tối giữa mày mang theo buồn rầu, đối Lê Cẩm nói: "A Cẩm, bạn ngươi nói đích xác không sai, mấy ngày gần đây Song Song thật sự biến hóa rất lớn, ta cảm giác hắn...... Giống như làm ra quyết định gì đó."
Dừng một chút, Tần Mộ Văn lại tiếp: "Ta có chút lo lắng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top