Chương 83
Ngày nghỉ trôi qua thực nhanh, sinh hoạt của Lê Cẩm lại thành hai điểm một đường.
Bởi vì thư tịch Toán Học đều đã sửa sang xong, kế tiếp nhóm trợ giáo gặp phải một nhiệm vụ càng thêm vất vả.
Đó chính là đem thư tịch lập thành danh sách, tháng sau bộ Toán Học chính thức khai trương, cũng tiện cho học sinh đăng ký mượn đọc.
Vạn giáo dụ: "Nhiệm vụ lập danh sách này tương đối mệt, thư viện cho mỗi người các ngươi một lượng bạc phí vất vả, tốt nhất làm xong trong một tuần.
Các ngươi thương lượng một chút phân chia công việc, có gì không chuẩn lại đây hỏi ta."
Này vẫn là Vạn giáo dụ lần đầu tiên vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với Phan Hựu Phong, hắn thập phần kích động, sức lực làm việc đều lớn chút. Nhưng kỳ thật cũng chỉ trong ba phút đầu.
Hai người thương lượng xong, Lê Cẩm phụ trách soạn mục lục thư tịch toán học trung cấp cùng cao cấp, Phan Hựu Phong làm những quyển còn lại.
Thư tịch trung cao cấp ít, nhưng lại khó, để dễ tìm kiếm, nhất nhất phải soạn mục lục chỉnh tề.
Lê Cẩm đánh giá tiến độ, đại khái cần tám ngày mới có thể soạn xong toàn bộ, dưới tình huống một khắc đều không ngừng nghỉ.
Vì vậy, hắn vẫn luôn không ngơi nghỉ, cẩn thận làm tốt công tác của chính mình.
Nhóm giáo dụ đại bộ phận thời gian đều viết chú giải thư tịch toán học, không rảnh bận tâm đến bọn họ bên này.
Phan Hựu Phong hoàn toàn không cảm thấy mấy ngày hôm trước mình từng đắc tội qua Lê Cẩm, hoặc là nói, hắn cho rằng Lê Cẩm khẳng định sẽ không so đo với mình.
Soạn mục lục trong chốc lát mệt mỏi, liền đi đến trước mặt Lê Cẩm, nhìn Lê Cẩm không chút cẩu thả dựa theo yêu cầu của Vạn giáo dụ mà làm.
Phan Hựu Phong thực kinh ngạc: "Ngươi đúng là không làm chuyện khác, cứ như vậy vẫn luôn soạn mục lục?"
Lê Cẩm hoàn toàn không hiểu vì cái gì Phan Hựu Phong chủ động tới tìm mình nói chuyện, hắn đời trước sống 29 năm, hàm dưỡng rất tốt, nói: "Đây là nhiệm vụ."
Phan Hựu Phong: "Nhưng cuối tháng sẽ có khảo hạch, người khác đều ôn tập, chỉ có ngươi nhàn sự làm này đó, nếu rớt khỏi giáp ban thì sao bây giờ?"
Lúc trước mấy người đã giới thiệu, Phan Hựu Phong biết Lê Cẩm không phải tú tài, mà là song án đầu.
Việc trên tay Lê Cẩm có chút phức tạp, không thể phân tâm. Hắn nhíu mày: "Không nhọc quan tâm, ta sẽ không rớt."
Phan Hựu Phong ăn canh bế môn, còn muốn nói cái gì, nhưng Lê Cẩm không tiếp tục đáp lời, tên kia chỉ có thể vẫy vẫy tay áo.
Trước khi đi còn lưu lại một câu: "Không biết tốt xấu."
Lê Cẩm đột nhiên dừng bút, đứng lên, trong ánh mắt nghiêm túc hàm chứa tức giận.
Phan Hựu Phong sau lưng cứng đờ, đột nhiên nhớ tới, luận sức lực, mình đánh không lại Lê Cẩm; luận thanh danh, Lê Cẩm mới mười chín tuổi liền trúng song án đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể đỗ tiểu tam nguyên......
Cảm giác ưu việt của Phan Hựu Phong đến từ hiện tại Lê Cẩm còn chưa phải tú tài, bản thân mình cao hơn hắn một cấp bậc.
Kỳ thật, Phan Hựu Phong cũng bất quá sinh ra sớm mười mấy năm, chờ sang năm Lê Cẩm thi viện thí có thành tích, cảm giác ưu việt của Phan Hựu Phong cũng chỉ đành biến mất.
Phan Hựu Phong mạnh miệng: "Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta hảo tâm chỉ điểm cho ngươi, ngươi đem lòng tốt của ta thành lòng lang dạ thú!"
Lê Cẩm đáp: "chỉ điểm cho ta? Nhắc nhở ta đừng tiếp tục tập trung làm nhiệm vụ? Tháng 5 soạn không xong này đó mục lục, tháng sau bộ Toán Học còn như thế nào đúng hạn mở cửa?"
Phan Hựu Phong: "Chẳng lẽ cuối tháng thư viện khảo hạch không quan trọng sao?"
Lê Cẩm: "Ngươi lựa chọn làm trợ giáo, đương nhiên phải gánh trách nhiệm tương ứng, nếu chỉ coi trọng khảo hạch, còn không bằng đừng làm trợ giáo nữa.
Còn có, kẻ không biết tốt xấu vẫn luôn không phải ta, là ngươi."
Phan Hựu Phong nghe Lê Cẩm nói, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, hắn thấy may mắn Lê Cẩm còn cho hắn mặt mũi, vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện.
Bằng không, nếu như bị nhóm giáo dụ nghe được, cái chức trợ giáo này khẳng định thất bại.
Phan Hựu Phong: "được thôi, ngươi không cảm kích, ta về sau cũng lười cùng ngươi nói này đó."
Lê Cẩm ngồi xuống tiếp tục soạn mục lục, không thấy chút cảm xúc phẫn nộ nào.
Hắn nhận thấy, lúc trước mình biểu hiện quá mức ôn hòa thuận theo, bị người xem thành quả hồng mềm.
Nhưng nếu Phan Hựu Phong đã nói mình ' không biết tốt xấu ', hắn liền trở nên ' không biết tốt xấu ' luôn, để Phan Hựu Phong tâm tồn kiêng kị, về sau đừng gây chuyện sinh sự.
Quả nhiên, ngày đó qua đi, Phan Hựu Phong cũng học ngoan, chiều mỗi ngày giành giật từng giây mà soạn mục lục thư tịch. Không bao giờ rảnh rỗi nhắc đến sự tình đi ôn tập công khóa.
Vạn giáo dụ lúc sau tới kiểm tra một lần, đối tiến độ của bọn họ thập phần vừa lòng, bàn tay vung lên cho mỗi người nhiều thêm một đấu gạo.
Cùng ngày nhiệm vụ thật lớn kết thúc, Lê Cẩm lãnh gạo và một lượng bạc, trên đường về nhà ghé qua chủ phố, mua một ít ăn vặt mang về.
"A Cẩm, ngươi đã trở lại."
Lê Cẩm đem gạo thả xuống, vào phòng đưa mứt cùng đường cho thiếu niên, "Đã lâu chưa mua đường cho ngươi".
Tần Mộ Văn tiếp nhận: "lúc trước mua mới ăn xong không bao lâu, bất quá, A Cẩm vì cái gì lại lãnh gạo?"
Lê Cẩm đem sự tình mấy ngày gần đây kể lại một lần: "Mỗi ngày ghi chép nhiều mục lục như vậy, cũng xem như luyện tự."
Tần Mộ Văn giận dữ: "Cái tú tài kia thật không biết xấu hổ, nếu hắn không đúng hạn hoàn thành, giáo dụ tới kiểm tra, sẽ làm hại A Cẩm bị tội liên đới."
Ở thời đại này, mấy người cùng nhau làm nhiệm vụ, chỉ cần một người rớt dây xích, như vậy những người khác cũng phải nhận hậu quả.
Giống thời điểm thi khoa cử, năm người bảo đảm lẫn nhau.
Lê Cẩm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tức giận mặt đỏ thành Tiểu Bao Tử, hắn cười nói: "Bất quá cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi ta hù dọa, tên kia liền đem nhiệm vụ làm xong."
Phan Hựu Phong vẫn thực quý trọng vị trí trợ giáo của chính mình, rốt cuộc đây cũng là ván cầu giúp hắn thăng lên làm giảng lang.
Tần Mộ Văn nhón mũi chân hôn môi, vụng về an ủi: "A Cẩm vất vả."
Lê Cẩm ôm hắn, không đợi môi rời đi, liền gia tăng nụ hôn này.
Tiểu phu lang nhà mình quả thực làm cho người ta thích.
Tiểu Bao Tử nháy ục ục mắt to nhìn hai cha, thấy hai người không ai phản ứng mình, rốt cuộc nhịn không được tru lên.
Lúc này dù có là Lê Cẩm, cũng không rảnh khoe mẽ.
Tần Mộ Văn tâm đập bịch bịch, môi màu hồng nhạt nhiễm đỏ bừng, rất là thủy nhuận.
Chạy nhanh đi bế Tiểu Bao Tử, đối Lê Cẩm nói: "bánh bao, bánh... thấy được......"
Lê Cẩm trực tiếp phủ nhận: "Không có."
Nhưng Tiểu Bao Tử hoàn toàn không cho phụ thân mặt mũi, một ngụm thơm lên mặt Tần Mộ Văn, lúc sau còn phất tay với Lê Cẩm cũng muốn thân thân.
Chính là không cho phụ thân hun a cha.
Lê Cẩm trầm mặc, Tần Mộ Văn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh: "Hắn, hắn thật sự thấy."
Lê Cẩm suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai phát bạc, ta mướn người chiếu cố Tiểu Bao Tử."
Về sau hai người muốn làm sự tình gì, hoàn toàn không lo lắng bị quấy rối.
Tần Mộ Văn cũng không nghĩ cự tuyệt, nội tâm luôn thuận theo phu quân.
Lê Cẩm lại nói: "Qua thêm bảy ngày, bánh bao đã một tuổi, bố trí một phòng, Tiểu bao tử nên ngủ riêng rồi."
Tần Mộ Văn nhìn thần sắc nghiêm túc của Lê Cẩm, đột nhiên ý thức được, Tiểu Bao Tử thật sự phải chia phòng với a cha.
Hôm sau, Tần Mộ Văn đưa Triệu Song tiền, bảo hắn đi trên đường mua dùm ít vải bông cùng vải bố nhuyễn.
Hắn tính toán may cho Tiểu Bao Tử đệm giường cùng y phục. Vải bông quá đắt, Triệu Song lúc trước nói phủ thành có người làm vải bố trở nên mềm mại, không cọ sát vào người khi mặc, giá cả cũng không đắt.
Tần Mộ Văn lúc ấy tranh thủ sờ soạng chất liệu quần áo Triệu Song, tuy rằng không rắn chắc bằng vải bông, nhưng xác thật mềm mại, sẽ không tổn thương đến Tiểu Bao Tử.
Triệu Song sau khi mua về, cùng Tần Mộ Văn đến phòng Tiểu Bao Tử.
Phòng nằm bên phải nhà chính, không lớn, nhưng bố trí thực tỉ mỉ, từ cửa sổ nhìn ra chính là tường hoa.
Tần Mộ Văn chỉ Triệu Song khu đất trống trước tường hoa: "A Cẩm nói ở chỗ này an trí một cái xích đu, về sau để Tiểu Bao Tử chơi đùa."
Triệu Song cười: "Kia có thể hay không làm rắn chắc một chút a, ta từ nhỏ đến lớn còn không có chơi qua xích đu đâu."
Tần Mộ Văn thân mật điểm điểm giữa mày Triệu Song: "Ta sẽ nói với A Cẩm."
Vì thế ngày đó Tần Mộ Văn không niệm thư, mà cùng Triệu Song thêu thùa may vá.
Tần Mộ Văn làm cho Tiểu Bao Tử, còn Triệu Song vừa thấy chính là quần áo cho nam nhân mặc, Tần Mộ Văn nghĩ rằng hắn làm cho cha, cũng không hỏi nhiều.
Trưa hôm đó, Lê Cẩm sau khi trở về, quả nhiên mang theo hai lượng. Nguyên bản ba lượng, nhưng tháng này chỉ làm hai mươi ngày, cho nên nhận hai lượng.
Tần Mộ Văn tính tính: "A Cẩm, đồ vật trong nhà thêm vào không sai biệt lắm, tính luôn hai lượng bạc này, hiện giờ còn dư bảy lượng 400 văn."
Lê Cẩm: "Kia Văn Văn cảm thấy, chúng ta nên mua một nha hoàn hầu hạ, hay là thuê?"
Nếu thuê nha hoàn đàng hoàng, một tháng ít nhất 400 văn.
Nhưng nếu mua, chỉ hết bốn năm lượng bạc.
Tần Mộ Văn: "A Cẩm thấy ai thích hợp, cũng có thể mua về."
Lê Cẩm nghĩ nghĩ: "ngày mai được nghỉ, chọn mấy người đem về cho ngươi nhìn, nhìn trúng ai chúng ta liền lưu lại."
Cuối cùng hai người vẫn quyết định mua nha hoàn.
Lê Cẩm nghĩ, trong nhà tất yếu phải có người hầu hạ, Tần Mộ Văn tổng không thể luôn luôn chiếu cố hài tử, cửa nhà cũng không ra.
Gia đình hắn không quy củ nghiêm ngặt giống nhà cao cửa rộng nơi kinh thành, trừ bỏ tết Thượng Nguyên cùng hội thơ, nữ nhi cùng ca nhi trước khi xuất giá không cho phép xuất đầu lộ diện.
Nói nữa, phủ thành quy củ cũng không nhiều như vậy.
Quán trà cùng rạp hát thậm chí có nhã tọa cho nữ tử cùng ca nhi, trước nhã tọa có buông rèm, không ảnh hưởng tầm nhìn, còn có thể tránh tầm mắt những người khác.
Tần Mộ Văn thích xem du ký, nghe thuyết thư tiên sinh giảng kỳ văn dật sự, chỉ tiếc trước đây rất ít tiếp xúc đến này đó.
Lê Cẩm đau lòng hắn mới chỉ 17-18 tuổi, nói: "ngày nghỉ lần sau mang ngươi đi quán trà nghe thư."
Hôm sau, giảng lang cùng nhóm giáo dụ sửa bài thi, xếp hạng bọn học sinh.
Mà bọn học sinh đều chạy đi đạp thanh du ngoạn, khảo thí một tháng một lần rốt cuộc kết thúc, đại bộ phận người đều muốn thả lỏng.
Lê Cẩm uyển chuyển từ chối đề nghị đi đạp thanh cùng Trần Tây Nhiên, tới chợ phía đông ( chợ chia làm đông cùng tây ) tìm mẹ mìn kể tình huống.
Người nọ thấy Lê Cẩm một thân phong độ trí thức, cư xử thực tốt, nói: "Ngài muốn mua nữ hài hay ca nhi?"
"Ca nhi."
Mẹ mìn mang Lê Cẩm đi, trong viện đứng vài ca nhi 13-14 tuổi, trên đầu đều cắm rơm rạ.
Lê Cẩm hỏi bọn họ những thứ như nữ hồng, nấu cơm, giặt quần áo, chiếu cố hài tử.
Trên cơ bản hơn phân nửa người đều gật đầu. Một số ca nhi bộ dáng thập phần đoan chính, đứng yên chỗ đó không nhúc nhích, đại khái nghĩ làm thiếp cho gia đình giàu có.
Lê Cẩm chọn mấy đứa lúc nãy gật đầu đồng ý bước ra khỏi hàng, nói: "Ta mang về mấy người này, để phu lang chọn lựa, thích hợp sẽ giữ lại."
Mẹ mìn: "Hảo, hài tử nhà chúng ta mệnh đều khổ, khách quan có thể chọn thêm mấy đứa xinh đẹp. Bọn họ theo ngài liền hưởng phúc."
Lê Cẩm không nói tiếp, mẹ mìn chỉ có thể tìm nam nhân ổn trọng trông coi những ca nhi này, đi theo Lê Cẩm về nhà.
Sau khi trở về, Tần Mộ Văn phân biệt hỏi bọn họ tuổi, quê quán, cuối cùng thương lượng một chút với Lê Cẩm, chọn ca nhi mười hai tuổi.
Lê Cẩm thanh toán bốn lượng bạc, mấy hài tử còn lại để nam nhân kia mang về.
Tần Mộ Văn thấy đứa trẻ thực ngoan, tìm quần áo sạch sẽ, để nó trước đi tắm rửa.
Hôm sau, Triệu Song biết được tin tức, cười: "Ta còn tưởng ngươi không để ý chuyện này, nhìn ngươi chọn ca nhi mười hai tuổi, ta liền an tâm rồi."
Tần Mộ Văn vẻ mặt mê mang.
Triệu Song: "Ngươi không chọn những đứa mười bốn tuổi, chẳng lẽ không phải bởi vì lo lắng chúng bò lên giường sao?"
"A? Ta tin tưởng A Cẩm. Ta chọn đứa trẻ này vì cảm thấy nhà nó cách nơi này xa nhất, cũng không biết phiêu bạc bao lâu mới đến đây, liền giữ nó lại."
Triệu Song: "......" Tốt, mình biết mà, không nên chờ mong gì đối với tên hàng xóm ngây ngốc này.
Bất quá, lời này của Triệu Song cũng như đang nhắc nhở hắn, Tần Mộ Văn tiếp lời: "Tuy rằng A Cẩm không nói về sau sẽ lại cưới, nhưng dù vậy, ta cũng có thể cảm nhận được."
Tần Mộ Văn ngữ khí thập phần nghiêm túc: "Ta tin hắn."
Ở một vài thời điểm, không cần thệ hải minh sơn, tâm hai người cũng ở bên nhau.
Triệu Song cười cười, không nói chuyện, nhưng lại từ trên người Tần Mộ Văn thấy được bóng dáng mình năm đó, ngây thơ lại chấp nhất —— cho rằng người kia còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top