Chương 82
Bất luận Vạn giáo dụ đối Lê Cẩm mức độ vừa lòng như thế nào, Lê Cẩm làm vài đạo đề, mắt thấy ngày ngả về tây, liền đứng dậy thỉnh lui.
Vạn giáo dụ pha một bình trà, cũng không để hắn về: "Ngươi nãy giờ làm gì?"
Lê Cẩm chỉ có thể đem đồ vật mình chép trình lên, bên trong có lý giải, một vài đề Lê Cẩm thậm chí cẩn thận tính toán, đơn giản hoá các bước giải đi.
Vạn giáo dụ nhìn thoáng qua, trực tiếp buông chén trà, nói: "Mấy thứ này trước lưu lại, ngươi có thể về nhà, ngày mai tới tiếp tục làm chú giải."
Phan Hựu Phong nhìn thấy, hắn nhịn một buổi trưa cũng không đi quấy rầy Vạn giáo dụ, Lê Cẩm rốt cuộc chịu không được, tiến đến xoát cảm giác tồn tại, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng.
Hắn nghĩ, đi hỏi đi, Vạn giáo dụ căn bản sẽ không giảng cho ngươi, lại còn ghét bỏ ngươi cái gì cũng không hiểu.
Kỳ thật hắn thật sự nghĩ sai rồi, Vạn giáo dụ không phải không muốn giải thích nghi hoặc cho người khác.
Mà là Phan Hựu Phong làm trợ giáo bộ Toán Học, lại cầm khái niệm cơ sở tới phiền hắn, một lần hai lần còn được, lần thứ ba mà nói, Vạn giáo dụ thật sự nhịn không được phải răn dạy.
Lần này, Phan Hựu Phong nhìn Lê Cẩm quả nhiên chỉ đứng bên cạnh Vạn giáo dụ một lát liền cáo lui, nghĩ Lê Cẩm giống mình bị ăn canh bế môn.
Lại nhìn về phía Lê Cẩm, trong ánh mắt mang theo một tia đồng tình.
Bất quá Lê Cẩm chẳng chú ý đến hắn, sắc trời không còn sớm, phải trở về trước khi cấm đi lại ban đêm.
Phan Hựu Phong cũng không hoàn toàn là bao cỏ, hắn có thể hơn hai mươi tuổi đỗ tú tài, khẳng định có vài phần tư chất.
Mấy năm qua đem tinh thần đặt ở đầu cơ trục lợi, tỷ như nghe Vạn giáo dụ sẽ đến dạy toán học, liền trước tiên ôn tập hai tuần, quả nhiên trong một đám tú tài không ôn toán, trổ hết tài năng.
Kia cũng là vì sơn trưởng biết rõ trình độ của mọi người, ra đề mục nhìn như rất khó, kỳ thật chỉ cần tháo gỡ được một điểm, có thể suy luận ra bước kế tiếp.
Bởi vậy, Phan Hựu Phong mới được gọi là trợ giáo thứ nhất.
Lê Cẩm sau khi trở về, Tần Mộ Văn sớm đem cơm nóng hầm hập dọn ra, Tiểu Bao Tử vừa vặn tỉnh ngủ, ở trong phòng gọi ' a đà '.
Lại không nghĩ rằng cư nhiên thấy được phụ thân.
Tiểu Bao Tử đôi mắt nai con dường như trừng lớn, nguyên bản giọng nhỏ tru lên lập tức an tĩnh lại, đối phụ thân vươn cánh tay, làm nũng muốn ôm một cái.
Lê Cẩm nhớ tối hôm qua Tần Mộ Văn nói với hắn, Tiểu Bao Tử đã có thể phân biệt ai dễ khi dễ, nếu Tần Mộ Văn tới ôm Tiểu Bao Tử, nhãi con tuyệt đối không an tĩnh nhanh như vậy.
Lê Cẩm đem Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực, bánh bao ôm cổ hắn thơm thơm, nhìn thấy a cha cũng thân một cái.
Tần Mộ Văn vui vẻ: "chỉ có lúc phụ thân ở nhà, Tiểu Bao Tử mới ngoan ngoãn."
Tần Mộ Văn trước khi Lê Cẩm trở về đã ăn cơm xong, nhanh chóng đem bánh bao ôm vào trong ngực, để Lê Cẩm ăn.
Dưỡng tiểu hài tử chính là như vậy, thời điểm hài tử tỉnh, cha mẹ không thể ăn cơm cùng nhau.
Cơm chiều là đậu que xào thịt cùng khoai tây nhỏ, món chính trừ bỏ cháo, Tần Mộ Văn còn làm bánh nướng áp chảo, đem tương đậu nành mẫu thân Triệu Song đưa tới trét một tầng bên trên, bánh xốp giòn hòa lẫn vị cay của tương đậu nành, nhìn khiến cho người muốn ăn.
Tần Mộ Văn lải nhải với Lê Cẩm, Tiểu Bao Tử gần nhất tỉnh lại, một khi nhìn không thấy người, liền bắt đầu khóc thét.
—— Buổi chiều lúc Tần Mộ Văn niệm xong một chương, nghe Tiểu Bao Tử khóc, nhanh chân vào nhà dỗ, sau đó bánh bao vô cùng dính người, nháo đến Tần Mộ Văn phải ôm hắn vào trong viện phơi nắng mới an tĩnh lại.
Triệu Song tính tình không tốt, không thích nghe tiểu hài tử khóc, nhưng đổi thành Tiểu Bao Tử, cư nhiên nhịn xuống, nói: "A Văn, hài tử nhà người thật xinh đẹp."
Tần Mộ Văn cười nói với Triệu Song: "Đôi mắt rất giống A Cẩm."
Triệu Song cười: "Ta còn chưa cẩn thận nhìn phu quân nhà ngươi trông như thế nào đâu, bất quá Tiểu Bao Tử giống ngươi, về sau là đứa bé có phúc khí."
Tần Mộ Văn trong giọng nói mang theo ỷ lại bản thân cũng chưa nhận ra: "Tiểu Bao Tử đã biết khi dễ ta."
Lê Cẩm nhướng mày nhìn hắn: "Có phu quân chống lưng cho ngươi, để bánh bao chỉ dám cùng ngươi làm nũng."
Tiểu Bao Tử không rõ nguyên do, nhưng mơ hồ ý thức được phụ thân cùng a cha đang nói mình, vì thế nhếch môi cười, lộ ra năm cái răng nhỏ xinh xắn.
Hiện tại Tiểu Bao tử gần mười một tháng, bắt đầu từ tháng thứ sáu, mỗi tháng mọc một cái răng.
Tần Mộ Văn đem Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực, Tiểu Bao Tử ngửi mùi hương quen thuộc, ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Tần Mộ Văn cười: "Xong rồi, hắn cứ ôm ta như này, dù khóc nháo khi dễ, ta cũng nhận."
Lê Cẩm nhìn hai nhãi con nhà mình, tươi cười bên khóe môi vẫn luôn chưa tiêu xuống.
Cơm nước xong, Tiểu Bao Tử còn dính a cha, Lê Cẩm tự động đi rửa chén, luyện tự, lúc ấy Tiểu Bao Tử đã ngủ rồi, Tần Mộ Văn đặt bánh bao trên cái giường nhỏ trong thư phòng, nhóc con một khi tỉnh lại, có thể thực mau đi dỗ.
Thư phòng tại ngoại viện, để một mình Tiểu Bao Tử ngủ ở nội viện, hai người cha cũng không yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, Tần Mộ Văn luyện tự hơi có thành quả, Lê Cẩm nhìn hắn viết chữ nhỏ trâm hoa, tán thưởng: " chữ Văn Văn càng ngày càng xinh đẹp."
Tần Mộ Văn ngước mắt nhìn Lê Cẩm, lúm đồng tiền bên khóe môi hiện ý cười, trừ bỏ ở trên giường sẽ thẹn thùng, thời điểm khác hiếm khi ngượng ngùng, nghiêm túc thẳng thắn nói: "Có thể luyện tự cùng A Cẩm, chữ ta viết mới được như này."
Lê Cẩm hôn má lúm đồng tiền của Tần Mộ Văn, sau đó trằn trọc đến khóe môi, ngọt tư tư.
Lê Cẩm: "Tiểu Văn văn, ngươi nhất định là ăn đường lớn lên."
Đêm đó, Tiểu Văn Văn ăn đường lớn lên cảm giác mình giống kẹo bông gòn, cả người phiêu phiêu, cố tình đồ vật A Cẩm còn ở trong thân thể mình, ý thức được A Cẩm còn không có tiết ra, cho nên cũng nỗ lực đón ý hùa theo.
Bởi vì Tần Mộ Văn chủ động, thể xác và tinh thần Lê Cẩm đều thỏa mãn, không nhịn được lại muốn hắn một lần.
Hôm sau, Tần Mộ Văn không thức dậy nổi, Lê Cẩm tự hâm nóng bánh bột ngô làm cơm sáng, đi thư viện niệm thư.
Buổi chiều, Vạn giáo dụ không ở, Lê Cẩm không đi chép sách viết chú giải, mà sửa sang lại thư tịch. Đổi cho Phan Hựu Phong chép sách.
Qua ngày khác, hai người đổi lại, nhìn như phân chia công bằng, ai có thể nghĩ đến ngày thứ nhất Phan Hựu Phong căn bản không tính làm việc a.
Phan Hựu Phong ngày thứ hai có thể chủ động làm việc, vẫn là bởi vì ngày đầu tiên Vạn giáo dụ cư nhiên đối Lê Cẩm nhìn bằng con mắt khác, thậm chí vẻ mặt ôn hoà mời uống trà.
Phan Hựu Phong cũng muốn cùng Vạn giáo dụ nói thêm hai câu, làm tốt quan hệ.
Kết quả Vạn giáo dụ xác thật giao lưu nhiều với hắn, nhưng lại là kêu hắn giải quyết tốt hậu quả công tác.
Ngẫm lại một phen nước mắt chua xót.
Hai người vội xong này đó, thì đến ngày nghỉ thứ hai mỗi tháng.
Lê Cẩm mời Trâu Tú Kiệt cùng Trần Tây Nhiên đến nhà làm khách, cũng coi như hong phòng.
Sáng sớm Lê Cẩm đi mua không ít rau quả, cắt một cân xương sườn, Tần Mộ Văn thu thập sạch sẽ trong nhà, nghênh đón khách nhân.
Lê Cẩm mua xong đồ vật, Tần Mộ Văn dùng dây cột tay áo hắn lên, sau đó đi rửa rau, xắt rau, Tần Mộ Văn làm trợ thủ.
Đoạn thời gian Lê Cẩm mới vừa xuyên đến đây, Lê Cẩm không phải kiểu người ' quân tử xa nhà bếp ', Tần Mộ Văn cũng có thói quen phụ giúp Lê Cẩm.
Thời điểm Trâu Tú Kiệt tới, Lê Cẩm nghênh đón: "Tú Kiệt, ngươi ở trong sân tùy tiện đi dạo, ta đi rửa đồ ăn."
Trong nháy mắt, Trâu Tú Kiệt hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Nhưng thực mau, nhìn thấy Lê Cẩm ngồi xổm trong viện rửa rau, khiếp sợ đến nói chuyện đều lắp bắp: "Lê, Lê Cẩm ca?"
Lê Cẩm ngẩng đầu, lúc này mới nhớ tới Trâu Tú Kiệt không phải Trần Tây Nhiên, giải thích: "Trong nhà tạm thời còn chưa thuê hạ nhân, nội tử ở phòng bếp nấu cơm, chuyện rửa rau này, ta chỉ có thể tự mình động thủ."
Không quảng cáo rùm beng cái gì ' ta yêu thương phu lang mới giúp hắn rửa rau ', bởi vì quan điểm của Lê Cẩm, làm việc nhà không phải trách nhiệm của nữ nhân hoặc là ca nhi, hai người tạo thành một gia đình, phải tiến bộ phân chia công việc.
Trâu Tú Kiệt là thiếu gia mười ngón hoàn toàn không dính nước xuân, nhưng cũng có thể thông cảm tình huống Lê Cẩm.
Sau khi Lê Cẩm giải thích, Trâu Tú Kiệt cũng không nói thêm cái gì, đi cửa thuỳ hoa ngắm cảnh.
Lê Cẩm bên này thực mau rửa xong đồ, cũng không để Trâu Tú Kiệt chờ lâu lắm, dẫn hắn đi thư phòng.
Lê Cẩm đem tập giấy trước đây mình chép mở ra, Tần Mộ Văn dùng vải thô may lại một chút, làm thành bìa sách xứng với chữ viết của Lê Cẩm, tạo ra bộ dáng cuốn sách.
Trâu Tú Kiệt cầm lấy một quyển, tùy tiện lật, bên trong chú thích ba loại mực, nhưng chữ đều là cùng một người, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, đây là từng thời kỳ học tập của Lê Cẩm cùng với bất đồng lý giải.
Bản nét mực còn mới kia, đúng là nội dung gần đây giảng lang nói đến.
Trâu Tú Kiệt nhất thời xem đến mê mẩn, hắn không nghĩ tới Lê Cẩm sau mỗi khóa sẽ nghiêm túc ôn cũ biết mới như này.
Trâu Tú Kiệt: "Lê Cẩm ca, ta mượn thư này về chép một lần được không? Có chút đồ vật ta không nhớ kỹ."
Lê Cẩm cười: "Có gì không thể? Ngươi cầm đi."
Lại một lát sau, Trần Tây Nhiên cũng tới, vừa vào cửa liền nói mình ngủ quên, tỉnh lại liền vội vàng chạy tới.
Vừa lúc thiếu niên đã làm xong cơm, nhất nhất bưng lên.
Trâu Tú Kiệt tức giận: "Ta đi kêu thì ngươi không dậy."
Trần Tây Nhiên vò đầu cười cười, xem như đáp lại Trâu Tú Kiệt, quay đầu nói với Lê Cẩm: "Em dâu sáng sớm đã vội, cùng nhau tới bàn ăn cơm thôi".
Lê Cẩm: "Ta cũng đang có ý này."
Trâu Tú Kiệt thấy nhiều không trách, buổi sáng xem qua Lê Cẩm rửa rau, hiện tại đã có thể đạm nhiên đối mặt.
Huống chi, người có năng lực làm ra một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương, hắn cũng rất muốn kiến thức một chút.
Tần Mộ Văn không xấu hổ, hào phóng ngồi bên cạnh Lê Cẩm, phối hợp khuôn mặt tinh xảo, làm người không ngăn được tâm sinh hảo cảm.
Trâu Tú Kiệt từ nhỏ đã được người khen xinh đẹp, đối này cũng thập phần tán đồng, tuổi nhỏ đã được yêu thích.
Thậm chí cảm thấy chung quanh không có ai đẹp như mình, nhất thời có chút lâng lâng.
Từ sau khi nhận thức Lê Cẩm, Trâu Tú Kiệt thêm một điều sau câu nói trên ' trừ bỏ Lê Cẩm ca ', hiện tại nhìn phu lang Lê Cẩm, Trâu Tú Kiệt tự giác bổ sung ' cũng trừ bỏ phu lang Lê Cẩm ca '.
Lê Cẩm giới thiệu bọn họ, bốn người liền bắt đầu động đũa.
Dĩ vãng lúc ăn cơm, Trần Tây Nhiên thường nói rất nhiều, cư nhiên bây giờ, một chữ cũng không phun ra, chỉ lo vùi đầu cuồng ăn.
Ăn xong, Trần Tây Nhiên cười: "Trước đây ở trong thị trấn, A Cẩm vẫn luôn cự tuyệt cùng ta ra ngoài ăn cơm, mới đầu cho rằng hắn không muốn kết giao với ta.
Sau này đến nhà hắn một chuyến, liền minh bạch nguyên do trong đó."
Trâu Tú Kiệt sang sảng cười, "Xác thật ăn ngon!"
"Khích lệ này ta liền thay nội tử nhận."
Theo sau hai người lại đi nhìn Tiểu Bao Tử, Trần Tây Nhiên nước mắt lưng tròng nói mình muốn sinh nhi tử, nhất định đến đem bánh bao của Lê Cẩm ôm về nhà.
Trâu Tú Kiệt nhìn cũng tâm sinh hâm mộ, tiểu hài tử mười một tháng, trổ mã thập phần xinh đẹp, nốt chu sa giữa mày, làm người ôm liền không muốn buông tay.
Trâu Tú Kiệt hiếm thấy tán đồng cách nói của Trần Tây Nhiên: "Nương đang làm mai cho ta, viện thí sang năm, ta cũng cưới vợ sinh con."
Dừng một chút, hắn vỗ vỗ bả vai Trần Tây Nhiên, "Tiểu Bao Tử về sau sẽ vào nhà ta."
Trần Tây Nhiên: "?"
Lê Cẩm: "???"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top